[Châu Thiên] Thầm mến
Lofter: https://falanxiduoshi20138.lofter.com/post/4c3a19ed_1cbdbb0a9
Edit: Yue
Chuyện tình gà bông ngốc xít ở Đại Xưởng 💑
Kết thúc một ngày luyện tập, Từ Tân Trì cùng Dư Cảnh Thiên song song trên đường về ký túc xá, Từ Tân Trì thần thần bí bí ghé sát vào Dư Cảnh Thiên, hạ giọng: "Này, Dư Cảnh Thiên, cậu biết không?"
"Biết cái gì?"
"La Nhất Châu, thích cậu." Từ Tân Trì đặt tay lên ngực, thì thào nói, khẩu hình miệng khoa trương như muốn đem trái tim nhổ ra.
Dư Cảnh Thiên:........
Dư Cảnh Thiên:!!!
Ngắn ngủn năm chữ, bao hàm lượng tin tức quá lớn, Dư Cảnh Thiên lập tức giống như bị sét đánh trúng ngây ngốc mà đứng bất động.
"Không cảm nhận được sao?" Từ Tân Trì vẻ mặt kinh ngạc, "Mọi người đều phát hiện!"
Dư Cảnh Thiên đầu óc trống rỗng: "Mọi người...... Là chỉ ai?"
"Đường Cửu Châu, Tôn Oánh Hạo, Lưu Quan Hữu, Thập Thất......" Từ Tân Trì gập ngón tay đếm.
"Dừng, dừng, dừng lại!" Dư Cảnh Thiên gạt đi tay Từ Tân Trì đang đếm đếm, kéo cậu đến một góc càng hẻo lánh, "Làm sao mọi người nhìn ra...... La Nhất Châu......" Em nói có chút gian nan, "...... Thích tôi?"
Từ Tân Trì như mẹ hiền vỗ vai Dư Cảnh Thiên, giống như đang cổ vũ con gái ngoan của mình lần đầu tiên nhận được thư tình của con trai: "Tự mình ngẫm lại đi nha!"
Đầu Dư Cảnh Thiên đang xoay mòng mòng.
La Nhất Châu thích mình sao?
Dư Cảnh Thiên cố gắng nhớ lại.
Lúc luyện tập cho stage《 Anh hùng 》, chính mình thuận miệng nhắc tới muốn nhào lộn, La Nhất Châu liền đỡ lấy eo mình dạy đi dạy lại, chân sau quỳ xuống đất không ngại phiền phức mà giảng giải từng trọng điểm, đến khi phòng luyện tập chỉ còn hai người bọn họ.
Trước buổi công diễn, mình bị trẹo chân, đoạn thời gian kia La Nhất Châu luôn nhẹ cau mày, lo lắng mà nhìn mình luyện nhảy, băng bó, xịt thuốc đều không cho người khác tới làm, vụng về nhưng rất cẩn thận mà quấn băng vải lên mắt cá đang sưng đỏ của mình.
Đại hội thể thao ngày đó, mình một lòng hô Trương Cảnh Quân cùng đội cố lên, mà La Nhất Châu không biết bị cái gì kích phát ý chí chiến đấu, trực tiếp từ bỏ chiến thuật ổn định vốn có, dũng mãnh tiến tới liên tiếp quật ngã vài đối thủ giành chiến thắng chung cuộc, mỗi lần mình giương mắt đều có thể thấy La Nhất Châu đôi mắt rạng rỡ nhìn mình, răng nanh sáng chói.
Còn có ngày đó biểu diễn Catwalk La Nhất Châu nói phương ngữ Tứ Xuyên, giọng điệu mềm mại tìm mình giúp anh làm tóc, làm xong tạo hình liền kéo mình chụp ảnh, không cho mình giúp ai khác; La Nhất Châu nắm tay mình luôn dùng sức, còn thích thuận thế nắm tay kéo mình vào trong lòng; lúc dạy anh hát cao âm La Nhất Châu lúc nghe liền bắt đầu nhìn chằm chằm vào mình, cũng không biết là nghe được nhiều hay ít; La Nhất Châu......
Dư Cảnh Thiên càng nghĩ càng kinh hãi, hít hà một hơi.
Từ Tân Trì vẻ mặt vui mừng: "Nghĩ ra?"
Dư Cảnh Thiên ra vẻ trấn định: "Hừ, vậy thì sao, rất nhiều người thích tôi! Còn không phải chỉ là nhiều thêm một La Nhất Châu sao."
"Còn có, chúng ta đều đoán La Nhất Châu gần đây khả năng muốn thổ lộ, cậu có xem vid Douyin trước đó anh ấy up không...... Thực sự có chút......" Từ Tân Trì muốn nói lại thôi, "Tóm lại thì...... cậu cố chuẩn bị sẵn sàng đi!"
Thổ lộ? Dư Cảnh Thiên ngây dại. Em còn chưa từng suy nghĩ đến chuyện yêu đương.
Nhưng La Nhất Châu chỉ hơi ngốc nghếch một tí, người lại rất tốt, phải từ chối thế nào mới có thể không khiến người đau lòng đây? Dư Cảnh Thiên vẫn trừng mắt sững sờ cho đến khi tắt đèn nằm lên giường, còn chưa kịp nghĩ ra cách gì liền chìm vào giấc ngủ..
Sáng sớm hôm sau, Dư Cảnh Thiên lén dùng điện thoại lướt xem douyin La Nhất Châu từ vài năm trước, trông ngày xưa phèn quá đến cơm sáng cũng ăn ít một chén.
Tới phòng luyện tập, Dư Cảnh Thiên thừa dịp còn chưa nhiều người tới, kéo La Nhất Châu vào một góc không có cameras, hỏi anh nếu muốn theo đuổi người mình thích sẽ làm thế nào.
La Nhất Châu vẻ mặt nghiêm túc nói rằng chúng ta hiện tại ở cái tuổi này vẫn nên lấy sự nghiệp làm trọng.
Dư Cảnh Thiên nghĩ thầm giả vờ cái gì, anh nếu là lấy sự nghiệp làm trọng hiện tại có tới mức cả Đại Xưởng đều nhìn ra anh thích em không hả?
"Chỉ là tùy tiện hỏi chút thôi." Dư Cảnh Thiên ngoài miệng nói.
La Nhất Châu rốt cuộc nhíu mày nói: "Chính là đối tốt với người đó một chút."
"Này cũng quá bình thường đi?"
"Có lẽ vậy." La Nhất Châu nói, "Nhưng anh thích người đó, chính là muốn mang mọi thứ tốt nhất cho người đó, nếu cuộc sống của người đó có sự hiện diện của anh, vì những chuyện anh làm khiến người đó vui vẻ, mặc kệ người đó có chú ý đến anh hay không, anh đều vui vẻ."
Nhưng mà......" La Nhất Châu lại bổ sung, "Anh cũng sẽ nỗ lực trở nên mạnh mẽ hơn để thu hút ánh mắt người đó!"
Dư Cảnh Thiên nghe đến sững sờ.
La Nhất Châu, tuy rằng phương thức theo đuổi người ta có hơi lỗi thời, nhưng mà anh chừng nào thì tới theo đuổi em vậy?
Lỡ đâu, em liền đáp ứng?
Từ ngày đó bắt đầu, Dư Cảnh Thiên liền không nhịn được len lén chú ý từng cử chỉ của La Nhất Châu.
Càng chú ý càng phiền lòng.
Dường như sở thích của La Nhất Châu là quan tâm người khác, giống như đại lý cung ứng ấm áp vậy, còn thay đổi căn cứ theo nhu cầu mỗi người, giống như thay mặt tổ chức, thay mặt quốc gia đưa đến nhân dân.
Anh sẽ ở lúc Dư Cảnh Thiên làm nũng oán giận độ cao ghế không giống nhau mà lưu loát điều chỉnh ghế của mình thấp xuống, sau đó hướng Dư Cảnh Thiên ngây ngốc cười, cũng là anh đem cây xúc xích nóng đầu tiên từ trong túi lấy ra đưa tới bên miệng Đường Cửu Châu đang mải hưng phấn nói cười.
Không phải thích mình sao, không phải muốn hấp dẫn ánh mắt mình sao, anh đối với mình cùng đối với người khác rốt cuộc khác nhau chỗ nào?
Dư Cảnh Thiên cho rằng nếu La Nhất Châu muốn theo đuổi mình, người nên đau đầu là La Nhất Châu, xem ra boy ngay thẳng ngốc nghếch La Nhất Châu dùng phương thức theo đuổi từ đời trước và thiếu niên rạng rỡ như ánh mặt trời có khoảng cách khó vượt qua. Nhưng hiện tại có vẻ như người có cuộc sống bị đảo lộn chính là mình, La Nhất Châu chả bị ảnh hưởng chút nào.
Chờ Dư Cảnh Thiên phản ứng lại mình đang làm gì thì đã thấy mình đứng trước mặt La Nhất Châu.
"Hey, bro!" La Nhất Châu hô lên một câu tiếng Anh, "Anh muốn đi mua chút đồ ăn, em có muốn mua gì không?"
"Giúp em mua cây xúc xích đi." Dư Cảnh Thiên không cần nghĩ ngợi liền nói, nhìn La Nhất Châu gật gật đầu chuẩn bị rời đi, vội vàng kéo cánh tay anh, "Chờ một chút! Em có chuyện muốn hỏi anh."
"Được, em hỏi đi."
"Có phải anh thích em?
Dư Cảnh Thiên thấy La Nhất Châu giật mình trừng lớn mắt.
"Tony, sao em cảm thấy vậy?" Dư Cảnh Thiên nghe thấy La Nhất Châu nói, "Anh biết em là một người vui vẻ, rạng rỡ......"
La Nhất Châu miệng lúc đóng lúc mở, giống như còn đang nói gì đó, nhưng lúc này Dư Cảnh Thiên đều không rảnh bận tâm.
Em hiện tại chỉ muốn đem kẻ tung tin đồn nhảm Từ Tân Trì đánh một trận tơi bời.
La Nhất Châu cùng Dư Cảnh Thiên đã ba ngày không nói chuyện.
Từ Tân Trì bị Dư Cảnh Thiên vô duyên vô cớ bị đánh một trận tỏ vẻ lo lắng.
"Cảnh Thiên, La Nhất Châu thổ lộ bị cậu từ chối sao?" Bị tổ chức phái tới tìm hiểu tình huống, Thập Thất cả gan đặt câu hỏi.
"Cậu có độc hả!" Vốn đang an tĩnh phát ngốc Dư Cảnh Thiên lập tức xù lông, "Anh ấy căn bản không thích tôi! Đâu ra thổ lộ!"
"Sao có thể! Anh ấy rõ ràng là thích cậu! Khẳng định là cậu đầu óc nóng lên cự tuyệt người ta, hiện tại hối tiếc không kịp đi!"
Dư Cảnh Thiên lập tức đập Thập Thất một trận.
Thập Thất liền thay đổi cách nói: "Vậy là La Nhất Châu ngại ngùng không dám mở miệng đi...... Chờ một thời gian, khẳng định sẽ thổ lộ!"
Dư Cảnh Thiên khóe miệng giật giật, mới vừa túm lấy cổ áo Thập Thất xoa xoa tay, Thập Thất quay đầu, thấy cứu tinh liền hô lên: "A, La Nhất Châu! Thật trùng hợp!"
La Nhất Châu không biết đi vào từ lúc nào, ngược sáng đứng ở cửa, không thấy rõ vẻ mặt.
Dư Cảnh Thiên bị hoảng sợ, trên tay buông lỏng, Thập Thất nhân cơ hội tẩu thoát khỏi hiện trường.
"La Nhất Châu, anh có chuyện gì sao?" Dư Cảnh Thiên nói mới phát giác được dây thanh quản đã khô khốc căng lên.
La Nhất Châu lại chỉ bảo trì trầm mặc.
Dư Cảnh Thiên cảm thấy thần kinh của mình đã căng tới mức cực hạn, lập tức đỏ hốc mắt: "La Nhất Châu, anh có bị ngốc không? Anh đến bây giờ vẫn chưa nhìn ra em thích anh sao! Thích anh mới có thể cùng anh lộn nhào, nghe anh giảng giải dông dài, mới buông lời khiêu khích anh để anh chú ý tới em! Ngược lại là anh! Rõ ràng vẫn luôn quan tâm em lại vờ như cái gì cũng không biết, còn nói cái gì tổ chức đưa ấm áp! Anh rốt cuộc có phải đàn ông hay không!"
Quá mất mặt rồi.
Dư Cảnh Thiên tuyệt vọng nhắm mắt. Thân thể bởi vì quá căng thẳng mà liên tục run lên.
"Thực xin lỗi......"
Giây tiếp theo, một đôi tay hữu lực ôm lấy Dư Cảnh Thiên, ôm chặt em vào lồng ngực ấm áp. Theo sau là một tiếng nhẹ nhàng thở dài: "Là anh quá trì độn, ngày đó em hỏi anh có phải là thích em, anh mới phát hiện tình cảm của mình đối với em. Anh trở về xoắn xuýt hai ngày, suy nghĩ kế hoạch bày tỏ với em, lại không biết trong khoảng thời gian này sẽ khiến em rơi vào tình trạng rối rắm như vậy...... Thực xin lỗi......"
"Tony, Dư Cảnh Thiên." Dư Cảnh Thiên nghe thấy âm thanh La Nhất Châu trầm thấp ở bên tai mình từng câu từng chữ nói, "Anh thích em, thật sự rất thích em, muốn đối tốt với em, muốn khiến em cười, muốn chăm sóc em, em có thể cho anh cơ hội này không?"
"...... Ừm."
Dư Cảnh Thiên vùi đầu vào hõm vai La Nhất Châu, ngại ngùng cọ cọ mái tóc xoăn vào bên gáy La Nhất Châu, một lát sau lại nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên vành tai phiếm hồng của La Nhất Châu.
"Nhưng là em muốn phạt anh, những ngày sau đều chỉ thiên vị một mình em."
"Ha ha, tôi đã nói La Nhất Châu xóa bỏ tài khoản Douyin này là lựa chọn vô cùng chính xác, mọi người tới nghe một chút cái thổ lộ này rất bình thường!"
"Tôi biết mấy người đều đang ở bên ngoài nghe lén!!!"
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro