Chương 41: Người cùng thôn
Bùi Yến xuất hiện vào thời điểm này, thực sự làm Hoa Cẩm bất ngờ. Vì để hoàn thành hết thải đơn đặt hàng lúc trước, gần đây cô mở tiệm sớm hơi hai giờ. Nếu so với lúc trước, thì lúc này hẳn là cô chưa mở tiệm.
Nhìn cô gái trước mặt vẫn chưa ổn định lại tinh thần, cô ra hiệu cho Bùi Yến ngồi tạm bên quầy một lát. Bùi Yến bình thường thích tranh cãi với cô nhưng lại hiểu ý cô, không nói lời nào mà đi đến phía sau quần thu ngân ngồi.
"Trong chuyện tình cảm, rất khó phân biệt được đúng sai." Hoa Cẩm rút hai tờ khăn giấy đưa cho cô gái: "Hai người tư tưởng bất đồng, tương lai coi như không cùng phương hướng, miễn cưỡng ở bên nhau, sau này cũng sẽ phát sinh thêm nhiều mâu thuẩn, hiện tại đã như vậy, ít nhất vẫn giữ lại cho nhau một phần hồi ức tốt đẹp."
"Tôi xin lỗi, có phải tôi đã nói quá nhiều rồi không?" Hoa Cẩm cười cười đưa ly nước cho cô gái uống: "Chị uống nước đi."
"Không đâu, cảm ơn cô." Cô gái ngơ ngẩn mà tiếp nhận ly nước: "Có người nói chuyện cùng tôi, tâm tình tôi cũng tốt hơn nhiều, là tôi phiền cô mới đúng..."
Nghĩ đến mình tự dưng nói chuyện nhiều như vậy với người xa lại, cô kia có chút ngượng ngùng. Cúi đầu uống nước, che đi sự ngại ngùng của mình. Có lẽ bởi vì không khí nơi đây quá thoải mái, hoặc là vì cô chủ tiệm xinh đẹp trước mắt này, ánh mắt ôn nhu, làm cô bất tri bất giác nói hết lòng mình: "Cô có người yêu chưa?"
Bùi Yến đang ngồi bên quầy, nghe vậy liền xoay đầu về phía Hoa Cẩm.
"Tôi hả?" Hoa Cẩm cười khẽ ra tiếng: "Đối với tôi mà nói, quan trọng nhất vẫn là thêu thùa, càng làm nhiều người thích thêu thùa, tôi càng thấy vui vẻ."
"Như vậy cũng tốt, tình cảm thực sự cũng có hai mặt, lúc bị tổn thương thật sự rất đau." Cô gái ngừng khóc, tinh thần tốt hơn rất nhiều: "Đàn ông có ngày cũng rời đi, nhưng sự nghiệp cùng tiền tài sẽ không bỏ rơi chúng ta, tình yêu thì tính là gì, cũng không thể từ bỏ bản thân mình được. Cô xinh đẹp như vậy, không cần vướng vào mấy tên đàn ông gây đau khổ cho mình."
Không nghĩ tới cô gái kia lại nói ra những lời như vậy, Hoa Cẩm nửa giỡn nửa thật nói: "Cảm ơn chị đã khen, nhưng chị yên tâm, tôi sẽ không tuy tiện thích một ai đó đâu."
Cô gái nghe Hoa Cẩm nói vậy bật cười, lau lau khóe mắt: "Thực xin lỗi, làm cô cười chê rồi."
"Tình yêu đầu rất đẹp, cho dù kết cục như thế nào đi chăng nưa, cũng không đáng bị người khác chê cười." Hoa Cẩm mỉm cười: "Chúc chị thành công trong sự nghiệp của mình."
"Cảm ơn." Cô gái thanh toán hết phần còn lại, chú ý đến bàn tay trắng nõn của Hoa Cẩm, trên đó có một vết sẹo. Có lẽ lúc trước vết thương sâu, nên mới lưu lại sẹo to như vậy: "Cô, thật sự không có người mình thích?"
Hỏi xong câu này, cô gái ý thức được mình thất lễ.
Câu hỏi này chỉ dành cho bạn bè với nhau, cô với chủ tiệm chỉ là quan hệ chủ khách, đến tên còn không biết, lại hỏi mấy vấn đề cá nhân như vậy thật không hay.
"Xin lỗi..." Cô đỏ mặt xin lỗi.
"Không sao." Hoa Cẩm không để ý mấy câu hỏi đường đột của đối phương, chỉ cười ôn nhu đáp: "Thật sự chưa có."
Cô gái cảm nhận được câu trả lời là thật, sửng sốt một lát, mới đứng dậy nói: "Tôi hiểu được." Trên đời này có rất nhiều việc so với tình yêu còn quan trọng hơn, với lại tình cảm, cũng không đơn giản chỉ có tình yêu.
"Chủ tiệm, cảm ơn cô." Cô gái thực lòng nói: "Chúc tiệm cô làm ăn phát đạt, càng ngày càng có nhiều khách thích thêu thùa, hy vọng nguyện vọng của cô sẽ thành sự thật."
Nguyên vọng thành sự thật...
Hoa Cẩm cười tươi như hoa: "Cảm ơn."
Sau khi tiễn cô gái ra ngoài cửa hàng, Hoa Cẩm quay đầy thấy Bùi Yến đang dựa đầu vào quầy, nhịn không được cười nói: "Mệt lắm hả?"
"Có mệt gì đâu, tôi là sợ cô kia thấy tôi sẽ xấu hổ, tôi là đàn ông con trai, vốn không hứng thú nghe con gái nói chuyện riêng." Bùi Yến đem đồ ăn sáng đưa cho Hoa Cẩm: "Sẵn tiện mua cho cô, mau ăn đi."
Hoa Cẩm mang đến sô pha ngồi xuống, nếm thử một miếng: "Vị này rất giống với bánh bao nhân trứng sữa đắt tiền lần trước?" Hôm con trai của chị Cầm mất tích, Bùi Yến có dẫn cô đi ăn một lần.
"Không phải cô nói thích món ngọt này?" Bùi Yến đi theo Hoa Cẩm đến ghế sô pha ngồi xuống, không chút để ý nói: "Buổi sáng tiện đường đi ngang, nên tôi mua cho cô một phần."
"Cảm ơn." Hoa Cẩm uống một ngụm sữa đậu nành: "Anh ăn chưa?"
"Mỗi sáng tôi đều chạy bộ, nên đã ăn trước đó rồi." Bùi Yến lấy quyển catalo trên bàn, lật vài trang xem: "Gần đây cô thường mở tiệm sớm?"
"Uhm, sinh thần của bà Dương tiên sinh sắp tới, mà bình thêu vẫn chưa hoàn chỉnh, hơn nữa gần đây khách hàng đặt hàng nhiều, cho nên mở tiệm sớm một chút tranh thủ thời gian." Ăn xong một cái bánh bao trứng sữa, Hoa Cẩm cảm thấy thỏa mản nói: "Làm nghề như chúng tôi, lúc có thể tranh thủ thì không được lười biếng, bỏ qua một cơ hội tốt, thì không biết khi nào mới có lại được."
"Tiền thì kiếm lúc nào chẳng được, cô buổi tối 10 giờ mới đóng tiệm, buổi sáng 7 giờ đã mở cửa tiệm, thân thể sao chịu nổi?" Bùi Yến không nhịn được nói: "Từ nhà cô đi tàu ngầm đến tiệm cũng phải đổi hai chuyến tàu, chẳng phải 5, 6 giờ sáng đã phải dậy? Buổi tối mấy giờ mới ngủ?"
"Không nghĩ tới anh cũng biết giờ tàu chạy nha." Hoa Cẩm mở to hai mắt, nhìn Bùi Yến cười nói: "Xem ra anh vẫn là một đại phú ông bình dân, thất kính thất kính."
"Tôi..." Thấy Hoa Cẩm phản ứng như vậy làm Bùi Yến suýt sinh khí, anh hít sâu một hơi: "Cô không thể nghiêm túc một chút được sao?"
"Tôi biết là anh muốn tốt cho tôi, nhưng có những chuyện đâu phải mình muốn là được." Hoa Cẩm cười cười: "Cảm ơn anh đã mua bữa sáng cho tôi."
"Chỉ là tiện đường." Bùi Yến nhíu nhíu mày: "Ăn xong bữa sáng rồi tính tiếp, giờ cần tôi phụ giúp gì không?"
"Tối qua lúc đóng tiệm Đàm Viên đã dọn dẹp rồi, hiện tại không có việc gì, anh cứ ngồi chơi đi." Hoa Cẩm tiếp tục cúi đầu ăn.
"Tôi cảm thấy cô gái kia nói vài việc cũng không đúng lắm." Bùi Yến ở trong tiệm đi tới đi lui mấy vòng, chờ Hoa Cẩm ăn xong, mới đặt mông ngồi xuống cạnh cô: "Đều là người cùng thôn, đâu ra bất đồng thế giới?"
"Người cùng thôn?" Hoa Cẩm ngạc nhiên nhìn Bùi Yến: "Sao anh biết họ là người cùng thôn?"
"Đâu chỉ nói riêng bọ họ, tôi với cô cũng là người cùng thôn." Bùi Yến nâng cằm: "Mười năm trước thế giới bắt đầu nổi tiếng ca từ, chính là hát như vậy."
Hoa Cẩm: "..."
"Người ta nói, tâm liền tâm, sẽ là cùng một chỗ." Bùi Yến nhìn Hoa Cẩm: "Cô xem đi, mọi người đều cùng một cửa thôn, còn phân thế giới làm gì? Nói đến cùng, cũng chỉ vì không đủ yêu nhau. Nếu đủ yêu nhau, dù có xa cách mấy cũng đều như ở bên nhau. Không đủ yêu nhau, thì chỉ cần xa cách một chút liền dễ dàng nói câu bất đồng thế giới."
"Anh nói... là ca khúc Áo Vận hả?" Hoa Cẩm trợn mắt há hốc miệng, một lúc sau mới tìm lại chính ngôn ngữ của mình: "Nhưng sao tôi cứ cảm thấy, lời này của anh có chút ngụy biện?"
"Ngụy biện cái gì? Dù sao thì đem tình cảm biến thành đồ vật, mới là không có đạo lý!" Bùi Yến khom lưng thu dọn hộp đồ ăn trên bàn: "Chuyện tình cảm của người khác trải qua, chưa chắc cô cũng sẽ trải qua như vậy. Kết cục ra sao, chỉ có người trong cuộc mới quyết định được, đừng nghe người khác nói mê sảng, ảnh hưởng đến suy nghĩ của mình."
Hoa Cẩm: "..."
Cô nhìn người đàn ông ăn mặc áo sơ mi sang trọng, đối phương còn đang giúp cô dọn hộp cơm, cảm thấy mình biến thành kẻ thất đức, dám kéo tiên nữ xuống phàm trần làm osin: "Anh đừng làm nữa, để tôi làm cho."
"Làm cái gì mà làm, hiện tại chưa có khách, cô ngồi nghỉ chút đi." Bùi Yến nhìn cô một cái, xách hộp cơm ra ngoài thùng rác ném: "Cô cho rằng người cô làm bằng sắt chắc? Chờ mấy ngày nữa rảnh rỗi, tôi dẫn cô đi gặp bác sĩ, để ông ấy khám chân cho cô."
Hoa Cẩm nhìn chằm chằm bóng lưng Bùi Yến, ánh mắt rũ xuống, duỗi tay xoa xoa đầu gối của mình.
Vào đêm mưa, cô nằm trên mặt đất, máu tươi cuồn cuộn không ngừng chảy ra, nước bẩn tạt vào tay cô, mặt cô, còn có miệng vết thương.
Chủ chiếc xe đụng phải cô thấy vậy khinh thường nhìn cô, ánh mắt kia phảng phất như nhìn một con kiến.
Đèn xe sáng lại một lần nữa, cô cho rằng chủ xe kia sẽ chạy ngang qua người của mình một lần nữa.
Chỉ trong nháy mát, có một chiếc xe khác tiến lại gần...
"Hoa Cẩm..." Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đi tới, gương mặt tuấn tú, mang theo ý cười: "Cho cô."
Mùi hoa nồng đạm truyền vào mũi, Hoa Cẩm nhìn về phía bàn tay của Bùi Yến, trong tay anh đang cầm một bó hoa, hiện là tháng sáu, sao lại có hoa sơn chi?
"Thơm quá." Hoa Cẩm tiếp nhận: "Cảm ơn."
Nhìn bó hoa sơn chi, Bùi Yến thở dài, không nghĩ tới cũng có ngày anh tặng hoa cho con gái nhà người ta, thế nhưng lại là một bó hoa rẻ tiền sơn chi: "Vừa rồi có một đứa nhỏ bán bên ngoài, nói là tham gia hoạt động từ thiện, tôi tiện tay mua một bó."
"Tôi rất thích." Hoa Cẩm đối Bùi Yến nhỏe miệng cười.
"Chỉ là một bó hoa không đáng giá mà thôi..." Bùi Yến ho khan một tiếng: "Bình thêu của Dương Thiệu, nếu không kịp tiến độ, thì để tôi nói với cậu ta một tiếng."
Hoa Cẩm cười cười: "Tôi biết rồi."
Nhìn nụ cười lễ phép của Hoa Cẩm, Bùi Yến liền biết, miệng thì cô nói vậy thôi, nhưng khẳng định là vẫn hoàn thành đúng thời hạn, anh thở dài nói: "Ngày mai tôi cũng tiện đường qua đây, để mua bữa sáng cho cô."
Hoa Cẩm sờ sờ cánh hoa sơn chi, cúi đầu cười: "Cảm ơn."
Có tiếng bước chân vang lên, Bùi Yến quay đầu nhìn lại, là bạn của Hoa Cẩm, anh ho khan một tiếng: "Tôi đi đây, cô nhớ chú ý nghỉ ngơi."
Đàm Viên thập thò nhìn mỹ nam trước mặt, sau lại nhìn sắc mặt Hoa Cẩm, hai người này...
Chờ Bùi Yến đi rồi, Đàm Viên mới bổ nhào vào Hoa Cẩm hỏi: "Hoa Hoa, cậu đã bắt được soái ca kia rồi...?"
"Cậu nghĩ đi đâu vậy?" Hoa Cẩm nhanh tay lấy bó hoa để sang một bên, không để cho Đàm Viên ngồi lên nó: "Không phải nói với cậu từ sớm, hai chúng ta chỉ là bạn bè bình thường."
"Bình thường? Trai đơn gái chiếc ở chỗ này, nơi nào là thuần khiết?" Đàm Viên ngồi lại đàng hoàng, nhìn hai mắt Hoa Cẩm: "Kì thực tớ thấy Bùi tiên sinh kia khá tốt, vừa đẹp trai vừa có nhiều tiền, nếu không cậu suy xét thử đi?"
"Suy xét cái gì?" Hoa Cẩm nhịn không được cười nói: "Tớ dựa vào cái gì mà suy xét? Cậu á, suốt ngày chỉ giỏi nghĩ lung tung, hiện tại nhiều việc như vậy, hôm trước nói thuê thêm nhân viên làm phụ, việc đó thế nào rồi?"
"Tớ đã nói với mẹ rồi, chiều nay mẹ tớ đi kiếm thêm vài nhân viên hợp đồng." Đàm Viên không nghĩ tới Hoa Cẩm lại nhắc đến chủ đề này, nên mới nghiêm túc nói chuyện công việc: "Tạm thời mời mấy thêu sư trước, về sau nếu chúng ta vẫn làm ăn phát đạt, thì lại mời nhiều hơn một chút."
"Duyệt." Hoa Cẩm đem bó hoa sơn chi cất đi, chậm rãi gật đầu.
"Bùi Ca." Dương Thiệu thấy Bùi Yến đến tìm mình, kích động chạy tới: "Anh rốt cuộc cũng xuất hiện rồi, mấy ngày nay nhà họ Từ ngày nào cũng tới nhà em, em sắp bị phiền chết rồi, nên đành phải chuyển tới nhà mới ở tạm. Nhưng mà chỗ này nhỏ quá, ở cũng bất tiện, hay là em chuyển qua nhà anh ở mấy ngày?"
Bùi Yến nhìn phòng óc một lượt, mặt vô cảm nói: "Không được."
"Sao dạ?"
"Tôi sợ người ta cho rằng giới tính của mình có vấn đề." Bùi Yến ngồi xuống ghế sô pha: "Cậu chơi bời linh tinh danh tiếng đã có sẵn, tôi không thể cậu liên lụy vào để bị hiểu lầm."
"Bùi ca, anh thật là lạnh lùng..." Dương Thiệu uể oải hai giây, bỗng nhiên đổi sắc mặt: "Không đúng, Bùi ca, lời anh vừa nói là có ý gì?"
"Ý gì là ý gì?" Bùi Yến mở ti vi, không thèm nhìn tới Dương Thiệu.
"Có phải anh đã thích ai rồi không?" Dương Thiệu hoài nghi nhìn Bùi Yến.
"Không có!"
Edit: anh Yến nói dối quả không chớp mắt. Shi thật bái phục!
Phủ nhận nhanh đến vậy, kia nhất định là có.
Dương Thiệu ngồi xuống bên cạnh Bùi Yến, dùng khuỷu tay chọc chọc cánh tay anh: "Tuy rằng em chưa có bạn gái, nhưng kỹ thuật tán gái vẫn rất lợi hại đó, anh nói cho em nghe đi, em giúp anh chinh phục người đó."
Bùi Yến cười nhạo, xê dịch xa xa Dương Thiệu ra: "Cô ấy không giống những cô gái khác."
"Đương nhiên đương nhiên, cô gái có thể làm Bùi ca coi trọng, đương nhiên không thể là người bình thường." Dương Thiệu liên tục gật đầu, bắt đầu nhớ lại gần đây Bùi Yến thường tiếp xúc với cô gái nào, suy nghĩ nửa ngày cũng chỉ có mỗi Hoa Cẩm cùng Từ Tư, cậu nửa nghi nửa kinh ngạc nhìn Bùi Yến: "Bùi ca, hôm qua em mới gây khó dễ Từ Trường Huy xong, anh đừng nói với em, là anh thích em gái hắn nha?"
"Em gái nào?" Bùi Yến nhíu mày.
"Từ Tư đó." Dương Thiệu nói: "Nghe nói, từ lúc cô ta về nước tới nay luôn tìm cách liên lạc với anh. Nếu không phải mọi người đều biết anh không mê nữ sắc, có thể đã cho cô ta phương thức liên lạc với anh rồi."
"Cậu nghĩ sao tôi lại thích loại con gái không có giáo dưỡng đó? Tôi bị mù mắt rồi chắc?" Bùi Yến lạnh lùng nói: "Cậu vẫn nên ở chỗ này tu tâm dưỡng tính đi."
"Bùi ca, anh là người thân của em..."
"Tôi không có em họ là cậu..."
Dương Thiệu: "..."
Có cần ghét bỏ Từ Tư trắng trợn đến vậy không?
"Bùi ca, anh có phải hay không... là đối với Hoa Cẩm...?" Dương Thiệu cẩn thận nhìn Bùi Yến.
Bùi Yến trầm mặc một lát: "Tôi không rõ."
Cha mẹ Bùi Yến mất sớm, nên anh từ nhỏ đã theo ông nội mình lớn lên, không biết thế nào là tình thân ấm áp, càng không hiểu cái gì là tình yêu.
"Chính là, khi nhìn cô ấy anh có thấy tim đập nhanh, mặt nóng lên, hận không thể ôm cô ấy vào lòng?"
Bùi Yến cẩn thận suy nghĩ, lắc đầu: "Không có."
"Vậy anh có thấy cô ấy là cô gái đẹp nhất, những cô gái khác so với cô ấy đều không sánh bằng?"
Bùi Yến lại cẩn thận suy nghĩ: "Cô ta lớn nên đúng thật là không tệ."
Dương Thiệu thấy Bùi Yến thái độ như vậy, liền cho rằng tình cảm của Bùi Yến đối với Hoa Cẩm không phải loại cấm rễ sâu. Chẳng lẽ chung đụng với nhau thường xuyên, nên làm Bùi Yến cảm giác đó là tình yêu?
"Đàn ông đối với phụ nữ, kỳ thực cũng như sói đói gặp con mồi." Dương Thiệu cười nham nhỡ: "Muốn ăn cô ấy, lột cô ấy, còn có..."
"Cậu im miệng đi." Bùi Yến nhíu chặt mày, ngày thường Dương Thiệu nói bóng gió anh có thể vờ như không nghe thấy, nhưng hôm nay ám chỉ đối phương là Hoa Cẩm, khiến anh cảm thấy khó chịu cực kì: "Nói năng đàng hoàng lại cho tôi."
"Nam nữ hoan ái, đó là bản tính trời ban, có chỗ nào là không đứng đắn?" Dương Thiệu lắc đầu thở dài: "Bùi ca. tình cảm của anh thật sự quá phức tạp đi, khả năng là hai người không hợp nhau."
Bùi Yến không để ý đến Dương Thiệu, chỉ nhíu mày.
Không muốn thấy cô ấy chịu khổ, luôn bị cô ấy chọc giận nhưng chưa bao giờ anh thật sự giận, hy vọng mọi việc của cô ấy luôn thuận lợi, không thích người khác khinh thường cô ấy, nguyên lai không phải là anh thích cô ấy sao?
"Mark tiên sinh, đây là bản thiết kế của anh?" Hoa Cảm nhìn bản thảo thiết kế, không thể không thừa nhận, Mark hiện tại chỉ mới 30 tuổi mà đã có thể đạt đến trình độ này, đúng là người có thiên phú.
Cô đối với thời trang không hiểu biết nhiều, nhưng là một cô gái, nhìn ý tưởng thiết kế này còn thấy đẹp tuyệt, tưởng tưởng chính mình có thể mặc lên, không biết sẽ thành ra bộ dáng thế nào.
"Cô cảm thấy thế nào?" Mark ôn nhu cười hỏi.
"Thật sự rất đẹp." Hoa Cẩm nói: "Hiện đại kết hợp với cổ truyền, tôi thật sự không ngờ lại tạo ra phản ứng hóa học tốt đến vậy."
"Hoa tiểu thư có thể thích nó, tôi thực sự rất cao hứng." Nụ cười của Mark càng thêm ôn nhu: "Hoa văn trên váy này, tôi nghĩ cô sẽ là người thêu, tôi tin tưởng cô có thể khiến bộ váy này sống động còn hơn cả tưởng tượng."
Hoa Cẩm hơi sửng sốt, nhưng không có khiêm tốn nói: "Tôi sẽ cố gắng một lần."
"Có dịp mời được Hoa tiểu thư, chúng ta không nên chỉ nói đến công việc. Ở đây cà phê rất ngon, cô có thể nếm thử." Mark bưng ly cà phê đưa cho Hoa Cẩm: "Mấy hôm trước ngẫu nhiên xem tivi, có thấy bài phỏng vấn của Hoa tiểu thư."
Hoa Cẩm uống một ngụm cà phê: "Anh nói chính là kênh ti vi A?" Mấy ngày nay cô bận quá, nếu không phải Mark nhắc tới, chắc cô cũng quên luôn rồi.
"Đúng vậy." Mark gật đầu: "Xem xong chương trình đó, hình tượng Hoa tiểu thư trong lòng tôi càng to lớn."
"Không nghĩ Mark tiên sinh cũng xem chương trình này." Hoa Cẩm buông ly cà phê xuống: "Chỉ là trùng hợp mà thôi, kỳ thực không có tốt như trên ti vi nói đâu."
Mark nhìn ly cà phê trong tay cô, gọi người phục vụ, chọn thêm mấy phần bánh kem. Chờ phục vụ đem bánh kem lại, anh mới ôn nhu nói: "Nhà hàng này bánh kem cũng rất ngon, sau khi uống cà phê đắng ăn bánh kem vào vị sẽ cực hảo."
Hoa Cẩm cười cười, không nói gì.
Cô thực sự không thích cà phê đắng, cũng không nghĩ tới Mark nhìn sơ qua liền đoán được.
Cô lấy muỗng múc một miếng bánh kem, vị ngọt tan trong miệng, cũng rất ngon..
"Hoa Cẩm, thật trùng hợp."
Nghe có người kêu tên mình, Hoa Cẩm quay đầu, nhìn Trần Giang đứng cách cô không xa.
Cô phảng phất cảm thấy, trong ánh mắt của Trần Giang hiện rõ, cô giống như là Phan Kim Liên lén lúc hẹn hò cùng Tây Môn Khánh.
Tác giả có lời muốn nói: Bùi Yến: Tôi và cô, tâm liền tâm, tâm liền tâm, tâm liền tâm ~~~
Trần giang: Trời đất ơi, Bùi Yến bị cắm sừng nha!!!
Edit: Dạo này nghỉ dịch Shi năng suất, các bạn ủng hộ Shi nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro