Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Bùa chú và cổ thuật

Sau khi lão đạo sĩ nói xong, ông ta ngửi thoáng qua bình rượu, sau đó rót rượu vào bình hồ lô đeo quanh eo...

Ninh Thu thản nhiên nói: "Rượu tặng ông, cửa ra ở bên phải, không tiễn"

Lão đạo sĩ uống xong, nở nụ cười hắc hắc: "Anh bạn trẻ, người tới là khách, có lý nào vừa vào cửa đã đuổi khách ra, như thể lão già ta đang chiếm tiện nghi của ngươi vậy..." Nói xong từ túi lấy ra một đống tiền xu thả lển bàn, có một đồng, có năm xu, thậm chí có một đồng xu còn lăn khắp nơi, nhưng bất quá cũng không quá năm mươi tiền.

Ninh Thu khóe mắt hơi giật giật.

Lịch sự nói: "Hóa ra là tôi đã hiểu lầm. Giá của chai rượu này là năm trăm lẻ ba, sau khi tôi rót một ly thì giảm hai trăm, tôi chỉ thu của ngài ba trăm linh ba. Cho hỏi ngài quẹt thẻ hay trả bằng tiền mặt vậy lão tiên sinh". Anh chỉ muốn đuổi ông ấy đi ngay bây giờ sau đó đến nơi giao dịch lấy hai cuốn sách để học...

Lão đạo sĩ khóe miệng co rút.

Nét mặt già nua đỏ lên, lúng túng cười hai tiếng, cầm lấy những đồng xu trên bàn và nhét nó vào túi: "Cậu trai trẻ thực sự không có khiếu hài hước, những thứ này mà dính đến tiền bạc thì đã không có tình nghĩa! Lão đạo ta đây thích nhất cùng mọi người kết thiện duyên, ha ha...ha ha, khụ, khụ, khụ." Nhìn thấy mặt Ninh Thu đen lại, lão đạo sĩ bỗng nhiên nghiêm túc đứng lên, giống như một cao nhân đã đắc đạo, đè nặng âm thanh nói: "Chàng thanh niên mà cậu thấy kia, rất đặc biệt!"

Ninh Thu có chút giật mình, nhưng vẫn cố tỏ vẻ như không hiểu ông ấy nói gì: "Chàng thanh niên nào?"

Lão đạo sĩ cười xấu xa: "Cậu trai trẻ vẫn giả vờ ư, để bần đạo đi thẳng vào vấn đề! Mới vừa rồi trên đường xảy ra tai nạn giao thông, đụng chết hai nữ sinh trung học, vốn là một cô không đến nỗi phải chết, nhưng cuối cùng cũng đã chết, ta nghĩ cậu cũng đoán được là người thanh niên bên cạnh đã làm đi! Bần đạo nói cho cậu nghe, người thanh niên kia là thuật sĩ tà đạo, dùng thủ đoạn giết chết nữ sinh kia rồi ăn hồn phách!"

Ăn hồn phách?

Nói đùa đi, cái này cũng có thể ăn sao?

Nghĩ lại, hành động cuối cùng của thanh niên đó là dùng mũi hít một hơi thật mạnh, nữ sinh trung học kia lập tức tử vong, đúng là có khả năng này!

Thấy khuôn mặt Ninh Thu thay đổi liên tục, lão đạo sĩ thầm nghĩ bản thân đã đoán đúng rồi, ông ta đem chai rượu ném lại vào thùng rác: "Đối với việc cắn nuốt linh hồn người sống, thanh niên kia sẽ tràn ra một chút âm khí trên người, người thường có lẽ sẽ khó cảm giác được, nhưng đối với thuật sĩ chân chính như ta, đối với những người có thể chất đặc thù như vậy sẽ phóng đại mấy chục lần..."

Ninh Thu đại khái có thể đoán được lời kế tiếp.

Anh bắt đầu có chút không kiên nhẫn: "Vậy còn trọng điểm là gì?"

Lão đạo sĩ đột nhiên ngồi thẳng lưng, trên người giống như tản ra vô số cương trực, xuất hiện trước mắt Ninh Thu!

Ông ta lòng đầy căm phẫn nói: "Trừ ma vệ đạo, là việc mà các chi sĩ hướng tới, anh bạn trẻ, cậu chắc hẳn cũng là một thuật sĩ! Ta mời cậu cùng ta trảm yêu trừ ma, giúp thiên hạ thái bình! Thù lao thì ta bảy, cậu ba!"

Nếu không có câu cuối, Ninh Thu đã thực sự tin lời ông ấy!

Ninh Thu đứng dậy: "Ông nhìn lầm rồi, chúng ta chẳng phải đồng đạo gì cả, mời ông đi cho, không là tôi sẽ báo cảnh sát."

Kiên quyết đuổi khách, lão đạo sĩ khuôn mặt cứng đờ, lấy ra một mảnh giấy từ lòng ngực và đặt lên bàn nói: "Đây là thông tin liện lạc của ta, cậu trai trẻ nếu suy nghĩ lại có thể gọi điện thoại cho ta!" Ông chỉ chỉ ba cái điện thoại di động đang treo bên hông...

Thấy lão đạo sĩ thực sự đã quay lưng đi, Ninh Thu nhặt mảnh giấy có số điện thoại và một cái tên do toàn bộ chữ cái tạo thành.

Anh biểu tình có chút cổ quái: "Muốn ăn gà?"

Lão đạo sĩ vừa đi tới cửa thì bị vấp, ngã đập đầu xuống đất, thiếu chút nữa đã mọc cánh thăng thiên rồi. Ông ta chật vật đứng lên: "Là Nghiêu Sắc Cơ, Nghiêu trong Nghiêu Thuấn Vũ, Sắc trong sắc lệnh, kê... phi, Cơ trong cơ trí." Khóe miệng có một vết máu, ông ta chạy trối chết.

Ninh Thu vứt tờ giấy vào thùng rác.

Anh cũng không hy vọng gặp lại lão ấy thêm lần nữa.

Anh lẩm nhẩm: "Tiến vào nơi giao dịch!" Bóng tối từ lòng bàn tay tuôn ra, bao bọc lấy cơ thể anh, và lại xuất hiện ở nơi giao dịch.

Nhưng không nghĩ tới, sau khi lão đạo sĩ rời đi, chàng thanh niên trẻ có mặt ở tai nạn xe lại xuất hiện ở một góc cách đó không xa, đôi mắt hắn lóe ra hồng quang kỳ dị, nhìn thoáng qua cái quán bar nhàn nhã của Ninh Thu, rồi lại nhìn về hướng mà lão đạo sĩ vừa rời đi, giống như suy ngẫm điều gì đó, cuối cùng quyết định đi nhanh về phía mà ông lão vừa đi...

Mấy ngày tiếp theo.

Ninh Thu ngoài việc mở cửa quán bar bình thường vào mỗi sáng, mặt khác thời gian còn lại đều ở nơi giao dịch. Điền cuồng đọc tất cả các loại sách và ghi chú của ông chủ trước để lại. Bởi vì chuyện của chàng thanh niên kỳ lạ và sự xuất hiện của lão đạo sĩ. Sau khi tam quan của anh được làm mới, anh một lần nữa đối mặt với thế giới quái dị này, có thể nói ý chí sinh tồn của anh càng lúc càng mạnh mẽ...

Ở trong phòng sách, anh lựa chọn cuốn "Đạo giáo phù chú" và "Sơ cổ" để làm con bài phòng thân đầu tiên.

Đầu tiên là bộ đạo giáo giảng giải và chế tạo bùa chú thuần thục, cho dù bên trong không có từ ngữ miêu tả, nhưng có thể dùng thân thể ẩn chứ tinh lực để khởi động lá bùa, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Ninh Thu lựa chọn cuốn sách này! Đề phòng vạn nhất, anh lựa chọn cuốn thứ hai là nhập môn Miêu Cương cổ thuật "Sơ cổ", anh cũng không phải là người bảo thủ, bình thường cũng hay chơi game và hiểu sâu sắc về sát thương phép và sát thương vật lý...

Đạo giáo phù chú có thể đối phố với các vật thể như yêu ma quỷ quái, còn Miêu Cương cổ thuật có thể đối phó với người sống! Ngoài ra, Ninh Thu còn học về lịch sử và văn hóa của Đạo giáo và Miêu Cương để không bị lạc lối khi nghiên cứu sách...

Sau khi xem nội dung vài lần, tiếp đến là thực tiễn!

Anh đi đến chợ hoa và chim gần đó mua một lượng lớn con rết, rắn độc, cóc, tắc kè và bọ cạp, những thứ này trong cổ thuật được xưng là ngũ độc, Ninh Thu không biết mua những thứ đó ở chợ là việc bất chính, dù sao thí nghiệm một chút cũng không sao...

Sau đó đến tiệm thuốc để mua chu sa, rồi lại đến văn phòng phẩm để mua giấy màu vàng và bút mực. Cuối cùng, anh lại mua một loạt những thứ như giấy vàng mã, đèn cầy, lư hương,...rồi mới về quán bar.

Quán bar là một tòa nhà kiểu kiến trúc hai tầng độc lập.

Ninh Thu cũng không tính mở rộng tầng trên.

Anh chuẩn bị năm bình gốm sứ, đặt mười con rết, cóc, tắc kè, bò cạp vào trong đó.

Bịt kín bình gốm bằng giấy dầu, chọc một vài lỗ nhỏ bằng kim để thông gió và cất vào một góc khô mát.

Đợi bảy ngày chắc sẽ có kết quả...

Tiếp theo, anh dọn sạch một chỗ ở trên lầu hai, tắm rửa thay quần áo rồi thượng tám bàn bát tiên và phủ bằng vải màu vàng.

Trên tấm vải màu vàng, anh đặt nến, nhang, lư hương, phấn chu sa, bút lông, mực nước, giấy vàng, nghiên mực. Cầm một quyển sách trong tay, như tập thể dục theo trên đài, cứng nhắc giẫm lên thất tinh bát quái, hai ngón tay nhập lại như kiếm, phân chia mực nước, bút lông, giấy vàng, niệm sắc thủy chú, sắc bút chú, sắc chỉ chú...

Vẽ phù chú nào thì tốt đây, lật đi lật lại cuốn sách, đúng lúc này ngoài cửa sổ đột nhiên đổ mưa!

Anh trầm ngâm một chút.

Có rồi!

Nhớ kỹ nét bút chú đầu tiên, anh hạ bút xuống, vẽ bùa chú! Anh nhìn theo kiểu dáng của phù chú trong sách, dựa vào bức họa hồ lô, lát sau liền vẽ ra một tá phù chú thoạt nhìn có vẻ khá giống...

Cầm lên một lá bùa, xem thử hiệu quả trước!

Ninh Thu nhìn mưa bên ngoài cửa sổ, thấp giọng tụng: "Hoàng thiên cấp cứu bất đình lưu, thủy bộ phụng hành long thần kinh, thu vân tán vụ tứ thiên thanh, cuồng phong xuy tán âm bất ngưng, thái dương sinh huy nhật khí minh, tùy phù chỉ vũ khai tễ tinh, hỏa luân phong luân cấp nhiếp, như luật lệnh!"

Mở ra cửa sổ đang run lắc cực mạnh, lá bùa nhanh chóng bay ra khỏi ngón tay, rơi vào tấm màn mưa. "Ba" một tiếng, lá bùa dính vào mặt đường xi măng ở ngã tư bên dưới, dòng xe qua lại, đem lá bùa nghiền nát trong tích tắc...
---------------
Edit: Nyny
Beta: Huyết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro