Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[ChâuThiên] Thu hoạch ngoài ý muốn

Lofer: yinxiang90313
Edit: Yue
OOC hiện đại, HE
Thời gian đại khái là sau công diễn 3 trước sân khấu hợp tác với các huấn luyện viên.

-Chính văn-

Dư Cảnh Thiên chơi thua, đúng vậy, hắn cũng rất bất đắc dĩ, mình giống như ở phương diện này không có thiên phú gì.

"Tại sao vậy, bại bởi La Nhất Châu coi như xong, giờ chơi trò gì cũng không có hứng thú." Dư Cảnh Thiên ở trong lòng nhỏ giọng bất mãn, lời này nếu như bị người khác nghe thấy lại sẽ bị trêu chọc mình cùng La Nhất Châu.

Đúng vậy, từ khi hắn tại vòng xếp hạng một đối La Nhất Châu thách thức, Đại Xưởng liền nhấc lên một trận phong ba. Cụ thể  là chỉ cần thấy được Dư Cảnh Thiên cùng La Nhất Châu xuất hiện tại cùng một khung hình liền muốn nói một câu"Hai người bọn họ lại muốn bắt đầu" .

Vừa mới bắt đầu Dư Cảnh Thiên cũng không để ý, hắn cảm thấy làm tốt chính mình, luôn có thể thắng nổi La Nhất Châu.

Bất quá về sau hướng gió thay đổi, có lẽ là Đại Xưởng sinh hoạt quá mức nhàm chán, hắn vậy mà vô tình nghe được có người nói:
"Cậu không cảm thấy được Dư Cảnh Thiên cùng La Nhất Châu rất xứng đôi sao?"

Dư Cảnh Thiên kém chút ngã ngửa, cái gì, cái này làm sao có thể?

Dư Cảnh Thiên trong lòng nghi ngờ, mình cùng La Nhất Châu không phải thủy hỏa bất dung sao? Chúng ta cùng một chỗ xuất hiện cảm giác như sắp đánh nhau đến nơi chẳng lẽ không ai cảm nhận được sao? Vòng xếp hạng một mình thách thức bá khí như vậy chẳng lẽ còn không đủ rõ ràng sao? Mình là thật rất chán ghét La Nhất Châu nha!

Mà lại từ La Nhất Châu biểu hiện còn không nhìn ra được sao, hắn cùng mỗi người đều có thể trò chuyện hai câu, duy chỉ có lúc đụng phải mình hắn tránh còn không kịp. Lúc mình thách thức hắn, hắn nhìn mình ánh mắt giống như là muốn ăn tươi, dọa đến mặt mình cơ bắp đều co rút, kém chút cười thành miệng méo. Mỗi lần công bố xếp hạng mình ngồi trên ghế thủy tinh luôn có thể cảm nhận được ánh mắt đằng sau, nhìn lại hắn lập tức cười ôn nhu. Xem đi, hắn diễn xuất tốt như vậy, khẳng định ở trong lòng mắng mình rất nhiều lần.

Có chơi có chịu, Dư Cảnh Thiên đáp ứng trừng phạt, hắn phải giả mất trí nhớ cả ngày. Dù sao ngày mai là ngày nghỉ, cũng không chậm trễ luyện tập. Nghĩ như vậy, Dư Cảnh Thiên an tâm ngủ.

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, cửa phòng ngủ Dư Cảnh Thiên bị đập thình thình, đồng thời kèm theo tiếng gào của Dương Hạo Minh.

"Tiểu Thiên, em dậy chưa, em hôm nay xảy ra chuyện gì, trước kia không phải ngày nghỉ cũng đều dậy sớm luyện vũ đạo sao."

Dư Cảnh Thiên đang mơ hồ bên trong trở mình, ngủ tiếp.

Dương Hạo Minh đợi nửa ngày không có trả lời, đành phải trực tiếp mở cửa phòng, trông thấy Dư Cảnh Thiên còn đang ngủ, cho là hắn thân thể không thoải mái, dự định tiến lên nhìn một chút, vừa đem bàn tay đến trên chăn, Dư Cảnh Thiên đột nhiên mở to hai mắt, đem mình co lại góc giường, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc cộng thêm một chút hoảng sợ hỏi:

"Anh là ai, anh làm sao ở chỗ này?"

Dương Hạo Minh lập tức không kịp phản ứng, hắn nhìn Dư Cảnh Thiên tư thế không giống nói đùa, nhưng lại quá mức không thể tưởng tượng.

"Anh là Dương Hạo Minh, Tiểu Thiên em đừng nói giỡn, chúng ta hôm qua còn cùng một chỗ luyện vũ đạo."

"Làm sao có thể, tôi căn bản không có gặp qua anh, tôi hôm qua còn đang ở Canada đi học, đây là nơi nào, tôi muốn đi ra ngoài!"

Dương Hạo Minh càng mơ hồ, đây là có chuyện gì, hắn nhìn xem Dư Cảnh Thiên hoảng sợ, cảm giác nếu mình không đi liền bị đuổi ra ngoài. Tranh thủ thời gian trở lại phòng luyện tập, phát hiện giờ vẫn còn sớm chỉ có La Nhất Châu, đành phải lấy ngựa chết làm ngựa sống ( Ừm, Dương đại ca không biết trong đó có vi diệu), nói cho La Nhất Châu tình huống hiện tại của Dư Cảnh Thiên.

La Nhất Châu bước nhanh đi vào phòng ngủ Dư Cảnh Thiên, mở cửa, nhìn thấy người vẫn y nguyên co quắp tại góc giường, cả người cuộn lại, con mắt đỏ ngầu, giống như là nhận lấy đả kích rất lớn, thân thể thậm chí có chút phát run. Vừa còn có chút hoài nghi La Nhất Châu hiện tại hoàn toàn không có cách nào hoài nghi. Liền liên xưng hô cũng không tự chủ thay đổi:

"YaoYao, có chuyện gì vậy?"

[Phương ngữ Trùng Khánh: Yao Yao ("幺" được phát âm là yāo), có nghĩa là con út trong gia đình, là đứa trẻ được yêu quý nhất. Nó có ý nghĩa tương tự như “幺儿- Yaoer” và là biệt danh của con trai hoặc con gái út trong gia đình, nghe rất thân thương. Giữa những người yêu nhau, không có quan hệ huyết thống, còn được gọi là YaoYao, có nghĩa là người bạn yêu nhất.
-Theo bách khoa toàn thư baidu-
Tra xong muốn xỉu ngang (◔‿◔)]

Nhận được quả nhiên vẫn là Dư Cảnh Thiên ánh mắt tràn ngập đề phòng, em thậm chí còn xích lại gần góc giường hơn, toàn bộ thân thể đều bài xích La Nhất Châu.

Cảm giác được Dư Cảnh Thiên biến hóa, La Nhất Châu thật sự luống cuống, trước đó Dư Cảnh Thiên cũng chưa từng có như thế bài xích qua anh, bọn hắn những ngày này còn cùng một chỗ luyện vũ đạo, anh vốn cho là bọn họ quan hệ trong đó rốt cục có chỗ chuyển tốt, bây giờ lại trực tiếp cho mình đánh đòn cảnh cáo. Anh nhớ tới bé con hai ngày trước mới té xỉu qua, sẽ không là di chứng về sau chứ. Anh hoàn toàn không thể tiếp nhận, trực tiếp sững sờ ngay tại chỗ.

Không khí đột nhiên an tĩnh lại, phòng ngủ trống trải chỉ có Dư Cảnh Thiên tiếng khóc như có như không cùng La Nhất Châu tiếng hít thở. Không biết qua bao lâu, La Nhất Châu phát giác được Dư Cảnh Thiên hơi dịch tới một chút, chầm chậm bắt đầu tới gần mình, từng chút từng chút chuyển đến trước giường của em, nhìn trước mắt bé con rũ cụp lấy mí mắt không có nhìn mình, từng lọn tóc vàng xoăn rối tung, anh chậm rãi ngồi xuống, cố gắng nhìn một chút thông tin trong mắt bé con, một chút thông tin liên quan tới mình.

Lúc anh ngồi xuống, bé con cũng ngẩng đầu lên, bọn hắn nhìn nhau, từ trong mắt đối phương nhìn thấy cái bóng của bản thân.

"Em còn nhớ rõ anh không, YaoYao." La Nhất Châu trong thanh âm mang theo một chút run rẩy.

Dư Cảnh Thiên không có trả lời anh, chỉ là lần nữa đem đầu cúi thấp, hận không thể vùi vào trong chăn.

Trong nháy mắt, La Nhất Châu bắt gặp một cái cong môi rất nhỏ, đến mức Dư Cảnh Thiên cũng không có tự phát giác được.

Một giọng buồn buồn từ trong chăn truyền đến

"Anh là ai vậy?"

"Anh là bạn trai em."

Dư Cảnh Thiên lập tức ngẩng đầu, con mắt trừng thật to, tràn đầy không thể tin, nhưng người con trai trước mắt hắn lại một bộ khí định thần nhàn, ánh mắt tràn đầy khẳng định nhìn hắn, để hắn đều muốn hoài nghi mình lúc nào cùng La Nhất Châu yêu đương? Nếu không phải hiện tại còn muốn giả mất trí nhớ hắn liền muốn tát mình một cái.

"Thế nào, mất trí nhớ liền không muốn thừa nhận, đáng thương ta La Nhất Châu lần đầu tiên thích một người, thật vất vả ở cùng một chỗ, hiện tại hắn lại đem ta quên."

La Nhất Châu vừa nói, bên cạnh cúi đầu xuống, bô dáng giống như nước mắt sắp rơi xuống.

Dư Cảnh Thiên trong lòng không ngừng cảm thán không hổ là diễn viên Trung Hí thoáng cái đã nhập vai. Nhưng nhìn La Nhất Châu một bộ dáng tim như bị đao cắt, lại có một chút đau lòng, rất muốn sờ sờ đầu của anh. Dư Cảnh Thiên xác thực cũng làm như vậy.

La Nhất Châu đột nhiên đưa tay bắt lấy tay Dư Cảnh Thiên, giữ tại trong lòng bàn tay, giống như là hạ quyết tâm, ngẩng đầu trịnh trọng nhìn vào mắt Dư Cảnh Thiên.

"YaoYao, anh biết em không có mất trí nhớ, em không cần cảm thấy kinh ngạc, em chỉ cần nghe, anh lần đầu nhìn thấy em liền thích, em đáng yêu lại kiên cường lập tức liền chiếu vào lòng anh, anh rốt cuộc không có cách nào đem ánh mắt từ trên người em dời đi. Anh vốn cho rằng anh có thể chậm rãi tại bên cạnh em để em cảm nhận được tình cảm trong lòng anh, nhưng là hôm nay anh thật luống cuống, anh thật là sợ em lại một lần nữa đem anh cách xa ngàn dặm, anh thật là sợ em dùng ánh mắt nhìn người xa lạ nhìn anh, anh thật là sợ giữa chúng ta không còn một chút liên hệ. Cho nên, anh hiện tại tự đem chính mình làm bạn trai của em, hi vọng có thể được em đồng ý."
Câu nói sau cùng nói xong, La Nhất Châu cảm giác mình tay ra thật nhiều mồ hôi, đều sắp bắt không được bàn tay nhỏ bé trong tay mình.

So với La Nhất Châu khẩn trương, Dư Cảnh Thiên ngược lại bình tĩnh, hắn bắt đầu ý thức được, hóa ra không dám cùng mình nói chuyện là bởi vì thích mình, sau khi mình thách thức, cái gọi là ánh mắt hung ác tất cả đều là bị mình kích thích lòng ham chiếm hữu,  ánh mắt anh luôn ôn nhu như vậy, chưa từng thay đổi. Mà mình cái gọi là chán ghét, nếu không phải là để ý, thì sao lại một mực đem anh treo ở bên miệng, để ở trong lòng, kỳ thật mình đã sớm rơi vào đi.

La Nhất Châu không biết Dư Cảnh Thiên đang suy nghĩ gì, chỉ biết mình nhanh khẩn trương chết mất, nhìn Dư Cảnh Thiên không có phản ứng, anh không biết giờ phút này bé con trong đầu đang tiến hành một trận biến đổi tư tưởng.
Dư Cảnh Thiên nhìn La Nhất Châu, bộ dạng này mình từ trước tới nay chưa từng gặp qua, nhịn không được cười ra tiếng, chính mình đem La Nhất Châu kéo qua, ôm lấy anh, đem đầu chôn ở cổ của anh, miệng đối lỗ tai của anh nói:

"Em đồng ý, bạn trai của em."

-Phiên ngoại-

Khi bọn họ cùng một chỗ thật lâu về sau, có một ngày Dư Cảnh Thiên đột nhiên nhớ tới chuyện La Nhất Châu tỏ tình mình ngày đó, mình lúc ấy quá cảm động liền không hỏi đến tột cùng, liền thừa dịp một ngày đang ăn điểm tâm hỏi:

"Nhất Châu, anh lúc đó là thế nào phát hiện em đang giả vờ mất trí nhớ thế?"

Một cái vấn đề không đầu không đuôi, nhưng La Nhất Châu lập tức liền nghe hiểu, anh ngẩng đầu một cái liền thấy cặp mắt lấp lánh ánh sao mà mình rất thích đang nhìn mình chăm chú, trong lòng chợt rối tinh rối mù, nhìn lại Dư Cảnh Thiên, thật dịu dàng nói:

"Em lúc đó cười em không biết hả."

"Có sao,em còn tưởng rằng anh nhìn thấu em diễn vụng về."

"Không có, YaoYao diễn rất tốt, thật đem anh hù dọa."

"Thật?!" Dư Cảnh Thiên đột nhiên vui vẻ, cười lên lộ ra hàm răng trắng nõn, con mắt trở nên cong cong, thần sắc bên trong lộ ra vẻ kiêu ngạo.

Nhìn xem nhà mình YaoYao khả ái như vậy, La Nhất Châu cũng cười theo, bất quá hắn hồi tưởng cảm giác lúc ấy mình được ăn cả ngã về không, chỉ cảm thấy đời này đều không cần lại đi trải nghiệm.

"YaoYao, không nhìn ra em đang diễn là bởi vì quá lo lắng em, nhìn ra em đang diễn là bởi vì hiểu rất rõ em.Ánh mắt em lúc đó anh cả đời cũng sẽ không quên, anh không muốn lại trải qua cảm giác bất lực đó một lần nữa, thật tốt em tiếp nhận, cám ơn em cũng vừa vặn thích anh."

La Nhất Châu nhìn bé con đối diện ánh mắt vốn đang cười từ từ ửng đỏ, có chút chân tay luống cuống, mình làm sao tùy tiện nói hai câu nói liền khiến bé con khóc, lập tức đi qua ôm lấy em, vuốt tóc em.

"YaoYao, đừng buồn, đừng khóc, em khóc anh không biết phải làm sao."

"La Nhất Trục, anh thật là dông dài." Dư Cảnh Thiên hít hít mũi, rời đi vòng tay La Nhất Châu, dùng ánh mắt kiên định như lúc La Nhất Châu thổ lộ nhìn anh trong mắt không giấu được hạnh phúc.

[La dài dòng- nhất một thân cơ bắp -trục xoay như con quay , biệt danh em dành cho anh.]

"La Nhất Châu, anh nói sai rồi." Bé con thanh âm có chút dính dính.

"Làm sao sai?" La Nhất Châu ánh mắt ngưng lại, dùng tay gạt nhẹ đi nước mắt trên mặt em.

"Không phải thích anh, là yêu anh!"

La Nhất Châu nhìn Dư Cảnh Thiên cười đến xán lạn, chỉ cảm thấy mình cả đời này vô cùng hạnh phúc viên mãn.

Rốt cục vẫn là không nhịn được, một cái tay đỡ lấy gáy em, hôn lên đôi môi lành lạnh còn vương vấn vị ngọt, cuối cùng là mình sa vào.

Dư: Em thiếu anh một lời thổ lộ, hiện tại bổ sung!

Phong Dư Đồng Châu phối hợp hoàn hảo
Phong Dư Đồng Châu vĩnh viễn không BE.

FIN.

Hôm nay đáng lẽ là một ngày hoàn hảo. Vốn dĩ tràn đầy mong đợi.

Trời trong, gió nhẹ, mát mẻ, dễ chịu. Tranh thủ đi làm về sớm nhâm nhi một cốc trà sữa.

Chỉ tiếc mọi thứ đã lệch ra khỏi quỹ đạo và không thể quay trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro