Chap 42
Sau đó, La Nhất Châu đề nghị muốn kết hôn, vốn là một chuyện đương nhiên, nhưng Dư Cảnh Thiên chỉ cười nhẹ, không trả lời anh, cũng không đề cập đến chuyện kết hôn.
Thân thể của cậu không tốt, không biết lúc nào sẽ rời xa nhân gian, lúc đó anh phải làm sao.
La Nhất Châu không nghĩ tới cậu sẽ suy xét những chuyện đó, trong mối quan hệ này, Dư Cảnh Thiên có của cải và năng lực, dù sức khỏe không tốt thì chung quy lại anh vẫn là trèo cao.
Anh cho rằng Dư Cảnh Thiên không thích anh và không muốn bị ràng buộc với anh trong suốt quãng đời còn lại.
Anh chán nản, cậu luôn có thể cảm nhận được, nhưng không biết làm sao để an ủi anh, suy nghĩ qua lại, trong lòng bực bội, trong lòng bỗng nhiên như có ngọn lửa thiêu đối toàn thân khiến cậu đau đớn.
La Nhất Châu hoảng sợ, vội vàng gọi cho bác sĩ, lo lắng sợ hãi cả một đêm, sau khi có thể của Dư Cảnh Thiên không còn gì đáng ngại nữa anh mới có thể chợp mắt.
Anh không bao giờ đề cập đến chuyện kết hôn nữa.
Chỉ là nửa tháng sau, bà ngoại gọi đến nói ông ngoại xảy ra chuyện, anh phải về ngay lập tức, không biết Dư Cảnh Thiên lúc đó bận chuyện gì, nhất thời không thể liên lạc được với cậu, Dư Cảnh Thiên vốn lại đa nghi và nhạy cảm, bệnh tật lại trở nên nặng hơn.
Chờ La Nhất Châu lo liệu xong chuyện bên kia mới có thời gian, còn chưa kịp liên lạc với Dư Cảnh Thiên, lại thấy người của cậu đang chờ ở bên ngoài.
Khi anh vội vã trở về Dư gia, Dư Cảnh Thiên đã bệnh đến nguy kịch, gầy trơ xương.
Cậu cảm thấy rằng ý thức của mình dường như đang dần bị kéo ra khỏi cơ thể, nhìn chính mình đang từ biệt với La Nhất Châu
Nhìn anh cuối cùng đã nhờ ai đó chôn cất họ cùng nhau.
Nhìn anh tự sát.
Nhìn nụ cười nhẹ nhõm cuối cùng trên khuôn mặt của anh.
Tất cả các giác quan đều quá chân thực, Dư Cảnh Thiên cảm thấy đau lòng đến không thể thở nổi.
Ý thức của cậu cuối cùng cũng từ từ trở lại sau cơn đau dữ dội, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
_______________
Bây giờ đã là mùa xuân nhưng lại có trận mưa lớn bất thường, mưa to tầm tã, không ít hàng cây bên đường đều bị đánh gãy.
La Nhất Châu đứng trước cửa sổ, nhìn cơn mưa tầm tã rơi xuống, hơi nước ngưng đọng trên mặt kính một lớp dày.
Phòng bệnh bị đẩy ra, La Nhất Châu không quay người lại, người đứng ở cửa thở dài, đi tới.
Là Đường Cửu Châu
"Hôm nay trời mưa to, vừa vặn tôi ở nhà cậu, nên chú La không qua đây." Đường Cửu Châu xách theo hộp cơm đặt ở trên bàn: "Bà nội có hầm canh cá cho cậu, nhớ uống khi còn nóng."
Nhưng lại không có tiếng đáp lại.
Đường Cửu Châu trầm mặc một chút, nhấp thẳng môi, lần nữa nói: "Chẳng lẽ cậu không muốn ăn cơm sao? Cậu nhìn bản thân mình đi, gầy đến nỗi không nhìn ra được miếng thịt nào luôn rồi."
Trước mặt là thiếu niên vô hồn, vẫn như cũ không một tiếng đáp lại.
Vốn dĩ không tính gầy yếu, nhưng vì thiếu tinh lực nên làm tốc độ gầy ốm nhanh hơn, mỗi ngày chỉ ở bệnh viện cùng Dư Cảnh Thiên, suốt ngày không nói lời nào.
________________
Đường Cửu Châu (tên tiếng Anh là Jojo) luôn nghiên cứu tự động hoá và công nghệ AI, là người cùng nhóm Dư Cảnh Thiên thực hiện công trình nghiên cứu. Được người trong giới công nghệ giới thiệu nghe nói nhóm của Dư Cảnh Thiên đang thực hiện công trình mà anh đang nghiên cứu, công ty của họ không gọi là đầy đủ còn thiếu một số công nghệ để hoàn thành. Đường Cửu Châu nhanh chóng tham gia cùng họ thực hiện.
Còn nhớ lần đầu gặp mặt.
"Cậu là...?" Đường Cửu Châu đã gặp Uông Giai Thần và Lý Chính, anh có nghe qua còn có một người nữa tham gia nhưng đây là lần đầu gặp cậu ở phòng thí nghiệm.
"Dư Cảnh Thiên - Tony."
Ôi đệch, thế giới nhỏ như vậy sao?
Trong khoảng thời gian gần đây, anh ta nghe thấy cái tên này đến mức nôn mửa, vốn dĩ Đường gia và La Gia sẽ kết thông gia, anh ta cũng rất thích La Nhất Châu. Nhưng đột nhiên nghe nói La Nhất Châu đã tìm được người yêu, La gia còn rất vừa lòng đứa nhóc đó.
Trong khoảng thời gian này anh ta thiếu chút nữa đã bị mẹ mình làm phiền chết, mỗi ngày đều lặp đi lặp lại câu— Đường Cửu Châu, đồ không biết cố gắng, suốt ngày chỉ biết đi phá đóng máy móc kia, con và Tiểu Châu trước nay tình cảm rất tốt mà bây giờ con xem đi thành ra thế này...
Phiền chết mà
"Đường Cửu Châu - Jojo" nhìn qua một lượt Dư Cảnh Thiên anh liền cảm thấy mình đã thua triệt để.
"Sắp tới tôi sẽ đi giao lưu kĩ thuật với nước ngoài, có thể sẽ giúp ích cho công trình của chúng ta."
Dư Cảnh Thiên xem qua đề án của Đường Cửu Châu cảm thấy rất hài lòng. Cả hai nhanh chóng hợp tác, dù vẻ ngoài vẫn lạnh nhạt như Dư Cảnh Thiên không muốn bỏ lỡ nhân tài.
______________
Sau khi từ nước ngoài trở về lại nghe La gia xảy ra chuyện. Anh mới đến thăm hỏi thì biết được người bị thương là Dư Cảnh Thiên.
Đối với chuyện này, Đường Cửu Châu cũng không có gì để nói, lúc ấy nếu anh ta cũng ở hiện trường, nếu đổi lại là anh ta, cũng không có khả năng giống như Dư Cảnh Thiên không màng tất cả chỉ để bảo vệ một người.
"Nhất Châu, cậu chăm sóc tốt cho bản thân đi, Tony, nhất định sẽ tỉnh lại."
Nhưng giọng điệu lại không chắc chắn.
Giọng của La Nhất Châu khàn khàn: "Đúng vậy, nhất định em ấy sẽ tỉnh lại."
Đường Cửu Châu nhẹ nhàng thở ra: "Đúng vậy, cho nên cậu phải chăm sóc thật tốt bản thân mình, bằng không chờ Tony tỉnh lại nhìn thấy cậu gầy như vậy chắc hẳn sẽ rất đau lòng."
La Nhất Châu thật sự không muốn ăn, "Anh đi về trước đi, tôi sẽ ăn."
Sau một đêm mưa gió, gió lặng đi, gợn sóng trên mặt hồ.
Thiếu niên nằm trên giường một tháng đã thở rõ ràng, mặt mày đẹp như tranh đang nhắm mắt cũng mờ đi vẻ đẹp, so với bệnh nhân bị bất tỉnh thì nhìn cậu càng giống một tác phẩm nghệ thuật được chế tác tinh xảo.
Để cậu ngủ thoải mái hơn một chút, ga trên giường không phải là ga màu trắng tinh của bệnh viện, mà được thay bằng ga màu xanh.
Bàn tay phải của thiếu niên lộ ra cực kỳ xinh đẹp, mười ngón thon dài trắng nõn, móng tay sạch sẽ, nhưng cổ tay bên trong áo ngủ lại trông gầy gò và yếu ớt.
Tới gần 8 giờ, mặt trời ló dạng giữa không trung, một chùm tia sáng xuyên qua tấm rèm dày, vừa lúc chiếu vào khuôn mặt an tĩnh và mềm mại của Dư Cảnh Thiên
Bên cạnh cậu La Nhất Châu gục bên giường ngủ say, đang nắm lấy tay trái của cậu
Phút chốc, anh đột nhiên kinh ngạc ngẩng mặt lên, chưa kịp phản ứng, coi bàn tay của thiếu niên đang nắm như bảo bối.
Đôi mắt không hề chớp mà nhìn vào thiếu niên trên đầu, sợ là chính mình còn chưa tỉnh mà sinh ra ảo giác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro