Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2


2/
Nghe thấy giọng nói của Lương Tuyên, không biết vì sao tôi cảm giác cả người mình đang nổi hết da gà lên. Tôi thu tay lại, quay đầu quả nhiên nhìn thấy anh đang đứng cách đó không xa.
Lương Tuyên cầm đĩa đựng quýt đã bóc vỏ và đào đã rửa sạch, rõ ràng nhìn rất dịu dàng, nhưng lại không giống như ngày thường, lông mày của anh rất thẳng, mắt và môi mặc dù hơi cong nhưng độ cong nhỏ, vô hình tạo nên cảm giác khác thường.
Khác thường?
Tôi chỉ thấy chắc do mình nghĩ nhiều rồi.
Lại cúi đầu nhìn, thứ lăn xuống bên chân tôi là một quả táo đỏ.
Táo? Không cẩn thận rơi xuống sao? Tôi nhìn trong đĩa của Lương Tuyên không hề có táo, hơn nữa tôi cũng không thích ăn táo cho lắm.
Thấy tôi đang cúi đầu nhìn quả táo dưới chân, Lương Tuyên nói: "Không cầm chắc nên lỡ để nói rơi xuống. Anh biết em không thích ăn táo, anh lấy để anh ăn."
Giọng của anh vẫn ấm áp như vậy, vừa nói anh vừa hỏi: "Tiễn Tiễn, em đang làm gì vậy?"
Tôi vừa cúi người nhặt quả táo vừa nói: "À, lúc nãy em nghe thấy trong này có tiếng động, bộp bộp bộp, giống như có người đang đập vậy nên em qua xem, không ngờ cửa này lại mở được."
Lương Tuyên nhận lấy quả táo, đem đĩa hoa quả đặt lên bàn, anh vòng qua tôi đi đến chỗ cửa, miệng ừ một tiếng rồi hỏi: "Tiếng bộp bộp bộp?"
"Vâng, hình như có thứ gì đó đập vào tường, em nghĩ trong đầu không biết có phải là người làm hay không."
"Sao có thể là người được?" Lương Tuyên nhìn tôi, bất lực than thở, lại là vẻ mặt bao dung quen thuộc.
"Em biết anh nhát gan mà, Tiễn Tiễn."
"Em nghe thấy...."
"Ồ anh biết rồi, có phải em còn ngửi thấy mùi nữa đúng không?" Lương Tuyên vốn đang nhìn về phía cửa lúc này bỗng nghĩ đến gì đó, lên tiếng hỏi tôi.
Tôi gật đầu: "Đúng, giống như mùi má.u vậy"
"Anh nói mà." Lương Tuyên cười.
"Trong này có để một cái bồn tắm, bên trong nuôi mấy con cá, đều là bố anh mua của mấy người thương gia bán hải sản đấy, nhưng vì cá to mà anh với bố lại không ăn được hết, nên để đấy nuôi vài ngày, ai ngờ nó lại chế.t mất rồi còn chưa kịp xử lý. Mấy ngày nay vẫn luôn thả ở trong đó...chắc nó bốc mùi lên rồi. Phòng chứa đồ mà, toàn để mấy thứ linh tinh nên mùi nó càng nặng hơn."
"Cá?" Cá sẽ làm ra tiếng động to như vậy sao?
Tay của Lương Tuyên đặt trên nắm cửa, đẩy rồi mở cửa ra.
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào trong căn phòng, tôi nhìn thấy thứ gì đó sáng bóng giống như nước vậy.
Đúng là có bồn tắm thật. Lương Tuyên hỏi tôi: "Hay là đi vào trong đó xem?"
"Thôi, mùi nặng lắm, anh đóng cửa lại đi, lúc nào rảnh thì nhanh chóng xử lý."
"Được." Lương Tuyên đóng cửa, kéo tay tôi ngồi xuống ghế.
Anh nhìn tôi cười dịu dàng: "Tiễn Tiễn nhà mình có bệnh sạch sẽ, anh biết mà."
Lúc chúng tôi cùng nhau ăn hoa quả, Lương Tuyên cầm ảnh hồi nhỏ đến cho tôi xem.
"Lúc bé nhà anh cũng nghèo lắm."
"Bác trai tay trắng lập nghiệp, không dễ dàng gì."
Trong album ảnh lúc trước 5 tuổi của Lương Tuyên không nhiều, hồi 5-6 tuổi dù quần áo mặc đã được tốt hơn, nhưng người lại rất gầy và đen, hoàn toàn khác với dáng vẻ trắng trẻo hiện tại của anh.
Lớn hơn một chút thì em gái của Lương Tuyên ra đời, cơ bản đều là do Lương Tuyên hoặc bố của anh ấy bế họ cười rất vui vẻ.
Tôi nhìn ảnh rồi lại ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, vô thức cảm khái: "Tiếc là bác gái mất sớm, nếu không gia đình anh cùng nhau chụp ảnh chắc chắn sẽ rất hạnh phúc."
Lương Tuyên không lập tức trả lời tôi, ngược lại anh vô thức liếc mắt nhìn về căn phòng bên cạnh tivi một cái, rất nhanh đã thu mắt lại, rồi miễn cưỡng cười nói: "Đúng vậy."
Tivi đã bị Lương Tuyên tắt đi từ lâu rồi, tiếng đập đầu vào cửa cũng không còn nghe thấy nữa.
Không lâu sau thì bố của Lương Tuyên quay về, ông mang theo rất nhiều đồ ăn bên trong còn có cả hải sản.
Bình thường tôi cũng khá thích ăn hải sản đó, nhưng hiện tại nhìn những thứ này lại nhớ đến mùi của phòng chứa đồ kia tôi cảm thấy hơi ghê ghê.
"Sao thế Tiễn Tiễn? Không thích ăn hải sản sao?" Bố Lương Tuyên ân cần hỏi han.
"Bác nghe Tuyên Tuyên nói, bình thường cháu rất thích ăn hải sản."
Tôi còn chưa kịp trả lời thì Lương Tuyên ngồi bên cạnh đã vội lên tiếng: "Bố, chuyện này phải trách bố! Bố không đóng chặt cửa phòng kia? Cá bên trong đập loạn lên, rồi chế.t bốc mùi, đều bị Tiễn Tiễn ngửi thấy rồi."
Không biết có phải do tôi ảo giác hay không mà tôi thấy tay của bố Lương Tuyên run lên một cái.
"À...phòng chứa đồ ấy hả. Bác xin lỗi Tiễn Tiễn nha, cháu . . .. " Thái độ của ông vẫn rất thân thiết.
"Thứ bên trong không dọa cháu chứ??"
"Không sao bác ạ cháu ở ngoài nghe thấy tiếng động, trong đầu nghĩ không biết bên trong có cái gì."
Bố Lương Tuyên cười nhìn tôi gật gật đầu nói: "Được, không dọa cháu sợ là được. Bác xin lỗi cháu nha Tiễn Tiễn, hôm nay bác tiếp đãi chưa được chu đáo, đợi ngày khác Niệm Niệm về bác mời cháu ăn bữa ngon hơn nha."
Niệm Niệm chính là em gái của Lương Tuyên, tên là Lương Niệm nhỏ hơn anh 5 tuổi.
Chúng tôi ngồi nói chuyện một lúc, đến khoảng hơn hai giờ chỗ làm việc của tôi có chuyện nên xin phép về. Tôi bảo Lương Tuyên không cần tiễn, tôi tự gọi xe đi là được.
Lương Tuyên đứng trước cửa nhìn tôi rời đi, tôi quay lại vẫy tay với anh, mắt nhìn về quả táo đang đặt trên bàn.
Sau đó Lương Tuyên cũng không ăn nó.
Tòa nhà anh ở cũng khá cao, có thang máy thuận tiện nhưng gia đình anh nhất quyết mua ở tầng một, nói là như vậy thuận tiện hơn.
Bởi vì là khu chung cư cao cấp nên cây xanh trồng rất đẹp, có những cây to phủ kín cả tầng một.
Cây cối um tùm, điện thoại tôi nhận được tin nhắn, là Lương Tuyên gửi đến anh bảo tôi đi đường cẩn thận.
Tôi cúi đầu, đang định trả lời anh thì đột nhiên cảm thấy sau lưng có người đang nhìn tôi.
Trên thực tế, loại cảm giác này rất vi diệu, bởi vì rõ ràng bạn không quay đầu lại, sau lưng cũng không có mắt nhưng lại có một cảm giác đặc biệt, giống như con mồi bị nhắm trúng vậy khiến tôi có thể cảm nhận được một cách rất mãnh liệt.
Cảm giác ớn lạnh nổi da gà lại ập đến.
Tôi quay đầu, sau lưng chỉ toàn là cây, phía sau tán cây chính là nhà của Lương Tuyên.
Bóng cửa sổ dưới nền đất, rèm cửa lất phất.
Bóng người?
Lá cây chất đống, rèm cửa hơi động đậy.
Đôi mắt đó, bóng người đó không nhìn thấy đâu nữa.
Cùng lúc đó, tôi nghe thấy có đứa bé gọi tôi: "Chị!"
Tôi quay người lại nhìn, là một bé trai ăn mặc rất thời thượng nhìn có vẻ rất láu lỉnh.
Thằng bé chớp mắt chu miệng nói: "Chị, chị cũng là bạn gái của anh trai sao?"
Bạn gái của anh trai?
Cũng?
Thế là có ý gì?
Nhưng tôi còn chưa kịp trả lời, thì điện thoại lại có thông báo tin nhắn.
Trong không gian yên tĩnh, tôi đang nghĩ đứa bé kia nói vậy là có ý gì, đột nhiên nghe thấy giọng nói này, tim tôi không biết sao đập mạnh.
Cúi đầu nhìn màn hình điện thoại sáng lên, vẫn là tin nhắn của bạn trai:
"Thằng bé đang nói gì với em vậy?"
"Tiễn Tiễn?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro