[Châu Thiên] Em muốn anh tồn tại
Hôm qua quên up lên Watt :v
Chúc em bé 1 ngày tuổi vui vẻ =))))))))))
#Mừng_sinh_nhật_tuổi_19_của_Dư_Cảnh_Thiên, tuổi mới vui vẻ, mạnh khỏe, luôn là chính mình.
Lofter:
Au: - Thất Nại.Dorothy
Edit: Yue
Thể loại 花吐症 : Hội chứng nôn ra hoa
Nôn ra hoa là bệnh do yêu đơn phương gây ra, bệnh này không có thuốc điều trị, chỉ có cách điều trị là chấm dứt tình yêu đơn phương, hoặc làm cho người mình thích cũng thích mình ( hoặc đến hôn mình) mới khỏi được.
Người yêu đơn phương mắc phải căn bệnh này khi những khao khát, gắn bó sâu đậm nhưng không thể truyền tải được. Bệnh nhân mắc chứng rối loạn nôn mửa, mỗi khi nhớ nhung hoặc yêu đơn phương, cổ họng sẽ nóng rát dữ dội, mức độ nặng hơn sẽ cảm thấy rát cổ họng và dây thanh quản, ho dữ dội và khạc ra cánh hoa. Những bông hoa nở ngay sau khi ra khỏi cổ họng, tùy theo cảm xúc và tâm trạng không được đáp lại của từng người. Đẹp nhưng vô cùng đau đớn.
-Theo baidu-
—①—
"Khụ khụ khụ..."
Đêm khuya, tòa nhà huấn luyện có chút an tĩnh, đại bộ phận luyện tập sinh đều về ký túc xá đi ngủ, La Nhất Châu ngồi xổm trong phòng luyện tập của nhóm mình mà ho tê tâm liệt phế.
"Chuyện gì vậy..."
Với tay cầm một chai Chân Quả Lạp uống hai hớp muốn áp lại nhưng lại không kìm được, chưa kịp lấy lại hơi thì nghênh đón một đợt ho càng dữ dội hơn, nếu không phải dung lượng phổi của anh tốt, có khi ném đi nửa cái mạng.
"Muộn lắm rồi, mau trở về ngủ đi, ngày mai còn phải ra ngoài"
Đường Cửu Châu đi ngang qua, gõ gõ cửa nhắc nhở anh.
La Nhất Châu vội vàng che miệng lại,cố gắng ngừng ho khan, Đường Cửu Châu cho rằng anh là luyện tập lâu nên mệt mỏi, cũng chưa nói cái gì, La Nhất Châu lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, thật vất vả mới ngừng ho được, lại phát hiện trong lòng bàn tay có một đóa hoa nho nhỏ hơi nhàu nát.
Màu hồng, rất đẹp.
Được rồi, hiện tại xem như biết lý do.
"Tôi đã biết, một lát liền đi."
Không có kinh động đến staff cùng đạo diễn, La Nhất Châu thở dài, lúc đi ngang qua phòng luyện tập bên cạnh nhịn không được bèn nhìn thoáng qua.
Đứa nhỏ kia thường ngày trông ngốc ngốc, nhưng trên sân khấu luôn cực kỳ nghiêm túc.
Trong nhóm có luyện tập sinh nền tảng vũ đạo không tốt, đứa nhỏ kia luôn cùng nhau luyện tập, sửa động tác, muốn đem tiết mục trình diễn đến không còn kẽ hở mới tốt.
Anh cũng có thể lý giải được.
"Tony, đêm nay lại không về à?"
Bên trong cánh cửa đứa nhỏ nhìn anh cười cười, trên mặt có chút mệt mỏi không che giấu được.
La Nhất Châu nghe những luyện tập sinh khác nói qua, Dư Cảnh Thiên mấy ngày nay dường như không ngủ, thấy em thật sự không có ý định đi, La Nhất Châu cũng không tiện nói thêm gì nữa, khép lại cửa, chính mình lui ra ngoài.
Bọn họ hai người cũng không tính là thân thiết, ít nhất ở trong mắt khán giả là như vậy.
—②—
Dư Cảnh Thiên xoa xoa đôi mắt, vỗ vỗ khuôn mặt hơi buồn ngủ của mình, tiếp tục theo dõi động tác của đồng đội.
Vừa mới La Nhất Châu tới đây, sắc mặt trắng bệch vẫn còn đọng lại trong tâm trí em.
"Anh ấy có phải là không thoải mái không...."
Em khẽ thì thầm một câu, trong phòng luyện tập mở nhạc lớn, không người nghe được, đương nhiên, em cũng không muốn bất kỳ ai nghe thấy.
Dư Cảnh Thiên sao lại có thể quan tâm La Nhất Châu chứ? Nếu bị người khác biết, không biết sẽ thế nào?
Em thích La Nhất Châu, chuyện này không thể để ai biết, ít nhất chính em cảm thấy như vậy.
Bởi vì hai người bọn họ là đối thủ duy nhất của nhau.
"Tiểu Thiên nhi, em nhìn xem động tác này, anh cảm thấy chưa được tự nhiên cho lắm..."
Đồng đội nền tảng vũ đạo chưa tốt hô em một tiếng, Dư Cảnh Thiên nheo nheo mắt đi tới.
Sân khấu nhất định không thể có vấn đề gì, đây là việc làm đối thủ La Nhất Châu phải làm.
Bằng không, làm thế nào danh chính ngôn thuận cùng anh sóng vai đứng chung một chỗ?
"Anh thấy sắc mặt em không tốt lắm, đã luyện lâu như vậy, trở về ngủ một lát đi?"
"Em không sao."
Em không thể bại bởi La Nhất Châu, kể cả thua, cũng chỉ có thể dưới anh, không thể thua quá nhiều.
Đối thủ của La Nhất Châu chỉ có thể là em.
Các NSX thanh xuân, các luyện tập sinh, thậm chí mỗi một đóa Hải Đường ở Đại Xưởng, đều đang âm thầm giúp em thành toàn.
—③—
"Trước khi xác định được tâm ý đối phương, đừng đến quá gần, nếu không bệnh tình sẽ càng thêm nghiêm trọng."
La Nhất Châu nhìn thông tin chính mình tìm kiếm, bất đắc dĩ bĩu môi, anh thật sự muốn đến gần em một chút, nhưng ê- kíp chương trình không cho anh cơ hội này.
Cho nên trước mắt chắc là sẽ không phát triển quá mức nghiêm trọng đi?
"Khụ khụ..."
Vừa nghĩ tới đây, lại thêm một trận mãnh liệt ho khan, Đường Cửu Châu từ bên ngoài mở cửa trở về, trong tay không biết cầm lọ gì.
Nghe thấy La Nhất Châu lại ho khan, cậu bất giác nhíu nhíu mày, đem cái chai đặt lên bàn, nhìn trước mắt rơi rụng mấy cánh hoa giấy.
Một đóa hoa màu hồng phấn còn vương tơ máu thình lình rơi xuống bên cạnh.
"Đây là cái gì?"
Lập tức phải ghi hình sân khấu, La Nhất Châu là C vị, anh lúc này cũng không thể xảy ra chuyện bất trắc gì.
"Không sao."
"Sắp chết còn nói không sao, cái gì gọi là không sao? Có phải một ngày nào đó tôi trở về thấy cậu đã chết mới là có chuyện?"
Đường Cửu Châu có chút bực bội, nói chuyện cũng tức giận.
La Nhất Châu lắc lắc đầu, sau đó vươn tay kéo góc áo Đường Cửu Châu, hiện tại đã như vậy, nói gì cũng vô dụng.
Cậu đem bình thủy tinh trong tay cho anh, sau đó bất đắc dĩ thở dài.
"Tôi nghe nói tuyết lê Tony hấp không tồi, chiều nay tôi nghe thấy cậu ho khan, nghĩ cổ họng không thoải mái liền đi cầm tới, bất quá thoạt nhìn cậu chắc là không cần dùng."
"Tony làm?"
La Nhất Châu hỏi lại một câu, Đường Cửu Châu gật gật đầu, sau đó bất đắc dĩ trợn trắng mắt.
Thích liền thích, cố tình không nói ra, trong tối ngoài sáng làm bao chuyện lại khiến mình chịu oan ức.
Đường Cửu Châu thật sự cảm thấy oan uổng, nhưng lại không có biện pháp.
Cùng cậu quan hệ thân thiết một đám đều đã bị loại, chính mình không gánh cái nồi này thì ai gánh?
"Được rồi, uống xong liền ngủ đi. Ngày mai còn phải cùng nhau ra ngoài làm việc, cậu cũng nhân cơ hội nhanh chóng đem chuyện này giải quyết đi, chờ đứa nhỏ kia hiểu được, thì hoa cúc cũng tàn."
Đường Cửu Châu thở dài, đứng ở lập trường của bạn bè cậu không khỏi đau lòng cho La Nhất Châu, nhưng cậu càng biết chuyện này mấu chốt ở Dư Cảnh Thiên, mình có đau lòng cũng vô dụng.
La Nhất Châu tính toán lúc ra ngoài làm việc, ở khách sạn thuận tiện đem chuyện này giải quyết, khách sạn người không nhiều lắm, lại không có camera , cùng lắm là nói rõ ràng, hôn một cái.
Nhưng mà anh lại nhát gan, đứa nhỏ kia nhìn có vẻ ngốc, thực tế thâm tàng bất lộ.
Giả ngốc liền có thể từ sâu trong Đại Xưởng đi ra mà không ai phát hiện, này không giống như chuyện một đứa nhỏ ngốc làm được.
La Nhất Châu không nắm chắc được tâm ý của Dư Cảnh Thiên đối với mình, nếu nói khả năng thắng, cũng chỉ 50/50.
Thắng là anh kiếm được, thua anh cũng chỉ có thể nhận mệnh.
—④—
Vốn tưởng rằng sẽ không có chuyện ngoài ý muốn nào nữa, La Nhất Châu không ngờ Dư Cảnh Thiên trở về ký túc xá nghe nói mình sinh bệnh sẽ qua thăm mình.
Khoảnh khắc mở cửa, La Nhất Châu chỉ cảm thấy cổ họng mình như nghẹn lại, vừa đau vừa ngứa vọt tớt, làm anh suýt ngất.
"Anh sao vậy? Em nghe JOJO nói cổ họng anh không thoải mái, vừa lúc trở về nhìn thấy phòng anh còn sáng đèn, liền muốn qua thăm anh."
Dư Cảnh Thiên giọng điệu đáng yêu, mới vừa tắm rửa xong, bộ dáng cực kỳ giống một con thỏ nhỏ màu sữa , đôi mắt đỏ hoe trông rất đáng thương.
Sau đó liền không có sau đó.
Còn chưa kịp phản ứng, La Nhất Châu liền ho khan dữ dội, những bông hoa màu hồng, ở trước mặt Dư Cảnh Thiên, rơi lả tả đầy đất, trên cánh hoa còn vương tơ máu, thật đẹp cũng thật kinh tâm động phách.
La Nhất Châu hít hà một hơi, so với chuyện chứng bệnh đột nhiên nghiêm trọng, càng làm cho anh chân tay luống cuống chính là đứa nhỏ ngốc sững sờ tại chỗ mất đi phản ứng.
Không cần đoán cũng biết, đứa ngốc này chưa từng gặp qua tình huống như vậy.
"Không sao, đừng sợ."
La Nhất Châu nuốt nuốt nước miếng, đem mùi máu tanh trong miệng nuốt vào bụng, anh dùng sức nâng tay xoa xoa tóc đứa nhỏ.
Dư Cảnh Thiên ngơ ngác gật đầu, cắn cắn môi, đỡ La Nhất Châu vào phòng, giúp anh rót cốc nước, cái gì cũng chưa nói, hoang mang rối loạn xoay người chạy mất.
"Dọa đứa nhỏ rồi?"
Đường Cửu Châu khẽ nói, La Nhất Châu bất đắc dĩ cười, đã lúc nào rồi, cậu còn trêu ghẹo.
"Em ấy chắc là không biết đến hội chứng nôn ra hoa đi? Có lẽ là nhìn thấy tôi phun ra cánh hoa, cho nên bị dọa sợ..."
Đường Cửu Châu không nói nên lời, Dư Cảnh Thiên có phải là bị dọa sợ hay không, La Nhất Châu trong lòng không rõ, nhưng cậu lại rõ ràng.
Hai người bất quá đều là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường thôi.
Đường Cửu Châu xoay xoay quyển sổ trong tay, trong lòng nghĩ, có vẻ hai người này cần một chút kích thích.
—⑤—
Dư Cảnh Thiên sau khi trở về ký túc xá vẫn luôn ngốc ngốc ngồi ở mép giường, Từ Tân Trì đang mệt rã rời, thấy em rõ ràng ở phòng luyện tập đều buồn ngủ không chịu nổi, về tới ký túc xá tinh thần lại lên cao thế, cảm thấy buồn cười.
"Còn không ngủ, làm gì vậy?"
Dư Cảnh Thiên không đáp, trong đầu cứ lặp đi lặp lại hình ảnh La Nhất Châu phun ra hoa ở trước mặt mình, không biết làm sao, em cảm thấy trong lòng khó chịu.
Loại khó chịu này, không giống như lúc công bố C vị bài hát chủ đề, mà là cực kỳ giống sóng biển cuộn trào, dịu dàng mà mãnh liệt.
Em duỗi tay ôm lấy chính mình, run rẩy không ngừng.
"Từ Tân Trì, bị mắc chứng nôn ra hoa sẽ chết sao?"
Sau một lúc lâu, em nghẹn ngào hỏi một câu.
Từ Tân Trì ngủ đến mơ mơ màng màng, trở mình, mơ hồ không rõ mà trả lời.
"Đương nhiên, không được hôn người mình thích liền sẽ chết, hơn nữa chỉ có thời gian vài ngày."
Nói xong cậu liền xoay người ngủ, một chút đều không nghĩ tới Dư Cảnh Thiên vì sao lại hỏi câu này.
Dư Cảnh Thiên không nói gì, cuộn tròn ở trên giường nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, ướt đẫm gối.
Không phải nói phải dùng sân khấu nói chuyện sao?
Không phải muốn ở sân khấu so tài sao?
Như thế nào tài chưa so, anh đã có người thích rồi?
Mối tình đầu tuổi 18, thầm mến mà không thể nói ra, cứ như vậy tan biến trong gió, thổi bay những bông hoa Hải Đường.
Dư Cảnh Thiên không cam lòng, nhưng em càng lo lắng hơn.
Em biết La Nhất Châu rõ ràng không kiên cường như vậy, nhưng trong chuyện tình cảm lại cậy mạnh.
Không biết anh có thể nhanh chóng cùng người mình thích thổ lộ hay không, mau hôn người mình thích, đừng để xảy ra chuyện gì.
Người anh thích hẳn là Đường Cửu Châu đi?
Dư Cảnh Thiên ở trong lòng nghĩ vậy, ngoại trừ Đường Cửu Châu, em thật sự là không nghĩ ra được người khác, chính là bọn họ rõ ràng cả ngày ở bên nhau, vì sao Đường Cửu Châu lại không phát hiện ra chứ?
Càng nghĩ Dư Cảnh Thiên càng cảm thấy La Nhất Châu đáng thương.
—⑥—
"Anh biết La Nhất Châu bị bệnh sao?" Dư Cảnh Thiên tìm đến Đường Cửu Châu hỏi.
Hai người ngày thường gặp nhau không tính là nhiều, em lúc này lại đây, nghĩ cũng biết là vì bệnh của La Nhất Châu.
Đứa nhỏ sắc mặt không tốt lắm, phỏng chừng là đêm qua suy nghĩ đến mất ngủ.
"Em lo cho cậu ấy hả?"
Đường Cửu Châu chép chép miệng, trong lòng chỉ muốn cười.
Này, hai người cứ ở đây vờn nhau, nếu không phải La Nhất Châu bị bệnh, thật đúng là diễn không tệ.
Đường Cửu Châu cảm thấy đáng tiếc, vở kịch tốt như vậy, nhưng hiện giờ không có tâm trạng xem.
"Sao không lo lắng chứ, anh ấy sẽ chết đúng không?!"
Dư Cảnh Thiên giọng run run, dáng vẻ cùng với lúc tuyên bố C vị bài hát chủ đề ngày đó dường như giống như đúc.
"Vậy em có ý gì? Anh lại không biết cậu ấy thích ai..."
"Chẳng lẽ không phải anh sao?"
Dư Cảnh Thiên ấm ức nhìn cậu, ở trong lòng em đã sớm nhận định Đường Cửu Châu chính là người La Nhất Châu thích, đến nỗi Đường Cửu Châu nói lời này, Dư Cảnh Thiên cảm thấy cậu không muốn cứu La Nhất Châu.
"Sao em nghĩ vậy.....Được, coi như là anh, anh lại không thích cậu ấy, em chẳng lẽ không biết chứng nôn ra hoa cần hai người lưỡng tình tương duyệt hôn mới được sao?"
Đường Cửu Châu bỗng nhiên muốn chơi đùa một chút, cậu nghĩ đứa nhỏ này trong đầu đang loạn cào cào, cho dù hiện tại lại đây tìm mình, cũng vẫn chưa hiểu rõ, có thể bình tĩnh cùng mình nói chuyện, hoàn toàn xuất phát từ lo lắng cho La Nhất Châu.
Lúc này nếu trêu chọc em, chỉ sợ em cũng nghĩ là thật..
"La Nhất Châu không tốt sao? Sao anh lại không thích anh ấy?"
Dư Cảnh Thiên có chút sốt ruột mà hướng phía trước một bước, vươn tay kéo góc áo Đường Cửu Châu, áo sơmi cũng sắp bị em vò nhăn.
"Tốt liền sẽ thích sao, có lẽ là anh không thích người như vậy, huống hồ cậu ấy tốt như vậy, sao em không thích?"
Đường Cửu Châu cười như không cười, Dư Cảnh Thiên không rõ nguyên do mà cúi đầu, sau đó có chút nhụt chí.
"Em thích... Em thích anh ấy thì có ích lợi gì? Anh ấy cũng không thích em..."
Đây là lần đầu tiên em thừa nhận mình thích La Nhất Châu, không thừa nhận cũng không sao, mà thừa nhận cũng vô nghĩa.
Đường Cửu Châu ở trong đầu suy nghĩ, muốn như thế nào mau chóng giải quyết chuyện này.
Mình tốt xấu cũng là sinh viên ưu tú, ở nhà mình các anh đều bảo đầu óc không tốt thì thôi, ra cửa, IQ vẫn hàng top.
"Em thích La Nhất Châu hả?"
Cậu giả như không biết.
"Anh còn tưởng rằng em cùng cậu ấy so tài là bởi vì cậu ấy đoạt C vị bài hát chủ đề của em."
Dư Cảnh Thiên mím môi, lại có chút bất đắc dĩ xua tay.
"Cái gì gọi là C vị bài hát chủ đề của em?
Chúng ta đều ở cùng vạch xuất phát, ai cũng đều giống nhau, như thế nào lại có đúng sai chứ?
Anh ấy thắng em, chứng tỏ anh ấy lợi hại hơn em, không phục là có, nhưng không đến mức bởi vì chuyện này mà oán hận, mà cùng anh so cao thấp, như vậy quá ngây thơ."
Dư Cảnh Thiên cười cười, nhưng cười như sắp khóc, em thực sự rất lo lắng.
Em nhận định La Nhất Châu là đối thủ duy nhất của mình, còn anh thế nào em cũng không rõ ràng.
"Vậy em có biết để chữa chứng nôn ra hoa còn có biện pháp khác?"
Đường Cửu Châu tháo gỡ bế tắc, nếu hai người đều không chủ động xuất kích, cậu đành phải ở sau lưng trộm giúp hai người một phen.
Cũng coi như là vì bọn họ ở Đại Xưởng nỗ lực lâu như vậy.
"Biện pháp gì vậy?"
Dư Cảnh Thiên trong mắt có ánh sáng, em thật đúng là rất thích La Nhất Châu.
Có thể khiến đứa nhỏ này yêu thích, cũng coi như là may mắn của La Nhất Châu, người khác chỉ sợ không có phúc khí này.
"Anh nghe được một cách, ngoại trừ lưỡng tình tương duyệt, nếu một người thật sự thích người bệnh, hôn người bệnh với ý định cứu người, thay thế người đó nhiễm bệnh, người bệnh sẽ khỏi hẳn, nhưng là..."
"Em sẽ chết, phải không?"
Dư Cảnh Thiên nhìn về phía Đường Cửu Châu, em đang đợi một đáp án.
Nhưng mặc kệ đáp án là gì, Đường Cửu Châu cảm thấy em chắc chắn sẽ làm.
—⑦—
"Khụ khụ... cậu nói với em ấy cái gì? Tôi thấy em ấy kéo cậu đi trò chuyện rất lâu."
La Nhất Châu ngồi cùng Đường Cửu Châu trên xe, Dư Cảnh Thiên ngồi ở phía cuối cùng giả bộ ngủ, trong lòng em đang loạn muốn chết.
Đường Cửu Châu quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong lòng nghĩ đứa nhỏ ngốc này thực sự rất dễ lừa.
"Không có gì, chính là hỏi cậu bệnh thế nào."
"Vậy cậu nói thế nào?"
"Tôi nói cậu sắp chết."
"......."
La Nhất Châu cạn lời trợn mắt nhìn, vị này đương anh trai nhưng nói chuyện thật không lọt tai.
"Cậu hù dọa em ấy làm gì? Đến lúc em ấy khóc, cậu cũng sẽ không dỗ."
Đường Cửu Châu chưa kịp phản bác thì đã đến nơi.
Dư Cảnh Thiên lảo đảo lắc lư từ hàng phía sau đi tới, lúc tới gần lại nghe được La Nhất Châu ho khan vài tiếng.
Chứng bệnh phát tác đích thực nghiêm trọng, La Nhất Châu xem như cảm nhận được.
Trong cổ họng đau đớn dữ dội đột nhiên đánh úp tới, anh chỉ có thể nỗ lực thở gấp, thầm nhủ chính mình đừng ngất xỉu.
"Cậu làm sao vậy, lại nghiêm trọng sao?"
Đường Cửu Châu cảm thấy La Nhất Châu đang dần ngả lên vai mình, nhìn anh một cái, mới phát hiện La Nhất Châu sắc mặt trắng bệch dọa người.
Nếu không phải dậy sớm trang điểm trước khi đi, chỉ sợ liền bại lộ trước mặt các NSX thanh xuân.
La Nhất Châu liều mạng khắc chế cảm giác những cánh hoa chực lao ra trong cổ họng, dưới chân cũng bước nhanh hơn một chút.
Đường Cửu Châu không nói chuyện, một bên đỡ anh, một bên đẩy anh đi về phía trước, trở lại khách sạn cậu mới có thể hoãn một chút.
"Khụ khụ..."
"Kiên nhẫn một chút, lập tức liền đến."
Vào thang máy, Đường Cửu Châu rõ ràng cảm thấy lực đạo đang đè ở trên người mình tăng thêm, cậu nhìn trước mặt Dư Cảnh Thiên, trong lòng nghĩ có thể đây cũng là một cơ hội.
Cậu nhìn cửa thang máy đang chuẩn bị mở, nháy mắt vỗ vỗ bả vai Dư Cảnh Thiên, linh hoạt mà đem cánh tay đang khoác trên vai mình chuyển sang vai Dư Cảnh Thiên.
"Khụ khụ..."
"Mau đưa cậu ấy đi!"
Nói xong lấy ra thẻ phòng nhân viên công tác mới vừa cấp đưa cho em, Dư Cảnh Thiên mắt nhìn La Nhất Châu hơi thở thoi thóp, trong lòng liền rõ ràng sao lại như vậy.
Cửa thang máy mở, Dư Cảnh Thiên không lên tiếng mà dìu anh rời đi, những luyện tập sinh khác vẻ mặt ngây ngốc nhìn Đường Cửu Châu, người sau thở ra một hơi, sau đó vỗ vỗ ngực chính mình.
"Đậu móa, mình cũng thật lợi hại... Mọi người chờ xem đi, top 1,2 trong Xưởng sắp thành một đôi rồi."
Ánh mắt cậu lóe sáng, bộ dáng vô cùng tự tin.
Lương Sâm duỗi tay búng vào trán cậu, lưu lại một vết đỏ.
"Này còn cần cậu nói, không phải chuyện sớm muộn sao?"
Bọn họ sớm thầm chấp nhận, Dư Cảnh Thiên cùng La Nhất Châu sớm muộn gì cũng sẽ ở bên nhau.
Cảm giác giữa hai người cùng giữa những người khác là không giống nhau, tuy rằng nhìn vô cùng xa cách, nhưng trên thực tế giữa hai người họ không có người nào có thể xen vào.
Bọn họ hai người sớm hay muộn cũng sẽ ở bên nhau, trời cao chú định một đôi, ai cũng không tách ra được.
"Chuyện này, chúng ta đều biết, chỉ có bọn họ hai người không biết? Chậc, thật là vở kịch hay."
Đường Cửu Châu chép chép miệng, hai đứa nhỏ thích nhau, phải làm tới mức sinh ly tử biệt mới chịu.
Chẳng phải người ta đều nói trẻ nhỏ không nghiêm túc, lúc thổ lộ nói thiên trường địa cửu, đều là thuận miệng nói ra sao?
Tại sao hai người họ lại khác biệt, rõ ràng là hai đứa nhỏ, giống như mặc quần áo người lớn, giả vờ trưởng thành.
Buồn cười.
—⑧—
La Nhất Châu biết người nửa dìu nửa kéo mình vào phòng là Dư Cảnh Thiên, nhưng là anh không còn hơi sức làm ra phản ứng gì.
Khoảnh khắc đóng cửa lại, cánh hoa trong cổ họng bị bức bách đến mức tận cùng, vội vàng muốn nhìn thấy ánh sáng.
Cánh hoa phấn hồng lọt vào mắt Dư Cảnh Thiên làm em đau lòng tưởng rớt nước mắt.
Rèm cửa trong phòng đang khép, không khí có chút bức bối, em biết dưới lầu có không ít NSX thanh xuân nên không dám kéo rèm ra.
Chờ đem được La Nhất Châu kéo đến trên giường, Dư Cảnh Thiên chỉ cảm thấy sức lực của bản thân đã dùng hết.
"Anh rốt cuộc thích người nào vậy? Có người nào đáng để anh thích đến như vậy, mắc phải chứng bệnh này?"
Giọng nói em có chút oán trách, nhìn trên giường lớn La Nhất Châu ngủ không an ổn, trong lòng sông cuộn biển gầm, khổ sở muốn chết.
"Nếu người anh thích là em thì tốt biết bao? Anh chính là đối thủ của em, đối thủ duy nhất em nhận định sao lại có thể lén lút thích người khác..."
Dư Cảnh Thiên duỗi tay dùng đốt ngón tay nhẹ nhàng miêu tả khuôn mặt La Nhất Châu, đây là người em thích, càng xem càng thích.
Có nhiều người đẹp hơn anh, nhưng phải làm sao? Sao mình lại thích anh như vậy?
Em nhẹ nhàng kéo tay La Nhất Châu, chui vào trong lòng anh, bởi vì nếu không làm như vậy, chỉ sợ về sau liền không có cơ hội.
"Em có thể hôn anh được không? Bí mật, chỉ một chút thôi"
Đường Cửu Châu nói, em tin.
Nhưng mặc dù là tin, thật sự làm, em vẫn là sợ hãi.
Không phải sợ đi tìm chết, em sợ chính là La Nhất Châu.
Đương lúc La Nhất Châu tỉnh lại, biết bản thân bị một người mình không thích hôn, liệu anh có cảm thấy chán ghét không?
Mình đều phải chết, chẳng lẽ còn muốn người mình thích chán ghét sao?
—⑨—
Lúc La Nhất Châu tỉnh lại, chỉ cảm thấy tỉnh táo không ít, đau đớn trong cổ họng hoàn toàn biến mất, giống như toàn bộ linh hồn đều được gột rửa.
Nghĩ cũng biết lúc anh ngủ đã xảy ra chuyện gì.
Anh rửa mặt, sau đó nhìn chính mình trong gương đưa tay chạm môi.
Nụ hôn của đứa nhỏ có hương vị gì?
Tại sao một chút đều không lưu lại?
Thật đáng tiếc.
Đang nghĩ ngợi thì Đường Cửu Châu tới gõ cửa phòng, nhắc nhở anh đi ghi hình.
"Ổn chưa?"
Thấy anh có tinh thần hơn trước, Đường Cửu Châu cười như không cười, dường như mọi chuyện phát sinh trong lòng đều hiểu rõ.
La Nhất Châu nhíu nhíu mày có chút hồ nghi nhìn cậu, trong lòng đại khái cũng đoán được một chút.
Chắc cái người không đáng tin cậy này đã nói gì đó với đứa nhỏ ngốc kia.
"Cậu nói gì với em ấy?"
La Nhất Châu có chút bất đắc dĩ, trong lòng đã suy nghĩ làm thế nào dỗ đứa nhỏ.
Đường Cửu Châu là giúp anh giải quyết vấn đề nan giải trước mắt, nhưng chuyện sau đó mới càng muốn mệnh.
"Đứa nhỏ này cho rằng cậu thích tôi, mắt đỏ hoe tới tìm tôi cứu cậu, tôi đây còn không được giúp hai người một phen?
Em ấy cũng không biết nghĩ như thế nào, nhìn không ra hai người chúng ta đều là....cùng một loại hả?"
"Haha... đứa ngốc này, mất mặt quá, đừng có để ý."
La Nhất Châu nén cười, sau đó vỗ vai cậu.
Đường Cửu Châu bĩu môi, cậu cũng là công đấy!
Có thích thì cũng thích một đứa nhỏ dễ thương thơm tho mềm mại chứ, làm sao có thể là thanh niên 5 tốt La Nhất Châu nhạt nhẽo này?
"Bất quá cũng không thể trách em ấy, dù sao thì người bình thường thật đúng là không nhìn ra được, ha ha ha..."
Đường Cửu Châu trợn trắng mắt, hừ một tiếng liền đi ra ngoài.
"Nhanh lên đi, lát nữa còn ghi hình."
Lúc ra cửa nhìn thấy Dư Cảnh Thiên, đứa nhỏ ngoan ngoãn đi sau Lương Sâm, nhìn có chút xuất thần.
Đường Cửu Châu lắc lắc đầu, trong lòng nghĩ tuy rằng đứa nhỏ là mình lừa, nhưng nhiệm vụ dỗ dành phải là La Nhất Châu tới, thật khiến cho người ta vui vẻ.
—⑩—
Sau khi trở về từ đợt ghi hình hôm trước, Dư Cảnh Thiên cả người đều thay đổi rất nhiều, không thích nói chuyện, cũng không thường gặp người khác, ngoại trừ luyện tập đều tránh ở ký túc xá ngủ, ai cũng không quan tâm.
La Nhất Châu thấy đứa nhỏ trạng thái không ổn, biết nguyên nhân là do mình, cảm thấy cần thiết phải nói rõ ràng cùng em.
"Anh biết em không ngủ, nói chuyện một chút đi."
La Nhất Châu ngồi ở mép giường, nhìn em nghiêng người lông mi điên cuồng run rẩy, cảm thấy cực kỳ đáng yêu.
"Đại Long nói trạng thái em gần đây không tốt lắm, có chuyện gì vậy... Bởi vì anh sao?"
Đứa nhỏ không để ý tới anh, cho rằng cứ mặc kệ anh qua một lúc nữa anh sẽ rời đi.
Nhưng đã qua một lúc lâu, La Nhất Châu vẫn không hề có ý định rời đi.
Dư Cảnh Thiên thở dài, mở to mắt có chút ai oán mà nhìn anh.
"JOJO đã nói gì với em vậy?"
La Nhất Châu vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của em, cảm giác mềm mại thực thích.
Dư Cảnh Thiên bĩu môi, đẩy tay anh ra, ngồi ôm gối.
"Anh ấy nói, chỉ cần em thay anh nhiễm bệnh, anh sẽ khỏi..."
"Cho nên em liền tin cậu ta, lừa em mà em cũng tin, sao em lại dễ tin người vậy?"
La Nhất Châu nhíu nhíu mày anh không ngờ mọi chuyện là như vậy, nhìn đứa nhỏ đỏ vành mắt làm anh đau lòng hết sức.
Dư Cảnh Thiên có chút ấm ức, em còn chưa kịp tiêu hóa chuyện Đường Cửu Châu lừa mình, trong đầu chỉ có hình ảnh La Nhất Châu vừa mới mắng mình.
Sao anh phải hung dữ với mình vậy?
Mình bị lừa là vì ai chứ?
"Sao em lại không được tin? Anh muốn em phải thế nào? Em có thể làm gì? Em muốn anh sống, tự nhiên là muốn đi thử xem!
Ngay cả khi anh ấy gạt em, nhưng nếu không đi thử, có thể anh sẽ chết? Em chính là thích anh như vậy!"
Dư Cảnh Thiên cắn môi, nước mắt lã chã rơi xuống.
La Nhất Châu nhíu nhíu mày, sao lại khiến đứa nhỏ khóc rồi... Anh thực sự không biết cách dỗ dành.
Luống cuống tay chân vội vàng giúp đứa nhỏ lau nước mắt, không có kết quả anh chỉ có thể ôm đứa nhỏ vào lòng.
"Đừng khóc, anh sai rồi!"
"Chính là anh thực sự đã khỏe, chứng tỏ Đường Cửu Châu cũng không có gạt em."
Đứa nhỏ thút tha thút thít mà lau sạch nước mắt, sau đó đẩy anh ra, La Nhất Châu bất đắc dĩ thở dài, nếu không phải thích đứa nhỏ này, có khi đã cho em mấy cái cốc đầu.
"Vậy sao em không nghĩ là anh đã hôn được người mình thích?"
"Hả? Là ai?"
"......."
Nếu không phải bởi vì Dư Cảnh Thiên là con trai, La Nhất Châu liền phải bắt đầu lo lắng IQ của con mình, bởi vì mẹ nó nhìn qua là thật sự không thông minh cho lắm.
Dư Cảnh Thiên khịt mũi, em thật sự không cảm thấy người nọ sẽ là mình.
La Nhất Châu vươn tay câu lấy cổ Dư Cảnh Thiên, nhẹ nhàng hôn lên.
Đứa nhỏ nháy mắt đại não chết máy, chỉ có thể để yên cho La Nhất Châu làm loạn.
La Nhất Châu một tay ôm đứa nhỏ vào lòng, một tay giống như trấn an mà xoa xoa tóc em.
Đứa nhỏ vừa nhuộm tóc vàng, sờ lên cảm xúc thật không tồi.
"Anh hôn được rồi"
Sau đó lại hôn một cái.
Dư Cảnh Thiên môi mềm mại, cực kỳ giống một quả dâu tây vị thạch trái cây.
La Nhất Châu sắp điên rồi, nếu không phải sợ đứa nhỏ không thể tiếp thu nhanh như vậy, chỉ sợ anh
lập tức hóa liền hóa thành sói.
"Anh....anh anh anh anh anh..."
"Anh thích em."
Trong đêm, hoa Hải Đường rơi xuống Đại Xưởng, lặng yên không một tiếng động, giống như là sự thầm mến mãnh liệt của Dư Cảnh Thiên, đã đến hồi kết thúc.
—①①—
"Cho anh hôn một cái nào!"
"Không cho!"
"Aiyo, ngày đó không phải là anh bất tỉnh sao, bảo bối thổ lộ anh đều không có nghe được, quá đáng tiếc, bảo bối nói lại lần nữa được không?"
Không biết vì sao, lúc ở bên nhau La Nhất Châu so với tưởng tượng của Dư Cảnh Thiên hoàn toàn không giống.
Vốn tưởng rằng anh là sơ C, tinh thần hăng hái, đẹp trai đĩnh đạc. Không ngờ biến thành như bây giờ, mỗi ngày đều như keo da chó quấn lấy mình ở trong góc không có cameras đòi hôn!
"Không muốn!!"
"Tony, anh vẫn luôn muốn hỏi em, lúc đó là nghĩ thế nào?
Em có nghĩ tới, nếu như JOJO nói là thật, nếu như người anh thích không phải em, em làm thế nào?"
Hai người trốn staff cùng các luyện tập sinh khác len lén ngủ trên cùng cái giường, La Nhất Châu ôm em trong ngực, thiếu niên 185cm ôm mềm mại, thực thoải mái.
"Em lúc trước cảm thấy anh sẽ không thích em! Cho nên nào có suy nghĩ nhiều như vậy? Huống hồ những việc này đều không thuộc phạm vi suy xét của em.
Em muốn anh tồn tại.
Nếu một đổi một anh có thể sống sót, em cảm thấy em nguyện ý."
"Bạn nhỏ của anh yêu anh như vậy sao!"
"Em biết em không thông minh, nhưng em muốn anh tồn tại."
La Nhất Châu cảm động hôn lên trán Dư Cảnh Thiên, sau đó nhẹ nhàng ôm chặt em.
Đứa nhỏ yêu anh mãnh liệt như vậy, thậm chí sống chết đều không màng, thật sự rất đáng để yêu thương.
Huống hồ nếu không đủ yêu em thì làm sao xứng với em đã bất chấp sống chết vì mình?
"Nhớ phải cảm ơn JOJO."
Đứa nhỏ rúc đầu vào ngực anh, thanh âm rầu rĩ, La Nhất Châu cười hôn lên đỉnh đầu em, sau đó gật đầu.
Cái này đúng là cần phải cảm ơn JOJO, cảm ơn cậu ấy đã thành toàn cho sự thầm mến của hoa Hải Đường trong gió.
— END —
Viết chơi ha, có vấn đề gì thì là tui có vấn đề ha.
Ny rất tốt, Châu cũng rất tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro