Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42: Toan rồi

Trần Giang vừa bước vào quán cà phê, nội tâm liền khiếp sợ. Đây là một cửa hàng nổi tiếng, bởi vì giá cả đắt đỏ, nên rất nhiều cặp đôi thích vào đây hẹn hò, chụp ảnh.

Thỉnh thoảng cậu đi tán gái, cũng đem em gái đi theo, mấy cô gái thích chụm vào một nhóm mà chụp hình sống ảo. Lần trước tham dự buổi tiệc kia, Bùi Yến ra mặt vì Hoa Cẩm, làm mọi người rất tò mò, hiện giờ anh ta còn không thèm nhìn mặt người nhà họ Từ.

Rất nhiều người tò mò thân phận Hoa Cẩm, không biết cô có bản lĩnh gì, có thể làm Bùi Yến mê mệt như vậy. Trần Giang cũng cảm thấy, Hoa Cẩm là một cô gái lợi hại. Bùi Yến tính tình quỷ dị, mà có thể làm anh ta chao đảo si mê, cố ý an bài những danh thêu nổi tiếng để cô gặp mặt, còn bắt đầu giúp đỡ môn nghệ thuật truyền thống gì đó.

Không ngờ cô gái làm Bùi Yến si mê không biết đông nam tây bắc, hiện tại đang hẹn hò cùng người khác, còn chính thức công khai tại một nơi nổi tiếng thế này!

Đây mới chính là nhân tài, dám làm Bùi Yến nổi điên, cấm một cái sừng thật là to trên đầu anh ta.

Bởi vậy mới nói, ông trời đúng là công bằng, cho một người tài phú cùng tướng mạo, còn không quên tặng cho anh ta thêm một cái sừng ha ha.

"Thực trừng hợp." Hoa Cẩm nhìn Trần Giang đang ôm một cô gái xinh đẹp, cũng không lên tiếng mời đối phương ngồi cùng.

Hai người khách khí vài câu, Trần Giang cố tình chọn một chỗ ngồi gần Hoa Cẩm để nghe ngóng tình hình, chính thức biến bạn gái đi theo mình thành đồ trang trí, móc điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho anh trai cậu, bảo anh mình lại xem Bùi Yến bị cắm sừng thế nào. Chính là anh trai cậu không quản được miệng, đem tin nhắn chia sẻ cho bà con anh em Mạnh Đào.

"Không nghĩ tới Hoa tiểu thư cùng Trần nhị thiếu gia có quen biết." Mark dùng khăn lau tay, thuận miệng nói.

"Mấy tháng trước, có nhận một kiện đồ thêu cho Dương tiên sinh, nên cũng có quen biết." Hoa Cẩm tiếp tục cúi đầu chọc bánh kem.

Mark khẽ cười một tiếng: "Mạo muội hỏi một câu, không biết Hoa tiểu thư có người yêu chưa?"

Tay đang chọc bánh kem hơi khựng lại, Hoa Cẩm ngẩng đầu: "Mark tiên sinh đây là có ý gì?"

"Váy áo lần này chúng ta hợp tác có tên là Mộng." Mark hơi mỉm cười: "Thiếu nữ thích mộng đẹp, lại thích ngọt ngào, nếu Hoa tiểu thư có người yêu, có thể sẽ dễ nắm bắt cảm xúc hơn."

Hoa Cẩm cười ra tiếng: "Không biết vì sao, mà rất nhiều phái nam đều nghĩ, thiếu nữ thường mộng mơ đến tình yêu. Nhưng theo tôi nghĩ, thiếu nữ đâu chỉ biết đến tình yêu, còn có rất nhiều thứ khác, ví dụ như đồ vật xinh đẹp, cuộc sống nhân sinh, thế giới thần kỳ, hoặc là tự do tự tại..."

Tự do tự tại?

Mark trầm mặc một lát, cười nói: "Nghe Hoa tiểu thư nói, làm tôi cũng ngạc nhiên, cũng như được khai thông một vấn đề mới."

Anh buông khăn tay xuống, đưa tay muốn bắt tay Hoa Cẩm: "Cảm ơn Hoa tiểu thư đã nhắc nhở."

"Mark tiên sinh khách khí." Hoa Cẩm nhìn bàn tay trước mắt, khớp xương rõ ràng, bảo dưỡng rất khá, ngón trỏ còn đeo một chiếc nhẫn đơn giản, đơn giản đến mức không giống như anh ta là một nhà thiết kế thời trang. Cô vươn tay bắt tay một chút, liền buông ra nói: "Này chỉ là suy nghĩ cá nhân, hy vọng không làm ảnh hưởng đến linh cảm của Mark tiên sinh."

"Linh cảm có đôi khi chính là trong lúc nói chuyện mà ra, tôi cảm thấy váy này hẳn là nên sửa lại một chút." Mark nói: "Mộng không nên chỉ thuộc về thiếu nữ, mà thuộc về tất cả mọi người. Váy này tôi muốn không chỉ có phá nữ yêu thích, mà cũng muốn phá nam mong muốn mặc vào cho người phụ nữ của mình."

"Tôi thực sự mong chờ." Hoa Cẩm mỉm cười: "Với năng lực của Mark tiên sinh, nhất định sẽ không làm mọi người thất vọng."

Nhìn Hoa Cẩm cùng Mark bắt tay, lại nhìn nhau cười, Trần Giang cảm thấy trên đầu Bùi Yến không phải chỉ mọc một sừng, mà là rất nhiều sừng. Anh móc di động ra, điên cuồng chia sẻ hiện trường cho Mạnh Đào biết.

Trương Giang không phải sông lớn: Đào tử, Hoa tú sư đối với Mark cười mười lần, còn bắt tay! Chúng ta không nên ở gần Bùi Yến quá, lỡ như anh ta giận cá chém thớt thì chúng ta thật là khổ.

"Mạnh Đào, di động cậu sao réo liên túc vậy? Chẳng lẽ là bạn gái gọi cậu về hả?" Dương Thiệu chỉnh lại mũ, đem gậy đánh golf đưa cho người nhặt bóng, còn mình đứng chống nạnh nói: "Không nhiệt tình, không chơi nữa."

"Không có việc gì." Mạnh Đào miễn cưỡng duy trì nụ cười, nhìn Bùi Yến cách đó không xa: "Tôi với anh đi uống nước." Chẳng lẽ anh nói với Dương Thiệu, rằng có người cung cấp tin bạn gái Bùi Yến cùng người đàn ông khác hẹn hò?

Hai người đi xuống khu nghỉ ngơi, Dương Thiệu đem mũ ném một bên, treo kính răm lên áo: "Cậu cũng đừng quá nóng nảy, thời điểm phụ nữ làm nũng, cũng nên cho đối phương một chút ngọt, ngay cả tin nhắn cũng không coi, thì thật hơi quá. Phụ nữ là để yêu thương, là cần chúng ta che chở."

Mạnh Đào cười gượng, trong lòng vô số lần chửi Trần Giang nhiều chuyện: "Thực sự rất phiền, mặc kệ cô ấy đi."

"Chậc chậc chậc." Dương thiệu lắc đầu: "Đàn ông á, thật không có mấy người tốt đẹp."

Mạnh đào: "..."

Người nên nói câu này phải là phụ nữ mới đúng chứ?

Đang tiếc Trần Giang nhắn tin nhiều mà không thấy đối phương trả lời, tức quá gọi điện thoại luôn.

Mạnh Đào nhìn chằm chằm màn hình di động hiển thị tên người gọi, định ấn phím không nghe. Nhưng đối diện ánh mắt thích xem náo nhiệt của Dương Thiệu, anh phải cắn răng mà bắt máy.

"Mạnh ca, Bùi Yến mọc sừng dài tới chân rồi ha ha."

Giọng điệu vui sướng khi thấy người gặp họa, Mạnh Đào run run tay, không cần thận bấm nhầm nút mở loa ngoài.

"Để tôi nói cho anh biết, tên Mark kia thật sự biết làm phụ nữ vui vẻ, Hoa tú sư bị anh ta chọc đến mức vừa nói vừa cười, cười không ngừng. Đáng tiết Bùi Yến tuy có tiền, lớn lên cũng đẹp trai, nhưng so với thủ đoạn tán gái của Mark..."

Mạnh Đào nhanh cắt đứt di động, nhìn Dương Thiệu cười xòe: "Trần Giang lại nói bậy."

"Nói bậy gì đó?" Bùi Yến đứng ở phía sau, gương mặt tuấn mĩ không chút biểu tình.

Dương Thiệu cùng Mạnh Đào đồng thời sợ hết hồn, hai người vội lắc đầu: Không, không có gì."

Di động lại vang lên lần nữa, Mạnh Đào nhìn di động, hối hận vừa rồi chỉ tắt máy mà không đạp hư cái điện thoại kia.

"Nghe đi." Bùi Yến nhận lấy khăn lông từ người phục vụ: "Tôi thật sự hứng thú với lời nói bậy của Trần Giang."

Ánh mắt Bùi Yến như lưỡi dao, làm Mạnh Đào run rẩy bấm phím nghe.

"Sao lại tắt máy giữa chừng?" Trần Giang đang cao hứng hóng chuyện, căn bản không biết người nghe máy có muốn nghe hay không: "Đây chính là một cơ hội tốt ngàn năm có một, Bùi Yến bị cắm sừng dài tới chân rồi, việc này truyền ra, chúng ta đủ thảo luận hơn một năm đó."

"Cậu đang ở đâu?" Bùi Yếu rũ mí mắt, biểu tình vô cùng bình tĩnh.

"Mạnh ca, giọng anh sao lại giống..."

"Tôi không phải Mạnh Đào, tôi là Bùi Yến."

"Bùi Bùi Bùi... Bùi tiên sinh?!" Trần Giang suýt căn lưỡi của mình: "Sao di động của Mạnh ca lại trong tay anh?"

"Vấn đề này không quan trọng, cậu chỉ cần nói cho tôi biết, hiện tại cậu đang ở đâu." Bùi Yến tiếp nhận ly nước của người phục vụ, ngậm cục đá trong miệng, mới khiến anh bình tĩnh lại chút.

Đợi Trần Giang báo địa chỉ xong, Bùi Yến đem ném điện thoại lại cho Mạnh Đào, xoay người đi nhanh ra ngoài.

"Đi, cùng đi theo." Dương Thiệu nhìn bóng dáng Bùi Yến rời đi nhanh như vậy, sửng sốt một lát mới lấy lại tinh thần: "Nhanh lên."

"Đâu có liên quan đến chúng ta, đi làm gì?" Đi xem Bùi Yến bị cắm sừng hả? Mạnh Đào thấy mình còn chưa sống đủ nha!!!

"Còn có thể làm gì, để mang Trần Giang toàn thay về chứ làm gì." Dương Thiệu hét một tiếng: "Ai nói Bùi ca với Hoa Cẩm là một đôi, cái miệng của cậu ta nói lung tung Bùi ca bị cắm sừng, Bùi ca có thể bỏ qua cho cậu ta?"

Nhớ tới tính cách của Bùi Yến, Mạnh Đào đứng ngồi không yến: "Vậy, chúng ta nên đi xem đi."

"Xong rồi." Trần Giang ôm di động, tuyệt vọng gục đầu xuống bàn, cậu chỉ là muốn cười sau lưng Bùi Yến một chút, tại sao lại chọc đúng tổ ong thế này, với tính tình của anh ta, nhất định là không để yên cho anh sống qua mùa xuân năm nay.

"Trần tổng, anh sao vậy?" Bạn gái đi theo Trần Giang lo lắng: "Anh không khỏe ở đâu à?"

"Em nói thử xem, cười nhạo người khác bị cấm sừng, bị đương sự nghe được, việc này có nghiêm trọng không?" Vào giờ phút này, cậu không còn mỹ cảm đối với cô gái xinh đẹp trước mặt nữa, cậu sợ lát nữa Bùi Yến tìm tới, bản thân mình không thể bảo toàn ra khỏi quán cà phê này.

"Mỗi lần đi với Hoa tiểu thư, tôi thật sự nghĩ ra rất nhiều ý tưởng, cô quả thật là một cô gái thần kì." Đôi mắt của Mark rất đẹp, làm người nhìn cảm giác như anh đang liếc mắt đưa tình, khi anh nghiêm túc nhìn một ai đó, cảm giác người đó trong mắt anh như cả một thế giới: "Tôi cảm thấy chúng ta không chỉ là quan hệ hợp tác, sau này có khả năng trở thành bạn bè, cô thấy có đúng không?"

Hoa Cẩm nhìn hai mắt đối phương, hình ảnh hiện tại chỉ có cô trong đó: "Mark tiên sinh, đối xử với cô gái nào cũng ôn nhu như vậy sao?"

"Đối với phá nữ ôn nhu là bản năng của tôi, nhưng cô là đặc biệt." Mark chớp mắt nhìn Hoa Cẩm: "Tôi cảm giác cô chính là mê cung tươi mới, làm người ta vô thức lạc trong đó."

"Trước kia có người khen tôi là quyển sách hay, hiện tại Mark tiên sinh lại khen tôi là mê cung." Hoa Cẩm cười cười: "Xem ra tính tình của tôi rất quái dị."

Mark ôn hòa cười, chuẩn bị nói tiếp thì bên ngoài tiệm có một người đàn ông tuấn tú đi vào. Người này anh biết, là Bùi tiên sinh nổi tiếng khắp nơi, là một người nhiều tiền tùy hứng, đầu tư phải xem duyên phận, là một đại nhân vật coi tiền như rác.

Khi hai người chạm mắt nhau, trực giác của Mark cho biết, đối phương phi thường không có thiện cảm với anh.

"Bùi tiên sinh." Do dự nửa giây, anh chủ động hướng Bùi Yến chào hỏi.

Mạnh Đào cùng Dương Thiệu đi theo nhìn trường hợp này, trong lòng căng thẳng, hai người tìm bốn phía một lượt, rốt cuộc cũng thấy Trần Giang đang sợ đến mức cả người run cầm cập trốn trong góc.

Trần Giang thấy Mạnh Đào cùng Dương Thiệu cũng có mặt, trong lòng gào thét, Bùi Yến sắc mặt khó coi như vậy, sẽ không trực tiếp đánh người đó chứ?

"Bùi Yến?" Hoa Cẩm thực sự ngoài ý muốn: "Anh cũng đến uống cà phê?"

"Ohm! Trần Giang nhắn tin nói cà phê nơi này không tệ, nên tôi đến đây uống thử." Bùi Yến nhìn chằm chằm Hoa Cẩm vài giây, lạnh lẽo trong mắt tan đi không ít: "Không nghĩ đến trùng hợp như vậy, lại gặp được cô ở đây, có ngại bàn thêm một người không?"

"Không sao!" Hoa Cẩm dịch một bên vị trí, lúc này mới nhận ra Bùi Yến mặc áo thun, trên đầu còn đội nón: "Anh mới tập thể thao ra hả?"

"Cùng bạn đánh golf một chút." Bùi Yến nhìn nửa ly cà phê trước mặt Hoa Cẩm, lập tức ghét bỏ dịch sang một bên: "Cô không thích cái này, uống làm gì? Để tôi gọi đồ uống khác cho cô."

Trần Giang còn tưởng rằng sẽ có cuộc ẩu đả kịch liệt: "..."

Không có xốc bàn, không có tranh chấp, thậm chí vẻ mặt phẫn nộ cũng đều không có? Hoa Cẩm rốt cuộc là cho Bùi Yến uống thuốc gì, ngay cả khi anh ta bị cắm sừng vẫn chừa lại mặt mũi cho cô như vậy?

Thật là, thật là quá trâu bò.

"Có muốn uống loại milkshake này không?" Bùi Yến chỉ vào thực đơn: "Thoạt nhìn có vẻ ngon."

"Muốn." Hoa Cẩm nhìn nhìn một chút: "Tôi cũng muốn ăn loại bánh kem này."

"Ăn nhiều đồ ngọt như vậy, không sợ béo?" Bùi Yến ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn gọi phục vụ mấy món Hoa Cẩm yêu cầu.

"Tôi dựa vào tay nghề kiếm ăn, không phải dựa vào hình thức bên ngoài nha." Hoa Cẩm hừ nhẹ một tiếng: "Hơn nữa, trời sinh tôi không mập."

"Những người nói mấy lời này, thường sẽ rất nhanh béo lên đó." Bùi Yến cười nhạo nói: "Đến lúc đó, thì đừng có mà khóc."

"Xì, dù sau này tôi có béo ú, cùng không gây tai họa cho anh là được."

"Dù cô có gây tai họa, cũng phải xem coi tôi có cho cô cơ hội hay không." Bùi Yến nhìn qua một lượt đồ ngọt trong menu: "Tiệm này có vài loại bánh lượng đường thấp, thích hợp với người lớn, chờ tí nữa ăn xong, cô có thể mua cho sư phụ của cô một phần."

"Đúng hé." Hoa Cẩm gật đầu.

Mark ngồi đối diện nụ cười bất biến, nhìn hai người chung đụng bộ dáng, sau đó lấy khăn lau tay. Anh còn cho rằng Hoa Cẩm chỉ là thêu sư bình thường, không nghĩ cô với Bùi Yến có quan hệ tốt như vậy.

Đúng là cô gái có mị lực, đối với đàn ông vô cùng hấp dẫn.

"Tôi không làm phiền đến hai người nói chuyện?" Sau khi gọi xong đồ ăn, Bùi Yến đóng lại menu nói: "Nếu không, hay tôi đổi vị trí?"

"Đổi cái gì?" Hoa Cẩm trừng mắt liếc nhìn Bùi Yến, ý bảo anh ngồi yên tại chỗ: "Tôi cùng Mark tiên sinh bàn chuyện hợp tác, sau đó nói chuyện phím một chút, hiện tại đã xong rồi."

Nghe Hoa Cẩm nhắc tới mình, Mark ngẩng đầu đối với Hoa Cẩm cười ôn nhu.

Nhìn mặt của tên Mark kia, Bùi Yến nhíu nhíu mày, buồn bực trong lòng thực khó mà tiêu tán. Thật vất vả chờ Hoa Cẩm ăn xong bánh, anh lại nghe Mark nói muốn đưa Hoa Cẩm về, Bùi Yến liền mở miệng: "Không cần, tôi chở cô ấy qua nhà sư phụ đưa bánh kem. Mark tiên sinh không quen đường, để tôi đưa về vẫn là tiện nhất."

"Thì ra là vậy." Mark cười áy náy: "Hoa tiểu thư, không thể đưa cô về, là tôi thất lễ."

"Mark tiên sinh đừng khách khí như vậy." Hoa Cẩm quay đầu nhìn Bùi Yến: "Bùi Yến đưa tôi về cũng giống nhau."

Bùi Yến nghe vậy cong khóe môi cười, buồn bực trong lòng tiêu đi một nửa.

Mark vẫn kiên trì đưa Hoa Cẩm lên xe Bùi Yến, mỉm cười nói: "Cảm ơn Hoa tiểu thư đã giúp tôi thêm linh cảm, lần sau lại gặp."

Hoa Cẩm cười cười: "Hẹn gặp lại."

Bùi Yến đóng cửa sổ, mở miệng: "Cô... là thích mẫu đàn ông như vậy?"

"Anh ta tuổi tác còn trẻ, vậy mà lại có vị trí không tệ trong giới thời thượng, xác thật đáng kinh nể." Hoa Cẩm cài lại dây an toàn: "Còn những chuyện khác, tôi cũng không quan tâm quá nhiều."

"Tôi còn nghĩ cô thấy anh ta lớn lên hảo..."

"Anh đang nói mê sảng gì vậy, nếu tôi là loại con gái háo sắc như vậy, cũng sẽ coi trọng anh trước, chứ coi trọng anh ta làm chi." Hoa Cẩm cười tủm tỉm nhìn Bùi Yến: "Anh lớn lên đẹp hơn anh ta nhiều."

Bùi Yến không thể tưởng tượng nổi, anh lưu lạc đến mức bị so sánh với những người đàn ông khác. Đáng xấu hổ hơn là, anh vì mấy lời so sánh này, mà sinh ra một cảm xúc vui vẻ không tưởng được.

Đầu óc anh hẳn là có vấn đề đi?

"Vậy mẫu người cô thích là thế nào?" Sau khi nói ra vấn đề này, Bùi Yến mới biết là mình đã lỡ miệng hỏi một câu không nên hỏi.

"Không biết." Hoa Cẩm hơi nghiêng đầu nhìn sườn mặt Bùi Yến: "Nếu tôi thích một người, liền không để ý đến anh ta lớn lên trông sẽ như thế nào."

Nghe câu trả lời, không biết sao Bùi Yến thấy chua xót, trong lòng như có ai bóp một cái, trống vắng không thể tìm thấy điểm dừng chân.

"Phải không?" Anh cười nói: "Dù sao cô cũng sẽ không tìm được người bạn trai nào đẹp như tôi."

Tôi đẹp trai như vậy, cô có thể hay không thích tôi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro