Chương 56: cảm ơn anh
"Từ lão tiên sinh, lời xin lỗi của ngài tôi sẽ nhận." Hoa Cẩm lễ phép cười, vừa vặn có khách mới vào, liền nói: "Tiệm của chúng tôi nhỏ, không thể tiếp ngài."
Nếu hôm nay đứng ở đây là con cháu Từ gia, cô sẽ không khách khí như vậy. Nhưng trước giờ cô luôn kính trọng người lớn tuổi, cô không muốn làm ông ấy sinh khí.
Khách hàng vừa tới thấy Từ lão tiên sinh rời đi, lặng lẽ hỏi: "Tiểu Hoa, có chuyện gì à?" Vị khách kia thoạt nhìn đã lớn tuổi rồi, chẳng lẽ còn muốn tới đây ăn vạ?
"Không có việc gì, đó là người quen của bạn trai cháu, nghe nói cháu mở tiệm ở đây, nên muốn ghé quá xem thôi." Hoa Cẩm xoay người tiếp khách: "Lần này bác muốn mua gì ạ?"
"Mua hai cái bao thêu cầu phúc, để tặng cho hai đứa cháu." Bà lão mặt cười như nở hoa, tâm tình thoạt nhìn cực tốt.
"Hai cái?" Hoa Cẩm vui vẻ nói: "Chẳng lẽ là sinh đôi?"
"Đúng vậy, là sinh đôi." Bà lão cao hứng gật đầu: "Lần này sinh được hai đứa cháu gái xong, con dâu bác cũng gần như mất sức. Lần trước thấy bác mua áo choàng xinh đẹp ở đây xong, còn hỏi bác mua ở đâu nữa đấy. Chờ vào thu cháu giúp bác chọn một mẫu hoa văn thích hợp với người trẻ tuổi, bác cũng muốn mua tặng cho con dâu mình một chiếc."
"Được." Hoa Cẩm lấy hai túi thêu hồ lô cầu phúc: "Hai bé mới sinh còn nhỏ, nên kích cỡ này là thích hợp đeo bên người nhất. Bao phúc này được làm chất liệu đặc biệt, không thấm nước."
Bà lão nghe vậy cảm khái nói: "Tiểu Hoa, tay nghề của cháu càng lúc càng tiến bộ rồi, bao cầu phúc nhỏ như vậy, mà hoa văn chi tiết rất rõ ràng, thật không thể tin được."
"Lần trước bác đến, cũng đã khen như vậy." Hoa Cẩm cười lấy ra mấy kiểu áo choàng: "Con dâu bác vừa mới sinh xong, cháu nghĩ nên chọn màu đừng quá mộc mạc, nhưng sặc sỡ quá cũng không tốt, hay là bác đến xem mẫu khăn choàng trước?"
"Vậy chọn một cái đỏ thẫm, một cái màu xanh đi." Bà lão thở dài: "Thời xưa phụ nữ mới sinh không được ra khỏi cửa. Hiện tại tuy rằng không hà khắc như vậy, nhưng vẫn phải kiên cử không ít, năm đó bác vừa sinh xong còn bị mẹ chồng nói lên nói xuống, giờ không muốn con dâu phải chịu khổ giống mình."
"Bác thật là người mẹ chồng tốt." Hoa Cẩm cười đem bao cầu phúc gói lại: "Chúc hai bé khỏe mạnh trưởng thành, cả nhà hạnh phúc."
"Tiểu Hoa, cháu thật tốt, mỗi lần tới tiệm của cháu, đều được cháu chúc vài câu. Lời dễ nghe càng nghe càng thích, mỗi ngày trôi qua cũng vui vẻ hơn." Bà lão trong lòng cao hứng: "Đợi cháu gái lớn thêm chút nữa, bác sẽ dẫn hai đứa đến đây chơi."
"Được, bác đừng quên đấy nhé." Hoa Cẩm vui vẻ nói.
Bà lão vui tươi hớn hở, quay đầu ra phía cửa thấy Từ lão gia còn chưa rời đi, duỗi tay giữ chặt tay áo Hoa Cẩm, nói nhỏ giọng: "Bác thấy người kia không phải là người dễ nói chuyện, có phải hay không bên nhà bạn trai cháu không thích nên cố ý tới đây khó dễ cháu?"
Hoa Cẩm ngẩn người, bác này không lẽ xem phim truyền hình quá nhiều?
"Bác ghét nhất là thể loại người lớn mà thích xen vào chuyện của con cháu mình đó." Thấy biểu tình trố mắt của Hoa Cẩm, bà lão cho rằng mình đoán đúng rồi: "Cháu còn trẻ, nói chuyện với người lớn tuổi, dù có lý cũng thành vô lý. Không phải sợ, nếu ông ấy không đi, bác liền ở đây với cháu."
Nói xong, bà lão đi đến bên ghế sô pha ngồi xuống, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Từ lão gia.
Từ lão gia vốn định nói thêm vài lời với Hoa Cẩm, nào biết vị khách kia coi ông là địch thủ, trừng mắt nhìn ông chằm chằm như vậy.
"Hoa tiểu thư, nháo ra sự tình như vậy, tôi thật sư..."
"Hừ." Bà lão không lạnh không nhạt mà hừ một tiếng, cao giọng nói: "Tiểu Hoa, nghe nói gần đây tiệm cháu rất bận, nào là lên tivi, nào là may áo cho minh tinh, có phải rất bận đúng không?"
Hoa Cẩm cười cười nói: "Đúng là có chút bận."
Bà lão quét mắt qua nhìn Từ lão gia: "Này ông anh, con bé làm việc bận rộn, ông anh cũng đừng trì hoãn công việc của con bé nữa. Chúng ta cũng đã già rồi, đâu có giúp được gì cho chúng nó nhiều nữa, ít nhất cũng phải ở phía sau ủng hộ, không nên vướn chân tay. Ông anh lại đây, chúng ta có thể nói chuyện phiếm."
Từ lão gia nhìn trên tay bà lão đeo vòng vàng chói lóa, trên cổ còn đeo một dây chuyện mặt ngọc, nhịn không được nhíu mày, đây đều là phong cách của phụ nữ thô bỉ chưng điện? Ông xụ mặt nói: "Tôi chỉ muốn nói thêm vài câu với Hoa tiểu thư rồi đi."
"Được." Bà lão thấy đối phương nhìn mình đánh giá, lại nói: "Tôi thấy ông anh đứng đây lâu như vậy, còn tưởng muốn nói chuyện gì quan trọng, nguyên lai chỉ là muốn nói mấy câu thôi." Bà ghét nhất là thể loại người tự cao tự đại, làm như ông ta là tiên nhân trên trời còn những người khác là phàm phu tục tử không bằng.
Có bản lĩnh ông ta xem thường Hoa Cẩm thử xem, bà sẽ hảo hảo giáo huấn ông ta một trận cho biết. Mấy lão già gần đây rất là háo sắc, biết đâu ông ta không khống chế được dục vọng của mình thì sao?
Trong nháy mắt, bà lão đã nhanh chống biến Từ lão gia thành yêu râu xanh xấu xa.
Chỉ cần Từ lão gia mở miệng nói một câu, bà lão lại cười lạnh khinh thường, nhướng mày chán ghét, làm ông cảm thấy phi thường xấu hổ.
Cuối cùng, ông chỉ có thể miễn cưỡng ngăn chặn lửa giận trong lòng, duy trì thể diện rời đi.
Bà lão đắc ý mà nói: "Thấy chưa, ai sợ ai thì biết."
"Cảm ơn bác." Hoa Cẩm đối bà lão cười cảm kích: "Nếu không có bác, chỉ sợ hôm nay cháu còn phải mỏi miệng nói chuyện, mới có thể tiễn người đi được."
"Chỉ là việc nhỏ. Loại người này bác thu thập cái một là xong." Bà lão bình tĩnh xua tay: "Lần sau nếu ông ta còn đến tìm cháu, cháu liền gọi điện thoại cho bác. Nếu ông ta vẫn duy trì, bác sẽ không ngại thể diện kéo ông ta xuống bùn."
Hoa Cẩm thành thật cảm ơn, đúng là nữ anh hùng nha!
Tiễn lão nữ anh hùng đi xong, Hoa Cẩm tiếp tục ăn cơm trưa, may mắn cơm hộp Bùi Yến đưa có lồng giữ ấm, bằng không đồ ăn sớm đã lạnh.
Mở di động ra, liền thấy tin nhắn của Bùi Yến.
Bùi: Đồ ăn có hợp khẩu vị không?
Phồn Hoa: Ăn rất nogn, gần đây em lên ba ký rồi, thật muốn phát sầu.
Bùi: Mới lên ba ký thôi? Mục tiêu của anh là dưỡng em lên 10 ký đó.
Phồn Hoa: Anh muốn nuôi heo hả?
Bùi: Nói bậy, heo không đẹp như em nha.
Hai người nói chuyện linh tinh một hồi, tựa hộ như muốn lôi hết tất cả chuyện trên đời nói hết mới chịu kết thúc cuộc trò chuyện.
Phồn Hoa: Vừa rồi, Từ lão tiên sinh có tìm đến chỗ em, nói là hướng em xin lỗi.
Bùi: Em tha thứ rồi?
Phồn Hoa: Lời xin lỗi của ông ấy, em tiếp nhận, nhưng cháu ông ấy sai lầm, cùng ông ấy không quan hệ.
Không biết sao trong lòng Bùi Yến ẩn ẩn có một loại bất an. Thời điểm ở nhà họ Mạnh, Hoa Cẩm tuy rằng có mâu thuẫn với Từ Trường Huy, nhưng lấy tính cách của cô, hẳn sẽ không ghi hận đến nước này mới đúng.
Từ Tư nói với anh, Hoa Cẩm ở bên cạnh anh, là vì trả thù. Rốt cuộc Từ Trường Huy đã làm cái gì khiến cho cô ấy phải như vậy? Nghĩ đến nhân phẩm Từ Trường Huy, Bùi Yến càng thêm lo lắng.
Bùi: Anh giúp em hết giận.
Phồn Hoa: Cảm giác ôm đùi thật thích, thật là hạnh phúc. Thương thương, moah moah.
Bùi Yến đỏ mặt, trả lời lại.
Bùi: Moah moah.
Mỗi lần nhìn thấy tin nhắn moah moah của Bùi Yến, Hoa Cẩm nhịn không được liền muốn cười, cô là có vận may gì, mới có thể gặp được một người tốt như vậy?
Cho đến buổi chiều, Hoa Cẩm cảm thấy hôm nay cô ra cửa không có nhìn hoàng lịch, buổi sáng mới tiễn Từ lão gia xong, giờ thêm hai người họ Từ lại đến.
Nhìn hai anh em họ Từ đứng trước mặt mình, Hoa Cẩm cũng không mời đối phường ngồi, chỉ đứng trước cửa. Từ Tư thì thần sắc mệt mỏi, Từ Trường Huy thì làm ra bộ dạng muốn đánh người, thật là họ đang muốn gì đây?
"Hai vị, có gì mời nói thẳng, đây là nơi tôi làm ăn buôn bán, không có nhiều thời gian tiếp đãi các người." Hoa Cẩm dựa vào khung cửa: "Nếu là tới gây phiền toái, tôi chỉ có thể gọi cảnh sát."
"Hoa tiểu thư, mong cô đừng hiểu lầm, lần này chúng tôi tới là muốn xin lỗi cô." Từ Tư đè tính tình không tốt của Từ Trường Huy xuống: "Anh Trường Huy năm đó nhỏ tuổi, phạm phải sai lầm, chúng tôi nguyện ý bồi thường."
Từ Trường Huy xú mặt, đưa cho Hoa Cẩm một tờ chi phiếu.
"Một trăm vạn." Hoa Cẩm tiếp nhận tờ chi phiếu, nhìn hai người đứng ở trước cửa cười: "Xem ra mạng tôi còn đáng giá, số tiền lớn như vầy, có thể mua được một nhà vệ sinh ở thành phố này."
"Chê ít?" Từ Trường Huy cười lạnh một tiếng, lại ném cho Hoa Cẩm thêm một tờ chi phiếu, chi phiếu ở không trung từ từ rơi xuống đất.
Tay Hoa Cẩm hơi run lên, tờ chi phiếu trong tay cũng rơi xuống đất, cô cười như không cười nhìn Từ Trường Huy: "Thật ngại quá, là tôi bị dọa run tay, phiền anh nhặt lên giúp tôi."
"Cô nằm mơ đi!" Từ Trường Huy cắn răng nói: "Cô là thứ gì chứ?"
"Tôi quả thật không là gì, nhưng chính là có bạn trai lợi hại nha." Hoa Cẩm tủm tỉm cười nhìn đối phương: "Anh không phục, vậy thì thôi đi."
"Trường Huy, chú ý thái độ của anh, nếu không sẽ bị trưởng bối trừng phạt đó." Từ Tư cố đè cơn tức giận của Từ Trường Huy lại, khom lưng nhặt chi phiếu trên mặt đất lên, đưa đến trước mặt Hoa Cẩm: "Hoa tiểu thư, mời nhận cho."
"Hai trăm vạn..." Hoa Cẩm không duỗi tay tiếp nhận chi phiếu: "Tôi còn tưởng Từ gia nhiều tiền lắm, nguyên lai cũng chỉ có hai trăm vạn, con số này đối với bạn trai tôi chỉ là số lẻ, chậc chậc chậc."
"Tôi thấy các người nghèo như vậy, cứ để lại tiền mua thuốc uống đi, tôi không nhận đâu." Hoa Cẩm cười trào phúng: "Miễn cho đến lúc Từ gia phá sản, các người đến tiền uống thuốc cũng không có."
"Hoa Cẩm, cô đừng khinh người quá đáng." Từ Trường Huy sắc mặt xanh mét: "Chọc tức tôi, cô cũng không có kết cục tốt gì." Sáu bảy năm trước, hắn xác thật đã đụng trúng một người, nhưng sự tình qua lâu vậy rồi, hắn cũng không nhớ rõ lắm. Nhưng khi nghe Từ Tư nói, hắn mới biết năm đó người mình đụng trúng là Hoa Cẩm, giờ cô ta bên cạnh Bùi Yến, là vì trả thù hắn, hắn cảm thấy thật buồn cười, cho rằng vừa mới leo lên canh cây làm phượng hoàng liền muốn báo thù? Chờ Bùi Yến bỏ cô ta, tới lúc đó không biết bao nhiêu xui xẻo sẽ ập đến đâu.
"Khinh người quá đáng?" Hoa Cẩm cười khẽ ra tiếng: "Không ngờ trong miệng Từ tiên sinh cũng có thể nói ra mấy từ này đó." Hoa Cẩm cũng không muốn biết vì sao anh em họ có thể tra được sự tình năm đó, chỉ điềm đạm thu lại nụ cười: "Cái đêm mưa kia, Từ tiên sinh thếu chút nữa nghiền nát tôi, chẳng lẽ là không khinh người quá đáng?"
Từ Tư kinh ngạc nhìn Từ Trường Huy, thì ra vẫn còn có đoạn như vậy mà cô không biết, sao Từ Trường Huy không nói với cô? Khó trách Hoa Cẩm cố tình nhắm vào Từ gia, nếu cô mà là Hoa Cẩm...
Nhưng nếu năm đó Hoa Cẩm thật sự chết đi... như vậy có phải hay không tốt hơn?
"Hôm nay Từ lão gia đến đây xin lỗi tôi, ngữ khính cũng thật chân thành." Hoa Cẩm nhướng mày: "Không biết Từ lão gia có biết được chuyện này hay không? Nếu là không, chắc tôi nên nói lại với ông ấy một tiếng, để hảo hảo giáo lại các người một chút. Hay là để cho ông ấy biết, các người hợp tác với Phán Viên, cá mè một lứa, hai công ty đều làm ra những sản phẩm kém chất lượng. Các người kiếm tiền mà không có lương tâm, cao cao tại thượng khi dễ người khác, dám nhởn nhơ giữa dòng pháp luật, có hay không nghĩ đến một ngày gặp báo ứng?"
"Hoa tiểu thư, Trường Huy anh ấy thật sự biết sai rồi, anh ấy đã hối hận..."
"Anh ta hối hận không phải là những việc mình đã làm sai, hay là tổn thương người vô tội. Mà anh ta hối hận vì mình đã chọc trúng người không thể đắc tội, gây tổn hại lợi ích đến Từ gia, cho nên mới nguyện ý cúi thấp đầu xin lỗi." Hoa Cẩm cười nhạo: "Các người mở miệng ra một câu tiện hai câu cũng là tiện, lúc khi dễ tôi cao cao tại thượng, sao giờ lại khom lưng cúi đầu, giống như chó vẩy đuôi sao?"
Từ Trường Huy thếu chút nữa động thủ đánh người, lại bị Từ Tư ngăn cản lại: "Hoa Cẩm, cô đến tột cùng là muốn thế nào mới chịu buông tha Từ gia?"
"Buông tha các người?" Hoa Cẩm dùng biểu tình dữ tợn nhìn Từ Trường Huy, nhớ lại đêm mưa sáu bảy năm trước kia. Cô nằm rạp trên mặt đất, nhìn cọc tiền Từ Trường Huy ném xuống đất, cô cố gắng chịu đau cầu xin hắn ta gọi xe cấp cứu, lại phát hiện điện thoại đã bị anh ta đạp nát, lúc đó trừ bỏ tuyệt vọng cùng không cam lòng nhìn Từ Trường Huy khởi động lại xe, cô không còn biện pháp nào khác.
"Không cần sợ hãi, tôi đã gọi xe cứu thương rồi." Một người đàn ông đến trước mặt cô, che dù cho cô, khom lưng ngồi xổm xuống bên cạnh cô, đắp cho cô một cái khăn thật lớn: "Cô bị thương nghiêm trọng, tôi không dám động vào bậy bạ. Nếu cảm thấy khó chịu, có thể nói chuyện với tôi."
Khi đó Hoa Cẩm nghĩ, chính người mình đầy bùn đất cùng máu tanh, nhất định là rất khó coi. Cô nằm trên mặt đất, nhìn chằm chằm áo khoác đã bị cô làm bẩn, nước mắt rốt cuộc nhịn không được từ hốc mắt chảy ra.
Cô rất mong chờ gặp lại anh, nhưng không nghĩ sẽ gặp lại ở tình cảnh này.
Cô sẽ chết sao?
Không, cô không muốn chết.
Cô cố gắng ôm thật chặc áo khoác vào lòng, nhưng chính bản thân không còn chút sức lực, trong đầu ong ong, bốn bên phảng phất như có rất nhiều người nói chuyện, toàn thân cô vô cùng đau đớn, giống như ngày mà mẹ cô hung hăng chọc gậy vào bụng cô.
"Đồ xúi quẩy, sao mày không chết đi cho rồi? Năm đó tao sinh mày ra, đáng lý ra là mày nên chết đi mới đúng."
"Tôi... tôi không muốn chết." Cô nói lẩm bẩm: "Tôi không muốn chết."
"Cô sẽ không có việc gì, đừng sợ hãi, xe cứu thương lập tức tới liền." Giọng nói của người đàn ông vang lên, biểu tình thực đạm mạc, nhưng âm thanh lại rất ôn nhu, anh đem hết cây dù che chắn lên người cô, để bản thân dính bùn đất cùng mưa lạnh.
Cô dốc hết toàn khí lực, rốt cuộc tay cũng đã di chuyển được một chút, đầu ngón tay chạm vào giày anh.
Chính là tay mình vừa chạm vào, giày anh cũng bị dính máu, cô lại run run rút tay về: "Cảm ơn anh."
Cảm ơn anh, lúc tôi đâm vào xe anh, anh không truy cứu trách nhiệm.
Cảm ơn anh, ở cái nơi thành thị này tặng cho tôi một cái áo khoác thật ấm áp.
Cảm ơn anh, trong lúc tôi đấu tranh với sinh tử, anh lại một lần nữa xuất hiện trước mặt tôi.
Cô cố gắng hết sức ngẩng đầu, thấy cả người anh ướt đẫm, đôi mắt hoa đào xinh đẹp, một chút cũng không giống đàn ông tốt. Nhưng vào lúc đèn xe chạy qua, trên người anh đều nhiễm một tần hào quang tỏa sáng.
Tác giả có lời muốn nói: Nhật ký Hoa Hoa: Anh vĩnh viễn cũng không biết, em đã nổ lực rất nhiều, mới có thể vờ như không có việc gì mà ở bên cạnh anh!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro