【 Châu Thiên 】 Đong đầy mật ngọt
Lofter: yinxiang90313 -
Edit: Yue
Cre pic:
Nhạc khuyến khích nghe để x2 ngọt ngào: Ngọt Ngào - Tạp Tu Rui (Cover)
https://youtu.be/Jr0v_TmFd-M
🌼 Châu x Thiên 🌼
Mật có ngọt cũng không sánh nổi nụ cười của em.
Ngọt nguyên chất không phụ gia.
-Chính văn-
Dư Cảnh Thiên, học viên đạt thành tích cao nhất của khoa Âm nhạc đại học A, mặc dù mới nhập học được khoảng 1 năm nhưng đã trở thành nhân vật nổi bật trong trường, người người đều biết.
La Nhất Châu, học trưởng khoa Biểu diễn, chủ tịch hội sinh viên, tiểu cán bộ ngay thẳng, ưu tú đến khiến người người giận sôi, luôn đứng đầu bảng xếp hạng Phong Vân trong trường.
"Nhất Châu, vị trí đầu bảng của cậu bị người khác vượt qua kìa." Đường Cửu Châu hài hước nhìn La Nhất Châu nói.
"Cái gì đầu bảng?"
"Chính là Phong Vân Bảng của đại học A đó, từ khi nhập trường học đến nay cậu đều là hạng nhất, bây giờ bị đàn em năm nhất vượt qua, chậc chậc." Đường Cửu Châu giải thích.
La Nhất Châu từ trước đến nay không quan tâm những hư danh này, không để ý lắm, cũng không muốn đào sâu tìm hiểu.
"Cậu không tò mò đàn em này là ai hả? Cậu nhìn đi, còn rất đẹp trai." Đường Cửu Châu đưa di động dí vào trước mặt La Nhất Châu.
Là một cậu trai cười lên rất đáng yêu, đây là ấn tượng đầu tiên của La Nhất Châu về Dư Cảnh Thiên.
Dư Cảnh Thiên sau khi tan học vẫn giống như ngày thường cùng các bạn tập hợp một chỗ, một đám nam sinh luôn có các loại ý tưởng vui chơi thú vị, nhưng là lần này Từ Tân Trì rõ ràng không hăng hái lắm.
"Ài, Tiểu Thiên nhi, Tân Trì tỏ tình thất bại, hiện tại tâm tình rất tệ, cậu vẫn là đừng đi quấy rầy cậu ta." Thập Thất nhìn ra Dư Cảnh Thiên nghi hoặc.
"Tỏ tình thất bại? Tình huống như thế nào?" Cậu chưa từng nghi ngờ sức hấp dẫn mê người của người anh em này, Dư Cảnh Thiên biểu thị khó hiểu.
"Chính là hoa khôi trường, trông thì cũng xinh xắn, nhưng là tính tình thật kém, người khác tỏ tình với mình, cự tuyệt coi như xong, lại còn tỏ vẻ coi thường, con mắt đúng là mọc trên đỉnh đầu." Thập Thất tức giận nói cho cậu nghe.
"Thật sự đáng giận." Dư Cảnh Thiên cũng lòng đầy căm phẫn.
"Nghe nói nữ sinh kia thích một đàn anh cùng khóa, hình như tên La Nhất Châu, ở trường học còn rất nổi danh, nữ sinh kia theo đuổi người kia thời gian đã lâu cũng không thành công, thật sự là nhân quả báo ứng." Thập Thất lại bổ sung.
"Cái này gọi là quả báo nhãn tiền."
Ai biết oan gia ngõ hẹp, một lần điều chỉnh đem hai khoa cùng học một tiết thể dục, sân tập to như vậy còn xếp học cạnh nhau . Nhưng mà quần chúng vây xem không chỉ muốn nhìn Tu La tràng, càng là muốn nhìn hai nhân vật Phong vân đầu bảng đứng trong cùng một khung hình.
"La Nhất Châu, anh chờ một chút, em có chuyện muốn nói."
Ai biết nữ sinh kia thật đúng là không khiến người ta thất vọng, vậy mà trước mặt mọi người gọi La Nhất Châu, nhìn hành động giống như muốn đưa anh vào tình thế khó xử.
"Em thật sự rất thích anh, anh không thể suy nghĩ một chút sao?"
"Không thể."
Đơn giản dứt khoát, từ chối trước mặt mọi người, không hổ là La Nhất Châu, không cho trà xanh một tia cơ hội. Mọi người vây xem đều cảm thán vỗ án tán dương.
Làm được đẹp! Dư Cảnh Thiên cũng là một quần chúng ăn dưa, cả người sắp cười phát run, bộ dáng rất vui vẻ, cùng tình huống căng thẳng bên này không hợp nhau, thành công hấp dẫn chú ý của La Nhất Châu.
Nương theo ấn tượng đầu tiên về Dư Cảnh Thiên, La Nhất Châu nhận ra em chính là cậu nhóc vượt qua mình trở thành người đứng đầu bảng, ngoài đời cười lên so với trên ảnh càng thêm đáng yêu, chỉ là vì sao mình từ chối lời tỏ tình của người khác em lại vui vẻ như vậy?
Giờ học thể dục kết thúc, Dư Cảnh Thiên đi cửa hàng trà sữa, tiện thể giúp Thập Thất mua một cốc, cậu nói chờ ở bãi tập.
Mua trở về, lại phát hiện Thập Thất không thấy tăm hơi, Dư Cảnh Thiên đang buồn bực, vừa quay đầu lại nhìn thấy La Nhất Châu chạy bộ ngay bên cạnh.
"Học trưởng.", Dư Cảnh Thiên lịch sự chào hỏi một tiếng.
La Nhất Châu ở xa đã thấy Dư Cảnh Thiên đứng trên bãi tập, giống như là đang chờ người, trong tay cầm đồ uống, trong lòng không khỏi nảy sinh chút mong đợi. Theo lời nói Dư Cảnh Thiên, bước chân chậm rãi ngừng lại.
Dư Cảnh Thiên không ngờ La Nhất Châu dừng lại trước mặt, hơi ngẩn người không biết phải làm sao, đang muốn nhanh chóng tìm đề tài để tránh ngượng ngùng, lại đột nhiên nhìn thấy đồ uống trong tay.
"Học trưởng mệt không, học trưởng hôm nay lúc từ chối người khác thật cực kỳ đẹp trai, học trưởng thích uống đồ ngọt chứ? Học trưởng cố lên!"
Dư Cảnh Thiên đem đồ uống nhét vào tay La Nhất Châu xoay người rời đi, vừa rồi mình vừa mới nói cái gì vậy, quá xấu hổ, nhanh chóng chuồn đi.
Lại không ngờ bộ dạng này của em trong mắt La Nhất Châu lại mang ý nghĩa hòa toàn khác. La Nhất Châu trong mắt đầy ý cười , nhìn đồ uống màu hồng phấn trong tay, cắm ống hút uống một ngụm, là vị đào ngọt đến dính người.
" Đúng là rất ngọt." La Nhất Châu nhỏ giọng lẩm bẩm.
Ai biết Dư Cảnh Thiên lần này trời xui đất khiến đưa nước lại bị người khác chụp được đưa lên diễn đàn của trường học, lập tức nhấc lên hàng vạn người thảo luận, trong đó không ít các thiếu nữ điên cuồng ship CP.
Sau đó Dư Cảnh Thiên đã cảm thấy mình đột nhiên bị toàn trường nhận ra, đi trên đường luôn có người nhìn mình, ánh mắt còn rất kỳ quái, để Dư Cảnh Thiên nhìn không hiểu. Về sau Thập Thất nhắc nhở mình nhìn diễn đàn mới phát hiện mọi chuyện đã phát triển đến mức này, người chụp lén kia thật thiếu đức hạnh.
Dư Cảnh Thiên nghĩ chỉ cần mình cùng La Nhất Châu không còn chung một khung thì mọi chuyện sẽ lắng xuống. Thế nhưng, trước kia cho tới giờ rõ ràng không có ở trong trường học gặp được La Nhất Châu gần đây đột nhiên cùng mình điên cuồng tình cờ gặp gỡ, ăn cơm ở nhà ăn gặp được, trên hành lang phòng học cũng có thể gặp được, liền đi trên đường đều có thể đối diện gặp nhau. Đây là tình huống gì, định luật Murphy sao?
[Định luật Murphy: nói nôm na kiểu ghét của nào trời trao kẻ đó, càng không mong cái gì thì lại càng có cái đó, trong trường hợp này thì là do anh La cố tình gặp em Dư thì có, ai bảo say nắng em ý ngay từ cái nhìn đầu tiên làm chi :))) ]
Luôn tình cờ gặp cũng không sao, La Nhất Châu chết tiệt kia còn muốn đi lên cùng mình trò chuyện, để Dư Cảnh Thiên nghĩ đến mình ngày đó chắc đầu óc bị co rút mới hỏi han anh ta, để giờ mới có cục diện bối rối này, hối hận không kịp.
Nhưng La Nhất Châu dường như hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, luôn luôn hỏi thăm xong tự nhiên tới khoác vai Dư Cảnh Thiên, đầy mắt vui vẻ muốn giấu cũng giấu không được, nhiều khi để em cùng đường Đường Cửu Châu líu lưỡi, đây chính là sự khác biệt giữa người với người sao?
Nhìn La Nhất Châu cười vui vẻ, Dư Cảnh Thiên cũng không nỡ cự tuyệt, kể từ đó liền dần dần có nhiều giao lưu.
La Nhất Châu hóa ra không hề khó tiếp xúc, anh kỳ thật rất biết chăm sóc người khác, chí ít trước mặt Dư Cảnh Thiên là như vậy, anh cũng có thể cho Dư Cảnh Thiên cảm giác an toàn, chỉ dựa vào bờ vai rộng hơn Dư Cảnh Thiên, mỗi lần đi cùng Dư Cảnh Thiên như vô tình hay cố ý tựa vào em, để Dư Cảnh Thiên dần dần quen thuộc cảm giác an toàn ấm áp này, không còn cách nào rút ra được.
Dư Cảnh Thiên cũng phát hiện La Nhất Châu có rất nhiều suy nghĩ cùng mình rất hợp nhau, mà lại anh dường như cái gì cũng biết, rõ ràng là học biểu diễn vũ đạo cũng rất tốt, vậy mà cũng thích hát.
"Tony, sao anh hát nốt cao toàn crack nhỉ?" La Nhất Châu kể từ khi biết tên tiếng Anh của Dư Cảnh Thiên về sau vẫn luôn gọi em như vậy.
"Em dạy anh nhé." Dư Cảnh Thiên ở phương diện này là chuyên nghiệp.
Sau một hồi hướng dẫn, La Nhất Châu muốn thử một chút, mở mic, dồn khí đan điền.
"Tình yêu anh đã bỏ lỡ ~ sẽ không trở lại ~"
Vẫn là crack, Dư Cảnh Thiên cầu nguyện cũng vô dụng.
"Không sao, mình luyện thêm một chút là được." La Nhất Châu nhìn bé con trước mắt ỉu xìu cảm thấy thật đáng yêu, vỗ vỗ vai em an ủi.
Thập Thất lúc này vừa vặn đến tìm Dư Cảnh Thiên đi chơi, thấy cảnh này, chỉ cảm thấy hoảng sợ, đây là La Nhất Châu, người mặt không thay đổi từ chối người khác sao? Làm sao cảm giác anh ta nhìn Tiểu Thiên mà ánh mắt ôn nhu như vậy? Ảo giác sao?
"Tiểu Thiên nhi, tôi mấy ngày gần đây quan sát, cậu với La Nhất Châu quan hệ có vẻ rất tốt." Thập Thất trong một lần nói chuyện phiếm làm bộ vô ý nâng lên.
"Đúng thế, tôi cảm thấy anh là người đáng để kết giao...... bạn bè." Dư Cảnh Thiên cẩn thận trả lời.
"Chỉ là bạn bè? Tôi cảm thấy La Nhất Châu có thể không nghĩ như vậy." Thập Thất nói thẳng.
"Cái gì?" Dư Cảnh Thiên mặt mũi tràn đầy dấu chấm hỏi.
"Tin tưởng tôi, anh ta nhất định có ý khác với cậu!" Thập Thất một mặt chắc chắn nói.
"Ồ, cậu làm sao nhìn ra được?"
"Lúc anh ta nhìn cậu, cái ánh mắt kia thật sự không hề đơn thuần."
Vậy sao? tưởng tượng đến việc La Nhất Châu thích mình, Dư Cảnh Thiên khóe miệng không khỏi giương lên, mình xác thực có cảm giác vui vẻ.
Nhưng chỉ là suy đoán thì làm được gì, nói không chừng là suy nghĩ đơn phương của mình. Dư Cảnh Thiên hiếm khi đối với mình thiếu tự tin, trong lòng đều xoắn xuýt nhanh vặn thành bánh chẻo.
Vài ngày sau, có trận thi đấu bóng rổ giữa khoa Âm nhạc cùng khoa Ngoại ngữ, Dư Cảnh Thiên vốn là MVP đội bóng rổ của khoa Âm nhạc, được rất nhiều người hâm mộ. Trận đấu đã qua được một nửa nhưng kết quả của trận đấu đã rõ, trên khán đài fan hâm mộ của Dư Cảnh Thiên càng cuồng nhiệt hơn, hò hét cổ vũ.
[MVP: Most Valuable Player - người xuất sắc nhất.)
Cho nên khi La Nhất Châu bởi vì chuyện của hội sinh viên tới chậm nhìn thấy chính là cảnh tượng: Dư Cảnh Thiên đổ mồ hôi trên sân bóng rổ, dáng người mạnh mẽ, tản ra mị lực mê người mà bình thường không thấy được, mà trên khán đài ánh mắt của các nữ sinh đều đặt trên người em, bởi vì Dư Cảnh Thiên xoay người ném rổ mà sôi trào.
La Nhất Châu bất giác cắn chặt răng, nhìn trên sàn thi đấu Dư Cảnh Thiên bởi vì động tác thỉnh thoảng sẽ còn lộ ra da thịt trắng nõn, đột nhiên cảm thấy hơi nóng.
Không biết qua bao lâu, trận bóng rổ cũng kết thúc, với chiến thắng chắc đầy sức thuyết phục của khoa Âm nhạc, Dư Cảnh Thiên cũng phất tay chào khán giả, trong mắt tất cả đều là kiêu ngạo cùng tự tin, không thể không nói, một Dư Cảnh Thiên như vậy thật rất loá mắt, càng khiến La Nhất Châu không thể dời mắt.
Trong tay còn cầm nước mua cho Dư Cảnh Thiên, La Nhất Châu chậm rãi đi xuống khán đài hướng về phía Dư Cảnh Thiên đi đến, nhưng là xung quanh Dư Cảnh Thiên hiện tại tất cả đều là nữ sinh đến đưa nước cho em, mình đành phải đứng ở chỗ xa xa nhìn qua, trong lòng không rõ là cảm giác gì.
Chủ yếu là do lúc này Dư Cảnh Thiên mồ hôi ướt đẫm quần áo, toàn bộ đường nét cơ thể đều lộ ra, mà em lại không biết gì, La Nhất Châu chỉ cảm thấy răng mình như muốn gãy.
Dư Cảnh Thiên thấy La Nhất Châu ở cách đó không xa, rốt cục giải tán được những fan cuồng nhiệt, vui vẻ hướng La Nhất Châu đi đến, nói đúng hơn là nhảy chân sáo đến.
La Nhất Châu nhìn Dư Cảnh Thiên chỉ cảm thấy đáng yêu đến bùng nổ, không cắn răng nữa đổi lại nụ cười xán lạn, cũng đưa cho em nước mình mua. Con mắt lại không kiềm được hướng trên người em, rồi lại né tránh, xoắn xuýt một hồi, rút cuộc cởi áo khoác của mình phủ cho Dư Cảnh Thiên.
Nhận lấy nước La Nhất Châu đưa tới, Dư Cảnh Thiên cảm giác được cơ thể vốn đang nóng đổ mồ hôi lại thêm một tầng nhiệt khí, phát hiện La Nhất Châu vừa khoác thêm áo cho mình, Dư Cảnh Thiên nghi hoặc, người này có phải là có bệnh không? Nhìn không ra mình đang rất nóng sao? Bất quá đối với ánh mắt né tránh của La Nhất Châu, cúi đầu nhìn thoáng qua trên người mình, tuy phản ứng chậm nhưng rốt cục vẫn là hiểu ra.
Dư Cảnh Thiên nhìn chai nước màu hồng phấn, không cần uống liền cảm giác được vị ngọt, uống một ngụm, mùi đào thoang thoảng, quả nhiên rất ngọt.
"Nhìn không ra nha La Nhất Châu, anh vậy mà thích loại đồ uống ngọt như vậy nha." Dư Cảnh Thiên trêu chọc.
"Anh nghĩ rằng em sẽ thích."
"Vì sao lại nghĩ như vậy?" Dư Cảnh Thiên nghi hoặc mình lúc nào lưu lại cho La Nhất Châu ấn tượng này, hình tượng của mình chẳng lẽ không phải là trưởng thành chín chắn sao?
"Trước đó em đến đưa nước cho anh chính là vị này." La Nhất Châu kiên nhẫn giải thích, mình lựa chọn mua vị đào ngọt ngào này, còn tưởng rằng Dư Cảnh Thiên sẽ thích.
Lần trước? A! Chính là lần mình bị chụp lén, gần đây cùng La Nhất Châu quan hệ rất tốt đều quên quá khứ xấu hổ kia, Dư Cảnh Thiên bất đắc dĩ, bây giờ nói rõ ra có phải là không tốt lắm.
Nhưng nhìn đối diện, La Nhất Châu dường như đang chờ em trả lời, một đôi mắt to nhìn lấy mình, Dư Cảnh Thiên thực sự không có cách nào ở trước mặt anh nói dối.
"Chuyện này, lần kia em thật ra... không phải là đưa nước cho anh, nước đó là Thập Thất nhờ em mua giúp, kết quả em không tìm được cậu ấy, liền thuận tay cho anh..." Dư Cảnh Thiên nói xong lời cuối cùng thanh âm càng ngày càng nhỏ, tay nắm chặt chai nước.
La Nhất Châu nghe rõ ràng, hóa ra mình coi là nơi tình yêu bắt đầu chỉ là hiểu lầm? Cho nên cuối cùng là tình cảm đơn phương sao? Mình thật đúng là nực cười.
Bầu không khí đột nhiên ngưng đọng, La Nhất Châu cảm thấy mình không thể đứng ở chỗ này, quay người đang muốn nhanh chóng thoát đi, lại đột nhiên bị người kéo lại vạt áo.
"Anh ghen sao?"
Dư Cảnh Thiên cẩn thận hỏi, em vừa rồi vẫn chăm chú quan sát phản ứng của La Nhất Châu, cảm giác chắc chắn vào suy đoán của mình, mới lấy dũng khí hỏi một câu hơi mập mờ như vậy.
La Nhất Châu lập tức quay đầu, nhìn Dư Cảnh Thiên ánh mắt cẩn trọng, tựa như là thật sự sợ mình rời đi, ngón tay nắm lấy vạt áo mình, không dám dùng sức nhưng là mình lại không muốn tránh ra, vì vậy anh lập tức kéo lại tay em, kéo Dư Cảnh Thiên đến phòng thay đồ, khóa cửa, kéo xuống áo mình khoác cho em, đem em ép đến cửa phòng, một loạt động tác nước chảy mây trôi.
"Anh là ghen, cực kỳ ghen, em tại sao lại được con gái yêu thích như vậy, vì sao khi anh bắt đầu động lòng lại là hiểu lầm, Dư Cảnh Thiên, Tony, em có nghe thấy không, anh là đối với em động tâm, về sau cũng sẽ không còn có người thứ hai có thể để cho anh có loại cảm giác này, anh thích em, em có thể cho anh câu trả lời không?"
La Nhất Châu nói một hơi, hiện tại Dư Cảnh Thiên cùng anh mặt đối mặt, khoảng cách không đến năm centimet, anh có thể thấy rõ vẻ mặt ngây ngốc của Dư Cảnh Thiên, lẳng lặng chờ em đáp lại.
Dư Cảnh Thiên đã bị lời tỏ tình liên tiếp này làm sững sờ, phản ứng không kịp, chỉ nghe được mấy chữ "Tâm động" , "Thích em" , "Cho anh câu trả lời", chỉ muốn làm sao đáp lại anh, người yêu đẹp vậy cũng không thể để tiện nghi cho người khác.
Trên môi đột nhiên truyền đến cảm giác mềm mại, mặc dù chỉ ngắn ngủi một cái chớp mắt, còn mang theo mùi đào ngọt ngào.
"Cái này chính là đáp lại." Dư Cảnh Thiên lần này nhìn vẻ mặt sững sờ của La Nhất Châu, trong lòng rất thỏa mãn, trêu chọc La Nhất Châu thật thú vị.
Dư Cảnh Thiên còn đang suy nghĩ miên man, đột nhiên trước mắt khuôn mặt phóng đại, cảm xúc trên môi lại một lần nữa xuất hiện, bất quá lần này rõ ràng mạnh mẽ hơn, La Nhất Châu luồn đầu lưỡi ướt át vào khoang miệng Dư Cảnh Thiên, kéo dài nụ hôn, thẳng đến Dư Cảnh Thiên sắp thiếu dưỡng khí mới buông ra.
"Đây mới gọi là đáp lại." La Nhất Châu nhìn Dư Cảnh Thiên đang tựa trên vai mình, ôm chặt lấy em.
Lần này bé con thật sự chỉ thuộc về mình.
END.
Phong Dư Đồng Châu, vĩnh viễn không BE.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro