[Châu Thiên] Phương pháp thuần hóa 'ác' Long
[Châu Thiên] Phương pháp thuần hóa 'ác' Long
Lofter: https://falanxiduoshi20138.lofter.com/post/4c3a19ed_1cc9d4d01
Bối cảnh thời trung cổ
Rõ ràng là mình theo dõi hashtag thường xuyên nhưng vẫn để lọt hàng =)))))))))
Thấy bộ này thiết lập lạ lạ còn kute xỉu nên hốt về giới thiệu bà con :)))))))))))))
-Chính văn-
"A a a ——!"
La Nhất Châu vừa mở mắt liền phát ra tiếng hét thảm thiết.
Một con Hắc Long to lớn đang nằm trước mặt mình, vảy lập loè sắc bén, đang ghé vào một núi vàng bạc châu báu hỗn độn trên đất nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hắc Long bị La Nhất Châu làm bừng tỉnh, có chút bất mãn ngoe ngẩy cái đuôi, chậm chạp nâng mí mắt, đồng tử hoàng kim nhìn chằm chằm La Nhất Châu.
"Chúng ta bình tĩnh nói chuyện trước, đừng ăn ta!" La Nhất Châu giơ tay lên, ra hiệu muốn trấn an Hắc Long bị hắn đánh thức.
Hắn khẩn trương mà nhìn chằm chằm nó, sợ con rồng thoạt nhìn tính tình không tốt lắm này đột nhiên nhảy qua nuốt chửng mình vào bụng, đồng thời trộm liếc đo khoảng cách của mình đến cửa động khoảng bao nhiêu, ước lượng khả năng sống sót dưới móng vuốt rồng.
Hắn thấy Hắc Long nhìn chằm chằm mình, chậm rãi chống đỡ thân thể đứng dậy, làm đống vàng bạc châu báu dưới chân kêu loảng xoảng. La Nhất Châu tuyệt vọng hồi tưởng các kỹ năng về rồng được học, suy đoán vị Hắc Long trước mắt này thích khẩu vị gì, sẽ phun lửa nướng chín hắn hay là dùng nước sôi nấu hắn?
Sau đó hắn thấy Hắc Long trước mặt "Bùm" một cái biến thành người.
Một thiếu niên thanh tú trắng nõn. Mái tóc xoăn đỏ xoã tung.
Thiếu niên vén vén tóc mái đang che đi đôi mắt mình, nhìn cả người La Nhất Châu đang đề phòng, có chút luống cuống đứng lên, nỗ lực nghẹn ra một câu, khẩu âm tương đối sứt sẹo: "Đừng sợ...... Ta không mắng ngươi."
"Ăn." La Nhất Châu theo bản năng sửa lại cho đúng, "...... Ấy, ta không phải mời ngươi ăn ta......"
"Tiền của ta, tiền của ta." Thiếu niên xua xua tay. (Là 'Ta biết, ta biết' mới đúng =)))))
La Nhất Châu suy đoán con rồng này lúc học tiếng người không học giỏi cách uốn lưỡi cho lắm.
Thiếu niên vươn tay: "Ta là Dư Cảnh Thiên, ngươi cũng có thể gọi ta là Tony."
"...... Ta là La Nhất Châu." La Nhất Châu nắm lấy tay y. Ngón tay thon dài, xương khớp đầy đủ, cảm giác mềm mại xác thật là da thịt con người. La Nhất Châu nhịn không được lại sờ sờ.
Dư Cảnh Thiên như là không hiểu La Nhất Châu đang làm cái gì, cười khanh khách, cũng học dùng lòng bàn tay cọ cọ mu bàn tay La Nhất Châu.
"Ngươi là rồng?" La Nhất Châu hỏi.
"Đúng vậy." Dư Cảnh Thiên đáp thật sự sảng khoái, cười tủm tỉm, tâm tình rất tốt, "Ta từ nhỏ liền ở nơi này, vẫn là lần đầu tiên có người nhìn thấy nguyên thân của ta không có lập tức chạy, nguyện ý cùng ta nói chuyện phiếm."
...... Đó là bởi vì ngươi đem cửa hang chặn lại rồi. La Nhất Châu nghĩ thầm, con rồng này cấu tạo đầu óc có phải là tương đối đơn giản?
"Ta vì sao lại ở chỗ này?" La Nhất Châu nhớ rõ chính mình hái thảo dược để sử dụng cho buổi học ngày mai, buổi trưa mệt mỏi liền tìm cái cây nằm xuống ngủ, tỉnh lại liền thấy trong sơn động.
"Ta thấy ngươi ngủ ở bên ngoài, liền đem ngươi mang về đây. Nơi này buổi tối rất nguy hiểm." Dư Cảnh Thiên khoa tay múa chân, "Có rắn, còn có trùng."
Còn có chuyện gì đáng sợ hơn so với chuyện ngủ một giấc dậy nhìn thấy một con cự long ngủ ở ngay bên cạnh còn chặn mất lối ra duy nhất? La Nhất Châu cảm thấy không có.
Tuy rằng Dư Cảnh Thiên thoạt nhìn không có suy nghĩ làm thương tổn hắn, nhưng mà thầy giáo đã nói qua chỉ có rồng đã thuần hóa mới là an toàn, mà con rồng trước mắt này đến tiếng phổ thông còn chưa sõi, La Nhất Châu quyết định nhân lúc còn sớm rời đi.
"Đã khuya, ta phải về."
"Nhanh như vậy?" Dư Cảnh Thiên mở to mắt, vẻ mặt mới vừa hưng phấn trong chốc lát ỉu xìu xuống, "Ta vừa mới nói ngươi nghe, buổi tối sơn cốc rất nguy hiểm."
La Nhất Châu khăng khăng phải đi, Dư Cảnh Thiên đành phải thở dài: "Được rồi, ta đưa ngươi."
Không chờ La Nhất Châu hỏi đưa như thế nào, Dư Cảnh Thiên lại biến trở về hình rồng, mở miệng cắn vào đai lưng La Nhất Châu, dang rộng cánh, chờ La Nhất Châu lại mở mắt, hắn đã treo ở giữa trời sơn cốc.
Dư Cảnh Thiên xách theo hắn vòng quanh đỉnh núi vài vòng, giống đang hỏi La Nhất Châu ở đâu.
"...... Chân núi, là ngôi làng có tháp đồng hồ rất cao."
Dư Cảnh Thiên gật gật đầu, La Nhất Châu cũng theo đó bị nâng lên hạ xuống, 1s trước khi hắn bị xóc đến muốn ói, Dư Cảnh Thiên rốt cuộc bay hướng về phía nhà La Nhất Châu.
La Nhất Châu lần đầu tiên ở trời cao nhìn xuống ngôi làng của chính mình, lúc này đã khuya, thôn dân cơ bản đều tắt đèn ngủ, chỉ có mấy cái đèn đường lẻ loi chiếu lên mặt đường. Gió thổi qua bên tai hắn, núi non hai bên lui lại phía sau, cuối cùng ngừng lại bên cạnh tháp đồng hồ.
Dư Cảnh Thiên buông nhẹ La Nhất Châu xuống, "Bùm" biến thành hình người, cùng La Nhất Châu nói "Tạm biệt", lại "Bùm" biến trở về hình rồng, vẫy vẫy cánh quay đầu bay đi.
"Long Cốc có rồng." Hôm sau, La Nhất Châu ghi lại những từ này vào sách giáo khoa.
Bất quá là một con rồng ngốc. La Nhất Châu nghĩ vậy, nhưng mà vẫn quyết định chừa chút mặt mũi cho Dư Cảnh Thiên, không có đem những lời này viết ở bên cạnh.
"Rồng thích đồ vật lấp lánh, sáng bóng." Hắn nhớ tới Dư Cảnh Thiên ngủ trên một đống vàng bạc châu báu, khẳng định gật gật đầu, lại lấy bút đánh dấu lên những câu này.
"Rồng sẽ phun lửa, ngọn lửa có thể nung chảy bộ giáp cứng nhất thành nước." Cái này cũng không biết, Dư Cảnh Thiên ngày hôm qua không có phun lửa. La Nhất Châu dừng bút, bỏ qua câu này, đi xem câu tiếp theo.
"Bản chất của rồng là khát máu, thích giết chóc, chỉ có rồng được thuần hóa mới có thể phục vụ con người." La Nhất Châu nhìn những lời này, hồi tưởng ngày hôm qua Dư Cảnh Thiên nói chuyện giọng điệu mềm mại dinh dính cùng dáng vẻ sợ hãi khi nhắc tới rắn và côn trùng trong sơn cốc, nhíu mày, lần đầu tiên nghi ngờ tính xác thực của quyển sách.
Hôm nay tan học, La Nhất Châu tới chợ, chọn trái chọn phải từ các quầy hàng khác nhau, cuối cùng chọn một khối ngọc lưu ly sáng nhất, thanh toán tiền.
Có thực tế mới hiểu chính xác được, La Nhất Châu muốn quan sát Dư Cảnh Thiên một lần nữa, nếu tình huống không ổn, thời khắc quan trọng còn có thể đem khối ngọc lưu ly này đưa cho y, hấp dẫn lực chú ý, tranh thủ thời gian chạy trốn.
Hắn dựa vào ký ức tìm được sơn động Dư Cảnh Thiên đang ở, thấy Dư Cảnh Thiên đang cùng một con sóc đoạt hạt dẻ.
"Tony!" La Nhất Châu kêu một tiếng, không xác định được Dư Cảnh Thiên có thể nghe được giọng của mình hay không.
Dư Cảnh Thiên nhanh chóng ngẩng đầu lên, thính giác rồng nhạy bén làm y lập tức tìm được nơi phát ra âm thanh. La Nhất Châu cảm giác cặp mắt hoàng kim lóe sáng một chút, tiếp theo đó là một luồng khí mạnh mẽ lao thằng về phía hắn, Dư Cảnh Thiên đáp xuống ở trước mặt hắn.
La Nhất Châu chìa bàn tay vẫn giấu phía sau lưng ra, đem một con gà đã vặt sạch lông đặt trước mặt Dư Cảnh Thiên, nghiêm túc hỏi: "Ngươi có thể phun lửa không?"
Dư Cảnh Thiên khó hiểu mà nghiêng nghiêng đầu, nhưng vẫn há miệng phun lửa về phía con gà.
Gà biến mất, biến thành tro rơi rào rào xuống đất.
Xem ra nhiệt độ của lửa rồng rất cao. La Nhất Châu gật gù, ở trong lòng yên lặng ghi nhớ.
"Đây là ý gì?" Dư Cảnh Thiên hỏi.
"Không có gì." La Nhất Châu nói, lại lấy ra một con gà, "Lần này ngươi có thể khống chế nhiệt độ ngọn lửa một chút không, không cần cao như vậy?"
Dư Cảnh Thiên gật gật đầu, lại phun lửa.
Lần này nhiệt độ vừa vặn, gà cháy vàng bên ngoài, mềm bên trong, bơ dầu thấm vào da thịt, tỏa ra mùi thơm.
La Nhất Châu mắt lộ ra kinh ngạc cảm thán, nhưng rất nhanh lại bị hắn thu liễm trở về, ân cần đưa gà nướng cho Dư Cảnh Thiên: "Cho ngươi."
Dư Cảnh Thiên không hề khách khí, mở miệng liền đem toàn bộ gà nướng nuốt vào bụng.
"Ăn ngon không?" La Nhất Châu hỏi, trong lòng suy nghĩ, sau khi Dư Cảnh Thiên ăn qua thịt chín hẳn là sẽ không thích ăn tươi nuốt sống động vật nữa nhỉ?
Dư Cảnh Thiên không có nhai mà nuốt chửng, kỳ thật không có nếm ra hương vị gì, nhưng y nhìn về phía đôi mắt La Nhất Châu, dáng vẻ mong đợi phản ứng của mình, nghĩ nghĩ vẫn là chép chép miệng, khẳng định nói: "Ăn khá ngon."
Quả nhiên, La Nhất Châu lập tức cười lên, Dư Cảnh Thiên nhìn cũng vui vẻ theo.
"Cái này cũng là cho ngươi." La Nhất Châu từ trong túi móc ra một viên ngọc lưu ly, dưới ánh mặt trời chiết xạ ra ánh sáng bảy màu.
Lần này Dư Cảnh Thiên thật sự vui vẻ,vỗ cánh vài lần, gió thổi La Nhất Châu lung lay sắp ngã, Dư Cảnh Thiên kinh hoảng mà dừng lại, biến thành hình người chạy đến giữ chặt La Nhất Châu.
La Nhất Châu vừa muốn nói lời cảm tạ, ánh mắt Dư Cảnh Thiên đã bị ngọc lưu ly trên tay hắn hấp dẫn, rất nhanh buông lỏng tay, thật cẩn thận cầm tới trên tay, để dưới ánh mặt trời thay đổi góc độ thưởng thức.
"Thật là đẹp mắt! Cảm ơn ngươi."
"Không khách khí, ngươi thích là tốt."
Không ngờ Dư Cảnh Thiên bỏ tay xuống, quay đầu nhìn La Nhất Châu: "Thích? Là có ý gì?"
"Chính là...... Lúc nhìn thấy nó ngươi sẽ vui vẻ."
"Ồ! Hóa ra là vậy!" Dư Cảnh Thiên như bừng tỉnh đại ngộ, ngay sau đó dùng vẻ mặt chân thành nói, "Ta đây cũng rất thích ngươi."
Thiếu niên dùng ánh mắt trong trẻo nhìn mình nói thích, La Nhất Châu mặt nóng lên, hắn biết Dư Cảnh Thiên không hiểu "Thích" dùng trên người và đồ vật có hàm nghĩa khác nhau, nhưng hắn không muốn giải thích.
"Ngày mai ta lại mang một khối càng đẹp mắt tặng cho ngươi." La Nhất Châu nói, "Loại ngọc này ta còn có rất nhiều, mỗi ngày đều có thể đưa ngươi."
La Nhất Châu cùng Dư Cảnh Thiên trở thành bạn tốt.
La Nhất Châu mỗi ngày đều tặng Dư Cảnh Thiên một khối ngọc sáng lấp lánh, Dư Cảnh Thiên sẽ tính toán chuẩn xác thời gian La Nhất Châu tới, trước tiên bắt hai con thỏ hoang, đợi La Nhất Châu xuất hiện trước cửa hang liền phun ra một ngụm lửa, thịt nướng đến vừa vặn.
La Nhất Châu kể cho Dư Cảnh Thiên những chuyện xảy ra ở trường cùng kiến thức học được trên lớp —— đương nhiên hắn sẽ tránh đi những phần nói xấu về rồng trong sách. Dư Cảnh Thiên giúp La Nhất Châu chọn những loại dược thảo tươi nhất cho ngày hôm sau, thỉnh thoảng sẽ nói cho hắn loại cỏ nào ăn sẽ tiêu chảy —— đương nhiên y sẽ không nói chính mình từ đâu biết đến.
La Nhất Châu nói cho Dư Cảnh Thiên mơ ước của hắn là trở thành một người kỵ sĩ, Dư Cảnh Thiên hỏi La Nhất Châu mơ ước là gì, kỵ sĩ lại là cái gì.
"Mơ ước chính là chuyện vẫn luôn muốn làm, nghĩ đến muốn thực hiện nó trong lòng liền sẽ tràn đầy khí thế." La Nhất Châu nói, "Kỵ sĩ chính là người có thể bảo vệ thế giới."
"Thế giới bao gồm những gì?"
"Chính là những thứ ngươi có thể thấy."
Nhiều như vậy! Dư Cảnh Thiên ngạc nhiên. Y vùi đầu nghĩ nghĩ, thị lực rồng rất tốt, những thứ ở rất xa đều nhìn rõ, nhưng nếu không có gương và những thứ tương tự, rồng không thể nhìn thấy chính mình.
"Không bao gồm rồng sao?" Dư Cảnh Thiên hỏi.
"Đương nhiên bao gồm." Điều này khiến La Nhất Châu ngạc nhiên, "Kỵ sĩ bảo vệ rồng cũng cần rồng, rồng cùng kỵ sĩ là chiến hữu tốt nhất!"
Chiến hữu! Dư Cảnh Thiên nghe thấy tim mình thình thịch nhảy. Có rồng kỵ sĩ rất lợi hại, có kỵ sĩ rồng khẳng định cũng rất lợi hại, nghe là thấy rất mạnh rồi.
Dư Cảnh Thiên quyết định đem "Làm La Nhất Châu trở thành kỵ sĩ" trở thành mơ ước của chính mình. La Nhất Châu nói quả nhiên không sai, y ở trong lòng lặng lẽ chấp nhận nguyện vọng này, lồng ngực liền nặng trĩu, giống chứa đầy đá quý.
Mỗi lần nhắc tới kỵ sĩ, đôi mắt La Nhất Châu luôn lóe sáng. Dư Cảnh Thiên rất thích nhìn vào mắt La Nhất Châu. La Nhất Châu có đôi mắt hai mí đẹp nhất mà Dư Cảnh Thiên từng nhìn thấy, con ngươi đen nhánh, phản chiếu ra sơn cốc cùng không trung mà Dư Cảnh Thiên thích, còn có một cái nho nhỏ Dư Cảnh Thiên. Mỗi khi cùng La Nhất Châu đối diện, Dư Cảnh Thiên liền không tập trung được lực chú ý để nghe hắn nói, chỉ có thể sốt ruột hoảng hốt mà phát ra tạp âm che giấu tiếng tim đập rộn ràng trong lồng ngực.
Bất quá làm kỵ sĩ dường như rất vất vả, phải học rất nhiều kiến thức, cũng phải trải qua rất nhiều cuộc thi. La Nhất Châu luôn mang theo sách lên núi, lúc hắn đọc sách, Dư Cảnh Thiên liền gối trên đùi hắn ngủ. La Nhất Châu dùng giọng nhẹ nhàng đọc bài khóa, dùng trang sách che kín ánh mặt trời, còn quạt cho Dư Cảnh Thiên, khiến Dư Cảnh Thiên ngủ an ổn hơn cả lúc ngủ trên đống vàng bạc châu báu.
Nhà La Nhất Châu cách nơi này rất xa, nếu bọn họ muốn trò chuyện lâu hơn một chút, Dư Cảnh Thiên liền phải gánh trọng trách đưa La Nhất Châu về nhà.
"Không muốn lại cắn đai lưng ta!" Khi Dư Cảnh Thiên chuẩn bị cắn đai lưng hắn giống lần đầu tiên đưa La Nhất Châu về nhà, La Nhất Châu kịp thời ngăn lại động tác của y.
Dư Cảnh Thiên vô tội mà chớp chớp mắt.
"Ngươi có thể để ta ngồi ở trên lưng ngươi, đưa ta bay?" La Nhất Châu hỏi dò. Hắn lấy ra một quyển tập tranh, bên trong là câu chuyện về kỵ sĩ. Hắn lật đến một tờ, đem tranh minh hoạ đưa Dư Cảnh Thiên xem.
Hình ảnh vẽ một con rồng đang sải cánh bay lượn, trên lưng một kỵ sĩ đang ngồi, một người một rồng giống hệt như các truyền thuyết anh hùng.
Dư Cảnh Thiên ngồi xuống, để La Nhất Châu trèo lên lưng mình.
Rốt cuộc không cần lại bị treo ở không trung bay loạn, La Nhất Châu nhẹ nhõm thở một hơi, leo lên sống lưng Dư Cảnh Thiên, vòng lấy cổ y.
Nhưng mà Dư Cảnh Thiên chưa từng chở ai, lại đặc biệt sợ nhột, La Nhất Châu quấn chặt lấy cổ y, hô hấp đều phả lên vảy y, khiến y muốn cười, đôi mắt cười đến nheo lại liền nhìn không rõ đường, bay lắc lư, dọc theo đường đi đâm tan không biết bao nhiêu đám mây, thỉnh thoảng bay qua chim nhỏ đều lập tức tứ tán thoát đi.
"...... Lần sau ngươi vẫn là ngậm đai lưng ta đi." Chờ về tới nhà, La Nhất Châu từ trên lưng Dư Cảnh Thiên bò xuống, yếu ớt nói.
Sau một thời gian dài, La Nhất Châu đột nhiên không đến Long Cốc nữa.
Dư Cảnh Thiên chờ từ mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn, đem ngọc lưu ly La Nhất Châu đưa cho y đếm đi đếm lại, La Nhất Châu vẫn không xuất hiện ở cửa hang như thường lệ.
Hắn vì sao không tới? Dư Cảnh Thiên nghĩ mãi cũng không hiểu. Y tâm tình không tốt, mỗi ngày chỉ có thể ngồi xổm ở cửa hang chờ sóc dọn hạt dẻ lại đây, thỉnh thoảng gầm lên một tiếng, khiến đám sóc sợ tới mức vứt bỏ hạt dẻ chạy tán loạn, y lại đem hạt dẻ xếp thành hình gà nướng.
Có phải là do La Nhất Châu không thích ăn thỏ nướng mà thích ăn gà nướng? Dư Cảnh Thiên ánh mắt sáng lên. Nhưng là trên núi không có gà. Dư Cảnh Thiên lại nằm sấp xuống.
Dư Cảnh Thiên cũng từng lén xuống núi bắt gà, mấy con gà trống thoạt nhìn trông rất đáng sợ, mỗi khi Dư Cảnh Thiên nhón chân đến gần, chúng nó liền "Quác quác" kêu lên vọt tới dùng chiếc mỏ nhọn hoắt mổ vào tay Dư Cảnh Thiên, khiến y hoảng sợ mà chạy 8 hướng, sau đó lại ưỡn ngực oai vệ quay về ổ.
Dư Cảnh Thiên đi vào thôn trang, khoa tay múa chân dò hỏi thôn dân La Nhất Châu đi đâu. Y nói chuyện không rõ ràng lắm, thôn dân không biết y hỏi ai, chỉ có thể nói cho y biết trong thôn có người của kỵ sĩ doanh tới chiêu mộ người trẻ tuổi đi huấn luyện.
Kỵ sĩ doanh?
Dư Cảnh Thiên nhớ rõ La Nhất Châu mơ ước làm kỵ sĩ, có khi trong những người trẻ tuổi này cũng có La Nhất Châu. Y lại nghĩ tới La Nhất Châu cho mình xem những hình ảnh trong tập tranh kia, kỵ sĩ cưỡi trên lưng rồng, rồng vững vàng bay về phía trước, uy phong lẫm liệt.
Chẳng lẽ là bởi vì y chở La Nhất Châu bay không được vững, cho nên La Nhất Châu muốn đi kỵ sĩ doanh tìm rồng khác?
Dư Cảnh Thiên cảm thấy mơ ước của mình có vẻ như nhận định sai rồi. La Nhất Châu muốn trở thành kỵ sĩ, ước mơ của hắn sắp thành hiện thực, nhưng trái tim y trống rỗng giống như là bị ngâm trong giấm. La Nhất Châu cũng không nói tâm tình thực hiện mơ ước chính là như vậy.
Dư Cảnh Thiên hối hận cực kỳ, nước mắt đều phải rơi xuống.
Nhìn thấy La Nhất Châu, Dư Cảnh Thiên liền sẽ vui vẻ, hiện tại không thấy được La Nhất Châu, Dư Cảnh Thiên không vui.
Đây là thích sao?
Dư Cảnh Thiên nghĩ, vậy thì đừng thích La Nhất Châu nữa.
La Nhất Châu đã trở lại.
Mặc đồng phục mới tinh, cùng với một thanh kiếm giắt trên thắt lưng, leo lên núi tới tìm Dư Cảnh Thiên.
Việc huyến luyện ở Kỵ sĩ doanh có vẻ rất hiệu quả, lúc trước La Nhất Châu leo đến giữa sườn núi liền phải dừng lại thở một hồi, hiện tại hắn khiêng một cái túi to đi lên tận đỉnh núi, đứng ở cửa hang còn có thể mỉm cười.
Dư Cảnh Thiên đang chơi trên mặt đất, không có để ý đến hắn.
"Mấy thứ này đều là phần thưởng của ta ở kỵ sĩ doanh." La Nhất Châu buông túi xuống, từ bên trong chọn ra một đống lớn đá quý sáng lấp lánh, "Đều là cho ngươi."
Dư Cảnh Thiên nghe thấy âm thanh đá quý va chạm, hơi hơi nghiêng đầu, dư quang liếc thấy đá quý chiết xạ ánh sáng lấp lánh, nhịn không được giật giật cái đuôi.
"Tony, ta đã thông qua khảo hạch kỵ sĩ." La Nhất Châu nói, "Nhưng mà kỵ sĩ doanh quy định, trở thành một người kỵ sĩ chân chính còn cần thuần hóa một con rồng, ta có thể thuần hóa ngươi sao?"
Dư Cảnh Thiên muốn hỏi La Nhất Châu thuần hóa là có ý gì, hắn mới vừa quay đầu lại, ánh mắt đã bị mặt dây chuyền trong tay La Nhất Châu hấp dẫn.
Đá quý màu đỏ trong suốt được mài giũa tinh tế, trang trí ở giữa sợi dây chuyền vàng, lắc qua lắc lại, lóe lên ánh sáng sặc sỡ loá mắt, khiến Dư Cảnh Thiên muốn tới gần một chút, gần chút nữa để nhìn cho rõ.
Không đợi y duỗi tay ra chạm vào, La Nhất Châu liền đem mặt dây nắm chặt ở trong tay: "Ngươi đáp ứng sao? Tony. Cái này chỉ có rồng đã được kỵ sĩ thuần hóa mới có thể chạm vào, bằng không sẽ bị thương."
"Thuần hóa là có ý gì?" Dư Cảnh Thiên tự nhận là một con rồng lý trí, đá quý trước mặt hắn cũng không có quên vấn đề cần hỏi.
"Chính là cùng ta lập ra khế ước, trở thành rồng của ta." La Nhất Châu giải thích nói, "Cùng ta cùng nhau kề vai chiến đấu."
"Được a." Dư Cảnh Thiên nói. Chuyện đơn giản như vậy là có thể được một khối đá quý xinh đẹp. Dư Cảnh Thiên vui sướng lắc lắc cái đuôi.
Hắn cúi đầu, tùy ý để La Nhất Châu đeo dây chuyền lên cổ mình. Hồng ngọc bỗng chốc phát ra ánh sáng rực rỡ, dây chuyền vàng đặc chế tan chảy vào trong vảy rồng, khiến vảy rồng tỏa sáng giống như những viên ngọc lưu ly mà Dư Cảnh Thiên yêu thích.
Dư Cảnh Thiên hưng phấn, hoàn toàn quên mất chính mình còn đang giận La Nhất Châu. Y nhớ tới hình ảnh trong tranh, muốn chứng minh cho La Nhất Châu thấy mình cũng có thể uy phong giống như vậy, y liền ngồi xuống, để La Nhất Châu ngồi trên sống lưng mình.
"Gràooo ——" chờ La Nhất Châu ngồi ổn định, Dư Cảnh Thiên dang cánh, xông thẳng lên trời cao bay lượn.
Dư Cảnh Thiên bay khoảng 5 vòng quanh trấn nhỏ, vững vàng đáp xuống ở sườn núi đầy cỏ, biến đổi về hình người liền nằm xuống cỏ, hai tay giao nhau gối lên sau đầu, đắc ý giơ chân lên hỏi La Nhất Châu: "Thế nào, ta lợi hại chứ?"
La Nhất Châu ngồi xuống bên cạnh Dư Cảnh Thiên, duỗi tay vuốt lại đầu tóc Dư Cảnh Thiên bị gió thổi loạn, thuận tay nhặt lên một đóa hoa nhỏ màu trắng cài lên tóc y, gật gật đầu đáp lại: "Lợi hại, lợi hại."
"Chúng ta hiện tại là chiến hữu sao?"
"Ta nghĩ, đó không chỉ là chiến hữu." La Nhất Châu nhẹ nhàng cười.
Dư Cảnh Thiên nghiêng đầu nhìn hắn, nhiệt độ trên người truyền đến hồng ngọc trên ngực, hồng ngọc như cảm nhận được điều gì, từ từ nóng lên: "Vậy thì là gì?"
La Nhất Châu chống tay xuống mặt cỏ, cúi xuống hôn lên môi Dư Cảnh Thiên, cuối cùng còn dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn môi dưới y.
"Ngươi nói xem?"
Rất nhiều năm sau, luôn có kỵ sĩ mới đến hỏi kỵ sĩ trường nên thuần hóa rồng hoang dã thế nào, cũng phàn nàn rằng từ khi kỵ sĩ trưởng cấm dùng vũ khí công kích rồng, về sau kỵ sĩ có thể thuần hóa được rồng ngày càng ít, kỵ sĩ trưởng nói dùng yêu thương đến cảm hóa cũng căn bản không hiệu quả.
Kỵ sĩ trường sẽ chỉ biết chớp đôi mắt đen thần bí mà cười cười, nói cho bọn họ: "Secret."
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro