Chương 3: Ngôi Làng Kì Lạ
Minh Tuyết lảo đảo bước đi giữa khu rừng tối tăm. Hơi lạnh len lỏi qua từng thớ vải, khiến da thịt cô như đóng băng. Cơn đau từ vết thương trên cánh tay rỉ máu, nhưng cô chẳng còn sức để bận tâm. Tất cả những gì diễn ra trước đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu nghi thức thất bại, gia tộc bị hủy diệt, và anh trai cô... Phan Minh Phong...
Trong lúc mơ hồ, cô nhận ra phía trước có một ánh sáng le lói. Minh Tuyết tiến tới, phát hiện đó là một cây đèn lồng giấy treo trước cổng gỗ cũ kỹ. Đằng sau cánh cổng ấy, một ngôi làng hiện ra giữa màn đêm âm u. Nhưng ngay khi bước vào, cô cảm nhận được điều gì đó không ổn.
Làng quá yên tĩnh.
Không có tiếng người trò chuyện, không có tiếng chó sủa hay côn trùng kêu. Những căn nhà gỗ nhỏ xếp san sát nhau, cửa đóng im lìm. Một số ngôi nhà còn có dấu vết của thời gian mái tranh mục nát, tường gỗ bị rêu phong phủ kín. Hệt như một ngôi làng bị bỏ hoang từ lâu.
Nhưng đèn lồng vẫn sáng. Ánh sáng lập lòe hắt ra từ những khung cửa giấy, như thể có ai đó đang theo dõi cô từ bên trong.
Minh Tuyết ôm lấy cánh tay rướm máu, chậm rãi bước qua con đường đất gồ ghề. Cô không biết nên đi đâu, nhưng bản năng mách bảo rằng, rời khỏi làng ngay bây giờ là không thể. Đúng lúc đó, một giọng nói khe khẽ vang lên.
"Cô... là người ngoài."
Minh Tuyết giật mình quay phắt lại. Một đứa bé trai đứng dưới ánh đèn lồng, đôi mắt tròn xoe nhìn cô chằm chằm. Cậu bé mặc bộ yukata cũ, chân trần lấm lem bùn đất. Cảm giác có gì đó rất kỳ lạ ở cậu.
"Đây là đâu?" Cô cất giọng, khô khốc.
"Làng này... không có tên." Cậu bé đáp, giọng thì thào. "Cô không nên ở đây."
Minh Tuyết nhíu mày. Cô còn chưa kịp hỏi thêm thì cậu bé đã chạy vụt đi, biến mất sau con hẻm nhỏ. Cô do dự một lúc, rồi quyết định đi theo hướng cậu bé biến mất. Nhưng khi rẽ vào hẻm, cảnh tượng trước mắt khiến cô khựng lại.
Một dãy nhà hoang, cửa mở toang hoác. Bên trong trống rỗng, chỉ còn những tấm nệm rách nát và một mùi ẩm mốc khó chịu. Dưới nền đất là những vết cào xước... giống như có thứ gì đó đã bị lôi đi một cách thô bạo.
Minh Tuyết lùi lại, tim đập mạnh. Cảm giác bất an dâng tràn trong lòng.
Đúng lúc đó, một giọng cười khàn đục vang lên phía sau cô.
Cô quay đầu lại. Một người phụ nữ già đứng đó, khuôn mặt nhăn nheo nhưng ánh mắt sắc lạnh đến lạ thường. Bà ta mặc một bộ kimono cũ, họa tiết gần như đã phai mờ theo năm tháng. Trên tay bà là một cây gậy gỗ dài, gõ nhè nhẹ xuống đất.
"Ngươi không thuộc về nơi này... nhưng giờ đã quá muộn để quay lại rồi."
Minh Tuyết cứng người. "Bà là ai?"
Người phụ nữ chỉ cười, không trả lời. Sau đó, bà ta quay lưng bước vào một căn nhà gần đó, để lại một câu nói mơ hồ.
"Trước khi trời sáng, ngươi sẽ biết thôi."
Minh Tuyết muốn đuổi theo nhưng rồi dừng lại. Bản năng mách bảo cô rằng nếu đi vào đó, có lẽ cô sẽ không thể rời đi.
Tiếng trống vang lên trong làng. Một hồi trống trầm đục, kéo dài và âm vang như thể vọng lại từ một nơi xa xăm.
Những cánh cửa giấy bắt đầu mở ra.
Những bóng người dần xuất hiện, từng người một bước ra khỏi nhà. Họ mặc những bộ trang phục truyền thống, khuôn mặt vô hồn, đôi mắt trống rỗng. Họ di chuyển chậm rãi nhưng đều đặn, từng bước tiến về phía trung tâm làng.
Minh Tuyết ẩn mình vào một góc khuất, tim đập mạnh. Cô nhìn thấy một đàn tế được dựng lên giữa làng, nến đỏ cháy rực xung quanh. Giữa đàn tế là một bức tượng đá cao lớn, hình thù méo mó, như thể khắc họa một sinh vật không thuộc về thế giới này.
Một người đàn ông lớn tuổi, có vẻ là trưởng làng, đứng trước bức tượng. Ông ta nâng cao một chiếc bát gỗ, trong đó chứa một thứ chất lỏng sánh đặc, đỏ tươi như máu.
"Hỡi thần linh, chúng con dâng lên lễ vật này, mong ngài thức tỉnh..."
Minh Tuyết nín thở. Cô không biết chính xác họ đang làm gì, nhưng linh cảm nói với cô rằng đây không phải một nghi thức bình thường.
Khi người trưởng làng hạ chiếc bát xuống, một cơn gió lạnh lẽo quét qua ngôi làng.
Và Minh Tuyết nhìn thấy nó.
Một bóng đen vặn vẹo ngay sau bức tượng, đôi mắt đỏ rực mở ra trong bóng tối.
Cô cắn chặt môi để ngăn mình phát ra âm thanh. Lưng cô áp sát vào vách tường, cố gắng không để bị phát hiện.
Nhưng rồi, đôi mắt đỏ kia quay phắt lại, nhìn thẳng vào cô.
Trong khoảnh khắc ấy, Minh Tuyết biết rằng mình đã bị phát hiện.
Bóng đen lao về phía cô với tốc độ khủng khiếp. Không còn cách nào khác, Minh Tuyết bật người chạy thục mạng qua những con hẻm nhỏ, hơi thở dồn dập. Từng cơn gió lạnh buốt cứa vào da thịt, nhưng cô không dám ngoái lại. Phía sau, tiếng gió rít lên ghê rợn, kèm theo những tiếng gầm gừ quái dị.
Một bàn tay đen ngòm chạm sát vai cô Minh Tuyết quăng mình sang bên, lăn tròn trên nền đất. Cô rút dao găm bên hông, vung mạnh về phía kẻ đuổi theo. Mũi dao cắm phập vào bóng đen, nhưng nó không hề chậm lại. Trái lại, đôi mắt đỏ rực càng sáng hơn, phản chiếu sát khí kinh hoàng.
Cô tiếp tục chạy, máu từ vết thương trên cánh tay loang lổ trên mặt đất. Đến khi gần kiệt sức, cô bất ngờ phát hiện một khe đá nhỏ giữa hai căn nhà cũ. Không suy nghĩ nhiều, Minh Tuyết lao vào, co người lại, nín thở.
Tiếng bước chân nặng nề lướt qua ngay bên ngoài.
Bóng đen đứng đó một lúc, rồi từ từ rời đi.
Minh Tuyết thả lỏng người, cả thân thể run lên vì mệt mỏi và sợ hãi. Cô siết chặt con dao trong tay.
Cô đã thoát được... nhưng đây chỉ mới là bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro