Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[ChâuThiên] Răng khôn

Lofter: mafumafu112 -  Dacryphilia

Edit: Yue

Hiện thực hướng, OOC

Góc nhìn Dư Cảnh Thiên  

-Chính Văn-

Dư Cảnh Thiên  hạ quyết tâm đi nhổ răng khôn là vào một ngày trời mưa.

Trước khi đến Đại Xưởng đã đau âm ỷ, gần non nửa năm ở Đại Xưởng mỗi ngày đều bận rộn luyện tập, quay show liền đem đau răng ném lên chín tầng mây, Dư Cảnh Thiên giống như con quay nhỏ tung tăng khắp nơi, em cũng rất thích ở đây, mỗi ngày vui vẻ ca hát nhảy múa, thỉnh thoảng cũng sẽ bị đau đến không khống chế không được biểu cảm, mũi nhíu lại giống chú chó nhỏ, một mình ở trong đám người phát ngốc.

La Nhất Châu nhìn thấy cún con như đi vào cõi thần liền biết em lại đau răng, chờ luyện tập kết thúc liền kéo em đi uống thuốc giảm đau, rót một ly nước ấm, nhìn Dư Cảnh Thiên uống xong, để thuốc giảm đau phát huy tác dụng còn phải đợi một hồi, hai người liền song song ngồi mỗi người một góc trong phòng, ai cũng không nói lời nào.

Lúc dựa gần La Nhất Châu, Dư Cảnh Thiên luôn muốn yếu đuối một chút, trước mặt người khác chân nghiêng 90 độ cũng không cảm thấy rất đau, lúc La Nhất Châu tới giúp em quấn băng vải nếu không phải bận tâm camera nước mắt đã sớm rơi xuống, tôi chính là muốn khóc, em nghĩ.

Giống như hiện tại, La Nhất Châu ngồi ở bên người em, sau khi cho em uống thuốc liền không nói gì, Dư Cảnh Thiên chỉ cảm thấy thuốc này vô dụng, hàm răng vốn đã đau hiện tại càng thêm đau, cảm giác cơ mặt đau đến giật giật, hôm nay còn ở luyện tập cho đêm chung kết, thật mệt. Không cùng một tổ với La Nhất Châu, vốn là không có mấy khi gặp mặt trò chuyện, Dư Cảnh Thiên càng nghĩ càng tủi thân, cảm giác đau cũng càng mãnh liệt.

Em cũng không biết lúc nào mắt đã đỏ hoe, còn đang một mình tủi thân mà miên man suy nghĩ La Nhất Châu đột nhiên duỗi tay nâng lên mặt em, “YaoYao, sao em lại khóc, có phải là rất đau”, giương mắt nhìn La Nhất Châu vẻ mặt lo lắng, Dư Cảnh Thiên vô thức rơi nước mắt, nước mắt rơi ướt đẫm gò má mọi thứ trở nên mơ hồ, em cũng không biết mình vì sao lại khóc, trước mặt La Nhất Châu mình hình như rất dễ rơi nước mắt,

“Em đau quá, anh cũng không cùng em một tổ, rõ ràng anh hỏi em có muốn ở cùng anh không, anh gạt em, thuốc cũng không tốt, uống xong càng đau.” Mở miệng là âm mũi nghẹn ngào, nước mắt càng rơi xuống, La Nhất Châu mắt thấy bé con càng khóc lớn, anh liền ôm mặt cún con xoa xoa nước mắt nói: “Sân khấu chung kết chọn bài em thích là được, về sau xuất đạo chúng ta không phải vẫn luôn ở bên nhau sao, đừng khóc, khóc nữa mắt sẽ sưng lên đó.”

Rõ ràng cùng mình chỉ kém hai tuổi, Dư Cảnh Thiên lại khiến La Nhất Châu cảm giác em giống như đứa trẻ, bị tủi thân liền phải dỗ dành, La Nhất Châu tiến lại gần hôn lấy em, nơi này là không có camera, đầu lưỡi đảo qua hàm trên, câu lấy đầu lưỡi không nghe lời của Dư Cảnh Thiên, La Nhất Châu duỗi tay ôm sau đầu em hôn em càng thêm mãnh liệt, Dư Cảnh Thiên  bị hôn làm choáng váng nhưng không khóc.

Em nhớ tới lần đầu tiên cùng La Nhất Châu hôn môi là ở trong ký túc xá của mình, trên hành lang còn có thực tập sinh đi qua đi lại, lúc hôn môi La Nhất Châu không cẩn thận đụng phải răng khôn của mình, đau đến run lên thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi đối phương, La Nhất Châu cũng bị hoảng sợ, hai người ở trong bóng tối nhìn nhau vài giây bắt đầu cười. Về sau La Nhất Châu mỗi lần cùng em hôn môi đều sẽ thật cẩn thận tránh đi răng khôn của Dư Cảnh Thiên. (◔‿◔)

Em không ngờ rằng đêm nay là lần cuối cùng La Nhất Châu hôn môi, cho đến lúc thông báo rút lui lại vội vàng rời đi, em cũng chưa từng gặp lại La Nhất Châu, không phải em không muốn, mọi người đều thúc giục em rời đi, La Nhất Châu cũng chưa kịp cùng em nói lời tạm biệt, sinh hoạt ở Đại Xưởng, mộng ước của em đều kết thúc quá nhanh, tim đã quá đau đớn. Ngồi trên xe rời Đại Xưởng răng khôn lại bắt đầu đau, như đang nhắc nhở người nhắc em uống thuốc đã để quên ở Đại Xưởng.

Hẳn là sẽ không còn gặp lại nữa, Dư Cảnh Thiên nằm trên giường thầm nghĩ, La Nhất Châu tựa như chiếc răng khôn kia, ở thời gian không thích hợp lại xuất hiện, mang đến chứng viêm cùng đau đớn tra tấn, đối với La Nhất Châu hẳn là cũng là giống nhau, anh sẽ nhanh quên Dư Cảnh Thiên, cùng người khác đứng bên cạnh trên sân khấu chung kết, có đồng đội mới, nhưng là răng khôn không có mọc lên ở trong miệng La Nhất Châu, cho nên đau chỉ có Dư Cảnh Thiên .

Ở ngày Ninever chính thức công bố Dư Cảnh Thiên hạ quyết tâm đến bệnh viện nhổ răng, không trung đột nhiên bắt đầu đổ mưa nhỏ, hắn bỗng nhớ tới lúc hôn La Nhất Châu, Dư Cảnh Thiên là bé con không nghe lời, lúc hôn sẽ trộm mở to mắt, La Nhất Châu nhắm hai mắt lông mi nhẹ nhàng run rẩy phóng đại ở trước mắt em, lúc ở Đại Xưởng em cảm thấy cùng La Nhất Châu hôn môi chính là thuốc giảm đau tốt nhất, nhưng em hiện tại muốn triệt để nhổ bỏ răng khôn này.

Trước khi nhổ, em móc di động ra đem La Nhất Châu kéo ra khỏi blacklist không đầu không đuôi gửi một câu “Em đi nhổ răng khôn” đang tính lại đem anh block thì y tá gọi em vào. Lúc tiêm thuốc tê, Dư Cảnh Thiên liền thấy hối hận, nhưng đảo mắt đã thấy nha sĩ cầm dao phẫu trên tay, sợ tới mức cái gì cũng không dám suy nghĩ. Quá trình nhổ cũng rất nhanh, chiếc răng khôn làm khổ mình non nửa năm hiện tại đầm đìa máu nằm chỏng chơ trên bàn, em nhìn chằm chằm cho tới khi y tá mang đi xử lý.

Hiện tại em còn không có sức cắn bông cầm máu trong miệng, em cầm di động mơ màng muốn gọi trợ lý tới đón, ra bệnh viện phát hiện trời đang mưa, em không mang dù, chỉ có thể đứng ở dưới mái hiên bệnh viện.

Thuốc tê rất nhanh mất hiệu lực, miệng vết thương bắt đầu đau đớn, Dư Cảnh Thiên nhíu nhíu mày, lui một bước dựa vào vách tường, mở ra di động muốn nhìn xem trợ lý đến chưa, có người từ trước mặt tiến đến kéo tay em, “Em chờ lâu chưa, có bị dính mưa không, có đau không?” La Nhất Châu tay dày rộng lại ấm áp, mới một tháng không gặp anh tựa như không có gì thay đổi. Dư Cảnh Thiên trong miệng ngậm bông mở miệng ô ô ô nói không rõ, La Nhất Châu mở di động để trước mặt em, “Em gửi tin nhắn báo trợ lý đến đón nhưng lại gửi cho anh.”

Dư Cảnh Thiên lập tức muốn ngồi xổm xuống ôm đầu, nhưng là La Nhất Châu chưa cho em cơ hội, tay anh nắm chặt lấy cổ tay em, lòng bàn tay truyền đến độ ấm như thiêu đốt lấy em, Dư Cảnh Thiên biết bản thân hiện tại nhất định rất chật vật, trong miệng ngậm bông, còn không trang điểm, bây giờ còn có chút muốn khóc, em nỗ lực bĩu môi biểu đạt bất mãn của bản thân, lắc lắc tay ý bảo La Nhất Châu buông ra, nhưng là La Nhất Châu hiểu lầm, dùng sức đem người ôm vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng vuốt tóc em nói, “Đừng trốn tránh anh được không, anh rất nhớ em.”

Đêm đó ở Đại Xưởng La Nhất Châu cũng là như vậy ôm em hôn môi, Dư Cảnh Thiên muốn cự tuyệt, nhưng em quá lạnh, La Nhất Châu ôm ấp lại rất ấm áp, em nâng tay ôm lại La Nhất Châu, nói.

“Được.”

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro