Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Châu Thiên] Đáp án hoàn mỹ


Lofter: anythingcrazy
Edit: Yue
Thể loại: Hiện đại, ABO
Châu A x Thiên O
Diễn biến tiếp theo sau fic “Đánh cắp trái tim”.
La Nhất Châu đoán đúng rồi, Dư Cảnh Thiên không chỉ tiếp tục làm phiền anh mà còn làm phiền cả đời.

-Chính văn-

Dư Cảnh Thiên gần đây tâm sự nặng nề.

Người đầu tiên phát hiện là Từ Tân Trì, một tuần liền thấy Dư Cảnh Thiên đứng trước gương thở dài thườn thượt, hắn rốt cục hỏi ra miệng:"Tiểu Thiên, cậu gần đây thế nào?"

"Hả?" Dư Cảnh Thiên ánh mắt mê mang, sau đó ngại ngùng nói, "Không có gì, không có gì, buồn ngủ quá."

Chuyện này đúng là rất khó mở miệng.

Hắn thực sự không biết làm sao nói cho người là A vốn nghĩ mình cũng là A lại bị một cái khác A tạm thời đánh dấu.

Giả làm A quá lâu, kết quả vô duyên vô cớ bị đánh dấu một cái, mang theo tin tức tố của A, Dư Cảnh Thiên cảm thấy mình toàn thân không được tự nhiên, tựa như là có tật giật mình, cho dù cao ức chế đã dán rất cẩn thận, hắn vẫn là sợ mình lộ ra mùi hương để người khác phát hiện, hắn thấy tin tức tố của La Nhất Châu thực sự quá khác biệt.

Còn một chuyện khác lại càng khó mở miệng hơn nữa.

Hắn phát hiện mình hình như bị tin tức tố của La Nhất Châu mê hoặc, thỉnh thoảng hắn nghe bạn cùng phòng La Nhất Châu nói đến mùi cỏ cây, nhưng chỉ có Dư Cảnh Thiên biết khi hôn, hắn sẽ ngửi được mùi rượu Tequila, lúc nào cũng làm người say ngã.

Trong cuộc đời 18 năm Dư Cảnh Thiên chưa từng cảm thấy mình mất khống chế như vậy, hắn chỉ có thể tạm thời cho rằng sự mất khống chế này là do mình còn nhỏ, kinh nghiệm quá ít.

La Nhất Châu giống như cũng không phải là không thích mình, bọn hắn sẽ lặng lẽ ở sau rèm cửa trộm một cái ôm, lén ở phòng giặt là hôn, lúc hôn sẽ cảm thấy nóng, thở gấp, sẽ có chút... Cảm giác khó kìm nén, nếu không phải bởi vì chung quanh lúc nào cũng có thể có người đi ngang qua, rất khó cam đoan không phát sinh chuyện gì.

Nhưng La Nhất Châu giống như cũng không hẳn là thích mình, có thể là bởi vì khó xử, dù sao trừ cái đó ra hai người cũng không có lý do gặp nhau, bình thường gặp mặt gật đầu chào hỏi, sau đó mỗi người có vòng bạn bè của riêng mình.

Nếu như phải nghiêm túc nói về mối quan hệ này, Dư Cảnh Thiên cảm thấy bọn hắn khả năng giống một đôi không có lên giường. La Nhất Châu là người duy nhất biết Dư Cảnh Thiên là O, anh giống như một loại thuốc ức chế tạm thời cần thiết sử dụng.

Chí ít Dư Cảnh Thiên là như thế cho mình giải thích, hắn không có kinh nghiệm về vấn đề tình cảm, cái gì cũng đều không hiểu, cũng không biết Alpha cùng Omega làm thế nào ở chung với nhau, hắn tự xưng là kiên cường độc lập, không cần bất luận Alpha nào để mình dựa vào, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, Omega không phải là không có Alpha liền không làm gì được.

Phía sau ký túc xá có một phòng camera màu trắng không sử dụng, là La Nhất Châu phát hiện ra, sau đó bọn hắn liền có sự ăn ý ngầm khó giải thích, luyện tập không cùng một phòng học cũng không sao, đợi đến sau nửa đêm khi người đã đi hết, bọn hắn liền sẽ trùm áo khoác lông đi ra ngoài, trong góc lặng lẽ trao đổi một cái hôn cuồng nhiệt, bao lâu đều có thể.

Bình thường chỉ có ở thời điểm này Dư Cảnh Thiên mới có thể dỡ xuống tất cả ngụy trang, bóc rơi cao ức chế ở gáy, yên tâm thoải mái đóng vai O, mặc dù không quá nguyện ý thừa nhận, nhưng xác thực rất hưởng thụ. Bị đánh dấu tạm thời, hắn cảm giác tin tức tố của La Nhất Châu cũng thoải mái dễ chịu hơn rất nhiều, bình thường rượu Tequila thường mang một ít hương vị cay nồng làm người ta không thích, nhưng Dư Cảnh Thiên lại cảm thấy rất an tâm.

La Nhất Châu là một Alpha rất có phong độ, đối Dư Cảnh Thiên muốn gì đều đáp ứng, cũng rất biết hôn, giống như là biết rõ sở thích của hắn, Alpha tin tức tố rất bá đạo, nhưng lúc hôn lại rất ôn nhu hòa hoãn, có thể xoa dịu bất an, để hắn sa vào trong đó, Dư Cảnh Thiên thực sự nghĩ mãi mà không rõ sự mâu thuẫn này làm thế nào hòa hợp trên cùng một người.

Giống như chỉ là hắn muốn, anh liền cho.

Dư Cảnh Thiên vốn tưởng rằng mình vẫn đang tận hưởng đoạn quan hệ không rõ ràng này, dù sao hắn cũng lười để ý đến La Nhất Châu. Nhưng có chút khó chịu đó là hắn dần dần phát hiện, hình như hắn càng cần La Nhất Châu hơn, mà đối với hắn, La Nhất Châu có cũng được, không có cũng được.

Không đặc biệt, không khắc sâu.

La Nhất Châu tỏa sáng như vậy, bên người sẽ không thiếu Omega vây quanh, nếu như chỉ là giải tỏa chút nhu cầu sinh lý, không phải là hắn cũng chẳng sao. Ngay cả anh đã đánh dấu O nào chưa, Dư Cảnh Thiên cũng không biết, nhưng nghĩ đến có lẽ mình không phải là O duy nhất anh đánh dấu, Dư Cảnh Thiên lại như nghẹn ở cổ họng.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Dư Cảnh Thiên đứng ngồi không yên, hắn có chút ghét dáng vẻ nhẹ nhàng bình thản của La Nhất Châu, ghét cảm xúc trong lòng của chính mình. Hắn thậm chí có chút hi vọng La Nhất Châu có thể mạnh bạo hơn, không cần muốn làm cái gì cũng đều lịch sự hỏi ý kiến hắn, "Có cần không?" , "Có thể không?" , "Có ổn không? Những lời này, không phải lời hắn muốn.

Những ý nghĩ này quả thực vừa vô lý vừa buồn cười.

Lần xếp hạng đầu tiên, Dư Cảnh Thiên đầu óc như phát sốt, hắn rốt cục thắng một lần, thắng lần này có thể xóa bỏ một chút cảm giác không cam tâm trước đó, có lẽ là ngắn ngủi khoái cảm làm đầu óc choáng váng, hoặc có nguyên nhân gì khác, hắn nhất thời miệng lưỡi nhanh nhảu, hướng La Nhất Châu thị uy, muốn thấy anh luôn luôn bình thản xuất một tia gợn sóng, dù sao mình mười tám tuổi, nói cái gì đều có thể, nói cái gì cũng không tính là sai.

Dư Cảnh Thiên không nhìn thấy biểu cảm của La Nhất Châu khi nghe hắn phát biểu, nhưng vẫn là có chút mong đợi xoay qua chỗ khác nghe La Nhất Châu đáp lại.

La Nhất Châu trả lời là, “được, chúng ta dùng sân khấu nói chuyện”. Thậm chí anh còn  mỉm cười gật đầu vỗ tay, đứng cũng rất đoan chính,  thật là câu trả lời hoàn mỹ, một giọt nước cũng không lọt, là đang gây hấn sao, hình như không phải. Dư Cảnh Thiên có một chút thất vọng, cười cũng không được tự nhiên, mình đến tột cùng đang chờ mong cái gì, mười mấy cái máy quay đang hướng về phía này, dù là đổi bất cứ người nào đến hỏi, anh cũng sẽ đáp như vậy. Hắn để ý, có lẽ chỉ là người đứng đầu trong 9 người.

Dư Cảnh Thiên cảm thấy huyệt Thái Dương có chút đau, trên người mình mơ hồ hỗn tạp hương vị Tequila cùng hoa cỏ đang không ngừng nhắc nhở bản thân, hôm qua mới cùng người kia hôn. Hắn cắn răng, tại sao, tại sao chỉ có tôi thất thố, tại sao chỉ có tôi bất an. Tại sao anh luôn thắng tôi, tại sao trước giờ chưa từng lộ ra chút nào e sợ, coi như lần này thắng, tôi đều có chút khó xử.

Đợi đến ban đêm ăn lẩu xong, Dư Cảnh Thiên ở hành lang chặn La Nhất Châu, anh mới vừa khóc một trận, con mắt cùng cái mũi đều là đỏ, trang điểm cũng nhòe đi. Đây thật ra là Dư Cảnh Thiên không tưởng tượng được, hắn thấy La Nhất Châu luôn luôn đem câu "Đổ máu, đổ mồ hôi không đổ lệ" treo ở bên miệng, sẽ không dễ dàng khóc sưng mặt.

La Nhất Châu dừng bước, hít mũi một cái, "Em đợi anh một chút, anh trở về thu dọn đồ đạc."

Dư Cảnh Thiên biết La Nhất Châu hiểu lầm ý mình, vội khoát khoát tay, do dự một chút, vẫn là nói ra miệng: "Không phải, em là muốn nói với anh, chúng ta...hay là thôi đi, cái chỗ kia... Về sau không đi."

Nói xong lại có chút hối hận, trong lòng buồn bực đến thở không nổi, mập mờ không rõ quan hệ đột nhiên bị một đao chặt đứt, Dư Cảnh Thiên cảm thấy cực kỳ tủi thân, dựa theo La Nhất Châu tính tình, đoán chừng sẽ đáp ứng rất sảng khoái. Con người ta sợ nhất là cảm giác quen thuộc, chỉ là ngắn ngủi hơn một tháng, Dư Cảnh Thiên đã có chút khó có thể tưởng tượng lại quay về thời gian dùng thuốc ức chế, quả thật từ giàu thành nghèo thật khó.

La Nhất Châu trên mặt rốt cục lộ ra kinh ngạc, cảm thấy không hiểu nói, "Có chuyện gì vậy? Tại sao?"

Dư Cảnh Thiên ở trong lòng sắp xếp vô số câu nói, là em chú ý cẩn thận khoảng cách với anh, là em mỗi ngày đều phỏng đoán tâm tình của anh, thực sự quá mệt mỏi. Quên đi, thua anh thì sao, một chút nước mắt thôi, em còn kham nổi.

Nhưng cuối cùng lời đến khóe miệng chỉ còn lại gian nan một câu: "Ý của em là, chúng ta chỉ có thể làm đối thủ, em không cần anh!"

Cảm xúc khổ sở mãnh liệt mà đến, Dư Cảnh Thiên nhịn không được đỏ cả vành mắt, hắn đẩy ra La Nhất Châu quay người, muốn giữ lại một cái bóng lưng tiêu sái, giữ lại chút thể diện sau cùng.

La Nhất Châu trở tay cầm tay Dư Cảnh Thiên, khí lực lớn làm cho Dư Cảnh Thiên không tránh thoát. Anh hô một tiếng "Em chờ một chút."

Cuối cùng vẫn là bị lôi đến nơi bí mật mà bọn hắn thường xuyên hôn, hai người đều có chút chật vật trầm mặc.

Dư Cảnh Thiên dựa lưng vào tường, quay đầu không chịu nhìn La Nhất Châu, nước mắt trong hốc mắt kìm nén, có lẽ tối nay La Nhất Châu mới là người cần được an ủi, nhưng là hắn thế mà tủi thân trước. Hắn nghe được tiếng hít thở của La Nhất Châu, ngửi  được tin tức tố của La Nhất Châu, nó thật sự mang đến cho hắn cảm giác an toàn, nhưng cái này lại tính là gì, Dư Cảnh Thiên cười trào phúng một chút, mình thật  vô dụng, một chút ngon ngọt liền để cho mình lưu luyến, hắn lại bắt đầu chán ghét giới tính thứ hai của mình.

"La Nhất Châu, anh nếu là không có gì muốn nói coi như xong." Cuối cùng lại run rẩy bồi thêm một câu, "Em đã không còn gì để nói, anh coi như em chỉ là đùa giỡn đi."

La Nhất Châu tay đặt trên bờ vai của hắn dừng lại một chút, anh nói:"Thật xin lỗi."

Dư Cảnh Thiên lông mi run nhè nhẹ, không có nói tiếp,nhẹ nghiêng đầu, hắn không nghĩ tới La Nhất Châu biết nói xin lỗi, muốn tiếp tục nghe anh còn muốn nói gì nữa.

Có thể là bởi vì vừa khóc qua, La Nhất Châu cuống họng có chút khàn khàn, nhưng anh vẫn có chút luống cuống giải thích, "Tiểu Thiên, anh nghĩ điều này công bằng với em."

"Anh là Alpha, anh như thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng đến tranh tài, nhưng là... Nhưng là em khác biệt, anh sợ ảnh hưởng em. Anh coi là, em không muốn bị anh ảnh hưởng."

"Anh cũng coi là em chỉ muốn cùng anh bảo trì quan hệ như vậy... Anh cảm thấy nếu như có thể giúp đến em cũng rất tốt."

"Tiểu Thiên, anh cũng chỉ là người chưa từng yêu đương, anh cũng không biết làm thế nào đối mặt với em mới là tốt nhất."

"Nhưng là nếu như em nói em không cần anh, anh không đồn ý."

"Anh hi vọng em cần anh, tựa như anh cũng cần em."

"Tiểu Thiên, thích anh liền nói cho anh, không nên nghĩ nhiều rồi tự mình lén lút rơi nước mắt."

Ngày bình thường luôn luôn rất biết cách nói chuyện La Nhất Châu biểu đạt có chút lộn xộn, nhưng là Dư Cảnh Thiên nghe rõ ràng, một câu một câu"Tiểu Thiên" rót vào lỗ tai, tim hắn trở nên vừa mềm mại vừa chua xót.

Thật tốt, may không phải là tình cảm đơn phương.

Dư Cảnh Thiên rốt cục chịu quay tới nhìn La Nhất Châu, hai người trang điểm đều nhòe, hốc mắt đều đỏ, rất chật vật, hắn cười nhạo một tiếng, nước mắt lại nhịn không được lăn xuống, "La Nhất Châu, anh thật ngốc quá."

Còn lại toàn bộ bị La Nhất Châu chắn trở về bên trong miệng, đảo loạn, nuốt xuống, không một tiếng động, Dư Cảnh Thiên dựa vào góc tường, phía sau không thoải mái, có chút muốn giãy dụa, nhưng La Nhất Châu không lui lại, hắn căn bản tránh không khỏi, hô hấp gần sát đến thổi lên chọc người, đầu lưỡi tiến vào buông ra kẽ răng, hắn lần đầu tiên cảm thấy La Nhất Châu hôn gấp gáp như thế, vội vàng xao động, thậm chí không có kết cấu gì, giống như muốn một mạch biểu lộ cảm xúc của mình.

Một tay mười ngón đan chặt, một tay khoác lên gáy La Nhất Châu, Dư Cảnh Thiên bị giam hãm trong lồng ngực, hắn cảm giác có ngọn núi lửa đang phun trào trong đầu mình, dung nham nóng hổi trào vào huyết dịch. Trong không khí hỗn tạp mùi Tequila cùng trà Đại Cát Lĩnh hắn giống một người bệnh khao khát thuốc chữa. La Nhất Châu phát giác ra Dư Cảnh Thiên khó chịu, mơ mơ hồ hồ lộ ra một cái cười, dùng một tay đệm ở giữa lưng hăn cùng vách tường, thoáng dùng sức đem Dư Cảnh Thiên kéo đến càng gần sát mình, sau đó nắm chặt ôm ấp càng lưu luyến hôn qua đi.

Thời gian quá ít, giành giật từng giây mới tốt.

Ánh trăng tràn xuống trên đầu hắn, rơi ngay sau lưng La Nhất Châu, hai người trẻ tuổi vừa bộc lộ tâm ý nghiêm túc miêu tả môi đối phương.

Thẳng đến hai người đều có chút hụt hơi, bọn hắn mới tách ra một chút, hô hấp gần trong gang tấc, nhìn Dư Cảnh Thiên trên mặt còn mang theo nước mắt, La Nhất Châu đưa tay lau lau, nói: "Em cũng ngốc quá."

Dư Cảnh Thiên còn có chút thút thít, hắn cố gắng nuốt nước miếng, không đầu không đuôi hỏi một câu, "Em chính là ngốc, em cái gì cũng không biết, vậy em hỏi anh, anh đã đánh dấu Omega nào chưa?"

La Nhất Châu bật cười, "Không có, thật không có."

Chỉ đánh dấu em.

(Câu này là tiếng lòng của La Nhất Châu tui tự thêm vào chứ bà au không có viết.)

FIN.

K biết word trên đt bị gì mà cứ tự xóa mấy bài QT đang lưu. Đang edit đc 1 nửa thì bay màu, mà cái nào cũng dài thượt muốn trầm cảm ┐( ̄ヘ ̄)┌

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro