Chương 39: phiền toái
edit: facebook.com/shilacquan
Nhìn Từ Tư cười đến gượng gạo, Hoa cẩm cảm thấy khả năng hiểu thấu tính cách con người của mình vẫn chưa đủ.
"Bùi tiên sinh vẫn luôn là người lãnh đạm như vậy." Vẻ xấu hổ vừa rồi phảng phất như không tồn tại, Từ Tư hơi hơi cong khóe môi, mỉm cười nhìn Bùi Yến: "Xem ra dù thời gian có trôi qua lâu thế nào, thì anh vẫn không thay đổi gì."
Bùi Yến nhìn Từ Tư đang bỏ đĩa của mình xuống bàn, ngón trỏ của anh gõ gõ vài cái lên mặt bàn, lấy đĩa của đối phương trả lại: "Từ tiểu thư, xin lỗi, bàn này thật sự đã đủ người."
Kẽo kẹt.
Hoa Cẩm không cẩn thận chọc xuống đĩa không, cô bất giác thấy Từ Tư đang nhìn mình chằm chằm, dường như núi lửa sắp phun trào. Hoa Cẩm ngẩng đầu nhìn ánh mắt Từ Tư, môi hơi cong mỉm cười.
Từ Tư ngẩn người, cô không nghĩ tới cô gái kia lại dám nhìn thẳng mắt mình, vài giây sau, cô mới miễn cưỡng cười xả giao một cái, lấy lại cái đĩa của mình từ trong tay Bùi Yến: "Bùi tiên sinh hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn ôn chuyện với anh một chút, cũng không có ý ngồi xuống quá lâu."
Bùi Yến chú đến ánh mắt của Từ Tư nhìn Hoa Cẩm vừa rồi, cười nhạo một tiếng, cà lơ phất phơ nói: "Thật ngại, tôi với cô trước giờ cũng không có giao tình, có thể ôn được chuyện gì?"
Hoa Cẩm yên lặng che mặt, loại tình hình xấu hổ hiện tại, cô nên ở từ xa mà xem, chứ không phải ngồi tại chỗ làm khán giả thế này.
Mặc dù tâm lý Từ Tư có mạnh đến đâu, cũng không chịu nổi miệng lưỡi độc ác của Bùi Yến, cô trừng mắt nhìn Hoa Cẩm một cái, dẫm giày cao gót mà rời đi.
Hoa Cẩm cảm thấy mình đúng thật là oan uổng ghê! Bùi Yến không cho cô ta mặt mũi, có liên quan gì tới cô đâu?
"Bùi đùi vàng, sao anh đối với con gái không khách khí chút nào thế?" Từ lúc bước vào cổng biệt thự này, có không ít nam nữ chủ động tìm Bùi Yến nói chuyện, thái độ anh tuy rằng lãnh đạm, nhưng không đến mức khó dễ người khác, đúng là vừa rồi anh phá lệ rất ác liệt với Từ Tư.
"Về sau cô cũng nên tránh xa cô gái kia ra một chút." Bùi Yến không chút che dấu gì về việc mình không thích Từ Tư: "Cô ta cùng em trai mình giống nhau, không có cái gì tốt lành hết."
Bùi Yến không thích nói xấu ở sau lừng người khác, nhưng nghĩ đến Hoa Cẩm không biết mà lỡ giao tiếp với mấy thể loại đó, nên anh mới phá vỡ nguyên tắc: "Hồi cao trung, vì gia cảnh nhà cô ta không tệ, nên được rất nhiều bạn học vuốt mông ngựa đi theo. Cô ta thường xuyên bắt nạt mấy bạn học mà cô ta không thích, còn nhiều lần hà hiếp quá đáng, tôi chỉ cần nghe thấy tên liền chán ghét."
Hoa Cẩm không nhịn được quay đầu nhìn về phía cô gái trang điểm tinh xảo Từ Tư, có chút lạnh cả người, một cô gái xinh đẹp như vậy, như thế nào lại làm ra mấy chuyện tàn nhẫn đến vậy?
"Cô nên tránh xa xa cô ta ra một chút, miễn cho mấy thể loại đó làm ghê tởm đến cô." Bùi Yến đứng dậy bưng một ly nước trái cây đến cho Hoa Cẩm: "Ăn uống xong, tôi sẽ dẫn cô đi dạo một lượt."
"Tôi cảm thấy... anh mang tôi đến đây đến ăn uống?" Hoa Cẩm uống một ngụm trái cây, đúng là nước ép nguyên chất, vị cực ngon.
"Không tới ăn uống thì tới làm gì?" Bùi Yến lau khóe miệng: "Từ nhỏ tôi đã không thích giả bộ khách khí, cuộc đời ngắn như vậy, đừng nên ủy khuất chính mình."
Hoa Cẩm cười ra tiếng, cô rũ mí mắt xuống, nhịn không được hỏi một câu: "Những bạn học bị bắt nạt kia, về sau thế nào?"
"Tôi nhìn mấy việc đó không thuận mắt, nên gọi điện thoại nói với người nhà họ Từ biết, bảo họ dạy bảo lại con gái mình cho tốt vào." Ngữ khí Bùi Yến lạnh nhạt: "Thế giới này vẫn chưa tới lượt cô ta làm chủ, vi phạm nội quy trường học, liền bị xử lý đúng quy củ của trường."
Mất mát trong lòng giảm đi phân nửa, Hoa Cẩm ngẩng đầu nhìn Bùi Yến: "May mà có anh."
"Chậc." Bùi Yến không tự nhiên vặn vẹo đầu mình: "Tôi mới lười lo chuyện bao đồng, nhưng mấy người đó nháo nhào làm ảnh hưởng đến việc học tập của tôi."
"Tôi hiểu tôi hiểu!" Hoa Cẩm gật gật đầu, bưng nước trái cây lên: "Vì anh không lo chuyện bao đồng uống một ngụm."
"Cô có ấu trĩ không đó?" Nhìn ly nước trái cây được nâng trước mặt mình, Bùi Yến bất đắc dĩ cũng bưng ly lên chạm cốc cô: "Việc cô tham gia đại hội thời trang vừa rồi, là sao?" Vừa rồi anh cũng có nghe Hoa Cẩm nói qua đôi ba câu, nhưng không nghĩ tới Hoa Cẩm trẻ như vậy mà có thể làm việc cùng nhóm với mấy đại lão thêu sư như vậy, lỡ người ta thấy cô còn trẻ nên khi dễ cô thì sao?
"Anh nói việc hợp tác với Mark tiên sinh?" Thấy Bùi Yến tò mò, Hoa Cẩm đem sự việc nói qua một lượt với anh.
"Cô nói người này, tôi cũng có một chút ấn tượng." Bùi Yến biểu tình có chút vi diệu: "Có không ít phu nhân thiên kim thích anh ta thiết kế riêng cho mình đâu." Quan trọng nhất chính là, người này cực kỳ am hiểu sở thích cũng như tính cách của phái nữ, rất nhiều cô gái đã tự động tìm đến anh ta. Bất quá trong giới người có tiền, đàn ông thích phụ nữ ăn nói ngọt ngào lại xinh đẹp, phụ nữ lại thích đàn ông có thể làm mình vui vẻ, xét đến cùng thì chính là dùng tiền để mua niềm vui cho mình.
Những lời này Bùi Yến cũng không nói quá nhiều, Hoa Cẩm là người trưởng thành, cùng Mark hợp tác, nếu anh ta đối với Hoa Cẩm có ý đồ riêng thì cũng là việc cá nhân, cùng anh không quan hệ. Nghĩ thì nghĩ vậy, Bùi Yến vẫn không quản được miệng mình, nói nhiều thêm một câu: "Nghe nói người này nổi tiếng đào hoa, đối với tình cảm không quá nghiêm túc." Sau khi nói xong, anh nhìn sắc mặt Hoa Cẩm vẫn như bình thường, trong lòng lại có chút chột dạ.
"Anh sợ tôi bị chiếm tiện nghi?" Hoa Cẩm nhìn Bùi Yến chằm chằm, nhịn không được bật cười: "Anh ta là một nhà thiết kế danh tiếng, đương nhiên phải thích mấy người tình nguyện yêu anh ta, tôi lại có anh là đùi vàng, sợ anh ta làm gì?"
"Lúc này cô mới biết đùi vàng như tôi quan trọng thế này à?" Bùi Yến cũng cong môi cười theo Hoa Cẩm: "Tại sao tôi lại gặp phải một cô gái như cô chứ?"
Edit: a Yến thích mà còn bày đặt hihi
"Đây là định mệnh đó..." Hoa Cẩm chỉnh đốn lại ngữ khí, nhìn bể bơi bên cạnh, nụ cười trên mặt có chút nhạt lại: "Người đàn ông đang đứng nói chuyện với Từ Tư bên cạnh bể bơi kia, tên là gì vậy?"
Bùi Yến nhìn theo tầm mắt của Hoa Cẩm, chân mày cau lại: "Đó là con trai thứ hai của Từ Nghị - Từ Trường Huy, cô vừa mắt cậu ta?"
"Từ Trường Huy..." Hoa Cẩm nhẹ giọng gọi lại tên này, cười như không cười nói: "Khi người lớn đặt tên này cho anh ta, hẳn là ôm hy vọng mong chờ anh ta vô cùng."
"Hy vọng?" Bùi Yến trào phúng cười nói: "Con cái nhà họ Từ được sủng đến vô pháp vô thiên, hiện tại cái gì cũng dám làm, cái gì cũng không sợ."
Hoa Cẩm không có ý kiến gì.
"Tại sao cô lại hỏi cậu ta?" Bùi Yến nghi hoặc mà nhìn Hoa Cẩm: "Không phải thấy cậu ta lớn lên đẹp mắt, nên nổi lên tâm tư khác đi?"
"Anh đừng nghĩ quá nhiều, có anh một đại mỹ nam bên cạnh, tôi còn không vừa mắt ai khác đâu, tất cả so với anh đều là dung chi tục phấn." Hoa Cẩm bưng nước trái cây uống một ngụm: "Ánh mắt nhìn người tôi không tệ như vậy, mặt mũi anh ta khinh khỉnh như vậy, có gì đẹp đẽ đâu?"
"Nghe ngữ khí của cô, có vẻ như là không hứng thú với cậu ta thật." Thấy Hoa Cẩm khẳng định như vậy, Bùi Yến cũng lười so đo với cô nói tiếp: "Vậy sao cô lại hiếu kỳ cậu ta?"
"Có thể là thoạt nhìn anh ta quen mắt." Hoa Cẩm rũ mí mắt xuống: "Từ Trường Huy này, chính là con của người mà chúng ta đã từ gặp Từ tiên sinh?"
"Cô nói Từ Nghị?" Bùi Yến gật đầu: "Chính là con của ông ta."
"Hai cha con lớn lên đúng là không giống nhau." Hoa Cẩm lau khóe miệng, nhìn Từ Trương Huy đang đi đến, cong miệng cười nhạt nói với Bùi Yến: "Anh ta tới."
Bùi Yến mặt vô cảm nói: "Cô không cần để ý đến cậu ta."
"Bùi tiên sinh, thật trùng hợp, hiếm khi thấy anh mang bạn gái đi dự tiệc." Từ Trương Huy trong tay bưng một chen rượu, gương mặt cười tươi: "Nhiều ngày không gặp, tôi kính anh một ly. Cũng hy vọng vị đại mỹ nhân này cũng cho tôi chút vinh hạnh, cùng tôi chạm ly một cái."
Bùi Yến không thèm nhìn tới đối phương, cúi đầu nghiêm túc lột tôm.
edit: Shi là thấy anh Yến đã bắt đầu học hỏi thói quen thê nô rồi ạ!
Từ Trương Huy từ trước giờ luôn được sủng đến vô thiên, nên thấy Bùi Yến tỏ thái độ như thế với mình, tức giận đặt mạnh ly rượu xuống bàn: "Bùi tiên sinh đây là đang xem thường tôi?"
"Biết mà còn hỏi?" Bùi Yến lười biếng nâng mí mắt lên: "Từ tiên sinh thật biết hỏi những câu đã có câu trả lời."
Mọi người xung quanh chú ý đến động tĩnh này, nghe được liền khẽ cười ra tiếng.
"Anh!" Từ Trương Huy không kiềm được tức giận, nói năng bắt đầu trào phúng: "Tôi còn tưởng Bùi tiên sinh còn có bao nhiêu năng lực, kết quả còn tìm ra một cô gái như vậy bên cạnh, thoạt nhìn cũng chẳng ra gì."
Hoa Cẩm: "..."
Cái gã này thật là quá phận, việc hai người đàn ông nói chuyện, đem một cô gái như cô liên lụy vào làm gì?
"Từ tiên sinh, là một người nối nghiệp chủ nghĩa xã hội, truyền nhân di sản văn hóa, tôi cảm thấy lời này của anh có chút không đúng." Hoa Cẩm ngửa đầu: "Tôi và anh cũng không có mâu thuẫn gì, càng không quen biết nhau. Nhưng bởi vì anh mất hứng với Bùi tiên sinh, liền lôi kéo người không liên quan như tôi vào, thật là một loại kêu ngạo ngang ngược vô lý. Nghe nói anh xuất thân hào môn, tuổi cũng không nhỏ, không nghĩ tới nói chuyện và làm việc lại..."
Hoa Cẩm thở dài lắc đầu: "Chậc chậc chậc, thật làm người dưỡng anh cảm thấy tiếc nuối."
Người nói nghiệp chủ nghĩa xã hội, truyền nhân di sản văn hóa?
Đây là thân thế gì?
Bùi Yến đang cực kỳ khó chịu, nhưng khi nghe Hoa Cẩm nói mấy lời như vậy, tức giận cũng giảm đi một nửa.
"Cô nghĩ mình là ai, tôi cùng bùi yến nói chuyện, không có phần cô xen vào!" Từ Trường Huy không nghĩ tới Hoa Cẩm dám nói mấy lời như vậy với hắn, tức giận đến mức máu nóng sắp sôi: "Là một người không liên quan, cô nên tránh ra một bên."
"Ồ, thế à!" Hoa Cẩm khẽ cười ra tiếng, nhỏ giọng trào phúng nói: "Từ tiên sinh, hiện tại đã là thế kỷ 21, đâu phải xa hội phong kiến. Anh ra lệnh cho tôi, anh nghĩ mình là chủ tử của ai đó?"
Âm thanh cô rất nhỏ, âm lượng chỉ để hai người nghe thấy: "Lại nói, tính tôi thật sự không tốt chút nào, nếu tôi là nô bộc của ai đó, cũng nên chọn Bùi Yến lắm tiền nhiều của làm chủ của mình, so với anh còn soái hơn biết bao nhiêu, so với anh giáo dục cũng tốt hơn bao nhiêu, so với giọng nói của anh cũng tốt hơn bao nhiêu, dù mắt tôi có mù, cũng nên biết chọn phục tùng ai, coi thường ai. Có Bùi Yến ở đây, anh cũng chỉ là cục đá bên đường, còn dám lớn tiếng ra mặt không sợ mất mặt? Trước giờ thời thế luôn ở bên người có tiền, đẳng cấp đã có từ trong máu, súc sinh suốt đời cũng chỉ là súc sinh, dù có khoác một lớp da người, tôi thấy anh vẫn không phải người!"
Từ Trường Huy chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy, lập tức giận đến mức định vung tay đánh người.
Hoa Cẩm vội lui về phía sau một bước, cầm đồ uống trên bàn tạt lên mặt Từ Trương Huy, sau đó ném cái ly sang một bên, xoay người nhào vào lòng Bùi Yến, thúc thít nói: "Bùi tiên sinh, anh ta mắng tôi không nói làm chi, lại còn muốn đánh người, người ta rất sợ!!!"
Bùi Yên ôm Hoa Cẩm xoay một cái, đem cô bảo hộ phía sau mình, đá lên bụng Từ Trường Huy một cái ngã lên bàn.
Lúc này tất cả mọi người đều chú ý đến tranh chấp hiện tại.
Nhưng người trẻ tuổi có quan hệ tốt với Bùi Yến, tiến lại đè lên người Từ Trương Huy, miệng khuyên nhủ: "Từ ca, anh làm sao vậy, uống quá nhiều rồi phải không?"
"Để chúng tôi đỡ anh lên."
"Rượu này uống ít một chút, uống nhiều rất hại nha!"
"Ô ô ô..." Từ Trường Huy định chửi ầm lên, lại bị người ta bịt miệng lại, hắn trừng mắt với cô gái đang trong ngực của Bùi Yến, liều mạng nhào tới. Chính lúc này cũng không biết ai nhân cơ hội đạp chân hắn, đau đến mức nước mắt chảy ra như suối, cũng không đủ sức nhào tới trả thù Hoa Cẩm.
Trước giờ những người có quan hệ với Từ Trường Huy cũng không dám vào can dự, bọn họ cũng ý thức được, bản thân không nên đi đắc tội Bùi Yến, bọn họ còn hận Từ Trường Huy ngu muội, muốn nhanh chống cắt đứt quan hệ với hắn nhanh nhanh một chút.
"Không có việc gì." Bùi Yến vỗ vỗ cánh tay run rung của Hoa Cẩm phía sau lưng, tim anh hiện tại còn run hơn cánh tay Hoa Cẩm hiện tại. Khi thấy Từ Trường Huy định vung tay muốn đánh cô, tim anh cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Bùi Yến cười lạnh nhìn Từ Trường Huy trên mặt đất: "Nhà họ từ có thói quen ỷ thế hiếp người, cho nên đối với bạn gái tôi cũng muốn vô lễ? Nếu nhà các người có bất mãn, cứ đối tôi mà tới, đừng có liên lụy cô gái vô tội, thật không biết xấu hổ."
"Ô ô ô!" Từ Trường Huy bị mắng đến mức mặt đỏ tai tía, hắn mới chính là bị cô ta mắng, còn bị tạt nước vào mặt, đến tột cùng là ai khi dễ ai?
Bởi vì Hoa Cẩm là bạn gái Bùi Yến mang đến, ai nấy trong đây đều đối với cô có vài phần ấn tượng. Khi họ nói chuyện với Bùi Yến, cô gái này chưa bao giờ nói nhiều, cũng không cố tình phô trương bản thân mình, bên cạnh an tĩnh bảo trì nụ cười, thoạt nhìn phi thường biết lễ nghĩa văn hóa. Tai tiếng Từ Trường Huy trước giờ có thể kê thành danh sách, nên ai cũng suy ra được người nào hà hiếp người nào.
Nhà họ Từ sủng Từ Trường Huy vô pháp vô thiên, còn dám đùa giỡn với bạn gái của Bùi Yến? Khó trách Bùi Yến lại sinh khí như vậy. Có người đàn ông nào có thể trơ mắt nhìn bạn gái mình bị khi dễ?
Nghĩ vậy, mọi người đều nhìn cô gái đang run rẫy trong lòng Bùi Yến, cô gái này cũng thật xui xẻo, lại gặp phải một tên trá quân tử như Từ Trường Huy? Bởi vậy mới nói, nhà họ Từ không nên đút lót tiền đưa Từ Trường Huy ra tù sớm như vậy, phải nên để hắn ngồi trong tù tu dưỡng một chút, nói không chừng đầu óc sẽ bình thường hơn một chút.
Nghe ý tứ trong lời nói của Bùi Yến, hiện đã xem Từ Trường Huy là kẻ thù, coi như Từ gia cũng trở thành kẻ thù của anh.
"Sao lại thế này?" Từ Nghị từ đại sảnh đi tới, nhìn con trai mình đang bị người khác kiềm trên mặt đất, mặt mày ông đanh lại: "Các người đây là có ý gì?"
Nhưng mấy người đang kiềm Từ Trường Huy không có buông tay, ngược lại nhìn về phía Bùi Yến. Từ Nghị quay đầu nhìn Bùi Yến: "Bùi tiên sinh, con trai tôi nếu có đắc tội anh, mong anh giơ cao đánh khẽ. Nơi này là tiệc của Mạnh lão gia, nếu nháo lên như vậy, thì thật là không tốt lắm."
"Biết nơi này là tiệc của Mạnh lão gia, cậu ta còn chạy tới khi dễ bạn gái tôi?" Bùi Yến ôm Hoa Cẩm tiến lên phía trước hai bước, mặt cho Từ Nghi có mặt đá vào đầu gối Từ Trường Huy thêm một cái: "Từ Nghi tiên sinh biết cá tính của tôi, nếu làm tôi không cao hứng, thì tôi sẽ khiến cho người đó sống qua ngày không quá thoải mái được đâu. Con trai ông say rượu đả thương người, thật vất vả mới bảo lãnh ra tù sớm, nếu cảm thấy bên ngoài không khí không tốt, tốt nhất vẫn nên trở vào trong tù tiếp tục cải tạo lao động?"
Từ Nghị lúc này mới chú ý đến cô gái trong lòng Bùi Yến, ông biết con trai mình tính tình thế nào, khả năng đã đùa giỡn với cô gái xinh đẹp này rất cao. Cô gái này là người Bùi Yến đích thân đưa tới, khẳng định địa vị trong lòng Bùi yến rất đặc biệt, con của mình làm ra sự tình này, khó trách đối phương lại tức giận như vậy.
Nghĩ đến đây, Từ Nghị cũng hận Bùi Yến không cho nhà ông mặt mũi, nhưng càng bực mình thằng con không biết cố gắng của mình, ông hít sâu mấy hơi, mới cười tạ lỗi Bùi Yến: "Việc này là hắn không đúng, sau này tôi nhất định sẽ cấp Bùi tiên sinh một lời công đạo. Đều là cho tôi chiều hắn riết hư..."
"Lại không phải chỉ có ông đau vì con trai mình, bạn gái tôi đau... tôi cũng sẽ đau lòng." Lỗ tai Bùi Yến đỏ lên, nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Từ Trường Huy bị kiềm quỳ rạp trên mặt đất, hận không thể hét lớn, rằng việc này chính là do cô gái kia, cha của hắn cái gì cũng không hỏi, tại sao lại đến xin lỗi Bùi Yến?!
Một đám ở đây đầu óc đều hỏng rồi sao?
Hoa Cẩm dựa vào vai Bùi yến, trong mắt khinh thường nhìn Từ Trường Huy, nụ cười trào phúng khó có thể nhận ra.
"Ô ô ô!" Từ Trường Huy thấy được ánh mắt của Hoa Cẩm, cảm xúc càng thêm kích động.
"Theo tôi thấy, con trai ông vẫn không biết thế nào là áy náy." Bùi Yến vỗ vỗ đầu Hoa Cẩm: "Đừng sợ, tôi đưa em về."
Bùi Yến kêu Dương Thiệu đến, nhờ Dương Thiệu chuyển lời xin lỗi với Mạnh lão gia, cũng không muốn nghe Từ Nghị nói mấy lời vô nghĩa, liền mang Hoa Cẩm rời khỏi nhà họ Mạnh.
"Cảm ơn." Bên trong xe thực yên tĩnh, Hoa Cẩm ngồi trên ghế phụ, ngón trỏ vô thức sờ sờ lên đai an toàn: "Tôi xin lỗi, đã gây phiền toái cho anh rồi."
"Dù không có cô, sớm muộn gì tôi cũng thu thập cậu ta. Hôm nay là do tôi muốn làm vậy, không phải chọc phiền toái gì hết."
Bùi Yến khởi động ô tô: "Cô nói những lời này, là chưa hiểu rõ tôi. Chờ cô hiểu rõ tôi rồi mới biết thế nào là chọc đến phiền toái." Anh nhướn mày nhìn Hoa Cẩm: "Bất quá, tôi không nghĩ là cô lại ghét cậu ta như vậy." Lấy tính cách của Hoa Cẩm, nếu không phải cực kỳ chán ghét đối phương, sẽ không làm ra nhưng việc như vừa rồi.
"Có lẽ..." Hoa Cẩm nhìn Bùi Yến, ánh mắt tràn đầy xúc động: "Anh ta lớn lên thật sự khinh người quá đáng đi."
Hoa Cẩm cười cười, quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ xe.
Bùi Yến nhìn cô, hiện tại vẫn là một trang sườn xám hoàn mỹ, an tĩnh đến mức giống như trăng rằm. Anh trầm mặt một lát, cười nói: "Cô nói rất đúng, loại người như cậu ta lớn lên thật làm ghê tởm người nhìn."
Hoa Cẩm thu hồi ánh mắt phía ngoài cửa sổ xe, cong môi cười nhìn Bùi Yến.
Tác giả có lời muốn nói: Từ Trường Huy: Người tính là thứ gì?
Hoa Cẩm (kiêu ngạo): Ta là người nối nghiệp xã hội chủ nghĩ, người thừa kế di sản văn hóa!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro