[Châu Thiên] Lời tình tự đơn phương của Navy
Lofter:
Au: - Thuyền về chân trời mây mù che
Edit: Yue
Navy color: Màu xanh Navy – hay còn gọi là màu xanh tím than hay màu xanh hải quân, là màu sắc mang lại cảm giác thư giãn và lịch lãm.
Trong fic sẽ gọi tắt là màu lam nhé. Màu mè thôi cũng đau đầu ghê >.>
Bà au này văn thơ lai láng lắm, tìm hiểu xong edit lại muốn trọc đầu luôn :))
Hay là bả văn thơ quá mn không get kịp nên ít tim nhỉ :v
Fic này kết OE nha mn.
-Chính văn-
Không biết bắt đầu từ khi nào, tôi phát hiện bản thân luôn không rời đi được màu lam.
Cho dù là quần áo chính mình mặc, hay là quần áo phụ kiện từ đoàn đội lựa chọn, tôi sẽ vô tình mang theo chút đồ cá nhân có màu lam.
Mặc dù màu lam, thật đáng tiếc , cùng tôi cũng không có mối quan hệ đặc biệt gì.
Người kia chính là bí mật của tôi.
Muốn nói màu sắc này để tôi sinh ra cảm giác đặc biệt từ lúc nào. Tìm về nguồn gốc, hóa ra là thứ tôi vẫn luôn treo trên túi huấn luyện mỗi khi đi luyện tập, cùng tôi đi qua những tháng ngày khó quên nhất, là khoảnh khắc tôi tiếp nhận từ tay ai đó.
Với tôi mà nói, bầu trời cùng gió tháng tư, là thích hợp nhất để hình dung về màu sắc này. Là nơi đã chứng kiến tất thảy.
Chấp niệm của tôi đối với màu lam chính là bắt đầu từ đây, cứ như vậy không thể kiểm soát được. Còn về nguồn gốc vật này, tôi nghĩ, không cần nói thêm nữa.
Cả họ và tôi đều hiểu. Nhưng chúng tôi đều vô cùng ăn ý mà lựa chọn im lặng, tránh không nói.
Màu lam, là bí mật công khai của tôi, là vết sẹo vĩnh viễn không khép.
"Là bầu trời, là nước, là không khí, là chiều sâu cùng vô hạn, là tự do cùng sinh mệnh, màu lam là bản chất màu sắc của vũ trụ." Yves Klein nói như vậy về màu lam.
Nghe thật nên thơ cùng trang nhã. Như vậy màu lam trở thành màu mọi người cùng chia sẻ. Không phải là màu mà tôi lén gìn giữ. Tôi liền có thể tìm lý do phù hợp với tác phong của mình khi ai đó hỏi tôi vì sao đột nhiên lại thích màu lam như vậy.
Nhưng nghĩ lại, vẫn cảm thấy không được thỏa đáng lắm. Lời này có vẻ như cao siêu quá. Nói màu lam như bầu trời, nước, không khí. Phảng phất như xa màu lam, người liền không thể sống.
Với Klein có lẽ là như vậy. Nhưng tôi không phải. Tôi đương nhiên còn có thể sống. Ngay cả khi sống chết lặng, mặc người tùy ý, thì vẫn là sống.
Em không ở đây, tôi theo lệ mà sống. Có thể khóc có thể cười, cuộc sống trước sau như một.
Hay nói cách khác, là phải sống. Giấc mộng của chúng ta đã vụn vỡ, không người quan tâm. Lớp người sau, còn ở phía sau cạnh tranh mà tới. Nơi này chưa bao giờ thiếu người mới. Tôi có khi cũng sẽ mờ mịt, chúng tôi cả ngày nỗ lực, dường như chỉ để bản thân không bị lãng quên và đào thải quá nhanh. Người ta nói rằng những người đứng đầu sẽ dễ dàng đi được xa, chúng tôi liền cạnh tranh hạng nhất, này thì có gì sai. Chúng tôi vốn dĩ nên sánh vai. Nhưng chính là có những thứ chướng khí mù mịt, đem người bức chết.
Nơi này có thể "ăn" người.
Tôi không thể không tiếp tục cố gắng. Vì tôi, vì em, vì những mục tiêu, lý tưởng chung đang ở rất gần mà đấu tranh để tồn tại. Không có tiền tài, không có quyền lực, không có hậu thuẫn, không có chống lưng, không đủ năng lực, cũng chỉ biết bấm bụng, rèn luyện ý chí kiên định. Khoác lên mình khôi giáp, chỉ có làm bản thân ngày càng mạnh mẽ lên, mới có năng lực bảo vệ chính mình, bảo vệ em, bảo vệ càng nhiều những người ngây ngô như chúng ta, bảo vệ những mộng đẹp không tan vỡ.
Nhưng bọn họ nói với tôi rằng thoạt nhìn không có gì thay đổi, thật tốt.
Sao có thể.
Tôi biến thành bề ngoài đao thương bất nhập, nhưng bên trong máu chảy đầm đìa. Chỉ còn một hơi giữ mệnh.
Tôi sao có thể tốt?
Yên lặng một tháng miễn cưỡng điều chỉnh lại chính mình. Tái xuất hiện, giá phải trả là mất đi một vài cảm xúc chân thật.
Màu lam rời đi, tạo thành bệnh nan y khiến tôi đánh mất cảm giác vui vẻ.
Trải nghiệm độc đáo, tôi lại vô pháp cảm nhận được.
Phức tạp, lại kéo dài. Tận giây cuối cùng trước khi kết thúc, đều không rõ ràng.
Mộng cũng vậy.
Lại thực sự xảy ra, xúc động, cùng vui sướng.
Đó là lúc ở bên em, trái tim tôi, thanh khiết lại rực rỡ màu lam.
Hiện giờ bọn họ đã cướp đi màu lam của tôi, còn bức bách tôi, muốn tôi phải vẽ ra nhiều bức tranh hoa mỹ. Bọn họ yêu cầu tôi dùng màu lục, không có màu lam, căn bản không thể phối màu. Tôi quả thực giống như một họa sĩ bị phán tử hình. Vì thế linh hồn tôi cũng mất đi. Chỉ còn thể xác kéo dài chút hơi tàn. Có người làm qua loa, có người còn mưu toan dùng màu sắc khác tới pha trộn. Tất cả đều là vô hồn, giả tạo, vẩn đục, trống rỗng, vô dụng! Màu lam là duy nhất, theo em rời đi cũng liền vĩnh viễn biến mất.
Tôi ngày đêm thương nhớ màu lam của tôi, màu sắc tôi yêu nhất.
Kết quả, vẫn là không chạm đến được.
Tôi nghĩ, có không ít người, thích một màu nhất định bởi vì một người nào đó.
Nhưng tôi lại vì em, mà chấp niệm màu lam.
Từ màu tóc, màu mũ, màu hoa văn, màu trâm cài áo, màu vest, màu giày......đều là màu lam khiến tôi trầm mê, tôi đem màu lam giấu đi, lại ở trước mặt mọi người, đem màu lam xuất hiện trên người tôi, tôi dùng phương thức này để lưu lại ký ức, ghi khắc nhớ nhung.
*
Nửa đêm không ngủ được, theo thói quen tìm kiếm tên em, xem đủ thứ về em. Tôi thích xem video bởi có thể xem động thái cùng nụ cười giọng nói hằng mong nhớ. So với đêm dài, chỉ vài phút ngắn ngủi, cũng có thể khiến tôi lại lần nữa cảm thấy hạnh phúc. Xem từ gần nhất, rồi lùi lại ngày trước. Cứ lặp đi lặp lại như vậy. Cách màn hình vuốt ve khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ. Đa số còn non nớt hoặc ngây ngô, khuôn mặt bầu bĩnh, làm đủ loại biểu cảm, đáng yêu hoặc là giả vờ lạnh lùng, nhưng luôn giống như tôi biết, thích cười, lại lén lút khóc.
Video tự động chuyển sang một đoạn phỏng vấn, thật kinh ngạc, là phỏng vấn trước giờ chưa thấy qua.
Em mặc một chiếc áo hoodie màu xanh thẫm, cúi đầu kéo kéo áo của mình, nói.
"Giống loại này, Navy, Navy color" nói xong cũng không biết vì sao, ngây ngốc lại vui vẻ cười.
Dáng vẻ này đã quá quen thuộc.
Tôi chớp chớp mắt ngăn chặn chua xót ở vành mắt. Liên tục quay chụp mệt mỏi, tôi dùng hết sức lực để nhớ nhung, không còn sức lực khóc.
Màu lam, màu em thích nhất, tôi sớm đã hiểu.
Navy, màu xanh hải quân, xanh đen, màu xanh biển. Em nói là màu sắc tượng trưng cho em. Năm trước em nói, tôi hiện tại mới hiểu được.
Đồng phục của chúng ta cũng là màu lam đậm.
Tôi lại một lần nữa điên cuồng đi tìm chiếc vòng màu lam, đem nó nắm chặt trong lòng bàn tay mới cảm giác được vài tia an ủi, quả thực giống như một bệnh nhân trong cơn nguy kịch không thể sống thiếu máy thở, trong bóng tối tôi nắm chặt chiếc vòng đã phai nhạt màu sắc, cảm nhận sự hiện diện của nó bên cạnh tôi, chầm chậm thở ra.
Tôi cho rằng tôi không khổ sở đến như vậy. Thật sự, tôi đã tốt lên rất nhiều. Thế giới này mỗi ngày có bao nhiêu tai nạn đau khổ, mỗi thời mỗi khắc đều có thể đối diện với sinh ly tử biệt, âm dương tương cách. Chuyện phát sinh trên chúng ta có là gì.
Ít nhất chúng ta còn sống. Tôi đã từng an ủi chính mình như vậy. Đúng vậy, ít nhất chúng ta còn sống. Sống liền có hy vọng.
Chỉ là hy vọng không biết bao giờ sẽ đến. Hiện tạị, tôi không thấy được ánh bình minh.
Phải bao lâu nữa ánh sáng lại rơi xuống trên người anh và em.
*
Đã không làm thực tập sinh, thì túi huấn luyện không lại tiếp tục dùng. Lúc một mình, tôi thường xuyên vuốt ve chiếc vòng lam đã bạc màu này, từ túi huấn luyện gỡ xuống, đặt ở trước ngực hoài niệm, rồi lại lần nữa treo lại chỗ cũ. Tôi không thể tàn nhẫn, hoàn toàn đem chúng nó chia lìa, chúng nó vốn dĩ đã sớm thuộc về lẫn nhau, hòa làm một. Thiếu cái nào cũng đều không được.
Nhưng tôi thực sự không thể thiếu sự đồng hành của nó, mỗi lần dư quang liếc không thấy nó, luôn cảm thấy vắng vẻ không quen.
Nếu như vậy, phải một lần nữa tìm được màu lam có thể thời thời khắc khắc bầu bạn bên người mình. Còn muốn giống như trước, hình vòng, quấn lấy người, đường hoàng mà thuộc về mình. Làm nhớ tới người nào đó đã từng nói, "Em lựa chọn anh" "Không được đi", vừa trẻ con vừa bá đạo, không phải nói cho tôi nghe, tôi lại rất hưởng thụ.
Tôi muốn đem nó mang ở trên người, để cho mỗi một bức ảnh người khác chụp tôi, đều có dấu vết của em.
Giống như chỉ có như vậy, tôi mới có thể lừa mình dối người, giả vờ như chúng ta trước giờ chưa từng chia lìa.
Ngày đó tôi cầm nó, xem tập cuối chương trình.
Tôi biết trên chương trình, câu cuối cùng tôi hỏi em, chắc chắn trở thành tiếc nuối của tôi trong thời gian dài. Mà theo thời gian trôi đi, phỏng đoán của tôi dần dần được xác nhận.
Tôi hối hận. Vô số lần.
Nếu chúng ta đều dũng cảm bước một bước về phía đối phương, kết cục sẽ là gì?
Nếu có thể, hỏi lại em một lần, tôi sẽ đổi 'em có muốn ở cùng anh không' thành 'em có ở cùng anh không'.
Có lẽ ở sau ống kính anh còn 'uy hiếp' em "Nếu dám nói không, liền không đem WeChat anh Hạo Nhiên mà em thích cho em."
Nhưng mà không có nếu như, lại không có khả năng.
Tôi đến phương thức liên hệ của em cũng không có.
Muốn quan tâm em như bạn bè bình thường cũng không có cách nào.
Lời mời kết bạn đã gửi đi rất nhiều lần, hết thảy đều như đá chìm đáy biển, không có một chút hồi âm nào.
Tôi nghĩ hơn phân nửa là em chán ghét tôi.
Kỳ thật tôi cũng chán ghét chính mình, hận chính mình khoanh tay đứng nhìn, bất lực, còn muốn làm như không có gì xảy ra đi lên vị trí kia, cười nói "Xin chào mọi người, chúng tôi là XXXX.", theo thói quen tính quay đầu, bên cạnh lại không có em.
Nhưng đêm đó tôi lại mơ thấy em nói tha thứ tôi, nói không sao cả. Mặc dù trông em có vẻ bĩu môi, quai hàm tức giận phồng lên, tôi không biết làm thế nào mà đối với em cười cười, vẫy tay, em tức giận không để ý tới tôi, nhưng cuối cùng vẫn đi tới dựa đầu nhẹ vào vai tôi. Ôm tôi. Giống như mọi lần chúng tôi ôm nhau. Này xác thật giống em. Em vốn dĩ là đứa nhỏ ngoan ngoãn lại thiện lương, hiểu chuyện. Cảnh trong mơ chân thật đến mức, tôi thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cùng hơi thở của em . Nhưng tôi biết đó là mơ, nếu còn có thể gặp lại, giữa chúng tôi tuyệt đối không thể thản nhiên như vậy. Sẽ không cam lòng, tôi nghĩ chúng tôi ai cũng vậy.
Tôi đáng thương biết bao, em xem, ở trong mộng tôi đều có thể tỉnh táo mà nhận thức được kia chỉ là mộng. Ngay cả khi tôi đã rất lâu không có mơ thấy em.
Mộng là tiềm thức tôi. Hiện thực, tôi cũng không hy vọng xa vời em sẽ hiểu.
Có chán ghét cũng tốt.
Có dây dưa lẫn nhau, hay dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng cũng tốt.
Tôi tình nguyện không cần cùng em tiêu tan hiềm khích lúc trước.
Ít nhất em còn có thể nhớ kỹ tôi là được.
Lại nhớ thêm một chút nữa, những hồi ức giữa chúng ta.
*
Tôi đã xem đi xem lại những video lúc trước. Em biết gần đây tôi tự hỏi chuyện gì không?
Tôi suy nghĩ có thứ gì, có thể tượng trưng rằng tôi luôn muốn được bên em. Tôi muốn đem nó trở thành là em, mang theo ở bên mình không rời.
Tôi không nên hỏi em câu nói kia.
Câu nói kia kỳ thật đã đem chính mình bại lộ đến triệt triệt để để.
"Em có muốn ở bên anh không?"
Tôi muốn,
Còn em.
Quyền lựa chọn từ đầu đến cuối đều ở em.
Cho tới hiện tại.
Tôi cũng vẫn là ở đây, chờ đợi em trả lời, chấp nhận mọi quyết định của em.
*
Navy, là tên gọi của chiếc đồng hồ này. Màu xanh hải quân. Học theo người nào đó đem hết thảy đồ vật của mình đều đặt tên, tôi viết tên viết tắt của chúng tôi lên dây đeo, dán vào nhịn đập của động mạch, cảm nhận ngọn lửa thiếu đốt chảy trong huyết quản.
Nó ngày ngày nằm trên cổ tay tôi. Mỗi lần cúi đầu xem thời gian, coi như nhìn đến em.
Mỗi giây mỗi phút đều nhớ tới em.
Navy của tôi.
Em nên biết, không ai có thể thay thế em trong tim tôi.
-End-
Phỏng vấn trong fic.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro