Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 10

La Nhất Châu vừa mới tắm xong, khăn tắm vắt qua cổ, mái tóc vẫn còn ướt nhỏ từng giọt từng giọt xuống vai.

Cả ngày phải quần quật đi gặp đối tác rồi, mãi đến tối mới có thời gian video call với con trai một chút.

"Alo. Chào con trai!"

La Nhất Thiên nhìn thấy bố qua camera, mắt sáng rực lên. "Bố ơiiii"

"Ơi, bố đây. Con đang làm gì thế? Đã ăn cơm chưa?"

"Con ăn rồi ạ"

"Hôm nay con có ngoan không? Ở lớp thầy cho chơi trò gì?"

Thằng bé nhớ lại cả ngày trên lớp, bắt đầu thật thà kể lại các hoạt động của cả buổi sáng với buổi chiều một cách chi tiết, bữa trưa ăn món gì cũng kể, thậm chí kể luôn cả chuyện tâm trạng của thầy giáo.

"Vậy á? Hôm nay thầy buồn thế cơ à. Thế con có biết vì sao thầy buồn không?"

"Không ạ. Nhưng mà đến chiều thì thầy lại vui lắm! Con thấy thầy cười mãi thôi ấy, đến cả đoạn nàng Bạch Tuyết trúng độc buồn thế mà thầy vẫn cười"

La Nhất Châu bật cười. Đúng là sáng nắng chiều mưa, khó hiểu ghê!

.........................

Ở nhà Dư Cảnh Thiên.

Hôm nay Lý Chính rỗi hơi không có gì làm nên ôm cuốn album ảnh cưới mới chụp với Lương Sâm sang nhà thằng bạn thân ăn ké, ngủ ké.

Dư Cảnh Thiên vừa lật album vừa xuýt xoa, bên cạnh là Lý Chính đang nhiệt tình review lại.

"Đây nè, tấm này chụp ngay ở studio luôn". Trong khung hình, người mặc bộ vest màu đen là Lương Sâm, đang quỳ xuống hôn lên tay Lý Chính trong bộ vest trắng, tạo dáng giống như là diễn lại cảnh cầu hôn ấy.

"Eo ui lãng mạn thế nhờ!". Dư Cảnh Thiên nhìn mà trố cả mắt.

Cả hai lật tiếp sang trang kế bên. Tấm này lại có background khác. Lương Sâm mặc áo da đen, đeo kính đen đang phóng con xe moto phân khối lớn vèo vèo và dĩ nhiên ngồi sau là Lý Chính đang ôm chặt lấy eo người ta. Lý Chính giải thích luôn: "Đoạn này là lên tận trên vùng cao chụp đấy nhá. Ghê không ghê không?"

Dư Cảnh Thiên: "Á đù, trông chiến vãi bạn ơi!!!"

"Chưa hết đâu nhé, có tấm này mới là cực phẩm nhất nè!".

Lý Chính giật luôn quyển album trên tay thằng bạn mà giở đến trang cuối.

Tấm cuối cùng quả thực là đặc biệt nhất, là hình cả hai ở trên đỉnh núi, trên cao nhiệt độ thấp nên Lương Sâm và Lý Chính phải khoác áo phao to sụ. Thế nhưng có lạnh đến mấy cũng không cản nổi môi mình dính chặt lấy môi đối phương, hai tay giơ sát trước camera, trên ngón tay là cặp nhẫn đính hôn lấp lánh.

"Tao định mấy nữa sẽ phóng to tấm này lên rồi in ra, treo trong phòng ngủ của tụi tao. Hí hí!". Lý Chính cười tủm tỉm.

"Ghê! Bạn là nhất! Nhất bạn rồi! Không ai sướng bằng bạn hết!"

"Thế bạn cũng sớm yêu đương rồi kết hôn đi để được sướng như tôi nhá"

Xem ảnh cưới chán chê thì hai đứa lại mở phim hài lên vừa coi vừa ăn vặt, đã thế đến đoạn hài thì cười hô hố vang cả phòng ngủ. May mà ở đây cách âm tốt chứ không thì hàng xóm chả ai ngủ được mất!

"Ê Chính! Tao nhận ra một điều là điệu cười của mày càng ngày càng khả ố giống ông Sâm rồi đấy"

"Ờ! Mấy nữa tao lấy chồng rồi không qua nhà mày ngủ như thế này được nữa đâu. Đến lúc đấy không được mình cười cho nghe nữa thì cũng đừng khóc bạn yêu nhé"

Dư Cảnh Thiên bĩu môi rồi lại tiếp tục nhìn vào laptop.

Ting ting!

*La Nhất Châu đã gửi một ảnh*

"Hình chụp lúc nào mà xinh vậy?". Lý Chính ngó sang. "Mà ai chụp cho đây? Á à, La Nhất Châu cơ à. Thân nhanh thế!"

Ảnh La Nhất Châu gửi đến là ảnh chụp cậu hôm đi picnic, trong ảnh chỉ có một mình cậu.

Hôm đó Dư Cảnh Thiên cũng thừa biết là người ta lôi điện thoại ra quay chụp các kiểu rồi, nhưng cậu chỉ nghĩ đơn là anh muốn ghi lại từng khoảnh khắc của La Nhất Thiên, nếu có thêm cái mặt cậu vào thì cũng là do chẳng may dính vào trong khung hình thôi.

Ai mà ngờ La Nhất Châu lại chụp riêng hẳn cho cậu một tấm đâu chứ!

Cậu cũng ngựa ngựa gửi lại một tin nhắn: "Ơ anh chụp lúc nào đấy? Sao em không biết :>"

"Lúc em đang mải chơi với Nhất Thiên ấy, tôi thấy đẹp quá nên chụp lại"

"Cảm ơn anh, em lúc nào mà chẳng đẹp!". Cậu bấm send lại kèm thêm cái icon cười nhếch.

"Ái chà, ghê quá ta! Anh em ngọt xớt luôn nè. Anh Sâm nhà tao đúng là nói không sai mà"

"Ông ấy nói gì?"

"Cái hôm ăn lẩu ý, nguyên văn anh ấy bảo là "Nhìn thằng Châu chắc chắn là bị bạn em nó hớp hồn rồi!". Mà tao thấy cũng đúng cơ, ông Châu chưa bao giờ nhìn ai như nhìn mày lúc đấy ý!"

Dư Cảnh Thiên nghe mà khoái ghê gớm.

Ở bên kia, La Nhất Châu cũng thấy rộn ràng lắm. Thực ra anh vốn là con người vừa lowtech mà lại vừa lowkey, mạng xã hội lập ra cũng chỉ là để phục vụ cho công việc hoặc để liên lạc qua loa với bạn bè và đồng nghiệp, có mấy khi nhắn tin này kia đâu.

Thế mà bây giờ lại ôm máy nhắn tin với Dư Cảnh Thiên suốt cả tối không thấy chán.

"Thấy Nhất Thiên nhà tôi bảo sáng nay trông thầy giáo buồn lắm. Có chuyện gì mà emo thế?"

Giờ trả lời sao? Không lẽ bảo do sáng nào cũng thấy anh đứa con đến lớp, tự nhiên sáng nay chả gặp, thấy thiếu thiếu thế là buồn hả? Khồng! Không thể huỵch toẹt ra thế được!

Cậu nghĩ ngợi một lát rồi rep lại: "Do em vừa mới hết tiền!".

..................................

Gần hết giờ nghỉ trưa, bọn trẻ cũng sắp dậy rồi. Dư Cảnh Thiên trưa nay ăn cơm xong thì lùa mấy đứa nó đi ngủ hết, thế nhưng mà cậu lại không ngủ, cứ đứng lên ngồi xuống thấp thỏm như là đang chờ đợi ai đó.

Ừ, là chờ La Nhất Châu đấy!

"Bọn trẻ vẫn còn ngủ chứ?"

"Dạ, vẫn say sưa lắm. Nhưng mà 5 phút là em sẽ khua tụi nó dậy!"

Đúng là lớp Gấu Trúc Béo của thầy giáo Dư vẫn là ngoan nhất, dậy một cái là tự bảo nhau gấp chăn cất vào balo, sau đó lại gập gọn giường xếp vào cuối góc lớp.

Dư Cảnh Thiên nhanh chóng phát bữa phụ cho các bé. Bữa phụ hôm nay lạ ghê, mọi hôm là cứ mỗi cháu một suất cho công bằng. Mà như mọi khi là cũng chỉ được một đến hai món thôi, ví dụ như là bánh ngọt với sữa, hoặc là bimbim nè! Nhưng hôm nay có tận ba, bốn loại kẹo với cả bánh quy khác nhau cơ.

Bất thình lình đèn tắt phụt một cái. Tối om! Bọn trẻ con ngơ ngác rồi rủ rỉ nhau không hiểu có chuyện gì đang xảy ra. Hay là mất điện nhỉ?

"Các con bình tĩnh. Đừng sợ, ngồi im tại chỗ nhé!". Thầy giáo Dư trấn an

"Happy birthday to you!

Happy birthday to you!

Happy birthday happy birthday, happy birthday to you!!!"

Ngoài cửa lớp, mấy đứa trẻ thấy xuất hiện bóng dáng một ông chú nào đó, và ông chú ấy thì đang bê một cái bánh sinh nhật có 5 ngọn nến cắm bên trên, từ từ tiến vào.

Điện sáng trở lại.

La Nhất Thiên đã nhận ra là ai rồi, thằng bé ngay lập tức reo lên rồi chạy ra khỏi chỗ.

"Bố ơiiiii!".

"Nào, con cẩn thận!". La Nhất Châu bất ngờ bị con trai tới ôm chân thì loạng quạng. Anh vội vàng đặt cái bánh sinh nhật xuống bàn.

La Nhất Thiên sinh vào cuối năm, cho nên là bạn bè thì sắp 6 tuổi đến nơi rồi mà giờ thằng bé mới được ăn sinh nhật 5 tuổi đây này. Nhất Thiên dĩ nhiên là vừa vui vừa bất ngờ lắm luôn ấy! Hôm nay bố đi công tác về rồi, lại còn tổ chức sinh nhật bất ngờ cho nữa.

"Chúc mừng sinh nhật con trai bố tròn 5 tuổi! Con thổi nến đi!"

"Phùuuuu!"

"Hôm nay là sinh nhật Nhất Thiên à? Chúc mừng sinh nhật cậu nha!"

"Nhất Thiên sinh nhật vui vẻ nhé!"

"Bố Nhất Thiên mua nhiều bánh kẹo ngon ghê"

Các bạn cùng lớp xúm vào chúc mừng sinh nhật thằng bé, chả mấy khi mà được liên hoan vui như thế này đâu! Thậm chí còn có cả tiếng xì xào to nhỏ "Ê, chú ấy đẹp trai nhỉ?" và dĩ nhiên là La Nhất Châu đều nghe thấy hết cả.

Anh bật cười. Đúng là trẻ con!

Dư Cảnh Thiên bắt đầu bật mode thầy giáo: "Bây giờ các con trật từ, ngồi đúng chỗ của mình rồi thầy đi chia bánh kem nhá!".

Mãi hôm nay La Nhất Châu mới có dịp tận mắt xem sự chuyên nghiệp của thầy giáo Dư khi đứng lớp đấy. Bọn trẻ nghe lời thầy răm rắp, ngoan ngoãn ăn uống vui vẻ với nhau.

Ở một góc, La Nhất Thiên ôm cổ bố, bắt đầu thủ thỉ tâm tình:

"Bố về từ khi nào đấy?"

"Bố vừa mới đi công tác về thì phi tới đây với con luôn này. Vali của bố với cả quà của Nhất Thiên bố vẫn để trong cốp xe ở ngoài kia kìa". La Nhất Châu hôn chùn chụt khắp mặt con trai. Đi 3 ngày, nhớ con lắm rồi!

"Thật ạ? Thế bố mua gì đấy?"

"Suỵt! Bí mật! Về nhà con sẽ biết!"

Dư Cảnh Thiên cầm túi quà nhỏ đem tới chỗ bố con La Nhất Châu. "Thầy tặng Nhất Thiên nèeeeee! Siêu nhân nhá. Có thích hông?"

"Có ạ! Con thích siêu nhân lắm!". Hí ha hí hửng nhận quà của thầy giáo.

La Nhất Châu lên tiếng nhắc con trai. "Nhất Thiên, ở nhà bố dạy con, khi mà được người ta khác tặng cho cái gì thì phải như thế nào?".

"Phải cảm ơn ạ! Con cảm ơn thầy Thiên!!!"

"Bây giờ con xuống ăn bánh với các bạn đi!"

Chỉ còn lại hai người đứng đó.

Tự nhiên Dư Cảnh Thiên thấy ngượng ngùng ghê. Suốt mấy ngày La Nhất Châu đi công tác, vì không được trực tiếp gặp người ta nên hôm nào Dư Cảnh Thiên cũng tìm cách bắt chuyện cho bằng được, có hôm nhắn với nhau đến cả mấy trăm tin.

Trên mạng thì nhắn cho đã rồi gặp mặt lại chả biết nói gì thế này?

"Em cũng có quà đấy!"

"Sao cơ? Quà cho em á? Cái gì thế?"

"Đi theo tôi!". Chưa kịp phản ứng gì, thầy giáo Dư đã bị người ta kéo đi trước 20 cặp mắt của các bé thiếu nhi lớp Gấu Trúc Béo.

Thôi thì mấy đứa tự trông nhau nhé, thầy giáo của các con bận đi theo tiếng gọi của trái tim rồi!

..........................

Hí hí! Năn nỉ các chị đi qua góc này hãy cho pé xin 1 cmt đi mà. Không là pé pắng á, pé có súng ák . Súng đây nè. 

cmt đi cmt điiiii 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro