Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: tuổi trẻ tài cao


Thời buổi hiện nay, có quá nhiều người bán rẻ lương tâm đạo đức vì tiền, nên khi nghe được một chuyện tình bình dị càng dễ cảm động.

Trên Weibo, chủ thớt còn đăng một tấm ảnh bóng lưng của người đàn ông, và những thứ mà ông ta tặng vợ trước khi bà qua đời, trong đó có cả chăn long phượng.

Có người sau khi xem xong, liền nghi hoặc bình luận: Đây đúng thật là một chuyện tình đẹp, nhưng sao tôi lại thấy có chút thổi phồng. Người ngoài có thể không rõ, nhưng loại chăn thêu này không phải một ngày ba hôm là có thể thêu ra được. Nhà tôi có người trong nghề, nên đối với việc này tôi cũng có hiểu biết một chút. Trên ảnh chụp long phượng tư thái tuyệt đẹp, sinh động hoạt bát, chắc chắn không phải là loại mà đồ thủ công làm ra. Chưa kể đến việc thợ thêu phải thức khuya dậy sớm, mà không biết họ có chịu nhận làm hay không ấy. Mà còn giá cả nữa, đâu phải gia đình nào cũng đủ kinh tế để gánh vác.

Một đọc giả qua đường bình luận: Bạn trên nói chủ thớt thổi phồng, xem ra bạn không đọc kỹ bài viết người ta rồi. Ở trên bài chủ thớt cũng đã nói qua, chăn long phượng này là chủ tiệm vì đôi vợ chồng này mới gấp gáp thêu ra, tiền công thì cũng chỉ lấy cho có lệ mà thôi.

Đọc giả Ất bình luận: Nói thật, với tôi thì loại chăn này đã trở thành đồ cổ từ lâu rồi. Nhưng khi nhìn ảnh chụp, thì tôi liền bị thu hút. Không chỉ có tinh tế đến từ đường thêu, mà hoa văn và màu sắc thập phần hoa lệ. Đúng là mở mang tầm mắt.

Đọc giả Bính bình luận: Có lẽ, đây là ma lực thu hút của truyền thống nghệ thuật chăng?

Trên Weibo, có người cảm kháng tình yêu, có người kính sợ trách nhiệm, có người nhắc đến truyền thống văn hóa nghệ thuật. Xã hội hiện đại, nhịp sống dồn dập, áp lực cao, rất nhiều người ở thế giới hiện thực giả vờ đứng đắn nghiêm túc, nhưng trên mạng mới bắt đầu hi hi ha ha, không cần phải kiên kỵ bất cứ điều gì.

Bọn họ cảm động với tình yêu của người khác, lại không dám để bản thân mình va vào những việc như vậy.

Xã hội đa dạng muôn hình muôn vẻ người, có người bần cùng, cũng có người giàu có.

Tại tiệc tối xa hoa, cả trai lẫn gái ai nấy đều ăn mặc quần áo tinh xảo, người đi tới kẻ đi lui, trong đầu không ngừng nghĩ ra cách để kiếm thêm nhiều mối quan hệ hợp tác. Hiện tại làm ăn buôn bán cũng không phải dễ dàng, những doanh nghiệp với thương hiệu lâu đời thì đứng vững trên thị trường, còn những doanh nghiệp mới thì không từ thủ đoạn kinh doanh. Ngày lễ ngày tết đều phải vắt hết não và tinh lực ra để tăng lượng tiêu thụ, đảm bảo doanh thu.

Người sống trên đời này, đúng thật là đâu có dễ dàng gì?!

Lỗ Gia đi theo bạn tới đây, lúc ông còn trẻ vứt bỏ phẩm xử lý sinh ý, sau đó lại đầu tư vào địa ốc kiếm một chút tiền, rồi tự mình mở công ty tư nhân, đường đường chính chính trở thành ông chủ. Khoảng thời gian trước đầu tư sai lầm, nên ông đã gặp không ít phiền toái về tiền bạc.

"Người anh em, không phải anh đây không giúp ngươi, chỉ là hạng mục của ngươi đầu tư quá lớn đi, lại không thể đảm bảo lợi nhuận nữa." Trước kia cùng hắn xưng huynh gọi đệ trên thương trường, còn giúp đỡ hắn không ít, nay lúc ông khó khăn hắn liền than khổ: "Tài sản anh không lớn, đâu thể nào đủ năng lực để giúp ngươi."

Thấy đối phương cự tuyệt, Lỗ Gia đem lý rượu trong tay uống cạn một hơi, gượng cười: "Tôi cũng biết, tất cả đều không dễ dàng."

Thấy Lỗ Gia như vậy, người bên này cũng có chút băn khoăn, đem ông kéo lại gần nói nhỏ: "Anh nói cho ngươi biết một tin, có thật hay không thì anh đây không đảm bảo. Nhưng nghe nói cái vị nổi danh tuổi trẻ tài cao cũng tới tham gia buổi tiệc này, nếu đề mục của ngươi được cậu ta nhìn trúng, tiền bạc không phải là chuyện đáng lo nữa. "

"Tuổi Trẻ Tài Cao?" Lỗ Gia cười khổ: "Trên thương trường, khi nào xuất hiện người này?"

Đứng trước danh lợi, ai cũng bột lột bản chất xấu xa của mình.

Thấy Lỗ Gia không tin, người đi cùng nóng nảy nói: "Chính là người thừa hưởng không ít tài sản, Bùi Yến đấy!"

Tuy là một thương nhân bình thường, nhưng Lỗ Gia cũng từng nghe qua cái tên này. Nghe người khác bàn luận, Bùi Yến cậu ta là một người mệnh cực tốt, trưởng bối mất bỏ lại cho cậu ta cả núi tài sản đời đời ăn không hết.

Chẳng lẽ vì cậu ta có tiền, nên được gọi là "Tuổi Trẻ Tài Cao"?

Đang nghĩ ngợi lung tung, người đi cùng kéo tay áo ông: "Tới rồi, Bùi Yến tới rồi."

Lỗ Gia tò mò nhìn qua, chỉ thấy mấy người đàn ông trong âu phục giày da, vây quanh một cậu thanh niên mặt trắng môi hồng đang đi vào. Nhưng bởi vì cậu ta cao, tướng mạo lại vô cùng xuất chúng, cùng xuất hiện chung với đám đàn ông khác, thật trông không khác hạc lạc vào bầy gà.

"Nếu đêm nay ngươi có thể lấy lòng cậu ta, hạng mục này đảm bảo không thành vấn đề nữa."

Nghe được lời này, không biết mà xui quỷ khiến gì mà Lỗ Gia đi về phía trước vài bước.

"Bùi tiên sinh, đây là con gái tôi, con bé đối với rượu vang đỏ rất có hứng thú, không bằng để nó giới thiệu cho cậu một chút...?"

"Không cần." Bùi Yến đánh gẫy câu chuyện: "Tôi đối với rượu vang đỏ không có hứng thú."

Nghe xong người đàn ông này biểu tình hơi chút xấu hổ, quay đầu nhìn về phía con gái mình, sau đó hai cha con cùng nhau rời khỏi đám người.

"Bùi tiên sinh." Nhanh chống lại có một vị đạo diễn nâng ly rượu đi đến trước mặt Bùi Yến: "Không nghĩ tới hôm nay có thể may mắn gặp cậu."

Bùi Yến nhìn hắn không nói lời nào.

"Đây là nam nữ diễn viên chính cho tác phẩm mới của tôi, hai người họ đã ngưỡng mộ cậu lâu lắm rồi, nên tôi mạo muội dẫn họ đến đây kính cậu ly rượu." Đạo diễn thấy Bùi Yến không có phản ứng, cười nịnh nọt ám hiệu hai diễn viên đến kính rượu.

"Nam chính tôi từng thấy qua." Bùi Yến lấy ly rượu từ trong tay bồi bàn, hơi hơi nhấp một ngụm: "Cậu ta diễn cẩu yêu cũng rất được."

Đạo diễn cùng nữ diễn viên nghiêng mắt nhìn nam diễn viên, trừ bỏ mỉm cười, cái gì cũng không dám nói thêm. Cẩu yêu là tác phẩm mười năm trước lúc mới vào nghề, trang phục không đầu tư không nói, nhân vật cậu ta đảm nhiệm cũng thực xấu đi, cho nên mấy năm nay nếu ai ở trước mặt cậu ta nhắc tới nhân vật này, cậu ta đều sẽ không cao hứng, đây là điều mà người trong giới đều biết.

"Có thể làm Bùi tiên sinh nhớ qua nhân vật của tôi, thật sự đây là một vinh dự lớn." Ngày thường thích thể hiện mình là một đại minh tinh, nay không chỉ có hạ mình, mà còn cười nịnh bợ đến sáng cả mặt mài, đem ly rượu trong tay uống cạn một hơi.

Bùi Yến trên mặt cũng lộ ra một ý cười, nhìn đạo diễn gật gật đầu: "Diễn viên mới này không tồi, nếu còn thiếu đầu tư, có thể liên hệ trợ lý của tôi."

"Cảm ơn Bùi tiên sinh, cảm ơn Bùi tiên sinh." Đạo diễn liên lúc nói cảm ơn, hắn nghiêng đầu thấy nữ diễn viên còn nhìn chăm chăm Bùi Yến, vội kéo cô nàng ra phía sau: "Không dám làm mất thời gian của cậu, mời ạ."

Bùi Yến hơi gật đầu, chỉnh lại cà vạt của mình, bỏ lại một đám người phía sau rời đi.

Có người không thể chen vào, chỉ dám đứng ngoài mà hâm mộ, không ngờ có người nhanh vậy đã được Bùi Yến đầu tư.

"Đạo diễn, Bùi tiên sinh vừa mới đáp ứng đầu tư, sao ngài lại để cho anh ta đi? Biết đâu anh ta qua cầu rút ván thì sao?" Nữ diễn viên nhận ra mình thất thố, liền vội mở miệng khen tặng đạo diễn: "Nhưng vẫn là ngài lợi hại, nhiều người như vậy vẫn có thể cùng bùi tiên sinh nói chuyện."

"Vị này tính tình không tốt lắm, ở trong vòng vây kia cũng không có hứng thú. Phong cách hành sự thì không ai đoán được, thay đổi thất thường, cô đừng tự mình chọc phiền toái." Nói xong, đạo diễn duỗi tay vỗ vỗ vai nam diễn viên: "Lần này cơ hội khó có được, sau này trước mặt giới truyền thông, cái gì nên nói cái gì không nên nói cậu phải nhớ rõ."

Nam diễn viên gật đầu.

Ở trước mặt lợi ích, quá khứ xấu hổ muốn chôn vùi, cũng có thể trở thành ký ức tốt đẹp nhất.

Lỗ Gia cuối cùng cũng tin bạn ông không lừa mình, bởi vì sau khi Bùi Yến xuất hiện, liền có rất nhiều người vây quanh cậu ta, ai nấy đều muốn cùng cậu ta nói một câu, nhưng không phải ai cũng có cơ hội.

Buổi tiệc kết thúc, ông ủ rũ cuối đầu đi ra cửa khách sạn. Vì có thể tham gia buổi tiệc này, ông phải tốn không ít công phu, kết quả chẳng thu hoạch được gì.

Gió đêm phất phơ, ông đi đến bãi đậu xe, thì nghe được một tiếng phịch vang lên, hình như là khu vực bãi đậu xe B vọng lại. Do dự một lát, ông cũng hướng đến bãi đậu xe B xem thử, nhìn thấy một người mặc áo nhân viên dọn vệ sinh màu cam đang té trên đất, xe rác cũng ngã sang một bên, cũng may trong xe không qua nhiều rác rưởi.

Lỗ Gia cũng không nghĩ mình lo chuyện bao đồng, vì chính ông thời cũng từng đi nhặt rác mà sinh sống, đói đến mức té xỉu ở ven đường. Lúc ấy, cũng may có mấy người nhân viên vệ sinh đỡ ông lên, còn mua cho ông một hộp cơm ăn.

"Ông thế nào rồi?" Nâng xe rác bên cạnh dậy, Lỗ Gia lo lắng đối phương bị ảnh hưởng đến xương cốt, nên không dám động vào người đối phương: "Có cần tôi gọi xe cứu thương không?"

"Không cần, không cần." Người công nhân vệ sinh đã ngoài năm mươi xua tay: "Tôi không có việc gì, chỉ là không cẩn thận bị té thôi." Thấy Lỗ Gia ăn mặc tây trang, người công nhân vệ sinh nói: "Xe rác rất dơ, sẽ làm bẩn quần áo của ngài."

"Mặc quần áo đẹp thì có ích gì." Lỗ Gia vén tay áo lên, khom lưng nâng người đàn ông dậy, giúp ông ta quét hết rác trên mặt đất: "Cũng đã khuya rồi, tranh thủ về nghỉ ngơi chút đi."

"Cảm ơn, cảm ơn." Nhân viên vệ sinh liên tục nói lời cảm ơn, từ trong túi mốc ra bịch khăn giấy, muốn cho Lỗ Gia lau khô tay.

"Không có việc gì đâu." Nghe đối phương liên tục cảm ơn, Lỗ Gia tâm tình bỗng trở nên tốt lên, không phải công ty chỉ có khả năng đóng cửa thôi sao? Năm xưa ông nhặt rác để sống sót, hiện tại nhà có xe cũng có, có gì mà phải lo quá nhiều?

"Uy." Một chiếc xe thể thao màu đỏ lửa dừng trước mặt ông, cửa xe mở ra, để lộ một gương mặt quen thuộc: "Ông đêm nay vẫn luôn đi gần tôi, là muốn tôi đầu tư cho ông?"

Lỗ Gia không dám tin người mình đang nhìn thấy: "Bùi, Bùi tiên sinh?"

Bùi Yến nhướng mày, bộ dáng không muốn nói nhiều lời, từ trong xe đưa cho đối phương một tấm danh thiếp: "Ngày mai hãy gọi vào số này, sẽ có người nói chuyện với ông về việc hợp tác."

Xe thể thao màu đỏ lửa rời đi, sau khi hít đầy khói xe, Lỗ Gia vẫn còn chưa lấy lại tinh thần.

Trong buổi tiệc ông đi theo cậu ta, cậu ta có để ý đến ông ư?

Ngày mai cậu ta cho người nói chuyện hợp tác, ý tứ này là... công ty ông không cần đóng cửa?

Vì mấy ngày nữa tới đợt giao hàng thêu cho khác, Hoa Cẩm phải ở lại tiệm làm thêm một giờ. Tưởng Đàm Viên ở lại cùng cô, nhưng chi ấy lo dì Cao cùng chú Đàm hai người lớn tuổi ở nhà không an toàn, nên chị ấy đã đi về trước.

Kiểm tra xong nguồn điện, Hoa Cẩm khóa cửa cẩn thận xong, lại nghe thấy tiếng người đang mắng chửi thô tục.

"Bùi Yến con mẹ nó, anh em tại nạn xe nằm viện, hắn tới thăm thì lên mặt đại gia đồ. Thật không biết hắn tới thăm người bệnh, hay là đến xem náo nhiệt nữa."

Cô nhìn về phía người đàn ông đang đứng, hắn đang mặc áo khoác da và cầm di động, trên mặt thì đầy phẫn nộ cùng vẻ không cam lòng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro