Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40: sai lầm

Edit: facebook.com/shilacquan

"Thật sự không cần tôi đưa lên lầu?" Xe chạy đến hẻm nhỏ, Bùi Yến xuống xe mở cửa cho Hoa Cẩm, mắt vẫn nhìn giày cao gót cô đang mang.

"Con đường này dù nhắm mắt tôi cũng có thể về đến nhà, sẽ không té ngã đâu." Hoa Cẩm lắc lắc đầu, gió thổi mùi hương trên người cô bay đến mũi Bùi Yến. Tầm mắt anh vòng qua cái cổ trắng tinh của cô, đôi môi trơn bóng, cuối cùng là dừng ở cổ tay.

"Sắp đến ngày tết, trong tiệm nhất định sẽ trở nên nhộn nhịp, tôi và Đàm Viên có trao đổi về việc thu hút thêm khách hàng, còn đang định nhắm đến làm giày cao gót thủ công." Hoa Cẩm nâng nâng chân: "Độ cao của đôi này, vẫn tương đối thấp đấy."

"Vậy thì cô vào nhà cẩn thận đấy." Bùi Yến đưa Hoa Cẩm đến ngõ nhỏ, đành tạm biệt cô tại đấy.

Lộc cộc.

Mỗi bước đi của Hoa Cẩm đều không nhanh không chậm, cực kỳ có tiết tấu. Sắp đi qua ngõ nhỏ, cô dừng bước chân xoay người lại nhìn phía đầu hẻm, Bùi Yến vẫn còn đứng ở đó.

Chỗ này không có đèn nên rất tối, cô không nhìn rõ được biểu cảm trên gương mặt anh, anh cũng không thấy rõ gương mặt cô. Nhưng Hoa Cẩm biết, Bùi Yến vẫn đang dõi theo mình.

Cô cong cong khóe môi: "Bùi Yến, ngủ ngon."

Bùi Yến đứng ở đầu hẻm trầm mặc hai giây: "Ngủ ngon."

Lần này Hoa Cẩm không quay đầu lại nữa, cô tiến vào sân tòa nhà của mình.

Âm thanh giày cao gót mỗi lúc một xa, đến lúc Bùi Yến không nghe được nữa, anh mới trở lại trong xe của mình, di động hiện tại đã có vô số tin nhắn và những cuộc gọi lỡ.

"Bùi ca, anh yên tâm, ông ngoại nói sẽ không vì việc nhỏ này mà giận anh đâu, mọi người đều biết Từ Trường Huy tính tình thế nào, lần này là nhà em không chu đáo, hại Hoa Cẩm chịu ủy khuất." Là tin nhắn của Dương Thiệu.

"Bùi tiên sinh, thực sự xin lỗi anh cùng Hoa tú sư, chiêu đãi không chu toàn, thật mong Bùi tiên sinh cùng Hoa tú sư có thể thứ lỗi, ngày sau tôi nhất định sẽ đến bái phỏng." Đây là tin nhắn của nhà họ Mạnh.

Còn tin nhắn từ nhà họ Từ, Bùi Yến trực tiếp bỏ qua không nhìn tới. Anh không rảnh coi bọn họ đóng tuồng.

Trở lại phòng mình, Hoa Cẩm cẩn thận tẩy trang sạch sẻ, ngồi trên giường đọc tin nhắn của Dương Thiệu, cô trả lời vài câu khách khí, rồi ném điện thoại sang một bên, nằm ngã xuống giường.

Nằm một chốc thì điện thoại vang lên, Hoa Cẩm nhìn tên người gọi đến, Mark?

Cô ấn phím nghe: "Mark tiên sinh?"

"Xin lỗi Hoa tiểu thư, trễ vậy mà gọi cho cô, không quấy rầy đến cô chứ?" Âm thanh Mark rất em tai, ôn nhu, phảng phất như chứa rất nhiều làn điều êm ái.

"Không có." Hoa Cẩm nhìn đồng hồ, hiện đã 9 giờ 53 phút, giờ này không tính là sớm, nhưng đối với rất nhiều người trẻ tuổi thì vẫn chưa tính là trễ, nhưng tuyệt đối không phải là giờ để bàn bạc chuyện công việc.

"Không quấy rầy liền hảo." Mark khẽ cười một tiếng bên kia đầu dây: "Tôi vừa mới có linh cảm mới, nên gấp gáp gọi điện cho Hoa tiểu thư, may mắn không quấy rầy đến cô nghỉ ngơi."

"Mark tiên sinh có linh cảm gì?" Hoa Cẩm cẩn thận đối đáp.

Lại là tiếng cười của Mark qua đầu dây: "Tôi bỗng nhiên nghĩ đến, nếu như trang phục của chúng ta làm có đính kèm thêm hoa văn thượng cổ, không biết có phải là một ý tưởng hay?"

Hoa Cẩm không chen vào lời Mark đang nói, vẫn im lặng lắng nghe.

"Tỷ như, truyền thuyết mấy ngàn năm trước, hoặc là chuyện thần thoại cổ xưa, có thể nổi bật lên phong cách quý tộc." Mark nói: "Hoa tiểu thư đã xem qua Hoài Nam Tử?"

"Xin lỗi." Hoa Cẩm ngữ khí nhu hòa: "Mark tiên sinh không biết, tôi ra làm từ rất sớm, trình độ văn hóa cũng không cao."

Mark tựa hồ như không đoán được Hoa Cẩm sẽ nói vậy, sau một lúc sửng sốt anh mới nói: "Vậy tôi sẽ vẻ bản thảo, sau đó đưa cho cô xem. Đối với tài năng, cùng với mấy cái bằng cấp không quan hệ, trong mắt của tôi, Hoa Cẩm tiểu thư không cần mấy thứ đó cũng vẫn có đủ mị lực từ bản thân cô."

Hoa Cẩm cười cười: "Tôi thực rất mong chờ ý tưởng mới của Mark tiên sinh."

Tắt điện thoại, Hoa Cẩm không rõ vì điều gì mà cười một tiếng, sau đó đi đắp mặt nạ.

Khi vừa mới gặp mặt, Mark luôn nói là không dám vọng tưởng đến việc thắng trong đại hội này, như Hoa Cẩm có thể nhận ra, anh ta là một người đàn ông có dã tâm. Việc anh ta làm không chỉ nói bằng miệng, mà chính là dùng hành động để chứng minh. Hơn nữa lá gan còn rất lớn, "Hoài Nam Tư" là một truyền thuyết li kì, đối với người nước ngoài mà nói, lực hấp dẫn rất lớn. Nhưng muốn đem truyền thuyết này kết hợp với thời trang đương thời, thực sự là vô cùng mạo hiểm.

Cùng người có dã tâm hợp tác cũng không phải việc xấu, ít nhất có thể qua đại hội này làm cho nhiều người hiểu biết thêm về thêu thùa.

Ngồi vào giá thêu của mình, tâm tình cuồn cuộc của Hoa Cẩm mới bình tĩnh trở lại.

Đối với người khác, thêu thùa là di sản văn hóa phi vật chất, là một loại nghề truyền thống, nhưng đối với cô mà nói, thêu thùa chính là cứu rỗi cuộc đời cô, cũng là hy vọng của cô.

Thời điểm cuộc đời cô u ám nhất, màu sắc rực rỡ của từng chỉ thêu chính là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời cô.

Lúc Đàm Viên về đến nhà, ba mẹ cô còn đang ngồi trên ghế sô pha xem phim dài tập, cô lười biếng ngồi trên ghế sô pha cùng hai người: "Hôm nay Hoa Hoa không ở tiệm, con mệt chết rồi."

"Trong nồi còn canh bò, tự mình đi múc ăn đi." Cao Thục Lan nhìn con gái mình một cái: "Hiện tại mới biết xem cửa tiệm một mình có bao nhiêu mệt mỏi? Lúc trước con hẹn hò, Hoa Hoa một mình trông cửa hàng không biết bao nhiêu lần đâu."

Đàm Viên không còn chút sức lực đi múc canh, cười hì hì khen tay nghề của cha mình: "Cha, tay nghề của người có thể mở quán được rồi."

"Phải biết năm đó nhờ tay nghề này, ta mới có thể dụ mẹ con về nhà mình." Đàm Khách có chút đắc ý: "Ông ngoại bà ngoại con, nấu ăn so với ta đều rất kém. Cho nên mới nói, đàn ông lớn lên đẹp cũng vô tích sự, có thể chiếm được dạ dày, đó mới là đạo lý."

"Dạ dạ, cha lúc nào cũng có đạo lý." Đàm Viên liên tục gật đầu: "Về sau con cũng muốn tìm một người bạn trai như vậy."

"Cái tên Tào Diệc kia, dạo gần đây có còn tìm con không?" Cao Thục Lan trước giờ luôn có thành kiến với Tào Diệc, một cái thằng bếp không thèm vào, kính trọng người lớn không có, về sau kết hôn, chẳng lẽ muốn cho con bà thành bà nội trợ đảm đang?

"Anh ta có liên hệ, bất quá con không có nghe máy." Đàm Viên không muốn bàn luận về người này, nhớ tới mấy lời hắn ta nói về Hoa Cẩm, Đàm Viên cảm thấy ánh mắt của mình lúc trước đúng là có vấn đề, bằng không cũng không chấp nhận một người bạn trai như vậy.

"Vấn đề tình cảm cha mẹ không muốn nhúng tay vào, trong lòng con tự rõ là được." Cao Thục Lan thở dài: "Nếu có chuyện gì, con còn có cha mẹ bảo vệ, ta lo nhất không phải con, mà là..."

Bà vẫn còn nhớ rõ mùa đông của 6 năm trước, một cô gái vừa gầy vừa tiều tụy đứng ở ngoài cửa tiệm nhà mình, đôi mắt ngơ ngác nhìn mấy món đồ thêu trên tường, khuôn mặt vì lạnh mà trở nên trắng bệch.

Khi đó bà không nghĩ nhiều, liền đứng dậy ra cửa kéo cô gái kia vào tiệm: "Cô bé, bên ngoài lạnh, vào trong xem đi."

Cô gái nhỏ gầy gò đứng ở cửa tiệm không dám vào: "Chân con dơ, không dám làm bẩn tiệm."

Tóc cô bé có chút ướt ướt, giống như gặp phải sương sớm mà biến thành nước.

"Con thích bùa thêu may mắn này?" Đây là bùa thêu <trúc báo bình an>, được thêu hoa văn những đứa trẻ con ngây thơ đang vui đùa, thập phần ấm áp và thú vị.

"Thực xin lỗi." Cô gái nhỏ cúi đầu lắc lắc: "Con không có tiền."

"Không có tiền, cũng có thể xem." Giờ là mùa đông, không có nhiều khách hàng, Cao Thục Lang thấy cô gái nhỏ tay đã lạnh đến phát rung, liền rót cho cô bé một ly nước ấm: "Người trẻ thích mấy cái này ngày càng ít, khó có được một cô gái trẻ như con nguyện ý thưởng thức, ta là rất cao hứng đó."

Về sau cô gái nhỏ kia ngày nào cũng chống can lại xem bà thêu thùa, Cao Thục Lan kinh tế không dư dả, thờ điểm cô bé đó tới, chỉ có thể tiếp đãi trái cây tươi hoặc bánh ăn vặt.

Có một lần, gặp phải khách hàng không nói lý, lúc bà chuẩn bị bồi tiền lại, thì một cô gái nhỏ trầm mặc đứng ra, nói đến mức vị khách kia mặt đỏ tai hồng, không muốn lấy lại tiền nữa.

Về sau bà thu cô gái nhỏ này về làm đồ đệ, ở phương diện thêu thùa vô cùng có thiên phú, chỉ với thời gian 6 năm ngắn ngủ, đã học thành tài và vận dùng thành thục hết thải các châm pháp.

Nghĩ về quá khứ một chút, Cao Thục Lan thở dài, nhìn Đàm Viên nói: "Con bé không có người nhà, chỗ này lại không có nhà cố định, đối với con trai theo đuổi cũng không có hứng thú, cũng không biết về sau sẽ thế nào bây giờ."

"Mẹ, người đừng nhọc lòng, Hoa Cẩm còn có con." Đàm Viên đem nửa chén canh đang uống đặt lên bàn: "Hoa Cẩm không có nhà, nhưng con có nha."

"Con á!" Cao Thục Lan thở dài cười: "Ta tin lời con nói hiện tại là thực lòng, nhưng thời gian rất dễ thay đổi. Chờ con sau này có người mình thích, sau đó có con nhỏ, sự quan tâm của con sẽ dần dần chuyển sang đứa bé của mình mà thôi. Hoa Hoa tính cách như vậy, khẳng định là không đành lòng tăng thêm gánh nặng cho con, đến lúc đó một mình con bé chịu khổ, con cũng không kịp nhận ra."

"Con mới không như vậy." Đàm Viên khẳng định nói: "Chúng con cả đời là chị em."

Cao Thục Lan sờ sờ đầu con gái mình cười: "Được." Bà thực sự may mắn, chính con mình không phải khổ sở như vậy, nghĩ thế lại đau lòng thay Hoa Cẩm.

Con gái bà từ nhỏ đã sống thoải mái vui vẻ, nên tính cách luôn phóng khoáng như vậy. Huống chi hiện tại con bé đã xem Hoa Cẩm là chị mẹ ruột thịt, càng coi trong Hoa Cẩm, như thực tế vẫn là thực tế, đến một lúc nào đó, Hoa Cẩm cũng sẽ lựa chọn cách là không quấy rầy đến cuộc sống bình an của Đàm Viên.

Chỉ có tuổi trẻ mới không suy nghĩ nhiều, mới có thể mạnh miệng nói ra từ "Không", nhưng khi tuổi càng lớn, mới càng hiểu rõ, có những việc không phải mình muốn là được.

Bà hy vọng con gái mình lớn lên khỏe mạnh, cả đời không xảy ra bất kỳ khổ sở nào.

Sau buổi tiệc của nhà họ Mạnh, đối với sinh hoạt bình thường của Hoa Cẩm cũng không ảnh hưởng gì, việc Bùi Tồn Hải tuyên bố mua lại cửa hàng Phồn Hoa cũng không có thực hiện. Mỗi ngày cô đều làm đồ thêu, bán hàng, nhật tử cũng không quá yên lặng.

Sau khi định chế xong bình thêu cho Dương Thiệu, Hoa Cẩm gần nhất cũng không nhận thêm đơn đặt hàng khác.

Thời gian gần đây Hoa Cẩm đến cửa hàng càng sớm, cơ hồ mỗi lần mở cửa tiệm, thì mấy cửa hàng lân cận còn chưa có mở cửa.

Thời tiết ngày càng nóng, buổi sáng bảy giờ cũng không còn cảm thấy lạnh, Hoa Cẩm ngáp một cái, sau đó tự rót cho mình một ly trà, miễn cưỡng khởi động lại tinh thần làm việc.

"Xin chào, đã quấy rầy."

Hoa Cầm ngẩng đầu, nhìn về phía cô gái trẻ tuổi ngoài cửa tiệm, nháy mắt đã lộ ra ý cười: "Xin chào, mời vào xem ạ."

"Cảm ơn." Cô gái vào trong cửa hàng, thoạt nhìn có chút không tự nhiên: "Xin hỏi, trong tiệm có bán phụ kiện trang sức cho phái nam không?"

"Dạ có." Hoa Cẩm đứng dậy đem túi gấm cùng bùa bình an: "Mời chị xem qua."

Cô gái chọn chọn một lát, quay đầu nhìn Hoa Cẩm: "Tôi, tôi có thể đặt riêng một túi gấm được không?"

Hoa Cẩm nhìn hai mắt của đối phương: "Tôi có thể hỏi một câu, là cô muốn đặt cho mình hay là đem tặng ạ?"

"Tôi muốn tặng." Cô gái cười khổ: "Tôi muốn tặng cho bạn trai cũ của mình."

Hoa Cẩm nhìn đối phương một cái nhưng không nói gì nữa.

"Tôi với anh ấy là bạn học, từ năm nhất đến hiện tại, chúng tôi yêu nhau bốn năm." Cô gái có chút phát run, nhưng không khóc nói tiếp: "Tôi tìm được việc làm ở đây, nhưng anh ấy không muốn lưu lại. Anh ấy nói nơi này sinh hoạt áp lực quá lớn, nên đã quyết định về quê tìm việc."

"Tôi cũng có lập trường riêng, không nghĩ tới việc vì lấy chồng sinh con mà bỏ đi cơ hội phát triển." Hốc mắt cô gái có chút ửng hồng: "Anh ấy mua vé máy bay về quê, tôi cũng không níu kéo, từ nay mỗi người một nơi, chỉ mong tương lai anh ấy có thể tìm được một người con gái tốt, hạnh phúc cả đời."

Hoa Cẩm đối với cô gái này có chút ấn tượng, dạo trước trên đường đi làm về, lúc ngồi trong xe điện cô có gặp qua. Cô gái này cùng bạn trai cãi nhau vì chuyện bạn trai cô không muốn lưu lại thành phố này, cuối cùng làm cô gái này khóc nức nở. Hoa Cẩm cho rằng chỉ tình cờ bắt gặp mà thôi, không nghĩ tới hôm nay có thể gặp lại cô gái này tại tiệm của mình.

Tuổi trẻ ai cũng muốn có được tình yêu đẹp, nhưng kế cục thường không mấy viên mãn. Hoa Cẩm mỉm cười hỏi: "Vậy chị muốn thêu hoa văn thế nào?"

"Có thể tự mình đưa ra hoa văn được sao?"

"Đương nhiên có thể." Hoa Cẩm mời cô gái ngồi xuống: "Vừa lòng thượng khách, chính là thành công lớn nhất của chúng tôi."

"Vậy thêu một con chuột, bên cạnh nó còn có thật nhiều đồ ăn ngon." Cô gái hít hà cái mũi.

"Xem ra bạn trai chị tuổi chuột." Hoa Cẩm ghi lại yêu cầu khách hàng: "Ba ngày sau sẽ hoàn thành, chị muốn chuyển phát nhanh, hay là tự mình đến lấy?"

"Vậy thì chuyển phát nhanh đi." Cô gái trả tiền: "Cảm ơn."

"Không cần khách khí." Hoa Cẩm nhìn đối phương cười nói: "Hoan nghênh quý khách lần sau lại đến."

Cô gái lại lần nữa nói lời cảm ơn, sau đó rời khỏi cửa hàng, nhịn không được còn quay đầu lại nhìn vài lần.

Phồn Hoa...

Nguyện cho anh một đời bình an, tương lai tương sáng.

Cô gái lau nước mắt, mỉm cười rời đi.

Buổi sáng ba ngày sau, Hoa Cẩm vừa mới đến cửa tiệm liền phát hiện có một cô gái đang ngồi xổm ôm gối trước cửa, cô liền hết hồn: "Xin chào?"

"Xin chào," Cô gái ngẩng đầu lên, hai mắt sưng đỏ, chính là cô gái của ba ngày trước.

"Túi gấm hôm trước chị đặt làm đã có, để tôi đi lấy." Hoa Cẩm thở dài một tiếng, xem bộ dáng của cô gái này, chắc là đã xảy ra biến cố gì rồi.

Quả nhiên, đợi cô mang túi gấm ra cửa giao cho đối phương, cô gái nhìn chầm chầm túi gấm một hồi lâu: "Không dùng được nữa rồi."

Hoa Cẩm sợ cô gái này nghĩ quẩn trong lòng, liền kéo đối phương ngồi xuống ghế sô pha, pha một ly chocolate ngọt cho mời đối phương uống.

Vị ngọt tiến vào khoang miệng, trong lòng cô gái chua xót nhiều hơn vị ngọt này, cô ngẩng đầu nhìn Hoa Cẩm: "Cảm ơn."

"Đừng khách khí."

"Hôm qua anh ta đã lên xe rời đi, dọn cực kỳ sạch sẽ, không lưu lại bất kỳ dấu vết gì."

Cửa tiệm bị đẩy ra, Bùi Yến đi vào, trong tay còn xách theo hai hộp đồ ăn.

Hoa Cẩm ngẩng đầu đối mắt Bùi Yến.

Cô gái đang ôm mặt, cũng không biết có người tiến vào: "Có lẽ không cùng thế giới, nên không thể ở bên nhau."

"Không có bắt đầu, sẽ không có kết thúc, nhưng vậy cũng không có đau khổ."

Tác giả có lời muốn nói: Bùi Yến: Hoa Cẩm, hai chúng ta không giống bọn họ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro