Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Tiết trời vào xuân ấm áp , ánh nắng ban mai chiếu xuống tiểu viện tiêu điều . Tiếng chim ngoài phòng nhảy nhót hót vang , ánh nắng xuyên qua cửa phòng cũ nát đầy vết chắp vá vui đùa vuốt ve thân hình nhỏ gầy trên giường.

Trên giường là một tiểu hài nhi khoảng chừng bốn đến năm tuổi đang say giấc . Thân hình tiểu hài nhi nhỏ gầy nàn da trắng nõn mịn màng trong suốt , dung nhan kiều diễm xinh đẹp vẫn còn non nớt tựa như một búp bê sứ .

Tiểu hài nhi tựa như muốn tỉnh hơi hé mắt thích ứng với ánh sáng bên ngoài , đôi tay xoa xoa khóe mắt, miệng khẽ ngáp chân tay nhanh nhẹn bò xuống giường.

Khí trời mùa xuân tuy ấm áp nhưng vẫn không thể xua đi hơi nước lạnh trong không khí , tiểu hài nhi vận trong mình y phục lam sắc nhạt màu cũ kĩ chất vải thô kiệt hình dạng trung tính không phân nam nữ, bên ngoài khoác thêm chiếc áo choàng sờn màu , mái tóc đen dài óng mượt tùy ý cột thành đuôi ngựa vắt lên vai càng tôn lên được nước da trắng ngần của chủ nhân .Đôi chân nhỏ nhắn chạy nhanh về phía trù phòng .Lưu nhũ mẫu đang bày cháo cùng điểm tâm lên bàn ,thấy thân ảnh nho nhỏ chạy đến ,khuân mặt ngũ tuần in dấu ấn qua thời gian làm việc vất vả không chút che dấu hiện lên tia cười ôn nhu giang tay ôm lấy tiểu hài nhi vào lòng .

" Tiểu bảo bối của ta chạy nhanh như vậy không sợ mệt sao ?" .

Phong Huyền dụi dụi cái đầu nho nhỏ vào ngực của nhũ mẫu , y thực thích làm nũng với nhũ mẫu ,trên thế giới này chỉ có nhũ mẫu là tốt với y nhất .

Điểm tâm sáng chỉ có một ít bánh bao chay cùng bát cháo trắng rất nhanh Phong Huyền liền dùng xong , Lưu nhũ mẫu vì là hạ nhân trong bảo lên công việc bận rộn nhưng vẫn chăm sóc cho Phong Huyền rất tốt ,biết y thể nhược liền lo lắng bảo y không cần làm gì mệt , y muốn học chữ đọc sách cũng không lo mệt mỏi mà tìm sách về cho y .

Lưu nhũ mẫu rời khỏi tiểu viện Phong Huyền cũng chạy về phòng lấy y thư gia viết chữ học thơ.

Quá giờ trưa, Lưu nhũ mẫu chưa thấy đến Phong Huyền liền lo lắng chạy đến trước cửa tiểu viện đóng chặt ngồi xổm dưới gốc thụ to lớn chờ đợi. Canh giờ qua đi Phong Huyền không chờ được Lưu nhũ mẫu liền mệt mỏi cái trán trơn bóng xuất hiện từng trận mồ hôi , tuy y ngồi dưới gốc thụ to lớn nhưng vẫn không tránh khỏi hơi nóng vào giữa trưa. Phong Huyền nhíu mày đẹp lại quay đầu về phía đại môn lưu luyến mà chạy trở về phòng .

Một ngày qua đi cơn đói nổi lên khiến Phong Huyền khó chịu , cơ thể y vốn nhược lại nhịn đói từ trưa đến giờ khiến y vô pháp đứng dậy chỉ có thể ghé đầu trên giường có gắng đi bào giấc ngủ để cơn đói dịu đi .

Đến canh ba , Phong Huyền từ trong mộng tỉnh dậy nghe thấy tiếng động bên ngoài viện liền dậy hé cửa , lộ ra cái đầu nho nhỏ mái tóc hơi rối chớp chớp mắt nhìn .

Bên ngoài viện tối chỉ có ánh trăng sáng chiếu xuống khoảng sân rộng lớn , hai thân ảnh hắc y nhân cao lớn đang ra sức đánh với thân ảnh bạch sắc trước mặt. Nam nhân bạch sắc tuấn tú khuôn mặt yêu diễm lạnh lùng hóa giải từng thế tấn công của hai người trước mặt .

Phong Lãnh ra tay sắc bén lạnh lùng không có sơ hở, trên tay cầm chiết kiếm đen nhánh khắc hoa văn kì dị không chút lưu tình quét đến yết hầu hai người trước mặt , thủ pháp nhanh dứt khoát mà sắc bén chưa để hai hắc y nhân rên tiếng nào liền đoạn khí .

Phong Huyền chưa từng nhìn thấy cảnh này bao giờ liền hoảng sợ hét lớn , đưa tay bụm miệng mình ,đôi mắt to tròn lấp lánh như bảo thạch chớp động lưu thủy bên trong cuồn cuộn đọng trong con ngươi chỉ chờ đổ xuống . Nghe thấy tiếng hét , Phong Lãnh lạnh lùng ,đôi mắt lãnh ngạnh thị huyết quét về phía thân ảnh nhỏ gầy đang run rẩy sau cánh cửa.

Phong Lãnh lạnh lùng đẩy cửa ra đối mặt với đôi mắt như bảo thạch đang mở lớn nhìn y chằm chằm.

" Ngươi là ai ? " .

Giọng nói trầm thấp lạnh lùng như chứa băng tuyết vào mùa đông ập tới, Phong Huyền run rẩy lùi lại phía sau cách xa nam nhân trước mặt.

Trong thế giới của y chỉ có mình y bà nhũ mẫu hay chiếu cố mình cùng với tiểu viện tiêu điều quạnh quẽ , có nhiều khi y cũng sẽ thấy người hầu đi qua lại ở đây nhưng đây là lần đầu tiên y thấy nam nhân tuấn mĩ mà lạnh lùng đến vậy , khuôn mặt của nam nhân trước mặt tựa như có một tảng băng dày đang đông kết, thật đáng sợ!.

" Ta hỏi lại lần nữa ...ngươi là ai ?".

Giọng nói lạnh băng thốt ra mang theo ý vị không kiên nhẫn .

Phong Huyền giật mình càng run rẩy mạnh hơn lời nói từ trong họng ngẹn ứ không nói thành lời . Đang không biết trả lời thế nào , phía sau nam nhân liền xuất hiện hai bóng dáng nam nhân một bạch y một hắc y cúi đầu về phía Phong Lãnh giọng nói của hai nam nhân lạ mặt cùng cất lên

" Thuộc hạ thất trách mong bảo chủ trách phạt " .

Hai nam nhân cúi đầu thật sâu không hề nhìn về phía tiểu hài nhi đang đứng trước mặt bảo chủ .

Phong Lãnh không quay đầu giọng nói vẫn lạnh như cũ cất lên " Không cần " .Xong đôi mắt vẫn cứ nhìn vào tiểu hài nhi trước mặt.

Phía sau mấy người chuyền đến tiếng chạy gấp gáp về phía người Phong Lãnh, hai nam nhân hắc y và bạch y quay đầu ý muốn cản lại người đang chạy đến liền nghe tiếng người lo lắng chuyền đến

" Tiểu bảo bối ,tiểu chủ tử người không sao chứ? " .

Nghe thấy tiếng nói quen thuộc , Phong Huyền vội vàng chạy qua ba nam nhân trước mặt ùa vào lồng ngực của nhũ mẫu , tiếng nói thanh thúy mà non nót vang lên " Nhũ mẫu " .

" Tiểu bảo bối người không sao chứ , xin lỗi là nhũ mẫu về muộn khiến cho người đói bụng rồi ". Tiếng nói lo lắng cùng xót xa của nhũ mẫu đánh thẳng bào thần kinh sợ hãi của Phong Huyền , y thật sợ .
không khống chế được tâm tình lưu thủy trữ trong hốc mắt của y tuôn rơi không ngớt khiến cho nhũ mẫu lo lắng ôm y an ủi không ngừng thẳng đến khi tiểu nam hài trong lòng mệt mỏi quá độ liền ngất xỉu .

Đang sợ hãi vì tiểu bảo bối ngất đi , nhũ mẫu hoang mang không biết làm sao liền nhìn thấy nam nhân cao lớn thân bạch y bay phấp phới trong gió liền như gặp quỷ cúi đầu giọng nói kinh hách truyền ra

"Bảo chủ ...".

Phong Lãnh không để ý nhũ mẫu đang cúi đầu chỉ nhìn chằm chằm vào thân thể nhỏ gầy đã ngất đi được nhũ mẫu ôm trong lòng , giọng nói cất lên lạnh lẽo phẳng phất tia sát ý

" Đứa bé này là ai ?" .

Nhũ mẫu giật mình trong lòng thấp thỏm không yên cuối cùng đành cắn răng từng chữ từng chữ thốt ra liền đổi lấy sự kinh ngạc cùng tò mò của ba nam nhân nọ.

"Đây là hài tử của bảo chủ cùng Quyên Như cô nương ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro