chap 32
Điện thoại vốn dĩ không có tin tức đột nhiên vang lên, cậu lấy điện thoại ra, là cuộc gọi video, trên màn hình hiện lên cái tên khiến cậu bất giác mỉm.
Giọng của La Nhất Châu ở bên kia vang lên: "Thiên Thiên! Em còn chưa ngủ sao?"
Dư Cảnh Thiên bật cười, khuôn mặt vốn dĩ đã tinh xảo bây giờ lại càng thêm mê người: "Vẫn chưa, đêm nay em có chơi game cùng Ức Hiên và Uông Giai Thần một lát."
Cậu không nói đến chuyện của Dư Đình, La Nhất Châu sắp phải thi đấu, cậu không muốn làm anh phải lo lắng.
"Nhất Châu, sao bây giờ em lại gọi cho em? Giờ này không phải ở chỗ anh đã tắt đèn đi ngủ rồi sao?".
La Nhất Châu thay đổi ống kính, quay rương hành lí cho cậu xem: "Anh phải đến Hàn Quốc chuẩn bị cho cuộc thi sắp tới, cho nên hiện tại anh đang sắp xếp đồ đạc."
Dư Cảnh Thiên "À" một tiếng, hạ điện thoại xuống, che hết phân nửa khuôn mặt, chỉ chừa lại cái mũi cao thẳng cùng cái môi xinh đẹp.
Bây giờ La Nhất Châu phải cách cậu xa hơn, còn xa hơn cả một thành phố, là một quốc gia khác.
Cậu biết trong mắt mình hiện rõ sự mất mác, cho nên không muốn để anh nhìn thấy.
"Bảo bối sao thế, không cho anh nhìn mặt vậy vé máy bay mua thêm này cho ai thì tốt hơn nhỉ."
Vé máy bay? Mua thêm?
Dư Cảnh Thiên lập tức nâng điện thoại lên, trong mắt hiện lên sự bất ngờ.
Thật ra cậu nghĩ, mình có thể đi cùng anh, nhưng La Nhất Châu không nói, nên cậu cũng không dám chủ động nhắc tới, cậu sợ La Nhất Châu cảm thấy cậu quá dính người, sẽ phiền phức.
Dư Cảnh Thiên nhìn chằm chằm vào cái vé máy bay kia, trên mặt đều là ý cười.
La Nhất Châu nói tiếp: "Hiện tại được nghỉ học, em cũng không có bận gì, vậy thì đi cùng anh đi, ở khách sạn bên cạnh nơi anh thi đấu, xem anh thi đấu cũng tiện hơn, nhưng mà anh phải đi cùng với giáo viên, em đi một mình ổn chứ?"
"Đương nhiên có thể." Dư Cảnh Thiên vội vàng đồng ý, như sợ anh sẽ đổi ý.
_____________
Sân bay Inchoen, La Nhất Châu cùng 4 người khác dưới sự dẫn dắt của Lưu Tuyển di chuyển đến xe để đến khách sạn Signiel bên cạnh nhà thi đấu vũ đạo quốc tế. Trên xe còn có một nhóm nữ do một huấn luyện viên khác phụ trách.
Hai đội được huấn luyện riêng biệt nên nhóm của La Nhất Châu và nhóm nữ không quen thuộc nhau thậm chí còn chưa từng nói chuyện qua.
Nhưng lần này họ bước ra để thi đấu cùng nhau, họ tự giới thiệu để làm quen với nhau.
"Nhất Châu, từ nãy giờ Nghê An vẫn luôn nhìn cậu đó." Tôn Oánh Hạo kéo tay áo của La Nhất Châu.
La Nhất Châu nhìn theo ánh mắt của cậu ấy, liền bắt gặp ánh mắt của Nghê An
Thiếu nữ nhìn lén bị phát hiện, hai má trắng nõn ửng hồng, cô ta vội cúi đầu, vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ là cái ý tứ kia, ai mà không nhìn ra được. Nhưng anh không quan tâm lắm.
Phòng của nhóm La Nhất Châu ở tầng 7, họ bước vào thang máy, anh đứng trong góc, bên cạnh là Tôn Oánh Hạo.
Nghê An suy nghĩ một chút rồi nghiêng người đi tới. Dáng người của vũ công khiêu vũ thon thả xinh đẹp đến trước mặt họ.
"Oánh Hạo, chúng ta thêm WeChat đi." Nghê An nói chuyện với Tôn Oánh Hạo trước, ngữ khí của cô vô cùng tự nhiên, khiến người ta khó nghĩ đến việc từ chối.
"Không được. Tôi không có nhu cầu nói chuyện với cậu. Với lại người yêu của tôi rất hẹp hòi, anh ấy sẽ tức giận" Nhưng Tôn Oánh Hạo vốn chính là người lãnh đạm, lời cự tuyệt không biết cậu ấy đã nói qua bao nhiêu lần.
Nghê An cũng không ngờ rằng cậu ấy sẽ từ chối, cô có chút xấu hổ.
La Nhất Châu cũng nhìn ra, nhưng anh không nói gì.
"Vậy thì Nhất Châu, thêm Wechat để chúng ta tiện nói chuyện." Nghê An lại nở một nụ cười, nói ra mục đích thật sự của mình.
Nhưng không ngờ rằng đến La Nhất Châu cũng lắc đầu, nói một câu còn ngắn gọn hơn Tôn Oánh Hạo: " Người yêu của tôi cũng rất hẹp hòi, sẽ tức giận."
"Cậu có người yêu rồi à?" Giọng Nghê An vừa ngạc nhiên vừa thất vọng. Phản ứng của cô ta có chút hơi quá khiến mọi người đều nhìn về phía bọn họ.
Vị Huấn luyện viên nhóm nữ có vẻ nghiêm khắc, cau mày giọng lạnh như băng:"Ồn ào cái gì? Ầm ĩ như thế giống cái dạng gì nữa chứ."
Sắc mặt của La Nhất Châu trở nên lạnh lùng, lễ phép xin lỗi: "Cô giáo, em xin lỗi."
Ánh mắt của anh nhìn về phía Nghê An mang theo chút phản cảm.
Tuy rằng hiệp hội không quản nhiều lắm mối quan hệ của các học viên, dù sao cũng chỉ là đại diện quốc gia đi thi đấu, thi đấu xong liền có thể trở về cuộc sống của chính mình, bọn họ muốn yêu đương thì hiệp hội cũng không quản được.
Nhưng sắp đến trận đấu ai cũng căng thẳng, lúc này lại dấy lên đủ thứ chuyện yêu đương, mọi người sẽ khó tránh khỏi việc không hài lòng.
Hơn nữa việc đem chuyện riêng tư của mình nói với người khác, La Nhất Châu không có cái thói quen này.
Sau khi chia phòng, mọi người vào phòng sắp xếp hành lý. Tôn Oánh Hạo và La Nhất Châu được sắp xếp ở cùng nhau.
Tôn Oánh Hạo lấy trang phục và dụng cụ make up ra sắp xếp lên bàn, tò mò ngẩng đầu hỏi La Nhất Châu. "Khi nào người yêu cậu đến."
Tâm trạng La Nhất Châu vốn dĩ không được tốt, nghe thấy Tôn Oánh Hạo nhắc đến Dư Cảnh Thiên, tâm trạng cũng vui vẻ trở lại: "Buổi chiều máy bay sẽ cất cánh, nên tối sẽ đến."
_______________
Sân bay Incheon.
Thiếu niên đẩy chiếc vali đen đi về phía lối ra.
Một bàn tay mảnh khảnh cầm điện thoại đặt ở bên tai, ống tay áo của cậu hơi nhếch lên do chuyển động, để lộ xương cổ tay tinh xảo, trắng nõn.
"Châu, em đến rồi." Giọng thiếu niên trong trẻo và sạch sẽ, lộ rõ vẻ dịu dàng.
"Thế nào rồi, mọi chuyện vẫn ổn chứ? Em đợi một chút anh đến đón em."
Đôi môi thiếu niên nở một nụ cười: "Rất ổn, anh không cần đến đón đâu, anh phát định vị cho em đi, em tự đến là được."
"Được, vậy anh sẽ đặt phòng cho em, phải chú ý an toàn nhé."
"Em biết rồi."
Ngoại ngữ của Dư Cảnh Thiên rất tốt, có thể giao tiếp với mọi người mà không có rào cản nào, vì vậy anh hoàn toàn không phải lo lắng gì cả.
La Nhất Châu cúp điện thoại, nhắn cho cậu vị trí khách sạn rồi vui vẻ đến quầy lễ tân đặt phòng cho cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro