Chương 5: nhân gian ôn lại chuyện xưa
Nhìn thanh chocolate màu trắng lặng lặng nằm trong lòng bàn tay, hương vị ngọt đến tận mũi.
"Cô, cô... sao con gái mà không biết rụt rè vậy?!" Đôi mắt đào hoa nâng bàn tay cầm chocolate lên, nhìn cô gái trước mặt như thể không tin được vào mắt mình.
Hành lang bệnh viện đèn có chút tối, nhưng Hoa Cẩm vẫn nhận ra gương mặt cùng lỗ tai đối phương có chút đỏ lên. Cô mới nói có mấy câu, anh ta liền tức giận đến đỏ mặt tai hồng? Người thì đã trưởng thành, sao lại thiếu kiên nhẫn đến vậy? Như vậy là không tốt lắm nha!
Lo lắng đối phương bạo lực đả thương người, Hoa Cẩm luồng qua người anh ta đi nhanh xuống dưới lầu.
"Chờ đã!"
Hoa Cẩm do dự có nên tiếp tục đi hay là quay đầu lại trong một giây, cuối cùng vẫn qua đầu lại: "Xin hỏi, còn có việc gì nữa sao?"
"Chocolate có quá hạn chưa?" Người đàn ông quay đầu về hướng tường, trông hơi nghiêm túc. Khách quan mà nói, nhìn anh ta hiện tại giống như mấy nhà quý tộc trong tranh sơn dầu, đẹp đẽ đến mức không thể đem so với người thường được.
Hoa Cẩm chớp chớp mắt trả lời: "Tôi mới mua, không hết hạn đâu mà lo."
Ánh mắt đào hoa của anh ta nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, mới cho vào miệng cắn một cái, gương mặt đầy ghét bỏ nói: "Ngọt quá, rất khó ăn."
Nói xong, liền thuận tay chuẩn bị ném đi. Nhưng mà quay đầu tìm nửa buổi, vẫn không thấy thùng rác, sắc mặt anh càng trở nên khó coi. Anh nhìn sang Hoa Cẩm, lại thấy cô đang né tránh dịch xa về phía cửa.
Đùa giỡn cũng nên biết lựa người, tiện tay chọc lung tung chắc chắn sẽ gây ra phiền toái.
Điều do đối phương lớn lên quá đẹp đi, làm cô phạm vào nguyên tắc sống cơ bản bình thường.
"Bùi tiên sinh, sao cậu lại ở đây?" Một người đàn ông có thân người hơi béo đứng ở cửa ra lầu hai, phía sau còn có mấy người đi theo, nhưng trông ai nấy đều hung hãn. Ông ta đứng ở cửa ra nhìn người đàn ông mắt đào hoa, thở phào nhẹ nhõm.
"May là cậu không ở trong thang máy, vừa rồi lầu hai thang máy gặp trục trặc, Dương Thiệu tiên sinh đang bị nhốt ở trong ấy. Hiện tại người ta đang sửa khẩn cấp." Người đàn ông béo thấy Bùi Yến sắc mặt không tốt, tưởng vị này đi lạc trong bệnh viện, dẫn đến tâm tình không tốt, liền nói: "Trần tổng đang ở lầu tám, mời ngài đi theo tôi."
"Ông có mang khăn giấy không?" Bùi Yến hỏi.
"Sao ạ?" Người đàn ông béo hơi sửng người một cái, xấu hổ cười nói: "Thật xin lỗi, vừa rồi tôi đi vội, nên đã quên mang theo."
"Uhm." Bùi Yến lấy khăn tay trong túi áo ra, đeo thanh chocolate bao lại, sau đó cất vào trong túi lại.
"Đây là?" Người đàn ông béo nghi hoặc nhìn một loạt hành động của Bùi Yến, là ăn dư gói lại? Bên ngoài truyền vị Bùi tiên sinh này là người tiêu tiền như nước, rất nhiều người đều thích tìm anh ta để nhờ đầu tư. Hai năm trở lại đây, nhiều người lén lút nói sau lưng rằng, anh ta coi tiền như rác. Nào biết anh ta thật ra là gặp may, lung tung chọn đầu tư đại chỗ nào, thì y như rằng đều kiếm lãi hơn phân nửa. Đúng là không ai có thể tưởng tượng được.
Càng không thể tưởng tượng được là, cái người xài tiền như nước Bùi tiên sinh đây, lại là một người vô cùng tiết kiệm. Ăn hết không hết thanh chocolate liền gói lại để giành ăn tiếp... Quả đúng như người ta nói, người càng giàu càng keo kiệt. Có nửa thanh chocolate mà cũng tiết hà.
"Đi thôi." Bùi Yến quay đầu nhìn Hoa Cẩm, hiện cô đang mỉm cười vẫy tay chào anh, sau đó hướng cửa mà đi.
"Bùi tiên sinh?" Người đàn ông béo đi được vài bước, phát hiện không có người đi theo, không biết mình có làm gì sai hay không, nên vội vàng dừng lại với vẻ mặt bất an nhìn Bùi Yến.
"Ông nói, Một cô gái có vẻ mặt buồn bả đứng ở bờ hồ, hốc mắt đỏ bừng, thoạt nhìn như muốn tự sát, thì đột nhiên tới bệnh viện làm gì?" Bùi Yến đột nhiên hỏi.
"Có thể sinh bệnh nặng, kinh tế gặp khó khăn?" Người đàn ông béo nghĩ nghĩ, bổ sung thêm: "Hoặc cuộc sống đang gặp áp lực, không tìm ra hướng giải quyết..."
Bùi Yến nghĩ, người con gái kia còn có tâm tình đùa giỡn anh, hẳn là còn chưa tới mức nghĩ quẩn trong lòng đi tự sát đâu?
"Mấy năm trước, tôi có một đồng nghiệp không đột nhiên tự sát. Ngày thường nhìn hoạt bát bình thường, sau đó mới biết được, nguyên nhân anh ta tự sát là vì song thân chết, vợ thì không lâu sau cũng qua đời." Ông ta lắc đầu thở dài một tiếng, duỗi tay mời Bùi Yến vào thang máy. "Ngày thường không ai nhận ra anh ta gặp nhiều bất hạnh như vậy, nếu biết sớm hơn, biết đâu đã không xảy ra sự tình bi thảm kia rồi."
Nói xong, người đàn ông béo nhận ra mình nói qua nhiều. Quay đầu lại thấy Bùi Yến không đổi sắc mặt, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hoa Cẩm không đến cửa hàng, mà đi thẳng về nhà ngủ suốt buổi trưa. Lúc cô tỉnh lại, thì bên ngoài trời cũng đã tối. Nấu cho một một bát mì lót dạ, cô mới mở di động ra lướt web một chút, đột nhiên nhận được bao lì xì từ Dương Lâm gửi đến.
Mở bao lì xì ra, bên trong có 1200. Nhìn chằm chằm số tiền chốc lát, cô cười cười, nhắn lời cảm ơn đến chị ấy.
Dương Lâm: Không cần cảm ơn, hôm nay chị phát hiện mình có thai, cho nên phát bao lì xì cho mọi người hưởng không khí vui mừng.
Hoa Cẩm cười không thành tiếng, nhanh chống trả lời: "Cảm ơn."
Dương Lâm: Chị nhớ rõ em năm đó cũng thích không khi vui mừng, có một đôi vợ chồng làm tiệc cưới, họ nhờ chúng ta phục vụ phần lễ đường, em cao hứng đem hết kẹo mừng đi ăn sạch, còn nói là có thể hưởng được chút không khí vui mừng.
Hoa Cẩm buông di động, ăn hết mì xong mới đem bát xuống bếp đi rữa. Nhà này cũng có tuổi rồi, nên nếu tích chén không rữa rất dễ bị mốc.
Tranh thủ một chút rảnh rỗi, cố đem ảnh thêu đăng lên Weibo. Trên đây cô không có fans, thi thoảng cũng chỉ có một hoặc hai người hứng thú vào thích hoặc bình luận. Mà, nhìn chung thì dùng để giết thời gian cũng không tệ.
Hai ngày sau, Hoa Cẩm vừa hoàn thành xong tranh thêu cá chép, thì nhận được một tin nhắn.
"Cảm ơn Hoa Cẩm tiểu thư, nhà tôi hôm nay đi rồi, cô ấy thật sự thích bộ chăn thêu cô làm. Thật sự cảm ơn."
Nhìn tin nhắn, yết hầu Hoa Cẩm có chút khó chịu. Cô đứng rót đầy cốc nước, uống liền mấy ngụm lớn, để đem cảm giác hiện tại áp xuống. Nhìn dòng người đang đi đường qua kính cửa sổ, cô hít thở một hơi thật sâu.
"Oa, không nghĩ túi thêu hoa lại đẹp đến vậy!"
Hoa Cẩm nhìn ra phía cửa, hiện đang có một đôi nam nữ đi vào. Cô gái vừa nói mặc một bộ váy đen ôm eo, trên cổ đeo khăn quang thời trang, khi cười rộ lên khóe mắt hơi cong cong, vừa xinh đẹp vừa có chút nghịch ngợm.
Cô ta nhìn Hoa Cẩm, chỉ cái túi: "Tôi có thể xem cái này không?"
"Đương nhiên ạ." Hoa Cẩm gỡ túi xuống đưa cho vị khách nữ kia xem.
Nữ khách hàng đem túi xách đeo lên, đứng trước gương soi một hồi mới nói: "Cái này đẹp quá, hoa văn là gì vậy, màu sắc thêu rực rỡ nhưng không dung tục, thật rất tinh xảo."
"Hoa văn chủ yếu là đào, hoa sen, còn có con dơi, ý chỉ mang đến phúc lành, may mắn, còn đặc biệt xinh đẹp." Hoa Cẩm nhìn làng da trắng nõn của đối phương, lại nói: "Bất quá da của quí khách trắng nõn như vậy, túi xách này cũng chỉ có thể làm nền cho cô mà thôi."
Phụ nữ ai mà không thích nghe lời khen? Nên khi nghe Hoa Cẩm tán thưởng một hồi, nữ khách còn ở lại tiệm lựa thêm một cái áo choàng, hộp trang sức, ôm túi to túi nhỏ rời khỏi tiệm. Trước khi đi có nghe Hoa Cẩm nói cô còn làm nhiều đồ thêu khác, nên đã chủ động trao đổi Wechat.
Không ai có thể cưỡng lại đồ đẹp, đây là bản năng.
Người đàn ông vừa mất vợ nhẹ nhàng vuốt chăn long phượng, đem bao hũ tro cốt lại. Tới thành phố lớn chữa bệnh, có rất nhiều người nói với ông là dù có bỏ tiền cũng không cứu được, chỉ lãng phí tiền mà thôi.
Nhưng ông và bà nhà kết hôn hơn hai mươi năm, không cho cô ấy hưởng được cái gì tốt đã là vô năng, thì thử hỏi làm sao có thể tiếc một chút tiền, để cô ấy đau đớn ở nhà chờ chết chứ?
Bệnh viện ít nhất cũng có thuốc giảm đau, ít nhất cũng được nhìn ngắm đô thị phồn hoa náo nhiệt, còn có chăn long phượng mà ông đã hứa sẽ mua cho cô ấy.
"Chú nén đau thương." Một người đàn ông trẻ đưa ông tới nhà ga, tự xưng là nhà hảo tâm trên mạng xã hội. Không biết từ đâu nghe vợ ông bệnh nặng, một hai tới quyên tiền, thấy ông từ chối không nhận thì thường xuyên đến thăm, lần này hết lần khác giúp ông dùng di động và mua vé xe.
Người đàn ông lắc đầu, ôm chặt hũ tro cốt vào lòng: "Như vậy càng tốt, cô ấy không cần sống khổ với tôi nữa."
Người trẻ tuổi nhìn gương mặt phong sương của người đàn, có chút cảm động: "Tôi có thể đem chuyện xưa của chú và vợ mình, nói cho người khác nghe?"
"Lọai người như chúng tôi, thì làm gì có chuyện xưa?" Người đàn ông trên mặt đầy mệt mỏi lẫn bi thương, ánh mắt nặng trĩu.
"Chú vì thê tử mà không tiếc hao cả gia tài, mỗi ngày gặm màn thầu uống nước sôi để nguội, những việc này nếu người khác biết, chắc chắn sẽ rất cảm động."
"Vậy thì có đáng gì. Chúng tôi là vợ chồng, đương nhiên là phải chiếu cố lẫn nhau?" Người đàn ông nhẹ nhàng lau hộp tro cốt, như rằng làm vậy là điều duy nhất ông có thể làm cho vợ mình. "Đã là vợ chồng, là muốn cùng sống với nhau cả đời, đối xử tốt với người nhà, thì có gì mà đáng kể đâu?"
"Hơn nữa tuy nằm viện phải tiêu nhiều chỗ, nhưng tôi vẫn được bảo hiểm hổ trợ một phần, còn lại thì tôi đi làm công mấy năm, là có thể đem nợ trả hết. Hơn nữa nhà tôi ở quê còn chưa bán, đâu được gọi là hao hết gia tài."
Người đàn ông đem tro cốt vợ rời đi, để lại người đàn ông trẻ tuổi phía sau, tâm tình phức tạp.
Buổi tối, anh về nhà đem câu chuyện này viết ra, sau đó đăng lên Weibo.
Khi viết lại cậu chuyện, anh thấy tâm tĩnh đến lạ kỳ, không cố tình viết thêm bớt điều gì.
Trong xã hội thực, anh coi như cũng là một người thành công. Còn trên mạng xã hội, anh cũng có mấy chục vạn fans, nên vừa đăng Weibo chưa được vài giây, liền được nhiều người chú ý và cùng nhau bàn luận chia sẻ.
Nhân vật của câu chuyện này, mỗi người đều đáng yêu lại ấm áp.
Dù nghèo nhưng vẫn vì vợ tiêu hết tiền sở hữu, rõ ràng không có tiền, nhưng lại cảm thấy không thể lấy không tiền của người khác. Đồng thời còn được đội ngũ bác sĩ chiếu cố, nhà hảo tâm muốn giúp đỡ hai vợ chồng. Còn có người thức đêm thêu chăn long phượng, dù vậy nhưng chủ tiệm lại không có thu bao nhiêu tiền công.
Có người nói, đây không giống chuyện tình yêu, đây là một câu chuyện buồn, có chút cảm động của tình cảm thời xưa cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro