phong lưu quyển chương 1 - 4
Văn án:
Dạ Tinh Thần sau từng ấy năm ăn ngon ngủ yên bị sư phụ đuổi xuống núi, ba máu sáu cơn nói là để họa hết mỹ nam tử trong thiên hạ, ai biết được tên xú tiểu tử này chỉ hứng thú mỹ nữ.
Có điều, người phiêu dạt trong giang hồ, thế nào có thể không chuốc họa tứ phương?
Xuống núi, nhân duyên khiến hắn nhận thức nho hiệp Thiên Sơn phái Thủy Vô Tâm, không cẩn thận cứu phải giáo chủ tà giáo Hiên Viên Tĩnh, lại trêu chọc phẫn trư cật lão hổ Doãn Hòa Phong… nhưng là nhược thủy tam thiên, rốt cuộc ai mới là bầu nước hắn múc lên đây?
…
Chương 1 – Xuống núi
Tiểu gia tên gọi Dạ Tinh Thần, sống trong một nọn núi không biết tên, mỗi ngày đều phải gặp gã sư phụ biến thái ‘tiên phong đạo cốt’ của ta.
Được thôi, tiên phong đạo cốt là lão tự gọi mà, biến thái mới là bản chất chân thật.
Nhớ năm xưa, ta còn nằm trong bọc chảy nước dãi, lão nhặt ta về, thấy ta đáng yêu liền quyết định hun đúc ta khôn lớn bằng sở thích biến thái của lão. Đêm đó, gã chỉ lên bầu trời ngâm một câu thơ không đầu không đuôi “Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong…”. Sau đó hỏi ta nguyện ý lấy tên là Dạ Tinh Thần hay là Dạ Phong, theo như kể lại, ta vừa chảy nước dãi vừa vỗ tay hô “Tinh tinh! Tinh tinh!”. Cho nên ta mới có cái tên Dạ Tinh Thần sặc sụa mùi gái thế này. Thân đàn ông như ta rất muộn phiền, hy vọng sau này có thể khiến người ta gọi là Dạ đại hiệp, thế như sư phụ nói khả năng bị gọi là ‘đại hà’ còn cao hơn.
Nam nhi ta đây chẳng dễ dàng gì ngoi ngóp tới năm mười sáu tuổi, sư phụ kêu ta đến trước mặt nói “Tiểu Tinh Tinh a!” Ta ghê tởm suýt chút nữa nôn ra toàn bộ bữa ăn tối qua “Được rồi, lão nhân gia ngài muốn dày vò ta thế nào thì cứ nói thẳng ra đi!”
“Ha ha, sư phụ quyết định cho ngươi xuống núi!”
“Wo?” Ta cầm lấy quả táo trên bàn ra sức gặm, không cách nào lý giải tâm tư của lão già chết tiệt này? Trên đời này nào có chuyện tươi đẹp dễ dàng như vậy?
“Ta muốn ngươi xuống núi vẽ toàn bộ mỹ nam thiên hạ!” Lão sư phụ ngửa đầu đắm chìm vào shung shướng.
Phụt! Miếng táo chưa kịp nhai nát trong miệng văng tuốt ra ngoài, lão sư phụ chầm chậm vuốt mặt, dùng đầu lưỡi liếm mảnh vụn dính trên khóe miệng, nhấp nhấp miệng nói “Xem táo năm nay cũng không tệ ha!”
Ta trừng mắt lão một cái, thật không thẹn là sư phụ biến thái của ta, bất quá ta vẫn là muốn vẽ toàn bộ mỹ nữ thiên hạ! Cho nên trước mắt hiện ra một mỹ nhân có dáng người hồ lô.
Sư phụ lập tức chặt gãy dòng mơ tưởng của ta, ý vị thâm trường nói “Tiểu tinh tinh, rất nhanh ngươi sẽ hiểu được, trên đời này đẹp nhất không phải là cao sơn lưu thủy, cũng không phải cái gì yến sấu phì hoàn, mà là – nam nhân!”
“Đúng đúng, là nam nhân!” Ta điên cuồng gật đầu phụ họa, bộ dạng cực kỳ chân chó, gió chiều nào che chiều nấy sớm đã trở thành pháp bảo sinh tồn của ta cho tới nay “Nhưng sư phụ ngài vì cái gì muốn ta phải xuống núi vẽ nam nhân?”
“Đều là lỗi của ngươi… nhớ năm xưa ngươi còn nhỏ dại, khỏi phải nói có bao nhiêu xinh xắn, mà bây giờ thì sao? Ai… ngược lại trở thành tầm thường. Vốn muốn để ngươi bên cạnh dưỡng mắt, ai biết ngươi lại thiếu bon chen như vậy a!”
“Được được, ngàn lần vạn lần đều là ta sai!” Ta chuẩn bị về phòng thu thập tế nhuyễn, sư phụ lại đưa tay ngăn lại.
“Tiểu Tinh Tinh, đây là Tú Thủy kiếm của sư phụ, đưa cho ngươi dùng phòng thân trên giang hồ.” Đưa thì đưa, làm cái gì còn phải nháy mắt làm dấu? Ớn lạnh a!
“Sư phụ, ta đi họa mỹ nam, cũng không phải xông pha giang hồ!”
“Ai, tiểu tử ngốc, ngươi cứ đi chẳng phải sẽ biết sao?” Sư phụ cầm Tú thủy kiếm vòng một vòng quanh eo ta, nó liền giống như dây lưng dính chặt vào người “Nhớ kỹ, thượng thiện nhược thủy, tòng thiện như lưu!” (lấy đức làm trọng, làm theo lời hay)
“Nhớ kỹ rồi!” Mà không biết nghĩa là gì thôi!
Sau đó, tiểu gia ta cưỡi con lừa con của mình, miệng gặm táo, lưng đeo văn phòng tứ bảo nặng ê chề, xuống núi!
Mỹ nữ dưới núi, gia gia ta tới đây!
(Ngươi nhớ lộn rồi, là mỹ nam)
Đúng rồi, sư phụ còn đặt cho quyển mỹ nam đồ tương lai của lão một cái tên nghe ghê tởm muốn chết – Phong lưu quyển!
Lại muốn nôn…
Vào được trong thành… quả nhiên, đây mới là nơi dành cho người sống a!
Nào bánh bao nóng hổi trong quán, nào đồ ăn dày đặc, nào hương rượu tiêu diêu trong tửu quán, nào quầy hàng xanh xanh đỏ đỏ, lại còn cả đại cô nương thẹn thùng, thiên đường a! Thiên đường! So với cái lều cỏ nát chim không thèm thải gà không thèm rặn rùa không thèm vào không biết tốt hơn những bao nhiêu lần a! Phản ứng đầu tiên của ta chính là: mặc sức hưởng thụ!
Mở bao y phục ra xem thử, bên trong vậy mà chình ình một xấp ngân phiếu dày cộp, trời ơi, ít nhất cũng vạn lượng. Sư phụ, ngươi thật sự là biến thái, thế nhưng cũng là quý ngài hào phóng! Cho nên ta sẽ không so đo tiền này của ngươi là từ đâu tới luôn!
Trước tiên đến Túy tiên lâu ăn cả con vịt muối, một mâm tôm, một bồn ếch trâu, một nồi lẩu cá… sau đó ợ một cái, chuẩn bị cuộc hành trình tìm về cái đẹp. Ta suy nghĩ một hồi, ngắm nam nhân xinh đẹp, đương nhiên phải đến chỗ nào có tiểu quan rồi! Cho nên ta lập tức làm xong lộ trình cho những ngày này, lau miệng nói “Tiểu nhị, chỗ này của các người tiểu quan tốt nhất là ở đâu?”
Tiểu nhị kia lập tức cười râm “Sir, đương nhiên là Lưu vân quán!”
Vị hoàn đãi tục
…
Chương 2 – Lưu vân quán
Nơi đây quả thực là một địa phương không tệ. Này là đình đài lầu các tráng lệ đường hoàng, hương rượu tràn ngập, mấy món ăn chơi màu mùi vị đều vẹn toàn, tiếng ca hát cũng có thể cho là thiên lại diệu âm – đáng tiếc, là nam nhân hát.
Tiểu gia ta xem xét hồi lâu, cũng chẳng nhìn thấy một bóng hồng nào, ngược lại bất nam bất nữ đầy ra đấy. Ai, huynh đệ à, không phải ta khinh bỉ các ngươi, có đi bán cũng không thể mất đi bản sắc nam nhi, vậy mới có cái đáng bán không phải sao?
Ta ngẩng cao đầu, ra vẻ đại gia lắm tiền “Người đâu, đem đầu bài của các ngươi ra đây cho ông nội coi cái coi!” Sau đó cầm tấm ngân phiếu ngàn lượng dập vào mặt một tên bôi son trát phấn vừa đi tới.
Người đó nhìn thấy ngân phiếu thì cười rạng rỡ thiếu chút nữa toàn bộ bong ra thành mảng “Ai, gia~ ngài muốn gặp đầu bài đương nhiên không có vấn đề gì cả, chỉ là đầu bài của chúng ta, Tuyệt Trần công tử đang tiếp một vị khách quý…”
Ta vừa nghe ‘Tuyệt Trần’ thiếu chút nữa phun mưa nước bọt, trời biết bộ kiếm pháp mà ta luyện chính gọi là ‘Tuyệt trần tam thập lục thức’, sư phụ, coi phẩm vị của ngươi kìa!
“Không thể cho hắn tới tiếp ta trước sao?” Ta bĩu môi.
“Đó là khách quý a, Thủy đại hiệp Thủy Vô Tâm của Thiên Sơn phái! Vị ấy tuy là tính tình rất tốt, nhưng cũng không thể đắc tội a!”
Cái gì đại hiệp, nếu thật sự là đại hiệp sẽ không tới đây kiếm trai rồi!
“Vậy ngươi nói xem phải làm sao bây giờ?” Ta cầm ngân phiếu lắc lư lắc lư, cái đầu của người trước mặt cũng theo tờ ngân phiếu mà lắc lư lắc lư, có tiền thật là sướng!
Một lát sau, gã bất nam bất nữ chạy trở lại “Gia, Thủy đại hiệp nói mời ngài cộng ẩm, như vậy ngài có thể gặp Tuyệt Trần rồi… có được không?”
Ta làm bộ suy xét nửa ngày, vô cùng miễn cưỡng đáp lại “… thôi được.” Được! Đương nhiên là được! Gia gia cũng đâu phải đến chơi bời, chẳng phải chỉ là đến nhìn cái mặt vẽ bức tranh sao!
Cho nên, ta theo hắn đi qua cầu nhỏ uốn lượn cửu khúc thập bát loan, đi vào một tiểu trúc ở giữa hồ, nhìn rạch nước xây bằng trúc, nghe tiếng chuông gió trong trẻo, ta không thể không thừa nhận phẩm vị của Tuyệt Trần công tử này không tệ, bằng không chẳng phải nhục nhã kiếm pháp của gia gia?
Vị Tuyệt Trần công tử kia, một thân áo bào màu tím, phiêu dật lưu sướng, hương vị cũng thật có mấy phân tuyệt trần.
Hắn nghe thấy tiếng bước chân của ta, chậm rãi quay đầu lại, ta không thể không ngẩn người, quả nhiên là đẹp độc nhất vô nhị a, thật sự tìm không ra ngôn ngữ để hình dung, mặc dù phần lớn nguyên nhân là bởi vì ngôn ngữ của ta cũng rất bần cùng.
Ta ngồi xuống, thầm nghĩ, sư phụ, bức mỹ nam đồ đầu tiên của ngươi đã được quyết xong. Đáng tiếc, Tuyệt Trần chỉ hành lễ với ta một cái rồi không thèm quan tâm tới nữa, xem ra mị lực của ta còn xa mới bằng được vị Thủy đại hiệp kia. Ta nhìn theo ánh mắt của Tuyệt Trần, rốt cuộc nhận ra bản thân bị thua triệt để.
Thủy Vô Tâm xác thật cũng là mỹ nam tử, mà cái đẹp của hắn không giống với đám tiểu quan nhu nhược, mà là một kiểu tuấn mỹ rất thuần túy nam tử. Mặc dù biết Tuyệt Trần có thể phù hợp với phẩm vị biến thái của sư phụ hơn, nhưng mà ta lại thưởng thức Thủy Vô Tâm.
Hai người dó trò chuyện bằng thi từ ca phú mà ta phiền chán nhất, nếu như là gã sư phụ học đòi văn vẻ của ta, có thể có khả năng sẽ bon chen vài câu, đáng tiếc nếu nói về văn chương, ta cũng chỉ biết một câu trong Tam Tự kinh, chính là ‘con mẹ nó’, kinh điển mà.
Ta không phủ nhận, Thủy đại hiệp rất hấp dẫn ta, đặc biệt là nét mày hắn khi nâng chén lên, ba phần ưu nhã bảy phần lười nhác, nếu không có thanh kiếm ở thắt lưng hắn, ta thật sự sẽ cho hắn là một văn nhân mặc khách.
Hoàn hồn lại, ta nhớ đến mục đích bản thân vung ra ngàn lượng, nhẹ nhàng trải giấy ra, mài mực, Tuyệt Trần vẫn như cũ chìm đắm trong thế giới chỉ có hắn cùng Thủy Vô Tâm, có điều Thủy đại hiệp tựa hồ lại có hứng thú với việc vẽ vời của ta, cho nên ta hướng hắn lắc lắc đầu, hắn liền dời mắt đi, nghe tiếp câu chuyện của người đối diện.
Nửa nén hương qua đi, tranh ta cũng vẽ xong, lại không lòng dạ nào nghe xem bọn họ nói cái gì, chỉ dùng tay quạt cho mực khô, sau đó nhẹ nhàng cuốn quyển họa lại, chuẩn bị tìm một cái lầu xanh chân chính để hưởng lạc, nữ nhân mới là tình yêu đích thực của gia gia ta a!
Một cánh tay khung xương rõ rệt thon dài giữ lại bàn tay đang cuộn tranh của ta, ta nhìn lên, là Thủy Vô Tâm.
Tiếu dung của hắn như cũ ba phần ưu nhã bảy phần lười nhác, ta dừng tay, hiếm có người như hắn khiến ta thuận mắt, ta liền cho hắn thưởng thức tác phẩm có một không hai này đi – không cần hoài nghi, ta trước nay vẫn là kẻ không biết xấu hổ.
Khi bức họa được mở ra, ta rõ ràng nhìn thấy Tuyệt Trần khe khẽ hít sâu một hơi, còn có tiếu dung của Thủy Vô Tâm càng thêm rõ nét “Tuyệt Trần, người vì ngươi mà vẽ không ít, chỉ có người này mới có thể chân chính vẽ ra phong vận của ngươi.”
Tiếng nói của hắn, khiến ta nhớ tới chiếc chuông gió bằng trúc trước cửa, gió nhẹ thoảng qua, chạm nhau ngắn ngủi rồi lại nhanh chóng rời ra.
“Vừa rồi là Tuyệt Trần thất lễ tiên sinh, không biết tiên sinh danh tính?”
Ta thu lại bức họa, học theo dáng cười cao thâm khó dò của sư phụ, xoay người bỏ đi.
Nghe thấy bước chân của Tuyệt Trần dường như muốn đuổi theo ta, ta búng người một cái, liền từ mặt hồ vượt tới bờ, Tuyệt Trần trong hồ nhìn theo, ngược lại Thủy Vô Tâm vẫn ngồi im như cũ, tự rót cho mình một chén trà.
“Các hạ nếu như muốn từ nơi này, sơn cao thủy viễn, không định gặp lại cho nên không muốn lưu danh, chỉ sợ chính là đã lầm rồi. Vô Tâm đối với các hạ nếu đã thưởng thức, lại có hứng thú, thì thời gian còn dài.”
Ta liếc mắt nhìn hắn, bất quá một cái liếc mắt phong tình, ta đột nhiên nhớ tới câu nói của sư phụ lúc ta xuống núi “Trên đời này đẹp nhất không phải là cao sơn lưu thủy, cũng không phải cái gì yến sấu phì hoàn, mà là – nam nhân!” Suýt tý nữa ngã sấp, đường quá trơn, đêm quá tối, tuyệt đối tuyệt đối là vì lý do này.
Vị hoàn đãi tục
Rời khỏi Lưu Vân Quán, ta lại vào Vạn Hoa Lâu. Đừng mắc công hoài nghi làm chi, ta đi Lưu Vân Quán thuần túy là vì công cán, Vạn Hoa Lâu mới là nơi ta thật tâm muốn đến à...... từ tinh thần tới thể xác ta vốn đã xác định từ đầu rồi, mỹ nữ mới là thứ ta thích nhất.
Ta hai tay ôm hai người đẹp, một bên giúp ta gắp thức ăn, một bên chuốc rượu, mỗi một câu một lời đều là “Công tử a ~” oanh oanh yến yến, đúng là mỹ thực trần gian mà. Khiến ta cả người mềm nhũn, nhịn không được uống liền mấy chén, đầu có chút choáng váng, mắt hoa cả lên.
Trước mắt không hiểu sao lại là khuôn mặt của Thủy Vô Tâm hiện ra, mà dung mạo tuấn mỹ đó lại có chút nhướn mày, mang theo vài phần hí hước và tươi cười. Ai~Quả nhiên là thực sắc tính dã* mà, sư phó a, ngươi chính mình biến thái đã đành, để làm chi hại ta cũng liên luỵ như thế kia chứ . Tội quá tội quá!
Ta nhẹ nhàng đẩy ra hai mỹ nhân, thân thể lắc lư, loạng choạng khai mở họa đồ, hòa mực, thừa lúc đầu óc còn giữ được hai phần thanh tĩnh, nhớ lại hình ảnh của Thủy Vô Tâm, họa ngay một bức. Hắc hắc, sư phó à, đừng trách đồ nhi, bức họa này ta sẽ cất riêng cho mình, còn lâu mới giao cho ngài. Miễn cho ngài ảo tưởng tục tĩu, chảy nước miếng khiến ô nhục mỹ nam trong mắt ta.
Vẽ xong, ta đứng dậy thân hình chao đảo, tay cầm bức họa, cười ngớ ngẩn…
"Ai nha, công tử cẩn thận!" Mắt nhìn ta sắp cùng mặt đất tương thân tương ái, diện đối diện thân mật tiếp xúc thì ngay lập tức một đôi tay vòng quanh eo ta ôm lấy. Ta ngẩng đầu, phát hiện chính mình đang nằm gọn trong lòng của Thủy Vô Tâm, tai nghe nhịp tim đập của hắn. Mơ, nhất định là ta đang mơ rồi, tệ thật, mới uống có vài chén đã như thế này ~
Thủy Vô Tâm trong mộng vẫn ôm lấy ta không buông, chẳng những thế còn cầm lấy tuyệt tác ta vừa mới hoàn thành nhìn xem. Ta bên tai nhẹ nhàng truyền tới tiếng cười của hắn, bất giác rùng mình, cảm giác vừa có chút nhộn nhạo vừa có chút thư thái, dễ chịu.
"Ngươi đến Lưu Vân Quán tới cùng là muốn họa ta hay là họa Tuyệt Trần?"
"...... Tuyệt Trần......"
"Vậy sao bây giờ lại họa ta?"
"...... Ngươi là mỹ nam tử." Bên tai lại truyền tới vài tiếng cười khẽ.
Này, ta bực rồi nha, khen ngươi là mỹ nam tử, ngươi còn cười nhạo ta là sao? Ta giãy dụa cố thoát khỏi người hắn, cố mò tìm cái ghế để ngồi, thầm nghĩ, quái…sao đầu lại nặng thế này, ngay cả mắt cũng mở không lên nữa. Ta ngẩng đầu, cố trợn mắt nhìn Thủy Vô Tâm, ý bảo, ngươi nhanh một chút trả họa đồ lại cho ta để ta còn đi ngủ nữa.
Thủy Vô Tâm nhìn ta, cuộn họa đồ lại, ta thấy vậy cũng cười ngây ngô, chắc mẩm là có thể leo lên giường đánh một giấc được rồi. Nhưng khổ cái là hắn chỉ là nhìn ta thật lâu, không chịu trả họa đồ lại cho ta. Trên khuôn mặt tuấn mỹ tươi cười đó thoáng nhẹ nhàng nhíu mày, sau đó đưa tay khẽ vuốt ve cằm của tiểu gia, nâng mặt của tiều gia lên, cả nửa ngày, ta chỉ nghe thấy mỗi một câu thì thầm: "Đây mới là thế gian tuyệt trần......"
Sau đó hắn đưa cái bản mặt tuấn tú hết mức khiến ta ghen ghét tới nỗi muốn đem cái bản mặt đó lột đi xuống, đến gần sát mặt ta, và không biết cái quái gì đó đổ ập xuống môi ta. Ừm, ướt ướt, mềm mềm, có cái gì đó tham nhập và chuyển động trong miệng ta, liếm tới liếm lui, không có chỗ nào mà nó không chạm tới, nhẹ nhàng không một chút thô bạo hay công thành lược địa mà mang theo một chút ý vị hứng thú tìm tòi, cứ quấn lấy lưỡi ta triền miên không tha. Ta có chút khó chịu, cảm giác nước miếng từ khóe miệng chảy ra, nhớ tới sư phó nói ta khi còn bé một bên vỗ tay một bên nhiễu ước miếng hô "Tinh! Tinh!".
Khi đầu óc ta còn đang mụ mẫm, không biết trời đất trăng sao gì thì một bàn tay chạm vào gáy ta, luồn qua những sợi tóc, đem ta cả đầu kéo gần lại, ngay khi đó thứ trong miệng ta đột nhiên chuyển động mãnh liệt hơn, tiến tới tiến lui, dây dưa không dứt, ta có cảm giác lưỡi mình bị cắn, vừa đau, vừa có chút gì đó mê say, tê tê ……
Khi tỉnh dậy, thì đã là ngày hôm sau rồi, ta phát hiện chính mình gục ở trên bàn mà ngủ, chẳng những thế còn lưu lại dấu vết chứng cứ là cả một vũng nước miếng nữa chứ~.
"Công tử ~ ngài tỉnh rồi!" Nhìn thấy một trong hai mỹ nhân tối hôm qua ở cùng ta là Tiểu Thúy bưng chậu nước vội tới giúp ta rửa mặt. Ta chợt nhớ tới chuyện đêm qua, bèn nghĩ , Thủy Vô Tâm sao mà có thể đối với ta làm ra cái chuyện đó được chứ…Đúng là nằm mơ thật rồi ~
"Tiểu Thúy à, các ngươi cũng quá hẹp hòi nha. Ta uống rượu say như thế, các ngươi chẳng những không đưa ta vào sương phòng ngủ còn để ta như vậy ngủ cả đêm trên bàn, cổ bị đau rồi này."
Tiểu Thúy che miệng cười nói: "Công tử ~ Tiểu Thúy nào dám chạm tới ngài chứ, Thủy đại hiệp ngồi bên cạnh ngài suốt cả đêm qua mà!"
"Cái gì?!!!" Ta cả người run lên, "Sau đó thì sao?"
"Không có gì cả, vừa rồi đệ tử của Vô Cực môn tìm đến gặp Thủy đại hiệp, cho nên ngài ấy đã xuống lầu rồi, một hồi nữa sẽ lên đây lại"
"Thủy...... Thủy Vô Tâm tới đây làm gì?"
"Ngài không không biết sao? Thủy đại hiệp chẳng những anh tuấn, tiêu sái, kiếm thuật lại siêu phàm, hơn nữa cũng rất phong lưu - bất quá, chỉ là đối với nam nhân!"
Ta lảo đảo một cái, xém chút nữa là té xuống dưới chân bàn. Cái gì phong lưu, cái gì mà chỉ đối với nam nhân? Gia gia ta đây có thể phong lưu người khác, người khác không thể tới phong lưu ta à.
"Tiểu Thúy, mang đến cho ta một ít điểm tâm!"
Sau đó thừa dịp Tiểu Thúy đi ra ngoài, ta gom văn phòng tứ bảo với toàn bộ ngân phiếu cho cả vào hành lý, từ trên lầu nhảy xuống. Chạy.
Thủy Vô Tâm, sau này ta tránh tiếp xúc ngươi càng tốt, đời này ta còn không có muốn giống như sư phó thành lão già mắc bệnh thần kinh hư hỏng như vậy đâu!
Ước chừng chạy đã xa, ngoài hai mươi dặm, nghĩ chắc tên Thủy đại hiệp kia khinh công dù có cao cách mấy chắc cũng không có khả năng đuổi theo ta nữa, ta hắc hắc cười to, lòng lo lắng trong bụng cũng vơi bớt đi.
Đi ngang qua một trà lâu, nghe thấy các giang hồ nhân sĩ bên trong ồn ào, không biết đang nghị luận cái gì đó, vì vậy ta ở trên tàng cây dỏng cái lỗ tay lên mà nghe ngóng. Nguyên lai ba ngày sau, các nhân sĩ danh môn chính phái sẽ vây công tà giáo Si Mị Cung tại Đoạn Trường Nhai .
Ài, thói đời càng ngày càng suy đồi mà, đường đường là chính đạo, đơn đả độc đấu không thắng được người ta, thì liền xúm lại khi dễ nhân gia, đáng tiếc a~ thật là đáng tiếc!
Ta trong lòng chán nản, lắc đầu mãi không thôi.
"Nghe nói Hiên Viên Tĩnh cái…kia yêu nhân càng ngày càng lợi hại, ngay đến cả thiếu bảo chủ Du Long Bảo cũng bị phải trụ ở Tà cung của hắn làm nam sủng*!"
Cái gì? Có loại tà công như vậy..ư? Tân tiên! Tân tiên à!
"Du long bảo chủ chắc sắp phát điên rồi!"
"Nói nhảm! Đó là chuyện đương nhiên!"
"Còn có đại đệ tử phái Võ Đang Liễu Chân Hư đi vào hành thích tên yêu nhân đó nữa, tới giờ vẫn không biết hạ lạc ở đâu, phỏng chừng cũng bị hắn thu làm ……"
"Võ lâm giờ cũng chỉ có Thủy đại hiệp mới có thể trước tuyệt sắc dung mạo của hắn mà không bị hấp dẫn chút nào thôi."
"Thủy đại hiệp không phải cũng hảo nam sắc ư?"
Hảo nam sắc? Ta nghe qua cả đầu cũng run lên, bất quá nghĩ không ra Thủy Vô Tâm thật sự đúng là kẻ lợi hại a, may mắn là ta đã kịp vọt lẹ. Ý, mà khoan, tà giáo giáo chủ là tuyệt sắc chi dung ư? Nếu vậy cũng đáng giá tiểu gia ta đi một chuyến tìm hiểu thử cho biết à!
Gật đầu, ta chính mình đồng ý với quyết định này. Cái này phải gọi là “tự khẳng định” mới đúng
- Vị hoàn đãi tục -
Bám theo các đệ tử danh môn chính phái hai ngày, rốt cục cũng tới được địa phương các đại môn phái tụ hợp - Huề Phúc khách điếm.
Hay thật, đúng là người tới không ít nha, Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi, còn có chút các môn phái không biết tên nữa.
Không cẩn thận, ta liếc mắt thấy được đoàn người của Vô Cực môn. Nhìn trái nhìn phải, xem tới xem lui, không có nhìn thấy Thủy Vô Tâm, rốt cục yên tâm nhiều.
"Không biết Thủy đại hiệp đã tới chưa?" Một vị cao tăng Thiếu Lâm Tự hỏi.
"Thủy sư thúc ngài nói …… nói…… nhân sinh ngắn ngủi, chi bằng mau chóng đi tìm khóai lạc …… cho nên sư thúc …… muốn đi tầm hoan tác nhạc ……" Đúng là thương cảm hài tử mà, những lời đó khó lắm mới nói ra được, cái mặt đỏ bừng rồi.
Ta nằm trên xà ngang, im lặng nhìn đông đảo các vị tiền bối cao nhân, không dám thở mạnh. Dù sao sư phó từng nói với ta, mặc dù ta thiên phú rất tốt, nhưng toàn là ăn uống no say mới chịu đi tập, suốt ngày lười biếng, sở học công phu cùng lắm được nửa xô nước là cùng, cao không với tới được, nhưng cũng không thể nói là thấp, trung bình à. Bất quá ta tự nhận chính mình khinh công thiên hạ đệ nhất, nếu không như thế nào tài năng ở chung với sư phó, sống được lâu tới bây giờ chứ?
Chờ tới ta xém nữa là ngủ gục thì bọn họ rốt cục mới chịu xong xuôi, chuẩn bị ai về chỗ nấy, xem ra là muốn dưỡng sức cho trận đánh ngày mai đây. Ta cũng buồn ngủ chết đi được, nhiều ngày bám theo các đệ tử chính phái, lại không thể để cho bọn họ phát hiện, thật là tiêu hao không ít thể lực à, có chút mệt mỏi.
Ai biết chờ ta tỉnh lại thì đã là buổi chiều ngày thứ hai rồi, ta nhịn không được đổ cả mồ hôi lạnh, tiểu gia ta tựa hồ cũng quá mê ngủ rồi. Xem ra chỉ có thể dụng tốc độ chạy trối chết chạy tới Đoạn Trường Nhai thôi, nếu không tất cả hảo hí đều diễn xong hết thì còn gì mà xem nữa.
Đi tới Đoạn Trường Nhai thì trời cũng đã tối đen, may là nhờ các ánh lửa từ đuốc của các đệ tử ta mới mò được tới nơi, nhanh chóng tìm một chỗ núp vào để mục kích tràng diện.
Mọi người đang bao vây một hắc y nhân ở giữa, người nọ mặc dù đã mạt lộ, nhưng thần thái vẫn làm cho người ta phải than thở không thôi.
"Hiên Viên Tĩnh! Ngươi không thoát được đâu! Xem chúng ta như thế nào thu thập ngươi!"
"Ta phải báo thù cho sư phó!"
"Ngươi trả ta sự trong sạch của sư huynh!"
"Nhi tử ta bị ngươi mê hoặc, hôm nay thân bại danh liệt! Lão phu hôm nay phải vì nhi tử đòi lại sự sỉ nhục đó!"
"Ngươi giết vợ con ta! Ta muốn ngươi nợ máu phải trả bằng máu!"
……
Thôi rồi, người đòi nợ thật sự là không ít nha! Xem ra chẳng những có nợ máu, mà còn có nợ phong lưu nữa!
"Hahahahaha! Các ngươi nhiều người như vậy hướng ta đòi mạng, Hiên Viên Tĩnh ta đây chỉ có một cái mạng mà thôi, biết giao cho ai đây?" Ngay khi hắc y nhân kia ngẩng mặt cười to, ta phát hiện con mắt mình muốn dụi cũng dụi không được nữa, mở to mà nhìn không chớp.
Thượng thiên như thế nào có thể tạo nên những đường nét như thế được kia chứ?
Đường hoàng mà tà mị.
Mặc dù sắp điêu linh, nhưng vẫn tựa như đóa hồng liên rực lửa nơi địa ngục, thiêu đốt hết thảy tầm mắt của thế nhân người trần.
"Bọn chuột nhắt hèn hạ vô sỉ các ngươi, hạ độc vào nguồn nước ở Si Mị Cung mà còn dám tự xưng mình là anh hùng hảo hán ư! Nực cười!"
Thiếu Lâm phương trượng lông mi khẽ run lên, chưởng môn phái Thanh Thành hừ giọng: "Đối phó với loại tà ma yêu đạo như ngươi, không cần phải quang minh chính đại!"
Trách không được Si Mị Cung chủ sao lại không đánh trả, nguyên lai là bị trúng độc.
Cái tên Hiên Viên Tĩnh cung chủ kia đột nhiên cười to, tiếng cười lộ vẻ trào phúng, miệt thị hết thảy mọi thứ. Dù rằng đã lâm vào tuyệt lộ nhưng trong giọng cười đó ta không cảm nhận được một chút bi ai nào của hắn cả. Có lẽ trong mắt hắn, sinh mệnh của chúng sinh chẳng là gì, dù là ai chăng nữa.
Thanh Thành chưởng môn lập tức nâng kiếm đâm tới, Hiên Viên Tĩnh chỉ nhẹ nhàng phất tay một cái là hóa giải, ngay sau đó chưởng môn Thái Sơn phái cùng Hoa Sơn phái đồng loạt ra tay, kiếm hoa tứ tán. Hiên Viên Tĩnh mặc dù trúng độc nhưng vẫn thừa sức đối phó như thường, xem ra nếu hắn ta mà không có thụ thương, sợ là ở đây không một ai có thể đấu lại hắn rối. Ngay sau đó Tung Sơn, Quát Thương nhị phái chưởng môn cũng gia nhập cuộc chiến, Hiên Viên Tĩnh bắt đầu có vẻ yếu thế.
Hừ, xa luân chiến ai mà chịu cho nổi chứ, huống hồ là đang trúng độc. Một nén nhang trôi qua, cuộc chiến vẫn tiếp tục dằng dưa, ta biết Hiên Viên Tĩnh, hắn ta không phải là loại người thích giãy chết hay để bị bức đến bước đường cùng mà là muốn một kết thúc oanh oanh liệt liệt.
Ta cười khẩy một cái, móc từ trong ngực áo ra chiếc mặt nạ hồ ly mà mấy ngày trước tình cờ mua vì ham vui. Dù sao cũng tự biết phận mình học nghệ không tinh, đâu thể nào tùy tiện lộ diện, đánh mất mặt mũi của sư phó được.
Ngay lúc kiếm của Quát Thương chưởng môn sắp đâm vào hậu tâm của Hiên Viên Tĩnh, ta phi thân bay tới, chân trái điểm nhẹ vào mũi kiếm của hắn khiến hắn phải thu kiếm vội về. Sau đó ta nhún người đáp xuống, dụng hai ngón tay phải kẹp lấy mũi kiếm của Tung Sơn chưởng môn, tay trái nhẹ nhàng bắn ra chân khí tách khai mũi kiếm chưởng môn phái Thanh Thành, dưới chân đảo qua trợ Hiên Viên Tĩnh tránh thoát thế công của chưởng môn Tung Sơn phái.
Toàn trường tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thán khí, biết được thân thủ cao minh của bổn thiếu gia ta chưa nào. Sau đó gia gia ta xoay người một cái, đáp tới trước mặt Hiên Viên Tĩnh, cách hắn chỉ một thốn.
Ha ha! Quá đẹp nha! Ta hài lòng gật gù ưng ý, vừa vuốt cằm vừa nhìn, trong khi đó Hiên Viên Tĩnh dùng cặp mắt tựa như hồ sâu thăm thẳm, chăm chú nhìn ta.
Này, đừng có nhìn mãi chứ, nhìn nữa là ta toàn thân vô lực hết cứu ngươi đuợc luôn đấy.
Chậc, lại phải khẳng định lời nói vô căn cứ của lão sư phó một lần nữa rồi - trên đời quả nhiên đẹp nhất chính là nam nhân mà!
"Các hạ là ai?" Phương trượng Thiếu Lâm nãy giờ vẫn một mực yên lặng bất ngờ lên tiếng.
"Đại sư quả nhiên là đại sư. Nhìn chưởng môn các phái vây công một kẻ thụ thương như vậy, không ra tay, cũng không lên tiếng ngăn cản, vừa nhổ được cái đinh trong mắt, vừa không sợ ngày sau có người sẽ nói các vị không thắng bằng chân tài thực học. Đứng bên ngoài làm ngư ông đắc lợi, thật đúng là cao thâm nha?"
Ta vừa dứt lời, trong đám đông liền truyền tới tiếng nghị luận xôn xao, thừa dịp đó ta chế trụ cổ tay Hiên Viên Tĩnh, chậm rãi truyền chân khí giúp hắn chống đỡ độc tính trong cơ thể. Sau đó nhân lúc hỗn loạn, dùng độc môn khinh công "Tiên tung" của ta mượn lực nhảy vọt đi, bỏ xa đám người bám xung quanh Hiên Viên Tĩnh. Ngay cả thần tiên so với ta còn không chạy nhanh bằng nữa là. Ngay từ đầu, phương trượng Thiếu Lâm, còn có chưởng môn hai phái Võ Đang và Nga Mi còn truy theo sau, nhưng qua nửa nén hương, ta đã bỏ rơi bọn họ xa lắc.
Tới một khách điếm, ta kêu tiểu nhị chuẩn bị một gian phòng, đặt tên Hiên Viên Tĩnh đã bất tỉnh lên giường, cầm tay bắt mạch cho hắn, hóa ra là Hóa Công Tán nổi danh trên giang hồ, bộ hết thứ gì mới mẻ để dùng rồi sao, bổn cũ soạn lại hoài! Nhìn chung thì chắc không cần ta lãng phí nội lực giúp hắn bức độc, phỏng chừng hai ba ngày sau dược hiệu mất tác dụng hắn sẽ nhanh chóng hồi tỉnh thôi.
Ta ngay lập tức tranh thủ thời gian, bắt đầu mở họa đồ, một mặt nhìn Hiên Viên Tĩnh đang ngủ say, một mặt hồi tưởng lại hình dáng lúc hắn mở mắt ra cuồng tiếu, cúi đầu, đặt bút, hành vân lưu thủy, hoàn thành, đưa tay áo quạt cho khô, đột nhiên, một bàn tay bóp chặt lấy cổ ta.
Ta ngẩng đầu, phát hiện trên giường đã trống không, Hiên Viên Tĩnh đã không thấy đâu nữa.
Không thể nào, độc của Hóa Công Tán làm gì dễ giải như thế chứ. Có giải được cũng không nhanh tới vậy.
"Tại sao cứu ta, ngươi không biết ta vốn là kẻ chuyên lấy oán báo ân ư?" Hơi thở của hắn vô cùng trầm ổn, xem ra võ công tên này cao cường hơn là ta tưởng nhiều.
"Họa họa." Ta chỉ chỉ họa đồ ở trên bàn.
Hắn có chút liếc nhìn, xùy cười nói: "Ta mà đẹp như vậy sao?"
Ta suy nghĩ một chút đáp ngay: "Đương nhiên."
Hắn đưa tay, định tháo mặt nạ hồ ly trên mặt ta xuống, ta dùng sức chặn đầu ngón tay hắn lại: "Đừng, trên mặt ta có vết sẹo."
"Nói dối." Hình như môi hắn đang tiến đến gần thì phải, ta có cảm giác hơi thở nóng rực của hắn đang phả vào sau tai ta, tuy không thấy được nhưng ta biết chắc hai cái lỗ tai mình đang nóng bừng lên.
"Hắc hắc, bị ngươi phát hiện rồi. Dù sao ta cũng không có đẹp bằng ngươi."
Tay hắn đặt tại yết hầu ta, mập mờ mân mê tựa như đang đùa giỡn, nhưng ta biết rất rõ, chỉ cần ta có một chút vọng động thì sẽ mất mạng ngay tức khắc. Ai, làm người tốt thật là không dễ mà ~
Ta nhẹ nhàng xoay xoay đầu bút lông, tiện thế mượn lực té xuống. Bên trong bút lông của ta có cất giấu "Hồng nhan túy" – mê dược do sư phó nghiên chế thành, không mùi không vị. Kẻ có công lực càng cao, ngả xuống đất càng nhanh.
Ta đưa hắn trở lại trên giường, đắp chăn,mền cẩn thận. Dược hiệu chỉ có thời gian trong vòng nửa nén hương, bây giờ ta chỉ có thể cố hết sức, chạy xa chừng nào tốt chừng nấy thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro