Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[ChâuThiên] Butter Bomb (phần đầu)


Lofter: guizhoutianjimuyunzhe
Edit: Yue
OOC, ngọt, 7000+ chữ
Tham khảo đoản trước: "49 điểm"
Có một "bên thứ ba" trong bài viết, hồi sau sẽ rõ.
Nhạc khuyến khích nghe để dâng trào cảm xúc
"Anh đừng nhớ tới em" bản piano:
https://guizhoutianjimuyunzhe.lofter.com/post/4c506ce5_1cc141b5c
Hoặc bản em Thiên hát:
https://youtu.be/wrZfVTXCPT8

Giải nghĩa tên fic:
Nãi du tử đạn(奶油子弹) - Bóng cười
Bóng cười hay còn gọi là khí gây cười (Khí Dinitơ Oxit - N2O) là một chất không màu, không mùi. Khi người dùng hít vào thì hợp chất hóa học này làm chậm thời gian phản ứng của cơ thể, khiến người hít khí cười có cảm giác hưng phấn, vui vẻ. Nhưng sự vui vẻ nhân tạo này không che được đau đớn trong lòng đâu nhé hai đứa.

Bổ sung ý nghĩa tên fic:
Nãi du tử đạn (奶油子弹)- 奶油: Kem, 子弹: viên đạn.
Butter Bomb hay là bom kem thực chất là khí nitơ oxit (N2O) - Khí gây cười- được bọc trong một thùng thép nhỏ, được đặt tên như vậy vì mùi kem ngọt ngào và hình dạng của thùng thép giống như một viên đạn. Cái này giống như phiên bản cấp cấp hơn của bóng cười ấy.

Mấy mẹ Trung đặt tên fic đau não vãi, lật muốn tung Google vs Baidu mới hiểu được nghĩa nhưng mà k biết giải thích thế nào cho dễ hiểu (˘・_・˘)

Má ơi, tắc não vs bà au thiệt, thui đổi tên luôn cho sang chảnh :))))

-Chính văn-

Trước khi em rời đi, anh nhuộm tóc đỏ, đó là màu tóc của em buổi đầu mình gặp gỡ.

Em đi rồi, anh dù tóc có rối loạn cũng không muốn đi tìm người khác giúp làm tóc.

Thầy Tony của anh rời đi, tóc anh vốn do em quản, hiện tại cũng chẳng có tâm trạng để ý nữa…...

"Tony...... A... Không phải......" La Nhất Châu theo thói quen mở miệng trước rồi mới quay đầu sang bên cạnh, phát hiện hôm nay mình đã lần thứ N gọi sai tên người bên cạnh, anh có chút lúng túng gãi gãi đầu, "......thật xin lỗi…..Tôi..."

Người kia có chút tức giận nhìn anh. La Nhất Châu muốn nói gì đó nhưng tất cả đều bị ngăn ở cổ họng, kỳ thật anh cũng không biết anh nên giải thích thế nào...... Có lẽ trong tiềm thức anh đã hình thành thói quen người đứng bên cạnh anh chính là em, mà không phải...... Nhìn người bên cạnh, La Nhất Châu trong lòng ngoại trừ áy náy còn sinh ra mấy phần cảm xúc kỳ lạ, giống như phủ lên từng đám sương mù, không rõ ràng, chính anh cũng không hiểu.

Nhưng là, anh xác thực không nên gọi sai tên người khác. Hôm nay có chuyện gì, sao tâm trạng lúc nào cũng loạn.....

"Ài, thôi...... Tôi cũng quen rồi, " người bên cạnh nói, "Cậu nên cảm thấy may mắn vì micro của chúng ta còn chưa mở đi, nếu bị người có tâm tư nghe được, còn không biết ở sau lưng nói huyên thuyên cái gì...... Chính cậu nên chú ý chút đi."

"Ừm, tôi biết, cám ơn cậu, Jo." La Nhất Châu cau mày nghiêm túc gật đầu, nhìn chằm chằm camera cách đó không xa, lác đác không có mấy, nhưng cũng đủ đem nhất cử nhất động của bọn họ thu hết vào ống kính. Quên đi, dù sao hiện tại tiết mục này có khả năng phát sóng hay không còn chưa biết. Tuy yên tâm nhưng đồng thời cũng chán nản. Dù không bị loại, có được thành đoàn xuất đạo hay không, lấy tình thế trước mắt xem ra kết quả thế nào khác biệt cũng không lớn. Chỉ là tiếc nuối nửa năm này......

Máy quay phim dạo qua một vòng, cuối cùng đến chỗ La Nhất Châu.Nhìn trên sân khấu sau khi hoàn tất bài phát biểu bắt buộc, HLV cùng thực tập sinh ôm nhau khóc loạn cào cào, trên màn ảnh anh chỉ đỏ hai hốc mắt. Cảm xúc dồn nén đã lâu, nhưng anh vẫn là khóc không được. Mấy ngày nay quá khổ quá mệt mỏi, nước mắt đều nhanh chảy cạn.

......

Cảm giác bất lực này đã trải qua nhiều lần trong mấy ngày qua. Vận mệnh giống như đều nắm giữ trong tay người khác, dù đi hướng đông hay hướng tây, tiếp tục hay dừng lại, cho tới bây giờ không phải do chính bọn họ lựa chọn. La Nhất Châu nghĩ đến những thứ này liền rất bực bội. Trước đây, khi gặp những chuyện trái ngược với mong muốn của bản thân, anh vẫn còn có thể khống chế mình, rất nhanh điều chỉnh tốt cảm xúc. Hiện tại người kia đột nhiên rời đi, tâm tình của anh giống như cũng theo em đi mất. Hiện thực bức bách bọn họ phải tuân thủ quy định. Không thể phản kháng, anh lại tự lựa chọn phương thức thứ ba, thụ động né tránh, để cho mình tránh càng xa càng tốt. Chạy trốn, theo một ý nghĩa nào đó, cũng là một loại tự cứu đi.

Ghi hình suốt đêm, sáng sớm hôm sau rời Xưởng, mệt mỏi hầu như đem cảm xúc con người xóa sạch. Trước khi lên xe, anh quay đầu nhìn Đại Xưởng lần cuối, anh thậm chí cảm thấy không phân ra được một chút tinh lực để hoài niệm nơi này. Vừa đến Ký túc xá mới, La Nhất Châu liền tự giam mình ở trong phòng ngủ quên cả trời đất. Tỉnh lại đã là lúc ánh chiều tà le lói, bên ngoài tiếng đồng hồ ting ting, tiếng bước chân xuống lầu, tiếng đập cửa từng trận, khiến cho anh tỉnh giấc. Gian phòng bên trong hỗn độn lờ mờ, bên ngoài ánh đèn từ trong khe cửa lọt vào, chiếu lên sàn nhà, có chút ánh sáng phản chiếu lên mắt của anh, La Nhất Châu cảm thấy rất chói mắt. Nghe thanh âm, đám bạn cùng phòng gọi đồ ăn ngoài cùng một chỗ chơi game nói chuyện phiếm, bọn hắn ngược lại vẫn còn tinh thần.

"Cộc cộc", tiếng đập cửa gần trong gang tấc, La Nhất Châu miễn cưỡng ra mở cửa, đèn hành lang quá sáng, có lẽ trước đó đã quen quen với bóng tối trong phòng, trong khoảnh khắc mở cửa anh bị ánh sáng kích thích không mở mắt được.

Cho nên anh cũng không thấy rõ biểu lộ ngập ngừng của người bạn cùng phòng nào đó.

"...... Cậu cũng một ngày không ăn gì, vẫn là ra ăn chút đi......"

"Không cần, mọi ngườii ăn đi, tôi không đói....." Ngữ điệu rất nhu hòa lại rất xa cách, nói xong anh liền muốn đóng cửa phòng.

Người tới vẫn là nhịn không được, vội vàng mở miệng, "...... La Nhất Châu, tôi lần trước không phải cùng cậu nói qua sao, có chuyện gì đừng giấu trong lòng, không cần gặp vấn đề gì liền trốn tránh, cậu như vậy để người khác ——"

"Tôi không có, thật, tôi chỉ là hơi mệt muốn ngủ mà thôi." Rất bình tĩnh cứng nhắc đánh gãy, đè nén sự nóng nảy tiềm ẩn. Thật ra anh biết người đến có ý tốt, nhưng là anh hiện tại chỉ muốn tùy hứng cẩu thả, chẳng lẽ anh còn không thể lưu lại chút không gian chỉ dành cho bản thân sao?

Cảm ơn người đến tận tình khuyên bảo, anh vẫn là trở về vỏ ốc của mình. Lúc trước mình luôn nhìn trước ngó sau, thận trọng từ lời nói đến việc làm quá lâu, có chút mệt mỏi. Huống hồ, người mà anh muốn thổ lộ đã sớm rời đi......

Khóa lại cửa, một lần nữa nằm lại trên giường, La Nhất Châu nhắm mắt dưỡng thần muốn trở lại giấc mộng, cuối cùng lại là tỉnh ngủ. Anh quay đầu ngẩn người nhìn bầu trời chập choạng tối ngoài cửa sổ. Chạng vạng, không có hoàng hôn, không có mây, cũng không có màu sắc, ảm đạm, khó coi. Trong một buổi tối bình thường như thế này, anh chợt nhớ tới Dư Cảnh Thiên. Lần trước anh cùng Dư Cảnh Thiên luyện vũ đạo cả đêm, hai người chạy tới sân thượng chờ mặt trời mọc, kết quả chờ nửa ngày cũng là bầu trời xám xịt như hôm nay, bọn họ mới nhận ra ngày đó là ngày trời đầy mây......

"Không sao, lần sau chúng ta sớm xem dự báo thời tiết lại đến ngắm bình minh, chắc chắn sẽ không có sai sót, ha ha" , anh nhớ kỹ Dư Cảnh Thiên lúc ấy nói như vậy.

"Ừm" anh phụ họa theo. Lúc ấy nghĩ chính là, nào có chuyện không hẹn mà gặp.

Nhưng là bây giờ anh mới hiểu được, chuyện làm cho người khó chịu nhất chính là đến cuối cùng mới phát hiện, nào có nhiều chuyện xảy ra như mong đợi.

Cho đến lúc Dư Cảnh Thiên rời đi, bọn họ đều không thể cùng một chỗ ngắm mặt trời mọc. Bỏ lỡ duyên phận. Bọn họ giống đang diễn kịch. Có lẽ, may mắn có thể nhìn thấy mặt trời mọc đều bị bọn hắn đổi thành may mắn có thể cùng một chỗ thêm một khắc đi.

......

La Nhất Châu đưa tay sờ đến điện thoại trên đầu giường, vốn chỉ là muốn xem thời gian. Màn hình hiển thị 6:28, cùng 99+ sms và cuộc gọi chưa nhận.

Anh xoa xoa huyệt Thái Dương rồi đứng dậy. Không để ý tin nhắn, mà là ấn mở list nhạc phát hằng ngày.

《 Anh đừng nhớ đến em 》-  Dư Cảnh Thiên

Ngẫu nhiên phát ra cũng sẽ trùng hợp như vậy.

m thanh quen thuộc từ loa điện thoại phát ra chậm rãi tiến vào lỗ tai, mãnh liệt đâm sâu vào trái tim anh.

"Em đã cô đơn bao lâu nhưng vết thương vẫn chưa lành.

Cảm giác như thế giới đều đang cười nhạo em.

Em có kiêu ngạo như thế nào cũng không chịu nổi một đòn anh biết không?

Gặp được anh em liền bị đánh gục.

Anh đánh thức núi băng ngủ say rồi ung dung bỏ chạy.

Anh luôn có cách dễ dàng làm mọi thứ.

Chỉ một nụ cười xa xăm

Lòng em như sóng cả dâng trào.

Lại nghe được mùi vị của nước mắt rơi.

Rõ ràng anh cũng rất yêu em

Không lý nào tình yêu này không có kết quả.

Chỉ cần anh đủ dứt khoát.

Thì cớ sao chúng ta lại chia ly.

Đêm dài lắm mộng

Anh cũng đừng nhớ tới em

Đến lúc đấy anh liền biết có bao nhiêu đau."

......

Đoạn clip cover này là hôm qua mới phát ra, chỉ chưa đầy hai phút, La Nhất Châu đã nghe không biết bao nhiêu lần. Đợi đến lúc tỉnh táo hơn một chút, anh phát hiện mình đã ấn mở icon app wechat 99+ thông báo, có một tin nhắn chưa đọc, đó là lời từ biệt cuối cùng người kia dành cho anh.

Buổi sáng, 5/ 5, 05: 20

"Tạm biệt, Nhất Châu. Chúc anh mọi chuyện đều tốt." 

"Em ở đâu, về nhà rồi sao? Chờ anh tới tìm em." La Nhất Châu hoảng loạn nhanh chóng đánh chữ, nước mắt cũng tuôn rơi. Run run ngón tay nhấn gửi đi, nước mắt vừa vặn lăn xuống trên màn hình. Chữ không thấy rõ, nhưng dấu chấm than màu đỏ vẫn rất bắt mắt.

❗️"💙 xác minh bạn bè được bật, bạn chưa phải bạn bè của anh ấy (cô ấy). Trước tiên, vui lòng gửi lời mời kết bạn, sau khi đối phương đồng ý mới có thể nói chuyện. Gửi xác minh kết bạn."

La Nhất Châu vẫn là chưa từ bỏ ý định.

❗️"Dư Cảnh Thiên, em đang ở đâu!"

❗️"💙 xác minh bạn bè được bật, bạn chưa phải bạn bè của anh ấy (cô ấy). Trước tiên, vui lòng gửi lời mời kết bạn, sau khi đối phương đồng ý mới có thể nói chuyện. Gửi xác minh kết bạn."

❗️"Dư Cảnh Thiên, anh nhớ em."

❗️"💙 xác minh bạn bè được bật, bạn chưa phải bạn bè của anh ấy (cô ấy). Trước tiên, vui lòng gửi lời mời kết bạn, sau khi đối phương đồng ý mới có thể nói chuyện. Gửi xác minh kết bạn."

❗️"Dư Cảnh Thiên, anh muốn gặp em."

❗️"💙 xác minh bạn bè được bật, bạn chưa phải bạn bè của anh ấy (cô ấy). Trước tiên, vui lòng gửi lời mời kết bạn, sau khi đối phương đồng ý mới có thể nói chuyện. Gửi xác minh kết bạn."

❗️"Dư Cảnh Thiên, em nói cho anh em đang ở đâu có được không?"

❗️"💙 xác minh bạn bè được bật, bạn chưa phải bạn bè của anh ấy (cô ấy). Trước tiên, vui lòng gửi lời mời kết bạn, sau khi đối phương đồng ý mới có thể nói chuyện. Gửi xác minh kết bạn."

❗️"Dư Cảnh Thiên..."

❗️"💙 xác minh bạn bè được bật, bạn chưa phải bạn bè của anh ấy (cô ấy). Trước tiên, vui lòng gửi lời mời kết bạn, sau khi đối phương đồng ý mới có thể nói chuyện. Gửi xác minh kết bạn."

......

Kỳ thật La Nhất Châu đều đoán được hơn phân nửa là kết quả như vậy, ngày đó Dư Cảnh Thiên rời đi Đại Xưởng thái độ rất kỳ lạ, không phải là không báo trước cho anh. Nhưng anh không muốn tin, hóa ra em thật có thể làm được nhẫn tâm như vậy, nói xóa liền xóa, nói muốn cùng anh phân rõ giới hạn, liền thật đem mọi thứ cắt đứt.

Anh lại ấn mở Weibo, tìn tên của em. Weibo em tạm dừng tại ngày 2/5, "Đánh bảng lần quay cuối cùng" Vậy mà một câu thành sấm...... Tất cả đều là bản xem trước của chương trình, em không có cập nhật thêm. Những lời chửi rủa của cư dân mạng vẫn vậy, tên của em bị treo sau những lời làm ghê tởm, La Nhất Châu nhìn càng thêm khó chịu, dứt khoát đem xóa Weibo.

Tìm trong điện thoại chỉ có vài tấm hai người chụp chung, nước mắt La Nhất Châu lại rơi xuống màn hình, anh lại không chịu dừng lại, chỉ là dùng tay áo lau đi lau lại, càng lau càng nhòe, trong hình hai người cười vui vẻ, bị nước mắt phủ lên một tầng mơ hồ, ánh mắt của em cũng bị che phủ, cái gì cũng nhìn không rõ.

Không phải một mực nói mình là nam nhân cứng rắn sao, đổ máu, đổ mồ hôi không đổ lệ sao? Anh vô lực ngồi xổm xuống vùi đầu giữa hai tay đang ôm chặt lấy cơ thể mình.

......

Điện thoại đột nhiên có cuộc gọi, là Thập Thất gọi tới.

"Ta nói, đại ca à, anh đang làm gì vậy? Tiểu Thiên muốn đi, anh không đến tiễn sao?"

"Chờ một chút, chẳng lẽ anh không biết? Ài, mặc dù cậu ấy không cho em nói với anh, nhưng em nghĩ, hai người trước đó không phải rất......"

La Nhất Châu không đợi hắn nói hết câu liền mở miệng hỏi, "Thập Thất, em ấy ở đâu?"

"...... Alo? La Nhất Châu...... Anh đừng hỏi nữa, cũng đừng tới, chúng ta không gặp mặt thì tốt hơn." Ngoài dự đoán, đối diện là thanh âm của Dư Cảnh Thiên mang theo nồng đậm giọng mũi, La Nhất Châu nhất thời lại hoảng hốt, cho là mình nghe nhầm.

Nhưng anh nhanh chóng tỉnh táo, "Em muốn đi?! Vì sao không nói cùng anh, vì sao không muốn anh tiễn em....."

"......"

"...... Alo? Dư Cảnh Thiên?"

"......" La Nhất Châu im lặng, dường như nghe được đầu kia điện thoại truyền tiếng nức nở đè nén.

"...... Dư Cảnh Thiên, đừng khóc...... Dư Cảnh Thiên nhi? Dư Cảnh Thiên em nói gì đi!!!" La Nhất Châu sốt ruột kêu lên.

"......Nhất Châu… em——"âm điệu mềm mềm lọt vào tai, lại đột nhiên bị một chuỗi giọng nữ máy móc đánh gãy.

"...... Hành khách trên chuyến bay mang số hiệu CA0316, từ Bắc Kinh đến Vancouver xin chú ý, chúng tôi thật xin lỗi khi phải thông báo tới quý khách, bởi vì thời tiết gió lớn ảnh hưởng, chúng tôi quyết định hủy bỏ chuyến bay này, chúng tôi thành thật xin lỗi vì điều này......"

Điện thoại trong nháy mắt bị cúp máy, một loạt âm thanh báo bận tút tút tút vang lên. La Nhất Châu cảm thấy mình chưa từng thực sự may mắn như vậy. Hóa ra còn thời gian, hóa ra em còn chưa đi. Như vậy anh còn có cơ hội gặp em một lần, nói rằng mình đã nghe những bài em hát, đi rằng mình rất nhớ em, nói với em tất cả những gì mình muốn nói......

......

40 phút sau, Thập Thất gửi tới định vị là một khách sạn..

"Đại ca, em chỉ có thể giúp anh tới đây.. Vì đã thề sẽ không tiết lộ địa chỉ với anh, em đã bỏ hết cả tiền vốn a, mười bữa lẩu với mười bữa ăn đồ nướng a a a a a."

"Đồng chí Thập Thất, tổ chức ghi nhận công lao của em! Nồi lẩu cùng đồ nướng tính cho anh."

"Đại ca, có câu nói này của anh liền đáng giá 👌 Vì huynh đệ không tiếc mạng sống, không chối từ.【 Ôm quyền 】"

La Nhất Châu vội vàng từ trong hành lý lấy ra thứ gì đó nhét vào túi áo, sau đó liền chạy ra ngoài.

......

"Cộp cộp" , hai tiếng đập cửa nặng nề..

Dư Cảnh Thiên nhìn qua mắt mèo, là một anh trai shipper.

Kỳ quái, mình không có gọi đồ ăn? Chẳng lẽ là Thập Thất giúp mình gọi? Hắn lấy điện thoại di động ra, quả nhiên Thập Thất phát Wechat nói giúp hắn gọi đồ ăn hẳn là đã đến.

Hắn lúc này mới cẩn thận mở hé cửa, chỉ duỗi một tay ra ngoài, "Cám ơn......

A!!!" Vừa định nhận cái túi, không ngờ người kia vậy mà trực tiếp chụp lên tay của hắn, đồng thời đột nhiên dùng lực đẩy cửa vào, Dư Cảnh Thiên bị dọa đến não bộ trống rỗng, không nhịn được nhắm mắt kêu to, hai tay khua loạn xạ, dùng hết toàn lực đem người đẩy ra ngoài.

Là antifan sao??? Hay là tư sinh???!!!

Đều không phải, là La Nhất Châu.

Dư Cảnh Thiên vẫn còn đang hoảng loạn la hét, La Nhất Châu đành phải dùng tay che miệng của em, một cái tay khác bóp lấy eo của em đẩy vào phòng, đóng cửa lại. Anh lúc này mới gỡ xuống mũ ngụy trang, thở hổn hển ngước mắt nhìn chằm chằm Dư Cảnh Thiên thấp giọng nói: "Đừng hét, là anh."

"......! La Nhất Châu? Anh điên rồi!" Dư Cảnh Thiên vừa thẹn quá hóa giận, tránh xa anh xoay người lại đi kéo cửa.

"Thập Thất, dám phản bội tôi!" Hắn ở trong lòng hùng hùng hổ hổ.

Mở cửa, Dư Cảnh Thiên không nhìn La Nhất Châu, đè nén chua xót khổ sở trong lòng, ngẩng cằm lạnh như băng mở miệng: "Anh mau đi đi, đừng để ai chụp được."

La Nhất Châu hôm nay cũng không biết uống nhầm thuốc gì, không nói một lời, kết quả ba bước thành hai, vọt thẳng tới đem hắn nhấn trên cửa, cửa lại lần nữa bị đóng. Dư Cảnh Thiên giống như là kẻ xấu bị chế phục đè cứng trên cánh cửa. Dư Cảnh Thiên không thể động đậy, đau đến nhíu mày, vừa định mở miệng mắng thì La Nhất Châu lại buông lỏng tay, từ phía sau lưng đem hắn ôm chặt. Đầu của anh chôn ở hõm vai hắn, thanh âm rầu rĩ, chậm rãi nói: "Dư Cảnh Thiên, anh nhớ em lắm."

Dư Cảnh Thiên nghe được sững sờ, len lén cười, nhưng lại càng muốn khóc hơn. Hắn đành phải nghiến răng nghiến lợi, giả vờ hung dữ: "Anh tính đổi nghề đi làm đặc công sao, cho nên lấy em ra luyện tập, học làm sao hàng phục tội phạm hả, La Nhất Châu?" Bị đè ép lên cánh cửa, hắn không thoải mái liền vặn vẹo uốn éo thân, La Nhất Châu mới thoáng buông ra hắn. Hắn khó khăn xoay người, cùng La Nhất Châu mặt đối mặt, đỏ mắt trừng anh. Lúc này hắn mới ngửi được mùi rượu thoang thoảng trên người La Nhất Châu.

"Anh còn uống rượu?! Không phải là uống say rồi chứ?" Dư Cảnh Thiên sợ ngây người, đây là "Thanh niên ba tốt tiểu cán bộ" sao? Hành vi hôm nay của anh thật sự khiến người ta mở rộng tầm mắt. Đầu tiên là giả thành shipper lén xông vào phòng của mình, sau lại đem hai tay mình bắt chéo trên cửa từ phía sau lưng ôm mimhf, cuối cùng bị mình phát hiện uống rượu, quả nhiên là uống rượu mới có thể biến thành dạng này......

Từ từ, hiện tại, hiện tại hắn thế mà còn nghĩ......! Anh sẽ không tính hôn mình đấy chứ?! Nhìn xem anh cách mặt mình càng ngày càng gần, Dư Cảnh Thiên cũng không biết làm sao lại bị ma xui quỷ khiến nhắm mắt lại, mà không phải là đẩy anh ra quay đầu né tránh.

......

La Nhất Châu đúng là uống rượu, còn không chỉ một hai chai. Bởi vì anh sợ, không uống rượu, anh sợ mình sẽ không có dũng khí tìm đến em. Hết thảy đều quay cuồng, giống như ảo giác. Đặc biệt là nhìn thấy Dư Cảnh Thiên lại xuất hiện ở trước mặt anh, là ảo tưởng lớn nhất. Kết quả em lại đuổi mình đi...... Không muốn, mình mới không nguyện ý. Anh muốn gắt gao ôm chặt lấy em, dùng nhiệt độ cơ thể nhau, hô hấp của nhau, cùng nhịp đập mãnh liệt chứng minh đây không phải là mộng. Anh rốt cục lại gặp được em. Mặc dù cũng chỉ mới bốn ngày không gặp mặt, anh lại cảm thấy như đã trải qua nhiều năm.

Từ lúc mới bắt đầu bước vào cửa đã không phải là anh của ngày thường. La Nhất Châu cho dù mạnh mẽ tới đâu cũng không tự chủ được khi nhìn thấy Dư Cảnh Thiên, anh liền không suy nghĩ được gì cả. Anh chỉ muốn gần lại bên em, dán lấy em, ôm em. Hóa ra anh thật rất nhớ em, nhiều hơn so với những gì anh tưởng tượng. Giờ đây Dư Cảnh Thiên đang ở bên anh lại còn đáng yêu muốn xỉu.

Nhìn xem Dư Cảnh Thiên ngây ngô đỏ mặt lại còn nhắm mắt, La Nhất Châu tới gần lại tới gần —— Cuối cùng cũng không có phát sinh cái gì. Anh chỉ là nghiêng qua, dùng hơi nóng men rượu nhẹ nhàng xoa xoa gò má non mềm của em. Kỳ thật anh rất muốn hôn em, nhưng bây giờ còn chưa được, bọn họ phải đem mọi chuyện nói rõ ràng.

Dư Cảnh Thiên còn đang nhắm chặt hai mắt ngoan ngoãn chờ đợi, khẽ cau mày lấy, mi mắt có chút rung động, bờ môi cũng hơi run rẩy, tất cả đều hiển hiện rõ ràng người trước mắt đang khẩn trương. Thật quá đáng yêu. La Nhất Châu nhìn một chút thực sự nhịn không được, ghé vào lỗ tai em cười ra tiếng, anh cười đến đem cái trán dựa vào vai Dư Cảnh Thiên, hai tay đang ôm vai em cũng phát run.

Dư Cảnh Thiên lúc này mới nhận ra được mình cả nghĩ quá rồi. Hắn đến tột cùng là suy nghĩ cái gì! Từ lúc La Nhất Châu bước vào cửa mọi thứ đều không được bình thường. Giữa bọn họ không thể như vậy...... Hắn đột nhiên giật mình tỉnh lại, bị La Nhất Châu cọ cọ mặt, đỏ đến bên tai. Cảm giác xấu hổ cùng tủi thân xông lên đầu. Hắn đẩy ra La Nhất Châu, tức giận mà rống lên: "Anh cách xa em một chút!"

Nhìn La Nhất Châu vẫn đang nhìn mình, vẫn cười nhẹ nhàng. Dư Cảnh Thiên hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, tàn nhẫn đem những lời làm tổn thương người nói ra miệng: "La Nhất Châu, em không đùa với anh. Em nói để anh cách xa em một chút, là thật muốn để anh cách xa một chút."

La Nhất Châu rốt cuộc không còn cười, nhưng anh vẫn là hướng đến gần em, đưa tay muốn kéo em.

Dư Cảnh Thiên gạt tay lui lại một bước, không cho La Nhất Châu có cơ hội nói chuyện, hắn liền tiếp tục nói: "Em biết anh muốn nói cái gì...... Chúng ta đừng tiếp tục dây dưa, em đã đem Wechat của anh xóa đi, anh làm sao vẫn không hiểu?" Hít sâu mấy lần, Dư Cảnh Thiên đáy mắt đã khôi phục một chút tỉnh táo, ánh mắt vô cảm nói, "Thôi, coi như ngày đó em chưa nói rõ với anh, giờ em nói với anh lần cuối —— Chúng ta vốn dĩ cũng không phải là người một đường! Giờ trên người em nhuốm đầy vết bẩn, căn bản không xứng đứng bên cạnh anh, cho nên em lựa chọn sớm rời đi. Mọi người hiện tại thật vất vả thành đoàn, cũng sẽ người càng thích hợp hơn đứng bên cạnh anh, anh càng nên vì trong sạch của bản thân mà chú ý, cách người như em xa một chút, tránh hủy đi tiền đồ của mình......"

"Dư Cảnh Thiên, em cmn nói cái quỷ gì vậy?!" La Nhất Châu nghe được đau lòng giận dữ, không kìm được dùng giọng Tứ Xuyên ngắt lời hắn.

"Cmn đây chính là sự thật! Cũng bởi vì cái đống lộn xộn của em mà các loại tư liệu bịa đặt bôi đen cắt ghép ở trên người anh còn chưa đủ nhiều sao?! Hai chúng ta càng đến gần, liền càng lưỡng bại câu thương, anh không thấy sao? Vẫn là anh cảm thấy vừa xuất đạo liền bị phong sát cũng không quan trọng?" Dư Cảnh Thiên rống trở lại, đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ.

La Nhất Châu dừng lại, anh cúi đầu xuống không nói thêm gì nữa. Dư Cảnh Thiên nói hoàn toàn chính xác là sự thật, mặc dù tất cả những điều này rất ngột ngạt rất khó chịu rất đau đớn, nhưng lại chân thực đến anh không thể nào phản bác.

"...... Vì tương lai phát triển của chính mình, chúng ta coi như chưa từng quen biết được không?" Dư Cảnh Thiên nói tiếp, nước mắt tràn mi, hắn đành phải ngửa đầu quay lưng đi, hai tay nắm thật chặt, ngoài miệng lại lạnh nhạt phun ra một câu, "Anh đi đi, chúng ta về sau  không cần liên lạc......"

Nói xong, hắn không nhìn La Nhất Châu, không chút lưu luyến sải bước đi về phòng ngủ đóng sầm cửa. Thực tế đây đã là cực hạn chịu đựng của hắn, nếu đứng trước mặt người kia thêm một giây thì có lẽ tất cả sự giả vờ tỉnh táo cùng bình tĩnh sẽ tan thành mây khói. Lại ngập ngừng một giây, hắn liền nhịn không được mà xoay người đi ôm chặt lấy người kia, nói hắn có bao nhiêu tủi thân, nói hắn nhớ anh thế nào, nói hắn muốn cùng với anh một chỗ...... Rốt cuộc hắn đứng không vững nữa, những lời nói tàn nhẫn kia đã hao phí hết tất cả tinh lực, Dư Cảnh Thiên dựa vào cánh cửa trượt xuống, tê liệt ngã xuống mặt đất, nước mắt im lặng tuôn trào.

......

La Nhất Châu đứng tại chỗ im lặng rất lâu, lúc ngẩng đầu lên, hốc mắt cũng đỏ ngầu. Anh vẫn cảm thấy cứ thế mà đi không cam tâm. Anh biết, nếu như bây giờ đi, về sau nhất định sẽ hối hận. Kỳ thật mới vừa rồi không có giữ chặt Dư Cảnh Thiên, ngăn chặn em trào phúng cậy mạnh, anh cũng đã bắt đầu cảm thấy hối hận. Đi đến trước cửa phòng ngủ, anh dừng bước, không có mở cửa, đoán chừng bên trong người kia vừa vào cửa liền ngã trên mặt đất khóc. Thế là La Nhất Châu chỉ là dựa vào cửa, nhẹ nhàng gõ cửa hai lần, sau đó trầm giọng nói: "Dư Cảnh Thiên, em trước ổn định cảm xúc nghe anh nói. Anh hiểu em muốn anh tức giận rời đi, nhưng vừa anh còn chưa nói xong, em cho bản thân phát tiết một trận, lại không cho anh nói hai câu sao? Dù sao anh cũng sẽ chờ em ở ngoài, anh còn có lời muốn nói cùng em. Nếu như em không ra, anh hôm nay liền không đi."

Dư Cảnh Thiên dừng khóc, dựa vào cửa lẳng lặng nghe."Vậy thì đừng đi, dù sao chúng ta cũng chỉ có đêm nay", đột nhiên toát ra ý nghĩ này, nhưng hắn không có phát ra tiếng. Đã La Nhất Châu đã nói như vậy, hắn liền càng không nỡ ra ngoài. Chờ anh nói xong lời muốn nói liền thật phải đi, mà hắn lại càng không có lý do gì để anh tiếp tục ở lại nơi này. Lúc đầu bọn hắn liền không nên gặp lại, mọi chuyện sẽ luôn như vậy, một người không bỏ đi được, một người khẩu thị tâm phi, hi vọng anh ở lại.

Dư Cảnh Thiên đứng dậy đi đi lại lại trong phòng, cho đến khi ánh mắt quét đến trên bàn...... Cuốn sổ đó...... Hắn đi qua lần nữa mở nó ra. Phía trên kia phần lớn là ghi chép những chuyện hàng ngày của bản thân, còn kẹp một vài tấm ảnh, có mấy tấm hắn cùng La Nhất Châu một mình chụp, bị hắn cố tình dính chung một chỗ, bởi vì ảnh chụp chung của hai người ít đến đáng thương. Đúng vậy, câu chuyện của bọn hắn cũng mới bắt đầu không bao lâu ai có thể nghĩ tới đã phải kết thúc...... Thế nhưng là vì sao, liền đoạn thời gian ngắn ngủi này lại làm cho hắn không cam lòng cùng khắc cốt ghi tâm...... Ai có thể nghĩ tới cuối cùng sẽ là lấy kết cục như vậy, sắp đặt mỗi người một nơi, đời này lại khó có cơ hội gặp mặt......

Lật đến vài trang cuối cùng, là những dòng hắn vừa viết hôm nay, đến cùng là độc thoại nội tâm hay là tâm thư, hắn không biết, dù sao người kia vĩnh viễn cũng không nhìn thấy. Hắn viết cái tiêu đề ——《49 điểm》, đều là câu chuyện giữa bọn họ. Hồi ức từng cảnh hiển hiện trước mắt, Dư Cảnh Thiên cảm thấy hắn lại tiếp tục khóc, ngày mai đi ra ngoài khả năng chỉ có thể đeo kính râm. Không đành lòng xem hết, hắn đem cuốn sổ mang theo bí mật không thể cho ai biết ném vào gầm giường. Sau khi bình ổn hô hấp, hắn lại bắt đầu lặng lẽ đi nghe động tĩnh ngoài cửa.

Nửa ngày đều không có một thanh âm, Dư Cảnh Thiên vùi đầu gục xuống bàn, hoài nghi vừa rồi phát sinh hết thảy có phải là giấc mộng. Nhưng hắn cũng một mực không dám mở cửa, nếu như mở cửa, phát hiện người kia không thấy, giấc mộng không hẳn là đẹp này phải chăng kết thúc......

Không được, không thể kéo dài nữa. Hắn không muốn ràng buộc trong lòng hai người mãi mãi không gỡ, chuyện này đối với người nào cũng không tốt. La Nhất Châu còn có con đường rất dài rất xa muốn đi, lúc này mới vừa bắt đầu, con đường phía trước lẽ ra phải tươi sáng rực rỡ...... Mà hắn không thể bởi vì tâm tư của chính mình trì hoãn anh, hắn đã bởi vì chính mình tùy hứng tới gần mà mang cho anh quá nhiều tổn thương...... Lấy lại bình tĩnh, Dư Cảnh Thiên xiết chặt nắm đấm, kiềm chế cuống họng, cuối cùng vẫn là mở cửa đi ra ngoài. Đau dài không bằng đau ngắn, đêm nay bọn hắn liền chính thức cắt đứt, thà đoạn tuyệt còn hơn mãi dây dưa lẫn nhau......

......

Đèn trong phòng khách đều tắt, trên bàn chỉ còn hai ánh nến chập chờn, quang ảnh giao thoa vào nhau. Nhìn kỹ lại, hóa là một cái bánh kem màu lam bên trên cắm hai ngọn nến đang cháy.

Thế nhưng không nhìn thấy La Nhất Châu.

Trái tim Dư Cảnh Thiên lập tức trùng xuống.

Đi?

Đi thật?

Hắn vội vàng tiến lại gần, lúc vòng qua ghế sô pha mới phát hiện hóa ra La Nhất Châu đang nằm đổ vào trên ghế salon, hô hấp đều đều tựa như đang say ngủ.

"Chúc chúng ta tốt nghiệp vui vẻ!"   "...... Gió vĩnh viễn sẽ không ngừng"

Bánh gato màu lam bên trên là dòng chữ viết bằng mứt màu đỏ, phối màu xấu, kiểu chữ xiêu xiêu vẹo vẹo cũng xấu, thoạt nhìn chính là kiệt tác thủ công của người có khiếu thẩm mỹ dở ẹc nào đó.

Dư Cảnh Thiên vừa cười vừa khóc.

Ngọn nến cũng rơi lệ theo.

Dầu nhỏ giọt xuống, làm mờ kiểu chữ. Nước mắt rơi xuống, xóa tan tâm tư.

Ánh nến màu cam ấm áp khẽ đung đưa trên khuôn mặt đang say ngủ của người kia, Dư Cảnh Thiên nhìn một chút, không kìm lòng được cúi người xuống, đặt một nụ hôn trên môi anh rất nhẹ tựa như lông vũ.

Ngày mai, lại nói lời cáo biệt;
Đêm nay, lại buông bỏ một lần.

TBC.

Nhân tiện mừng hashtag Phong Dư Đồng Châu trên lofter đc 1k fl.
Gió không ngừng thổi, thuyền không ngừng trôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro