Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ONESHOT: HÓA YÊU (1)


Thể loại: AxA, ABO, Cổ trang.

La Nhất Châu (Alpha): Hồ Ly ngàn năm núi Vu Điệp - Hương Trà Phổ Nhĩ Vân Nam.

Dư Cảnh Thiên (Alpha): Tiểu Vương Gia của Dư Vương Phủ - Hương Hoa Bạch Cúc.

Bối cảnh: Hoàng Tộc và Hồ Tộc bao năm nay cùng xây đắp giang sơn hưng thịnh, một phần là muốn yêu hồ và con người yêu thương, chăm sóc lẫn nhau, duy trì huyết tộc cao quý giữa hai bên, một phần là để ngăn chặn Lang Tộc hoành hành ở phía Nam núi Vu Điệp.

Góc tâm sự: T đang suy nghĩ... Nếu để em bé Dư Cảnh Thiên x anh La Nhất Châu thì sao nhỉ? Hehehe!!!

===============

Ùng ục...

"Tiểu đệ, cũng đã trưa rồi. Chúng ta cùng xuống núi ăn cơm thôi" - Dư Cảnh Lập cất bảo kiếm vào trong bao, trầm giọng nhìn đệ đệ của mình tay đang mân mê họa tiết tinh xảo trên chuôi kiếm như người mất hồn, chu phiếm môi hồng tỏ vẻ giận dỗi. Ánh mắt màu lam nhạt của hắn khẽ lay động, trầm tư hướng về phía sơn trang xa xa. Miệng lầm bầm điều gì đó phiền muộn lắm rồi thở dài nhưng vốn là vẫn không muốn nói, đành là lại cất giữ riêng cho mình.

"Tiểu đệ..." - Đại huynh nghiêng đầu, hỏi han - "Không định xuống ăn cơm à?".

"Đệ không ăn đâu..." - Tiểu Vương Gia lắc đầu quầy quậy, xoa xoa cái bụng rỗng nhưng vẫn cố tỏ vẻ như nó còn phồng lớn như sáng nay lắm, khoe với Dư Cảnh Lập - "Đệ sáng nay ăn no rồi".

"Không phải bụng đệ vừa kêu sao?".

"Đâu có. Tiếng ếch... kêu đó huynh".

"?!?" - Dư Cảnh Lập mộng bức, liếc nhìn ếch con đang bị đệ đệ của mình "bắt đổ ốc" mà chạy mất, cuối cùng đành chịu thua, ngồi xuống bên hắn mà nói: "Cảnh Thiên, mấy bữa nay đệ bỏ cơm trưa rồi đấy... Tất cả là vì Tiểu Hồ Ly đó phải không?".

"..." - Nghe thấy ba chữ "Tiểu Hồ Ly", đồng tử của Dư Cảnh Thiên khẽ dao động, gật đầu đáp lại Đại huynh.

Hơi thở hắn có chút nặng nhọc, phả vào trong không gian giá buốt của đông sang, tạo ra những cụm khói trắng như bông trắng, bay giữa rừng trúc lạnh lẽo. Cánh môi đỏ mọng, khả ái như mê hồn của hắn khẽ mấp máy vài từ như gió mây, buồn tủi tâm sự: "Châu Châu ba tuần nay không đến gặp đệ rồi, mang cơm cho đệ ăn. Đệ rất nhớ... Châu Châu".

Hắn nhớ Tiểu Hồ Ly ngàn năm của núi Vu Điệp - yêu hồ dung mạo mỹ miều, tuyệt sắc khuynh thành, phong thái tài hoa mà hắn vẫn luôn nâng niu, trân trọng suốt bấy lâu nay mà lòng thổn thức không yên, tim động lên một tiếng lớn. Nhớ đến nỗi một ngày lên xuống núi, giả vờ luyện kiếm đến hai, ba lần. Bản thân cũng không muốn về Dư Vương Phủ mà chỉ thích sống trong Gia Trang nhỏ của Lương huynh, ngày ngày ăn cơm canh đạm bạc, ngắm nhìn rừng trúc phủ trắng một màu. Đến cả mỹ tửu Đại huynh mang đến từ Kinh Thành thăm hắn vài hôm nay, hắn cũng không có tâm ý nhấp một hụm mà thưởng thức.

"Có phải vì đệ nóng vội, muốn cưới Tiểu Hồ Ly về động phòng nên vừa mới được y đồng ý cho hôn môi, liền toát ra khí tức Bạch Cúc bao lấy, khiến y sợ mà chạy mất phải không?" - Dư Cảnh Lập trông đệ đệ thất thần như kẻ si tình, liền trêu chọc vài câu đã nghe từ Lương Sâm, mỉm cười khiêu khích.

Chả là mỗi khi chờ tiểu đệ về dùng bữa tối, Dư Cảnh Lập và Lương Sâm hay cùng nhau trò chuyện, luận đạo, giải tỏa nỗi ưu phiền thường nhật nên việc Tiểu Vương Gia ngốc nghếch kia làm yêu hồ sợ bỏ chạy, không phải huynh trưởng chưa nghe tới.

"Đệ không có... Đệ chỉ mới chạm vào môi y thôi mà... Chưa có làm chuyện đó đâu" - Dư Cảnh Thiên giật mình, hai má đỏ ửng lên - "Có điều, Châu Châu cũng muốn hôn mà. Mùi Phổ Nhĩ Vân Nam rất ngọt nữa nhưng... có chút vị đắng chát lúc đó...".

"Vị đắng chát? Thế đúng là đệ làm Tiểu Hồ Ly bị dạo đến sợ rồi".

"Sợ đệ...?!?" - Hắn lầm bầm lo lắng - "Vậy là... Châu Châu không thích hương Bạch Cúc của đệ sao? Châu Châu ghét mùi hương của đệ nên không còn muốn gặp đệ, hôn đệ nữa phải không? Nhỡ đâu, Châu Châu sẽ gả cho người khác thì đệ biết làm thế nào? Ca nói xem, Châu Châu...".

"Đúng là trong đầu chỉ có Tiểu Hồ Ly mà thôi" - Dư Cảnh Lập gõ lên đầu của đệ đệ một cái, an ủi - "Chuyện của đệ và Tiểu Hồ Ly ân ái với nhau mà hờn dỗi thì tất nhiên ta không thể tường rõ mọi điều. Nhưng về chính sự dạo gần đây có liên quan đến y, ta có nghe phong phanh được đôi chút. Hình như, Hồ Tộc của Tiểu Hồ Ly đang có giao tranh giữa các bè phái trong Tộc vì vấn đề giao thương, kết bạn giữa Hoàng Tộc của chúng ta và bọn họ. Một bên Hồ Tộc thức thời thì muốn dựa vào quyền lực của Hoàng Tộc mà đánh bại Lang Tộc đang âm mưu xâm chiếm núi Vu Điệp ở phía Nam. Ngược lại, bên bảo thủ lại lo ngại, sợ lần kết giao này, thiệt cho họ nhiều hơn. Họ nghĩ, nhỡ Hoàng Tộc nhân cơ hội này, một tay diệt sạch cả Hồ Tộc lẫn Lang Tộc thì thật quá hiểm độc nên vẫn phải cẩn thận. Hơn nữa, tin đồn lại có thêm một dòng, nhánh nhỏ mới xuất hiện tại Hồ Tộc còn âm mưu liên kết với Lang Tộc, chống phá cả Hoàng Tộc, Hồ Tộc nữa. Đúng là, chuyện chính sự giữa ba bên càng ngày càng trở nên rắc rối".

Đại huynh nghĩ một hồi rồi nói tiếp: "Nếu ta không lầm, bên nhánh La Thị của Tiểu Hồ Ly thuộc bên thức thời nhưng vốn Chủ Tộc hiện tại vẫn là do người của bên bảo thủ đưa lên nắm quyền, ít nhiều không tránh được xô xát. Hơn nữa, lại còn bị nhánh nhỏ kia soi mói, hãm hại. Có lẽ, Tiểu Hồ Ly đang lo chuyện đó cũng n...".

Dư Cảnh Lập đang thao thao bất tuyệt một hồi lâu nhưng quay lại, Tiểu Vương Gia vẫn buồn thiu, lẩm nhẩm vài câu, hai mắt long lanh suy nghĩ: "Ca à... Nghĩ đi nghĩ lại thì Châu Châu chắc chắn là sợ đệ nên không muốn mang cơm đến cho đệ nữa. Đệ phải đi gặp Châu Châu".

"..." - Cái tên tiểu tử ngốc này, cứ nói đến chính sự là không chịu nghe gì hết, bỏ hết chuyện của Dư Cảnh Lập vừa nói ra ngoài tay rồi mà!!!

Đại huynh đành bất lực, phẩy phẩy tay thở dài: "Đệ làm ta phát hỏa mất. ĐƯỢC! ĐI! Đi tìm Tiểu Hồ Ly đi. Ta xuống núi trước cùng Lương Sâm thưởng mỹ tửu. Đệ nhớ xuống sớm đó nh..." - nhưng chưa kịp nói hết cậu, người lại khinh công tự lúc nào.

"...".

.

.

.

Hồ Tộc nhánh La Thị vốn là được các Đại Lão nhiều đời quý trọng, đặc biệt, lại có công trong việc giao kết với Hoàng Tộc lâu nay nên càng được kính nể nhiều phần, ưu ái xây dựng riêng một biệt phủ xa hoa, tráng lệ ở phía Đông ngọn núi. Không những thế, từ khi Phụ thân của La Nhất Châu lên nắm quyền chính thống nhánh La Thị, nơi này còn được trồng thêm nhiều hoa thơm cỏ lạ, thảo dược quý báu để giúp cho việc giao thương với các gia tộc lớn của Hoàng Tộc thuận lợi hơn. Bản thân chính vì muốn bảo vệ sự độc quyền của nguồn hàng này, từ đó, La Lão Hồ cũng lập nhiều trận pháp biến đổi linh hoạt, cho trúc cao, núi lớn bao phủ xung quanh nơi đây làm cho Tiểu Vương Gia tuy thân thủ nhanh nhẹn, tựa như gió mây, tung cánh bay lượn nhưng vẫn chưa nhớ được hết cách giải trận pháp do Tiểu Hồ Ly chỉ cho, vẫn là khó khăn lắm mới đi được đến cổng chính.

Hắn nhẹ nhàng đáp xuống con suối nhỏ gần đó, ẩn thân sau bụi trúc cao lớn, âm thầm ngó nghiêng xem có hồ yêu nào để hỏi thăm không nhưng chờ đến nửa canh giờ, vẫn chỉ thấy vài tên tét riu canh cổng, không có động tĩnh thuộc hạ thân cận của Tiểu Hồ Ly ra vào.

Rít! Rít! Lào xào!

"Châu Châu sợ lạnh lắm... Không biết Châu Châu có mặc đủ ấm không?" - Dư Cảnh Thiên rùng mình, trách bản thân hôm nay không mang theo khoác áo lông theo người nên có chút lạnh. Hắn nhè nhẹ thổi hơi ấm vào lòng bàn tay, xoa xoa vào nhau để tạo nhiệt, thầm nhớ lại... hình như, lần đầu tiên gặp Châu Châu của hắn cũng vào một ngày đông phủ tuyết trắng như thế vậy...

Hàng năm, vì muốn ôn lại tình hữu hảo bấy lâu nay nên những yêu hồ, quan chức nắm giữ quyền lực lớn trong tay của Hoàng Tộc và Hồ Tộc sẽ đều cùng tham gia tiệc rượu thường niên tại núi Vu Điệp, gửi lời chúc phúc cho nhau, đương nhiên, Dư Vương Gia cùng phu nhân, hài tử không phải là một ngoại lệ. Ấy vậy, dù ở đó có rất nhiều sơn hào hải vị, nhạc tấu âm vang, người và yêu cùng nhau trò chuyện, cười đùa nhưng giữa không gian nhộn nhịp ấy, Tiểu Vương Gia ngỗ nghịch mười sáu tuổi như hắn lần đầu bị lôi đi thực sự chỉ muốn bỏ về, vùi mình trong chăn ngủ vì chán ghét cái cảnh bị tóm ra, xem mắt mấy tiểu mỹ hồ kia. Nhưng vì thương yêu, chiều chuộng hắn, Phụ thân, Mẫu thân và Đại huynh vẫn là đành cười trừ, không bắt ép hắn quá nhiều nên mới tạm thả cho đi dạo gần đó cho khuây khỏa tâm trí.

Đương nhiên, hắn định nhân cơ hội ngàn vàng này mà bỏ về Dư Vương Phủ thì ai ngờ, lại bắt gặp một Tiểu Hồ Yêu vô cùng khả ái, chừng mười lăm, mười sáu giống hắn, lặng lẽ bước đến bên mời dùng trà, mỉm cười e lệ. Y còn nhẹ nhàng tỏa hương Trà Phổ Nhĩ Vân Ngào ngọt ngào câu dẫn, thân nhiệt giá lạnh từ từ dựa lên vai đối phương, nói muốn sưởi ấm một chút và... Tiểu Vương Gia nhỏ từ giây phút ấy, chính thức bị yêu hồ La Nhất Châu hút mất hồn phách mất rồi.

"A!!!".

Đang tủm tỉm vui cười trong hoài niệm xưa, Dư Cảnh Thiên chợt ngửi thấy một hương thơm quen thuộc trong gió, vội vàng đứng dậy quan sát xung quanh.

"Là của Châu Châu..." - Tiểu Vương Gia không nghĩ không rằng, cơ thể phản ứng mãnh liệt, men theo mùi hương nhè nhẹ, đi vì hướng cổng sau của biệt phủ nhưng thay vì dư vị ngọt lịm, nồng nàn mà hắn vẫn thường mong nhớ, lại là vị đắng chát đan xen... Rất giống với lúc hắn hôn y...

"..." - Rất nhanh, hiện lên trước mắt hắn lúc này là mấy tên Lang Tộc và Hồ Tộc cao lớn, hung tợn, dựa vào thời điểm ít người qua lại mà cả gan động tay động chân, ra sức phát ra yêu khí thối rữa cùng khói đen bao trùm lấy một thân ảnh nhỏ đang ngã quỵ.

"Lũ khốn kiếp dám ỉ mạnh hiếp yếu Châu Châu. Ta không thể tha" - Dư Cảnh Thiên gầm lên một tiếng, siết chặt bảo kiếm trong tay, ánh mắt đối với mấy kẻ trước mặt đều tràn ngập sắc lửa căm phẫn như muốn ăn tươi nuốt sống. Hắn không chần chừ thêm được khắc nào nữa, liền lao ra ngoài, dùng khí tức Bạch Cúc cùng vài đường kiếm linh hoạt, đâm vào những chỗ trọng yếu của kẻ địch, làm chúng sợ đến chân tay bủn rủn, thi nhau mà tháo chạy.

"Hứ, lũ yếu ớt" - Cất bảo kiếm lại vào bao, Dư Cảnh Thiên hếch cằm nhìn nhóm yêu hồ, yêu lang kia ba chân bốn cẳng thoái lui, lòng đắc chí thầm nghĩ. Dạo này luyện kiếm cùng Lương huynh và Đại huynh nên đối đầu với mấy tên cơ bắp như muốn rời núi, chướng khí như muốn phủ trời này, hắn có vẻ "mạnh hơn" rất nhiều, đưa có mấy đường đã thắng rồi. Vậy thì phải chăm chỉ rèn luyện thân thể nhiều hơn thôi.

A... Châu Châu?!?

"Châu Châu, người có làm sao không?" - Dư Cảnh Thiên giật mình nhớ ra, chạy vội đến chỗ Tiểu Hồ Ly. Hắn vội đến mức mắt mũi chỉ để trên người mỹ hồ diễm lệ không rời, không chú ý đến hòn đá to vật ở giữa đường, liền vấp té, ngã sõng soài vào người y đang ngồi tựa gần đó.

"Đa tạ... Tiểu Vương Gia đã cứu giúp, ta bây giờ không sao rồi. Tiểu Vương Gia có sao không?" - La Nhất Châu nhẹ nhàng kéo hắn vào lòng, phủi phủi mấy chiếc lá vương trên tóc y, nhìn người ửng hồng trả lời.

"Không... Ta không sao. Nhưng thực sự Châu Châu không sao chứ, mùi trên người ngươi...".

"Mùi trên người ta có gì sao?".

Dư Cảnh Thiên định nói gì đấy nhưng lại vươn người hít hà hương thơm trên cơ thể y một lần nữa. A... mùi đắng hết rồi này, không sao thật rồi. Ngọt... Rất ngọt.

"Tiểu Vương Gia, người làm gì vậy?" - La Nhất Châu nghiêng người, nheo mắt, ngây thở hỏi.

"Không... Mùi Châu Châu thơm quá. Ta nhớ mùi hương này. Rất nhớ" - Tay chân hắn sờ soạng người y, nằm ườn ra, ôm lấy eo nhỏ - "Vì không được gặp Châu Châu nhiều ngày... nên ta rất nhớ. Ta nhớ cơm gà của ngươi làm cho, nhớ mùi hương Trà Phổ Nhĩ Vân Nam của ngươi, nhớ được hôn... nhưng có phải Châu Châu sợ ta, không thích gặp ta nên đến cả cổng chính cũng không dùng, đi một mình ra núi ở cổng sau để tránh phải chạm mặt phải không?".

Nhìn thấy Tiểu Vương Gia phụng phịu, chân quẫy đạp không ngừng, môi chu lên hờn dỗi, La Nhất Châu xoa xoa mái tóc mềm mài, hôn nhẹ lên trán hắn: "Ta nào có muốn tránh mặt Tiểu Vương Gia đâu. Chỉ là dạo này chuyện các gia tộc có nhiều biến động, ta dù gì cũng là con cháu La Thị, muốn phụ giúp họ một tay, lo chuyện chính sự nên khá bận rộn".

Dư Cảnh Thiên ngoan ngoãn gật đầu nhưng vẫn tỏ ra buồn tủi, thở dài. Tiểu Vương Gia suy nghĩ một hồi lâu, nghĩ dẫu gì La Nhất Châu cũng được La Lão Hồ yêu thương, chiều chuộng nhất, nên chuyện cho y thừa kế La Thị cũng chỉ là nay mai mà thôi. Có điều, Hồ Tộc hiện tại đang chia năm xẻ bảy, cần có thời gian củng cố quyền lực nên nếu y lên nắm quyền, ắt là không còn được ở bên cạnh hắn nhiều nữa.

Tất nhiên, hắn nguyện chờ y bao lâu cũng được nhưng nhỡ đâu, lúc chờ được thì hắn trở thành lão già mất, lúc ấy nhỡ y đi theo mỹ nữ, mỹ nam, mỹ hồ đẹp khác, không cần hắn nữa thì sao? Hắn sẽ cô độc đến chết mất.

"Vậy là sau này Châu Châu thừa kế quyền lực nhánh La Thị... Thế thì không được gặp ta nữa sao?" - Dư Cảnh Thiên vu vơ nói - "À... Ta chỉ nói vậy thôi. Không có ý bắt Châu Châu phải giữa ta và La Thị Hồ Tộc. Ta...".

"Không có chuyện đấy đâu" - La Nhất Châu giọng chắc nịch, đáp lại - "Lần này không gặp Tiểu Vương Gia lâu như vậy, ta cũng là muốn giải quyết chuyện từ chối lên nắm quyền. Ta vẫn muốn làm phu thê với người hơn là chịu hôn nhân áp đặt gia tộc của Hồ Tộc. Với lại, cũng có nhiều hunh đệ tài giỏi hơn ta, người không cần phải lo nghĩ quá nhiều".

"Thật sao?" - Mấy chuyện chính sự này, đúng thật là càng nói càng rắc rối, Dư Cảnh Thiên vẫn là không thể hiểu hết được nhưng... - "Mà... Châu Châu vừa nói gì cơ? Châu Châu bằng lòng ngả cho ta rồi à?".

"Đương nhiên là muốn được Tiểu Vương Gia rước về rồi. Ta dạo này còn chọn được rất nhiều loại thảo dược quý hiếm, tốt nhất trên núi, mang về chuẩn bị làm quà hôn sự cho chúng ta đấy. Vốn là định bí mật giữ kín chuyện này nhưng không ngờ tự tay lựa chọn nên có chút tốn thời gian, không thể mang cơm cho Tiểu Vương Gia thường xuyên, làm người lo lắng đến gặp ta thế này... Tiểu Vương Gia... có giận ta không?".

"Không giận, không giận" - Dư Cảnh Thiên lắc lắc đầu, càng ôm chặt eo đối phương, dụi dụi lên bụng y nói - "Vậy thì... Châu Châu cùng ta về sống luôn trong Dư Vương Phủ đi. Đằng nào cũng trở thành phu thê, có ngươi bên cạnh, ta sẽ yên tâm hơn, không sợ lũ hồ yêu, lang yêu xấu xa kia đến ức hiếp. Ta hứa chăm sóc cho ngươi thật tốt, không... không làm ngươi sợ".

"Thực sự... Ta có thể đến sống cùng Tiểu Vương Gia?" - Y vén mấy sợi tóc vương trên trán Tiểu Vương Gia, ánh mắt long lanh chờ đợi.

"Đương nhiên là được rồi" - Dư Cảnh Thiên vui vẻ đứng dậy, nhẹ nhàng đỡ La Nhất Châu - "Chỉ cần Châu Châu muốn, ta đều làm được hết".

.

.

.

Từ lúc La Nhất Châu về sống trong Dư Vương Phủ cùng Dư Cảnh Thiên, địa vị hài nhi được cưng chiều nhất của hắn hoàn toàn bị cho ra rìa. Từ Phụ thân, Mẫu thân đến Đại huynh của hắn, ai ai cũng đều thương y, nói y vừa đảm đang, tài giỏi, lại còn biết ăn nói, hơn hẳn kẻ lười biếng, chỉ biết ngủ và tập kiếm như hắn. Nhưng Tiểu Vương Gia không hề giận một chút nào, ngược lại, ngày ngày còn ngoan ngoãn vào bếp cùng Tiểu Hồ Ly học cách nấu cơm, pha trà. Chiều chiều lại cùng nhau luyện khí công và múa kiếm. Đêm đêm thì hắn chạy đến phòng của y vờ đọc sách, thưởng đàn. Có điều, nếu y có hứng thú, ngỏ lời chung chăn đêm đó, hắn đều là nghe xong, liền viện cớ chạy mấy...

Ấy không phải là hắn không muốn cùng y trò chuyện tâm sự, mà là dù hắn ngang bướng, ngỗ nghịch, nóng vội đến mấy nhưng đối với La Nhất Châu, vẫn là muốn trân trọng, chiều chuộng muôn phần. Vậy nên, cứ mỗi lúc thấy Tiểu Hổ Ly mang chăn gối ra nằm, thoang thoảng có vị Trà Phổ Nhĩ Vân Nam đắng gắt tiết ra, hắn liền lo sợ y đang tự mình gượng ép phải phong tình cùng hắn nên bảy, tám lượt đành nuốt cơn khát vào lòng, dứt áo ra đi, quyết chờ đến đêm động phòng.

Cũng may, chuyện hỷ sự giữa Dư Gia và La Thị sớm được Hoàng Tộc và Hồ Tộc đồng ý, cũng là muốn mối lương duyên này sẽ giúp họ giải quyết vấn đề lục đục nội bộ giữa các tộc dạo gần đây. Vì vậy, La Nhất Châu vừa ở Dư Vương Phủ được một tháng đã được chính thức cưới hỏi, sính lễ vàng bạc, châu báu đều chuẩn bị vô cùng chu đáo, hoa kết đầy đường, kèn pháo rộn ràng rước Tiểu Hồ Ly về.

Trước khi về phòng Tân hôn, Dư Vương Gia còn đặc biệt nhắn nhủ, căn dặn Dư Cảnh Thiên đang say rượu, người lâng đâng chả biết trời đất thế nào vài câu, sợ hắn làm "con dâu" hiền chạy mất: "Tiểu tử ngốc, con nhớ đừng làm gì khiến Tiểu Châu sợ quá đấy. Ngoan ngoãn, nghe lời Tiểu Châu. Y nói gì thì đều làm theo đấy, nhớ không?".

"Hài nhi... biết rồi mà. Hài nhi sẽ... nhớ lời Phụ thân đã căn dặn ạ" - Hắn gật gật, cúi người chào các bậc trưởng bối, xin phép lui khỏi chính lễ về động phòng hoa chúc.

Có điều, Tiểu Vương Gia vừa có vài bước trước, tâm trạng còn phơi phới như mây như gió, vui vẻ muốn đi thật nhanh để gặp Tiểu Hồ Ly thì khi... đứng trước cửa phòng Tân hôn lúc này, hắn thực sự không có đủ dũng khí bước vào. Thực sự, hắn đã cố uống rượu thật say để coi như theo bản năng "hành sự" nhưng lòng vẫn thầm trách, sợ khi đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Tiểu Hồ Ly mặc hỷ phục, xinh đẹp xuất hiện, đầu óc hắn lại mang theo men nồng, chắc chắn sẽ không thể kiểm soát dã thú mà ra tay quá mãnh liệt với y, làm y sợ giống trước đó. Suy đi tính lại, vẫn là nên ra ngự hoa viên trước cửa phòng Tân hôn đi dạo chút cho khuây khỏa.

Nói là làm ngay, hắn đi đến ngự hoa viên hái hoa. Miệng ngân nga vài khúc cổ phong rồi cười lớn, ánh mắt lưu tình nhìn trăng sáng trên bầu trời.

"Nguyệt nay sáng tỏ, trông thật đẹp. Giá như có thể hái nguyệt cao ngàn năm xuống, mang đến phòng Tân hôn cho Tiểu Hồ Ly, ắt hẳn, y sẽ vui lắm đây" - Tiểu Vương Gia vươn tay về phía ánh nguyệt, định hái trăng sao cho La Nhất Châu nhưng nào có được. Trăng kia xa quá, với mãi mà cũng không tới, đến cả kiễng chân rồi nhảy lên vẫn không được. Tức mình, hắn giận dỗi định trèo lên bậc đá của hồ nước nhỏ để với tiếp nhưng nào ngờ, vừa bước lên một bậc đã bị ai đó dùng lực đạo kéo mạnh lại, thuận thế ôm vào lồng ngực.

Dư Cảnh Thiên định vùng vẫy, lớn tiếng muốn nạt tên nào dám cả gan phá đám Tiểu Vương Gia đây hái trăng để tặng Tiểu Hồ Ly thì ngửi thấy hương thơm Trà Phổ Nhĩ Vân Nam nhẹ nhàng bao phủ lấy mình, vội vàng thu lại lời nói.

"Tiểu Vương Gia, người không vào động phòng mà ở đây làm gì vậy?".

"Châu Châu..." - Dư Cảnh Thiên đang cư nhiên đắm chìm trong hương thơm dịu nhẹ, giọng lè nhè, tủi thân đáp - "... Ta đi hái nguyệt cho Châu Châu nhưng... cao quá".

"Tiểu Vương Gia muốn hái nguyệt cho Châu Châu?" - La Nhất Châu hỏi.

"Đúng rồi... Ta ngắm nguyệt đêm thanh rất đẹp... muốn mang về cho Châu Châu cùng thưởng" - Hắn nhướn người ôm ôm Tiểu Hồ Yêu, nũng nịu đáp.

A... Châu Châu có chút hơi cao... Mặc dù, bình thường hắn và y chiều cao có tương đương nhau nhưng mỗi lần dựa vào y như vậy, hình như, hắn có vẻ thấp hơn thì phải... nên đành phải kiễng lên một chút để không thua khí thế.

"Để ta... hái xuống cho Châu Châu nhé".

"Tiểu Vương Gia..." - La Nhất Châu ôm Dư Cảnh Thiên vào lòng, giọng mềm mại truyền vào vành tai đỏ ửng của hắn - "Nguyệt đẹp thì có đẹp thật nhưng ta không cần nguyệt cao kia, chỉ muốn Tiểu Vương Gia ngắm một mình ta mà thôi".

"Châu Châu à..." - Tiểu Vương Gia định hôn y một cái nhưng nhận ra Tiểu Hồ Ly vẫn đang chùm khăn voan, không thể nhìn rõ mặt, lòng hậm hực đáp - "Ta cũng chỉ muốn ngắm Châu Châu... mà thôi".

"Vậy Tiểu Vương Gia, chúng ta về động phòng thôi" - Mặc cho lớp khăn voan đang che kín khuôn mặt mỹ miều của y, mờ ảo thoáng hiện từng đường nét diễm lệ nhưng vẫn đủ để yết hầu Dư Cảnh Thiên lăn lộn vài vòng. Nhìn Tiểu Hồ Ly dụ ngọt trước mặt, tâm trạng cảm thấy có chút phấn khích, cũng là không muốn để y chờ lâu hơn, hắn trầm giọng nói: "Chúng ta về động phòng... Động phòng...".

.

.

.

Dư Cảnh Thiên nhẹ nhàng vén khăn voan của La Nhất Châu lên, đối diện với môi hồng đỏ thấm, trong lòng thực chỉ muốn dùng ca từ mỹ lệ, trầm trồ khen gợi hương sắc tuyệt trần của Tiểu Hồ Ly trước mặt.

"Châu Châu..." - Vốn là từ lúc Bái Đường, ngắm nhìn La Nhất Châu mặc hỷ phục Long Phượng đỏ thắm, hắn sớm đã không thể kìm lòng nổi. Nay lại còn được tay cầm tay, áp sát thân nhiệt như vậy, hắn muốn được hôn y, đem Tiểu Hồ Ly từ từ ngả người xuống giường mà thưởng thức.

Nghĩ vậy, Tiểu Vương Gia vui vẻ, từ từ dùng đầu lưỡi quấn lấy từng dư vị của y, nhẹ nhàng đảo sâu vào ngóc nghách ngọt ngào mà bấy lâu nay mình vẫn chỉ mới được mút mát một lần. Lòng đắc chí, cuối cùng cũng đã rước được Tiểu Hồ Ly về làm tiểu phu nhân, tâm trạng vô cùng phấn khởi.

Nhưng có điều, hình như có chuyện gì không đúng lắm...

Dư Cảnh Thiên đang phơi phới hôn môi La Nhất Châu nhưng rõ ràng, hắn là người chủ động trước nhưng tại lại thấy mặt mày đều nóng ran, bị y tham lam ngậm lấy cánh môi gặm cắn không tha vậy? Đã thế, dưỡng khí cũng dần dần thì thâu tóm đi mất, làm hắn khó khăn, lén lút lắm mới nuốt được một ngụm khí nhưng về căn bản, thân thể cũng không chịu nghe theo ý, bỗng chốc vì nụ hôn sâu trở nên mềm nhũn.

Hay... Hay là do mỹ tửu làm hắn say quá rồi... Không còn đủ sức lấn át đối phương chăng? Nhưng không thể thế được. Hắn đường đường là Tiểu Vương Gia sức lực uy phong, dũng mãnh khó ai bằng. Làm sao mà chỉ vì thứ thức say người kia làm yếu đi được chứ? Mà làm say đến nỗi, ngửi thấy thoang thoảng trong gian phòng, một vị đắng thoát ẩn thoát hiện, âm thầm chế ngự hương Bạch Cúc của mình...?!? Không thể... Chỉ có hắn và y thôi mà... Không lẽ nào... y sợ hắn?!?

"Tiểu Vương Gia, người có muốn được ta yêu chiều đến phát điên không?".

"Tất... Tất nhiên là ta muốn rồi" - Tiểu Vương Gia cố tình giấu đi vẻ lo lắng, trầm giọng nói, không chú ý đến dưới ánh ánh nến mờ ảo tràn ngập tư vị huyễn hoặc, ma mị, khóe môi La Nhất Châu câu lên đầy ẩn ý.

"Vậy thì..." - Y cố tình vươn người, tiến sát lại gần như muốn thưởng hương Bạch Cúc trên cơ thể của Dư Cảnh Thiên, trầm mặc không nói gì. Chỉ biết, bàn tay y cư nhiên câu dẫn, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh tú của "Phu quân", dụ dỗ Tiểu Vương Gia chìm trong ái muội rồi thuận thế ôm chặt bả vai của hắn lật ngược, đem... đè xuống giường.

"...?!?" - Dư Cảnh Thiên mơ mơ hồ hồ, đầu váng mắt hoa như con quay gỗ xoay mòng mòng không có điểm dừng, cứ thế, đau đến phát điên. Hắn choáng váng nhìn La Nhất Châu, hai mắt tròn xoe, lấp lánh như có vạn điều muốn hỏi nhưng thực sự lúc này, Tiểu Vương Gia cao cao tại tượng như hắn chả khác gì một chú thỏ con ngây thơ bị sa vào bẫy ngọt. Cơ thể không theo ý muốn mà bỗng dưng dần mềm nhũn ra bởi khí tức mãnh liệt từ đâu nuốt trọn, phủ lên một vị đắng Phổ Nhĩ Vân Nam cay cay, tê tê.

Đương nhiên, đây không phải là lần đầu tiên Dư Cảnh Thiên cảm nhận được hương chát đắng từ La Nhất Châu. Mọi khi đi dạo cùng y, nắm tay y cùng thưởng phong cảnh hữu tình mà vô tình giao hôn, hắn cũng từng cảm nhận hương trà có chút kỳ lạ trên người của Tiểu Hồ Ly nhưng rồi nhanh chóng bị vị thanh mát, ngọt dịu che lấp đi. Lúc ấy, hắn chỉ tự nhủ La Nhất Châu vì sợ hãi trước nụ hôn của hắn nên thi thoảng tỏa ra vị đắng chống cự nhưng khi chìm trong hoan ái thì sẽ ngọt dần nhưng ngờ đâu, chuyện có lẽ không đơn giản như vậy...?

Nghĩ rồi, Dư Cảnh Thiên cố gắng chống cự ngồi dậy để hỏi rõ sự tình nhưng mặc cho hắn có làm cách nào đi chăng nữa, ngay lập tức, cơ thể lại bị trà khí mang đầy sắc dục kia áp đảo mà gục ngã.

"Sao vậy Tiểu Vương Gia, người muốn làm gì?".

"Châu Châu... Tại sao ngươi lại đè ta như thế này? Ngươi muốn ức hiếp ta ư? Hay là vì Hồ Tộc muốn bức người của Hoàng Tộc nên ra lệnh cho ngươi 'ăn thịt' ta, bỏ đi hảo ý, quan hệ tốt đẹp giữa hai bên... Ư...".

Dư Cảnh Thiên nức nở, nhìn đối phương mỉm cười đắc chí khi thấy mình khờ khạo, ngốc nghếch tin vào một Tiểu Hồ Ly như y bây giờ mới chịu thông suốt, tường rõ mọi chuyện nhưng hiện nhận ra được dã tâm thì cũng đã quá muộn.

Có phải, từ trước đến nay y thực lòng coi hắn là kẻ ngốc, cố tình giả vờ khả ái, ngoan ngoan nghe lời hắn bấy lâu nay? Có phải, y thấy hắn ngu muội, nói cái gì cũng tin nên giấu tâm cơ hiểm độc ở sâu trong lòng? Có phải, y vẫn đang là cố tình áp chế khí tức trầm dịu, mị hoặc suốt từng đấy thời gian, chờ cơ hội đem hắn lên giường rồi "ăn thịt"?

Miệng hắn lầm bầm định nói vài từ trách móc nhưng chưa kịp phân giải mọi chuyện, đã bị đầu lưỡi La Nhất Châu linh hoạt tiến vào trong mật ngọt ẩm ướt, nóng rực vừa mới dứt để giảo lộng, mút mát hết dư vị còn lại của mỹ tửu.

"Ư..." - Tay hắn vô lực đánh lên ngực y, thanh âm rên rỉ yếu ớt như muốn kháng cự nhưng trái lại, lại làm y càng thêm phấn khích, cứ thế cố tình đem hắn ra bắt nạt. Lưỡi y luồn sâu vào mọi ngóc ngách, vui vẻ bắt lấy tiểu hồng hồng ẩm ướt đang cố gắng chạy trốn mà đùa giỡn. Y cuốn lấy đầu lưỡi nhỏ rồi lại thả ra, mút mạnh rồi lại xoa dịu, khuấy đảo rồi lại ân cần chăm sóc khiến Dư Cảnh Thiên lúc đầu còn không phục, cắn môi y đến chảy máu nhưng cuối cùng vẫn là người không hiểu chuyện phong tình bằng Tiểu Hồ Ly ngàn năm ấy, bị hương trà phảng phất mùi gỗ thông và mùi của mộc nhĩ xào ngọt ngào quen thuộc dỗ dành liền chìm trong sắc tình mê hoặc, dần dần nhu thuận phối hợp, bắt đầu chủ động đáp lại.

Thậm chí, hơi men trong đầu của Tiểu Vương Gia thúc giục càng khiến ái tình khó nhịn, hai tay "vô tình" vừa đẩy y ra khỏi thân thể, bỗng chốc mau chóng ôm chặt lấy cổ của y lại mà kéo xuống, tận hưởng dư vị của nhiệt hôn dụ tình mà hồ đồ không cảm nhận được điều này đã làm cho hồ tính bên trong của y bị câu dẫn càng thêm mê muội, thực lòng chỉ muốn rút cạn dưỡng khí của người nhỏ vào cơ thể mình.

"Tiểu Vương Gia..." - La Nhất Châu sau khi đánh chiếm người nhỏ đến mềm nhũn, nhẹ nhàng thu lại vật mềm mềm, nóng nóng bên trong khoang miệng của Dư Cảnh Thiên lại, ôn tồn giảng giả - "Chuyện ba gia tộc có xích mích, đúng thật là ta vốn muốn nói với Tiểu Vương Gia từ sớm nhưng người nào có muốn nghe. Cứ nhắc đến tranh giành quyền lực thì người đều chạy vào bếp đòi ăn bánh thưởng trà, không thì ngủ say trên giường. Vậy... làm sao ta nói rõ được chứ".

"Nhưng mà... Hic... Không phải vị đắng này tỏa ra khi ngươi ghét ta sao? Lần trước hôn môi lúc đầu cũng thế. Lần lũ yêu lang, yêu hồ kia cũng thế... Cả lần ngươi nói ta ngủ chung cũng thế... Hic... Làm ta lo lắng lắm" - Tiểu Vương Gia chu môi lên, cơ thể run nhẹ vì mùi hương Phổ Nhĩ Vân Nam lấn chiếm, nhẹ giọng nói tiếp - "Hic... Đại huynh ta có nói, do ta nóng vội, lần đầu hôn Châu Châu làm ngươi hoảng loạn, tỏa ra khí tức đăng đắng này. Còn cả lúc nhóm Lang Tộc đến vây bắt ngươi, cơ thể ngươi cũng có mùi này nữa. Hic... Lần này, lại một lần nữa ngửi thấy... Ắt là ngươi giận ta lắm, không muốn làm tình với ta nên... nên... Hic...".

"Ai nói ta không thích phong tình cùng với Tiểu Vương Gia cơ?" - La Nhất Châu gieo nụ đào xinh lên cần cổ trắng nõn của hắn, âm thanh trầm bổng đáp lại - "Lúc ấy là do ta biết được tâm tình của Tiểu Vương Gia một lòng một dạ muốn lấy ta, thực chỉ muốn quay về giải quyết một số chuyện của La Thị trong Hồ Tộc và Hoàng Tộc rồi quay lại nhưng ai ngờ, đúng lúc người lo lắng đến tìm ta, ta rất vui. Vui đến nỗi liền tìm một nhóm Lang Tộc và Hồ Tộc nhỏ bé, yếu ớt, giả vở đóng kịch để dụ người vào 'bẫy' thôi... Mùi đắng này, thật ra là mùi dục vọng của ta đối với người đấy".

Mùi dục vọng?!? Là... mùi gì cơ?!?

Y nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Dư Cảnh Thiên vẫn còn chưa hiểu chuyện, hôn chụt lên môi hắn một cái: "Vậy nên, chuyện nằm dưới, đương nhiên là Tiểu Vương Gia rồi. Người nghĩ người đủ sức áp chế được hồ ly ngàn năm như ta sao?".

"Hic... Ngàn năm? Không phải... Không phải... người chỉ mới mười tám thôi sao?".

"Có người mới mười tám ấy. Ai trong Dư Vương Phủ đều biết ta ngàn năm tuổi rồi mà nhưng nếu Tiểu Vương Gia thích ta mười tám tuổi, ta nguyện làm Tiểu Hồ Ly mười tám tuổi của người" - La Nhất Châu cười lớn, cọ cọ mũi lên trán Tiểu Vương Gia đang mộng bức, không tin được mỹ hồ trước mắt lại còn hơn mình đến ngàn tuổi...

"Không thể thế được... Hic... Ngươi... Người thực sự...?" - Dư Cảnh Thiên lướt trên người y một lần nữa... Dáng vẻ này... thực sự... không phải là một cụ già mà? Hay là tại Hồ Tộc có thuốc trường sinh bất lão, đan dược trẻ mãi không giờ nên mới như vậy? Nhưng nhỡ bề ngoài thanh xuân, bên trong cũng không cường tráng được như vậy thì sao? Hắn vẫn không muốn tin.

"Tiểu Vương Gia không tin sao? Thế này đi" - Thấy Tiểu Vương Gia vẫn còn hoài nghi y, môi chu ra hờn dỗi không phục, y liền đề nghị - "Nếu người đủ sức lật ngược lại được, ta sẽ xem xét lại tư thế hiện giờ của hai chúng ta".

"Thật ư? Hic..." - Hai mắt của Tiểu Vương Gia ánh lên như vì tinh tú tràn đầy hy vọng rạng ngời, tỏa sáng trên bầu trời đêm.

"Thật" - Nói rồi, y đắc chí buông lỏng tay ra, để Dư Cảnh Thiên như thú nhỏ đáng yêu, cố gắng vịn tay y, nhấc người ngồi dậy nhưng mà dẫu dùng lực thế nào cũng lại nằm vật ra thở dốc, hậm hực oán thán chủ nhân của hương Phổ Nhĩ Vân Nam kia vài câu, rất nhanh... lại kiệt sức.

"Thế nào Tiểu Vương Gia? Không lật lại được à?".

"Hic... Nhưng..." - Dư Cảnh Thiên mắt trực trào lệ thủy trên khóe mi, lắp bắp nói nhưng La Nhất Châu vẫn có phần biết làm mê người, bên tai nhỏ nhẹ truyền đến giọng nói đầy mê hoặc: "Nếu người còn nhưng nhị nữa, e rằng đêm xuân đáng giá ngàn vàng đều bị Tiểu Vương Ga làm hỏng mất. Tiểu Vương Gia không muốn được động phòng à?".

"Hic... Muốn...".

"Tiểu Vương Gia ngoan" - La Nhất Châu thích thú, kéo sát Dư Cảnh Thiên vào trong lồng ngực, môi lưỡi tiếp tục quấn mút không buông, giao liên triền miên. Y nghiêng đầu, đắm chìm nhìn người nhỏ mặc dù vẫn là có chút ấm ức, đầu lưỡi không chủ động đưa ra cho y nhấm nháp nhưng "ai đó" dễ giận dỗi mà cũng dễ cưng chiều, mới đan thêm vài khí tức thanh nhẹ xoa dịu là lại ân a, thỏa mãn tận hưởng rồi.

"A..." - Tiểu Vương Gia động tình, miên man đón nhận lấy từng hơi ấm nồng nàn của La Nhất Châu, cứ thế bị dụ hết lần này đến khác đắm chìm vào môi hôn mà không dứt ra được. Cơ thể cũng cơ hồ bắt đầu không chịu được nữa, phục trang nóng bức muốn thoát ra. Hắn vặn vẹo không yên, thân thể tiếp xúc, cọ xát vào người y như có điều khó nói làm y có chút ngây ngốc, chỉ biết cười khổ, không chần cừ thò tay cởi đi y phục của hắn.

"Ư..." - La Nhất Châu nuối tiếc rời xa cánh môi hồng diễm, ướt át của Tiểu Vương Gia vẫn đang ngập tràn trong phong tình, phụng phịu không muốn kia, thầm mỉm cười mãn nguyện trước thành quả bấy lâu nay thanh tâm quả dục của y. Đúng là, quả thật thật diễm lệ mà!!!

"A... Ngứa" - Ánh mắt La Nhất Châu vương lên trên cơ thể vốn đã thoát y một nửa của hắn, yết hầu nặng nhọc lăn lộn đến đau đớn. Những gì mỹ lệ trước mặt còn đẹp hơn cả trong mộng tưởng của y!!!

Dưới ánh nến và dục tình hòa quyện kia, làn da trắng mịn như dương chi bạch ngọc của Dư Cảnh Thiên dường như đã nhuộm sắc đỏ gợi tình, lặng lẽ chỉ muốn mê hoặc La Nhất Châu chạm vào. Hai má tròn tròn, núng nính như trái đào hồng hồng chín mọng còn khiến y hạ người muốn cắn một cái để thoải mái cơn khát nhưng nhìn thấy mi nhãn lấp lánh lệ thủy, long lanh trực muốn được trào dâng vì phía dưới bị "bỏ quên" nên vô cùng ngứa ngáy, khó chịu, cuối cùng, y lại là không nỡ nhẫn tâm để Dư Cảnh Thiên chịu đựng thêm mà tách mở hai chân trắng nõn, mịn màn của hắn, đặt lên vai.

"A... Ta khó chịu..." - Trải qua vài trận kích tình, nồng nàn chìm trong hương Trà Phổ Nhĩ Vân Nam, đầu nam căn của Dư Cảnh Thiên vốn dĩ cũng không chịu đựng được thêm nữa, run rẩy chảy ra một chút bạch trọc lấp lánh xuống dưới thân cán, nhẹ nhàng vương vào trong tiểu tao huyệt khép mở như mơ như hồ mà câu dẫn đối phương đến yêu mình, làm La Nhất Châu thập phần thỏa mãn, muốn đem nhuyễn ngọc ôn hương trước mặt ra mà thao đến phát điên thì mới thấy hả dạ.

"Tiểu Vương Gia khó chịu ở chỗ nào?" - Giọng y đầy khiêu khích, môi hôn dịu dàng rải từng sắc tình đỏ chói, ám muội xuống tiểu tính khí. Thân nhiệt của Dư Cảnh Thiên theo nhịp điều mà ngày càng trở nên nóng dần, bắp đùi như bông gòn ngon gọt khẽ rung động, ngón chân cuộn chặt lại vì màn dạo đầy ân ái với y. Ấy thế, y thấy hắn đang tận hưởng sự ân cần, chu đáo của mình mà miệng nhỏ không chịu đáp, liền cố tình chầm chậm thăm dò, gần đến môi huyệt thì lại cơ hồ lướt qua như muốn trêu chọc đối phương phải nói lời dâm ái.

"A... Chỗ đó... A... Ta muốn chỗ đó..." - Dư Cảnh Thiên bị bức đến khóc lớn nhưng hắn vẫn không làm sao nói ra được mấy lời dâm mị kia. Chỉ biết đợi đến lúc y dạo chơi ở tiểu tao huyệt phấn hồng e lệ một lần nữa, cư nhiên khép chân giữ người lại, mời gọi y chiều chuộng nơi tư mật. Đúng là tiểu tao hóa ranh mãnh mà!!!

La Nhất Châu hoan hỉ, định nổi dã thú chọc Tiểu Vương Gia thêm chút nữa nhưng mật dịch lấp lánh nơi ánh hồng nhỏ bé bỗng dưng trào dâng khiến đồng tử y dao động. Y lặng người, ngắm nhìn từng chút từng chút một, dòng dịch nhỏ cứ từ từ chảy ra, mang theo màu sắc óng ánh, mê huyễn, câu lấy tâm trí của y, không để y cự tuyệt thêm nữa.

"A..." - Dư Cảnh Thiên giật mình, thất thố kinh hô một tiếng, cảm nhận được đầu lưỡi tê dại của y đảo một vòng bên trong tiểu tao huyệt, nuốt sạch mật dịch của hắn vừa tiết ra, tỉ mỉ dò xét lãnh địa - "A... Mút hết mất rồi... A...".

Tràng bích của hắn co rút không ngừng, đón nhận vật mềm mềm nóng bỏng giảo hoạt tại chốn tư mật mà chỉ biết tranh nhau gào xé, đòi được y mút mát, yêu chiều thêm nữa. Không những vậy, từng chốn nhỏ như điên như dại, tận hưởng sự chăm sóc của y đến quay cuồng, tiếp tục tiết ra dòng mật dịch ngon ngọt bao phu lấy lưỡi của y. Eo cũng âm thầm nhẹ nhàng nâng cao lên nữa, hướng tới y để y dễ dàng đi sâu vào hơn, mặc cho y đùa giỡn.

Tâm trí của Dư Cảnh Thiên lúc này thầm tự đắc, không ngờ dù không chiếm thế thượng phong nhưng mà cơ thể cũng có thể cảm nhận được lại cảm giác tư dại, khoái hoạt như vậy sao. Dù có đổ lỗi cho men say làm hắn suy nghĩ không thấu đáo hay là bị khí tức cay đắng của Tiểu Hồ Ly áp chế, làm cho đến mê muội thế nào đi chăng nữa nhưng thực sự, khoảnh khắc này, hắn thập phần hưởng thụ, thoải mãn đến bội phần.

Có điều, trong đầu của đối phương lúc này, y nào chỉ muốn lưỡi mình được say đắm, chìm trong dục vọng đầy sắc thơm quyến rũ sâu ở huyệt nhỏ mà tận hưởng đâu. Y còn có một tiểu huynh đệ đang khao khát, rục rịch ở phía dưới muốn đòi được thao nơi tư mật này đến thần chí điên đảo mới thôi. Nghĩ rồi, La Nhất Châu nhẹ nhàng rời đầu lưỡi của mình ra ngoài, hôn chụt lên miệng huyệt run rẩy lần cuối.

"A... Đừng..." - Đang tận hưởng trong khoái lạc, tiểu tao huyệt của Dư Cảnh Thiên bỗng trở nên trống rỗng, không còn được đầu lưỡi khuấy đảo liền rên rỉ. Chân hắn cố giữ y đừng rời xa nhưng y mỉm cười, vươn người xoa xoa mái tóc từ lâu đã rối tung của hắn, liếm những giọt mồ hôi hư ảo, tinh mịn trên khuôn mặt đầy uẩn khúc.

"Tiểu Vương Gia, chờ ta chút. Ta sẽ làm cho Tiểu Vương Gia cảm thấy thỏa mãn hơn" - La Nhất Châu hôn lên môi hắn, từ từ cởi bỏ hỷ phục trên người mình, để lộ ra từng đường nét mê hoặc, thớ cơ rắn rỏi cùng đại nhục bổng to lớn, cương cướng sậm màu, giương lên thẳng tắp vểnh về phía của Dư Cảnh Thiên.

"A... Của ngươi..." - Mặt hắn đỏ ửng lên, hết nhìn tính khí của La Nhất Châu đến tiểu dục vọng của mình. Lòng thầm nghĩ, mặc dù cùng là mang khí tức quyền quý, cao sang của dòng giống quý tộc nhưng tại sao lại có thể khác nhau đến vậy? So với y, của hắn vẫn nhỏ hơn nửa phần, lại còn không trướng to được như thế? Hay là do y là Hồ Ly ngàn năm nên chỗ ấy cũng to dần theo năm tháng ư?

Dư Cảnh Thiên nuốt ực một hụm khí, tự nhủ nếu y đem đại huynh đệ này tiến công vào tiểu tao huyệt của hắn, e rằng, hắn sẽ không được ngắm nhìn bình minh óng ánh, dịu nhẹ, chiếu rọi qua khung cửa sổ vào ngày mai mất. Thậm chí, bị thao đến quá mức mãnh liệt, chân tay vì yếu mềm, đến chén trà cũng không còn đủ sức dâng lên cho phụ thân, mẫu thân và đại ca nữa. Càng nghĩ, thân thể hắn cơ hồ co lại, bị dọa đến run rẩy mà lấy chắn muốn trốn đi nhưng La Nhất Châu nào để hắn được tọa nguyện chứ.

"Tiểu Vương Gia, người sợ gì chứ?".

"Ta say rồi... Muốn ngủ..." - Dư Cảnh Thiên lắc đầu, lấy tạm một cái cớ để lẩn tránh nhưng nào ngờ đâu, y vẫn là nhanh hơn, lấy đại tính khí chen vào giữa hai chân của hắn, dụ hoặc huyệt nhi tiết ra mật dịch bôi trơn. Tay y còn bất phân đúng sai, nắm lấy tiểu tính khí của hắn tuốt lộng, nhẹ giọng thì thầm bên tai: "Tiểu Vương Gia định mang cơ thể này đi ngủ sao?".

"A... Đừng mà... A... Ta sợ..." - Hắn thút thít, vặn vẹo thân thể mềm nhuyễn của mình trước mặt y, ánh mắt vẫn chằm chằm nhìn quái thú to dài đang chực chờ được ăn.

"Không sợ" - Y an ủi - "Ta hứa sẽ chăm sóc Tiểu Vương Gia chu đáo, sẽ không đau đâu".

"Hic... Thật không?" - Nghe thấy vậy, ánh mắt của Dư Cảnh Thiên sáng rực lên, làm La Nhất Châu cảm giác có chút khổ tâm trong lòng, gật đầu như thể lời của y nói thập phần là sự thật.

"Vậy... Hic..." - Tiểu Vương Gia sau chuyện lật thế trận trên dưới vừa rồi, vẫn là một hai đều tin Tiểu Hồ Ly, vội vàng rúc đầu vào lồng ngực của y, nức nở. Trong lòng nghĩ ngợi, La Nhất Châu chắc sẽ yêu hắn như vừa rồi mà thôi, thân thể đều rất thoải mái, rất khoái lạc, còn không phải động chân động tay nhiều nữa, hẳn là tuyệt vời lắm đây nên hắn cũng không thèm quan tâm đại nhục bổng to đến cơ nào, thấp giọng đáp - "Xin hãy nhẹ nhàng với ta nhé... Hic".

Tất nhiên, tư thái câu yêu này trong mắt La Nhất Châu như muốn đổ dầu vào lửa tình, y không chờ được nữa, nhẹ nhàng hôn Dư Cảnh Thiên, phân tán sự chú ý của hắn trong dư vị ngọt ngào: "Tiểu Vương Gia, ta sẽ yêu người đến mức người không thể rời xa ta" - Nói rồi, phía dưới bắt đầu đưa đại tính khí vào tiểu tao huyệt cô đơn, lạnh lẽo đang chờ được lấp đầy mà thao lộng.

"Ư..." - Dư Cảnh Thiên giật mình, theo từng đợt chuyển động của đại dục vọng mà có chút cảm giác tê dại truyền đến đỉnh đầu nhưng mặc nhiên, hắn không thấy đau lắm, có điều, chỉ là không quen với kích thước hồ yêu, tiểu tao huyệt phải khó khăn lắm mới nuốt trọn được phân nửa - "A... Không được... Hic... To quá".

"Từ từ, không cần vội" - La Nhất Châu dịu dàng dùng môi hôn tiếp tục an ủi Tiểu Vương Gia, làm cho âm tiết thoát ra trong thanh quản đều được nuốt trọn, ân a mê huyễn nhưng đối phương vẫn là có chút nóng vội, đối với hắn, một nửa có lẽ là chưa thỏa mãn sắc dục lúc này. Mặc dù, chỉ cần độ dài của một nửa thanh bảo kiếm ấy cũng dư sức chạm được tới điểm sâu nhất trong nơi tư mật của Tiểu Vương Gia, khiến hắn khoái hoạt dâng trào thêm mấy dòng mật dịch nhưng huyệt đạo của hắn vẫn không phục, tham lam cắn mút, muốn được ăn nhiều hơn.

Nghĩ vậy, hai tay hắn cư nhiên ôm chặt lấy bờ lưng rắn chắc của y, cố gắng dựa vào đó mà hạ thấp tiểu hồng huyệt xuống tiếp nhận với đại nhục bổng dễ dàng hơn.

La Nhất Châu thấy người nhỏ không chút dè chừng hay chú ý đến hỏa dục đang cố kìm hãm trong tâm trí y, dám đem cả cơ thể hòa nhịp vào đại nhục bổng của y, liền mãnh liệt, mạnh tay kéo người xuống, để huyệt nhi hấp thụ toàn bộ tính khí bên trong.

"A... Vào hết rồi..." - Dư Cảnh Thiên cắn chặt môi ẩn nhẫn, ngẩng cao cổ đón nhận cự vật khổng lồ phía dưới. Quả thực, của Tiểu Hồ Ly rất lớn hơn hắn rất nhiều! Vừa vào hết là liền chạm đến mọi chỗ mẫn cảm của hắn mà lấp đầy, kể cả là điểm sâu nhất cũng nhận riêng cả đầu và một phần cán to xâm chiếm, chỉ chờ được tiến công vũ bão.

"Tiểu Vương Gia" - La Nhất Châu thấy Dư Cảnh Thiên thở dốc, khóe mắt ngấn lệ long lanh, môi nhỏ chu ra nhưng không nói gì, sợ bị đại tính khí làm cho đến sợ, vội vàng tỏa ra hương Trà Phổ Nhĩ Vân Nam ngọt nhẹ, dỗ dành - "Người có sao kh...".

"A... Nhanh... Động đi..." - Hắn phủ nhận lắc đầu, eo dưới đung đưa qua lại, tràng bích siết chặt đến đau đớn đón lấy mùi trà khí nhè nhẹ lan tỏa trấn an. Ánh mắt hắn ủy khuất nương nhìn y như gieo thêm lửa dục cháy bỏng trong lòng yêu hồ, cắt đứt sợi dây lý trí cuối cùng, van xin được luật động - "Ư... Ta muốn...".

"..." - La Nhất Châu sững người, đối diện với tiểu nam nhân như đóa Bạch Cúc lung linh trước mặt, lòng tự hỏi là do y nạt Tiểu Vương Gia đến mức thần trí không còn minh mẫn, nói năng lung tung hay là hắn đang cố tình thâu dẫn y rơi vào cực khoái mà khiến y ngây ngốc đến phát dại như lúc này? Mới chỉ canh giờ trước, Tiểu Vương Gia vẫn tỏ vẻ cao lãnh, soái khí ngất trời, miệng nói lời oai hùng mà giờ đây dưới thân y, hắn chỉ là một "phu quân" trong sáng, đơn thuần, đang chờ bị vấy bẩn. Nhưng dù đáp án có là gì đi chăng nữa, không thể không đồng tình rằng, Dư Cảnh Thiên đúng là muốn y thao cho đến chết mà.

"Tiểu Vương Gia ngoan, 'Châu Châu' sẽ khiến người nhận được khoái cảm ngay thôi" - Y thì thầm cắn lên vành tai đỏ ửng của Dư Cảnh Thiên, bắt đầu ra vào chốn hoang lạc mà ân ân ái ái, chìm trong dục vọng ái tình.

.

.

.

"A...".

Huyệt nhi của Tiểu Vương Gia theo những lần thúc tiến đều nóng đến phát hỏa. Cho dù nội bích vẫn được yêu chiều, chăm sóc chu đáo nhưng mỗi lần nhận được đại nhục bổng công kích vào bên trong, hắn đều dùng sức, cố gắng kẹp chặt đại nam căn vừa to vừa dài lại, lưu luyến không rời. Không những vậy, người nhỏ lại còn âm thầm tiết ra những dòng mật dịch ngon ngọt, gia tăng lực đạo đưa đẩy, làm cho đại nhục bổng của hồ yêu cảm thấy vô cùng thỏa mãn, lại làm thêm vài trận đánh chiếm lãnh địa huyền cơ như mưa rền gió dữ.

"A... Thích... Ta thích lắm... A" - Dư Cảnh Thiên đạt đến cao trào, dâm thanh lãng ngữ. Hai tay ôm lấy lưng của y, nức nở che giấu tiểu nam căn đang run rẩy, trào dâng cỗ bạch tinh lấp lánh, nồng đậm. Cánh môi hồng đào cọ lên ngực y, từ từ liếm láp từng thớ cơ như chú mèo con đòi được quan tâm, chăm sóc, khiến La Nhất Châu thỏa mãn, buông mấy lời tình thú.

"Thích ta..." - Y đem đại bảo đao xuyên vào mật thất sâu nhất bên trong, làm Dư Cảnh Thiên chưa kịp dưỡng sức bao lâu đã bị một lần nữa bức đến phát khóc - "... Hay là thích đại huynh đệ này".

"Hic... Ngươi..." - Tiểu Vương Gia bĩu môi nhìn La Nhất Châu đang đắc chí, nghiêng đầu khiêu khích hắn. Thực sự, tên Tiểu Hồ Ly là muốn ăn một trưởng của hắn thì phải. Nhưng mà, cự vật bên dưới cứ hung hăng thao lộng, đỉnh đến cực lạc nên hắn chỉ biết hậm hực nói nhỏ - "Cả hai... Hic... Đều không thích... Hic...",

Rồi Dư Cảnh Thiên tay sờ nhẹ lên bụng nhỏ đang có chút phồng lớn, in giấu đại tính khí của y, khóe môi câu câu lên mỉm cười nhìn vẻ mặt đầy hắc tuyến trước mắt: "A... Mà là yêu cả hai mất rồi... Hic... Yêu cả Châu Châu lẫn Tiểu Châu Châu... A... Sao to hơn nữa rồi... Ư...".

La Nhất Châu rực lên hồ khí, ẩn hiện cửu đuôi uốn lượn dưới ánh nến mờ ảo. Trên người lộ ra những đường nét, họa tiết yêu hồ màu xanh ngọc tuyệt mỹ của núi Vu Điệp, hòa quyện cùng hương Phổ Vĩ Vân Nam, hung hăng thúc tiến vào trong Dư Cảnh Thiên.

"A... Nhanh quá... Ư... Chậm lại chút... Ta... A... Hỏng mất... Ư..." - Nhưng mặc cho Tiểu Vương Gia khóc lóc van xin, y cơ hồ dường như không nghe thấy gì. Bên trên, lưỡi truyền dịch vị vào sâu trong khoang miệng thân ảnh nhỏ, bên dưới mạnh mẽ tiến công, lực đạo đánh thẳng làm cho thân thể hắn đưa đẩy lên xuống. Thao đến mức không gian phiêu tán tiếng phác tư phác tư, khí tức tình ái dâm mỹ, nghe mà đến mê huyễn, một chút cũng không muốn ly khai thanh âm tuyệt diệu này.

"A... Thích quá... Ư... Tiểu Châu Châu... to quá... Ư... Yêu Châu Châu..." - Dư Cảnh Thiên vốn là khí huyết phương cương, sau nhiều màn khoái trào, dịch trắng trên đầu nam căn cũng không thể khống chế được nữa, phóng thích vài lần nhưng vừa kịp hít một hụm trà Phổ Nhĩ Vân Nam, lại bị y đè ra, làm dịch thể cùng mật dịch cứ như thác nước tuôn chảy mạnh mẽ, ướt đẫm hỷ phục và chăn bên dưới.

"Tiểu Vương Gia, Thiên Nhi... Ta yêu Thiên Nhi" - La Nhất Châu hôn nhẹ lên mi mắt ngấn lệ, nếm mùi vị Bạch Cục giờ đã hoàn toàn thuộc về trà khí của y, tư vị tiêu hồ thực không thể chối từ. Y vươn người ra, trao cho Tiểu Vương Gia nhỏ bé, xinh xắn ấy dòng nham thạch đau nóng bên trong, thoải mái nhìn Dư Cảnh Thiên uốn mình, tiểu tao huyệt tận hưởng tinh khí như sóng triều mạnh mẽ bắn vào sâu mật động, nức nở run lên.

"A..." - Huyệt nhi của hắn bị lấp đầy. Thậm chí, một khi La Nhất Châu trở về hồ tính, tinh khí một lần bắn ra lại càng nhiều gấp bội phần dạng người, làm những giọt trà Phổ Nhĩ Vân Nam trắng đục theo đôi chân thon gọn chảy ra dòng dịch nóng bỏng, nhiễm ái đầy giường.

Nhưng sau nhiều trận hoang lạc miên man từ đêm Tân hôn đến rạng sáng, bản thân chưa kịp định hồn, Tiểu Vương Gia lại cảm nhận được y ghé sát vào tuyến thể, lưu lại vết răng nanh trên đó. Cự vật bên dưới cũng bắt đầu lại trướng tấy, rục rịch đòi ăn tiếp: "Bình minh vừa mới lên nhưng đông giá lạnh buốt cơ thể, ánh nắng chưa chiếu rọi tư phòng, chi bằng, ta cùng Thiên Nhi sưởi ấm, hưởng lạc tiếp, được không?".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro