chap 10
La Nhất Châu cẩn thận đem từng món đã mua bỏ vào tủ lạnh sắp xếp ngăn nắp. Anh cũng đã khá mệt nhìn thấy chiếc giường của mình thật muốn ngủ một giấc nhưng căn bệnh thích sạch sẽ thôi thúc anh phải đi tắm rửa một chút.
Dư Cảnh Thiên bước đến căn phòng mà La Nhất Châu đã chỉ, bên trong cánh cửa là một căn phòng hoàn toàn đúng ý cậu. Giá sách chiếm hơn phân nửa mặt tường, bên trong toàn là sách về thiết kế đồ họa, toán học.
Chiếc giường lớn trong góc, trông rất mềm mại.
Giấy dán tường màu xanh da trời, đèn trần không quá sáng, bức màn nhìn qua rất dày, là cái loại khi kéo màn lại thì căn phòng hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Tủ quần áo không quá lớn, bên cạnh giá sách có một cái bàn lớn, phía trên có hai cái máy tính, chỉ nhìn bàn phím cùng con chuột cậu liền biết cấu hình rất cao, trên góc bàn còn có bản kí tên của vận động viên bóng rổ mà cậu thích nhất.
Ngay cả gia đình cậu đã sống mười mấy năm cũng chưa từng có.
Dư Cảnh Thiên muốn chạm vào nó, nhưng vẫn thu tay lại, những thứ này không thuộc về cậu.
Phòng này có thể là do La Nhất Châu chuẩn bị cho em trai anh... hoặc là một người bạn rất thân thiết?
Tóm lại là không có khả năng thuộc về một người mới quen biết như cậu.
Cậu chỉ thuê phòng này, chỉ là vì muốn đưa cho anh một ít tiền sinh hoạt xem như trả ơn anh, tốt nhất là không nên động vào những thứ này.
Dư Cảnh Thiên nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi đến sô pha phòng khách ngồi xuống, mở di động ra.
Di động của cậu hàng năm đều im lặng, cũng chỉ có tin nhắn đến từ cái tên Dư Đình
[Mày đi rồi thì đừng quay về nữa, Dư thị mày cũng đừng nghĩ muốn.]
Cậu vốn định làm lơ, nhưng suy nghĩ lại vẫn trả lời [Được.]
Sau khi tắm xong La Nhất Châu liền nằm vật xuống giường ngủ một giấc, chờ đến khi anh tỉnh lại đã là mười một giờ đêm, bụng anh có chút đói, dứt khoát bò dậy đi đến phòng bếp kiếm đồ ăn.
Mở cửa phòng ra, lại nhìn thấy một thân ảnh đang cuộn tròn trên sô pha, tâm anh đều lạnh hơn phân nửa.
Anh mở sáng đèn, ánh sáng mãnh liệt làm cho Dư Cảnh Thiên tỉnh lại.
"Cậu nằm ở đây làm gì? Sao lại không về phòng ngủ? Không thích phòng mới sao?"
Dư Cảnh Thiên xoa xoa đôi mắt, biểu tình có chút ngốc, giọng nói có chút ủy khuất không rõ ràng
"Không phải, là do tôi sợ làm loạn phòng của người khác."
La Nhất Châu đau não cực kì, anh còn tưởng cậu không thích, hóa ra là do cậu suy nghĩ nhiều.
La Nhất Châu thở dài, dứt khoát giải thích
"Phòng này là do ba tôi chuẩn bị, tôi lại không thích nên mới qua phòng bên cạnh ở."
Rất xin lỗi ba của con, vì hạnh phúc của con nên ba chỉ có thể nhận cái nồi này.
"Cho nên cậu cứ thoải mái mà ở, dù sao tôi cũng không thích."
Cũng mặc kệ Dư Cảnh Thiên có tin hay không chỉ là anh không thể nói thêm nữa, nếu nói nữa sẽ lộ tẩy, nên nhanh chóng nói sang chuyện khác
"Tôi rất đói! Đang muốn ăn mì, cậu muốn ăn cùng không?"
Dư Cảnh Thiên gật đầu, cậu cũng chưa ăn gì.
Cậu đứng lên đi vào phòng bếp, kéo La Nhất Châu sang một bên: "Để tôi nấu."
La Nhất Châu cũng không ép buộc, anh sống hai đời, việc kém cõi nhất chính là nấu ăn.
Anh cũng không thích xuống bếp, thỉnh thoảng nấu mì gói còn tạo ra mùi lạ.
Động tác của Dư Cảnh Thiên rất nhanh
Cậu chiên hai quả trứng vô cùng đẹp mắt, kết hợp với cà chua bi và rau xanh đã được luộc qua nước sôi, trong rất ngon miệng.
Dư Cảnh Thiên rất hài lòng với tài nấu nướng của mình, từ nhỏ đến lớn, cậu đều phải tự lo cơm no áo ấm cho bản thân, sau khi ba mẹ ly hôn, Dư Đình hoàn toàn mặc kệ cậu, khi đó cậu chỉ là một đứa nhóc, đứng lên băng ghế nấu mì cho mình, lúc đầu còn sẽ bị bỏng, sau khi trưởng thành thì thuận tay hơn nhiều.
La Nhất Châu nhìn Dư Cảnh Thiên cắn một ngụm trứng gà mới "A" một tiếng, nhớ đến mình muốn làm gì, phải chụp 1 tấm ảnh
Đây là một trong những sở thích sau khi anh sống lại, chụp các loại ảnh đẹp, lưu lại tất cả kỉ niệm, khi không có việc gì có thể lấy ra xem lại rất có ý nghĩa.
"Tôi chụp ảnh một chút, cậu ăn trước đi." La Nhất Châu cười gượng khi thấy cậu đang khó hiểu nhìn mình.
Dư Cảnh Thiên cũng không động đũa, đợi anh điều chỉnh góc chụp mới đem tô của mình về, La Nhất Châu dứt khoát chụp cả hai tô mì cùng với nhau.
Kết quả rất tốt. Nên đã đăng nó lên dòng bạn bè wechat
Wechat của anh có rất nhiều bạn tốt, đầu tiên là bộ phận bạn học trong lớp, tiếp nữa là bạn học ở cao trung, còn có bạn học cùng luyện vũ đạo, cùng những người không thân thiết lắm, còn có những thân thích ở rất xa.
Anh dạo một vòng mới phát hiện thiếu một người - Dư Cảnh Thiên.
Anh nuốt xuống ngụm mì đang ăn, đưa mã QR qua: "Bạn cùng bàn, quét mã làm quen một chút."
Dư Cảnh Thiên sặc một cái, uống một ngụm nước để bình tĩnh lại, cậu vẫn luôn muốn có phương thức liên lạc của anh, cậu đã nhìn tài khoản của anh trong nhóm lớp vô số lần, nhưng vẫn không dám đường đột mà xin kết bạn.
Hiện tại anh tự nói ra, cậu lập tức lấy điện thoại quét mã. Cẩn thận ghi chú - La Nhất Châu
Ban ngày ngủ quá nhiều dẫn đến kết quả là ban đêm không thể ngủ được, La Nhất Châu nằm trên giường lướt di động.
Đây thật sự là một thứ hạnh phúc đơn giản.
Sau khi đánh răng thì nhận được tin nhắn của Ức Hiên, anh click mở xem:
[Người ngồi đối diện cậu có phải là học thần của lớp chúng ta không?]
[... Học thần?]
[Dư Cảnh Thiên đó, cậu ấy học giỏi lại lạnh lùng, cậu không nghĩ rằng cậu ấy rất giống một vị thần sao?... Đừng nói sang chuyện khác, có phải không]
Dư Cảnh Thiên rất lạnh lùng sao?
Không hề, đây đều là biểu hiện của sự giả dối, cậu ấy vừa ngốc lại vừa đáng yêu, ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Đương nhiên La Nhất Châu không có nói ra, cứ để bọn họ nghĩ như vậy đi, cũng khá tốt, đóa hoa cao lãnh mới có thể vĩnh viễn bất bại, ha ha ha.
Anh càng tò mò chính là [Cậu làm sao biết được?]
Ức Hiên: [Tôi biết ngay mà]
[Cậu phóng to ảnh ra, chính là do cái muỗng kia, cậu hãy nhìn kỹ vào. Người bình thường chắc chắn không nhìn ra được, nhưng tôi đã biết cậu ấy gần mười năm, hơn nữa tôi còn ngồi phía sau học thần, mỗi ngày đều nhìn thấy mĩ nhân sau có thể không nhận ra]
La Nhất Châu: [...]
Cư dân mạng năm nay đều kinh khủng như vậy sao?
Anh nhìn nửa ngày, cái gì cũng không nhìn ra được.
Ức Hiên lại gửi tin nhắn đến: [Tôi không có ý gì khác đâu, chúc cậu cùng học thần sớm tu thành chín quả nhé, ha ha ha.]
La Nhất Châu không có cách nào phản bác, đây xác thực cũng là nguyện vọng của anh [Cảm ơn]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro