Chương 2
Buổi sớm tinh mơ, ánh nắng ban mai chiếu lên mọi vật sinh sôi, trong hoa viên của Phong Huyền Bảo đua nhau khoe sắc mang theo sức sống tươi mới cho mọi vật xung quanh . Trên cành cây từng đàn chim đậu hót ríu rít,đàn bướm vàng đậu lên từng đóa hoa đang khoe sắc, tiếng nước róc rách chảy từ hòn non bộ truyền ra . Trên bầu trời, đám mây trắng theo làn gió lướt qua trần gian bình thế . Hôm nay là một ngày tốt lành .
Phong Huyền nhíu mày từ trong chăn tỉnh dậy , đôi mắt còn mơ màng đong đầy nước quan sát xung quanh , căn phòng trang nhã mà không mất đi khí khái ,cái chăn đang đắp cũng thực êm, nghĩ nghĩ Phong Huyền liền vùi đầu vào chăn lăn đi lộn lại một vòng khiến trung y cùng mái tóc càng rối thật giống tổ quạ .( (≧▽≦))
Lăn lộn một vòng trên giường xong Lưu nhũ mẫu cũng theo vào mang theo thực hạp đặt lên bàn liền tiến lên ôm Phong Huyền vào lòng .
" Tiểu chủ tử đói không muốn ăn cháo không " .
Phong Huyền đưa tay ôm lấy cổ Lưu nhũ mẫu gật đầu.Từ hôm qua đến giờ y chỉ ăn mỗi bữa sáng bây giờ đúng là rất rất đói .(*´ω`*)
Đút xong Phong Huyền ăn cháo ,bên ngoài có hai nha hoàn đi tới muốn đưa Phong Huyền đi mộc dục Lưu nhũ mẫu cũng lẳng lặng nghe theo mang theo Phong Huyền khuôn mặt ngơ ngác đi tắm rửa sạch sẽ . Khi đang xuyên y phục cho y ,Phong Huyền kéo tay áo nhũ mẫu nhỏ giọng hỏi
" Nhũ mẫu , đây là chỗ nào a ?".
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang ngờ vực nhìn mình , Lưu nhũ mẫu chỉ cảm thấy khóe mắt chua xót an ủi vuốt ve đầu y từ tính nói
" Nhũ mẫu mang người đi gặp phụ thân được không!".
Nghe hai chữ "phụ thân " này Phong Huyền đôi mắt trợn tròn . Tuy còn nhỏ nhưng Phong Huyền biết y không được phụ mẫu yêu thương liền bỏ y ở tiền viện lạnh lẽo kia tự sinh tự diệt, không biết có bao nhiêu lần ngồi ở bậc thềm ảo tưởng nghĩ nếu như mình có thể gặp phụ thân mẫu thân y hỏi hai người tại sao lại bỏ y một mình ,nếu không thích y thì vì sao lại sinh y ra . Không biết bao nhiêu lần y cứ ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ đến lúc không khống chế được lệ rơi đầy mặt khiến cho nhũ mẫu thương xót cho y . (;ŏ﹏ŏ)
Đi ra khỏi ôn tuyền , Phong Huyền được nhũ mẫu cùng hai vị tỉ tỉ dẫn ra đại sảnh tiến về phía nam nhân đang ngồi trên ghế chủ vị nhìn y .
Nhìn thấy hắn ,Phong Huyền giật mình núp ra sau lưng nhũ mẫu ánh mắt tò mò ngó ra quan sát cái người hôm qua quát y. (─.─||
Trên đại sảnh bao gồm cái vị đang ngồi ở ghế chủ vị còn có bốn nam nhân đang đứng trong đó có hai người hôm qua y gặp còn lại hai người kia một già một trẻ ánh mắt tò mò nhìn lại phía Phong Huyền .
" Lại đây ".
Giọng nói trầm thấp vang lên pha thấp cùng một chút nhu hòa cùng lạnh lùng hướng về phía Phong Huyền.
Phong Huyền hết nhìn nam nhân lại nhìn nhũ mẫu ,cuối cùng vẫn là ánh mắt ôn nhu của nhũ mẫu trấn an đẩy cậu về phía trước. Từng bước đi tới nam nhân trầm ổn mà lạnh lùng nhìn mình Phong Huyền không nhanh không chậm đi tới đối mắt với hắn.
Nhìn tiểu hài nhi tới gần mình , Phong Lãnh giơ tay kéo cậu lên ngồi trên đùi . Ngạc nhiên vì hành động của người được gọi là phụ thân mình , Phong Huyền kinh ngạc nhìn nam nhân .
" Tên gì ?".
Phong Huyền ngơ ngác không tự chủ được trả lời
" Ách ... Phong Huyền , ta tên Phong Huyền "
Nghe được câu trả lời mình muốn , Phong Lãnh câu khóe miệng hỏi tiếp
" Bao nhiêu tuổi ? " .
"Năm tuổi !".
" Là nam hài ?".
"Ách.....là!".
Đối thoại không dư thừa Phong Lãnh hỏi gì Phong Huyền trả lời đó giọng nói non nớt cùng thánh âm trầm thấp vang lên lại hài hòa khó nói khiến cho mấy người xung quanh đều không tự chủ được cười thầm .
Người ở đây không phải ngu dốt nhìn thấy dung nhan tuyệt diễm của hài tử non nớt kia tám phần là di chuyền từ bảo chủ , ngay cả ánh mắt kia tuy nhìn bọn họ có chút sợ hãi
nhưng lại không mất đi vẻ uy nghiêm ngạo khí từ trong xương cốt mà ra .
Nhìn bảo chủ không câu lệ ôm tiểu hài tử trong lòng mà ngay cả ý cười trong đáy mắt cũng không dấu nổi ánh mắt tinh tường của bọn họ ., haiz đã lâu rồi mới thấy bảo chủ vui hứng đến vậy .
Sau màn đáp hỏi giữa hai phụ tử , ánh mắt Phong Lãnh chưa từng rời khỏi gương mặt của Phong Huyền , bỗng nhiên Phong Lãnh vén tóc mai bên thái dương của Phong Huyền lên nhíu mày vuốt ve lên vết sẹo mờ nhạt của y khuôn mặt lập tức trầm xuống hàn băng liên tiếp bắn ra ánh mắt rơi trên người nhũ mẫu trong giọng nói mang theo tia sát ý .
"Vết sẹo này vì sao mà có ?".
Lưu nhũ mẫu hoảng sợ quỳ xuống ấp úng trả lời
" Là ....là....".
" Nói !".
Giọng nói ẩn chứa tức giận khiến cho tất cả mọi người trong phòng đều cúi đầu đổ mồ hôi lạnh .
Lưu nhũ mẫu hoảng sợ lắp bắp nói
" Là Quyên Như cô nương trong lúc tức giận không cẩn thận làm tiểu chủ tử bị thương " .
Phong Lãnh bạo phát một chưởng đánh vỡ cái bàn bên cạnh , mọi người lo sợ cúi đầu không ai dám gây tiếng động , Phong Huyền trong lòng Phong Lãnh cả kinh khuôn mặt sợ hãi trắng bệch túm lấy vạt áo trước của Phong Lãnh. Biết mình làm tiểu hài tử trong lòng hoảng sợ, Phong Lãnh thu hồi hàn băng trên người khí thế hung ác cứ như vậy chậm rãi biến mất bàn tay giữ eo của tiểu hài nhi siết chặt ôm sát thân thể gầy yếu vào trong lòng, cánh tay không tự chủ được vươn lên vuốt ve mái tóc y .
Y không biết vì sao phụ thân nhìn thấy vết sẹo trên trán y thì nổi giận, y chỉ biết người phụ thân này không giống như trong tưởng tượng của y là vô tình và lạnh lùng, phụ thân đối với y bây giờ rất tốt cũng không chán ghét đánh đập y . Y thật muốn ở cùng phụ thân!.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro