Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: tác hợp


Người này thoạt nhìn tính tình không tốt lắm, hơn nữa còn thuộc tuýp người không quá để ý ánh mắt của người khác, cho nên mới không hề kiên kỵ mà đứng ven đường chửi rủa.

"Cái đồ ngốc đó, ngoại trừ có tiền cùng khuôn mặt ra, thì có gì đặc biệt hơn người chứ?"

Hoa Cẩm yên lặng đứng một góc, cảm thấy một người vừa có tiền vừa có nhan sắc thì quá tuyệt vời ấy chứ?!

Thanh niên mặt áo khoác da còn đang mắng, Hoa Cẩm dựa vào tường an tĩnh mà nghe. Bận rộn một ngày rồi, tự nhiên an tĩnh nghe người khác chửi rủa thô tục, cô lại cảm thấy tâm tình nhẹ nhàng vài phần. Quan trọng hơn là, người ngày mắng chửi rất có phong cách, khí thế à nha. Nếu bây giờ đương sự mà xuất hiện ở đây, bảo đảm sẽ tức đến hộc máu.

"Này, không phải đây là Trần nhị thiếu gia?" Xe thể thao màu đỏ chạy đến chỗ thanh niên áo da, còn vẽ ra một đường hình cung trước khi đạp thắng.

Thấy rõ người trong xe, Trần Sâm há hóc miệng: "Bùi, Bùi tiên sinh?" Cậu ta cười gượng nói: "Tôi đang ở đây ngắm trăng..."

"Trăng?" Bùi Yến nhìn bầu trời tối đen như mực: "Xem ra thị lực của cậu không tồi đâu."

Trần Sâm ngửa đầu nhìn lên trời, mới phát hiện hôm nay cơ bản không có trăng, càng làm không khí trở nên xấu hổ.

"Hôm nay trời nóng bức, hay là cậu muốn ra đây bày trò gì?" Bùi Yến đi xuống xe, sẵn tay cởi áo khoác ném vào trong xe, đi đến trước mặt Trần Sâm vỗ vỗ bờ vai cậu: "Đúng không?"

"Không, không có..." Trần Sâm cười gượng nói: "Bùi tiên sinh thế nào lại ở đây?"

"Đường bên kia đang tắt, nên tôi mới đôi sang đây để đi. Con đường này lại vắng vẻ như vầy, tôi lại không có thú vui đua xe, đi với tốc độ chậm đương nhiên nhìn cái sẽ nhận ra cậu." Bùi Yến làm như không phát hiện Trân Sâm không được tự nhiên, lại nói tiếp: "Hay tôi ở đây cùng cậu ngắm trăng nhỉ?"

"Ấy! Không cần, không cần. Ngài quý nhân nhiều việc vội, sao có thể cùng tôi làm mấy chuyện nhàm chán này?" Trần Sâm nghe hai chữ "đua xe", thì cơ bắp trên mặt bắt đầu giật giật. Em trai cậu vì đua xe nên mới nhập viện, nay anh ta cố tình nhắc tới chuyện này, rõ ràng là muốn châm chọc em trai mình? Hiện nhà mình còn đang có mấy hạng mục chờ vốn đầu tư của anh ta, nếu chọc anh ta mất hứng, chỉ có hại chứ không được lợi ích gì.

"Loại người như tôi ngoài việc tiêu tiền, thì có việc gì để vội? Cậu nói có đúng không?" Bùi Yến khoanh tay trước ngực, lười biếng nói: "Rảnh rỗi ngắm trăng, xem ra cũng không tệ lắm."

Trần Sâm cười gượng hai tiếng, không biết nên nói tiếp thế nào, không biết lúc nãy cậu mắng chửi anh ta, anh ta có nghe được gì không? Bùi Yến cố tình không nói gì, không làm gì, càng làm người khác bất an.

Còn nhớ mấy tháng trước, Bùi Yến còn cùng người nào đó xứng anh gọi em, không biết ngày hôm sau trở về, liền không cùng người anh em đó hợp tác nữa. Nghe nói người đó cũng không biết lý do tại sao, còn nhờ rất nhiều người giúp anh ta bồi tội, cuối cùng vị đại gia này mới nói ra nguyên nhân trở mặt là vì không thích nhìn thấy đối phương vứt rác bừa.

Cái lý do này, đúng thật là làm người khác cạn lời, mặc dù ai cũng biết đây là cái cớ. Nhưng từ đó về sau, chỉ cần ở đâu có Bùi Yến xuất hiện, thì mọi người không ai dám vứt rác bừa nữa.

Kẻ có tiền có nhiều tật xấu, tính tình quái dị cũng không ít gì, nhưng trường hợp như Bùi Yến, thì thật đúng là có một không hai.

Hoa Cẩm tưởng mình có thể xem được màn chửi bới trong truyền thuyết, không ngờ người chửi khi gặp đương sự, thì cái gì chửi rủa một câu cũng không dám, toàn bộ phẫn nộ vừa rồi đều biến thành nịnh bợ cùng khách khí.

Thật không thể nhìn ra, một người trông côn đồn như vậy, cũng là loại biết trông mặt lấy lòng.

"Ai đang ở đó?" Bùi Yến bỗng nhiên quay đầu lại, mắt nhìn Hoa Cẩm, sau đó đi lại hướng cô đang đứng: "Chỗ sáng sao không đứng, lại đứng đây làm gì?"

Hoa Cẩm chỉ chỉ trời: "Tôi đang xem khi nào trăng mới xuất hiện"

Bùi Yến: "..."

Còn chưa nói được vài câu, thì cuộc hội thoại đã kết thúc. Hai người im lặng đối mắt ba giây sau, Hoa Cẩm bước ra: "Tôi không làm phiền hai người, hai người cứ thong thả nhé!"

Bùi Yến thấy cô hai mắt chớp chớp, tròng đen phản chiếu ánh đèn đường, tựa hồ như mặt hồ phản chiếu ánh trăng.

"Chờ đã." Bùi Yến gọi cô lại: "Con gái không có việc gì đừng ra ngoài lung tung, bảo vệ tốt bản thân mình, nhiều việc có thể tùy tiện, nhưng mạng chỉ có một."

Hoa Cẩm nhìn Bùi Yến, sau đó mới nhoẻn miệng cười: "Cảm ơn soái ca đã nhắc nhở!"

"Xì." Bùi Yến nâng nâng cằm: "Đi thôi."

"Đi đâu?" Hoa Cẩm liên tục lui về phía sau vài bước, che ngực lại: "Tôi là con gái nhà lành à nha!"

"Ảo tưởng sức mạnh!" Bùi Yến không hiểu được nhìn cô: "Tôi sẽ đưa cô về."

"Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tôi không cần, tôi gọi xe về." Hoa Cẩm móc điện thoại ra, vào phần mềm gọi xe, rất nhanh đã có tài xế tiếp cô.

Bùi Yến hài lòng gật đầu, xoay người chuẩn bị rời đi. Nhưng chưa đi được hai bước, thì phía sau áo sơ mi có người kéo lại. Anh quay đầu lại nhìn cô gái phía sau, cô nàng buông ra để lại một vết hằng hai ngón tay trên áo.

"Nói chuyện thì nói bằng lời, không cần lôi lôi kéo kéo." Bùi Yến lui lại phía sau hai bước.

"Ngại quá, tôi lỡ tay." Hoa Cẩm phủi tay, nhỏ giọng nói: "Xem anh lớn lên đẹp như vậy, tôi mới nói với anh việc này."

"Việc gì?" Bùi Yến cuối đầu chỉnh lại áo sơ mi, cũng không nhìn Hoa Cẩm, thái độ có chút lãnh đạm.

"Người bạn này của anh, vừa rồi tức giận mắng chửi một người gọi là Bùi Yến gì ấy..." Hoa Cẩm vẫy tay chào tạm biệt: "Nói xong rồi, xe cũng đã tới. Tạm biệt."

Bóng dáng rời đi của cô gái thật là ưu nhã, cô đi không nhanh, như là có chút kiêu ngạo của khổng tước, cũng hơi thiên thiên giống cái loại hoa này hơn. Bởi vì chỉ có hoa khổng tước, mới háo sắc như vậy.

"Bùi tiên sinh, cô gái kia là bạn của ngài?" Trần Sâm đến gần bên cạnh Bùi Yến, trên mặt còn mang theo nụ cười lấy lòng: "Lớn lên thật xinh đẹp nha."

"Xinh đẹp?" Bùi Yến nhớ tới cặp mắt long lanh sóng nước kia, ngữ khí nhàn nhạt: "Cậu đừng giả vờ vịt."

Trần Sâm: "???"

"Những người chửi bới ngoài đường như vậy, đúng là không còn nhiều lắm." Bùi Yến ném lại một câu, sau đó xoay người đi về hướng xe.

Nghe vậy, Trần Sâm trong lòng căng thẳng, vội vàng đi theo: "Bùi tiên sinh, ngài nghe ta giải thích."

Bùi Yến không để ý đến cậu ta, kéo cửa xe ra ngồi xuống, Trần Sâm ghé vào thành xe nói: "Bùi tiên sinh, bùi tiên sinh..."

"Yên tâm đi, cha của cậu là người tốt, tôi sẽ không so đo việc nhỏ này với cậu." Bùi Yến phẩy tay ra hiệu cho Trân Sâm buông tay: "Con muốn bám đến bao giờ?"

Trần Sâm vội vàng thu tay trở về.

Bùi Yến cười nhạo một tiếng, nâng kính xe lên, sau khi rời đi còn phun cả tấn khói vào mặt người ở lại.

Anh thích nhìn người rõ ràng không thích mình, nhưng trước mặt vẫn phải làm ra bộ mặt lấy lòng như vậy.

Nằm thoải mái trên giường, Hoa Cẩm lười biếng duỗi eo một cái. Hiện đã một giờ sáng, cô lại không ngủ được. Lấy di động ra nhìn dự báo thời tiết ngày mai, khó trách hôm nay đầu gối cô vô cùng đau đớn, hóa ra là trời lại muốn mưa.

Mở Weibo ra, còn chưa xem được gì, đã nhận được vô số tin báo làm chết máy. Cô sợ đến mức nhảy hẳn từ trên giường dậy, vừa mở lại máy vừa nghĩ, cô gần đây đâu có tranh chấp trên Weibo, sao lại nhận được nhiều tin nhắn như vậy?

Thường thì cô chỉ đăng đồ thêu thùa lên đây, cũng đâu có kiếm chuyện với ai đâu nhỉ?

Sau khi khởi động lại di động, cô che ngực click mở Weibo, mờ mịt khi thấy trên trang mình hiển thị mấy ngàn bình luận. Không lẽ, có người làm chuyện tốt mua lượt bình luận cho cô?

Click mở bình luận, bên trong đều khen cô có tay nghề giỏi, hoặc là có tấm lòng lương thiện.

Được nhiều người khích lệ như vậy đúng là cô cũng vui, nhưng mà... tại sao họ lại gọi cô là nghệ nhân, này có hay không là hiểu lầm?

Mới có mấy ngày ngắn ngủi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Tiếng gõ cửa vang lên, Hoa Cẩm nhíu nhíu mày, đã trễ thế này, còn có ai tìm cô?

Hoa Cẩm buông di động, nhìn ra mắt mèo xem là ai, sau đó mở cửa ra nói: "Chị Cầm, sao giờ này vẫn chưa ngủ?"

"Hôm nay có một số việc, nên chị ngủ trễ." Chị Cầm trên người mặc áo khoác, hình như vừa mới đi đâu về, chị ấy nhìn vào trong phòng: "Chị có thể vào trong?"

"Mời vào." Hoa Cẩm mời Chị Cầm vào nhà, rót cho chị ấy một ly nước.

Chị Cầm với cô nói vài câu linh tinh xong, rốt cuộc cũng nói đến vấn đề chính: "Năm nay em hai mười bốn tuổi?"

Hoa Cẩm đang gọt trái cây dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn chị Cầm.

"Em đơn độc sống ở xứ người cũng không dễ dàng, có nghĩ qua việc tìm người chăm sóc chưa?" Chị Cầm vén tóc mái bên tai: "Em lớn lên đẹp như vậy, còn có nghề tự nuôi mình, nếu có ý tìm bạn trai, khẳng định là không ít người nguyện ý xếp hàng."

Đem táo đã gọt bỏ vào dĩa, Hoa Cẩm lau khô dao, lễ phép cười nói: "Chị Cầm cứ đùa hoài, em không nhà không xe, lấy cái gì để yêu đương."

"Em không có, tình bạn trai em có không phải được rồi sao?" Chị Cầm nói thêm: "Nhà dì mẹ đẻ chị có một người cậu con trai, là sinh viên mới ra trường, gia đình ở quê, nhưng cha mẹ tính tình tốt và cần mẫn. Hiện cậu ta đang làm cho một công ty lớn, nghe nói mỗi tháng lương ít nhất hai đến ba vạn. Mấy hôm trước cậu ta có tới đây chơi, vô tình thấy được, liền liên tiếp nhờ chị hỏi em phương thức liên hệ. Chị nghĩ e không thích tùy tiện, nên mới đến gặp em hỏi chuyện trước, không nghĩ đến hôm nay chị về trễ, lại phiền giấc ngủ của em."

"Chị Cầm, hiện tại em chưa nghĩ đến việc yêu đương." Hoa Cẩm đưa đĩa trái cây mời chị Cầm: "Chị thay em cảm ơn ý tốt của đối phương." Chỉ cần nhìn khuôn mặt, còn tính cách cô cái gì cũng không biết, liền nghĩ có thể tác hợp? Loại tình cảm này, có thể duy trì được bao lâu?

"Lứa trẻ như mấy em không phải hay nói chuyện xã giao sao? Đâu nhất thiết làm người yêu, thêm một người bạn cũng đâu phải chuyện xấu đúng không?" Chị Cầm thấy Hoa Cẩm không phản ứng, đành tiếp tục khuyên nhủ: "Cậu ta mỗi ngày đều đến tìm chị, phiền muốn chết đi được."

"Em đừng trách chị nói chuyện khó nghe, bên ngoài nhiều đứa con gái muốn tìm bạn trai có nhà còn không được, em..."

Chị Cầm đang định nói, em là một cô gái không tiền, không bằng, chỉ có mỗi gương mặt xinh đẹp, có thể gả cho một người có nhà có xe, cũng coi như là đã trèo cao rồi. Nhưng những lời nói như vậy, cô nhìn Hoa Cẩm đang rũ mắt, như thế nào cũng đều không nói nên lời.

Lời của edit shi: mọi người thích truyện nhớ like và bình luận ủng hộ cho mình nhé!!! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro