[Châu Thiên] Khách qua đường
Lofter: guizhoutianjimuyunzhe - 归舟天际暮云遮
Edit: Yue
BGM Đề cử: Con đường nơi gió trú ngụ https://youtu.be/oda7Ww6AkGc
Pic: LDLDLDHA
Tác giả đã từng nói sẽ viết SE một lần
Những tưởng là trời mưa nhưng là trong lòng đang khóc
-Chính văn-
Ngày đó đang tham gia hoạt động
Em gửi tin nhắn tới, nói rằng
"La Nhất Châu , em muốn rời khỏi nơi này , chúng ta gặp nhau đi
Anh ngày đó không uống cà phê chia tay của em
Hôm nay em làm cho anh
Ngay tại quán cà phê gần chỗ anh hoạt động
Là bạn của người quản lý em mở
Đã dọn dẹp trong tiệm , sẽ không bị người khác phát hiện. "
Tôi không hề nghĩ ngợi liền nói được
Kết thúc hoạt động, về khách sạn đổi quần áo
Giấu mọi người vòng trở lại.
Chỗ nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất
Đoạn đường này quả nhiên không người phát hiện.
Quán cà phê treo biển hiệu tạm ngừng phục vụ
Màn cửa trong tiệm tất cả đều che kín
Tôi lắc lắc chiếc chuông gió treo trước cửa
Lờ mờ có thân ảnh tới.
Người càng tới gần cảm giác sợ hãi trong lòng càng tăng
Tôi đột nhiên lùi bước.
Nhưng nghĩ đến đây có lẽ là lần gặp gỡ cuối cùng
Dù cho thế nào
Giữa chúng ta cáo biệt
Không nên vội vàng qua loa như trước đó.
Vào cửa
Ngồi xuống
Em bưng tới hai tách cà phê
Nói
Nhất Châu, đã lâu không gặp.
Tôi lại gặp khó khăn
Dư Cảnh Thiên, Tiểu Thiên, hay là Tony ?
Không nên tỏ vẻ quá thân thiết, càng không thể quá xa cách
Nhưng dường như không gọi ra được thân mật lúc trước.
Sau hơn 20 ngày xa cách
Lại nhất thời không biết nên như thế nào mở miệng xưng hô
Suy ngẫm nửa ngày
Tôi nói
Cảnh Thiên, đã lâu không gặp.
Em cười, nói
Nhất Châu, anh có xem qua Tiên kiếm 3 không?
Tôi không hiểu sao em lại hỏi vậy
Nhưng lại nghĩ tới trước kia chúng ta nói chuyện
Em thường hay đùa nghịch như vậy
Hóa ra tập mãi thành thói quen, bây giờ đều dần dần phai nhạt.
Em nói
Anh gọi em như vậy để em nhớ tới nhân vật chính trong bộ phim kia , không phải là cùng tên với em sao
[Tui không coi, đi search hóa ra đúng thật]
Tôi lúc này mới kịp phản ứng
Ký ức về những bộ phim kinh điển hồi bé đã sớm phai nhạt
Tuy nhiên, tên nhân vật chính thì vẫn có chút ấn tượng.
Tôi nhìn em, nhẹ gật đầu
Em hướng tôi cười ngọt ngào, vẫn như vậy, đôi mắt cong cong
Chỉ là tôi gặp quá nhiều lần em trước mặt tôi thực sự vui vẻ
Cho nên lần này, dù đôi mắt khóe miệng đều cong lên nhưng vẫn có thể thấy rõ nét gượng gạo.
Thật ra tôi rất muốn nói
Dư Cảnh Thiên, em đừng miễn cưỡng như vậy
Không sao, anh rất ổn, không cần lo lắng.
Nhưng tôi không mở miệng được
Tôi hiểu em
Em không thích người khác đồng tình thương hại
Hiện tại lại chỉ muốn nói cho tôi rằng không cần lo lắng
Vậy tôi cũng nên bình thản
Tiếp tục giả vờ như mọi chuyện không có gì.
Tôi hỏi em
Muốn rời đi đâu?
Em nói, haha, bí mật
Tôi bỗng hoảng hốt
Nhớ tới lúc chúng ta ở trong phòng luyện tập
Những ký ức liên quan tới secret cùng no secret.
Nhưng thật đáng buồn
Bây giờ chúng ta lại không có thời gian, dũng khí , cùng sức lực
Nghiên cứu thật giả trong lời nói của đối phương
Không rõ hàm ý trong đó.
Mọi thứ không thể quay trở lại
Quá khứ kia không rõ vô tâm hay là cố ý.
Như ý nguyện
Tôi không hỏi thêm nữa.
Tay em khuấy cà phê chợt dừng lại
Chỉ một giây
Đủ để tôi nghĩ
Em cũng sẽ luyến tiếc
Khoảng cách cùng quan hệ giữa chúng ta
Đã không thể nhiều đùa giỡn thêm vài câu.
Em đổi đề tài
Giọng giống như người quản lý
Dặn tôi nhớ đăng nhiều trên weibo đồng thời follow thêm người khác
Bất quá đây đều là do công việc
Trước nay tôi không mấy để ý.
Nhưng tôi trả lời em, được
Chỉ là fan của chúng ta có lẽ sẽ war nhau.
Em ngẩn người
Nói em không phải bảo anh follow em
Em nói là, nhớ follow những bạn bè của anh ngoại trừ em ra
Em lại cười cười, dù sao, về sau chúng ta hẳn là cũng không có nhiều liên hệ
Tựa như người qua đường.
Em nói câu này
Tôi liền nghĩ đến bài hát đó
"Nhân sinh như lữ quán , tôi cũng là người đi đường".
Thế là tôi nói , kỳ thật người sống ở trên đời này đều là khách qua đường mà thôi.
Yên lặng một hồi.
Em đột nhiên nói
Đúng vậy, cũng không phải tất cả các câu chuyện đều có kết cục.
Giá Đại Xưởng có lẽ không ngừng
Nhưng câu chuyện của chúng ta
Chỉ có thể dừng tại đây.
Em ấn vành mũ xuống
Cúi đầu thật thấp
Em nói
Nhất Châu, tạm biệt
Chúc anh luôn vui vẻ , khỏe mạnh, thành công, thuận lợi.
Tôi nói
Được
Hi vọng Dư Cảnh Thiên của chúng ta luôn luôn lạc quan như mặt trời, vui vẻ.... bình an.
Bình an liền tốt
Nếu như chỉ có một điều ước
Tôi chỉ hi vọng em bình an
Gần trước mặt hay xa tận chân trời
Cho dù lại không có cách nào tận mắt nhìn thấy
Cho dù chúng ta không còn dắt tay sóng vai...
Em hướng tôi đưa tay ra
Tôi nắm chặt tay em
Đem em kéo vào trong ngực.
Động tác này
Thuộc về chúng ta
Rất nhiều lần
Vậy lần này
Tôi sẽ ôm chặt một chút, lâu một chút
Lấy cớ là ly biệt, có thế nào cũng không sợ mất mặt.
Ngày đó sau khi trở về
Cũng không biết là nguyên nhân gì
Thanh tìm kiếm trên máy tính vẫn dừng ở Tiên kiếm 3.
Tùy ý phát một đoạn video
Nhân vật chính nói
"Kỳ thật không phải mỗi lần đều có thể trông thấy mây
Mỗi lần đều có thể trông thấy
Là trời ".
Khi lời thoại này xuất hiện trước mắt tôi
Không hiểu rõ lắm
Người quản lý nói tôi hôm nay nhất định phải phát Weibo , tôi cũng suy nghĩ về điều này.
Mặc dù weibo là dùng để quảng cáo không thể tránh được
Câu từ, hình ảnh trước khi đăng lên
Còn phải trải qua đoàn đội xét duyệt
Nhưng trò chơi chữ này
Cũng chỉ có người hữu tâm mới có thể hiểu.
Tôi viết
"Thời tiết ☁️, Tâm tình ☀️
Đã lâu không gặp "
Phối với bức hình
Tôi ngẩng đầu nhìn trời xanh trong vắt không một gợn mây.
Không biết em có thấy được không
Có hiểu được
Có lẽ cũng chỉ có mình tôi động tâm
Dù sao chúng ta sớm đã không liên quan
...
Về sau
Tôi vẫn không follow bất cứ ai.
Lại qua mấy ngày
Tôi chia sẻ một bài thơ vòng bằng hữu
Chỉ để em có thể thấy được.
Là bài thơ hiện đại
Tên là《 Người qua đường 》
"Chẳng biết tại sao, rõ ràng muốn cùng em nói chuyện
Lại lừa em nói, mưa gió vừa vặn, nên đi viết vài câu thơ.
Không cần trào phúng tôi, em cứ cười thành tiếng
Tôi cũng coi là âm thanh của trời.
Đừng mang thù địch, mang theo âm mưu
Tôi sẽ coi đó là tình cảm em dành cho tôi
Số mệnh tôi phân làm hai, chưa gặp em, cùng sau khi gặp em
Em chữa lành âu sầu, sau đó lại thưởng cho tôi bi thương
Âu sầu cùng bi thương ở giữa có một chút vui vẻ
Tiêu hao toàn bộ nhiệt tình trong sinh mệnh tôi.
Muốn uống một chút rượu, để linh hồn mất trọng lượng, bị gió thổi đi
Vừa nghĩ rằng sẽ thành người qua đường của em
Liền cảm giác, biến thành người qua đường của cả thế giới
Gió dù mạnh cũng lướt qua linh hồn tôi."
Những lời em nói ngày đó một mực lưu lại trong lòng tôi.
"Vừa nghĩ rằng sẽ thành người qua đường của em
Liền cảm giác, biến thành người qua đường của cả thế giới ".
Vì sao không follow ai
Tôi nghĩ đây chính là câu trả lời.
Đầu bên kia vòng bạn bè không có phản hồi gì
Tôi nhìn chằm chằm đến rạng sáng
Xác thực cũng uống chút rượu
Tôi nhịn không được
Gửi Wechat cho em.
Tôi nói
Dư Cảnh Thiên, em biết câu cuối cùng của bài thơ này có ý nghĩa gì không
Tôi nghĩ em không hiểu
Nhưng về sau tôi cười mình làm sao không nghĩ tới
Em có lẽ còn không đọc
Bởi vì đáp lại tôi
Chỉ là một dấu chấm than màu đỏ cùng hai hàng chữ trắng.
Kỳ lạ, mắt tôi khi đó lại không nhìn rõ.
Tôi không quan tâm từng hàng dấu chấm than đỏ kia
Tiếp tục gửi đi.
Anh uống chút rượu, muốn để linh hồn mất trọng lượng, bị gió thổi đi
Gió dù mạnh cũng lướt qua linh hồn anh.
Đều nói
Dùng cái gì giải sầu, Chỉ có Đỗ Khang (một loại rượu)
Kết quả lại thành
Nâng chén tiêu sầu càng thêm sầu.
Linh hồn tích tụ ưu sầu thống khổ
Gió lớn cũng không thể lay động.
Thế nhưng là, Dư Cảnh Thiên
Em biết linh hồn của anh vì cái gì ưu sầu thống khổ sao.
Bởi vì thế giới này buộc chúng ta chỉ có thể làm khách qua đường của đối phương.
Có giọt nước ở trên màn hình
Tôi tưởng rằng trời mưa
Nghĩ rằng Hạ Chí , thời tiết luôn hay thay đổi
Về sau mới nhớ tới rõ ràng là ở trong phòng
Lấy đâu ra mưa
Tôi nghĩ tôi thật sự uống say
Làm sao lại bởi vì kết thúc vài tháng quen biết ngắn ngủi
Liền không ngừng rơi lệ
END.
Hà Nội trời đổ mưa rất thích hợp để rải thủy tinh Ọ.Ọ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro