Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Cảnh báo có đường.

Sau khi xong việc, Tạ Khả Dần không vội vàng rời đi. Cô ngồi yên một chỗ đợi Dụ Ngôn xong việc. Buổi sáng hôm nay dường như thời gian trôi chậm lại, Dụ Ngôn vẫn luôn bận rộn. Một lát lại có người tới kê thuốc, một lát lại có người tới khám bệnh, một lát lại có người tới truyền dịch. Nói chung chính là không được nghỉ ngơi. Mà Tạ Khả Dần thường nhìn dáng vẻ bận rộn của Dụ Ngôn đến phát ngốc, sau đó còn bật cười ngớ ngẩn. Điều quan trọng là chính cô cũng không biết mình cười cái gì, chốc lại lấy điện thoại ra đọc tin tức, chơi game để giết thời gian.

Một lát sau, khi Tạ Khả Dần buồn chán sắp chìm vào giấc ngủ. Dụ Ngôn bước tới, cúi xuống hỏi cô: "Sao cô vẫn chưa rời đi, đang đợi tôi?". "Đúng vậy". Tạ Khả Dần đột nhiên đứng dậy, suýt thì va vào Dụ Ngôn. Cô nhìn khắp phòng khám, ngoài hai người bọn họ ra thì chẳng có ai nữa vì vậy cô giục Dụ Ngôn mau chóng đóng cửa, đi theo cô ấy.

"Đợi một chút, tôi đi thay quần áo", Dụ Ngôn cởi áo khoác trắng, treo lên móc áo, bước vào phòng thay đồ, thay một bộ quần áo thường ngày. Chính là một chiếc áo T Shirt đơn giản. Phía trước in một con bướm lớn. "Bác sĩ các cô đều thích mặc quần áo màu trắng sao?", Tạ Khả Dần dựa người vào cửa, nhìn chăm chú vào chiếc T Shirt trên người Dụ Ngôn. "Không, chỉ là đúng lúc là màu trắng, đi thôi". 

Khóa cửa xong, Dụ Ngôn cùng Tạ Khả Dần rời đi. Dụ Ngôn luôn đoán được Tạ Khả Dần muốn làm gì, cô biết Tạ Khả Dần đang đợi cô để cùng đi ăn cho nên mới nguyện ý đi cùng cô ấy, dù sao thì cô cũng chưa ăn trưa.

Tạ Khả Dần biết Dụ Ngôn không thích ăn bít tết cho nên không đưa cô ấy tới cửa tiệm, cô dẫn Dụ Ngôn tới một nhà hàng Tứ Xuyên, mùi vị cực kì chính tông. Món ăn đều là người bản địa nấu, tỷ lệ khách quay trở lại tương đối cao. Lần này cô bảo Dụ Ngôn gọi món trước, đỡ phải lát nữa cô gọi đầy một bàn, Dụ Ngôn lại không ăn. Có lẽ là thực sự đói nên Dụ Ngôn đã gọi thịt xé ớt xanh và đậu phụ Ma Bà, sau đó còn gọi canh rau. Sau  khi Tạ Khả Dần nhận bảng thực đơn, liền gọi món thỏ kho cạn. (*) [Có một vài món thì mình chỉ dịch tên word by word nha mọi người, có một số món là có phổ biến trong tiếng Việt. Đặc điểm của món Tứ Xuyên là cay, nhiều ớt. Mình có để ảnh bên dưới nha]

Thật tốt, mấy món này đều phù hợp với khẩu vị của Dụ Ngôn, trước khi tới đây còn lo lắng không hợp khẩu vị, bây giờ tan biến hết rồi. Lúc Dụ Ngôn đang uống canh, Tạ Khả Dần lấy lý do để đứng dậy, đến trước quầy lễ tân để thanh toán hóa đơn. Sau đó quay lại bàn ăn điềm nhiên như không, Dụ Ngôn coi như không nhìn thấy gì, cái loại trò lừa nhỏ này, trước đây khi cùng bạn bè đồng nghiệp đi ăn, cô đã dùng không biết bao nhiêu lần rồi. Lần này coi như bỏ, lần sau cô mời lại là được.

Khi Tạ Khả Dần và Dụ Ngôn ăn xong đang chuẩn bị rời đi, lúc này có một người đàn ông trung niên vừa cao vừa gầy bước tới. Chính là tên khốn lần trước đâm Tạ Khả Dần bị thương - Vương Binh. "A, Hổ tỷ, đang ăn cơm sao?", thấy Tạ Khả Dần phớt lờ mình, trong chớp mắt hắn nhìn thấy Dụ Ngôn đứng bên cạnh Tạ Khả Dần. Người này thật là báu vật tuyệt vời, ít nhất là trong địa phận của hắn, hắn chưa từng gặp qua người con gái nào đẹp như vậy, nhịn không được phải liếc mắt nhìn vài lần, sau đó lại nhìn Tạ Khả Dần: " Đây là bạn của chị sao? Sao lại không giới thiệu một chút vậy? Thật là xinh đẹp! Vóc dáng cũng không tồi!" Nói xong lại tiếp tục nhìn Dụ Ngôn.

Cảm nhận được ánh mắt của Vương Binh, trong lòng Tạ Khả Dần cảm thấy không dễ chịu chút nào. Suy nghĩ đến Dụ Ngôn đang ở đây, Tạ Khả Dần không muốn gây chuyện thị phi. Cô liền kéo tay Dụ Ngôn, muốn rời khỏi chỗ này. Nhưng cả con đường đều bị thủ hạ của Vương Binh chặn lại. Chỉ lo Dụ Ngôn bị tổn thương, Tạ Khả Dần dùng tay trái kéo Dụ Ngôn vào lòng, đem cô ôm thật chặt vào lòng, thử vượt qua mấy người đàn ông cao lớn này. Nhưng bất luận bọn họ đi về hướng nào thì hướng đó luôn có người không chịu nhường đường. Thế là cơn giận của Tạ Khả Dần tăng lên cao: "Vương Binh, ngươi có gì đặc biệt"

"Lần trước bị tôi đánh còn chưa đủ thảm sao? Muốn thử lại hay không?", không sai, lần trước Tạ Khả Dần là bị anh ta làm cho bị thương, nhưng là nhân lúc cô không đề phòng. Lúc Tạ Khả Dần phản ứng lại, cánh tay đang bị thương của cô, cứ thế đánh Vương Binh cho bầm dập. Sau đó còn tàn bạo đạp lên người hắn ta mấy cái, đến hiện tại vết thương trên người hắn vẫn chưa hồi phục lại. Chạm vào vết thương trên mặt, sau đó hồi tưởng lại, thuộc hạ của Tạ Khả Dần tới chỉnh bọn họ một trận. Vương Binh biết, hắn không thể trọc ghẹo người phụ nữ trước mặt, thế là bèn dùng tay ra hiệu tỏ ý để bọn họ rời đi.

Nhìn thấy mấy tên thủ hạ trừng mắt nhìn hai người, Tạ Khả Dần dùng ánh mắt vừa sắc bén vừa hung ác nhìn bọn họ. Thế là cả nhóm người đều sợ hãi, ánh mắt bắt đầu tránh né.

Sau khi đi được rất lâu, xác định phía sau không có người đuổi theo tới, Tạ Khả Dần mới buông Dụ Ngôn ra, chạm vào tay trái đang âm ỷ đau nhức, bắt đầu miệng lớn thở gấp. 

"Thật ra chị không cần phải như vậy! Chị nhìn xem, vết thương của chị lại tái phát rồi! Ôi!" Nhìn thấy vẻ mặt có chút lo lắng chỉ trích, Tạ Khả Dần cảm thấy có chút ngọt ngào.

"Bởi vì, chị phải bảo vệ em mà! Hì hì! Không ai được ức hiếp người của chị! A! Không, là bạn của chị!" Phát hiện bản thân nói sai, Tạ Khả Dần lập tức thay đổi lời nói.

Dụ Ngôn thực sự hết cách với Tạ Khả Dần, dìu Tạ Khả Dần đi bắt xe lại đưa cô ấy tới phòng khám của mình. Lúc tháo băng gạc của Tạ Khả Dần, phát hiện miệng vết thương quả nhiên bị nứt ra, máu cũng chảy thấm ra nhưng không có gì đáng ngại, chỉ cần cố định lại là được rồi. Dụ Ngôn vừa sắp xếp mọi thứ vừa trách mắng Tạ Khả Dần, bảo cô ấy không được có lần sau như vậy nữa. không được đánh nhau nữa và lặp lại lời dặn dò của cô ấy lúc sáng nay. Mà tâm trạng của Tạ Khả Dần không những không chán nản mà còn cực kì vui vẻ "Được, chị sẽ nghe lời của bác sĩ Dụ"

Sau khi tiễn Tạ Khả Dần về, khẩu khí của Dụ Ngôn mới thả lỏng. Nhớ lại những gì đã xảy ra, thực sự là kinh hãi vô cùng. Nếu không phải Tạ Khả Dần dùng khí thế đè đối phương xuống thì thực sự sẽ đánh nhau, không biết sẽ ra bộ dạng nào. Nhưng lúc Tạ Khả Dần bảo vệ Dụ Ngôn, cô thực sự cảm nhận được một sự an toàn vô hình nào đó, thật lòng mà nói thì có chút ngầu. Thực buồn nôn mà. Nghĩ tới đây, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ tự mãn thối của Tạ Khả Dần, Dụ Ngôn không khỏi bật cười.

Sau khi trải qua những chuyện ban ngày, buổi tối Tạ Khả Dần trằn trọc không ngủ được. Bây giờ trong đầu cô toàn bộ đều là Dụ Ngôn. Mỗi lần trở mình đều mỉm cười, tất cả đã khắc sâu vào trí óc cô. Cô nghĩ nửa ngày cũng không biết vì sao lại vậy, bèn gọi điện cho Triệu Tiểu Đường.

Sau khi nghe Tạ Khả Dần kể rõ, Triệu Tiểu Đường ở đầu dây bên kia liền cười lớn.

"Chị cười cái gì chứ?". "Tôi đang cười cô, Hổ tỷ của chúng ta không sợ trời không sợ đất cũng gặp phải loại chuyện này"

"Rốt cuộc là sao? Chị nói thẳng ra đi" tính cách của Tạ Khả Dần chính là thẳng thắn như vậy. Cô không muốn nghe lời nói vòng vo, sốt ruột hỏi Triệu Tiểu Đường. Triệu Tiểu Đường thấy cô sốt ruột như vậy cũng không đùa giỡn cô nữa. Thực sự nói thẳng với cô: "Chị em tốt, em đây là đang yêu rồi, em thực sự rất thích bác sĩ Dụ".

Một lời nói đánh thức kẻ trong mộng, lại thêm lời bình luận mang chút giấm chua của Triệu Tiểu Đường, Tạ Khả Dần  xác nhận suy nghĩ của chính mình. Đúng vậy, ngày nhớ đêm mong, đây không phải là yêu thì là gì, bạn bè bình thường đâu cần phải như vậy. Nhưng Tạ Khả Dần lại lúng túng, sau khi xác nhận thích thì phải làm gì đây? Loại chuyện này đối với cô cũng là lần đầu gặp phải, trước đây đi lập nghiệp cô cũng chưa từng nghĩ tới chuyện này, bây giờ gặp phải lại không biết phải làm sao.

"Em ngốc sao? Em theo đuổi cô ấy đi. Hãy tỏ tình với cô ấy, làm cho cô ấy trở thành người của em sau đó hai người có thể mỗi ngày đều bám dính bên nhau"

Dưới sự mách nước của Triệu Tiểu Đường, cuối cùng Tạ Khả Dần cũng có đủ dũng khí, cô quyết định từ ngày mai sẽ bắt đầu theo đuổi Dụ Ngôn       [Trong lòng người dịch belike Dụ Ngôn à, chị phải chuẩn bị tinh thần né thính nhá]

Vốn dĩ kế hoạch là sáng sớm đến tiệm hoa mua một bó hoa hồng để tặng. Nhưng kế hoạch còn chưa bắt đầu thì đã đứt dây. Tạ Khả Dần ngủ tới chiều mới tỉnh, sau đó bị Triệu Tiểu Đường chửi lấy chửi để. Tạ Khả Dần tự nghĩ, chuyện này cũng không thể trách cô được. Hôm qua cô và Triệu Tiểu Đường nói tới nửa đêm mới tắt máy. Sau đó lại cao hứng đến không ngủ được, sau đó phải tới rạng sáng mới ngủ được. 

Ngồi trên giường suy nghĩ tới nửa ngày, Tạ Khả Dần quyết định thức dậy đi gặp Dụ Ngôn. Sau khi trang điểm đẹp đẽ, cô mới ra khỏi nhà. Lúc gần tới phòng khám, nhìn thấy Dụ Ngôn đang bước tới, vừa định chào cô ấy. Nhưng lại nhìn thấy sau người Dụ Ngôn có một nam nhân, mà còn cùng Dụ Ngôn nói nói cười cười, hoàn toàn khác với dáng vẻ khi ở cạnh Tạ Khả Dần.

Tạ Khả Dần sững sờ, cũng không bước tới, xoay người rời đi. Mấy ngày nay cô đều sai người đi điều tra thông tin người đàn ông bên cạnh Dụ Ngôn. Thông tin nhận được đều là rải rác . Có người nói đó là vị hôn phu của Dụ Ngôn, có người nói đây là đồng nghiệp cũ theo đuổi Dụ Ngôn, có người nói là người yêu của Dụ Ngôn. Nhưng cho dù là thế nào cũng đủ khiến Tạ Khả Dần hận đến nghiến răng. Hơn nữa, một tuần nay, người đàn ông này ngày ngày đều tới đón Dụ Ngôn tan làm.

Dụ Ngôn đã mấy ngày không gặp Tạ Khả Dần rồi, trước đây Tạ Khả Dần ngày ngày đến tìm cô, cô còn cảm thấy có chút phiền, bây giờ liên tục mấy ngày không gặp, cô có chút không quen, thậm chí còn có chút nhớ. Nhìn đồng hồ trên tay sắp điểm 6 giờ rồi, phải tan làm thôi, phải thu dọn một chút. Chuẩn bị đóng cửa, đúng lúc này, người đàn ông đó bước vào, tên là Cao Phàm - là đồng nghiệp cũ ở bệnh viện của Dụ Ngôn. Anh ta mang đến một bó hoa Tulip, tặng cho Dụ Ngôn, Dụ Ngôn mỉm cười nhận lấy bó hoa. "Anh phải đi đây, tối nay 8 giờ phải lên máy bay rồi, em cũng đừng tới tiễn anh nữa. Anh là muốn đích thân nói với em một tiếng, lần sau lại tới thăm em". Nói xong Cao Phàm ôm lấy Dụ Ngôn, Dụ Ngôn cũng không có cự tuyệt. Cô trêu đùa nói: "Được rồi, được rồi! Mau đi đi! Em cũng phải đóng cửa rồi". Nói xong, Cao Phàm cũng không ở lại lâu, xoay người vội vàng rời đi.

Tạ Khả Dần ở bên ngoài nhìn thấy rõ ràng một màn này, cô thở gấp. Khi Dụ Ngôn đang cắm hoa Tulip, Tạ Khả Dần sải bước vào phòng khám.

"Dụ Ngôn, người đàn ông vừa xong là ai?" Nghe thấy giọng nói của Tạ Khả Dần ở phía sau, Dụ ngôn xoay người mỉm cười nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Tạ Khả Dần

"Đồng nghiệp cũ"

"Hai người hiện tại có quan hệ gì?" Tạ Khả Dần không muốn nói chuyện vòng vo với cô, trực tiếp hỏi thẳng.

"Chính là bạn bè"

"Bạn bè sao có thể tặng em hoa? Mà còn là con trai. Hơn nữa em còn cười đến là vui vẻ như vậy. Còn, còn ôm nhau nữa. Em còn không mau nói cho chị biết đó là anh trai hoặc là em trai của em?"

"Thực sự chỉ là bạn bè". Sau khi nói ra lời này, Dụ Ngôn lập tức nhận ra có  gì đó không đúng, cô dự cảm có gì đó nhưng cô không dám khẳng định. Vẫn là không dám nghĩ tới. Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Tạ Khả Dần, cô đột nhiên nhớ tới dáng vẻ lần đầu tiên gặp Tạ Khả Dần. Lúc đó, cô cũng có biểu hiện như vậy, cũng kích động như thế này. Cô đoán ra được Tạ Khả Dần muốn hỏi điều gì. Vì không muốn gây ra hiểu nhầm không đáng có, cô cẩn thận giải thích với Tạ Khả Dần một lần nữa.

Hóa ra Cao Phàm thực sự là đồng nghiệp cũ của Dụ Ngôn, không chỉ có vậy, còn là bạn thân khác giới của cô, bạn thân thiết. Quen biết cũng 10 năm rồi. Bố mẹ hai bên cũng biết, lần này đến một là vì công việc, hai là để chúc mừng Dụ Ngôn khai trương phòng khám. [Tôi là rất muốn có 1 đoạn ngược luyến tàn tâm. Cơ mà tác giả không nhẫn tâm]

Tạ Khả Dần lại hỏi: "Vậy thì anh ấy còn độc thân không?"

"Có bạn gái rồi mà còn sắp kết hôn nữa"

"Hoa này?". "Bạn gái của anh ấy bảo tặng đó. Em và bạn gái anh ấy quan hệ cực kì tốt". Nghe xong câu trả lời của Dụ Ngôn, Tạ Khả Dần cực kì yên tâm

"Chị còn muốn hỏi gì không?  Không còn thì em đi đây". Nhìn thấy Dụ Ngôn, Tạ Khả Dần nửa ngày chẳng nói được một lời. 

"Có việc, ngày mai lại nói! Em phải về nhà rồi"

"Đợi một chút", phải dùng không biết bao nhiêu dũng khí, Tạ Khả Dần mới có thể nói ra 3 chữ. Cô biết đây là thời  cơ tốt nhất. Coi như Cao Phàm không phải là người Dụ Ngôn thích, nhưng cô biết Dụ Ngôn có rất nhiều người theo đuổi. Một ngày nào đó, cô ấy sẽ trở thành bạn gái của người khác. Nghĩ đến đây, Tạ Khả Dần cảm thấy cực kì khó chịu. Chết thì chết, điều gì nên nói  thì nói thôi

"Dụ Ngôn, chị thích em". Nói xong Tạ Khả Dần lập tức thả lỏng rất nhiều, cô lấy lại được vẻ tự tin trước đây, dù có xấu hổ như thế nào cũng phải giả vờ thật bình tĩnh.

"Ồ! Sau đó thì sao?". "Chúng ta ở bên nhau đi"

"Còn gì nữa?". "Làm bạn gái của chị đi"

Nhưng mà Dư Vấn rất bình tĩnh, cô cũng không kinh ngạc. Thay vào đó là Tạ Khả Dần, mặt của cô ngày càng đỏ lên

"Ohhh! Đầu tiên chị nói ba lý do! Em sẽ xem xét lại" Dụ Ngôn cười tinh nghịch, ánh mắt dừng lại trên người Tạ Khả Dần

"Một là vì em thích chị, hai là vì em thích chị, và thứ ba là vì em thích chị". Tạ Khả Dần bắt đầu nói những câu vô nghĩa, lặp đi lặp lại như đọc lời thoại trong phút chốc đều quên hết. Giống như lúc cô nói chuyện làm ăn với người khác, không lưu lại cho họ con đường sống. Cô tự mình cảm thấy thật dã man và tàn khốc

Dụ Ngôn cười và nói: "Chị dựa vào cái gì cho rằng em thích chị"

"Dựa vào cái này". Nói xong, Tạ Khả Dần nắm lấy cà vạt của Dụ Ngôn, kéo cô lại, nhanh chóng đặt lên môi cô một nụ hôn rồi thỏa mãn buông ra. [ôi mẹ ôi, hai chị....]

:Cái này đã đủ chưa?" Nói xong Tạ Khả Dần bắt đầu hối hận rồi, cô ấy không biết mình nghĩ gì nữa. Lúc nãy khi nói chuyện với Dụ Ngôn, cô cứ nhìn chằm chằm vào đôi môi của cô ấy, lúc không chú ý liền hôn lên. Bây giờ trong lòng cô đang nghĩ, toang rồi, toang rồi, Dụ Ngôn sẽ không tự tay tát mình chứ? Sau đó, Dụ Ngôn thực sự giơ tay lên, dọa cho Tạ Khả Dần sợ hãi nhắm chặt mắt lại. Qua vài giây, phát hiện bạt tai vẫn chưa đến, Tạ Khả Dần liền mở mắt. 

"Được rồi, em đầu hàng", nói xong Dụ Ngôn bất lực giơ hai tay lên. Giây tiếp theo liền ôm chặt Tạ Khả Dần vào lòng. Tìm đến bên vành tai đang đỏ hồng của Tạ Khả Dần, nói: "Từ nay về sau, em chính là người của chị, chị phải có trách nhiệm với em, BÀ ~ CHỦ ~ TẠ CỦA EM" 



[Nội tâm shipper như tôi đang gào thét đó, tôi đã mất máu khi sub xong chương này. Tôi là muốn ngược luyến tàn tâm cơ, chưa ngược đã ngọt, tôi đã khóc rất to đó]

(*) Hình ảnh món ăn cho ai đang giảm cân ngắm cho bổ mắt nha

- Thịt xé ớt xanh

- Đậu phụ Ma Bà

- Thỏ kho cạn

Mọi người đọc truyện vui vẻ nếu như biết tên tiếng Việt của ba món là gì thì có thể cmt xuống cho mình biết nhé, cảm ơn mọi người: 青椒肉丝, 麻婆豆腐, 干锅兔


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro