Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Châu Thiên] Chứng nôn ra hoa

Lofter: https://woqiuzuikeai.lofter.com/post/1e929ca9_1cbc71f0e

Au: woqiuzuikeai - 夏夏夏夏夏

Hôm trước là chứng nôn ra hoa của anh La trong "Em muốn anh tồn tại"

Nay mình đổi sang em Thiên hén =)))))))))

1.

Dư Cảnh Thiên té xỉu.

Lúc luyện tập bài hát chủ đề, em mơ hồ cảm giác cổ họng hơi ngứa, nhịn không được muốn ho khan. Theo cường độ luyện tập tăng mạnh, em cảm giác đau rát trong cổ họng càng ngày càng nặng. Sau khi thất bại trong việc tranh C, em khóc đến hai mắt đỏ bừng, thở hổn hển lại bắt đầu ho dữ dội, sau đó hai mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh.

Trước khi mất đi ý thức, hình như em nhìn thấy một chuỗi cánh hoa màu tím?

2.

Khi Dư Cảnh Thiên tỉnh lại, Lương Sâm đang lo lắng hỏi bác sĩ, Lưu Tuyển đứng bên cạnh trầm mặc không nói.

"Cậu ấy mắc phải chứng nôn ra hoa." Bác sĩ bình tĩnh đưa ra kết quả khám bệnh.

"Chứng nôn ra hoa là cái gì?" Lương Sâm mở to hai mắt nhìn.

"Chính là do yêu đơn phương một người, yêu say đắm mà không có cách bày tỏ, yết hầu sẽ mãnh liệt nóng rực, khi tình cảm càng sâu sẽ cảm thấy yết hầu, dây thanh quản như bị xé rách mà ho khan dữ dội, phun ra cánh hoa, hoặc vừa ra khỏi miệng liền nở thành đóa hoa." Bác sĩ dường như không có gì ngạc nhiên, ghi ra một vài loại thuốc, "Đây là một vài loại thuốc để giảm đau rát, nhưng đây chỉ là trị ngọn không trị được gốc, muốn trị tận gốc còn phải tìm được người mình thích đến hôn, đương nhiên tiền đề là đối phương cũng thích cậu ấy."

"Không thể nào!" Dư Cảnh Thiên từ trên giường bệnh nhảy xuống, "Con không có thích ai hết!"

"Bác sĩ, liệu có khi nào chẩn đoán sai không?" Lương Sâm nhìn thoáng qua Dư Cảnh Thiên đang bĩu môi tức giận, rõ ràng vẫn là đứa trẻ, có thể yêu đơn phương ai được đây.

"Hoa cũng đã nôn ra rồi, còn sai thế nào được?" Bác sĩ cạn lời, "Kiến nghị cậu bé nhanh chóng tìm được người mình thích đi, bằng không..."

"Bằng không thế nào?" Dư Cảnh Thiên có chút căng thẳng, em không muốn mất quá nhiều thời giờ, lát nữa còn phải đi diễn tập, tuy rằng không được sơ C, nhưng cũng phải biểu hiện thật tốt.

"Bằng không toàn bộ lá phổi biến thành cánh hoa, lúc đấy không cứu vãn được nữa." Bác sĩ đẩy đẩy mắt kính, làm lơ trước vẻ mặt khiếp sợ của ba người, tiếp tục nói, "Hoặc là chỉ có thể cắt bỏ một nửa phổi, đối thân thể thương tổn rất lớn. Hoặc là ngừng yêu đơn phương, cũng sẽ chậm rãi tự lành."

"Nhưng mà người này là ai con cũng không biết!" Dư Cảnh Thiên hô một tiếng, lại ho khan hai tiếng, vài cánh hoa Tử Đằng màu tím nhạt rơi trên tay, em tùy tiện ném vào thùng rác.

"Không biết?" Bác sĩ giương mắt nhìn thiếu niên mặc áo hoodie màu hồng phấn khóe mắt phiếm hồng, có chút oan ức, hỏi, "Vậy cậu khi nào bắt đầu thấy ngứa trong cổ họng"

"Khoảng một, hai tuần trước, con còn tưởng là cảm mạo."

"Như vậy chắc là người trong Đại Xưởng rồi?" Bác sĩ nói.

"Vậy làm thế nào để biết được?" Lưu Tuyển quan tâm hỏi.

"Chẳng lẽ anh đem 117 người anh em tới kêu mỗi người hôn em ấy một cái?" Lương Sâm hỏi, ngó thấy Dư Cảnh Thiên trừng lớn hai mắt, ôm chặt lấy hai đầu gối mình.

"Không cần phiền phức như vậy, Mấy đứa khi nhận thuốc thì cầm theo 1 cái đồng hồ đo nhịp tim, cùng người gần gũi đối diện nhìn nhau mười giây, tần suất nhịp tim lên đến 120s/phút liền có thể xác định." Bác sĩ ghi chú thêm ở hồ sơ bệnh án, giao cho Lương Sâm.

"Nhớ rõ đúng hạn tái khám nhé."

3.

"Cảnh Thiên, em đừng sốt ruột quá, nếu không từ hai chúng ta bắt đầu thử xem?"

Dư Cảnh Thiên chỉ cảm thấy thầy Lương đang nghiêm túc chờ mình, khí thế cường đại dần dần áp bách lại đây, hai đầu lông mày rậm che giấu sát khí.

"Tít tít tít ——" vòng tay báo ra cảnh cáo tần suất 120.

"Cái gì?!" Lưu Tuyển bưng kín miệng, Lương Sâm cũng vẻ mặt hoảng sợ lùi sau hai bước.

"Em là bị dọa sợ!" Dư Cảnh Thiên sụp đổ quỳ gối trên mặt đất.

4.

Lưu Tuyển thật sự đã nghĩ ra một cách hay, anh nói rằng để luyện tập vũ đạo tốt hơn cần dựa vào sự chuyên chú của ánh mắt nên đã lôi kéo không ít thực tập sinh có quan hệ tốt tới chơi trò chơi, mọi người cùng nhau đối diện.

Công diễn 1 và 1.5 những người có quan hệ tốt đại bộ phận đều thử qua, Dư Cảnh Thiên vẫn không thấy tốt hơn chút nào, em trốn ở góc phòng, đem cánh hoa Tử Đằng vừa phun ra nhét vào thùng rác.

"Không phải là đạo diễn nào đó hoặc là nhân viên công tác chứ?" Lương Sâm não động mở rộng ra, "Phạm vi có chút lớn!"

5.

Ngày mai là buổi tổng duyệt cho bài hát chủ đề, đêm nay hầu hết luyện tập sinh đều chạy tới phòng luyện tập để chuẩn bị, Dư Cảnh Thiên một người nằm ở trên giường phát ngốc.

C vị không có, còn bị cái chứng nôn ra hoa chết tiệt này. Em có chút hối hận khi tới tham gia chương trình lần này, vì sao mọi chuyện đều không theo hướng em mong đợi?

"Tony có đó không?" tiếng gõ cửa lịch sự kèm theo lời chào hỏi, khách khí giống như cán bộ thôn đến thăm hỏi.

Là người đã đoạt lấy C vị của mình.

Dư Cảnh Thiên không nói chuyện, ngồi dậy ôm lấy đầu gối, nửa khuôn mặt chôn ở đầu gối, chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn chằm chằm La Nhất Châu.

"Em ổn không? Lưu Tuyển nói cho anh biết em bị bệnh, bệnh thì càng phải ăn cơm đúng giờ mới nhanh khỏi được. Anh mang cơm hộp cho em, tranh thủ lúc còn nóng em ăn chút đi." Người kia dùng giọng điệu dỗ trẻ con mà khuyên nhủ mình, làm Dư Cảnh Thiên càng thêm tức giận.

"Đừng tưởng rằng anh là sơ C thì chính là chung C, em nói anh nghe, C vị chỉ có thể là của em!" Dư Cảnh Thiên khẽ cắn môi, trừng mắt nhìn La Nhất Châu liếc mắt một cái.

"Được rồi, được rồi." La Nhất Châu cũng không có bị chọc tức. Ở trong lòng Dư Cảnh Thiên, người này tựa hồ chưa bao giờ tức giận, lành tính như cục bông vậy, nơi nơi cho người ta đưa ấm áp đưa quan tâm. Nhưng là khi ở trên sân khấu, trước nay đều thể hiện ra mặt mạnh nhất, làm người khác không thể không nhìn về phía anh.

"Chúng ta liền dùng sân khấu nói chuyện đi." La Nhất Châu cười nói. Giơ tay sờ sờ đầu Dư Cảnh Thiên, "Chú ý thân thể, ngày mai còn tổng duyệt bài hát chủ đề nữa."

6.

"Ai? Là La Nhất Châu sao?" Lương Sâm một lúc sau trở về, nói một câu làm người đang ăn cơm hộp Dư Cảnh Thiên nghẹn một chút.

"Sao vậy?" Em nuốt cơm xuống, lại ho khan hai tiếng, một mảnh cánh hoa Tử Đằng theo khe hở ngón tay bay xuống.

"Anh cố ý để cậu ấy thay anh đưa cơm, em không có thử xem sao? Đồng hồ có kêu không?"

Dư Cảnh Thiên lắc lắc đầu.

"Thật kỳ lạ..." Lương Sâm liếc mắt nhìn đồng hồ đo nhịp tim trên tay Dư Cảnh Thiên, trầm ngâm nói.

7.

Vào ngày tổng duyệt bài hát chủ đề, Dư Cảnh Thiên mới cảm giác rõ rệt về hội chứng nôn ra hoa này, hầu như mỗi một lần nhảy xong liền phải lao về phía WC điên cuồng ho khan, xả những cánh hoa xuống bồn cầu.

"Khụ khụ khụ ——" Dư Cảnh Thiên lại ho khan một trận, ngón tay gắt gao nắm lấy bồn rửa mặt, em cảm giác ngực đau nhói, một lượng lớn cánh hoa từ trong miệng trào ra.

"Cảnh Thiên nhi, em có tội tình gì chứ?" Lương Sâm ở một bên giúp em vỗ vỗ lưng.

"Hay là đừng thích người đó nữa, một thời gian nữa sẽ ổn."

"Nhưng em không biết là em thích ai nữa!" Dư Cảnh Thiên nóng nảy nói.

"Đêm qua anh trở về thấy em đã tắt đồng hồ." Lương Sâm nói, "Người em thích... Là La Nhất Châu."

"Em không thích La Nhất Châu!" Dư Cảnh Thiên tức muốn hộc máu mà hô to. Cảm giác bí mật giấu kín lâu nay bị phát hiện, Dư Cảnh Thiên liều chết chống cự, "Em ghét La Nhất Châu! Em ghét người này!"

Em tức giận hô lặp đi lặp lại cái tên này, lại là một trận ho khan càng thêm dữ dội, từng đóa Tử Đằng sắp đem bồn rửa mặt lấp đầy.

Dư Cảnh Thiên chậm rãi ngẩng đầu, nhìn trong gương, Lương Sâm phía sau đã không thấy bóng dáng, thay thế chính là người mình vừa mới mắng.

"Tony, em......Là chứng nôn ra hoa?" La Nhất Châu dáng vẻ 3 tốt sắc mặt thận trọng hỏi.

"Không phải, em đang làm phép." Dư Cảnh Thiên cứng đơ xoay đầu lại, xoay người chuẩn bị rời khỏi toilet, lại bị La Nhất Châu một phen túm chặt cánh tay.

"Anh làm gì?" Dư Cảnh Thiên sức lực không thắng nổi La Nhất Châu, bị người kéo vào buồng vệ sinh khóa cửa lại.

La Nhất Châu đem Dư Cảnh Thiên ấn ở trên cửa, một tay chế trụ hai tay đang chống cự của Dư Cảnh Thiên, một cái tay khác vòng lấy eo Dư Cảnh Thiên.

"La Nhất Châu!" Dư Cảnh Thiên đôi mắt đỏ ngầu, mới vừa ho khan giọng còn hơi khàn khàn, "Anh muốn làm gì?"

"Giúp em chữa bệnh." La Nhất Châu nói xong liền hôn lên môi đứa nhỏ. Dư Cảnh Thiên giống như trả thù mà cắn một cái mùi máu tươi quanh quẩn trong khoang miệng cả hai. La Nhất Châu không chút khách khí mà càn quét mỗi một ngóc ngách trong khoang miệng em, gia tăng lực đạo lên nụ hôn này, hai người giống như đang phân cao thấp, ai cũng không cam lòng yếu thế.

Qua một lúc lâu, hai người thở hồng hộc mà tách ra.

"Anh làm sao biết người đó là anh?" Dư Cảnh Thiên không đầu không đuôi hỏi.

La Nhất Châu khóe miệng nhếch lên, nhìn chằm chằm đứa nhỏ trước mắt, hai mắt sáng ngời, giống như mãnh thú ngủ đông đã lâu, rốt cuộc bắt được con mồi.

"Bởi vì chỉ có thể là anh."

END. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro