Chương 45: Hoa tươi
"Thấy chưa, tôi nói rồi mà, làm gì có chuyện là bạn bè..." Bà Trần ghé vào ban công, lột đậu phộng cười tủm tỉm nói: "Người trẻ tuổi da mặt mỏng, ở đây ai cũng là người từ trải, có gì mà chưa thấy qua?"
"Cũng không phải thằng nhóc kia lớn lên thực đẹp trai? Môi hồng răng trắng, Hoa Hoa, cháu đừng bỏ lỡ." Trên lầu ba lại thêm một người nói xuống: "So với minh tinh trên ti vi còn đẹp hơn."
"Là người thành phố hả? Chung đụng với cha mẹ hơi khó đó, để tôi nói nha, nếu muốn kết hôn với một đàn ông, không nên chỉ xem cậu ta thế nào, còn phải xem người nhà cậu ta thế nào, vạn nhất mẹ chồng khắt khe, thì thực sự rất khổ." Bà Trần nói lại chị hàng xóm vừa nói: "Cái này nhất định phải tìm hiểu kĩ."
"Đúng đúng đúng..."
Mỗi người một câu, thật sự sắp làm chỗ này thành cái chợ, Hoa Cẩm xấu hổ bụm mặt chạy vào nhà mình. Cô sợ nếu mình còn lưu lại, sẽ bị mấy người hàng xóm bắt vào giảng dạy một phen.
Cô ngã người lên giường, Hoa Cẩm nhìn chằm chằm trần nha, thực lâu sau mới khẽ cười, ôm chăn lăn qua lăn lại mấy cái.
"A a a a..."
Tại sao cô lại đáp ứng Bùi Yến nhanh như vậy, còn không chút rụt rè, thực thất sách quá đi.
Sau khi lăn vài vòng, cô mới rời giường đi đến laptop trên bàn. Máy tính đã dùng hai ba năm, chức năng tản nhiệt không tốt lắm, khởi động máy liền phát ra âm thanh ồ ồ.
Đem video lúc nãy quay Bùi Yến lưu vào USB, Hoa Cẩm cười tủm tỉm nhìn hình ảnh Bùi Yến trong máy tính. Cô không có lừa Bùi Yến, trong mắt cô, anh thực sự là một người đàn ông tốt đẹp nhất.
Đẹp đến mức cả người đều tỏa sáng.
Đậu xe vào gara, Bùi Yến mở đèn trần, dựa vào lưng ghế mở di động ra, đăng một bức ảnh thức ăn.
Bùi: Nhiều như vậy vẫn ăn hết được, chỉ có tôi là không chê thôi.
Kế bên ảnh thức ăn, còn lộ ra một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh, trên tay không có bất luận trang sức gì, nhưng ai nhìn thấy cũng có thể nhận ra, đây là cánh tay của con gái.
Lần này anh đăng công khai, chỉ cần là người có thêm bạn anh đều có thể nhìn thấy. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, bên dưới ảnh đã có rất nhiều bình luận.
Kia thật sự là Bùi Yến? Anh ta có thể đăng ảnh tình cảm lên Wechat, chẳng lẽ tài khoải của anh ta bị trộm?
Đóng cửa xe, Bùi Yến đi vào phòng khách, Dương Thiệu liền gọi điện thoại đến.
Bùi Yến nhìn tên người gọi, dựa vào ghế sô pha, ấn nút nghe. Hôm nay tâm tình anh rất tốt, có thể nói nhiều thêm mấy câu.
"Uhm, chúng tôi đang quen nhau."
"Cậu đoán không sai, chính là cô ấy."
"Vì cái gì?" Bùi Yến nhướng mày: "Thích, thì ở bên nhau."
Nghe Bùi Yến giải thích xong tâm tình Dương Thiệu có chút phức tạp, lúc trước cậu nói Hoa Cẩm rất có sức hút, Bùi ca lại nói không có gì đặc biệt, nào biết chỉ mới xoay đi xoay lại một vòng, cậu vẫn lẻ lôi như cũ, còn anh mình đã có người yêu, một cảm xúc thê thảm không tả được.
Đàn ông á, đều là đại móng heo, lời nói không câu nào là sự thật.
"Không nghĩ đến động tác anh lại nhanh như vậy." Dương Thiệu cười hì hì nói: "Chúc hai người bách niên giai lão, sớm sinh quý tử."
"Ừ." Bùi Yến hài lòng cong khóe môi: "Cảm ơn."
Tắt điện thoại, Bùi Yến cúi đầu tìm nick Wechat của Hoa cẩm, yêu cậu trò chuyện video. Đợi một hồi lâu, đối phương mới đồng ý, anh nhìn trong video không có bóng người, người đâu rồi?
"Anh chờ xíu, tôi đang rửa mặt, sắp xong rồi." Âm thanh Hoa Cẩm có chút xa, Bùi Yến đành chờ.
Chỉ sau một chốc, Hoa Cẩm vẫn để một gương mặt ướt xuất hiện trong video, cô vỗ vỗ mặt: "Anh về đến nhà rồi?"
"Uhm." Bùi Yến nhìn phòng óc cô qua video, nhà thoạt nhìn nhỏ, có chút cũ, nhưng mọi thứ đều rất gọn gàng ngăn nắp, còn có mấy con gấu bông đáng yêu: "Dùng thuốc chưa?"
"Giờ tôi thoa nè." Hoa Cẩm đặt di động lên cái giá, đối Bùi Yến nói: "Yến Yến, nhà anh đèn thật sáng."
"Đừng kêu Yến Yến nữa." Bùi Yến cắn răng nói: "Đổi cách xưng hô."
"Bùi Bùi?"
"Hoa Cẩm, sao em không đứng đắng được một chút?"
"Anh, anh hung dữ với tôi. Có phải hay không theo đuổi được tôi rồi, liền không biết quý trong tôi?"
"Tôi..." Bùi Yến hít sâu một hơi, nhắc nhở chính mình, cô gái này là bạn gái anh, là bạn gái anh, không thể sinh khí, nhất định không thể sinh khí.
"Vậy tùy em đi." Anh đanh mặt nói: "Mau thoa thuốc, không được nháo."
Anh nhìn Hoa Cẩm vén váy ngủ, lộ ra đôi chân trắng tinh, không nhìn được mà mặt đỏ tai hồng, chân gì mà trắng quá vậy?
"Được chưa?" Điện thoại truyền đến âm thanh của Hoa Cẩm, Bùi Yến nhanh chống quay đầu lại, nhìn Hoa Cẩm đang cười tủm tỉm. Bộ dáng cô ấy không trang điểm đeo trang sức, so với ngày thường mềm mai ấm áp, khi cười lên cũng có chút ngọt ngào.
Bùi Yến cảm thấy yết hầu của mình có chút khô lại, nhanh nhanh đi đến bàn uống muốn ngụm nước: "Hôm nay ngủ sớm một chút, ngày mai tôi sẽ đến đón em."
"Uhm." Hoa Cẩm đưa mặt mình tới gần màn ảnh, chỉ chỉ mặt.
Nhìn động tác này của Hoa Cẩm, Bùi Yến có chút nghi hoặc, cho rằng cô muốn nghe anh khích lệ, liền nói: "Tuy rằng em không trang điểm, nhưng da vẫn rất mịn màn trắng nõn."
"Tôi biết." Hoa Cẩm cười khanh khánh nhìn anh, chỉ chỉ mặt: "Tôi là muốn anh hôn ngủ ngon."
"Chỉ là gọi qua di động, cũng không chạm đến được." Tay Bùi Yến có chút run run: "Nhàm chán."
"Thân là bạn trai, phải bồi bạn gái mấy việc nhàm chán này chứ?" Hoa Cẩm lại chỉ chỉ gương mặt trắng nõn của mình: "Vậy anh không hôn sao?"
Từ "sao" này nghe vô cùng mềm mại, Bùi Yến chỉnh lại trái tim đều đã tê rân của mình.
Anh để sát video lại, làm động tác hôn gió: "Như vậy đi."
"Không nghe thấy âm thanh, không chấp nhận." Hoa Cẩm nghiêng đầu sờ sờ chính môi của mình: "Tôi dạy cho anh."
"Dạy cái gì..." Bùi Yến còn chưa nói xong, bỗng nhiên thấy Hoa Cẩm đưa môi tới gần màn hình, "Moah!!".
"Ngủ ngon nha, bạn trai."
Nhìn video trong điện thoại đã hiển thị kết thúc, Bùi Yến một lúc lâu vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, tim vẫn đập thình thịch không ngừng, đây là hiện tượng nhịp tim không đồng đều sao?
"Bùi tiên sinh, cậu làm sao vậy?" Người giúp việc đi từ trong bếp ra, nhìn Bùi Yến mặt đỏ tai hồng, cả cổ cũng đều đã đỏ ửng, liền sợ khiếp: "Cậu uống say hay là bị sốt? Để tôi gọi bác sĩ."
"Không cần." Bùi Yến đứng lên: "Tôi không có việc gì."
Nhìn người giúp việc lo lắng nhìn anh, đến bước đi cũng không vững, thực sự là không sao?
Người đàn ông độc thân chính là đơn độc, nhiều tiền vậy mà lại không tự chiếu cố bản thân mình cho tốt.
Sáng hôm sau, Hoa Cẩm theo giờ cũ rời khỏi giường, sau khi trang điểm xong, thì lại tủ lạnh lấy bánh mì, nhớ tới Bùi Yến nói đến rước, sẽ mua bữa sáng cho cô.
Hoa Cẩm nhìn đồng hồ có chút hoài nghi, anh có thật sự tới vào giờ này?
Đang nghĩ ngợi, di động liền vang lên, tên hiển thị là Bùi Yến.
Hoa Cẩm bắt máy, liền nghe âm thanh dễ nghe của Bùi Yến truyền tới: "Đã dậy chưa?"
"Đã dậy." Hoa Cẩm xách túi xách: "Anh tới rồi?"
"Đang ở dưới lầu."
Hoa Cẩm ra khỏi cửa phòng, liền thấy Bùi Yến dưới lầu. Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, hiện đang ngẩng đầu nhìn lên chỗ cô, đẹp giống như một bức tranh vậy.
Cô vẫy vẫy tay về phía Bùi Yến: "Tôi xuống nè."
Khi thấy cô, Bùi Yến muốn làm ra vẻ ngoài cao ngạo một chút, nhưng miệng anh đã cong lên cười tươi không thể nào dấu được.
Thấy Hoa Cẩm chạy xuống, anh nhịn không được nói: "Chậm một chút, cẩn thận đầu gối."
"Không sao đâu." Hoa Cẩm chỉnh lại túi xách trên vai: "Không nghĩ anh lại tới sớm như vậy."
"Ngày thường không phải em đều đi làm giờ này sao?" Bùi Yến đi bên cạnh cô: "Ngày mai em dậy trễ một chút, ngủ nhiều thêm một hai giờ, đối với thân thể cũng tốt hơn."
"Dạ." Hoa Cẩm không cự tuyệt việc này.
Nhìn gương mặt tươi cười của cô, Bùi Yến dịch dịch người lại gần cô, cố gắng để hành động mình không gượng gạo một chút, nhẹ nhàng bắt lấy tay cô, thấy Hoa Cẩm nhìn qua, anh vội tránh ánh mắt của cô, nhìn trời nhìn đất như thể mình cực kỳ vô tội, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy tay cô không chịu buông ra.
Hai người ra khỏi ngõ nhỏ, đi đến xe Bùi Yến, Hoa Cẩm cúi đầu nhìn tay hai người: "Còn chưa chịu buông ra?"
Bùi Yến buông tay cô ra, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tôi, là sợ em bị ngã."
Hoa Cảm tủm tỉm gật đầu cười: "Tôi biết, anh là tốt nhất."
Bùi Yến mặt càng đỏ hơn.
Lên xe, anh đưa hộp cơm đã được giữ ấm cho Hoa Cẩm: "Đây là bữa sáng nhà tôi làm, tuy rằng không phải loại bánh ở cửa hàng em thích, nhưng người trong nhà làm vẫn an toàn hơn một chút, một tuần tôi mua cho em bữa sáng bên ngoài một lần, còn những ngày còn lại ăn đồ nhà làm."
"Anh cũng ăn đồ nhà làm hả?" Hoa Cẩm ôm hộp cơm hỏi.
"Cũng như người bình thường thôi." Bùi Yến luôn ăn cơm bên ngoài, nhưng vẫn không chột dạ trả lời.
"Cảm ơn anh." Hoa Cẩm thắt dây an toàn, cười nói: "Kỳ thật tôi thích đồ nhà làm hơn đó."
Bùi Yến: "Vậy em chuyển vào nhà ở cùng tôi?"
Hoa Cẩm: "Lái xe cẩn thận, không nói chuyện nhiều."
Hai người đến tiệm Phồn Hoa, Hoa Cẩm ngồi trên ghế sô pha ăn bữa sáng, thấy Bùi Yến còn chưa chịu đi: "Anh không đi làm à?"
"Có." Bùi Yến nhìn di động: "Nhưng chờ em ăn xong rồi tôi đi."
"Dạ." Hoa Cẩm cúi đầu ăn cơm, Bùi Yến cẩn thận đặt hai tờ khăn giấy lên bàn cho cô.
Đàm Viên ngồi ở quầy tính tiền chống tay, ánh mắt nhìn ra cửa, lâu lâu trộm nhìn hai người đang ngồi trên ghế sô pha, cô chẳng qua là chỉ về nhà ngủ một giấc, tỉnh dậy thế giới liền thay đổi?
Sáng sớm nay, Bùi tiên sinh đưa Hoa Hoa đi làm, còn chuẩn bị tốt cơm sáng, này mà gọi là nam nữ bạn bè bình thường sao?
8 giờ rưỡi sáng, một chiếc xe dừng ở trước cửa tiệm, từ trong xe có vài người nhân viên đi xuống. Những người này trong tay đều cầm hoa tươi, đồng thời đi vào trong tiệm.
"Xin hỏi, cô là Hoa tiểu thư? Đây là hoa của Bùi tiên sinh, mời cô ký nhận."
Hoa Cẩm cầm lấy giấy ký nhận, quay đầu nhìn Bùi Yến, đây là sao?
Người tiến vào rất nhiều, hầu như loại hoa nào cũng có, chớp mắt đã chất đầy cửa tiệm, Hoa Cẩm ngơ ngác nói: "Bùi Yến, anh muốn tôi chuyển thành nghề bán hoa?"
"Không phải hôm qua em nói, tôi còn chưa tặng hoa cho em?" Bùi Yến lấy điện thoại ra chụp chụp: "Đây là chứng cứ lưu lại, miễn cho sau này con chúng ta lớn, em lại bịa đặt sinh sự, nói tôi là người keo kiệt, một bó hoa mà cũng tiếc với mẹ nó."
Con?
Đàm Viên hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề, bọn họ không chỉ xác định quan hệ yêu đương, mà còn lập lên kế hoạch sinh con?
Hoa Cẩm nhìn một nhà hoa tươi, đem bó hoa hồng đang ôm đặt lên trên bàn: "Gửi ảnh chụp cho tôi nữa."
"Làm gì?" Bùi Yến hoài nghi nhìn cô.
"Đương nhiên là đăng lên khoe bạn trai tôi hào phóng cỡ nào." Hoa Cẩm nhướng mày: "Dù anh chụp lén, nhưng tôi không yêu cầu anh xóa đâu, tôi không có keo kiệt như anh."
"Người nói mình không keo kiệt, chính là supper keo kiệt." Bùi Yến gửi ảnh cho Hoa Cẩm.
Hoa Cẩm vừa thấy ảnh chụp, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bùi Yến! Anh vẫn chưa nâng tay nghề chụp ảnh? Chân tôi dài như vầy, mà anh chụp thành chân củ cải?"
Bùi Yến mở ảnh nhìn nhìn, nói: "Không phải là đẹp rồi?"
"Tôi mặc kệ, anh lập tức xóa, chụp lại đẹp đẹp một chút." Hoa Cẩm nhảy ra khỏi đám hoa tươi: "Mau xóa, xóa, chụp lại lần nữa."
"Không xóa, sau này cho con xem chân củ cải của em."
"Hôm qua anh mới khen chân tôi dài."
Bùi Yến so với Hoa Cẩm cao hơn, khi anh đưa điện thoại lên cao, Hoa Cẩm liền không lấy được, chỉ đứng tại chỗ nhảy nhảy vô vọng, sau một lúc mới hôn lên cằm anh một cái, chớp mắt nói: "Chụp lại lần nữa, không được sao?"
Bùi Yến biến thành tượng đá: "Được..."
Bùi Yến ngoan ngoan đưa điện thoại cho Hoa Cẩm, chỉ là một cái thơm nhẹ mà thôi, vì cái gì mà anh không có tương lai như vậy?
Đem điện thoại chỉnh app chụp tốt rồi, Hoa Cẩm mới chỉ chỉ trên mặt đất: "Ngồi xuống chụp cho đẹp, chụp nhiều một chút, xíu nữa hai đứa mình chọn lọc lại."
Bùi Yến bỗng nhiên nhớ tới mấy tháng trước, anh cùng Hoa Cẩm đi phố Giang Tửu, lúc đó Hoa Cẩm cũng ghét bỏ anh vì chụp ảnh không tốt. Khi đó anh còn nghĩ, yêu cầu cao như vậy, làm gì có người đàn ông nào kiên nhẫn làm theo?
Không nghĩ tới, chỉ qua mấy tháng ngắn ngủi, người đàn ông kia chính là anh.
Dựa theo yêu cầu của Hoa Cẩm mà chụp ảnh, sau đó Hoa Cẩm để lại một tấm đẹp nhất, còn lại thì xóa hết.
"Tôi cảm thấy mấy tấm kia cũng giống vậy mà, sao không giữ lại?" Bùi Yến không rõ hỏi.
"Bởi vì... tôi muốn trong lòng anh, tôi vĩnh viễn là bộ dáng đẹp nhất." Hoa Cẩm cười nói.
Bùi Yến chớp mắt mặt lại đỏ, cô gái này nói chuyện, sao chẳng lúc nào nghiêm túc vậy?
Anh khom lưng hôn nhẹ một cái lên má Hoa Cẩm: "Được rồi, trong lòng của tôi, em là đẹp nhất."
Hoa Cẩm cười cong mi: "Tôi sẽ nhớ kỹ."
Bùi Yến không tự nhiên cầm lấy tay cô: "Tôi đi đây, tối tôi sẽ đến đón em."
"Được." Hoa Cẩm nhìn anh rời đi, xoay người lại nhìn người đang xem diễn tự giờ Đàm Viên: "Tới giúp tớ mang vào phòng trong với."
"Này thì nam nữ thuần khiết đồ." Đàm Viên nhướng mày nhìn cô.
Hoa Cẩm: "..."
"Này thì chỉ là bạn bè đồ." Đàm Viên tiếp tục nhìn cô nói.
"Từ hôm nay trở đi, chúng tớ đã không phải là quan hệ thuần khiết nữa."
"Vậy là gì?"
"Thì, chính là quan hệ yêu đương."
Đàm Viên: "..."
Cô vừa mới độc thân không bao lâu, giờ bạn cô đã có người yêu!
Trong phòng hội nghị, Bùi Yến mở Wechat lên xem, nhưng vẫn không thấy Hoa Cẩm đăng ảnh gì.
Hoa Cẩm nói sẽ đăng ảnh chụp lên Wechat, sao giờ vẫn chưa đăng?
Tác giả có lời muốn nói: Bùi Yến: Ai nói ta keo kiệt, đến hoa cũng còn chưa tặng?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro