Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 55: cả đời

"Anh... tin em!" Bùi Yến gắt gao ôm lấy Hoa Cẩm: "Chờ khi chúng ta già rồi, chờ em trở thành một danh thêu nổi tiếng thế giới, anh hy vọng khi người khác nhắc tới em, đều sẽ biết, chồng của vị đại thêu sư này tên là Bùi Yến."

Lúc thêu đai lưng trường thọ, thao tác Hoa Cẩm rất chậm, Đàm Viên nhìn cô hồi lâu, mới phát hiện Hoa Cẩm dùng loại chỉ hồng ám tuyến, khi thêu lên sẽ tựa hồ thấy tựa hồ không.

""Hoa Hoa, sao cậu lại thêu cái này lên làm gì?" Đàm Viên thấy từ 'thọ' dùng châm pháp bình thường thêu lên là cũng được rồi: "Mấy vị khách bình thường nhìn thấy, cũng chỉ coi đây là vải dệt bình thường."

"Đây là đai lưng cầu phúc, vợ cầu chồng khỏe mạnh, phúc thọ duyên niên." Hoa Cẩm cười cười: "Tớ không phải là đang thêu đai lưng, mà là đang muốn chúc phúc họ."

Đàm Viên ngẩn người, không nói Hoa Cẩm làm điều thừa, ngược lại gật đầu: "Ra là thế."

"Lúc nhỏ bà ngoại đối với tớ rất tốt, thường hay trộm mua vớ mới, dây cuộc tóc mới cho tớ." Hoa Cẩm tay vẫn cầm kim thêu, ngữ khí lại mang chút hoài niệm: "Khi thành tích học tập tớ tốt, bà đều dẫn tớ lên huyện mua đồ ăn vặt."

Đối với cô mà nói, 5mao tiền hai ba cái bánh bao, 5mao tiền hai lạng hạt dưa, đều là mĩ thực không gì sánh bằng. Hiện tại tuy cô đã ăn qua rất nhiều đồ ngon, nhưng cô vẫn nhớ rất rõ, hương vị từng món ăn mà bà đã dẫn cô đi ăn lúc trước.

Khi bà ngoại sinh bệnh, nếu cô có tiền, đã có thể đưa bà đi bệnh viện điều trị, để bà có thể sống lâu trăm tuổi. Nhưng khi ấy cô không làm được gì, cha không thương, mẹ không yêu, chỉ có bà ngoại coi cô như bảo bối, nhưng cô cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bà bệnh nặng rồi mất đi.

Đàm Viên trong lòng có chút khó chịu, bàn tay nhẹ nhàng đặt trên vai Hoa Cẩm: "Hoa Hoa..." Cô không biết nên an ủi thế nào, giờ cô đã hiểu, tại sao Hoa Cẩm lại phá lệ nhẫn nại đối với hai vị khách lớn tuổi hôm trước.

"Không sao, chỉ là hoài niệm chút thôi." Không nghĩ tới Đàm Viên bị mình làm ảnh hưởng tâm trạng, Hoa Cẩm ngược lại không nhịn được cười cười: "Dù sao cũng đã có duyên gặp mặt, tớ đương nhiên hy vọng họ có thể sống khỏe mạnh, và vui vẻ hết quãng đời còn lại."

"Cậu thật sự rất có duyên kinh doanh, khách hàng tới tiệm, đều rất thích cậu." Đàm Viên sờ sờ mặt mình: "Không lẽ mặt tớ rất ác, nên khó tạo thiện cảm với người nhìn sao?"

"Cậu cũng được nhiều người thích mà, nhiều khách tới nói chuyện với cậu một hồi, không biết đã mua bao nhiêu món đồ sơn mài nữa đó." Hoa Cẩm dừng thêu thùa, duỗi tay nhéo gương mặt mềm mại của Đàm Viên: "Mỗi năm mấy vị khách cũ, không biết cho cậu bao nhiêu bao lì xì đâu? Đâu giống tớ cô đơn, năm nào cũng dính lấy cậu xin bao lì xì."

"Ai kêu cậu thích hưởng lây không khí vui vẻ, tớ nhận bao lì xì, sau đó mời cậu đi ăn, cũng coi như cậu được hưởng chúc lộc đi." Đàm Viên vuốt cằm mềm mại của mình: "Xem ra cậu cũng đã hưởng được không ít lộc, chờ cậu cùng Bùi tiên sinh kết hôn, nhất định tớ sẽ đi bao đỏ to, cho cậu xách về nhà không nổi luôn."

Hoa Cẩm sửng sốt một chút, sau đó cười: "Được."

"Nhắc tào tháo, tào tháo liền tới." Đàm Viên nâng cằm nhìn ra ngoài cửa: "Thời gian cũng chuẩn thật, đúng giờ liền xuất hiện, không có chậm một giây."

"Mấy ngày nay vất vả cậu xem cửa hàng." Hoa Cẩm cầm lấy túi xách, hôn gió Đàm Viên một cái: "Qua hai nữa tớ sẽ mời cậu đi ăn."

"Mau đi đi, trong tiệm có tớ trông rồi, không cần lo lắng." Đầm Viên đẩy Hoa Cẩm ra khỏi cửa: "Trước kia cậu luôn giúp tớ trông tiệm, giờ là cơ hội tốt để tớ có thể giúp cậu, về sau mẹ tớ có lằng nhằng, tớ liền có cái cãi lại nha."

Nhìn Hoa Cẩm chạy chậm ra ngoài, Bùi tiên sinh liền cau mày đỡ con nhỏ, còn trừng mắt vì sợ đầu gối Hoa Cẩm đau, Đàm Viên nhịn không được cười một cái. Nếu Hoa Cẩm có thể tìm được người yêu thương, đừng nói vì con nhỏ mà cô trông tiệm, ngay cả xuống mấy cân thịt cũng nguyện ý.

Nghĩ vậy, cô chắp tay trước ngực, nhìn bức tranh thêu cá chép nói: "Cá chép cá chép, nếu người có thể giúp nguyện vọng người ta thành sự thật, thì hãy cho ta giảm mấy ký đi." Sờ sờ bên hông thịt của mình,... nguyện vọng này... quả thật là một công đôi việc.

"Hoa Cẩm, tôi nói với em bao nhiêu lần rồi, mang giày cao gót không được chạy." Bùi Yến một bên nhắc, một bên thắt lại dây an toàn cho cô: "Em muốn làm tôi lo chết thì em mới chịu đúng không, bộ em muốn làm quả phụ à?"

"Anh lo nhiều quá." Hoa Cẩm nhỏ giọng nói: "Tôi còn chưa gả cho anh, sao có thể làm quả phụ?"

Bùi Yến: "..."

"Xem ra em thật muốn chọc chết tôi rồi."

"Này cũng không thể trách tôi nha."

"Không trách em chẳng lẽ trách tôi?"

"Đúng vậy, nếu không phải anh quá mị lực, nhìn anh liền muốn chạy nhanh lại, tôi cũng cũng chạy đâu." Hoa Cẩm đưa ngón trỏ chọc chọc vào ngực Bùi Yến: "Ai kêu anh họa thủy như vậy, tội lỗi đều do anh nha."

Bùi Yến bị cô chọc đến đỏ mặt, không biết là vì chọc tức, hay là bởi vì nguyên nhân khác.

"Được rồi." Hoa Cẩm bỏ ngón tay ra, chéo chân ngồi đàng hoàng nói: "Tối nay chúng ta ăn gì?"

"Mấy ngày trươc tôi có mời một đầu bếp, tay nghề cực tốt, còn am hiểu rất nhiều loại canh ngon. Tôi đã ăn qua rồi, canh thực sự rất ngon, em có muốn nếm thử hay không?" Bùi Yến quay đầu nhìn cô.

"Đến nhà anh sao?" Hoa Cẩm nhìn hai mắt xinh đẹp của Bùi Yến: "Nhà anh hiện tại ở đâu?"

Thấy Hoa Cẩm không lập tức đồng ý, Bùi Yến liền nói: "Nếu em không thích, có thể đến chỗ khác..."

"Được." Hoa Cẩm cắt ngang lời Bùi Yến nói: "Tôi còn chưa biết nhà anh nha."

Không nghĩ tới Hoa Cẩm đáp ứng nhanh như vậy, Bùi Yến liền vui vẻ cười tươi: "Trong nhà có khuông viên rất rộng, có thể cắm trại hoặc là nướng BBQ. Trong nhà còn có phòng tập thể thao, bể bơi, thư phòng, phòng giải trí, về sau chúng ta có thể tập thể thao với nhau, chơi trò chơi, cùng nhau đọc sách, trồng hoa..."

Bùi Yến lải nhải rất nhiều, như thể gấp đến mức muốn đem hết mọi thứ anh sở hữu đưa cho cô, như thể muốn chứng minh anh có thể lo cho cô tương lai thật tốt.

Anh không nói "nhà tôi", mà nói "trong nhà", còn có "chúng ta". Tất cả kế hoạch trong tương lai của anh, đều có cô trong đó.

Đoạn tình cảm này Hoa Cẩm luôn cảm giác không an toàn, nhưng nay cô phát hiện, Bùi Yến cũng cảm thấy lo lắng, sợ hãi.

Chẳng lẽ là do thái độ của cô, làm anh cảm thấy bất an sao?

Khi xe tiến vào sân nhà, Hoa Cẩm nhìn hoa viên khu biệt thự, cảm khái nói: "Nơi này đẹp quá."

"Hoa viên là do mẹ tôi thiết kế, sau khi bà cùng cha mất, tôi cũng không có sửa thêm bố cục gì." Bùi Yến đem xe chạy tới gara: "Nếu em không thích, có thể gọi người để sửa chữa lại."

"Tôi thích, nó rất đẹp." Hoa Cẩm dừng một lát: "Mẹ anh lúc thiết kế hoa viên này, chắc đã tốn không ít tâm tư."

Bùi Yến cười cười, xuống xe mở cửa cho Hoa Cẩm: "Em muốn sửa chữa hay không cũng không quan hệ, sau này chúng ta có thể mua nhà khác, mọi thứ đều dựa vào tiêu chuẩn của em thiết kế."

Đi ra gara, Hoa Cẩm cảm thấy nếu bỏ cô ở đây, có khả năng cô sẽ đi lạc, rồi khóc than trong này luôn quá. Nghĩ đến đây, cô nhịn không được cười một tiếng.

"Cười gì vậy?" Bùi Yến nắm tay cô dắt đi.

"Nghĩ đến tôi có thể có bạn trai lợi hại như vậy, liền cao hứng đến mức muốn cười." Hoa Cẩm nắm lấy cánh tay Bùi Yến: "Tôi rất vui."

"Nhìn em đúng thật là đang rất vui, người đàn ông tốt như tôi, em nên giữ cho tốt, đừng để tụt mất." Bùi Yến gắt gao nắm lấy tay Hoa Cẩm: "Nếu em không cẩn thận để tụt mất, tôi liền đứng một chỗ, chờ em trở về tìm tôi."

Bữa tối đúng như Bùi Yến nói rất ngon, cơm nước xong xui, người giúp việc còn bưng trái cây tới, hai người đến phòng xem phim xem phim điện ảnh. Hoa Cẩm thấy trong phòng này có rất nhiều đĩa ảnh, có nhạc cổ điển, cũng có phim hoạt hình dành cho trẻ em.

"Em muốn xem phim nào?" Bùi Yến bưng trái cây để lên trên bàn, thấy Hoa Cẩm nhìn mấy đĩa phim đến phát ngốc liền hỏi: "Nếu không thích, chúng ta có thể xem online cũng được."

Hoa Cẩm thuận tay bỏ một đĩa vào máy chiếu.

Đây là một phim rất nổi tiếng lúc xưa, nhưng kết cục lại rất bi thảm. Thiếu nữ luôn hướng tới tự do, nhưng lại bị giam cầm trong thôn trang hẻo lánh, ánh mắt của cô ngày càng chết lặng, lời nói cùng hành động càng ngày càng thô bỉ, cuối cùng lại biến thành bộ dáng mà trước đây cô từng ghét nhất.

Chuyện xưa kết thúc, có mấy vị khách trẻ du lịch ngang qua thôn trang, hướng nữ chính hỏi đường. Nhìn ba lô của những vị khách kia xa dần, trong mắt nữ chính bỗng nhiên xuất hiện một tia sáng rọi, cuối cùng ảm đạm đi.

"Bên ngoài thôn, thật sự có bộ dáng thế nào?"

Nhìn trời bên ngoài cũng đã tối, Hoa Cẩm nói: "Không còn sớm nữa, tôi nên về rồi."

"Tôi đưa em về." Sau khi xem hết phim, Bùi Yến nhận ra tâm tình cô không tốt, vốn định rủ cô xem thêm một bộ nữa, nhưng cô lại từ chối.

Người giúp việc thấy Hoa Cẩm phải về, nhịn không được nói: "Giờ cũng đã trễ rồi, Hoa tiểu thư cứ ngủ lại đây một đem, tôi đã dọn dẹp xong phòng khách rồi." Bùi tiên sinh cũng thật là, tối vậy mà còn để bạn gái về.

"Cảm ơn, bất quá nhà còn chút đồ, ngày mai đi làm cháu phải dùng tới." Hoa Cẩm uyển chuyển từ chối, đi tới cửa thay giày: "Hôm nay phiền tối bác rồi."

"Không có không có." Người giúp việc nói: "Bùi tiên sinh lần đầu dẫn bạn gái về nhà, chúng tôi không có kinh nghiệm tiếp đãi, nếu có gì không tốt xin tiểu thư thứ lỗi."

Nghe được lời này, Hoa Cẩm nghiêng đầu nhìn Bùi Yến cười cười, đãi ngộ của cô còn tốt hơn cả nữ chính trong phim, nam chính không có gái gú bên cạnh...!

Sau khi ra xe, Hoa Cẩm nói: "Tôi cho rằng anh sẽ giống bác giúp việc, sẽ giữ tôi lại."

"Tôi cũng muốn giữ em lại, nhưng tôi biết em sẽ không ở lại, cho nên không muốn làm em khó xử." Bùi Yến cười một tiếng: "Em là bạn gái của tôi, em muốn gì, tôi đều có thể đoán được."

"Vậy anh đoán xem, hiện tại tôi đang suy nghĩ gì?"

"Em đang nghĩ... trên thế giới này sao lại có một người tốt như tôi, có thể có bạn trai như vậy, là phúc khí mười tám đời của em, em sẽ giữ tôi chặt chẽ hơn, không cho người con gái nào hó hé đến cạnh tôi."

"Đúng là người không biết xấu hổ." Hoa Cẩm bị Bùi Yến chọc cười: "Tôi chính là đang nghĩ, sao lại có một người bạn trại không biết xấu hổ như vậy, trừ bỏ tôi, chỉ sợ là không ai chịu nỗi anh. Vì không nỡ để anh cô đơn cả đời, tôi chỉ có thể tốt bụng, làm việc thiện, đem anh lưu vào lòng tôi cả đời. Để anh vào trong tim, như vậy anh không còn bất an nữa."

"Nơi này." Hoa Cẩm chỉ chỉ chính tim của mình: "Quá nhỏ đi, chỉ có thể chứa được một người không biết xấu hổ là anh thôi."

Bùi Yến dừng xe bên đường, cởi bỏ đai an toàn xuống.

"Sao anh lại dừng..."

Môi Hoa Cẩm đột nhiên bị một đôi môi ấm áp bao trùm, Hoa Cẩm chậm rãi nhắm mắt lại, tay nhẹ nhàng vòng qua ôm lấy Bùi Yến.

"Hoa Cẩm, em xem qua <Bá Vương biệt cơ> chưa?" Âm thanh Bùi Yến khàn khàn, hơi thở hơi ấm thổi qua cổ Hoa Cẩm, làm cô cảm giác nhồn nhột: "Nói cả đời, dù kém một tháng, hay môt ngày đều không phải là cả đời. Em là truyền nhân di sản văn hóa phi vật chất, những việc em đã nói, tuyệt đối không được nuốt lời, bằng không tôi sẽ không để yên cho em."

Hoa Cẩm cười cười: "Được, tôi sẽ giữ lời."

Bùi Yến: "Phải lấy thân phận là truyền nhân di sản văn hóa phi vật chất mà thề."

"Được, em thề." Hoa Cẩm chôn vào trong lòng ngực của Bùi Yến cười ra tiếng: "Em đời này chỉ thích mình Bùi Yến Yến, thích nhất Bùi Yến Yến, vĩnh viễn không thay lòng."

"Anh... tin em!" Bùi Yến gắt gao ôm lấy Hoa Cẩm: "Chờ khi chúng ta già rồi, chờ em trở thành một danh thêu nổi tiếng thế giới, anh hy vọng khi người khác nhắc tới em, đều sẽ biết, chồng của vị đại thêu sư này tên là Bùi Yến."

Đêm lạnh như nước, Hoa Cẩm vuốt vành tai mềm mại của Bùi Yến, lại cảm thấy tâm mình còn mềm hơn cả vành tai anh. Nếu có thể, cô hy vọng sẽ ở bên cạnh anh cả đời, bồi anh qua từng giai đoạn trong cuộc sống, cùng nhau tận hưởng những điều tốt đẹp nhất.

Kia nhất định, sẽ là một thế giới rất đẹp đẽ.

Sáng hôm sau, Hoa Cẩm đến tiệm rất sớm, phát hiện Đàm Viên có chút cảm mạo, liền đuổi con nhỏ đi khám bác sĩ: "Ở nhà dưỡng bệnh cho khỏe, không cần quay về tiệm đâu, dám về lại tiệm tớ chém cổ cậu đó."

Buổi sáng cũng không nhiều khách, Hoa Cẩm một bên thêu thùa, một bên đón khách, cũng không tính là bận rộn. Giữa trưa Bùi Yến gọi đồ ăn đến cho cô, cô mới vừa định cầm đũa ăn, thì một vị khách lớn tuổi bước vào tiệm.

"Hoan nghênh quý khách." Cô vội vàng đậy nắp đồ ăn lại, dùng nước súc miệng, mới bước đến đón khách: "Xin hỏi ngài cần gì ạ?"

"Tôi muốn nhờ thêu sư thêu cho tôi vài chữ." Lão nhân trong tay cầm gậy, ăn mặc bình thường, nhưng ánh mắt lại rất trong trẻo.

Hoa Cẩm cười nói: "Đương nhiên có thể, xin hỏi là chữ gì ạ?"

"Nhân, thiện, đức." Lão nhân đánh giá Hoa Cẩm: "Cùng sống ở một thành phố, quan trọng nhất chính là hòa khí. Làm người, quan trọng nhất là nhân nghĩa lương thiện. Hoa tú sư, cô nói có đúng không?"

Nguyên lai là biết cô?

Hoa Cẩm xác định mình chưa gặp qua vị này, nên chỉ lễ phép cười: "Người lấy tử tế đối với tôi, đương nhiên tôi sẽ lấy thiện ý đối lại, đây là lẽ thường tình. Qúy khách mời ngồi, tôi sẽ đi pha trà cho ngài."

"Không cần." Lão nhân thấy cửa tiệm không lớn, nhưng đồ trang trí rất tinh xảo đẹp mắt, đối với Hoa Cẩm vừa có thành kiến vừa có ý thưởng thức: "Nghe nói vãn bối nhà tôi đắc tội với Hoa tú sư, nên tôi muốn đến đây thay chúng nó nói lời xin lỗi cô."

"Không biết tiên sinh họ gì?" Nụ cười trên mặt Hoa Cẩm vẫn điềm đạm.

"Tôi họ Từ, là ông nội của Từ Trường Huy, cùng Từ Tư." Từ lão gia tuy có tuổi, lại vì sai lầm con cháu của mình mà đích thân đến xin lỗi: "Chúng tôi quản giáo vãn bối không nghiêm, làm Hoa tú sư chịu ủy khuất rồi."

"Uỷ khuất?" Hoa Cẩm không rõ ý vị cười một tiếng: "Từ công tử cùng Từ tiểu thư xuất thân danh môn vọng tộc, sao có thể làm tôi bị ủy khuất, ngài là nói quá lời rồi."

"Không biết Hoa tú sư làm sao mới tha thứ cho hai đứa nó?" Từ lão gia thở dài: "Ngàn sai vạn sai, đều là trưởng bối sai, chính là quá nuông chiều chúng."

Hoa Cẩm cười lạnh, đúng vậy, bọn họ phạm sai lầm, bất quá chỉ là một câu trưởng bối chiều hư. Mà những người đã bị họ tổn thương, có đáng phải bị vậy?

Tác giả có lời muốn nói: Bùi Yến: Ta không để bụng những chuyện trước kia thế nào, chỉ mong có thể ở cạnh em cả đời. T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro