[ChâuThiên] Đến trong lòng anh
Lofter: keaiyoumirendefanpaijiaose323 - zyzy真高兴
Edit: Yue
Thể loại: Mạt Thế, Trùng sinh, ABO
Ui, thề là 2 đứa cân mọi thể loại, concept nào cũng chơi, nhạc nào cũng nhảy, edit fic thui cũng đủ xỉu up xỉu down xỉu ngang xỉu dọc. Cái list edit nó dài sắp ngang tờ sớ mà cái nào cũng hay, hoang mang không biết làm cái nào trước, mà toàn >5k chữ không, ước gì mình phân thân ra làm hai được nhỉ, nhiều fic còn chưa kịp đọc hết đã save vô để đấy đợi lúc edit mới đọc =)))))))
1.
Dư Cảnh Thiên trùng sinh, phải qua 3 ngày em mới tiếp nhận sự thật này. Đời trước bị Zombie cắn xé, sau khi thi biến bị một người bắn nát đầu, nhíu nhíu mày, ký ức không lấy gì đẹp đẽ này khiến em buồn bực.
" La Nhất Châu." Chậm rãi phun ra một cái tên, nếu như nhớ không lầm, mình cuối cùng là bị người này kết liễu.
Làm một Alpha xuất sắc, đời trước mình mười phần kiêu ngạo, ý kiến của ai cũng đều nghe không vào, Dư Cảnh Thiên cảm thấy chỉ dựa vào mình liền có thể sống sót tại tận thế. Cho đến ngày đó, em giống thường ngày một mình hành động, không ngờ gặp phải thủy triều Zombie ném đi cái mạng.
" Giết đi, cứu không được." Lúc người khác tìm thấy, Dư Cảnh Thiên đã đang bị thi biến, em cố gắng tập trung một chút ý thức còn sót lại nhìn về phía người tới, là người tên La Nhất Châu, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng anh đúng là Alpha mạnh nhất trong đội. Không muốn bị người khác nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình, Dư Cảnh Thiên giãy dụa từ dưới đất bò dậy, không ngờ hành vi này lại khiến La Nhất Châu trong nháy mắt rút súng ra.
" Muốn làm gì?" Họng súng chĩa trên trán Dư Cảnh Thiên.
" Không nghe khuyên bảo, vô dụng." Một tiếng súng vang lên, Dư Cảnh Thiên ngã xuống đất. Thật may không có hoàn toàn biến thành Zombie đã bị bắn chết, cũng không quá xấu, thời khắc hấp hối em nghĩ như vậy.
" Đau." Nhớ đến lúc bị viên đạn xuyên thủng qua trán, Dư Cảnh Thiên đè lên thái dương. Sau khi bình tĩnh lại, em lấy điện thoại ra xem thời gian, may mà cách tận thế còn ba tháng.
Sáng sớm hôm sau, Dư Cảnh Thiên đi ra ngoài tích trữ nhu yếu phẩm, bỏ ra mấy ngày đem tầng hầm trong nhà lấp đầy, trong lòng của em mới thoáng an tâm một chút.
Về sau nên làm gì đây? Ngồi tựa khung cửa ngắm ánh đèn lên, Dư Cảnh Thiên giấu mặt trong bóng tối sau rèm cửa, ánh trăng mờ ảo, đôi mắt thiếu niên tràn đầy mông lung, cực kỳ giống chó con không tìm thấy nhà . Sau khi trải qua sinh tử, em mới phát hiện hóa ra mình cũng cần một người làm chỗ dựa, một người đủ mạnh mẽ có thể cho mình cảm giác an toàn để dựa vào.
" Tại sao lại có suy nghĩ này chứ." Đối với suy nghĩ hoang đường của mình cảm thấy buồn cười, Dư Cảnh Thiên vò rối tóc mình, xem ra dù cho trùng sinh, em cũng không học được cách ở chung cùng người khác.
.
Tìm không thấy kẻ mạnh chi bằng mình trở thành kẻ mạnh, giống như La Nhất Châu. Từ từ, La Nhất Châu? Đúng rồi, mình có thể tìm La Nhất Châu làm đối tác, cường cường liên thủ có nhiều cảm giác an toàn!
Cố gắng lục tìm ký ức, em nhớ tới La Nhất Châu hẳn là cùng em ở cùng một thành phố. Không bằng đi tìm anh đi, thiếu niên đôi mắt nháy sáng lấp lánh nghĩ, tiên hạ thủ vi cường, cái đùi này về sau quả thực là miếng bánh ngon.
Sau khi hạ quyết tâm, Dư Cảnh Thiên tâm thả lỏng hơn nhiều, bổ nhào vào chiếc giường mềm mại. Ngủ một giấc thật ngon, ngày mai xuất phát tìm La Nhất Châu!
Đến đêm, Dư Cảnh Thiên bị khô nóng trong cơ thể làm tỉnh lại, từng đợt sóng nhiệt trong cơ thể không ngừng nhắc nhở em một sự thật. Oạch! Quên mất mình sẽ phân hoá. Có kinh nghiệm đời trước, em thuần thục tìm đến thuốc uống làm dịu đi khó chịu.
" Hix... Thuốc có phải là quá hạn, làm sao vẫn khó chịu như vậy..." Trên giường trằn trọc một đêm, ngày hôm sau Dư Cảnh Thiên mang một đôi mắt thâm quầng cùng mái tóc rối loạn rời giường. Lười biếng bóp kem đánh răng, trong lúc buồn chán em liếc vào gương tự đánh giá bản thân, động tác cũng từ từ ngừng lại.
" Không đúng lắm." Trong gương Dư Cảnh Thiên khuôn mặt vẫn đẹp trai như vậy, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện làn da càng thêm trắng nõn, ngũ quan so trước đó nhu hòa một chút, đôi mắt cũng to hơn, Dư Cảnh Thiên có một loại dự cảm không lành.
Từ bệnh viện đi ra ngoài Dư Cảnh Thiên phảng phất đã mất đi linh hồn, trong tay nắm bản báo cáo với một cột giới tính thật to Omega để em trăm mối vẫn không có cách giải.
" Không thể nào! Mình đời trước là A cơ mà?" Sau khi về đến nhà, Dư Cảnh Thiên đi đi lại lại trong phòng, vì sao sau khi trùng sinh giới tính còn bị thay đổi??? Em còn muốn tìm La Nhất Châu cường cường liên hợp, bây giờ thế nào, một cái O Làm sao cùng người ta cường cường liên hợp???
" Cứu mạng!" Dư Cảnh Thiên luống cuống.
Bỏ ra hai ngày đi tất cả bệnh viện làm giám định giới tính, Dư Cảnh Thiên cầm một sấp báo cáo thật dày yên lặng tiếp nhận sự thật mình là Omega.
" Xong đời." Dư Cảnh Thiên biết rõ trong mạt thế O không dễ sống, xinh đẹp nhưng đuối Omega tại thế giới dựa vào sức mạnh này phần lớn đều phụ thuộc vào Alpha. Em cũng không phải chưa thấy qua O tính cách kiên cường không muốn phụ thuộc người khác, nhưng là bọn họ cuối cùng không phải chết bởi Zombie thì lại bị khuất phục trước bản năng bị Alpha đánh dấu. Nghĩ đến đời trước mình đã từng thấy O bị áp bức thậm chí bị cưỡng bức, Dư Cảnh Thiên rùng mình một cái. Giới tính bị thay đổi đùi này càng phải ôm, em nghĩ.
" Không biết La Nhất Châu thích Omega như thế nào." Dư Cảnh Thiên ngầm đăm chiêu.
2.
Sau một phen cố gắng, Dư Cảnh Thiên tìm được nhà La Nhất Châu.
" Người này thật không thú vị, y như lão cán bộ vậy." Trộm theo dõi mấy ngày, xác định hành tung của La Nhất Châu, Dư Cảnh Thiên giờ phút này ngồi tại một quán cafe trước khu nhà La Nhất Châu. Vốn dĩ hôm nay em muốn tạo ra một cuộc gặp gỡ tình cờ nhưng La Nhất Châu đến tối cũng chưa thấy về.
" Kế hoạch thất bại, mệt chết, về nhà đi ngủ." Sau khi thanh toán xong hóa đơn, Dư Cảnh Thiên chuẩn bị trở về nhà. Ai ngờ vừa ra cửa em liền bị mấy tên Alpha thấp kém chắn ở hẻm nhỏ.
" Em trai, muộn như vậy một người ở ngoài không quá an toàn, muốn anh trai bảo vệ em không?" Vừa nói tên Alpha cầm đầu vẻ mặt hèn mọn phóng thích tin tức tố khó ngửi của mình.
Đưa tay che lại miệng mũi, Dư Cảnh Thiên ghét bỏ lui lại mấy bước. Nhưng động tác này của em lại khiến đám Alpha cho là em sợ hãi.
" Đừng sợ, các anh đều là người tốt." Có Alpha hướng khuôn mặt Dư Cảnh Thiên sờ soạng.
ĐM! Thứ chó má này còn muốn chạm vào mình? Nhanh chóng nghiêng đầu tránh thoát, vừa định đấm cho tên khốn trước mặt thì liếc mắt nhìn thấy La Nhất Châu đang đi tới đầu hẻm. Thế là, Dư Cảnh Thiên nảy sinh kế sách.
" Hu hu... Cứu mạng a ~" Vừa khóc nức nở vừa lén quan sát phản ứng của La Nhất Châu, nhìn thấy La Nhất Châu dừng lại bước chân hướng tới nơi này, Dư Cảnh Thiên nhẹ nhàng thở ra.
Gọn gàng giải quyết đám Alpha chặn đường, La Nhất Châu đi đến chỗ Dư Cảnh Thiên đang ngồi xổm ở góc tường.
" Không sao chứ?"
" Anh... Không... Không sao... " Dư cảnh Thiên rất nhập vai, diễn ra một vẻ mong manh yếu đuối vô cùng hoàn mỹ.
" Tốt, nếu không sao thì nói đi, mấy ngày nay vì sao theo dõi tôi?" La Nhất Châu bình tĩnh hướng người đang ngồi dưới đất hỏi.
???
" Anh nhận lầm người đi, tôi không có..." Một giây sau, La Nhất Châu đưa di động bên trong là ảnh chụp màn hình camera giám sát đưa tới trước mặt Dư Cảnh Thiên.
" Tôi nhìn trong camera cậu thân thủ rất tốt mà, sao hôm nay lại yếu đến không đánh lại được?"
Từng bức ảnh đưa qua, nhìn mình lưu loát trèo tường tường, Dư Cảnh Thiên nghẹn lại không nói nên lời. Không có cách nào tự giải thích Dư Cảnh Thiên quả quyết chạy trốn.
" Này, này, này, buông tôi ra." Bị nắm chặt mũ Dư Cảnh Thiên vùng vẫy giãy chết.
" Còn muốn chạy?" Nhíu mày, La Nhất Châu cảm thấy cậu nhóc trong tay có chút buồn cười.
" Không chạy không chạy, buông tôi ra đi." Cảm giác được đối phương buông lỏng tay, Dư Cảnh Thiên đưa tay chỉnh lại cái mũ của mình, dùng ánh mắt liếc trộm đối phương, em phát hiện La Nhất Châu đang nhìn điện thoại. Lúc này không chạy chờ đến khi nào?
Vừa mới bước được một bước, phần gáy liền bị một cái tay bóp lấy, tuyến thể bị bóp trong tay người khác Dư Cảnh Thiên ngoan ngoãn cúi đầu, ngón chân đầy hối hận vẽ vẽ lên mặt đất.
" Cho nên nói, theo dõi tôi là bởi vì thích tôi, thầm mến tôi?" Nhìn xem nhóc con đối diện ủ rũ cúi đầu, La Nhất Châu khóe môi có chút câu lên.
" Vậy sao, nhưng một chữ tôi cũng không tin."
" Anh tại sao không tin?" Còn có Alpha Sẽ hoài nghi mị lực của mình? Nhớ năm đó lúc mình là A luôn cảm thấy toàn bộ O đều thích mình, Dư Cảnh Thiên trợn to mắt không tin được.
" Ồ? Vậy cậu chứng minh thế nào?" Nhàn nhã thưởng thức Dư Cảnh Thiên nhiều lần sắc mặt biến hóa, La Nhất Châu hững hờ nói.
" Vậy thì quá đơn giản." Dư Cảnh Thiên đứng lên, thân thể hướng về phía La Nhất Châu, chụt một cái hôn lên miệng La Nhất Châu. Một loạt động tác nước chảy mây trôi, cho nên La Nhất Châu cũng không kịp ngăn cản.
" Thế nào? Có thể chứng minh không?" Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của La Nhất Châu, Dư Cảnh Thiên đắc ý quơ hai chân, haha không tệ.
Trên môi lưu lại xúc cảm mềm mại cùng tin tức tố vị đào đều để La Nhất Châu hoảng hồn. Đây là Omega nhà nào??? Làm sao hôn loạn người khác???
" Cậu tại sao lại như vậy?" Nhìn Dư Cảnh Thiên dáng vẻ đắc ý, La Nhất Châu cảm thấy mình mới giống Omega bị đùa giỡn.
" Tôi thế nào?" Dư Cảnh Thiên lúc này vô cùng vui vẻ, dù sao đời trước là A, em bây giờ còn chưa có ý thức của một O.
" Không phải chỉ là hôn sao? Nhìn anh xấu hổ kìa."
Không thể lý giải hành vi của Dư Cảnh Thiên, La Nhất Châu đứng dậy rời đi.
" Aiyo , còn chạy trốn." Dư Cảnh Thiên xuy xuy xuy chế giễu.
3.
" Cho nên, cậu vì sao ở đây?" Vuốt vuốt mi tâm, La Nhất Châu nhìn Dư Cảnh Thiên xuất hiện tại phòng học của mình.
" Nhìn không ra? Theo đuổi anh đó!" Ghé vào trên mặt bàn, Dư Cảnh Thiên đưa tay đảo sách giáo khoa của La Nhất Châu.
" Cậu vào bằng cách nào? Cậu không cần lên lớp?"
" Trường ĐH này của anh không có khóa cửa, tôi liền tiến đến thôi. Tôi nghỉ học rồi, không cần lên lớp, anh cẩn thận nghe giảng đi." Đem sách giáo khoa đưa cho La Nhất Châu, Dư Cảnh Thiên quyết định ngủ bù.
Vừa mới điều chỉnh đến một cái tư thế thoải mái, bên tai đột nhiên vang lên giọng của La Nhất Châu, tận lực đè thấp tiếng nói giống như âm thanh phát ra từ đàn Cello.
" Vì sao nghỉ học?"
Ba tháng sau liền tận thế ai còn đi học chứ? Dư Cảnh Thiên buồn bực nghĩ. Em không phải không nghĩ tới nói cho người khác biết tin tức này, thế nhưng mỗi lần muốn đem tận thế, Zombie những chữ này nói ra miệng, yết hầu liền phảng phất như bị ai đó giữ lại không cách nào há miệng. Coi như nói được cũng không ai tin tưởng đi? Dư Cảnh Thiên đang ngái ngủ mông lung nghĩ.
Tỉnh lại sau giấc ngủ không thấy La Nhất Châu.
"Móa nó, La Nhất Châu." Dư Cảnh Thiên cắn răng nói, nhưng vẫn là đứng dậy chạy quanh sân trường tìm người.
Tìm khắp cũng không thấy cái bóng La Nhất Châu, Dư Cảnh Thiên sắp tức chết. Đang chuẩn bị từ bỏ thì nghe thấy thanh âm quen thuộc.
" Thật xin lỗi, tôi không thể nào tiếp nhận tâm ý của cậu." Giống như lão cán bộ trả lời, Dư Cảnh Thiên khinh bỉ nghĩ.
" Học trưởng, em thật rất thích anh, anh đừng từ chối nhanh như vậy được không? Em..."Omega dùng thanh âm mềm mại cầu khẩn.
???! Có người cướp đùi của mình? Ai dám??? Hành động nhanh hơn đầu óc, Dư Cảnh Thiên bước nhanh qua.
" La Nhất Châu! Anh trốn tránh tôi không gặp bởi vì cô ấy sao? Hu hu hu... Đánh dấu xong liền chạy, anh coi tôi là gì?"
Nhìn Dư Cảnh Thiên rưng rưng nước mắt, La Nhất Châu cảm thấy không nói nên lời.
" Học trưởng, vị này là, hai người..."
" Vị bạn học này, tôi là Omega của La Nhất Châu, anh ấy đã đánh dấu tôi, hu hu hu... Anh ấy nói sẽ chăm sóc tôi cả đời, tôi không ngờ trong nháy mắt hai người liền... hu hu hu."
Chưa thấy qua cảnh tượng này Omega kia vội vàng khoát tay.
" Thật xin lỗi, tôi không biết, tôi cùng học trưởng không có gì, tôi đi trước hai người trò chuyện đi."
Nhìn bóng dáng Omega đã chạy xa, Dư Cảnh Thiên đắc ý vểnh lên khóe miệng, hừ, muốn đào góc tường nhà tôi sao?
" Không đi học biểu diễn thật sự là đáng tiếc." La Nhất Châu đánh giá kỹ năng diễn xuất của Dư Cảnh Thiên.
" Vì sao bỏ lại tôi chạy?" Lấy lại tinh thần Dư Cảnh Thiên bắt đầu hỏi tội.
" Giữa chúng ta không quan hệ, tôi không cần thiết chờ cậu." Nói xong La Nhất Châu lãnh đạm đi ra.
" Đã hôn rồi sao lại không quan hệ?" Dư Cảnh Thiên đuổi theo.
" Ngậm miệng!" La Nhất Châu tức giận quay đầu.
" Làm gì hung dữ như vậy." Dư Cảnh Thiên bị dọa khẽ run rẩy.
4.
" Đừng đi theo tôi." Đây là lần thứ 30 trong tháng này La Nhất Châu nói với Dư Cảnh Thiên như vậy.
" Không nghe thấy, không nghe thấy gì hết." Dư Cảnh Thiên nghiêng đầu sang chỗ khác tiếp tục nằm sấp trên mặt bàn ngủ, thật lạ, gần đây làm sap mệt như vậy, lúc nào cũng buồn ngủ.
Tỉnh lại, nhìn bên cạnh trống không, Dư Cảnh Thiên nghiến răng nghiến lợi, đây cũng là lần thứ 30 trong tháng này La Nhất Châu không đợi mình mà đi trước.
Hôm nay tỉnh dậy đúng là hơi trễ, sắc trời đều nhá nhem tối tối. Nóng quá, Dư Cảnh Thiên vừa đi vừa phẩy phẩy cổ áo quạt gió, hôm nay nóng như vậy sao?
Ra khỏi trường, Dư Cảnh Thiên cảm giác mình càng ngày càng nóng, trong thân thể huyết dịch dường như đang sôi trào, tin tức tố vị đào không tự chủ được tiết ra. Mình là làm sao vậy? Dư Cảnh Thiên há miệng thở phì phò mặt mũi tràn đầy vẻ khó hiểu.
Làm xong thí nghiệm chuẩn bị trở về nhà, La Nhất Châu đi ngang qua cổng trường ngửi thấy hương đào quen thuộc. Thật đúng là âm hồn bất tán, nghĩ như vậy, La Nhất Châu nhếch miệng.
Càng đến gần cổng trường, vị đào ngày càng nồng đậm. Nồng độ này... Chết tiệt, tên kia sẽ không phát tình trước mặt mọi người chứ? Nhanh chóng chạy nhanh tới nơi tin hương đang tỏa ra. Dư Cảnh Thiên đang dựa vào tường khuôn mặt ửng hồng, đồng tử co rút, giống như cá bị mắc cạn đang thở hổn hển, may mà lúc này đã khá muộn, cổng trường không có quá nhiều người.
Làm sao bây giờ? Giúp hay mặc kệ? La Nhất Châu do dự. Không chờ anh lựa chọn, Dư Cảnh Thiên đã thấy anh, lảo đảo hướng tới, Dư Cảnh Thiên tay che ngực, tròng mắt đỏ ửng ngấn nước.
" La... La Nhất Châu, em phát sốt, em thật muốn chết, call...call the 120." Nói xong chân em mềm nhũn ngã vào ngực La Nhất Châu.
Dư Cảnh Thiên ở trong nhà La Nhất Châu tỉnh lại, em mở mắt ra còn chưa hiểu tình trạng liền bị La Nhất Châu quở trách một trận.
" Làm một Omega trước mặt mọi người phát tình? Cậu làm sao dám?"
" Cái gì phát tình? Anh đang nói cái gì?" Vốn đã quen làm A Dư Cảnh Thiên mặt đầy ngơ ngác.
" Cậu thật không biết?" Nhìn Dư Cảnh Thiên không giống như giả vờ, La Nhất Châu nhíu mày.
" Môn sinh lý cậu có học không vậy?"
Thế là, hỏi gì cũng không biết Dư Cảnh Thiên bị La Nhất Châu buộc học kiến thức về sinh lý của Omega đến chiều. Thật xấu hổ, Dư Cảnh Thiên che mặt.
" Hiện tại biết thẹn, cậu hôm qua trước mặt mọi người phát tình không phải rất dũng cảm sao?"
" Đại ca, coi như em van anh, đừng nói nữa." Dư Cảnh Thiên xấu hổ đầu hàng.
" Ha ha." La Nhất Châu trào phúng cười một tiếng.
Đến đêm, Dư Cảnh Thiên tiếp nhận đợt phát tình thứ hai.
" La Nhất Châu ~" Dư Cảnh Thiên quyết định thừa cơ câu dẫn La Nhất Châu sau đó thuận lý thành chương ôm đùi.
" Không thể, cậu nghĩ cùng đừng nghĩ." La Nhất Châu đi sang phòng khách, không yên tâm thậm chí còn khóa cửa.
" Quá đáng a." Nhìn xem cửa phòng đóng chặt, Dư Cảnh Thiên không còn gì để nói. Câu dẫn không thành công, em đành dùng thuốc ức chế La Nhất Châu đã chuẩn bị sẵn.
" Đã không có vấn đề gì thì cậu trở về nhà mình đi." Sáng sớm hôm sau La Nhất Châu đối Dư Cảnh Thiên nói.
" Ăn xong chùi mép*?" Dư Cảnh Thiên chấn kinh.
[* 拔吊无情 - bạt điếu vô tình: cụm từ này dùng cho cả nam lẫn nữ (phù hợp dành cho nam hơn) ý chỉ những người đàn ông bội bạc sau khi chiếm được người ta xong thì vứt bỏ, là 1 dạng như tra nam.
Theo Baidu – tra nghĩa Trung xong tìm câu nghĩa tiếng Việt phù hợp muốn tiền đình]
" Nói chuyện tử tế." La Nhất Châu gõ đầu Dư Cảnh Thiên bắt đầu công tác giáo dục trẻ nhỏ. Dư Cảnh Thiên ôm đầu suy nghĩ quyết định đây là thời điểm nên nói bóng gió cho La Nhất Châu chuyện về ngày tận thế .
" La Nhất Châu, tầng hầm nhà anh lớn vậy không muốn tích trữ chút đồ ăn thức uống sao?"
" Không."
" La Nhất Châu, tích chút đồ đi, hai tháng sau sẽ có tai họa ập tới." Dư Cảnh Thiên dùng giọng điệu nghiêm túc trước nay chưa từng có.
" Tin em đi."
Nhìn đồ chất đầy tầng hầm, La Nhất Châu nghĩ mãi mà vẫn không rõ tại sao mình lại nghe theo Dư Cảnh Thiên.
" Làm tốt lắm." Dư Cảnh Thiên đối với hành vi của La Nhất Châu biểu thị hết sức hài lòng.
5.
Tận thế bất ngờ ập đến, cô gái đang băng qua đường đột nhiên thô bạo cắn xé người bên cạnh, mọi người chấn kinh, tiếng thét chói tai vang lên, người chạy tứ tán. Người đàn ông bị cắn chết đột nhiên đứng lên, sau đó dùng tư thế vặn vẹo nhào về phía người khác.
" Vì sao cậu biết?" Xem tin tức, La Nhất Châu ánh mắt thâm trầm nhìn về phía Dư Cảnh Thiên.
" Bởi vì em đã trải qua, em chết bởi vì bọn họ " Dư Cảnh Thiên chỉ chỉ Zombie.
" Nhưng không biết vì sao em trùng sinh."
" Vì sao không sớm nói cho những người khác? Nói cho chính phủ?"
" Không nói đến chuyện em nói ra bọn họ tin hay không, Từ lúc trùng sinh đến trước khi tận thế xảy ra em hoàn toàn không có cách nào đem những này chữ nói ra miệng, phảng phất trong bóng tối có cái gì ngăn cản em nói cho người khác biết." Dư Cảnh Thiên mím chặt môi, em làm sao không muốn nói ra , như thế rất nhiều người không phải chết.
La Nhất Châu lẳng lặng nhìn Dư Cảnh Thiên, như thể đang suy nghĩ đến tính chân thực trong lời nói của em, cuối cùng anh nói.
" Đừng khóc, tôi tin cậu."
"Cậu tại sao đột nhiên tìm tới tôi?" Ngồi vào trên ghế sofa, La Nhất Châu cúi đầu hỏi.
" Đời trước anh rất mạnh, em vốn định cùng anh cường cường liên hợp, thế nhưng là không ngờ đời này em phân hoá thành O , em đời trước là một Alpha rất mạnh đó."
Đáp án trong dự liệu, La Nhất Châu nhắm lại mắt. Quả nhiên nói cái gì thích mình, đều là là gạt người.
" Cậu đi đi, tôi không muốn cùng cậu liên thủ."
Bị La Nhất Châu đột nhiên xua đuổi, Dư Cảnh Thiên kinh ngạc khó hiểu hỏi.
" Vì sao? Em mặc dù không phải Alpha , nhưng là em biết rất nhiều tin tức về ngày tận thế, có thể giúp anh."
" Không cần."
Bị đuổi về nhà, Dư Cảnh Thiên tức giận, La Nhất Châu là tên đại ngốc!
Bên này La Nhất Châu nằm ngửa trên ghế sofa, trong gian phòng còn lưu lại thoang thoảng dư vị của Dư Cảnh Thiên. Một người thích một người khác phải mất bao lâu anh không biết, anh chỉ biết mình thích Dư Cảnh Thiên chỉ cần ba tháng.
" Nếu là em không thích tôi, tôi sẽ không giữ em lại bên người." Đưa tay che mắt, La Nhất Châu lẩm bẩm nói.
Một ngày sau, La Nhất Châu hối hận. Lúc anh tắm rửa, trên khăn tắm thoang thoảng hương đào, anh đi ngủ, trên giường tràn ngập tin hương vị đào của em, thậm chí anh nằm mơ, đều có bóng dáng của em. Vỏn vẹn một ngày, khao khát nhung nhớ em đã dâng trào mãnh liệt, thế là, La Nhất Châu quyết định thừa dịp tình huống bây giờ còn chưa nghiêm trọng đi dỗ dành Dư Cảnh Thiên quay trở lại.
Sau khi bảo vệ cẩn thận cổ, cổ chân và các bộ phận khác trên cơ thể, võ trang đầy đủ La Nhất Châu mở cửa liền lâm vào mê mang. Cho tới bây giờ đều là Dư Cảnh Thiên đến tìm mình, hiện tại Dư Cảnh Thiên rời đi, anh không biết tìm từ đâu.
Kế hoạch tìm kiếm Dư Cảnh Thiên còn chưa bắt đầu đã chết yểu, La Nhất Châu tâm tình không tốt rất buồn bực.
" Cứu mạng!" Có người kêu cứu.
Không thể phủ nhận, tâm tình có kém La Nhất Châu vẫn là người tốt, anh cầm vũ khí lên tiến đến cứu người.
" Cảm ơn anh." Cô gái được cứu, ngồi ở trên ghế sofa run lẩy bẩy. Nhìn ghế sofa vẫn lưu dư vị của Dư Cảnh Thiên bị người khác ngồi lên, La Nhất Châu bất giác nhíu mày.
" Không cần cám ơn, chị biết người này không?" Lấy điện thoại ra tìm ảnh Dư Cảnh Thiên, anh hỏi cô gái.
" Không, không biết." Cô gái nhìn một chút rồi nói, phát hiện La Nhất Châu tâm tình có chút sa sút, cô gái mở miệng an ủi.
" Là người rất quan trọng sao? Nhất định sẽ không có việc gì, người nào được người khác lo lắng đều sẽ bình an."
" Cảm ơn." Thu hồi điện thoại , La Nhất Châu hít sâu, đè xuống trong lòng lo âu cùng nhung nhớ.
" Trên lầu có phòng trống chị tùy tiện ở, nhưng lầu hai không nên động." Phòng ngủ lầu hai, là nơi Dư Cảnh Thiên từng ở.
" Cảm ơn anh, anh thật tốt bụng." Không ngờ mình được thu lưu, cô gái có chút kinh ngạc, nhưng sau đó trấn tĩnh lại vội vàng nói cảm ơn.
Cô gái nghe lời lên lầu không đi quấy rầy La Nhất Châu đang đầy tâm trạng, trong lúc giơ tay nhấc chân đó có thể thấy được khí chất của người được giáo dưỡng tốt.
" Đúng rồi, anh La, nhà của tôi có chút quan hệ, tìm người cũng không hẳn khó, cho tôi mượn điện thoại tôi có thể giúp anh tìm người."
Nghe vậy La Nhất Châu ánh mắt sáng lên, tìm điện thoại đưa cho cô gái.
" Xin lỗi đã làm phiền chị."
"Không phiền, coi như báo đáp ơn cứu mạng." Tại lầu ba tùy tiện tìm một gian phòng ở lại, cô gái cầm di động do dự. Cô cực hận gia đình của mình, người cha là Alpha có quyền thế, cùng mẹ là Omega mềm yếu, luôn luôn bị bạo lực lạnh, hôn nhân của mình cũng không thể làm chủ... Nhưng là, nghĩ đến La Nhất Châu dáng vẻ khổ sở, cô thở dài, mình đã bất hạnh như vậy, có thể khiến cho người khác vui vẻ một chút cũng được, huống hồ anh còn cứu mình. Quyết định xong, cô bấm điện thoại.
" Tìm được, đây là tư liệu của cậu ấy, cách anh không quá xa, đại khái cách nửa thành phố." Cô gái rõ ràng đã khóc qua đưa điện thoại di động cho La Nhất Châu.
" Cảm ơn anh để tôi ở lại, nhưng tôi phải đi rồi, chút nữa người nhà sẽ đến đón tôi."
Tiếp nhận điện thoại xác nhận xong nơi ở của Dư Cảnh Thiên, La Nhất Châu quyết định chờ cô gái đi lập tức xuất phát, nhưng khi anh ngẩng đầu nhìn đến sắc mặt của cô.
" Không muốn về nhà sao?" Dừng một chút.
" Không muốn về có thể không trở về, chị có thể ở lại đây, cái tiểu khu này coi như an toàn, tầng hầm có rất nhiều nhu yếu phẩm, chỉ là tôi sẽ rời đi, chị phải tự mình bảo vệ mình."
" Thật sao?" Nữ nhân có chút ngạc nhiên hỏi.
" Ừm, tôi muốn đi tìm người tôi yêu, chị bảo trọng." Nói xong La Nhất Châu lập tức đi ra ngoài.
Đường tìm Dư Cảnh Thiên so với suy nghĩ của La Nhất Châu khó hơn nhiều, mặc dù tận thế vừa xuất hiện, nhưng tốc độ lây nhiễm của nhân loại đã nhanh không thể khống chế. Lại chém chết một con Zombie đang hướng tới mình, La Nhất Châu có chút mỏi mệt chống đầu gối thở hào hển.
Lúc này Dư Cảnh Thiên đang nằm bất động trong nhà, em còn đang tức giận. Hừ, là mình không đủ thông minh không đủ đáng yêu không đủ đẹp trai sao? La Nhất Châu là đồ đần vậy mà không nguyện ý ở cùng với mình? Ha ha ha, mình lại tìm một cái Alpha đẹp trai hơn, mạnh hơn anh, cho anh tức chết.
.
" Phiền chết!" Quấn mình vào chăn mềm, Dư Cảnh Thiên vừa tức giận vừa không cách nào ngăn mình nghĩ đến La Nhất Châu.
" Thật không có tiền đồ, anh ta không cần mình mà mình còn nghĩ tới anh ta làm gì." Dư Cảnh Thiên phỉ nhổ mình.
6.
La Nhất Châu trải qua muôn vàn gian khổ mới tới được cửa tiểu khu Dư Cảnh Thiên ở, lúc này cách lúc anh rời nhà đã qua năm ngày. La Nhất Châu trạng thái cực kỳ tồi tệ, liên tục giết chóc khiến anh sinh ra cảm xúc bạo ngược, đến mức anh vừa nghĩ tới Dư Cảnh Thiên liền muốn đem em đè xuống đất cưỡng ép đánh dấu, coi như Dư Cảnh Thiên khóc lóc cầu xin anh cũng muốn mạnh mẽ chiếm hữu em.
Đem Zombie lượn lờ trước cửa tiểu khu xử lý xong, La Nhất Châu toàn thân tản ra khí tức người sống chớ gần, nhìn cực kỳ hung tợn.
" Mở cửa." Anh nói với người bảo vệ.
" Vì... vì sao phải mở, ai biết cậu có bị lây nhiễm hay không."
Cảm xúc tích tụ lên đến đỉnh điểm, La Nhất Châu không có kiên nhẫn cùng người này tốn thời gian, anh muốn lập tức lập tức nhìn thấy Dư Cảnh Thiên.
" Mở cửa." Máy móc lặp lại, La Nhất Châu trong mắt lóe lên tia khát máu, đưa tay nắm chặt cửa sắt.
" Không mở! Chúng tôi chịu trách nhiệm về sự an toàn của mọi người."
Bình tĩnh lại, bọn họ không sai, không nên tức giận, cực lực để mình trấn tĩnh lại, La Nhất Châu tay dùng sức nắm cửa sắt đến phát run.
" Tôi không có bị lây nhiễm, tôi muốn tìm Dư cảnh Thiên ở Tòa C nhà 404, làm ơn." Từ trong cổ họng phát ra câu nói này, La Nhất Châu cơ bản đã dùng hết sự tỉnh táo của bản thân.
Dư Cảnh Thiên mê man tiếp nhận thông tin, lúc này ai còn sẽ đến tìm mình? Thế nhưng em dần dần tăng tốc đi ra trong lòng tràn đầy chờ mong.
" Làm ơn, nhất định phải là anh." Trong lòng không ngừng mặc niệm cái tên đó, Dư Cảnh Thiên thở hồng hộc đi tới cửa.
" Mở cửa nhanh! Là tới tìm tôi!" Nhìn thấy La Nhất Châu mệt mỏi kiệt sức ngồi ở ngoài cửa, Dư Cảnh Thiên đau lòng đỏ mắt.
Cửa mở ra, thế nhưng La Nhất Châu đã quá mệt mỏi, anh dùng sức mấy lần cũng không có thể đứng vững, không có cách nào, anh hướng Dư Cảnh Thiên nói.
" Đến trong lòng anh, Dư Cảnh Thiên."
Nghe nói như thế Dư Cảnh Thiên không chút do dự nhào vào trong lòng La Nhất Châu, lực quá lớn khiến La Nhất Châu lảo đảo, nhưng anh không để ý chút nào thậm chí khóe môi cong lên, La Nhất Châu ghé vào tai Dư Cảnh Thiên nói.
" Tìm được em rồi, Đào nhỏ của anh."
" Đưa anh về nhà đi."
END?
END????
Đoạn sau của tui đâu, QAQ, ABO mà cho uống nước suông thế này
sao T________T
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro