Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 44: cô bé lọ lem trở thành vương hậu

"Đã xảy ra việc gì?" Bùi Yến đẩy hai người đang đi trước ra: "Lại có người đến tiệm gây phiền toái?"

"Không có việc gì!" Hoa Cẩm vỗ vỗ lưng Đàm Viên, nhỏ giọng nói: "Bánh bao nhỏ, cậu vào trong nghỉ chút đi." Đàm Viên không lên tiếng gật đầu, cô cũng không muốn để người khác thấy bộ dáng chật vật của mình.

"Các người tới lấy bình thêu?" Hoa Cẩm cần thận đem bình thêu vừa mới gói thành hộp quà ra: "Không nghĩ vừa mới gửi tin nhắn thì các người đã đến lấy."

Dương Thiệu nhanh chống tiếp nhận hộp quà, lôi kéo người đang muốn xem náo nhiệt là Trần Giang rời khỏi tiệm.

Cửa tiệm chỉ có hai người con gái, khó tránh khỏi gặp không ít phiền toái, Bùi Yến nhìn Đàm Viên khóc trong lòng Hoa Cẩm, liền lo lắng hai người bị người khác khi dễ. Sau khi vào trong tiệm, anh mới bình tĩnh lại, trong tiệm đồ vật không có loạn, tuy biểu tình Hoa Cẩm không tươi tỉnh, nhưng không giống bộ dáng vừa bị người ta khi dễ.

"Nếu hôm nay có thời gian, buổi chiều tôi dẫn cô đi gặp bác sĩ." Bùi Yến không hỏi nhiều đến việc cá nhân của Hoa Cẩm, chỉ nói lý do hôm nay mình đến.

"Buổi chiều?" Gần đây không bận như nửa tháng trước, nhưng lo lắng Đàm Viên không được vui vẻ, cô mới lắc đầu: "Nếu không lần sau đi, hôm nay có chút không tiện."

"Được." Bùi Yến gật gật đầu, đem đồ đang cầm trong tay đặt lên bàn, là một chiếc hộp đồ ăn đã được giữ ấm. Đàn ông lớn lên đẹp mắt không giống người thường, dù xách theo đồ vật của bà nội trợ, vẫn cảm thấy cảnh đẹp vui ý.

"Hoa Hoa." Ở bên trong phòng nghỉ Đàm Viên nói: "Cậu cùng Bùi tiên sinh đi đi, nơi này có mình trông được rồi."

"Chính là..."

"Nên sớm khám chân cho cậu một chút, để về sau trở trời không chịu thêm đau nhứt." Đàm Viên nhô đầu ra, hốc mắt có chút hồng, nhưng thoạt nhìn không tệ lắm: "Đi nhanh đi, đừng ở đây cảng trở việc làm ăn."

Hoa Cẩm bị Đàm Viên đuổi đi, cô ôm hộp cơm ngồi vào ghế phụ, trầm mặc một lúc lâu nhìn Bùi Yến: "Muốn tôi ăn trong xe luôn sao?"

"Không cần, giữ lại buổi tối ăn, tôi đưa cô đi chỗ khác ăn trưa."

Hoa Cẩm nhìn phía sau xe: "Dương tiên sinh cùng Trần tiên sinh không đi cùng?"

"Không được." Bùi Yến khởi động ô tô: "Bọn họ còn phải đi dự tiệc."

Trong xe an tĩnh lại, Bùi Yến không dám nhìn Hoa Cẩm, chỉ cần đối mắt với cô, trong lòng anh liền thấy bối rối.

"Cô thấy thời tiết hôm nay thế nào?" Trầm mặc một hồi lâu, Bùi Yến mới phun ra được một câu thật là có ý nghĩa!

"Khá tốt!" Hoa Cẩm nghi hoặc nhìn Bùi Yến, cảm thấy anh hôm nay có chút không thích hợp.

"Vậy cô cảm thấy... con người của tôi thế nào?" Bùi Yến dừng xe đến ven đường, quay đầu nhìn Hoa Cẩm, biểu tình nghiêm túc nói: "Tôi muốn nghe lời nói thật, không được giả bộ ngớ ngẩng để lừa đảo!"

"Có nhà có xe, có tài mạo, có miệng có mắt, có chân có tay." Hoa Cẩm khen xong một lúc, thấy Bùi Yến vẫn nhìn mình chằm chằm, lại bổ sủng thêm: "Da trắng, tay đẹp, nếu làm bạn gái anh sẽ không hối hận..."

"Xụy." Bùi Yến quay đầu: "Cô thật là có thiên phú đánh trống lảng."

"Sao vậy, tôi nói thật mà, những câu tôi nói đều thiệt tình, không giả một từ..."

"Nếu cô thấy tôi tốt như vậy..." Bùi Yến nâng nâng cằm, kiêu ngạo nói: "Cô làm bạn gái của tôi, cô thấy thế nào?"

"Hả...?" Hoa Cẩm cho rằng lỗ tai mình có vấn đề: "Anh nói gì?"

"Vừa rồi cô cũng nói, đều là lời thiệt tình, không giả một từ, làm bạn gái tôi sẽ không hối hận?" Bùi Yến hơi hơi dựa về hướng Hoa Cẩm, đôi mắt xinh đẹp lẳng lặng nhìn cô: "Nếu cô không đồng ý, vậy nghĩa là lời cô nói, đều là đang lừa tôi?"

Hoa Cẩm ôm túi xách của mình, ngón trỏ chọc chọc đai an toàn: "Thiếp thân tư chất không cao, xuất thân bình thường, sao dám sinh ra nhiều tâm tư, làm cho lang quân chịu lời cười nhạo của thiên hạ?"

"Nói tiếng người."

"Chúng ta không xứng đôi."

Bùi Yến nhìn chằm chằm Hoa Cẩm hai giây: "Diện mạo tôi không xứng với em?"

Hoa Cẩm lắc đầu.

"Tài phú không xứng với em?"

Hoa Cẩm tiếp tục lắc đầu.

"Bằng cấp của tôi không xứng với em?"

Hoa Cẩm mặt đen lại, cái hay không nói, toàn đi nói mấy cái dở.

"Vậy em băn khoăn gì?" Bùi Yến buông tay lái, tầm mắt vẫn không rời Hoa Cẩm: "Mỗi khi hai chúng ta ở bên, em có thể làm bất cứ điều gì em muốn, tôi sẽ không nghi ngờ em, luôn bên cạnh em, luôn ủng hộ động viên em. Người đàn ông giống như tôi hiện nay không nhiều lắm, qua cái thôn này, liền không có cửa hàng nào, em có nên suy xét cẩn thận?"

Hoa Cẩm ngẩng đầu, cô thấy được lỗ tai Bùi Yến đã ửng hồng, yết hầu còn không tự giác hơi run.

Một người đàn ông tốt như vậy, đương nhiên cô biết, qua thôn này, liền không có cửa hàng này.

"Chính là..." Cô mím môi, ánh mắt dời đi: "Thân phận tôi không xứng với anh."

"Xứng với chả không xứng, không phải tôi nói tất cả đều nguyện theo ý em?" Bùi Yến nói: "Tôi cảm thấy dù bề ngoài cho đến nội tâm, tôi với em đều rất xứng đôi."

"Vẫn là không được." Hoa Cẩm quật cường lắc đầu.

"Còn chỗ nào không được?" Bùi Yến cau mày.

"Anh xem..." Hoa Cẩm giơ tay: "Anh còn chưa tặng hoa cho tôi!"

"Tặng." Bùi Yến sực nhớ: "Mấy ngày trước không phải mới tặng sao? Không phải lúc đó em rất thích?"

Hoa Cẩm: "..."

"Đường đường là hào môn lắm tiền, lại tặng người ta hoa sơn chi, anh còn không biết xấu hổ nói ra?!"

"Hoa sơn chi thì đã làm sao, vừa thơm vừa đẹp!" Bùi Yến mặt dày ho khan một tiếng: "Vậy em nói đi, còn chỗ nào không được nữa?"

"Từ lúc quen biết cho đến hiện tại, tôi không cảm thấy anh quá thích tôi." Hoa Cẩm hừ nhẹ một tiếng: "Không phải anh là người có tiền, cố ý lấy tôi ra để giỡn đi?"

"Hoa Cẩm!" Bùi Yến nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi là hạng người như vậy sao?"

"Vậy anh nói lại đi, tôi liền tin tưởng." Hoa Cẩm móc di động ra.

"Khụ!" Bùi Yến không tự nhiên mà chuyển ánh mắt: "Tôi nói, em liền làm bạn gái tôi?"

"Anh nói trước." Hai mắt Hoa Cẩm sáng lấp lánh nhìn anh.

"Con gái mấy người thật khó hầu hạ." Bùi Yến quay đầu không để ý tới cô, vài giây qua đi, lại xoay người trở về: "Tôi... nói?"

"Uhm!" Hoa Cẩm gật đầu.

"Tôi hỉ ân em."

"Như vậy không có tình nguyện, hỉ ân là cái gì, nghe không hiểu." Hoa Cẩm bĩu môi: "Vừa nhìn là biết không thiệt lòng, rõ ràng là mấy người lắm tiền các anh muốn lừa gạt cô gái xinh đẹp như tôi, một đóa hoa sen tinh khiết..."

"Tôi thích em, tôi thích em, thích em, thích em nhất!" Bùi Yến bị Hoa Cẩm chọc đến tức giận khói bay đầy đầu, gầm nhẹ nói: "Tôi chính là mắt mờ nên mới thích em, được chưa."

Hoa Cẩm nhìn mặt đỏ tai hồng của Bùi Yến, khóe miệng cong lên: "Duyệt, tuy rằng anh bị mờ mắt, nhưng lớn lên rất đẹp, tôi không chê anh."

"Vậy về sau em chính là bạn..." Nụ cười trên gương mặt Bùi Yến cứng ngắt, chỉ vào di động trong tay Hoa Cẩm: "Em ghi hình lại?"

"Miệng nói không có bằng chứng, đây là chứng cứ nha." Hoa Cẩm đem điện thoại giấu phía sau, nghiêng đầu nhìn Bùi Yến, cong môi cười: "Là anh nói thích tôi, tôi muốn lưu lại cả đời."

Nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của mình, Bùi Yến duỗi tay đòi lấy di động: "E mau xóa."

"Không được." Hoa Cẩm lắc đầu: "Nếu anh muốn tôi xóa thì tôi xóa, đừng quơ múa tay chân."

Một cái tay duỗi tới đi lấy điện thoại trong tay cô, Bùi Yến dùng hai tay giống như là đem Hoa Cẩm ôm vào ngực.

Tiếp xúc với đám mây mềm mại, đầu óc Bùi Yến ầm ầm âm thanh vang lên, cái gì là video, cái gì là mất mặt, cái gì là phẩn nộ đều quên sạch sẽ, cả người giống như hóa thành pho tượng cổ.

"Còn nói muốn làm bạn trai tôi, có một cái video cũng không muốn tôi lưu lại." Hoa Cẩm nhân cơ hội cọ cọ trên cổ Bùi Yến hai cái, giả khóc nói: "Tôi biết là anh không thật sự thích tôi, là đùa bỡn tình cảm của tôi, đồ trá nam,"

"Được rồi, được rồi, em muốn lưu liền lưu lại đi." Bùi Yến cảm thấy bộ ngực của Hoa Cẩm như ngọn lửa sắp thêu cháy anh, đầu óc anh cũng sắp bị thêu đến hồ đồ rồi, ngoài mạnh trong yếu trừng mắt Hoa Cẩm một cái: "Đừng để cho người khác xem."

"Đương nhiên." Hoa Cẩm bỏ điện thoại vào trong túi xách: "Ai cũng không cho xem."

"Hừ." Bùi Yến hừ giọng nói: "Chỉnh lại dây an toàn một chút, chúng ta đi ăn cơm."

Xe chạy đến giao lộ, Bùi Yến bỗng nhiên nói: "Có thể cho con chúng ta xem."

"Hả?" Hoa Cẩm giật thót mà ngẩng đầu nhìn anh.

"Tôi nói đoạn video kia, em lưu lại cho cẩn thận, về sau chúng ta già rồi, có thể cho con chúng ta xem." Bùi Yến lãnh đạm nói: "Xem xong cái video này rồi, bọn chúng sẽ biết, em có bao nhiêu chỗ không nói lý."

Hoa Cẩm ngơ ngác nhìn sườn mặt Bùi Yến, tay nhẹ nhàng nắm túi xách, sau một lúc mới nói: "Được, lưu lại cả đời."

Bùi Yến nâng cằm đẹp của mình lên, rốt cuộc mới hài lòng.

Trên thế giới này có mấy người cha, vào thời điểm tỏ tình bị ghi trộm lại như anh? Chờ về sau bọn họ có con chau, nhất định phải giáo dục cẩn thận, không để bọn chúng học theo thói xấu của mình, coi trong một cô gái như vậy.

Nếu có con gái, cũng đừng học mẹ mình cái tính nết như vậy, thế giới này người có thể tiếp thu được tính nết này như anh đã không còn nhiều lắm.

Chờ ăn cơm trưa xong, một lần nữa trở về trong xe của Bùi Yến, Hoa Cẩm mới dần dần tìm lại được cảm xúc chân thật.

"Cho nên, tôi ôm đùi thành công, chính từ cô bé lọ lem lên làm hoàng hậu?"

Bùi Yến cao ngạo cười, ánh mắt lại không dấu được vui mừng: "Hừ."

Hoa Cẩm quay đầu nhìn anh, dựa theo trình tự phải quen tổng tài như trong phim ảnh, hẳn là lúc này, Bùi Yến phải mang cô đi chọn quần áo trang sức gì đó mới đúng, tự nhiên "hừ" một tiếng là có ý gì?

Có khả năng, có lẽ... anh ta là bạn trai giả?

Đi theo bạn trai "giả" đi vào một tòa biệt thự đã mở cửa sẵn, thấy Bùi Yến đẩy cửa đi vào, Hoa Cẩm níu níu vạt áo anh nói: "Yến Yến, anh đúng là quan hệ rộng rãi, mà còn là quen biết những đại gia lắm tiền nhiều của không nha."

"Đừng gọi là Yến Yến." Bùi Yến nhìn Hoa Cẩm đang níu áo mình, hơi cứng nhắc mà nắm lấy lòng bàn tay cô: "Không cần hâm mộ, chúng ta tài sản nhiều hơn."

"Thật vậy sao?" Hoa Cẩm nhỏ giọng nói.

"Em là bạn gái tôi, nên ý thức được hiện tại mình đã trở thành vương hậu." Bùi Yến dừng bước chân lại: "Cái khác có thể tôi không nhiều, nhưng tiền và đất đại thì đặc biệt rất nhiều. Em nhớ cho kỹ, em là người của tôi, về sau người khác có ở trước mặt em khoe khoang giàu có, em không cần tự ti, cứ trực tiếp lấy tiền ném vào mặt họ."

Hoa Cẩm: "..."

Nghe được lời tuyên ngôn bá đạo vừa rồi, thật sự là... đúng là rất sảng khoái nha!

Vào tới trong nhà, Bùi Yến không tiếp tục đi nữa, mà đứng lại gọi: "Bác sĩ Lâm, chúng tôi tới rồi."

Hoa Cẩm có chút khẩn trương, cô vừa mới trở thành bạn gái Bùi Yến, nay đã đi gặp người quen của anh? Cô rút tay mình trở về, nếu trước mặt trưởng bối mà nắm tay thế này, có chút không tốt lắm?

Đáng tiếc Bùi Yến đâu biết những việc cô lo lắng, không chỉ không chịu buông tay, còn nắm chặt hơn, anh quay đầu sang nhìn Hoa Cẩm, rõ ràng là bộ dáng cao ngạo, nhưng Hoa Cẩm có thể thấy được trong ánh mắt anh có vài phần ủy khuất.

Thôi bỏ đi, Hoa Cẩm không hề giãy giụa.

Đoạn tình cảm này có thể duy trì được bao lâu, cô không dám suy đoán, nếu có thể giữ lại một đoạn ký ức tốt đẹp, thì cần gì phải nhìn ánh mắt của người ngoài?

Thấy Hoa Cẩm không rút tay ra nữa, còn nắm lại tay mình, khóe miệng Bùi Yến không tự chủ mà cong lên.

Anh đưa Hoa Cẩm vào nhà, nhìn người đàn ông trong phòng nói: "Bác sĩ Lâm, quấy rầy rồi."

Bác sĩ Lâm nhìn hai người nắm tay nhau như vậy, ánh mắt tò mò nhìn Bùi Yến một cái, sau đó mới tiếp đón hai người ngồi xuống: "Đều đã tới rồi, chẳng lẽ tôi lại đuổi cậu ra ngoài? Cháu gái, qua đây ngồi, tôi bắt mạch cho cháu."

"Cảm ơn bác sĩ Lâm." Hoa Cẩm ngồi trên ghế được điêu khắc hoa văn tinh tế, đưa tay cho đối phương bắt mạch.

Bùi Yến cúi đầu nhìn bàn tay trống rỗng của mình, da mặt dày kéo ghế lại ngồi gần Hoa Cẩm.

Bác sĩ Lâm không để ý đến anh, một lát sau khi bắt mạch lại thở dài: "Lúc nhỏ cháu bị thiếu dinh dưỡng, nên khi lớn có chút ảnh hưởng đến thân thể, bất quá không phải vấn đề gì lớn, hiện tại chú ý đến thức ăn mỗi ngày là được."

Bùi Yến nhăn mi lại, thiếu dinh dưỡng, lúc nhỏ đến tột cùng là Hoa Cẩm đã trải qua những ngày tháng như thế nào?

"Đầu gối cô ấy lúc trước bị thương, hiện tại mỗi lần trời mưa, liền rất dễ đau nhứt, bác sĩ xem giúp cô ấy." Bùi Yến nói: "Hiện tại còn trẻ mà đã như vậy, đợi về sau lớn tuổi không biết còn khổ bao nhiêu?"

Bác sĩ Lâm đứng lên, liếc Bùi Yến một cái: "Cậu tránh xa một chút, đỡ vướng tay chân."

Hoa Cẩm vén váy mình lên, chỉ lộ ra đầu gối, Bùi Yến đứng ở phía sau cô, thuận tay giúp cô đè lại biên váy.

Bác sĩ Lâm kiểm tra một lát, biểu tình nghiêm túc nhìn Hoa Cẩm: "Vết thương này của cháu, là sau một tai nạn nghiêm trọng lưu lại?"

Hoa Cẩm không ngẩng đầu nhìn Bùi Yến, chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái.

"Vết thương này hẳn đã có hơn sáu năm, mãi đến giờ vẫn còn di chứng là vì lúc trước trị liệu không tốt." Bác sĩ Lâm đã gặp qua rất nhiều người bệnh, cùng không có ý định muốn hỏi nguyên nhân bị thương: "Cháu còn trẻ, phải yêu ý thân thể mình, hiện tại đầu gối đã như thế, về sau chỉ sợ là đi đứng khó khăn."

Sắc mặt Bùi Yến trắng bệt, đưa tay lên vai Hoa Cẩm chấn an: "Cho nên mới nhờ ngài xem giúp, có thể trị khỏi được không?"

"Đừng tâng bốc tôi quá đà." Bác sĩ Lâm nói: "Bệnh này không phải trị một hai ngày là hết, trước tiên tôi cho cháu mấy phương thuốc, cùng thuốc dán do tôi làm, khi nào hết thuốc thì lại đến chỗ tôi khám lại."

"Cảm ơn." Hoa Cẩm nhẹ nhàng cảm tạ.

"Bác sĩ như cha mẹ, các người con trẻ nên trân quý thân thể mình, chính là phương thức cảm tạ tốt nhất đối với chúng tôi." Bác sĩ Lâm nhìn Hoa Cẩm nói: "Chân này của cháu, không thể để nhiễm lạnh, cũng không thể gặp mưa, chú ý đừng mang vật nặng, tốt nhất là nên tắm nước ấm, bằng không sẽ rất đau đấy."

"Tôi nhớ kỹ." Hoa Cẩm ngoan ngoãn gật đầu.

"Chờ sau hai lần trị liệu, tôi sẽ châm cứu cho cháu." Bác sĩ Lâm thực sự vừa lòng với thái độ của Hoa Cẩm, vì thế nói: "Hảo hảo ăn thêm đồ bổ, cho có chút da chút thịt."

Tuy rằng không phải châm chọc, nhưng nghe lời này của bác sĩ, Hoa Cẩm tự cảm thấy chột dạ.

Bác sĩ Lâm đem thuốc dán cùng thuốc uống đưa cho Bùi Yến: "Cậu nhớ chăm sóc cô ấy tốt vào, nhớ đừng để cô ấy vận động nhiều, không nhỡ bị thương lần thứ hai, thì rất phiền toái."

Bùi Yến nhớ kỹ lời bác sĩ Lâm dặn, thuận tiện còn xu luôn cái máy mát xa chân của nhà ông, nên liền bị bác sĩ Lâm đuổi ra ngoài.

Ngồi trong xe, Bùi Yến nhìn đầu gối Hoa Cẩm chằm chằm: "Bác sĩ Lâm nói, em không thể vận động quá nhiều, đừng để bị thương lần thứ hai, có hiểu không?"

Hoa Cẩm: "Cho nên?"

"Cho nên em có nên hay không suy xét việc chuyển nhà? Hoặc là đùi vàng này sẽ làm phương tiện đi lại đưa rước em mỗi ngày?" Bùi Yến ho khan một tiếng: "Đùi vàng của em không chỉ có xe, mà còn có rất nhiều nhà cửa."

"Mỗi ngày đưa rước thực sự rất phiền toái, hơn nữa lãng phí không đáng." Hoa Cẩm lắc đầu: "Tính tiền phí đưa đón đi lại, thì mỗi tháng có thể ăn một phần tôm hùm."

"Vậy em đổi chỗ, dù sao chỗ ở hiện tại chỉ là nhà thuê."

"Tạm thời không đi được, về sau nếu anh cầu hôn tôi, thì tôi mới có thể chiếm mấy tiện nghi này." Hoa Cẩm lắc đầu: "Chúng ta hiện tại chỉ mới thử yêu đương, sớm như vậy dọn qua, thực sự sẽ biến tôi thành gái nghèo thích treo cao."

Bùi Yến suy tư nói: "Em là đang nhắc nhở tôi, nhanh nhanh cầu hôn em?"

Như vậy thì quá nhanh, phụ nữ hiện đại chỉ thích yêu đương, đang tự do tự tại sao phải chui đầu vào mộ phần của hôn nhân?

"Không phải, tôi không có ý đó." Hoa Cẩm quay đầu qua: "Tôi nói vậy là để anh phân biệt được, tôi không phải là người nghèo không có mỹ đức!"

Bùi Yến nhướng mày nhìn cô: "Nhưng tôi nghĩ em vẫn nên chuyển qua, nhà em hiện tại nhỏ như vậy, thật rất bất tiện."

"Đồ lưu manh, anh đừng nghĩ nhiều nữa." Mới xác định quan hệ được vài giờ, đã rủ con người ta ở chung, dù anh lớn lên có đẹp như thế nào, cũng không thể muốn làm gì thì làm.

Bùi Yến: "..."

Anh lưu manh chỗ nào dạ? Anh chỉ lo lắng cô là con gái một mình, sống một nới thiếu thốn như vậy bất tiện thôi mà?

Cô gái này đúng là không chịu nói lý gì hết.

Đưa Hoa Cẩm đến dưới sân chung cư, Bùi Yến nắm tay cô lại nói: "Nhớ phải thoa thuốc đúng giờ."

"Tôi biết." Hoa cẩm gật gật đầu: "Nhất định không quên."

"Buổi tối tôi sẽ gọi video giám sát, em đừng có lười biếng đấy."

Hoa Cẩm tiếp tục gật đầu, còn không phải muốn tìm lý do nói chuyện video với cô?

Bùi Yến ngẩng đầu nhìn tòa chung cư cũ kỹ, thờ dài: "Buổi tối nhớ đóng kỹ cửa sổ, không được tùy tiện mở cửa cho người lạ."

"Dạ dạ dạ, Bùi thúc thúc, tôi đều nhớ rõ." Hoa Cẩm cười tủm tỉm gật đầu.

"Vậy, tôi đi nha?" Bùi Yến tiếc nuối rời tay Hoa Cẩm, trước kia không phát hiện, nắm tay cô lại thoải mái như vậy.

"Uhm." Hoa Cẩm phất tay chào tạm biệt.

Bùi Yến yên lặng nhìn Hoa Cẩm, cô gái lạnh lùng này, nửa điểm tiếc nuối cũng không có. Anh cuối đầu, hôn nhẹ lên trán cô một cái: "Ngày mai tôi đến đón em." Nói xong, xoay người rời đi, thập phần có khí thế.

Chỉ là, lỗ tai anh đã ửng hồng, bán đứng hoàn toàn hành động của mình.

Hoa Cẩm nhìn bóng dáng Bùi Yến rời đi, thật lâu sau mới vỗ vỗ lên mặt nóng của mình, quay đầu phát hiện phía sau mình đã có ba người đang hóng chuyện.

Cô: "..."

Những người này ăn cơm chiều xong không có chuyện gì làm, đều đến xem náo nhiệt?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro