Chương 32: chúng ta
Bùi Yến thở hùng hục, đảo mắt nhìn Hoa Cẩm từ đầu đến chân, xác định cô không bị thương, mới chuyển sang nhìn thằng nhóc cô đang nắm tay, thở phào, sau đó xoay người đi.
Thấy anh rời đi, Hoa Cẩm buông tay Tiểu Hải, chạy theo Bùi Yến: "Bùi tiên sinh, anh đừng đi nhanh như vậy."
"Có chuyện gì?" Bùi Yến đem cánh tay Hoa Cẩm đang kéo mình nâng lên: "Có gì thì nói, đừng có đụng vào tôi."
Hoa Cẩm rụt tay lại sau lưng: "Sao anh lại tới đây?"
"Tôi đi ngang qua, không được sao?" Bùi Yến bước nhanh lại xe đang đậu ven đường, trên kính xe đã dán một tờ giấy phạt. Anh xé tờ giấy xuống, sau đó mở cửa vào trong xe.
Sau khi đóng cửa xe, anh nhìn về phía Hoa Cẩm đang đứng bên ngoài, sau đó một lần nữa mở cửa xe đi xuống, đối Hoa Cẩm nói: "Cô vẫn chưa ăn sáng?"
Hoa Cẩm lắc đầu, hai mắt chớp chớp nhìn anh.
"Lên xe đi, tôi đưa cô đi ăn sáng." Anh nhìn sang chị Cầm và Tiểu Hải đang đứng trước cửa đồn cảnh sát: "Kêu bạn cô đi chung luôn."
Hoa Cẩm đi kêu chị Cầm, chị Cầm lắc đầu cự tuyệt: "Hôm nay đã phiền em lắm rồi, chị dẫn Tiểu Hải về nhà ăn, không phiền em với bạn em." Tuy cô không biết người thanh niên kia có thân phận gì, nhưng hiện tại vội vã chạy tới, hiển nhiên là vì sợ Hoa Cẩm xảy ra chuyện không hay, miệng có thể gạt người, nhưng ánh mắt thì không thể. Tiểu Hoa một mình cố gắng nhiều năm nay, đến ngày nghỉ lễ cũng không thấy về thăm nhà, cũng có thể đoán gia cảnh con bé không được tốt lắm. Nếu có thể gặp được một người đàn ông tốt biết lo lắng cho mình, hẳn là chuyện tốt.
Chị Cầm cúi đầu nhìn con trai mình đang buồn, tư thế cứng nhắc đưa tay lên đỉnh đầu thằng bé vuốt vài cái, nội tâm trào ra vô hạn chua xót. Cả đời này của cô, không ai mong chờ cô sinh ra, không ai vì cô mà thương xót, sống trong mơ mơ hồ hồ, ngay cả chính con mình cũng nuôi dưỡng không tốt, nếu không phải lần này Tiểu Hải mất tích, cô vĩnh viễn không biết bản thân mình sai lầm thế nào.
Hoa Cẩm với cô, quả thật không giống nhau.
"Tiểu Hải, cùng mẹ về thôi." Chị Cầm hí hà mũi một cái, ngẩng đầu đối Hoa Cẩm cười nói: "Hai ngày nữa chị mở tiệc ăn mời mọi người, lúc đó hãy đến nhà chị ăn chung nhé!"
Hoa Cẩm ngẩng người, sau đó cười vui vẻ đáp: "Dạ."
Chị Cầm thường không thích chung đụng với phụ nữ, có thể là sau khi ly hôn mẹ ruột đối xử với chị ấy không tốt, sinh ra tâm lý rất mẫn cảm, đôi khi người khác nói gì đó, chị ấy cũng tự cho rằng người ta đang nói mình, cho nên đối với hàng xóm đều không thân thiết, nay chủ động nói mời cơm, là một chuyện hiếm thấy.
Sợ Hoa Cẩm còn muốn mời mình đi ăn chung, chị Cầm nhanh chống nắm lấy tay của Tiểu Hải, lần này đi một mạch không quay đầu lại.
Nhìn bóng dáng hai mẹ con, Hoa Cẩm cười nhẹ một tiếng, lúc xoay người mới phát hiện Bùi Yến không biết đứng phía sau mình từ lúc nào, cô sợ đến mức lui về sau mấy bước.
Bùi Yến nhìn chằm chằm cô hai giây: "Tôi dọa người vậy à?"
"Anh lớn lên đẹp như vậy, tôi cũng đặc biệt giật mình." Hoa Cẩm đi theo Bùi Yến lên xe, di động trong túi xách vang lên một tiếng, mở ra mới thấy là tin nhắn của dứa tinh.
Đông Đông: Hoa thêu sư, cô không sao chứ? Buổi sáng tôi thấy cô ngồi trên xe cảnh sát, có phải có hiểu lầm gì không?
Hoa Cẩm suy nghĩ một hồi, mới cất điện thoại nhìn Bùi Yến: "Là Dương tiên sinh nói cho anh biết, tôi ngồi xe cảnh sát?"
"Cô đừng nghĩ nhiều, chỉ là tôi nghe Dương Thiệu nói như vậy, nên mới định tới xem náo nhiệt." Bùi Yến hai mắt nhìn thẳng phía trước: "Không nghĩ đến tôi ra nhanh như vậy, mà một chút náo nhiệt cũng không xem được."
Trong xe vang lên tiếng cười của Hoa Cẩm.
Bùi Yến hồng lỗ tai: "Có gì buồn cười, chưa thấy qua người khác xem náo nhiệt?"
"Đã gặp qua, nhưng chưa thấy người nào soái như anh đi xem náo nhiệt." Hoa Cẩm cười đến mức chảy nước mắt: "Nếu biết sớm anh thích xem náo nhiệt, dù không có náo nhiệt tôi cũng sẽ diễn trò cho anh xem."
"Cô gái này, cô đối với tất cả mọi người đều vậy sao?" Bùi Yến dừng xe trước đèn đỏ, trừng mắt nhìn Hoa Cẩm: "Thật là... Thật là..." Nhìn đôi mắt đẹp của Hoa Cẩm, Bùi Yến không thể nói thành lời, đành đem đầu nhìn chỗ khác, trưng bộ dáng không thèm để ý.
"Thật xin lỗi, tôi chỉ muốn nói lời cảm ơn anh." Hoa Cẩm cười đến mức hai mắt cong thành trăng non: "Cảm ơn anh đã đến."
"Tôi chỉ đến xem náo nhiệt."
"Tôi biết."
"Tôi đến xem náo nhiệt mà cô cũng vui?"
"Khi tôi gặp chuyện không hay, anh liền có thể vội vả chạy tới, tôi liền rất vui."
"Cô..." Bùi Yến quay đầu nhìn Hoa Cẩm, lúc cô cười thật sự ấm áp, rất đẹp, làm cho tim anh đập liên hồi, trong đầu còn sinh ra cái ý nghĩ, rằng anh muốn đưa tay lên sờ sờ đầu cô.
Tinh...!
Xe ở phía sau bấm còi, Bùi Yến như bừng tỉnh, không biết khi nào đèn đỏ đã chuyển sang xanh.
Bùi Yến chở Hoa Cẩm đến quán ăn ưa thích của mình, hiện tại đã quá giờ ăn sáng, nên tiệm không nhiều người lắm.
Nhìn hình dáng bánh bao tinh xảo trong dĩa, Hoa Cẩm lấy di động ra chụp một tấm, cảm khái nói: "Bánh bao làm ra đáng yêu thế này, thật sự tôi không đành lòng ăn nha."
Sau đó, cô liền gắp bánh bao lên ăn.
Bùi Yến buông muỗng, nhìn đồ ăn trống không trước mặt Hoa Cẩm: "Con mạnh miệng bảo không đành ăn... giờ đã ăn sạch?"
"Người làm ra thức ăn không phải dễ dàng, chúng ta không nên lãng phí." Hoa Cẩm lau khô khóe miệng; "Để đưa ra một dĩa thức ăn xinh xinh đẹp đẹp thế này, là một quá trình cố gắng của rất nhiều người, ăn nó chính là tôn trọng cơ bản. Thân là một cao nhân, tôi càng không thể để chúng nó chịu ủy khuất."
Bùi Yến: "..."
Nguyên lai cũng có người có thể đem "Có thể ăn" giải thích nghe đến hay như vậy.
"Ăn xong rồi, cô có muốn tôi chở đến tiệm không?"
"Không cần, tôi phải về nhà thay quần áo trang điểm." Hoa Cẩm nhớ tới buổi sáng vì quá vội nên chưa kịp làm gì, buổi chiều cô còn cùng Tôn lão sư đi gặp thêu sư Tô Châu, không thể quá tùy tiện.
"Trịnh trọng như vậy, cô muốn đi gặp ai à?" Bùi Yến cúi đầu, dùng chiếc đũa chọc chọc cái bánh bao sữa làm thành hình con vịt xinh xắn. Mới chọc mấy đũa, con vịt đã biến thành một khối bột không ra hình thù.
"Một người rất quan trọng." Hoa Cẩm làm ra vẻ thần bí: "Ít nhất cũng không thể để người ta đối với tôi có ấn tượng không tốt."
"Không cần phải phiền toái như vậy, tôi có quen bạn làm bên tạo hình, tôi mang cô qua đó trang điểm chọn quần áo. Để sau giờ trưa, tôi đưa cô đi qua đó."Bùi Yến thôi không chọc bánh bao nhân trứng sữa nữa: "Như vậy không phải tiện hơn?"
"Tôi đâu thể mặt dày như vậy." Hoa Cẩm lắc đầu: "Hơn nữa không cần trịnh trọng như vậy, tôi cũng đâu phải di dự yến tiệc gì, trở về chọn một bộ đồ hợp hoàn cảnh là được."
Bùi Yến ngẩng đầu nhìn Hoa Cẩm: "Không lẽ cô không muốn tạo ấn tượng tốt đối với người quan trọng?"
"Ấy ya..." Hoa Cẩm thành thực nói: "Bất quá mấy cái cố ý tạo hình lộng lộn kia, không thích hợp với chúng ta."
Chúng ta?
Cô nói ai là "chúng ta"?
Nghe được hai chữ kia, Bùi Yến tự dưng tinh thần sảng khoái, anh giờ tay lên khóe miệng làm ra bộ dáng mỉm cười: "Tôi biết rồi."
Chở Hoa Cẩm để trước hẽm cũ nát, Bùi Yến quay sang nhìn Hoa Cẩm đang tháo dây an toàn: "Buổi chiều thật sự không cần tôi đưa đi?"
"Không cần, hôm nay cảm ơn anh nhiều." Hoa Cẩm đối mắt Bùi Yến cười: "Tôi luôn gây phiền toái cho anh, thật sự rất ngại."
"Cũng không sao, dù sao tôi cũng khá nhàn rỗi. Rảnh rỗi làm chuyện tốt, giúp ai được thì giúp." Bùi Yến dùng ngón trái vuốt nhẹ tay lái: "Huống chi loại việc nhỏ này, cũng không tính là phiền toái."
Hoa Cẩm nghiêng đầu cười cười: "Thật tốt."
"Cái gì tốt?" Bùi Yến khó hiểu nhìn cô.
"Tôi nói tính cách anh rất tốt." Hoa Cẩm nhấp nhấp miệng: "Người lương thiện, luôn luôn gặp may mắn."
Bùi Yến hơi nhíu mày, Hoa Cẩm nói lời này, nghe tới chẳng khác nào coi anh như những người "tốt" bình thường khác?
"Mấy tháng trước gặp anh bên bờ hồ, anh cố tình trêu chọc tôi, là vì sợ tôi tự sát?"
"Chứ không lẽ là gì? Không lẽ cô cho rằng tôi thật sự coi trọng vẻ ngoài của cô?" Bùi Yến cứng ngắt dời tầm mắt khỏi mặt Hoa Cẩm: "Có dạng mĩ nhận nào tôi chưa gặp qua đâu?"
"Dạ, dạ, da... Bùi tiên sinh kiến thức rộng rãi, uyên thâm." Hoa Cẩm cười gật đầu: "Trên thế giới này không ai sánh bằng anh hết."
"Cô lại bắt đầu nói hươu nói vượn." Bùi Yến xuy một tiếng: "Cô cho rằng tôi là con nít, được khen như vậy sẽ vui chắc?"
"Thật ra... Tôi là một người thành thật." Hoa Cẩm làm ra bộ dáng đứng đắn nghiêm túc: "Khen anh cũng là thật lòng thôi."
"Cô vẫn là nhanh xuống xe đi." Bùi Yến chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ: "Tôi có cả một bộ phận cố vấn, so với cô nịnh hót còn hơn xa."
"Bọn họ chỉ biết nịnh hót, còn tôi là thật tình khen tặng à nha!" Hoa Cẩm mở cửa xe đi xuống, khom lựng đối Bùi Yến vẫy vẫy tay: "Bùi tiên sinh, thật sự cảm ơn anh, hẹn gặp lại."
Cửa xe đóng lại, bên trong xe yên tĩnh lạ thường.
Bùi Yến nhìn theo Hoa Cẩm đi vào hẻm nhỏ, thật lâu sau mới lẩm bẩm: "Đúng là nữ nhân thích nói lời ngon ngọt!"
Buổi chiều đúng giờ hẹn, Hoa Cẩm chạy đến chỗ hẹn gặp Tôn lão sư, đợi chưa đến 20 phút, đã thấy xe của Tôn lão sư đậu trước mặt. Nhìn thấy Hoa Cẩm hướng mình vẫy tay, liền vui vẻ nói: "Không nghĩ tới cháu còn đến sớm chờ ta."
Thấy Tôn lão sư trên trán rịnh mồ hôi, Hoa Cẩm đem khăn tay trong túi ra: "Tôn lão sư, người lau mồ hôi đi."
"Khăn tay đẹp như vậy, ta dùng thì tiếc quá." Tôn lão sư nhận khăn tay nhìn nhìn: "Tuổi ta như vầy, ra chút mồ hồi, coi như trừ độc."
"Nếu người thích thì cứ giữ ạ, thường ngày nếu không quá bận, cháu đều thêu chút khăn tay. Loại này cũng không phải hiếm gì, chỉ là vải dệt khá giống vải Tứ Xuyên, người đừng ghét bỏ nha." Hoa Cẩm giúp Tôn lão sư đậu xe máy cẩn thận: "Chúng ta sẽ chạy xe qua bên kia đúng không ạ?"
"Vậy ta liền mặt dày nhận vậy!" Tôn lão sư cho khăn vào túi: "Người chúng ta gặp cách đây không xa, mình đi qua đó là được."
"Dạ." Hoa Cẩm chậm trãi đi bên cạnh Tôn lão sư, bên này đường xa xầm uất, bên này có hàng trái cây rau củ, bên kia có tụ điểm người người xếp hàng chờ, còn có mấy tiệm thêu chữ thập, đồ dùng gia đình...
Xuyên qua con phố xầm uất, là một đoạn đường có nhà cửa khá cổ xưa, biển hiệu cũng khá bạc màu có thêu hai chữ Tô Châu. Hoa Cẩm đi theo Tôn lão sư lên lầu, cách một cách cửa, Hoa Cẩm nghe được có người nói chuyện bên trong.
"Pháo tấn công, lần này ngươi không giữ nỗi cờ rồi."
"Lạc cờ không hối hận."
Tôn lão sư gõ cửa, rất nhanh có một người phụ nữ tầm 40 mở cửa, Hoa Cẩm để ý vị này đang chống can, một chân rỗng huyền.
"Tôn lão sư, người đã tới." Người phụ nữ thực sự nhiệt tình, tiếp đón Tôn lão sư và Hoa Cẩm đi vào cửa. Hoa Cẩm vào trong nhà, thuận tay đóng cửa lại, nhìn đến phòng khách, có ba bốn lão nhân ngồi cùng nhau, đối với bàn cờ gỗ tranh luận sôi nổi.
"Su phụ, Tôn lão sư đến." Người phụ nữ tuy chống can, nhưng động tác lại rất lưu loát, Hoa Cẩm nhìn thấy phòng khách còn có giá thêu, ngồi bên cạnh giá thêu còn có vài người, phần lớn đều tàn tật, thậm chí còn có một người đàn ông cụt một tay đang ngồi thêu Quan Công đồ.
"Em Tôn, em đến rồi à?" Một lão thái thái từ trong phòng đi ra, trên người bà mặc một bộ sườn xám, tóc bạc được búi ngay ngắn, thoạt nhìn rất hiền hòa.
"Chị Chu, đây là người mà em nói với chị, tuổi còn trẻ nhưng có thiên phú." Tôn lão sư cùng vị này thoạt nhìn quen rất thân, hoàn toàn không có ý tỏ ra khách khí ngoài mặt.
"Thật là một cô gái xinh đẹp." Lão thái thái cười phúc hậu, tiếp đón Hoa Cẩm ngồi xuống: "Vừa hay hôm nay đông vui, mọi người cùng ngồi xuống nói chuyện."
Trong bếp một cô bé bưng mâm trái cây ra, lão thái thái nói: "Đây là cháu ta, đang học cao trung, hôm nay cuối tuần nên ra đây chơi."
Hoa Cẩm nhìn cô bé một cái, cô bé liền mỉm cười lại với cô, gương mặt tròn ửng hồng, khi cười lộ ra má lúm đồng tiền, thật sự rất đáng yêu.
Hoa Cẩm ngồi bên cạnh Tôn lão sư, nghe cả hai nói chuyện một hồi, cô mới biết được vị thái thái này họ Chu, kêu là Chu Vân, thời còn trẻ đi làm ở xưởng thêu, sau khi xưởng đóng cửa thì cô dốc sức ra làm riêng, mấy năm nay làm ăn không tốt lắm, nhưng vẫn giúp đỡ người tàn tật có được việc làm.
Khó trách vì sao nơi này có nhiều người tàn tật như vậy, nguyên là là do Chu tiên sư giúp đỡ. Hoa Cẩm đối với Chu Vân nghiêm nghi kính trọng, có thể kiên định với lý tưởng của mình, còn có thể trợ giúp người khác, những người như vậy, rất đáng kính nể.
Nghe được Hoa Cẩm chỉ học Thục thêu, Chu Vân không chỉ không thất vọng, ngược lại còn cảm khái nói: "Mấy năm nay Thục thêu phát triển cũng không dễ dàng, có mấy đứa trẻ như cháu chịu hạ huyết tâm học thêu thùa, mặc kệ là học châm pháp nào, cũng đều đáng trân trọng."
Mấy vị thái thái đang chơi cờ cũng thu hồi, ngồi tụm lại nói chuyện với hậu bối trẻ. Đặc biệt là khi Tôn lão sư đưa khăn tay Hoa Cẩm thêu ra, mọi người liền khen lấy khen để, hận không thể đem Hoa Cẩm ra khoe cho cả thế giới biết.
Các vị trưởng bối nhiệt tình, làm Hoa Cẩm có chút đỏ mặt. Cô chỉ có kinh nghiệm sáu năm học thêu, làm sao có thể sánh được với mấy lão tiền bối ở đây?
"Mấy người già chúng ta ở đây đều thuộc trường phái thêu khác nhau, Tô Châu cũng có, Việt thêu cũng có, thậm chí còn có Hô Nam. Cách thêu hầu hết đều tựa như nhau, chỉ có màu sắc là khác biệt, muốn nói chỉ giáo, chắc cũng không ai chỉ được." Chu Vân nhìn kỹ khăn tay Hoa Cẩm thêu, đầu tiên là khen, sau đó mới nói: "Ta xem cháu có mũi thêu rất tốt, khí lực cũng đủ, như về màu sắc tươi mới lại có chút không giống với Thục thêu. Như bù lại điểm, rất thích hợp với giới trẻ ngày nay, chỉ có người trẻ tiếp nhận kĩ thuật thêu, mới có thể càng phát huy nét đẹp truyền thống và theo kịp hiện đại."
Hoa Cẩm có chút đỏ mặt, Chu Vân lão sư nói không sai, phong cách thêu của cô, xác thật là hùa theo sở thích của giới trẻ. Cùng với mấy vị cao nhân ở đây so sánh nghệ thuật, cô vẫn là chưa đủ.
"Truyền thống mang theo thời thượng, lại không vứt bỏ truyền thống và đặc sắc của Thục thêu." Chu Vân tán thưởng nói: "Tuy rằng cháu tuổi còn trẻ, nhưng lại cảm thụ từng mũi thêu rất tốt, kết hợp giữa truyền thống và hiện đại, đó chính là không khí sôi động. Khó trách em Tôn mang cháu lại đây, chỉ tiếc cháu đã có sư phụ, bằng không ta cũng muốn thu cháu làm thân truyền đệ tử."
Cả buổi chiều, Hoa Cẩm nghe các tiền bối nói rất nhiều, kể ra những quá khứ huy hoàng, nói về làng thêu trong tương lai.
Sau khi rời đi, Tôn lão sư thấy biểu tình Hoa Cẩm có chút hốt hoảng, cười nói: "Bọn họ nhiệt tình quá làm cháu sợ? Đừng trách họ, chỉ là khó thấy được tuổi trẻ như cháu lại hứng thú với thêu thùa, liền nói thật nhiều lời dễ nghe, để cháu kiên định hơn với nghề thôi."
"Cháu hiểu, các vãn bối đều muốn môn thêu được truyền thừa lâu hơn..."
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Yến: "Chúng ta" là ai, ngươi với ai là một quốc gia?
lời edit: các bạn nếu thấy mình lâu quá không ra chương, có thể vào trang page của mình réo nhé.
trang page của mình là: facebook.com/shilacquan
cảm ơn các bạn đã ủng hộ nhé!<3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro