Chương 43: hợp rồi
"Tìm đàn ông không chỉ nên xem mặt, còn phải tính đến cảm giác nữa." Hoa Cẩm trầm mặc vài giây, cười nói: "Anh chỉ có một, tôi có thể đi đâu tìm người giống anh, hơn nữa làm sao có thế tốt hơn anh được."
Những lời này tuy rằng đang khen tặng chính mình, nhưng Bùi Yến lại thấy trong lòng thêm khó chịu, anh cười lạnh một tiếng: "Xem ra cô cũng biết tôi là người đàn ông tốt, chỉ có thể nhìn mà không với tới được."
"Dạ dạ dạ." Hoa Cẩm gật đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Anh là mây trắng trên bầu trời, tôi là người trên mặt đất, không dám mơ tưởng."
Bùi Yến há miệng thở dốc, rõ ràng là anh định chọc ghẹo cô, nhưng cô lại chẳng để ý chúc nào, rốt cuộc những lời muốn nói đều không nói nên lời.
Cô căn bản không để anh vào mắt.
Sau khi nhận thức được vấn đề này, Bùi Yến bất giác lạnh từ đầu đến chân. Tay anh gắt gao nắm lấy tay lái, biểu tình đạm mạc nhìn về phía trước, không mở miệng nói chuyện nữa, trong xe trở nên yên tĩnh lạ thường.
Đến xa lộ, Bùi Yến nghiêng đầu nhìn Hoa Cẩm, thấy cô đang dựa vào ghế nhắm mắt, không biết là đã ngủ hay đang chợp mắt.
Bùi Yến thu hồi tầm mắt, tăng độ ấm trong xe lên một chút.
Xe chạy đến khu nhà Đàm Viên, Bùi Yến mới mở miệng kêu Hoa Cẩm: "Hoa Cẩm, đến rồi."
Hoa Cẩm mở mắt ra, ánh mắt trong trẻo, không thấy nửa phần buồn ngủ. Cô nhìn Bùi Yến, hai mắt cong thành hình trăng non: "Cảm ơn."
"Xuống xe thôi." Bùi Yến không nhìn cô, rời xe đi xuống cốp xe lấy bánh kem đưa cho Hoa Cẩm: "Việc khám đầu gối của cô, tôi sẽ gọi điện thoại hẹn trước."
"Được." Hoa Cẩm nhận lấy bánh kem: "Hẹn gặp lại."
"Lần sau gặp lại." Nhìn Hoa Cẩm rời đi, Bùi Yến dựa vào xe, nhìn mấy cuộc gọi nhỡ trong di động, nhắn lại một tin: "Có chuyện gì?"
Tới chỗ hẹn với Dương Thiệu Bùi Yến thấy Trần Giang đang trốn một góc chơi trò chơi, không để ý đến cậu ta, đối Dương Thiệu nói: "Cậu không cần mỗi lần phát sóng trực tiếp trò chơi đều kêu tôi đến."
"Bùi Ca, lần này chính là hai nhà chúng ta hợp tác, phải thử nghiệm trước, cũng nhân cơ hội tuyên truyền một chút." Dương Thiệu chỉnh màn ảnh cho Bùi Yến: "Vẫn theo quy tắc cũ, chỉ cần lộ tay là được."
Gần mấy năm nay, Dương Thiệu thường xuyên phát sóng trực tiếp một chút trò chơi, coi như tạo danh tiếng cho mình. Hội có tiền thường rất thích mấy đại, nhị phú chơi trò này, nên sẽ sinh lòng hiếu kỳ.
Trong giới Bùi Yến được hoan nghênh nhất, bởi vì âm thanh của anh dễ nghe, tay đẹp, nhưng đến nay chỉ mời phát sóng trực tiếp được hai lần.
"Account marketing bên kia cũng đã chuẩn bị tốt, lần này phát sóng trực tiếp tương đối có nhiều người chú ý." Dương Thiệu mở máy tính ra: "Đáng tiếc lần này phát sóng không có thông báo trước, nên một số lượng fan săn thưởng bị giảm vì không biết tin."
Đôi khi để thu hút thị trường, cậu sẽ hào phóng mà đề thưởng những người chiến thắng, như vậy sẽ tạo nhiều tiếng vang hơn.
Hai lần phát sóng trực tiếp, rất nhiều người đã được Bùi Yến thưởng cho vài vạn, chút tiền ấy đối với bọn họ mà nói, cũng không tính là gì, nhưng đối với nhiều người mà nói, con số này không phải là nhỏ.
Nghe được Dương Thiệu trêu ghẹo mình, Bùi Yến nhíu mày, cầm chuột không nói gì.
Vào nhà Đàm Viên làm khách, Hoa Cẩm được Cao Thục Lan múc canh gà cho ăn, cô thoải mái nằm trên ghế sô pha, thấy Đàm Khánh lại bưng trái cây đặt lên bàn, nhịn không được nói: "Chú Đàm, dì Cao, các người là không phải dưỡng đồ đệ, mà là dưỡng heo nha."
"Có heo nhà ai như vậy không? Nuôi mãi không thấy thịt?" Cao Thục Lan đẩy đầy mũi kính lão của mình, thời trẻ dùng mắt quá độ, hiện tại chỉ có thể duy trì được 60 phần trăm thị lực: "Gần đây con gầy đi nhiều quá, có phải là công việc nhiều quá không?"
"Không đâu, không tính là quá bận." Miệng thì nói Đàm Khánh đem cô nuôi thành heo, nhưng tay lại rất thành thật, nhịn không được lấy một miếng dưa lên ăn.
"Con còn trẻ, phải biết chăm sóc sức khỏe." Cao Thục Lan mở Ti vi, bên trong là chương trình phóng sự, ngày thường bà cũng hay xem tin tức giải trí.
Hôm nay chương trình cũng khá thú vị, chính là một cụ già lỡ quẹt vào chiếc siêu xe, nhưng chủ nhân siêu xe lại tốt tính, không cần cụ già bồi thường. Nhưng ngược lại cụ già lại tức giận, cảm thấy chủ xe coi thường ông, một hai nháo nhào đồi bồi thường, vì thế sự việc này được đưa lên tin tức.
"Người chạy xe sang thường khi dễ người khác, không tuân thủ luật giao thông, đụng phải xe khác yêu cầu bồi thường chỉ là chuyện bình thường, ông cụ này khăng khăng đồi bôi thường quả thật chưa nghe qua bao giờ." Cao Thục Lan nhìn ông cụ đem tiền bồi thường, nhịn không được cảm khái: "Hoa Hoa, đài này tin tức cực kì thú vị, toàn đưa những tin đời thường đặc biệt cho mình xem. Bất quá, chủ nhân siêu xe tốt tính như vậy, thật đúng là khó gặp."
Hoa Cẩm: "Con đã thấy qua."
"Con gặp qua rồi?" Cao Thục Lan kinh ngạc nhìn Hoa Cẩm: "Trên đời này thực sự có người như vậy?"
Hoa Cẩm cười cười: "Đúng vậy."
Khi đó cô đến thành phố chưa đầy một tháng, làm nhân viên bưng bê cho tiệm cơm, giữa trưa giúp ông chủ đưa cơm hộp, xe đạp bị hỏng phanh làm cô té nhào vào chiếc xe siêu thời thượng đang dựng bên đường.
Tuy rằng cô mới lên thành phố, nhưng cũng nghe nhiều người trong quán kể qua, loại xe này cực kỳ sịn, rất nhiều người cả đời không kiếm được nhiều tiền như vậy để mua.
Cô từ dưới đường đứng dậy, nhìn trên xe đã bị cô đụng trầy, cả người như bị sét đánh. Cô ngồi xổm dưới đất, sửng sốt một hồi lâu, cố gắng lau đi vết trầy, tay chân bủn rủn chờ chủ xe trở lại.
"Này, cô ngồi xổm ở đây, là chuẩn bị ăn vạ?" Cửa sổ xe bỗng nhiên mở ra, một cái đầu ló ra xem xét.
Cô sợ đến mức nước mắt không dám rơi xuống, liên tục lắc đầu: "Tôi không ăn vạ, tôi nhất định sẽ bồi thường, đừng báo cảnh sát bắt tôi."
"Cô... muốn đền?" Người kia đem cô đánh giá một lượt, cau mày nói: "Cô bao nhiêu tuổi?"
"Mười bảy... mười tám!" Cô không dám nói cho người ta biết mình chưa đủ tuổi: "Tôi mười tám."
"Cầm đi." Người trong xe nhét khăn giấy vào tay cô: "Lau khô mặt đi, người ta không biết còn tưởng tôi khi dễ cô đó."
Cô cầm khăn giấy không dám nói lời nào.
"Cô có phải là que diêm ngốc nghếch hay không? Biết không đền nổi, còn không nhanh nhanh chân chạy đi, đứng ngốc ở đây làm gì?" Người nọ xua tay: "Đi đi, tôi không khi dễ trẻ em."
Cô lắc đầu: "Tôi nhất định bồi..." lời còn chưa nói xong, chiếc xe kia đã khởi động máy mà chạy mất, cô ngơ ngác một hồi, nhớ kỹ bảng số xe.
Nhớ tới chuyện mấy năm trước, trên mặt Hoa Cẩm mang theo nụ cười: "Khi đó con sợ hết hồn, còn cho rằng mình sẽ bị chủ xe làm khó dễ, không nghĩ đến đối phương lại chửi con ngốc, đã biết không đền được mà không chịu chạy đi."
Nghe Hoa Cẩm kể xong, trong lòng Cao Thục Lan thập phần khó chịu, khi đó Hoa Cẩm còn nhỏ, đã gặp phải sự tình này, không biết đã sợ hãi bao nhiêu. May mắn gặp người hảo tâm, bằng không...
"Cũng may gặp người thiện tâm, may mắn, may mắn..." Cao Thục Lan thầm may mắn, lại bất đắc dĩ đau lòng nhìn Hoa Cẩm: "Hoa Hoa, sau hai tháng nữa là con đã 25 tuổi, thực sự không muốn tìm người chiếu cố mình sao?"
"Dì Cao, con hiện tại không lo ăn không lo mặc, đâu cần tìm bảo mẫu chiếu cố, tốn nhiều tiền lắm." Hoa Cẩm xua tay: "Vẫn là để sau đi."
"Con biết rõ ta không phải nói ý đó." Cao Thục Lan bị Hoa Cẩm chọc cười: "Được rồi, không muốn liền không cần gấp."
"Dì Cao, sự nghiệp Thục thêu còn chưa có lớn mạnh, còn đâu có tinh thần yêu đương." Hoa Cẩm ôm lấy canh tay của Cao Thục Lan: "Đàm Viên sau khi chia tay Tào Diệc, hiện tại vẫn chưa gặp gỡ người nào mới, con thấy dì nên suy xét chuyện của cậu ấy trước thì hơn."
Bạn bè là để dẫm đạp lên nhau, Hoa Cẩm kiên quyết bán đứng Đàm Viên trong trường hợp này.
"Hoa Hoa!" Đàm Viên từ trong phòng bếp đi ra, nghe thấy Hoa Cẩm đang hãm hại mình, liền nhào qua cắn xé: "Tớ sẽ bốp chết cậu."
"Đừng đừng đừng!" Hoa Cẩm che mặt lại: "Tớ sai rồi, sai rồi!"
Nhìn hai đứa nhỏ đùa giỡn đến vui vẻ, Cao Thục Lan bất đắc dĩ lắc đầu, ghét bỏ đem hai đứa ném sang một bên: "Muốn nháo thì vào phòng nháo, đừng làm phiền ta xem ti vi."
Phát sóng trực tiếp kết thúc, Dương Thiệu mở tay nghe ra, quay đầu nói với Bùi Yến: "Bùi ca, lần này không thấy anh nhiệt tình gì hết."
Bùi Yến lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu: "Không có việc gì tôi đi trước đây."
"Đừng đi vội, cũng đã tối rồi, chúng ta ăn cơm chung đi. Nhà anh cũng đâu có ai, trở về sớm làm chi." Dương Thiệu vừa nói ra khỏi miệng, liền biết mình nói sai, nhanh chóng đánh qua chuyện khác: "À em còn chưa hỏi, Bùi ca, anh với Hoa Cẩm rốt cuộc là có quan hệ gì vậy?"
Lời mới nói ra này, Dương Thiệu còn thấy mình nói sai hơn, nhìn sắc mặt tối đen của Bùi Yến, cậu sợ đến mức lùi về phía sau hai bước: "Bùi, Bùi ca?"
"Tôi về đây." Bùi Yến không thèm để ý đối phương, xoay người ra cửa.
"Dương Thiệu, ngươi bị thiếu muối hay sao mà hỏi như vậy?" Trần Giang vừa thấy Bùi Yến rời đi liền lên tiếng: "Người có mắt đều nhìn ra được, Bùi tiên sinh có tình cảm với Hoa Cẩm. Hoa Cẩm hôm nay hẹn hò cùng người đàn ông khác, đương nhiên tâm tình anh ta sẽ không vui."
"Hoa Cẩm với Bùi ca, không phải là bạn bè?" Dương Thiệu có chút phát ngốc, lúc trước cậu đi câu cá với Bùi ca, có hỏi anh ấy là có thích Hoa Cẩm không, câu trả lời là không kia mà.
"Không thể đi, Bùi ca cũng đã nói, không có thích Hoa Cẩm."
"Lời đàn ông nói, cậu cũng tin hả?" Trần Giang ngồi chéo chân, bộ dáng như cao nhân đắc đạo: "Tôi dám cá, là hai người họ không phải quan hệ bạn bè bình thường. Mạnh ca, anh nói có phải hay không?"
"Cái gì?" Mạnh Đào đang chơi trò chơi ngẩng đầu nhìn: "Hai người nói gì? Bùi tiên sinh cùng Hoa Cẩm, không phải đang yêu nhau?"
Dương Thiệu: "..."
Chẳng lẽ chuyện Bùi ca thích Hoa Cẩm ai cũng biết, chỉ mình cậu không biết?
Sinh thần của bà ngoại Dương Thiệu chỉ còn ba ngày nữa là tới, sau khi hoàn thành xong bình thêu, Hoa Cẩm cùng Đàm Viên mới chính thức thở phào.
Tìm được một cái hộp gỗ được điêu khắc tinh tế bỏ vào, Hoa Cẩm lại chuẩn bị bao gói quà và túi đựng.
Đàm Viên nói: "Chờ này sau cậu nổi danh, mấy thứ này sẽ có giá trị liên thành."
"Lúc tớ nằm mơ, cũng hay mơ như vậy." Hoa Cẩm duỗi tay gõ gõ trán Đàm Viên: "Ban ngày ban mặt, đừng có nằm mơ."
Đàm Viên che đầu lại: "Nếu có thể biến giấc mơ thành sự thật, như vậy tớ sẽ cầu ông trời ban cho mình một vị soái ca lắm tiền nhiều của..."
"Viên Viên..." Một giọng nam đột nhiên vang lên, Đàm Viên bị kéo về hiện thực, cô xoay người lại nhìn, cảm thấy ông trời trừng phạt mình vì dám mơ mộng hão huyền.
Một đoạn thời gian không thấy, Tào Diệc nhìn gầy đi nhiều, áo sơ mi trên người nhăn nhít, thoạt nhìn thật nghèo túng đến đáng thương: "Viên Viên, em có thể nói chuyện với anh một chút không?"
"Chúng ta có gì để nói?" Đàm Viên quay đầu đi: "Tào Diệc, chúng ta đã kết thúc, đừng có chật vật làm khó xử nhau như vậy."
"Em cứ tiếp tục làm những gì em muốn, chúng ta không thể quay trở lại sao?" Tào Diệc đi đến gần Đàm Viên, Hoa Cẩm ngăn trước mặt hắn: "Tào tiên sinh, có gì thì từ từ nói chuyện, đừng đến gần bạn tôi như vậy."
Tào Diệc trợn mắt nhìn Hoa Cẩm: "Hoa Cẩm, chính cô chia rẽ tôi và Viên Viên, cô có thấy vui vẻ không?"
Hoa Cẩm nhìn hắn không nói lời nào.
"Tào Diệc, anh còn không rõ sao, tôi và anh chia tay không phải do người khác, mà bởi vì anh." Đàm Viên sợ Tào Diệc nổi điên tổn thương đến Hoa Cẩm, nên kéo Hoa Cẩm lui về phía sau vài bước: "Chúng ta đều là người, dựa vào cái gì mà anh muốn tôi phải theo quyết định của anh. Cái gì anh cũng cho mình là đúng, anh không cảm thấy mình quá buồn cười sao? Lựa chọn là ở tôi quyết định, làm việc gì cũng là chuyện của tôi, không tới phiên anh nguyện ý cho tôi làm hay không."
"Viên Viên, kia không giống nhau..."
"Không có Viên Viên hay cá viên chiên gì ở đây hết." Đàm Viên cười trào phúng: "Nói đến cùng, thì anh vẫn muốn tôi lệ thuộc vào anh mà thôi."
Bị Đàm Viên nói nặng lời như vậy, Tào Diệc không cam lòng nói tiếp: "Viên Viên, em một lòng che chở cho Hoa Cẩm, có biết hay không cô ta đã sớm tìm một người đàn ông có tiền? Chỉ có em ngây ngốc xem cô ta là bạn tốt, không chừng còn bị cô ta phía sau cười nhạo. Chờ cô ta gả vào hào môn, em không có tiền không có sự nghiệp không có gia đình, chẳng lẽ muốn dựa vào nghề này sống cả đời hay sao?"
Hoa Cẩm: "..."
Tào Diệc này tại sao lại ghét cô như vậy chứ? Sao lúc nào cũng tạt nước bẩn lên người cô?
"Hoa Hoa nếu thật sự được gả vào hào môn, tôi còn vui mừng không kịp." Đàm Viên lôi kéo tay Hoa Cẩm: "Chờ cậu ấy có tiền, tôi liền có thể cùng nhau hưởng phúc, có cái gì không tốt."
"Em... em..." Tào Diệc tức giận đến mức không nói nên lời: "Tốt, rất tốt, hóa ra trong mắt em, bao nhiêu năm tình cảm của chúng ta không thể sánh bằng một người bạn sắp được gả vào hào man, rốt cuộc tôi đã nhìn rõ bản chất của em rồi."
"Nhìn thấu thì cứ nhìn đi." Đàm Viên mệt mỏi xua tay: "Tôi chính là người như vậy, làm anh thất vọng rồi."
Tào Diệc như người mất hồn nhìn Đàm Viên, mấy năm tình cảm, nay phải đi đến mức này, trong lòng hắn cực kỳ khó chịu. Chính hắn cũng rõ ràng, Đàm Viên sẽ không bao giờ trở lại bên cạnh hắn nữa.
Suy nghĩ đến đây, ánh mắt Tào Diệc đỏ ngầu oán hận nhìn Hoa Cẩm: "Hoa Cẩm, cô có ngày sẽ gặp báo ứng."
"Đừng ở đó nói hươu nói vượn nữa!" Đàm Viên cầm quyển sách nện lên mặt Tào Diệc: "Đi đi, về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."
"Viên Viên, không cần em mắng, tôi sẽ tự mình đi." Tào Diệc trốn quyển sách sắp nện vào mặt hắn lần hai, hắn khom lưng nhặt quyển sách lên nói: "Viên Viên, em sẽ hối hận."
"Hoa Cẩm." Tào Diệc cười lạnh nhìn Hoa Cẩm: "Người phụ nữ có dã tâm như cô, cả đời đừng mong tìm được chân ái, cô cứ chờ xem."
Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại mà rời đi.
"Hoa Hoa, cậu đừng nghe hắn nói bậy bạ." Đàm Viên cầm tay Hoa Cẩm, vội nói: "Cậu lớn lên xinh đẹp như vậy, lại có tài mạo, làm gì không có đàn ông thích cậu? Loại đàn ông thúi mở miệng ra chẳng có gì tốt đẹp, chúng ta đừng để ý đến hắn."
"Tớ đương nhiên sẽ không để ý hắn." Hoa Cẩm nhéo gương mặt Đàm Viên nói: "Chỉ cần không ảnh hưởng đến tâm tình của cậu liền hảo."
"Cậu..." Nghe Hoa Cẩm nói vậy, Đàm Viên vừa muốn khóc vừa muốn cười, rõ ràng là cô làm liên lụy Hoa Cẩm, mới hại cậu ấy phải nghe người khác chửi mắng, nhưng trái lại cậu ấy còn an ủi cô.
Trong lòng thực sự cảm động, hốc mắt cô cũng ửng hồng, duỗi tay ra ôm Hoa Cẩm: "Hoa Hoa, nếu cậu là đàn ông, nhất định tớ sẽ gả cho cậu, trên thế giới này không có người đàn ông nào sánh được với cậu."
"Làm gì có người đàn ông nào thơm mềm như tớ?" Hoa Cẩm biết Đàm Viên đang rất khổ sở trong lòng, liền duỗi tay ra ôm lấy đối phương an ủi: "Không có việc gì, không có việc gì, để qua một thời gian nữa, sẽ có người đàn ông tốt chờ cậu."
Đàm Viên dựa vào vai Hoa Cẩm, lệ ướt hết vai áo, nức nở nói: "Hoa Hoa, cảm ơn cậu."
"Cậu ấy, mạnh miệng như mềm lòng." Hoa Cẩm nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng Đàm Viên, ngữ khí ôn nhu nói: "Chúng ta là bạn tốt, có gì mà phải cảm ơn."
"Cái kia..." Dương Thiệu cùng Trần Giang đẩy cửa ra, nhìn hai người con gái đang ôm nhau, đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía sau.
Lần này là sừng con gái?
Bùi Yến nhìn Hoa Cẩm đang ôm cô gái khác, mặt mày đều là nhu tình bộ dáng, nhịn không được tái mặt.
Tác giả có lời muốn nói: Bùi Yến: Sinh ra là đàn ông, ta có cái gì sai?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro