Chương 5: Chiến Thần Thiên Lạc
Ta và A Phong bị lốc xoáy cuốn vào trong thân của đại thụ Bồ Đề, nơi này vốn dĩ là Minh Giới cũng chính là nơi lưu giữ quang phách thần hồn mang ký ức của ta. Ký ức khiến cho nước mắt của ta trở thành huyết lệ.
Bảy vạn năm trước ta sinh ra ở hoàng tộc Linh Hồ. Là một tiểu đế cơ vô lo vô nghĩ suốt một vạn tám ngàn năm.
Năm đó trong đại chiến thần ma lần đầu ta gặp chàng:
Hôm ấy là tiết Xuân Phân, ta một mình trốn đến mười dặm cổ đào trộm uống hồng tửu. Men rượu đỏ lên má, ta say xưa múa khúc Minh Lăng. Điệu khúc vừa dứt mới nghe tiếng vỗ tay của chàng khuấy động.
Ta nhẹ quay đầu lại, lần đầu tiên chạm vào ánh mắt của chàng. Một ánh mắt vừa buồn đơn độc, vừa miên man xa thẳm nhưng lại chạm đến tim ta. Nụ cười trên môi chàng như có như không mà lại ấm áp đến lạ thường. Ta kìm lòng không được tiến đến bên chàng hỏi một câu:
- Ngươi là hồ ly của gia tộc nhà nào?
Chàng không trả lời chỉ cười với ta rồi bỏ đi. Một vạn tám nghìn năm ta ở Thanh Khâu chưa từng thấy con Hồ Ly nào đẹp như chàng.
- Này ngươi chưa trả lời ta! - Ta hỏi với theo.
Bóng chàng khuất sau rừng cổ đào khiến ta tiếc nuối nguyên một ngày, chẳng thể ngờ sáng hôm sau khi tới Uyên Trạch điện để vấn an phụ thân lại gặp lại chàng. Chàng ngồi ở ghế lớn chính giữa ngang phẩm cấp với phụ thân ta, không những vậy còn là ghế bên phải. Ta mặc dù vô lối cũng hiểu rõ qui tắc trong thần tộc.
Ta vấn an phụ thân xong quay sang chàng, mặt đỏ như trái đào. Ta cúi chặt đầu hành lễ không dám ngẩng mặt lên. Hôm qua ta còn hỏi chàng là hồ ly của gia tộc nhà nào? Nghĩ lại ta thật muốn đào hố mà chui xuống đất.
- Thần tôn đây là tiểu nữ Lưu Ly nhà ta. Con bé rất thông minh lanh lợi, không biết thần tôn có thể cho nó theo tới Côn Lôn tầm sư học đạo không?
Chàng ấy hình như chẳng để tâm lời cha ta nói, vẻ mặt lạnh lùng nhìn ta ẩn chứa một nụ cười.
- Thần tôn!- Cha ta nhắc lần thứ hai.
Ánh mắt chàng vẫn không rời khỏi ta, ánh mắt lạnh lẽo khiến ta có chút run sợ.
- Ta không nhận đệ tử nhưng chỉ dạy một chút thì được.
Từ đó chàng thường xuyên đến Thanh Khâu dạy ta pháp thuật. Ta vì chàng tu đạo rất nghiêm túc. Bề ngoài chàng mang vẻ mặt lạnh lùng nhưng lại rất ân cần ấm áp.
Năm ấy chàng tặng ta vòng tam sinh, dặn ta đợi chàng.
Vậy mà chàng về Côn Lôn một vạn năm không quay lại, khi ta đến tìm chàng lại nói trái tim chàng thuộc về người khác mà người đó còn là biểu muội của ta.
Ta hận bản thân đã tin lời chàng, ta hận không thể dùng kiếm Côn Lôn mà đâm xuyên tim chàng.
***
Ba vạn năm trước ta đỡ cho chàng một kiếm U Tịch. Trước lúc thân thể rơi xuống Tuyết Vực ta hỏi chàng :"Tại sao chàng bội ước. Ta rút cuộc thua nàng ta ở điểm nào?". Chàng lạnh lùng trả lời ta: " Dù là dung mạo hay tài năng nàng đều hơn nàng ấy nhưng người mà Thiên Lạc ta yêu trong tam giới chỉ có Đông Phương Cửu Âm".
Lời nói như dao đâm vào tim ta, hoá ra chàng lấy thân thể phàm nhân A Phong chỉ để trả nợ cho ta ba trăm năm. Ba trăm năm chàng sống bên ta vẫn khiến chàng không quên được nàng ta.
Thần hồn quy nguyên, sức mạnh của ta đạt đến thượng thần chí tôn.
Trái tim ta ngập đầy phẫn uất liền huy động Côn Lôn phiến nhằm thẳng trái tim chàng mà đâm tới. Ta muốn moi trái tim chàng ra xem trong đó Bạch Lưu Ly ta ở chỗ nào.
Kiếm đâm đến một tấc trước ngực, A Phong vẫn không hề tránh né. Ta thất thần dừng tay lại ứa lệ mà hỏi chàng một câu:
- Sao chàng không né kiếm của ta?
A Phong còn chưa hiểu chuyện gì nhưng thấy trong mắt ta hai hàng lệ chỉ toàn là máu đỏ, bất giác ánh mắt lại vô cùng ôn nhu.
- Là kiếm của nàng đương nhiên A Phong không né tránh.
Ta nghe lời chàng bất giác tỉnh ngộ. Lời nói này đích thị ấm áp như năm vạn năm trước ta từng nghe. Ta vội thu kiếm lại vừa ôm chàng vừa trị thương vừa khóc hỏi:
- Chàng không sao chứ?
- Thần tôn! Đúng là ngài đã trở về.
Ta nghe tiếng người lạ, quay lại dò xét một lượt thì ra người vừa đến là một mộc yêu.
Đứng bên cạnh nàng ta lại chính là kẻ ta hận nhất tam giới - Biểu muội Đông Phương Cửu Âm. Ma nữ yếu đuối giả tạo, ngây thơ vô hại, chân thần ma tôn Đông Phương Cửu Âm.
-
A Lạc!
Nàng ta giả bộ yếu đuối nắm lấy tay A Phong. Ta bất giác trong lòng sôi sục lửa giận, thấy thương thế của A Phong đã hồi phục ta liền bỏ chàng ra.
- Cô là ai? - A Phong thu tay lại đối diện Cửu Âm vẻ mặt đầy nghi hoặc.
- Ngươi là... - Cửu Âm cũng thu tay lại vẻ mặt nàng ta đầy vẻ thất vọng.
Ta đoán A Phong chưa hồi phục ký ức, cũng chán ghét màn diễn kịch của ma nữ cửu muội, liền nhìn chàng mắng.
- Chẳng phải lần nào hôn mê chàng cũng gọi tên nàng ta sao. Hai người ở đây mà hàn huyên chuyện cũ. - Ta giận dỗi quay mặt bước đi mấy bước.
- Thất tỉ! Chuyện này không như tỉ nghĩ đâu.
- A Ly, chuyện này rút cuộc là sao?
Ta nghe hai người họ đôi co nhất thời tâm trí càng bấn loạn. Ta quay lại nhìn A Phong cứng rắn nói một lời:
- Ba trăm năm ở Mai Trang chàng vẫn không quên được nàng ta. Từ giờ trở đi chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn ai nợ ai!
Dứt lời ta phi vân xuyên qua kết giới nhằm hướng Thanh Khâu mà đi. Ta nhớ quê nhà, trong phút đau lòng, đó là nơi duy nhất ta muốn trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro