Chương 50: thật tình
"Tránh ra." Bùi Yến không màng ánh mắt của người khác, mặt không biểu tình nhìn Từ Trường Huy: "Tính nhẫn nại của tôi không tốt lắm."
Mọi người xung quanh cười trộm, Từ Trường Huy nhẫn nhịn, lui qua bên cạnh một bước.
Bùi Yến không để ý đến Từ Trường Huy đang diễn trò, kéo tay Hoa Cẩm, đi về hướng hoa viên: "Dì Mạnh trồng hoa đẹp lắm, anh dẫn em đi xem."
"Được." Hoa Cẩm bước lên bậc thang, quay đầu nhìn về phía mọi người. Mọi người đang nhìn lén hai người liền ý thức thu hồi tầm mắt. Hoa Cẩm đảo mắt một lượt, cuối cùng dừng lên người Từ Tư.
Là một người con gái, cô nhìn một cái liền biết đối phương không quá thích mình.
Bất quá có liên quan gì đâu? Cô không phải là loại con gái mê tiền tài như trong phim truyền hình, hà tất phải nhìn sắc mặt của người khác thế nào? Nghĩ vậy, cô cong khóe môi lên nở một nụ cười thật đẹp, giống như yêu phi hoạ nước, tỏa sáng một góc trời.
Loại nụ cười khiêu khích này, làm Từ Tư không thể duy trì nụ cười trên mặt nữa, cô thật sự muốn xé nát gương mặt giả tạo kia, giống như hồi học cấp ba bắt nạt những đứa cùng lớp thấp kém, đem tự tôn của bọn họ dẫm đạp trên mặt đất.
Cô hít thở một hơi, chuẩn bị cười đáp trả Hoa Cẩm, nhưng khi ngẩng đầu lên lần nữa, thì Bùi Yến đã nắm tay Hoa Cẩm rời đi. Một ánh mắt dư thừa cũng không cho cô một lần.
Trong nháy mắt, Từ Tư cảm thấy những chị em hay làm bộ làm tịch thông thường không đáng giận bằng Hoa Cẩm.
"Tôi không thích Từ Tư." Ở vườn hoa, Hoa Cẩm nắm lấy bàn tay của Bùi Yến, chậm rãi nói: "Anh nói đúng, kẻ từng bắt nạt người yếu đuối, bản tính sẽ không thể nào tốt được."
"Tại sao lại thông suốt nhanh vậy?" Bùi Yến quay đầu nhìn cô vài giây: "Chẳng lẽ... ghen tị?"
"Ghen là gì?" Hoa Cẩm trừng mắt nhìn anh: "Có thể ăn được không?"
"Ăn ăn ăn, em muốn anh gì, khẩu vị ra sau liền chiều em hết." Bùi Yến liền tục xua tay: "Về sau nếu gặp mặt cô ta, tôi sẽ tránh xa xa ra, được chưa?"
"Tôi là người bá đạo như vậy sao?" Hoa Cẩm hừ nhẹ một tiếng: "Yêu đương quan trọng nhất là tin tưởng, tôi tin tưởng anh sẽ không làm như chuyện bắt cá ba bốn tay gì đó."
Bùi Yến: "..."
Tới giữa trưa, Hoa Cẩm phát hiện bàn ăn của mình và Bùi Yến được xếp chung với phần lớn người trung niên tầm 40 tuổi trở lên, cô ngồi bên cạnh Bùi Yến, nhìn thấy mấy người xung quanh đang mỉm cười nhìn cô.
Thức ăn rất tinh xảo, mỗi món được bày ra như một tác phẩm nghệ thuật, làm người ăn không nỡ động đũa, Hoa Cẩm cũng ưu nhã mà bảo trì nụ cười.
Bùi Yến quay đầu nhìn Hoa Cẩm, đem những món mà cô thích gắp vào chén cô: "Ăn thử xem có hợp vị không?"
Nhìn đồ ăn trong chén, Hoa Cẩm cũng không làm bộ làm tịch, vùi đầu ăn.
Một vị khách nữ ngồi bên cạnh cô cười nói: "Bùi tiên sinh thật là một người bạn trai tốt."
Chồng của đối phương nghe được, nhanh chống gắp con tôm bỏ vào chén vợ mình, đối với Bùi Yến nói: "Hôm nay có Bùi tiên sinh ở đây, chúng ta đều là phàm phu tục tử."
Những người đàn ông khác đương nhiên là phụ hoa theo, nhóm phụ nữ cũng nhân cơ hội khen Hoa Cẩm vài câu, lớn lên xinh đẹp, thái độ tốt đến mức khiến Hoa Cẩm hoài nghi, những phim truyền hình hào môn gì đó toàn là gạt người. Dựa theo kịch bản trong phim mà nói, cô bé lọ lem cùng kẻ có tiền chung đụng, luôn bị người khác nói xấu, hoặc cố ý khiêu khích, nhưng tới lượt cô, tất cả đều là khen tặng.
Bùi Yến lại gắp đồ ăn cho Hoa Cẩm, khẽ cười nói: "Không đối tốt với người mình thích, thì đối tốt với ai bây giờ? Các vị trưởng bối không cẩn trêu ghẹo, Hoa Hoa nhà chúng tôi da mặt mỏng, nhìn xem mặt đã đỏ lên hết rồi kìa."
Mọi người sao không hiểu ý tứ của Bùi Yến, đây là coi bạn gái như người nhà mà che chở. Một người có quan hệ không tệ lắm với Bùi Yến liền nói: "Xem ra quan hệ giữa Bùi tiên sinh và Hoa tú sư ngày một tốt, khi đó tôi còn mặt dày mong anh mời tới uống một ly rượu mừng."
"Đến lúc đó mong các vị nể mặt." Bùi Yến buông chiếc đũa, giơ chén rượu lên, nhẹ nhàng uống một ngụm.
Đây là đã có kế hoạch kế hôn?
Mọi người khẽ giật mình, ai nấy đều nghe nói thân phận bạn gái Bùi Yến rất bình thường, không nghĩ tới...
Mọi người ngồi ở đây đều là cáo già, liền rõ ràng vị trí của Hoa Cẩm trong lòng Bùi Yến, đối với Hoa Cẩm càng thêm thân cận, vài vị phu nhân còn chủ động xin liên lạc với Hoa Cẩm.
Sau khi cơm nước no say xong, vì phải cười xã giao nhiều quá, nên mặt Hoa Cẩm đã bắt đầu căng ra. Cô chọc chọc eo Bùi Yến, Bùi Yến quay đầu nhìn cô.
"Tôi đi vệ sinh một chút." Hoa Cẩm nói nhỏ bên tay anh.
"Để tôi đưa em đi." Bùi Yến đứng dậy.
"Không cần." Hoa Cẩm ấn anh ngồi xuống: "Tôi cũng không phải tiểu hài tử, đi vệ sinh cũng cần anh theo nha."
Mọi người đang ngồi thấy Bùi Yến bị bạn gái đẩy xuống chỗ ngồi, anh vẫn hướng mắt nhìn bạn gái mình đi xa, thiếu chút nữa không nhịn được bật cười. Quả nhiên quả quýt dày có móng tay nhọn, Bùi Yến tính khí thất thường, nay ở trước mặt bạn gái lại ngoan ngoan dị thường như vậy.
Xưa nay anh hùng khó qua ải mĩ nhân, thật là đạo lý người xưa nói không sai.
Rửa tay sạch sẽ, Hoa Cẩm lấy son trong túi xách ra thoa lại. Bên ngoài nhà vệ sinh có người đi vào, đứng một chỗ nhìn cô chăm chăm.
"Hoa tiểu thư da thật trắng, dùng màu son nào cũng đều đẹp." Từ Tư nhìn dung mạo tinh xảo của mình trong gương, nghiêng đầu đối Hoa Cẩm cười: "Bất quá thanh xuân chỉ ngắn hạn, muốn cùng một người chung sống cả đời, quan trọng nhất phải tu dưỡng tâm tính, cô nói có đúng không?"
Mím môi, để cho son được tự nhiên hơn một chút, Hoa Cẩm mới cười đáp: "Cảm ơn đã khích lệ."
Nụ cười trên mặt Từ Tư hơi gượng gạo, cô là đang châm chọc đối phương đó!
"Hoa tiểu thư chắc hẳn không quen thuộc nhiều nhãn hiệu son môi, nhấp môi sẽ ảnh hưởng đến màu sắc thực của son, về sau đừng dùng phương pháp này." Từ Tư cười như không cười nói: "Bằng không để người khác thấy, sẽ chê cười cô đấy."
"Là vậy sao?" Hoa Cẩm thở dài một tiếng, buồn bã nói: "Trong nhà son môi quá nhiều, con người tôi lại quá qua loa, luôn lười biếng nhớ cách dùng của chúng. Cũng may da tôi trắng, môi đủ nhuận, tùy tiện thoa lên một chút liền đẹp, bằng không đã thành trò cười cho người khác, đa ta Từ tiểu thư nhắc nhở."
"Hoa tiểu thư đối với mình tự tin như vậy?" Từ Tư vặn son môi của mình ra, trong gương nhìn Hoa Cẩm, ánh mắt trào phúng: "Cho nên mới câu dẫn Bùi Yến, mượn tay anh ta báo thù cho cô?"
"Từ tiểu thư là có ý gì? Tôi nghe thế nào cũng không hiểu?" Hoa Cẩm thu hồi son môi, nhướng mày cười nói: "Có phải hay không, là cô cảm thấy bất mãn với chuyện yêu đương của tôi và Bùi Yến?"
"Gà rừng mà muốn lên làm phượng hoàng sao?" Từ Tư cười lạnh: "Thật là không biết xấu hổ."
"Người xưa nói không sai, tình cảm của mình thì mình sẽ vui, nhưng sẽ không thiếu mặt khác yêu ma phản đối." Hoa Cẩm cong môi cười: "Đáng tiếc người ta chỉ thích gà rừng, không thích loại phượng hoàng suốt ngày bới móc chuyện của người khác. Mà nói đi cũng phải nói lại, phượng hoàng cũng có nhiều loại, dù có cố gắng thể nào cũng không được gì, cuối cùng còn bị gà rừng làm cho tức chết."
Từ Tư sắc mặt đen như lọ nồi: "Hoa Cẩm, nếu Bùi Yến biết cô là vì trả thù Từ Trường Huy mới quen anh ta, liệu anh ta có cảm thấy cô là kẻ lừa gạt dấu diếm?"
"Vì trả thù Từ Trường Huy?" Ý cười trên mặt Hoa Cẩm biến mất, lạnh lùng nhìn Từ Tư: "Là một kẻ xúc sinh cũng không bằng, xứng đáng để tôi bận tâm trả thù?"
Nói xong, cô đột nhiên tới gần Từ Tư, làm Từ Tư sợ tới mức lui về sau một bước: "Cô muốn làm gì?"
Hoa Cẩm cầm lấy son môi trong tay Từ Tư, hướng lên mặt cô quẹt một vết thật dài.
"Xin lỗi, tôi trượt tay." Hoa Cẩm lui về sau hai bước, nhìn Từ Tư đang tức giận đến phát run trước mặt, nở ra một nụ cười quyến rũ: "Nếu cô dám đánh trả, tôi liền ra nói với Bùi Yến, cô ỷ vào gia thế tốt hơn tôi, nên ở trong nhà vệ sinh khi dễ tôi."
"Hoa Cẩm, cô thật là âm độc..."
"Suỵt." Hoa Cẩm tốt bụng nhắc nhở: "Nói nhỏ thôi, tôi là người có dã tâm gã vào hào môn, đương nhiên sẽ am hiểu bài lật lọng, đến lúc đó người chịu thiệt không phải tôi mà là cô đó."
Thuận tay lấy hai tờ khăn giấy nhét vào trong tay Từ Tư, Hoa Cẩm ôn nhu cười: "Từ tiểu thư thật không cẩn thận, sao lại thoa son môi lên mặt thế này, mau lau đi."
Từ Tư giận đến mức mặt trắng bệt, nhìn Hoa Cẩm ra vẻ ôn nhu, hận không thể duỗi tay ra bóp chết đối phương.
"Từ tiểu thư, không hỏi không rằng điều tra thông tin của người khác, có phải hay không cảm giác rất thành tựu?" Hoa Cẩm nói nhỏ bên tai Từ Tư: "Tôi á, lớn lên rất nhiều khuyết điểm, mà đặc biệt chính là thù dai nha."
Hơi ấm vờn quanh tai, Từ Tư nhìn nụ cười của Hoa Cẩm ý, run người từ đầu đến chân, cô lui về sau một bước, đến khi đụng đến bồn rửa tay, lúc này mới bình tĩnh lại nói: "Hoa Cẩm, cô không cần đắc ý, chờ Bùi Yến chán cô rồi, lúc đó tôi sẽ nhìn cô đẹp mặt thế nào."
"Có bản lĩnh thì cô cứ việc tìm đến tôi gây phiền toái." Hoa Cẩm cười hì hì: "Đáng tiếc cô không dám, thật đáng thương."
Mắt thấy Từ Tư sắp bị mình chọc đến mất lý trí, Hoa Cẩm xách túi xách của mình rời đi, triều Từ Tư làm một cái hôn gió: "Lần sau chúng ta lại cũng nhau nói chuyện, thân ái!"
"Ngươi..." Nhìn Hoa Cẩm phe phẩn vòng eo rời đi, Từ Tư nhìn mặt chính mình, đen son môi ném vào thùng rác, tức giận muốn tăng huyết áp.
Trên thế giới này làm gì có nữ nhân nào hạ tiện như vậy!!! Tiện nhân! Tiện nhân!
"Sao lại đi lâu như vậy?" Bùi Yến thấy biểu tình của Hoa Cẩm không thích hợp, liền hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có việc gì." Hoa Cẩm cong môi cười, nói nhỏ bên tai Bùi Yến: "Vừa rồi tôi mới mượn oai hùm của anh một chút."
"Là ai gây phiền toái cho em?" Bùi Yến hiển nhiên không để bụng sự tình chỉ muốn biết mở đầu và kết cục.
"Còn có thể là ai? Đương nhiên là người yêu thích anh nên coi tôi là cái gai trong mắt Từ Tư." Hoa Cẩm lườm yêu Bùi Yến một cái: "Nói người ta chỉ là gà rừng rất nhanh bị anh đá bay bay xa xa, sau đó sẽ đến trả thù người ta."
"Nói hươu nói vượn, ai nói em là gà rừng?" Bùi Yến nói: "Em rõ ràng là khổng tước, cô ta mới là quạ đen hôi hám, có tư cách gì mà nói chuyện với em?"
Edit: Anh Yến muôn năm!!!! ^^
Hoa Cẩm: "..."
Sao cô cảm thấy anh như đang mắng cả cô và Từ Tư vậy cà?
"Về sau em gặp loại người này, cứ đến tìm tôi, tôi thu thập giúp em." Bùi Yến múc một chén canh cho cô: "Không cần em mệt người đối phó."
"Cô ấy chính là đối với anh yêu thích, anh bỏ được hả?" Hoa Cẩm nghiêng mắt nhìn anh.
"Cái gì mà bỏ được với không bỏ được? Tôi cũng không phải điều hòa, muốn ấm áp liền cho ấm áp." Bùi Yến hừ một tiếng, quay đầu nói: "Chỉ một mình em thôi là tôi đã đủ đau đầu rồi nè."
"Chúng ta mới quen nhau có mấy ngày, mà anh đã ghét bỏ tôi." Hoa cẩm tủi thân nhìn anh.
"Sao em luôn nghĩ xấu cho tôi thế, rõ ràng tôi đâu có ý đó."Bùi Yến cả giận: "Những gì tôi vừa nói, em đều nghĩ vậy sao?"
"Trình độ văn hóa của tôi thấp, nên không nghĩ được nhiều." Hoa Cẩm bĩu môi: "Vậy anh nói xem, trọng điểm anh nói đến tột cùng là gì?"
Bùi Yến: "..."
"Không nói được?" Hoa cẩm rũ mắt: "Dù sao tôi cũng chỉ là gà rừng, có thể cùng anh bên nhau, ở trước mặt người khác đã là dùng hết thủ đoạn."
Bùi Yến chờ trong chốc lát, thấy Hoa Cẩm yên lặng ăn canh, không nói thêm điều gì nữa, anh mới ho khan một tiếng, ngồi gần lại cô.
Hoa Cẩm không để ý đến anh, tiếp tục ăn canh.
"Chén nhỏ như vậy, em đi uống nửa canh giờ sao?" Bùi Yến hỏi.
"Anh không cần lo."
"Tôi mặc kệ, tôi muốn xen vào đó, tôi chính là bạn trai em."
"Hừ."
"Trọng điểm lời tôi vừa nói là..." Bùi Yến ho khan một tiếng, nói nhỏ bên tai Hoa Cẩm: "Trọng điểm là, trong mắt tôi chỉ vừa lòng một mình em, trừ bỏ em, không ai có thể khiến tôi động tâm được hết."
"Thật sự?" Hoa Cẩm buông chén, cong khóe môi.
"Thật sư."Bùi Yến nghiêm túc gật đầu: "Tôi sống đến 27 năm rồi, chỉ thích em, thích một mình em thôi."
"Em cũng vậy." Hoa Cẩm cúi nhìn bàn tay của Bùi Yến, trộm nắm lấy ngón tay của anh, tươi cười nói: "Chỉ thích anh."
"Bùi ca, Hoa tỷ, hai người ăn có hợp vị không?" Dương Thiệu chạy tới: "Bên kia đã chuẩn bị tốt, giờ chúng ta có thể đi rồi."
Cậu chú ý đến Bùi Yến cùng Hoa Cẩm mặt đều đỏ lên, nghi hoặc hỏi: "Sao mặt hai người lại đỏ thế này, bộ trời lạnh hả?"
Bùi Yến trừng mắt liếc Dương Thiệu một cái: "Biết người ta ghét nhất là yêu quái gì không?"
"Dạ?" Dương Thiệu đầu đầy mờ mịt.
"Yêu quái bóng đèn đó." Bùi Yến nắm tay Hoa Cẩm đứng dậy.
Dương Thiệu: "..."
Cậu sai rồi, cậu không nên xuất hiện ở đây!!!
"Chúng ta đi đâu?" Hoa Cẩm ngồi vào xe Bùi Yến, nhìn Dương Thiệu đang mặt dày đi xe chung nói: "Tôi còn định chiều nay thêu thêm vài canh giờ nữa."
"Hoa tỷ, khó có được cơ hội mọi người hội tụ, ai nấy đều mong chờ chào chị một tiếng, sau này nếu bọn em có làm sai điều gì, còn nhờ chị nói hộ với Bùi ca một tiếng nữa, giờ chị không chịu đi thì hội tụ buổi chiều đâu còn ý nghĩa nữa." Dương Thiệu nói: "Chị chính là nữ thần cứu vớt 27 năm độc thân của Bùi ca, cho bọn họ cơ hội chào chị một tiếng nha."
Hoa Cẩm bỗng nhiên rõ dụng ý của Bùi Yến, anh là muốn mượn cơ hội lần này, làm cho mọi người thấy rõ vị trí của cô trong lòng anh, làm cho mọi người tôn kính cô, tiếp thu cô, cũng chính là làm cô yên tâm hơn.
Cô quay đầu nhìn Bùi Yến, đồng lúc anh cũng đang nhìn mình.
Hoa Cẩm cười sáng lạn: "Tôi là bạn gái của anh ấy, đương nhiên sẽ không can thiệp vào chuyện anh ấy muốn xử lý ai."
"Hoa tỷ, chị cũng đừng để Bùi ca dạy hư nha." Dương Thiệu thảm thiết nói: "Chị cứu chúng em coi như tích đức cho đứa trẻ sau này đi."
"Đứa trẻ?" Bùi Yến tâm tình cực hảo nói: "Cái này còn được."
Hoa Cẩm cười cười nhào vào lòng Bùi Yến, đau lòng nói: "Các người đều cố tình trêu chọc tôi đi."
"Hắc hắc." Dương Thiệu vò đầu cười: "Hoa tỷ, Bùi ca tuy không phải là người thích nói ngọt, nhưng là người đáng tin cực kì nha, chúng em từ nhỏ bên nhau, còn chưa gặp qua ai tốt như anh ấy đó."
Sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt?
Hoa Cẩm trộm nhìn Bùi Yến, tuy rằng đôi khi dễ đỏ mặt, nhưng anh rõ ràng vẫn biết nói ngọt nha.
Phảng phất như hiểu được ánh mắt của Hoa Cẩm, Bùi Yến cúi đầu nói bên tai cô: "Kia không phải lời ngon tiếng ngọt, đó là lời nói thật tình."
Hoa Cẩm nhìn anh mỉm cười.
Bùi Yến khẽ cười một tiếng, đỡ lấy eo Hoa Cẩm: "Chờ chúng ta đến nơi, em sẽ thấy chỗ đó phong cảnh rất đẹp, còn có trò chơi, nên sẽ không làm em chán đâu."
Hoa Cẩm chọc chọc ngón tay Bùi Yến: "Có người đẹp như anh bôi tôi, liền sẽ không nhàm chán."
Bùi Yến nghe vậy cười cười, ngay cả di động có tin nhắn, cũng không thèm nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro