Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[ChâuThiên] Butter Bomb (Phần cuối)


Lofter + pic : guizhoutianjimuyunzhe

Edit: Yue

OOC, ngọt, HE

Nhạc khuyến khích nghe để dâng trào cảm xúc:

Nếu như không phải em - Vưu Trưởng Tĩnh
https://youtu.be/HgVkNcLVblc

Hoặc bản có em Thiên hát
https://youtu.be/TV-PNlvU8hU

Bản dịch đúng theo cảm xúc của tác giả chứ văn phong tui chém ghê lắm, tại bản convert nó ngựa bà quá nên tui cũng dịch ngựa luôn, nên là văn phong hai phần không giống nhau đâu nhé :))))

--Chính văn-

La Nhất Châu vốn muốn chờ Dư Cảnh Thiên đi ra sẽ bày tỏ rõ tâm ý của mình vậy mà đợi mãi không thấy. Anh đem bánh kem vội vàng chuẩn bị mang ra, thắp lên hai ngọn nến xong ngơ người ngồi trên sofa nhìn.

Lát nữa phải nói gì với em đây? Anh yên lặng trong lòng tính toán, chờ em, mọi thứ đều nói với em. Rằng từ ngày em đi anh rất nhớ em, nghe bài ca em hát anh mới lấy hết can đảm tới tìm em nhưng không tìm thấy một sợi tóc của em. Anh muốn hỏi em có thể tiếp tục tạo hình tóc cho anh không? Những tư liệu bôi đen không đầu không đuôi kia anh vốn dĩ không hề để ý, càng không thể ở giữa châm ngòi ly gián chúng ta.

Coi như hiện tại chúng ta gặp trắc trở không thể kề vai cùng nhau xuất đạo, coi như vị trí bên cạnh nhau vốn dĩ là của chúng ta thì em vẫn luôn có vị trí đặc biệt, không chi là đối thủ, không chỉ là bạn bè cùng chung chí hướng, mà là....mà là....

La Nhất Châu cứ nghĩ ngợi mông lung rồi ở trên sofa ngủ quên mất, có lẽ trước đó bởi vì uống rượu có cồn trợ lực nên anh ngủ rất an ổn. Trong mộng anh cũng đem những suy nghĩ trong lòng nói hết cho Dư Cảnh Thiên nghe. Anh còn mơ Dư Cảnh Thiên chủ động hôn mình! Bờ môi em thật giống như tưởng tượng, cảm xúc mềm mại ngọt ngào này vô cùng chân thật.

Tỉnh lại đã là sáng hôm sau, La Nhất Châu mở to mắt nhìn cảnh sắc sáng trưng ngoài cửa sổ, phản ứng đầu tiên chính là buồn bực. Sao mình có thể ngủ ngon lành như vậy, vốn dĩ đã không có bao nhiêu thời gian để lãng phí, cái gì cũng chưa nói đâu, một giấc ngủ quá xa xỉ rồi.

Em ấy có đi ra không? Nhìn chăn mỏng đang đắp trên người, La Nhất Châu bật cười lộ răng hổ. Anh vuốt vuốt chăn đứng dậy hướng về phía phòng ngủ. Cửa không khóa có thể nhìn thấy Dư Cảnh Thiên vẫn đang ngủ say. Nét ngây thơ chưa thoát khỏi khuôn mặt, đường cong hài hòa. Em ngủ rất yên tĩnh, cơ thể cuộn lại, đầu gối lên hai tay, nhè nhẹ hít thở, giống như một đứa trẻ.

La Nhất Châu tới gần, thấy mắt em sưng đỏ, mặc dù ngủ mà lông mày vẫn nhíu chặt. Cạnh giường là hành lý đã sắp xếp xong, đầu giường đang bày vé máy bay cùng hộ chiếu.

La Nhất Châu đột nhiên ngừng hô hấp.

Anh nhớ tối hôm qua ở trong mơ cùng Dư Cảnh Thiên giải thích nói rằng anh không để ý những lời đồn công kích vớ vẩn kia. Nhưng mà Dư Cảnh Thiên không chừng sẽ để ý. Cho nên sau khi những chuyện kia phát sinh mới một mực trốn tránh, ngày hôm qua vẫn luôn đẩy mình ra, nói mình cách xa em ấy.

Chẳng lẽ anh càng tới gần càng mang lại nhiều áp lực cho em? La Nhất Châu tự trách bản thân trước đó không suy xét đến vấn đề này.

Anh nhíu mày nhìn chăn chú guong mặt ngủ say của Dư Cảnh Thiên, nghĩ ngợi. Chính mình thật chẳng ra gì, nói đến cùng Dư Cảnh Thiên cũng chỉ vừa mới thành niên. Tâm lý cùng năng lực chịu đựng đều có giới hạn, hiện tại em đem đồ đạc đều sắp xếp xong, nhất định là muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, rời khỏi anh. Cho nên những lời hôm qua có lẽ không phải là tức giận nhất thời. Kỳ thật, chính mình ở  bên cạnh em sẽ mang lại nhiều ảnh hưởng tiêu cực mà em sẽ không chịu đựng nổi.

Như vậy hai người ở bên nhau cũng sẽ là lẫn nhau tra tấn, La Nhất Châu càng nghĩ trong lòng càng lạnh. Tuy rằng anh đã lấy hết can đảm đi hết 99 bước nhưng chỉ cần còn kém Dư Cảnh Thiên 1 bước, dù thế nào cũng đều không tới được.

Một khi đã như vậy, mình nên buông tay, không thể ép buộc em ở bên cạnh cuối cùng lại khiến cả hai đều thương tổn.

Lặng lẽ rời đi có lẽ chính là kết thúc viên mãn nhất.

Trời đã sáng, tỉnh rượu rồi, mộng cũng phải tỉnh.

Anh sờ lên viên đạn đặt trong túi áo nơi gần tim. Vật kia đáng lẽ là lễ vật anh muốn tặng Dư Cảnh Thiên, là viên đạn lần đầu anh hoàn thành huấn luyện xạ kích ở trường quân đội lén giữ lại.

Anh lúc trước nhìn thấy trên mạng có người hình dung hai người là Butter Bomb.

Anh cảm thấy rất đúng. La Nhất Châu nghĩ viên đạn chính là mình, tính đặc thù này có thể đại diện cho anh, ở cạnh Dư Cảnh Thiên, cùng người khác không giống. Tựa như kem, tựa như Dư Cảnh Thiên.

Chính là loại ngọt ngào mà không ngấy, hương thơm mềm mại như kem, chính là loại đồ ăn khiến tâm trạng trở nên dễ chịu, bày ở trước mặt không nhịn được muốn ăn một miếng, rồi lại muốn ăn tiếp một miếng. Giống như anh nhìn thấy Dư Cảnh Thiên một lần sẽ muốn nhìn lần thứ 2, thứ 3....chỉ cần nhìn thấy em anh liền cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Dư Cảnh Thiên giống như cây kem ngọt ngào, luôn kích thích anh sản sinh ra cảm giác hạnh phúc.

Hai người chính là kem cùng viên đạn nghe tới cảm giác như không có quan hệ, không những không liên quan mà còn ở hai mặt đối lập.

Một cái mềm một cái cứng, một cái là ngọt một cái là đắng, một cái khiến người ta vui vẻ, một cái khiến người ta đau. Phải chăng đại biểu hai người họ là hai thế giới, hai đường thẳng song song.

Đem viên đạn đặt lên bàn, hai mắt anh đỏ ửng nhìn thật sâu Dư Cảnh Thiên, một lần cuối, muốn khắc sâu hình ảnh khuôn mặt em vào tâm trí, cúi đầu, nước mắt liền rơi xuống sàn nhà. La Nhất Châu quay người rời đi, không phải không yêu, là không thể lại yêu.

Cửa phòng ngủ không đóng, đột nhiên cơn gió thổi đến.

"Cạch"....viên đạn từ trên bàn lăn xuống bên chân, dính lên nước mắt của anh, lăn vào trong gầm giường.

La Nhất Châu chỉ có thể ngồi xổm xuống tìm.

May mà viên đạn bị quyển sổ chặn lại nên lăn không quá xa, duỗi tay là có thể với tới.

Anh cầm một góc quyển sổ kéo theo viên đạn từ trong góc tối kéo ra.

Vốn cũng không có lòng hiếu kỳ anh chỉ liếc một cái nhưng những ký tự quen thuộc nháy mắt liền hấp dẫn ánh mắt anh.

Dư Cảnh Thiên viết?

Gần nhất là cái gì? "49 điểm"????

1 điểm, là ca khúc công diễn 1, ngầm hiểu lẫn nhau, tại 《 Anh hùng 》- mới quen.

2 điểm, là sân khấu luyện tập, bọn họ nói hai ta cường cường song A, sóng vai vô địch.

3 điểm, là chiến thắng, chúng ta lần đầu tiên kéo tay ôm nhau ăn mừng.

4 điểm, là tôi mở ra trò đùa, anh liền một lần lại một lần ôm eo của tôi, không biết mệt dạy tôi nhào lộn.

5 điểm, là tôi đặt biệt danh cho anh, La Nhất Trục, bởi vì anh luôn luôn lải nhải đủ thứ, một thân toàn cơ bắp lại có thể xoay tròn như con quay.
.
.
.
49 điểm, là rời đi Đại Xưởng. Anh tới an ủi tôi, tôi lại rất quyết tuyệt rất tỉnh táo cùng anh phân rõ khoảng cách.

Vốn dĩ lúc đầu bên cạnh anh vị trí kia, là tôi. Lúc đầu sánh vai dắt tay cường cường liên hợp, là chúng ta.

Cảm giác xúc động, may mắn, vui sướng ngổn ngang trong lòng. La Nhất Châu rõ ràng đang cười, bế tắc mịt mờ trong lòng đều được gột rửa, rồi lại không khống chế được nước mắt tuôn trào.

Bởi vì Dư Cảnh Thiên anh đã khóc quá nhiều, anh cảm giác như không giống  chính mình, lại có mặt yếu đuối như vậy.

Dư Cảnh Thiên tỉnh dậy thấy La Nhất Châu đang ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm mình thất thần đầu óc liền trống rỗng. Anh vừa mới khóc, Dư Cảnh Thiên đau lòng không thôi nhưng vẫn né tránh ánh mắt anh, cúi đầu tính toán làm thế nào thể hiện ra khuôn mặt vô tình, không liên hệ, xa cách ngàn dặm. Em thật đáng thương, vừa tỉnh dậy đã bắt đầu giày vò.

Dư Cảnh Thiên còn chưa nghĩ ra nên nói những lời tàn nhẫn gì thì La Nhất Châu đã mở lời trước, thanh âm khàn khàn.

"Tối qua anh mơ thấy em hôn anh, chúc mừng giấc mơ của e đã thành hiện thực trong giấc mơ của anh."

"Cái gì???" Lượng tin tức quá lớn, Dư Cảnh Thiên vừa rời giường triệt để phát ngốc. Cho đến khi La Nhất Châu đi qua cầm lấy quyển sổ trên bàn giơ lên. Aaaaaa!!! Anh thấy rồi! ---

Làm sao bây giờ, giả vờ không được nữa rồi. Tình cảm chân thật trong lòng đều bị anh ấy phát hiện. Dư Cảnh Thiên rúc vào trong chăn kéo chăn che kín đầu mình.

Thật đáng yêu quá. Dáng vẻ kia, anh có thể tưởng tượng trong chăn em đang đỏ bừng mặt.

La Nhất Châu buồn cười lại thở dài đi qua nói với người dưới chăn: "Dư Cảnh Thiên, em nhìn anh được không, anh có chuyện muốn nói."

Cuộn chăn hơi giật giật, Dư Cảnh Thiên lộ ra một đôi mắt lo sợ nhìn anh.

"Em nói chúng ta chỉ có 49 điểm, nhưng em xem, chúng ta rất nhanh đã gặp lại. Thực ra, chúng ta không chỉ dừng ở 49 điểm mà còn rất nhiều chuyện chẳng lẽ em đều quên hết sao?"

La Nhất Châu nhướn mày nói tiếp.

"Để anh hồi tưởng lại cùng em một chút - tỷ như em toàn quyền quyết định kiểu tóc của anh, tỷ như chúng ta nửa đêm vô số lần tâm sự, tỷ như giữa đám đông anh ôm em xoay vòng khiêu vũ, tỷ như anh cùng em ngủ ở sàn phòng tập anh còn gọi em dậy, còn có ngày đó chúng ta cùng nhau trở về ký túc xá...."

"Ngừng....", Dư Cảnh Thiên ngồi thẳng dậy hô một tiếng, lại yếu ớt nói thêm một câu "anh đừng nói nữa", mặt cũng đỏ như sắp nổ tung.

".......Dư Cảnh Thiên..." La Nhất Châu ghé lại gần.

".....Ừm."

"Anh đã nghe em hát......."

".....Em không phải hát cho....."

"Được rồi, anh biết, không phải hát cho mình anh nghe."

"......"

"Nhưng em ngày đó không mặc một thân màu đen, còn nắm chiếc vòng trắng đúng là để mình anh xem...'" Dư Cảnh Thiên có chút nghẹn ngào không nói nên lời.

"Mấy ngày em rời đi anh thực sự rất nhớ em, cho nên liền đi tìm em."

"......" Dư Cảnh Thiên cúi đầu dùng chăn che kín mặt.

"Kỳ thật, anh muốn nói cùng em là cây ngay không sợ chết đứng, anh không sợ ngoại giới nghi kỵ, ác ý bình luận, cũng không thể dùng cái này khiến ảnh hưởng đến quan hệ của anh với em. Gió sẽ không  ngừng thổi, cố gắng của em đừng ngừng lại, thuyền của anh cũng sẽ không bao giờ ngừng. Nên em đừng bận tâm dư luận,  không cần để ý những lời đồn đại kia, càng không cần sợ ảnh hưởng tới anh. Không cần từ bỏ hết thảy những ký ức lúc trước, chúng ta cùng nhau dũng cảm một lần được không?" La Nhất Châu cũng nghẹn ngào.

".......Được." Dư Cảnh Thiên run rẩy nghẹn giọng trả lời.

"Còn có, chuyện quan trọng nhất anh muốn nói với em, cho dù hiện tại người đang đứng cạnh anh là ai thì vị trí này trong lòng anh đều là em, vĩnh viễn chỉ thuộc về em."

"Anh nói sao nghe như tra nam thế..." Dư Cảnh Thiên bật cười, giọng có chút chua.

Lần này đến phiên La Nhất Châu trầm mặc, anh xác thực không biết nên biểu lộ thế nào.

"Ài, em nói đùa thôi." Thấy La Nhất Châu không nói gì, Dư Cảnh Thiên liền hòa giải.

"Em nguyện ý cùng anh bỏ trốn sao?" La Nhất Châu bỗng nhiên gật đầu, ánh mắt kiên định khóa chặt người trên giường.

"Cái.....cái gì??" Dư Cảnh Thiên kinh ngạc.

"Anh nói thật, chúng ta bỏ trốn đi. Đi đến một nơi không ai biết chúng ta, chỉ có hai chúng ta, lại một lần nữa bắt đầu."

"!!!" Dư Cảnh Thiên đánh giá La Nhất Châu, biểu tình không giống như nói đùa.

"Hà Lan, Đan Mạch, New Zealand, hay là đảo băng, em thích nơi nào?" La Nhất Châu nghiêm túc hỏi.

Làm sao có thể, nếu nói chính mình từng vô số lần vọng tưởng bỏ trốn cũng là hợp lý. Nhưng lấy La Nhất Châu tính cách trầm ổn thế nào cũng không thể nói ra chuyện không thực tế như vậy.

"La Nhất Châu, anh đừng đùa như vậy, việc học của chúng ta còn chưa hoàn thành, chúng ta không thể làm thế được." Dư Cảnh Thiên nhụt chí nói.

"Không sao, chúng ta hiện tại liền lên kế hoạch bỏ trốn." La Nhất Châu điềm nhiên mở miệng. Thật ra anh đã suy xét qua chuyện này vô số lần, chẳng qua bây giờ mới hướng em nói.

Lên kế hoạch bỏ trốn?

Thật là lãng mạn a.

Dư Cảnh Thiên không ngăn được bản thân đắm chìm trong tưởng tượng của chính mình.

La Nhất Châu ôm lấy em, khẽ thì thầm bên tai thêm một lần "Chờ em tốt nghiệp chúng ta liền bỏ trốn đi."

Show tuyển tú chết tiệt, ác ý bôi đen em, anh cũng chỉ muốn cùng người mình yêu lưu lạc thiên nhai. Dù sao hai người vẫn còn trẻ tại sao không vì yêu mà điên cuồng một lần?

"Được." Dư Cảnh Thiên ngọt ngào cười. Coi như anh chỉ an ủi để mình vui vẻ, mình cũng nguyện ý.

Em đứng dậy ôm La Nhất Châu, La Nhất Châu dường như nhớ ra điều gì, sờ soạng đem đồ vật nhét vào túi quần em rồi lại ôm chặt lấy em.

"Thứ gì vậy? Vừa thô vừa cứng?" Dư Cảnh Thiên không chút suy nghĩ nói ra, ngây ngốc mãi mới phản ứng ra lời mình nói có chút kỳ quái.

Không khí như đọng lại vài giây.

La Nhất Châu thấp giọng cười, càng ôm chặt em, thân thể hai người dán chặt vào nhau anh còn xấu xa trêu chọc nói "em cảm thấy là cái gì?"

Mỗi lần mở miệng, hơi thở nặng nề đều phả lên tai cùng cổ Dư Cảnh Thiên. Dư Cảnh Thiên mặt liền đỏ ửng, từ vành tai lan đến xương quai xanh. La Nhất Châu nhìn thấy cảnh này trong đầu liền xuất hiện những hình ảnh giới hạn độ tuổi.

Nhận thấy bầu không khí trở nên vô cùng ám muội, Dư Cảnh Thiên vội vàng giãy dụa muốn thoát ra, ngoài miệng nói "Được rồi, không có gì, lát nữa em sẽ xem. Anh trước tiên buông em ra, em còn phải dọn dẹp, không lại lỡ chuyến bay...."

"Em còn muốn đi?" La Nhất Châu không buông, nghe em nói lông mày càng nhíu chặt.

"Em phải trở về đi học, sớm học xong còn cùng anh bỏ trốn." Dư Cảnh Thiên dở khóc dở cười nói.

"Đổi chuyến! Dù sao thì hôm nay cũng không được đi!"

Người này sao lại trở nên ấu trĩ không nói lý lẽ vậy. Dư Cảnh Thiên nở nụ cười, dù rằng em vốn cũng không có ý định đi.

La Nhất Châu cầm tay Dư Cảnh Thiên dẫn em sờ lấy túi quần, "em xem là cái gì."

Dư Cảnh Thiên sờ đến vật cứng kia, đầu có chút nhọn, là một viên đạn! Trên bề mặt còn khắc chữ "LYZ" là tên viết tắt của anh.

"Đây là lần đầu tiên anh ở trường quân đội tập huấn bằng đạn thật nên giữ lại làm kỷ niệm." La Nhất Châu vươn tay xoa xoa, "anh giữ nó từ lúc còn là thiếu niên, có ý nghĩa rất lớn, cũng đại biểu cho quá khứ đặc thù của anh nên anh tặng em, nhớ anh thì ngắm nó.

Anh cũng cầm bánh kem bưng tới lại nói tiếp "em nói bọn họ gọi chúng ta là CP 49 điểm, nhưng anh thích bọn họ gọi chúng ta bằng cái tên khác - Butter Bomb - em biết không?

Dư Cảnh Thiên thoáng chốc nghẹn lời nhưng vẫn gật đầu. Em biết, mấy ngày gần đây bọn họ đem chuyện của hai người nói lên tận trời. Nhưng em không ngờ La Nhất Châu thật sự bí mật tặng cho mình một viên đạn thật. Thật quá lãng mạn. Danh xưng này vốn đã ngọt ngào anh còn tận lực chuẩn bị chuyện này.

Cái này là bất ngờ lãng mạn chỉ thuộc về tiểu cán bộ La Nhất Châu. Dư Cảnh Thiên bị cảm động làm choáng váng không biết nên nói gì , hơn nửa ngày mới đỏ mặt xích lại La Nhất Châu, nghẹn nói: "không phải mơ...."

Nho nhỏ thanh âm.

La Nhất Châu không hiểu hỏi "Em nói gì?"

"Em nói, hôm qua anh ngủ mơ thấy cái kia không phải là mơ!" Dư Cảnh Thiên xấu hổ không chịu được, nói vậy cũng không rõ ràng chi bằng mặc kệ đi! Dư Cảnh Thiên nhắm mắt hướng đến La Nhất Châu lưu lại trên môi một nụ hôn rồi nhanh chóng tránh đi.

La Nhất Châu bừng tỉnh đại ngộ.

Anh cong khóe miệng, đôi tay ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng của Dư Cảnh Thiên, thật dịu dàng hôn lên một nụ hôn dài. Dư Cảnh Thiên nghe được trái tim mình đập loạn xạ, cảm giác bản thân như hòa tan trong nụ hôn này.

Nụ hôn ngày càng mãnh liệt khó tách rời.

Sau khi tách ra hai người đều thở dốc.

Mạch đập tăng nhanh, huyết dịch tuôn trào, trong không khí tràn ngập hương vị ái tình ám muội cùng dục vọng khó kìm nén.

Dư Cảnh Thiên lỗ tai đỏ như nhỏ máu, cố tình lẩn tránh ánh mắt sáng rực chăm chú của La Nhất Châu, em quay đi tận lực điều hòa hơi thở, em quả thực sợ mình bởi vì thiếu ôxi mà ngất đi. Nhìn thấy em muốn trốn, La Nhất Châu không cho em có nhiều cơ hội hít thở, mạnh mẽ đem em quay lại, thổi khí bên tai em, xem em hô hấp bị rối loạn.

"Em không phải là tò mò muốn biết lý do anh chọc mắt cá chân em sao? Hiện tại nói cho em biết....."

Em muốn nói chuyện nhưng miệng anh lại áp xuống tới. Chỉ nhẹ nhàng lướt qua rồi ngừng lại đối với anh là không đủ. Dục vọng kìm ném đã lâu, tại thời khắc này tuôn trào đã sớm không thể khống chế. Anh công lược thành trì, đem từng tấc từng tấc chiếm lĩnh. Anh là người thuần hóa, là bậc đế vương. Môi, xương quai xanh, ngón tay, mắt cá chân mỗi một chỗ đều để lại dấu vết dù là vệt hôn hay dấu răng tất cả đều là đánh dấu chiến thắng. Anh muốn em giờ phút này hoàn toàn thần phục chính mình, muốn cơ thể em khắc sâu ký ức. Đỡ lấy em, ôm lấy em, đè lên em, anh muốn linh hồn của bọn họ đều triền miên một chỗ cộng hưởng vĩnh viễn không chia lìa.

Vì thế, kem và viên đạn quấn quýt bên nhau như chìa cùng ổ khóa khăng khít không rời.

Hai tay Dư Cảnh Thiên ôm sát cổ anh, thân thể kề sát, ngọn lửa thiêu đốt cơ thể em, em cảm giác từng mạch máu trong cơ thể sắp nổ tung, bờ môi em cũng không ngừng run rẩy. Em cảm giác bản thân như chiếc thuyền lá, thuyền trưởng ra lệnh, em cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo, thuận theo phương hướng mà đi bị bọt sóng biển đánh lắc lư, chìm nổi cũng chỉ có thể trầm mê.

Ẩm ướt, dấp dính, cuối cùng bọn họ giống như hai đứa trẻ vô lực cùng một chỗ cho nhau ấm áp.

Dư Cảnh Thiên đã mệt tới thiếp đi, gió nhè nhẹ thổi qua từ cửa sổ làm lay động tóc mái đang dính chặt bởi mồ hôi.

La Nhất Châu ôm lấy em, không biết nghĩ tới điều gì vui vẻ, anh cười cười cúi đầu hôn trán Dư Cảnh Thiên.

Hóa ra đều là gió.

Khiến diều của hai người họ đan vào nhau, từ đây bắt đầu vận mệnh dây dưa không dứt.

Làm chuyến bay của người trong lòng đến trễ mình mới có cơ hội hướng em bày tỏ tình cảm.

Làm viên đạn lăn xuống giường để mình hiểu rõ em, cùng nhau cộng phó Vu Sơn. (mời tra GG)

Như vậy, chỉ cần gió không ngừng thổi, tình yêu của chúng ta nhất định sẽ không dừng.

FIN.

Lần này là kết thật.

Cả cái đoản dài chả có tí giới hạn độ tuổi nào mà con quễ lofter cũng xóa làm edit muốn mù mắt.

Hôm nay có nhiều người ở ẩn đều xuất hiện, em Châu cũng xuất hiện đáng để phát kẹo.

520 vui vẻ nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro