Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

【 ChâuThiên 】Đồng hành



【 ChâuThiên 】Đồng hành


Lofter: shanliwu10 - 山里雾


Edit: Yue


Mừng đi làm cùng nhau


Hôm nay đúng tròn 2 tháng từ lúc hai em đi làm cùng nhau. Trùng hợp làm sao mình lại edit fic này nên ráng hoàn thành trong hôm nay luôn.


Tương lai còn dài, hai em chắc chắn sẽ còn gặp gỡ.


Mừng 444 like luôn :))))






1. Chương trình đã kéo dài hơn 4 tháng nhưng La Nhất Châu và Dư Cảnh Thiên chưa từng đi làm cùng nhau.



Chuyện này cũng rất bình thường.



Lúc mới bắt đầu không phải là không có cơ hội, thời điểm công diễn 1 chọn cùng một sân khấu, đi làm cùng cũng dễ hiểu, chỉ tiếc là thời gian nghỉ ngơi và làm việc của hai bên lại khác nhau. Khi đó La Nhất Châu khá tự chủ, cho rằng thói quen sinh hoạt nhiều năm của mình nhất định không được phá vỡ, bất kể mấy giờ ngủ, hàng ngày 6 giờ nhất định phải dậy sớm đi luyện kỹ năng cơ bản.



Dư Cảnh Thiên thì là người ngủ muộn điển hình, buổi sáng đương nhiên dậy không nổi. Chờ lúc em đi đến phòng luyện tập, La Nhất Châu cũng ở trên sàn nhà ngủ bù xong. Ngồi mài đao cũng không làm mất kỹ thuật đốn củi! Em tự nhủ: "Chỉ cần mình ngủ đủ hôm nay cũng có thể luyện tập thật tốt."



Mặc dù không có đi làm cùng nhau, nhưng cùng chung sân khấu công diễn 1, hai người vẫn là có rất nhiều cơ hội cãi nhau ầm ĩ.



Dư Cảnh Thiên thích nói giọng Tứ Xuyên, La Nhất Châu lúc luyện tập thường chủ động cue , em rất vui vẻ. Chân chính là người Tứ Xuyên như Tôn Diệc Hàng, hoặc Thập Thất, thỉnh thoảng cũng sẽ trêu em nói tiếng Tứ Xuyên không tiêu chuẩn, chỉ có La Nhất Châu, chưa từng trêu em. Về sau em mới biết được, hóa ra La Nhất Châu cùng mình đúng là kẻ 8 lạng người nửa cân.



Dù sao đều như nhau, ai cũng đừng chê cười người nào.



Khi đó giữa bọn họ rất thân thiết, tiếng địa phương sẽ mang đến một loại cảm giác kỳ diệu, chỉ có người nói mới có thể tâm ý tương thông. Mặc dù Dư Cảnh Thiên thường thường không hiểu rõ anh, tỉ như anh vì sao tự dưng lại nhào lộn? Mình bất quá thuận miệng đề nghị một câu nói toàn tổ cùng nhau nhào lộn, rất kỳ lạ, La Nhất Châu mắt sáng rực lên, tựa như chuột sa chĩnh gạo.


[Móa, so sánh gì hài ẻ dzị =))))))))) ]



Không người phụ họa, nhưng ai đề nghị thì người đó thực hiện, dù cho người cùng tổ đều yên lặng chạy trốn, Dư Cảnh Thiên vẫn ở lại nơi đó.



Lật. Lật. Lật.



Trong lòng của em trợn trắng mắt: "Lật tới lật lui, anh coi em là bánh trứng gà hả?"



Hửm? Bánh trứng gà?



Đói ghê.



Chờ em rốt cục không chịu nổi đặt mông ngồi dưới đất, nếu là người khác sớm đã nhìn ra em làm cho có lệ, La Nhất Châu vẫn vẻ mặt thành thật cùng em giảng giải kỹ thuật nhào lộn cũng làm mẫu rất nhiều lần.



Dư Cảnh Thiên cười cứng ngắc, nội tâm kêu to cứu mạng! Người này sao giống như con quay vậy!



La! Nhất! Trục!



Dông dài là thật dông dài, nhất là sau khi em bị trật chân, La Nhất Châu hầu như mỗi ngày đều ở bên cạnh em nhắc nhở: "Chớ lộn xộn, cẩn thận một chút, nghỉ ngơi nhiều một chút."



Nếu là người khác quấn băng vải cho mình, Dư Cảnh Thiên đã sớm kêu đau rồi, La Nhất Châu đến, em chỉ dám cười hì hì trả lời: "Em biết rồi, không đau, không đau."



Sợ anh lải nhải thêm mấy câu, càng sợ anh hơn không cho em nhảy.



La Nhất Châu lúc quấn băng vải cho em sắc mặt nghiêm túc không nói một lời, em hồ hởi giới thiệu nguồn gốc của nó, La Nhất Châu dùng giọng Tứ Xuyên lại nói băng vải khó dùng, em liền đáp: "Rõ ràng là anh không biết dùng! Anh thật ngốc!"



La Nhất Châu liền cười cười, không nói gì thêm.



Em nghĩ đại khái là bởi vì vết thương ở chân, La Nhất Châu đối với em luôn rất bao dung. Ở phía sau đài còn để cho mình đem chân đặt ở trên người anh ngủ.



Bọn họ lúc lên sân khấu, La Nhất Châu ôm lấy em, để em dựa vào mình, trong lòng rất yên ổn. Còn đang suy nghĩ, chờ chân tốt lên, nói không chừng một ngày nào có thể dậy sớm một chút, cùng anh đi làm.



Đến lúc đó, ăn trước hai cái bánh trứng gà, lại cùng anh học nhào lộn.



Thật không ngờ, số phận của bọn họ sau sân khấu đầu tiên đã thay đổi một trời một vực.



Em thua. Bại bởi La Nhất Châu.



Vỏn vẹn hai phiếu.



Lúc chọn bạn tập chung khúc chủ đề, em nhớ tới ác mộng tại chương trình ở Hàn Quốc, em không thể lại thua.



Lúc đó em cùng La Nhất Châu đã rất lâu không ở cùng một chỗ. Công diễn 1.5, bọn họ được phân đến hai nhóm khác nhau, La Nhất Châu tìm tới bạn bè của mình, nhưng vẫn là một người đi làm sớm. Dư Cảnh Thiên cũng có bạn bè cùng đi làm.



Dư Cảnh Thiên chọn thầy Lưu, em không kịp cân nhắc nhiều như vậy. Em hầu như không biết La Nhất Châu sẽ chọn ai. Có thể sẽ chọn Khương ca đi? Hai người có thể cùng nhau nhào lộn. Lúc La Nhất Châu chọn người, Dư Cảnh Thiên đứng ở trong đám người, nhìn bọn họ đứng chung một chỗ, ngơ ngác theo mọi người cùng nhau vỗ tay.



Em không ngờ khúc chủ đề khó như vậy, khiến em khóc. Mặc dù rốt cục bảo vệ được A, nhưng em lại thua thêm một lần.



Lần này đã trở thành nút thắt trong lòng, đến mức phát biểu tại lần xếp hạng đầu tiên, em nhịn không được nói ra lời tuyên chiến kia.



Đám người xôn xao, La Nhất Châu trả lời em, Dư Cảnh Thiên mới phát hiện ra, mình cùng La Nhất Châu đã triệt để phát sinh biến hóa.



Được hạng nhất khiêu chiến, La Nhất Châu không có khả năng không dấy lên khát vọng chiến đấu.



Bọn họ đột nhiên bị vận mệnh vòng xoáy cuốn vào không thể quay đầu, tất cả mọi người trông chờ phần kết của vở kịch.



Dư Cảnh Thiên thường xuyên hận miệng mình nhanh hơn não, em nghĩ, vẫn là đến cùng La Nhất Châu giải thích một chút.



Dư Cảnh Thiên được nhiều bạn bè yêu mến, La Nhất Châu tính tình tốt cũng được nhiều người yêu thích. Hai người đã mất khá nhiều thời gian để chia tay bạn bè, lúc Dư Cảnh Thiên đi tìm anh, bầu không khí có chút lúng túng.



"Ý em nói câu nói kia không phải nhằm vào anh đâu, " Dư Cảnh Thiên liếm liếm bờ môi: "Anh đừng để trong lòng."



"Anh biết, Tony, không sao đâu, " La Nhất Châu vỗ vỗ bờ vai em, giống như người anh trai đáng tin cậy: "Chúng ta chỉ cần đem sân khấu làm tốt, là được rồi."



Dư Cảnh Thiên gật gật đầu, cười đến cong lên đôi mắt.



Hai người bọn họ vẫn riêng phần mình sinh hoạt.



Dư Cảnh Thiên lại không cách nào khống chế mình luôn luôn chú ý La Nhất Châu.



La Nhất Châu ở trên sân khấu tỏa sáng chói mắt như vậy, thế nhưng cũng sẽ một người trốn ở phòng luyện tập, luyện đi luyện lại nốt cao không lên được kia.



Về sau nhìn anh biểu diễn, em thật sợ hãi, nhịn không được vụng trộm cầu nguyện. Nhìn La Nhất Châu bị vỡ âm, trong lòng em so với anh còn khó chịu hơn.



Em muốn tới gần anh một chút, lại phát hiện, từ lúc hai người bị đặt ở mặt đối lập trên đài thi đấu, dường như liền không thể lại gần một bước.



Nhất là La Nhất Châu đối với ai cũng đều tốt như vậy, Dư Cảnh Thiên nhớ tới khoảng thời gian tốt đẹp lúc công diễn 1, dường như cũng không có gì khác biệt.





2. Về sau cũng không phải không có cơ hội cùng nhau đi làm.



Trước công diễn 2, em lúc ra cửa lúc đụng phải La Nhất Châu, lúc đầu là kinh ngạc, nghĩ lại, cái chương trình này ngày đêm điên đảo giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi, đoán chừng triệt để làm rối loạn đồng hồ sinh học của anh. La Nhất Châu cũng là sững sờ, chủ động hỏi em: "Tony sớm a, đi luyện tập sao?"



Em đột nhiên bừng tỉnh, cười hướng về phía anh khoát khoát tay chỉ: "No no no, Chúng ta cũng không phải loại quan hệ có thể đi làm cùng nhau a."



Dư Cảnh Thiên vốn muốn nói là người xem muốn xem chương trình mà bọn họ cạnh tranh nhau, lời này rơi vào tai La Nhất Châu lại mang ý nghĩa khác, anh từ trước đến giờ cũng không thích cưỡng cầu: "Được, vậy anh đi trước."



"Công diễn 2 gặp!" Dư Cảnh Thiên còn tự cho là thông minh tăng thêm một câu, về sau mới phát hiện, lời này tại sao lại giống như lời khiêu chiến.



Quan hệ của hai người cho đến lúc quay chương trình kia, mới đột nhiên tăng mạnh.



Đi quay chương trình, mặc dù vừa bị vỡ âm lại bị dội nước, nhưng Dư Cảnh Thiên chơi rất vui vẻ. Lúc quay trực tiếp, tất cả mọi người đều luống cuống không biết ngồi chỗ nào, Dư Cảnh Thiên kỳ thật có chút căng thẳng, chờ La Nhất Châu ngồi vào bên cạnh em, em đột nhiên cảm thấy bình tĩnh lại.



Tựa như công diễn 1, mặc dù vết thương ở chân còn chưa tốt, còn rất đau, nhưng La Nhất Châu ở bên người em, em đã cảm thấy rất an tâm.



Em lúc ẩn lúc hiện, phát hiện cái ghế so người khác thấp hơn một đoạn, quay đầu liền nói với La Nhất Châu, La Nhất Châu nghe cũng không nói gì, đưa tay đem cái ghế của mình cũng điều chỉnh thấp một chút, lúc này mới quay tới nhìn em.



Hai người vừa đối mắt, Dư Cảnh Thiên liền nhịn không được bật cười.



Có thể cảm nhận được La Nhất Châu cũng có chút căng thẳng, trong lúc trực tiếp, bọn họ ngồi rất gần, hai chân liền nhau có đôi khi hơi rung nhẹ, nhưng thủy chung dựa chung một chỗ. Ngồi xe trở về, em ngồi phía sau La Nhất Châu, nhìn chằm chằm đỉnh đầu anh. Em nghĩ tới hôm nay lúc La Nhất Châu biểu diễn kỹ năng đặc biệt, bạn bè cùng đội đều là biểu cảm chưa thấy bao giờ. Vừa nghĩ tới có một số chuyện, chỉ mình em biết, như thể em cùng La Nhất Châu có chung một bí mật.



Em lại bắt đầu cười ngây ngô.



Vừa về tới Đại Xưởng, quan hệ của bọn họ giống như lại quay trở về lúc trước.



Giống như là một loại ăn ý ngầm hiểu lẫn nhau, bọn họ mỗi người tự mình cùng các bạn bè cùng đi làm, mỗi người đi huấn luyện, mỗi người đi quay chương trình cho đến lúc công bố xếp hạng, hai người cùng đứng trên đài nhỏ.



Là cuộc đọ sức được khán giả rất hoan nghênh.



Dư Cảnh Thiên có thể cảm giác được La Nhất Châu ngại ngùng, giống như hai người cũng không biết nên lấy tư thái gì đối mặt lẫn nhau.



Đài nhỏ như gần lại vừa xa, La Nhất Châu đứng bên cạnh em, lại dường như có chút khoảng cách. Tim Dư Cảnh Thiên như muốn nhảy ra, em dặn lòng phải bình tĩnh, con mắt từ đầu đến cuối đều nhìn về phía trước.



Lần này em không có thua.



Dù cho chênh lệch phiếu rất nhỏ, cho dù em đều có thể đoán được lần tiếp theo xếp hạng có thể sẽ long trời lở đất.



La Nhất Châu cùng em đập tay, Dư Cảnh Thiên thuận thế ôm anh, vịn bờ vai của anh, tựa đầu vào vai anh, âm thầm thở phào một hơi.



Bọn họ vẫn xứng với danh đối thủ lẫn nhau.



Dư Cảnh Thiên bắt đầu mong đợi lần tiếp quay chương trình bên ngoài, giống như chỉ có quay chương trình bên ngoài, ngăn cách giữa hai người mới biến mất. Biết được sắp đi Sina quét lâu, em cao hứng cơ hồ khống chế không nổi khóe miệng của mình.


[Quét lâu: Là thuật ngữ chỉ những người nổi tiếng đến một số tòa nhà của công ty [chẳng hạn như Sina] để quảng bá các hoạt động, thăm hỏi nhân viên hoặc trải nghiệm công việc.] Kia lại là một ngày rất vui vẻ.



La Nhất Châu ngồi bên cạnh em, bọn họ không hề cố kỵ mà nhìn chằm chằm vào cùng một máy tính, nhỏ giọng nói thầm về nội dung được gửi, em cầm máy tính vụng về gõ chữ, hướng về phía người bên ngoài phất tay, đối mặt phỏng vấn trả lời câu hỏi, ánh mắt La Nhất Châu liền rơi đến bên tai em, thiêu đến lỗ tai em cũng đỏ.



Người phỏng vấn đưa cho La Nhất Châu một đoạn video quay cảnh anh nghe quân ca rời giường, ánh mắt em đều nhìn chằm chằm vào điện thoại, hóa ra La Nhất Châu ngủ ở phòng tập là khung cảnh như thế này. Ở công diễn 1 em chưa thấy qua, cũng may bây giờ thấy.



Em có thể cảm nhận được cánh tay La Nhất Châu một mực đặt ở sau ghế mình.



Tựa như trực tiếp vương bài ngày đó, hai chân dưới bàn từ đầu đến cuối đều dính vào nhau. Tim em đập thình thịch, vội vàng cảnh cáo mình: Dư Tony! Lại không có tiền đồ như vậy liền tự phạt mình một tuần lễ không cho phép ăn xúc xích!



Về sau đổi chỗ ngồi, em ngồi hơi xa một chút, cách hai người, nói rằng oẳn tù tì luôn luôn thua La Nhất Châu.



Đồng đội đề nghị thử một lần nữa, em trên miệng nói không muốn không muốn, tay cũng đã rất tự giác giơ lên.



La Nhất Châu ra cái kéo, em ra bao.



Im lặng.



Một lần nữa.



La Nhất Châu một cái tay chống cằm, vòng thứ nhất ra búa, em cũng ra búa. Vòng thứ hai em lại ra búa, La Nhất Châu cũng ra búa. Vòng thứ ba em liền đổi thành bao.



Vậy mà thắng!



Em ha ha ha cười lên, La Nhất Châu cũng cười theo.



Dư Cảnh Thiên chưa từng thắng La Nhất Châu, làm sao lại may như vậy!



Em không tin, nhân cơ hội lại đấu một ván. La Nhất Châu dường như chỉ ra búa, em vòng thứ hai liền ra bao. Lại thắng!



Em vui vẻ cười lên, hận không thể nói cho cả thế giới biết , La Nhất Châu còn phối hợp vỗ tay khen em.



Về sau Dư Cảnh Thiên đột nhiên nảy ra ý muốn trêu anh, cố ý thổi bóng bay ngụy trang thành khí biến giọng đưa cho La Nhất Châu, anh cũng nhận lấy thử một chút, không có phản ứng, Dư Cảnh Thiên mới nói là mình thổi.



La Nhất Châu cười, giơ tay làm bộ muốn đánh em, Dư Cảnh Thiên biết anh đánh không đến, cười càng vui vẻ hơn.


[Đoạn này cũng chịu em Thiên thật sự, anh Châu bất lực với em nó, cưng xỉu 2 anh em.]





3.Dư Cảnh Thiên biết La Nhất Châu mấy ngày nay bệnh, cũng biết anh đi bệnh viện, nhưng anh nói không sao, em cũng không ngờ bệnh vẫn luôn không có thuyên giảm.



Trong một lần gián đoạn ghi âm, anh đi WC nôn, trở về sắc mặt cũng rất kém.



Dư Cảnh Thiên nghĩ ngợi, vẫn là quyết định đi thăm anh.



Đến phòng anh, mới phát hiện anh đã ngủ. Dư Cảnh Thiên không dám bật đèn, mượn ánh trăng mịt mờ đêm xuân nhìn anh. La Nhất Châu một tay cuộn tròn lấy thân thể, một tay gác trên đầu, là một tư thế ngủ rất không có cảm giác an toàn. Khả năng còn đang phát sốt, sắc mặt xanh trắng, lại có một chút cảm giác mong manh yếu ớt.



Dư Cảnh Thiên đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.



Trong ấn tượng của em, La Nhất Châu là chiến sĩ không thể khuất phục, là người luôn khiến cho người khác an tâm dựa vào, rất khó tưởng tượng, anh cũng sẽ sinh bệnh, cũng sẽ có lúc lộ ra yếu đuối.



Anh có phải cũng có cảm giác bất an? Giống như mình sao?



Dư Cảnh Thiên càng nghĩ, cảm thấy mình xong đời.



So với ăn nhiều mập ra, rớt hạng bài hát chủ đề và mất hạng nhất càng sợ hãi hơn. Em không thể từ trong vòng xoáy mang tên La Nhất Châu toàn thân lui trở lại.



Từ công diễn 1 đó, La Nhất Châu cười dịu dàng sửa lại tên của Từ Tử Vị, em quay đầu lại nhìn ánh mắt anh gần trong gang tấc, nhịp tim em từ lúc đó đã lỡ nhịp.



Đến đại hội thể thao, mặc dù gọi tên người khác, nhưng nhìn thấy La Nhất Châu trở thành người chiến thắng trong trò đá gà em không nhịn được reo hò.



Đến lúc chọn người nhảy bài hát chủ đề, lúc đứng ở phía sau anh, em lại không nhịn được lén lút nghịch tóc anh.



Lúc ở hậu đài công diễn, em không nhịn được cầu nguyện cho anh không bị vỡ âm, cuối cùng vẫn vỡ.



Em tự vấn lòng, Dư Cảnh Thiên, rất nhiều khoảnh khắc, mình không hề động tâm sao? Làm sao có thể chứ.



Ánh mắt của em, từ đầu đến cuối, không tự chủ được, đều chỉ nhìn chăm chú lên một người này. Dư Cảnh Thiên đem thuốc giảm đau trước mấy ngày nhờ người đại diện mua đặt ở bên gối anh. Em cúi đầu xuống, dựa gần vào anh, nhẹ nhàng nói: "La Nhất Châu, anh phải mau khỏe lại."





4. Hôm nay bọn họ đi ghi hình sân hấu hợp tác với HLV, Dư Cảnh Thiên lúc ra cửa đặc địa nhìn mình một chút, đẹp trai!



Đi xuống lầu dưới, lại nhìn thấy La Nhất Châu cầm túi ngồi xổm ở cạnh cửa buộc dây giày. Không có bóng đêm che lấp, em cũng ngại ngùng. Nhất thời do dự, lại không biết có nên tiến lên hay không.



La Nhất Châu nhìn từ cửa kính thấy thân ảnh của em, xoay người lại chào hỏi: "Sớm a, Tony." "Sớm a, " Em ho nhẹ một tiếng: "Anh cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?"



"Tốt hơn nhiều."



Dư Cảnh Thiên đi về phía trước mấy bước, nhìn quầng thâm dưới mắt đã nhạt đi, ánh mắt mềm mại mang theo ý cười, giống một chú chó nhỏ.



"Cảm ơn em, " La Nhất Châu mặt giấu ở dưới lớp khẩu trang hẳn là đang cười: "Anh nói là, cám ơn em đưa thuốc."



"Làm sao anh biết?" Dư Cảnh Thiên kinh ngạc, mắt mở lớn: "Em lại không có ghi tên."



"Vốn là nắm chắc 8 phần dựa vào phán đoán, hiện tại xác nhận."



Dư Cảnh Thiên vì chính mình vừa mới một ngụm thừa nhận liên tục hối hận, cúi đầu xuống tức giận đến tóc tai bay loạn.



"Bên trên thuốc viết đều là tiếng Anh, " La Nhất Châu nhìn bé con kinh ngạc, không đùa em nữa, liền đem suy luận của mình ra nói: "Chữ ghi bên ngoài bao thuốc rất giống chữ của em."



Thật không nên. Sớm biết vậy đã để người khác viết. Dư Cảnh Thiên vội vàng nói: "Em là lo anh không sớm khỏe lại thì sân khấu với PD tình này dẫu sai cũng không thể thu trở lại~"



"Ha ha ha ha, " Bị em trêu chọc, La Nhất Châu ngượng ngùng cười lên.



Dư Cảnh Thiên trên lưng đeo balo đi ra ngoài, đi ra cửa nhìn lại, La Nhất Châu còn đứng ở đó, cười híp mắt nhìn qua anh dường như không có ý đi theo mình.



"Anh không đi tới phòng tập sao?" Em buồn bực hỏi xong, mới nhớ tới lần trước, em cùng La Nhất Châu nói bọn họ không phải loại quan hệ có thể cùng đi tới phòng tập.



La Nhất Châu có phải là hiểu lầm!



Ông trời làm chứng! Em không có ý không muốn đi cùng anh.



"Em, em không phải ý đó." Em bối rối một lát cũng giải thích không rõ: "Có muốn cùng đi hay không a? Là ghi âm, chớ tới trễ."



"Ồ" La Nhất Châu lại ý vị sâu xa, cố ý muốn đùa em: "Chúng ta bây giờ là loại quan hệ đó hả?" Dư Cảnh Thiên liếc mắt, giậm chân một cái quay người lại: "Dông dài! Đi thôi!"



Đây là bọn họ lần đầu tiên cùng đi làm. Không dài không ngắn một đoạn đường, bọn họ không nhanh không chậm đi tới.



La Nhất Châu đi bên cạnh em, lại bước cách xa một chút.



Bé con tựa hồ còn đang không nhận ra, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì. Anh âm thầm bật cười. Từ lầu ký túc xá đi đến phòng huấn luyện, đi qua bãi cỏ mà bọn họ cùng chơi thả diều.



La Nhất Châu nhìn chỗ con diều của bọn họ, ánh mắt chuyển qua, nhìn thấy Dư Cảnh Thiên cũng đang nhìn, hai người rất có ăn ý nhìn nhau cười một tiếng.



Hai con diều treo ở trên cùng một cái cây, ngay cả dây diều đều quấn cùng một chỗ. Thật giống như vận mệnh hai người bọn họ, quá nhiều trùng hợp, quá nhiều chú định, từ đầu đến cuối đều lẫn nhau quấn quanh.



Bọn hắn không có trò chuyện nhiều, dường như đều sợ mở miệng đánh vỡ giờ khắc yên tĩnh này. La Nhất Châu thỉnh thoảng nhìn về phía Dư Cảnh Thiên, rõ ràng cao ngang mình, nhuộm tóc màu vàng nhạt, nhìn nhỏ hơn mấy tuổi, ngây thơ hơn mấy phần.



Đều khiến anh nhịn không được mềm lòng.



Anh kỳ thật không hiểu lắm làm thế nào cùng Dư Cảnh Thiên ở chung. Vừa mới bắt đầu là lo lắng không hài lòng, hai người bọn họ môi trường sinh hoạt khác biệt quá lớn, dường như không có chủ đề chung để nói. Ngày đó Dư Cảnh Thiên nói toàn tổ cùng nhau nhào lộn, anh còn nghĩ rốt cục có thể có tiếng nói chung, nhịn không được lôi kéo em lật tới lật lui luyện hơn nửa đêm, vừa cẩn thận cùng em giảng giải mỗi một cái kỹ xảo.



Thật ra anh cũng nhìn ra được, Dư Cảnh Thiên mặc dù ngoài miệng liên tục đáp lại, nhưng suy nghĩ đã sớm bay tận phương nào.



Em nhất định cảm thấy mình rất vô vị.



Tính của mình có chút nhạt nhẽo, không hiểu cuồng nhiệt của người tuổi trẻ. Nhưng cùng Dư Cảnh Thiên ở chung, lại nhịn không được liên tiếp bị em chọc cười.



Dư Cảnh Thiên bị trật chân ngày đó đã dọa anh sợ, bị thương thành như vậy lúc nhảy đau thế nào so với ai khác anh là người hiểu rõ, vậy mà bé con vẫn suốt ngày cười nói: "Không sao, không sao."



Lúc thay băng vải giúp em cũng vui vẻ ha ha cùng mình đùa giỡn, không tim không phổi. Thật giống như trẻ con mới vào đời, cái gì cũng không hiểu. Nên ngẩn người thì ngẩn người, nên giả vờ ngốc thì vờ như ngốc nghếch.



Tựa ở bên cạnh anh, vô thức nghịch lấy những dải lụa trắng trên người anh, chờ lúc mệt mỏi, cũng mặc kệ dáng vẻ, nghiêng đầu ngủ. La Nhất Châu trong lòng mềm đi, chỉ có thể đem chân em đặt ở trên người mình, để em dễ chịu một chút.



Không ngờ công diễn 1 thắng bé con hai phiếu, anh đương nhiên muốn thắng, nhưng nhìn thấy bé con biểu lộ mất mát, lại có chút không đành lòng.



Về sau bé con dường  như không quá vui vẻ.



Sau khi thua cuộc, em cũng đang buộc mình phải trưởng thành.



Lúc luyện tập cho bài hát chủ đề, anh cùng đồng đội luyện đến đêm khuya, đi qua đầu bậc thang, nghe được tiếng bé con đang một mình ngồi khóc, đại khái là do vũ đạo quá khó, luyện mãi vẫn chưa ổn.



Anh nghĩ, bé con trốn ở chỗ này, nhất định không muốn để cho người khác nhìn thấy nước mắt của em.



La Nhất Châu đứng ở dưới lầu nhìn qua, chờ em khóc xong, lau khô nước mắt trở về, anh mới rời khỏi.



Thế nhưng em vẫn là đứa trẻ, mọi cảm xúc đều viết lên trên mặt, làm chuyện gì cũng dễ dàng để cho người ta nhìn thấu.



Bỏ lỡ sơ C, Dư Cảnh Thiên chắc chắn sẽ rất buồn.



Anh muốn đi an ủi lại không thể, bởi vì người thắng là mình, người đánh bại em, đúng là mình. Lúc thu hình bài hát chủ đề, anh ngồi cạnh sân khấu, nhớ tới bé con vừa mới cũng đứng tại vị trí này, muốn túm lấy những pháo hoa giấy rực rỡ.



Anh nhặt lên những mảnh pháo giấy đủ màu, cảm thấy mình cùng Dư Cảnh Thiên giống như bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để trở nên thân thuộc.



Còn chưa kịp thương cảm, lại chuẩn bị ghi hình. Lúc anh đứng lên, tại một khắc này, hi vọng bé con luôn vui vẻ, vĩnh viễn có thể giống như lúc bọn họ quen biết.



Không nên trưởng thành quá nhanh.



Xếp hạng đầu tiên lúc Dư Cảnh Thiên phát biểu, La Nhất Châu phản ứng đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là một loại kích động, từ trong huyết mạch tự nhiên sinh ra sôi sục cảm giác chiến đấu. La Nhất Châu đáp ứng khiêu chiến, càng không tự chủ được muốn nói cho em, anh rất vui có thể làm đối thủ của em.



Anh nghĩ, dù cho bỏ lỡ nhiều thời gian như vậy, Dư Cảnh Thiên là hiểu anh.



Bọn họ đều không muốn dễ dàng thắng lợi, bọn họ bản chất đều khát vọng thắng lợi, muốn sân khấu tốt nhất, kết quả tốt nhất.



Trên đời này tri kỷ khó tìm, đối thủ lại càng khó.



Từ ngày đó, Dư Cảnh Thiên cùng La Nhất Châu, thực sự trở thành đối thủ trong chương trình này. Tổ tiết mục hữu ý vô ý muốn tạo ra hai người đối chọi gay gắt, nhưng Dư Cảnh Thiên trong lòng anh, vẫn là một bé con mà anh nguyện ý cưng chiều.



Giống như công diễn 1, bọn họ ở phòng tập chơi trò đẩy tay, Dư Cảnh Thiên chơi rất nghiêm túc, La Nhất Châu giả như đứng không vững liên tiếp lui về phía sau, em liền vui vẻ cười ha ha.



Khi thảo luận về việc lựa chọn ca khúc, anh sẽ quan tâm đến suy nghĩ của Dư Cảnh Thiên. Lúc lựa chọn Part, anh cũng nguyện ý thẳng thắn nói ra.



Lúc quay chương trình bên ngoài, điều chỉnh ghế thấp xuống, cùng em ngồi cùng một độ cao, lúc đi quét lâu, ngồi bên cạnh em nhìn em vụng về đánh chữ, nghe em hỏi mình ngữ pháp có sai hay không. Bởi vì thua anh rất nhiều lần, Dư Cảnh Thiên đã không muốn cùng anh oẳn tù tì. Anh liền liên tục ra búa, để em thắng liền nhiều lần.



Lúc không ảnh hưởng toàn cục, anh luôn luôn nguyện ý nhường em.



Dư Cảnh Thiên luôn luôn dễ dàng thỏa mãn, những chuyện nhỏ nhặt này liền dễ dàng đổi được khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của em.



Nhìn thấy em vui vẻ, anh cũng an tâm hơn nhiều.





5. "La Nhất Châu, " Đi gần đến khúc quanh, nơi các fansite chụp ảnh đang đứng, Dư Cảnh Thiên mở miệng gọi anh: "Anh nói xem chút nữa chúng ta đi đến bên kia, các fansite tỷ tỷ nhìn thấy chúng ta cùng nhau đi làm, có phải hay không điên mất?"



"Khó mà nói, " La Nhất Châu nhìn em đảo tròng mắt, không biết đang suy nghĩ gì: "Có thể sẽ nghĩ rằng em ép buộc anh."



Dư Cảnh Thiên cười vui vẻ: "Vậy anh muốn phối hợp hô to cứu mạng không?"



"Vậy hôm nay sẽ lên hotsearch."



"Ha ha ha ha ha ha ha"



"La Nhất Châu, " Dư Cảnh Thiên rất thích gọi cả họ tên anh: "Lần trước oẳn tù tì anh có phải là cố ý nhường cho em?"



Em hớn hở vui mừng mãi về sau mới dần dần nhận ra, làm sao có người lần nào cũng ra búa? "Đương nhiên không phải." La Nhất Châu mặt không đỏ tim không đập nói dối: "Vốn chính là có thua có thắng mới thú vị."



"Vậy được rồi" Dư cảnh Thiên cao giọng, nghe liền biết, lại đắc ý.



"La Nhất Châu." Em lại gọi anh một lần: "Lúc thi đấu, tuyệt đối đừng nhường em. Em cũng sẽ không nhường anh." Em quay đầu sang lộ ra vẻ tự hào: "Em nhất định sẽ thắng anh."



La Nhất Châu cười: "Đương nhiên, anh cũng vậy."



Quả nhiên bọn họ vừa đi tới, âm thanh la hét của các fansite vang vọng khắp Đại Xưởng. Xong đời rồi, hôm nay lại không biết muốn gặm chết người nào.



Lúc lên bậc thang, La Nhất Châu bước sau em hai bước, Dư Cảnh Thiên nghĩ thầm: "Không biết lần tiếp theo còn có cơ hội cùng anh đi làm không?"



Em nghĩ nghĩ lại không rõ mình vì sao trước đó không cùng anh đi làm? Con đường này ai cũng có thể đi, hai chúng ta cũng có thể đi, em càng muốn đi.



Hừ, ai quy định bọn họ liền không thể cùng đi làm?



Từ hôm nay trở đi, em liền dùng mồ hôi đến phá vỡ!



La Nhất Châu theo em đi vào .



Anh vẫn cho là, Dư Cảnh Thiên là sẽ không hiểu những chuyện này. Với suy nghĩ như một đứa trẻ, em sẽ không hiểu, mình luôn chú ý đến em, cùng em trưởng thành.



Thế nhưng là hai ngày trước khi thức dậy, nhìn thấy bên giường đặt vào một hộp thuốc, tất cả đều là tiếng Anh, bên ngoài bọc một trang giấy.



"Lúc đau uống một viên."



Là kiểu chữ ngay ngắn của học sinh tiểu học, chữ đau còn viết sai.



Anh nghĩ lại đêm trước lúc mê man ngủ dường như nghe được có người nói với mình: "Anh phải nhanh khỏe lại." Anh còn tưởng là nằm mơ, hóa ra là bé con lén đến thăm mình.



Trong lòng như mềm đi, đem thuốc cùng tờ giấy đều cất cẩn thận.



Chỉ cần một chút đáp lại nho nhỏ như vậy, đã khiến anh vui vẻ.



Ngoại trừ vị trí hạng nhất. La Nhất Châu còn nghĩ đến một khả năng khác, không thể nói ra lúc này.



Chờ Dư Cảnh Thiên lớn thêm một chút rồi nói sau.



Sau khi bọn họ vào cửa, Dư Cảnh Thiên cảm thán: "Mùa xuân tới rồi."



La Nhất Châu nhìn theo em, con đường lúc đến từ trơ trụi dần dần xuất hiện màu xanh biếc, hoa Ngọc Lan cũng dần nở. Anh ngẩng đầu, Dư Cảnh Thiên cũng đang nhìn anh cười.



Bọn họ lần đầu tiên đồng hành, cũng là lúc mùa xuân bắt đầu.



Đây chỉ là khởi đầu.



Tương lai vẫn còn rất dài, bọn họ sẽ sóng vai cùng đi.





End.


Dạo này bị lậm toàn nghĩ La Cảnh Thiên, sai từa lưa sửa muốn xỉu ngang =)))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro