Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24: vòng bạn bè


Nơi hai người đang đứng, là một khu triển lãm nghệ thuật lá tre, những tác phẩm này đã có lịch sử lâu đời, theo thời gian, kỹ thuật ngày càng tốt hơn. Quá trình phát triển đúng là đáng nể, bắt đầu từ những lá tre không tác dụng, có thể tạo nên những tác phẩm nghệ thuật có giá trị.

Mấy năm đổ lại đây, những sản phẩm làm từ lá tre rất được ưa chuộng trên internet, cứ mỗi dịp xuân về, y như rằng không đủ hàng để xuất ra, thật làm người khác ngưỡng mộ.

"Mấy cái này làm cũng không tệ lắm, nó làm từ lá tre?" Trần Giang nhìn mấy con rối làm bằng lá tre, cơ hồ như trên mặt con rối không có dấu vết hàng của lá tre để lại, cậu đưa mặt lại gần nhìn kỹ hơn, mới phát hiện đồ mặc của con rối đều được cắt tỉa đến công phu, nhìn sinh động đáng yêu như thật.

"Cái này... tay nghề cũng được đấy." Trần Giang khô cằn đánh giá một câu: "Khá xinh đẹp."

"Ở thời cổ xưa, có người còn dùng tay làm huân hương bằng vàng, còn làm đẹp đến mức không có tì vết, mấy cái này thì tính làm gì." Một người phụ nữ mang mắt kính, tuổi chừng năm mươi đi tới, bà ta mặc váy có hoa văn đen xen kẽ xanh, trông vừa nhàn nhã vừa thân thiện.

Hoa Cẩm thấy người đang đi lại, trông rất giống ảnh chụp, không chút do dự xác định hỏi: "Ngài là Tôn lão sư?"

"Cái gì Tôn lão sư? Ta đây là người còn sống, kêu ta là dì Tôn được rồi." Tôn lão sư thấy Hoa Cẩm cùng Trần Giang đều là người trẻ tuổi, cười nói: "Khó có được mấy người trẻ tuổi có hứng thú với nghề thủ công." Triển lãm hôm nay không mở công khai, có thể có thiệp mời vào đây, đều không phải là người thường. Mà nhiều khi những người có thiếp mời, cũng không mấy hứng thú với hoạt động này. Một ít người là vì nhiệm vụ, một ít người là muốn mở mang tầm mắt, chân chính nghệ nhân truyền thống, hơn nửa còn có những nhà nghiên cứu, nhưng hầu như đều là người già thôi.

Hoa Cẩm vừa định nói chuyện, liền nghe thấy có đoàn người ăn mặc tây phục, đang kính cẩn hướng dẫn một đàn ông trẻ tuổi đi lại đây. Người hướng dẫn nói một loại lịch sử từng loại, cũng như quá trình phát triển của chúng qua từng niên đại. Thi thoảng có người trong đoàn hỏi vài câu như có hứng thú, còn có hứng thú thật hay không, thì ai biết được bọn họ. Hoa Cẩm nhìn đoàn người đang đi tới, phát hiện trong nhóm người, còn có một gương mặt rất quen, Bùi Yến.

Cũng như người khác gật đầu như đã hiểu sau khi nghe giải thích, nhưng vẻ mặt Bùi Yến lại vô cảm, thậm chí còn không mở miệng hỏi lời nào, nhưng ánh mắt anh nhìn mấy tác phẩm lại rất nghiêm túc,  loại ánh mắt này, là đối với những tác phẩm ở đây vẫn duy trì sự tôn trọng nhất định.

"Bên này là khu triển lãm đồ thêu, mời mọi người đi hướng này, mặt đất trơn xin chú ý cẩn thận." Người hướng dẫn mang theo đoàn người đi đến khu thêu thùa: "Như mọi người đều biết, nghề thêu là một trong những ngành nghề thủ công truyền thông ngàn xưa, tính cho đến nay cũng đã hai ba ngàn năm lịch sử. Nổi tiếng nhất là có hàng thêu Tô Châu, Hồ Nam, Việt thêu, Thục thêu. Lần triển lãm này, chủ yếu là những tác phẩm của hàng thêu Tô Châu cùng Hồ Nam..."

Bùi Yến nhìn khu đồ thêu, bỗng nghĩ đến Hoa Cẩm, không biết hôm nay cô có đến đây không?

"Thêu thùa là một nghề thủ không phải đơn giản, để hoàn thành một sản phẩm, phải mất nhiều thời gian cùng tinh lực. Nhưng sau khi nền công nghiệp phát triển, thì thêu công nghiệp ngày càng được chuộng hơn, thêu thủ  công cũng theo thời gian giảm dần, nhưng nếu so giữa sản phẩm thêu thủ công và thêu công nghiệp thì đúng là không thể so được. Các vị hãy xem cái bình phong này, đây là mủi song thêu, với trình độ tinh xảo này, thì tin chắc không máy móc nào có thể thêu ra được."

Tác phẩm thêu trong khu triển lãm không ít, từ vật trang trí lớn như bình phong, cho đến khăn tay, tất cả đều là đồ thủ công tinh tế tuyệt hảo. Bùi Yến nhìn tác phẩm của một thêu sư có tiếng nhất, bản thân anh cảm thấy, nhưng thứ Hoa Cẩm thêu ra so với vị này cũng không thua kém là bao nhiêu.

Anh hơi nghiêng đầu, nhìn đến chỗ Hoa Cẩm đang đứng. Nhưng có việc anh không ngờ tới, tại sao cô ấy lại đứng một chỗ với Trần Giang?

Tại sao Trần Giang lại có thể đi bên cạnh cô ấy?

Nhớ tới những cô gái diêm dúa mà Trần Giang thích, Bùi Yến chau mày, xoay người đi ra khỏi đám người, hướng đến chỗ Hoa Cẩm.

Thấy Bùi Yến đi về phía mình, Hoa Cẩm nâng tay lên ra hiệu đừng đi tới. Nhưng kết quả không chỉ người đi tới, mà còn dẫn theo đoàn khách quý đi theo.

"Triển lãm này là do tôi tài trợ, nên tôi có thể đến đây bất cứ lúc nào. Chủ triển lãm kiên quyết mời tôi đến, nên tôi nể mặt họ một chút đến tham quan." Bùi Yến lười biếng ngáp một cái, đeo thẻ lên cổ Hoa Cẩm: "Nè, cho cô đó, cô đi theo họ nghe thử đi."

Hoa Cẩm cẩm thẻ lên nhìn, trên ấy viết hai chữ Bùi Yến, nhịn không được gỡ thẻ xuống trả lại cho Bùi Yến: "Tôi cũng không phải tên Bùi Yến."

Trần Giang thấy Bùi Yến đi về hướng này, liền lập tức tránh xa chỗ Hoa Cẩm ra bốn bước, miễn cho Bùi Yến nghĩ rằng cậu đối với bạn gái anh ta không an phận.

Bùi Yến cười chào Tôn lão sư, biểu mặt vô tình liếc nhìn Trần Giang một cái. Trần Giang cười gượng hai tiếng: "Ngại quá, tôi quên mất còn em họ đang chờ, hẹn gặp lại sau."

Em họ là Mạnh Đào bị ghẻ lạnh một hồi lâu, nay thấy Trần Giang chạy về hướng mình, tâm tình cậu thập phần phức tạp. Giờ mới nhớ đến em họ là cậu hả?

"Tôn lão sư, tôi cùng bạn mình đi xem thêm vài vòng, ngài cứ thông thả." Hoa Cẩm thấy Tôn lão sư cười như không cười nhìn Bùi Yến cùng cô, chắc lại hiểu lầm quan hệ giữa cô và Bùi Yến, nên bất đắc dĩ cười khổ. Hiện tại nam nữ độc thân ngày càng nhiều, tựa hồ như ai cũng muốn gắn ghép người khác thành một đôi, chỉ cần nam nữ trẻ mà ở chung một chỗ, thì y như rằng sẽ cho bọn họ là một cặp.

Cô thấy Bùi Yến vẫn còn đang xem mấy tác phẩm làm bằng tre, cũng không biết làm sao đến kéo anh rời đi, nên đành phải tiếp tục hướng Tôn lão sư mỉm cười.

Tôn lão sư cười ôn hòa: "Vừa rồi dì vào cửa sau, liền chú ý đến cháu, cháu đối với mấy nghề thủ công này cảm thấy hứng thú?"

"Ngài chê cười rồi, cháu là một thêu sư Thục thêu, khó có được cơ hội này, nên liền đến đây xem." Cô nói xong, liền nhìn xung quanh không có bao nhiêu người: "Như vậy có thể tăng thêm rất nhiều kiến thức."

"Thục thêu?" Tôn lão sư ngạc nhiên nhìn Hoa Cẩm một cái, một cô gái trẻ như vậy, mà nguyện ý làm nghề này?

"Dì có một người bạn, gia đình làm hàng thêu Tô Châu, để duy trì cơ nghiệp, nên đã nuôi mấy vị thêu sư, cũng chỉ có thể miễn cưởng coi là duy trì truyền thống mà thôi." Tôn lão sư thở dài: "Nếu có cơ hội, dì sẽ giới thiệu hai người với nhau, cũng có thể cùng nhau bàn luận vài điều." Tuy rằng bất động phong cách thêu, nhưng ít ra cũng có chỗ chung, khó có được người trẻ đam mê với ngành nghề này, nếu có thể bà cũng muốn giúp một phen làm cầu nối.

"Cảm ơn Tôn lão sư." Hoa Cẩm đem danh thiếp của mình đưa cho Tôn lão sư: "Đây là phương thức liên hệ của cháu, hoan nghên ngài gọi cháu mọi lúc."

"Cửa tiệm Phồn Hoa?" Tôn lão sư nhìn bên trong danh thiếp: "Cháu cũng mở cửa tiệm?"

Hoa Cẩm ngượng ngùng cười nói: "Cửa tiệm cũng chỉ có bốn người, hai vị lão sư đã lớn tuổi, cùng một người bạn khác cùng làm với cháu."

"Thêu thùa tốn nhiều thời gian, chỉ dựa vào hai người làm thế nào mà duy trì?" Nghĩ đến hiện trạng ngành thủ công truyền thống, Tôn lão sư không nói nhiều điều gì, tiếp tục hỏi chỉ thêm muộn phiền. Nghĩ vậy, liền cổ vũ nói: "Chúc các cháu làm việc càng tốt. Trẻ tuổi như mấy cháu, mới có thể mang đến cho làng nghề thủ công truyền thống chúng ta có hy vọng."

"Cảm ơn." Hoa Cẩm thiệt tình nói lời cảm tạ. Đối với làng nghề thủ công truyền thống, nếu không muốn bị mai một, thì nhất định phải sáng tạo thật nhiều, nhanh chống nắm bắt được thị hiếu thì mới có thể tồn tại được. May mắn chính là, rất nhiều người ý thức được đều này, cho nên cũng đang tìm phương pháp thay đổi.

Tạm biệt Tôn lão sư, Hoa Cẩm cùng Bùi Yến đi lại khu đồ thêu, Bùi Yến nói: "Tôi cảm thấy, đồ cô thêu ra so với ở đây cũng không mấy khác biệt."

"Tay nghề của tôi so với mấy vị thêu sư này, thật sự còn kém quá xa." Hoa Cẩm thành thật lắc đầu: "Đồ thêu ở đây đường may kỹ càng, nhìn không chút tì vết, màu sắc hài hòa linh động. Lấy đồ tôi thêu hiện tại, thật như ếch ngồi đáy giếng."

"Cũng tự biết người biết ta." Một người đàn ông có làn da trắng nõn, môi mỏng, trên người mặc áo sơ mi quần tây đứng đắng mặt vô cảm đứng phía sau lên tiếng: "Người thêu quạt tròn này, là một trong những thêu sư bậc nhất làm ra. Ông ta tin thông các loại thêu pháp, một sản phẩm thêu ra bán giá hơn cả trăm vạn bạc. Bộ phượng bào năm trước trong phim điện ảnh đã khiến cho vô số người kinh ngạc và cảm thán, cũng chính là ông ta thêu ra."

"Khó trách tinh xảo như thế, hóa ra là do Hứa Nham tiên sinh làm ra." Hoa Cẩm nhìn vào quầy thủy tinh, trong mắt không khỏi kinh diễm: "Vậy tại sao, nơi này không có ghi tên của Hứa tiên sinh?"

Người đàn ông trong mắt mang theo kiêu ngạo nói: "Thầy tôi nói, đồ thêu tuy là cá nhân, nhưng đồ thêu mang đến thẩm mỹ cho người nhìn, thì lại là chuyện khác. Đồ thêu có thể mang đến cảm hứng cho người khác, vậy là đủ thỏa mãn rồi, không cần cố gắng quảng bá tên tuổi của mình."

"Hứa tiên sinh, thật là có tầm nhìn. Không nghĩ tới anh lại là đồ đệ của ngài ấy, thật làm anh chê cười rồi."

Người đàn ông miễn cưỡng cười: "Kỳ thật đem tên ra dán ở đây cũng không có lợi ích gì, ngoại trừ những người có đam mê thêu thùa, cũng đâu ai thắc mắc ai là người làm ra."

Lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt Hoa Cẩm càng vi diệu. Đúng vậy, làm cái nghề thủ công này, không thể nghĩ quá nhiều đến danh lợi, bằng không sớm muộn gì cũng không theo nổi.

"Không phải vừa rồi cô nói, muốn đi đến xem triển lãm gỗ?" Bùi Yến khoác vai Hoa Cẩm kéo đi: "Đi thôi."

Hoa Cẩm: "..."

Bị Bùi Yến kéo đi như vậy, cô còn định quay đầu lại nhìn người ở phía sau một cái, nhưng rất nhanh Bùi Yến lại kéo đầu cô trở lại: "Nhìn cái gì mà nhìn, muốn ở lại nghe người ta khoe khoan?"

"Kia chính là đồ đệ của Hứa tiên sinh, nghe anh ta khoe một chút, cũng không có mất mát gì." Hoa Cẩm che mắt: "Trở về tôi liền khoe với bạn trên mạng." Nếu không phải ở đây cấm chụp ảnh, thì cô là lôi điện thoại ra chụp ảnh từ lâu.

"Cô thích khoe như vậy, tại sao không khoe tôi với bạn của cô?" Bùi Yến hừ lạnh một tiếng: "Một người đệ tử như vậy có gì tốt để khoe?"

"Anh không hiểu đâu. Nếu tôi khoe với bạn mình tôi với anh có quen biết, người khác sẽ sinh ra ganh tị hận thù, sẽ nói tôi vì tiền mà dựa hơi anh, cùng đàn ông có tiền có quan hệ không rõ ràng. Còn khoe ra đệ tử của Hứa tiên sinh, thì lại khác nha. Người khác sẽ nghĩ tôi có niềm đam mê với nghệ thuật mãnh liệt, chỉ một lòng với nghệ thuật mà thôi." Hoa Cẩm gỡ tay Bùi Yến đang khoác trên vai mình ra: "Tôi còn trẻ, thanh danh trong sạch, không thể để người khác nói mình cùng người đàn ông có tiền có quan hệ không rõ ràng."

"Cô cũng thật biết phân trắng thành đen." Bùi Yến nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô không sợ khoe ra đệ tử của Hứa Nham, sẽ bị người ta cười nhạo là ôm đùi?"

"Danh hiệu thêu sư, sao có thể gọi là ôm đùi, phải gọi là theo đuổi." Hoa Cẩm lắc đầu: "Thế giới nghệ thuật, anh không hiểu đâu."

"Tháng sau còn có một hội triển lãm không công khai, bên trong có rất nhiều quần áo cung tần thời xưa. Tôi còn đang nghĩ hay là lấy hai phiếu để cô cùng tham gia, nhưng vừa rồi nghe cô nhắc nhở, tôi đúng là người không hiểu nghệ thuật, không nên tự gánh thêm phiền toái." Bùi Yến cao hơn Hoa Cẩm nửa cái đầu, hiện anh dùng vẻ mặt vô cảm nhìn chằm chằm Hoa Cẩm, thật rất giống đang miệt thị một phàm nhân.

"Tuy rằng anh không hiểu nghệ thuật, nhưng đối với nghệ thuật rất có mắt thưởng thức." Hoa Cẩm cười tủm tỉm nhìn Bùi Yến: "Tháng sau là khi nào? Nếu anh nhàm chán, có thể kêu tôi đi cùng. Nam nữ phối hợp, làm gì cũng không mệt."

Làm gì cũng không mệt?

Bùi Yến nhướng mày khẽ cười một tiếng: "Cô lại đây."

Hoa Cẩm che ngực, nhỏ giọng nói: "Tôi nói trước, tôi là thanh bạch, chỉ bán nghệ không bán thân nha."

"Bán thân?" Bùi Yến nhướn lông mày cao tới ngọn: "Chúng ta ở bên nhau, chưa biết ai chiếm tiện nghi của ai đâu."

Hoa Cẩm: "..."

Ờm thì coi như anh ta lớn lên đẹp trai, cô cũng không thèm so đo làm gì.

Bùi Yến dẫn Hoa Cẩm vào phòng nghỉ cho khách Vip: "Chỗ này có thể chụp ảnh."

"Là sao?" Hoa Cẩm khó hiểu nhìn anh.

"Coi như cho cô cơ hội khoe ra đùi vàng. Người lớn lên vừa đẹp trai, vừa giàu, vừa có hứng thú với nghệ thuật không nhiều đâu." Bùi Yến ngồi ra ghế sô pha, làm một kiểu dáng lười biếng dựa người vào: "Nhớ rõ, chụp sao mà bạn cô có thể thấy được rõ mặt nhất ấy."

"Thật sự muốn chụp?" Hoa Cẩm lấy di động ra, tới gần Bùi Yến: "Đây là anh yêu cầu tôi đó nha."

Bùi Yến híp mắt nhìn Hoa Cẩm, ý cô là muốn làm gì?

Hoa Cẩm tiến đến bên người Bùi Yến, lấy di động mở camera, điều chỉ góc độ, tìm góc độ đẹp nhất để chụp, sau đó mới đem đăng lên Wechat của mình.

Phồn hoa: Gặp được một người vừa có tiền vừa là soái đại ca, cho hỏi làm cách nào mới có thể làm được trang sức trên người vị ấy. Online chờ, rất khần cấp.

Hoa Cẩm quay đầu nhìn Bùi Yến: "Tháng sau triển lãm, anh ngàn vạn lần đừng quên tôi."

Nhìn cặp mắt trong sáng của Hoa Cẩm, Bùi Yến cảm thấy có chút nghẹn khuất, nhưng anh cũng không biết cảm giác nghẹn khuất này từ đâu ra.

Anh lấy di động ra, mở Wechat thấy dòng tin của Hoa Cẩm, gương mặt rất nhanh biến thành màu đen: "Cô với tôi vừa mới gặp nhau?"

"Hả? Không có nha!" Hoa Cẩm mặt đầy vô tội: "Chúng ta đâu phải hôm nay mới gặp lần đầu, chẳng lẽ những lời tôi viết có nghĩa khác? Bùi tiên sinh, anh cũng đừng chấp tôi, anh biết tôi còn chưa học lên đại học..."

"Nhưng trung học cô là học sinh giỏi."

"Đó là chuyện của bảy tám năm trước, tôi đều đã quên dần rồi." Hoa Cẩm cười càng thêm vô tội, phe phẩy di động nói: "Bạn tôi đều khen anh soái đấy."

Bùi Yến hướng di động của Hoa Cẩm nhìn, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy câu "Nhân gian cực phẩm, chị Hoa, nổ lực đánh gục anh ta. Lột anh ta! Ăn anh ta!"

Anh đem Hoa Cẩm đang ở bên cạnh đẩy đẩy: "Trách xa một chút."

Bạn của Hoa Cẩm, thật là bạo dạn hết sức.

Hoa Cẩm cùng những bạn bè này giao du, trong lòng Bùi Yến như có gì đó ngổn ngang, tự nhiên sinh ra phiền muộn.

Cô gái này dù sao cũng là nghệ nhân truyền thống, có thể hay không đứng đắn một chút?

Không biết lúc này anh ăn phải gì, lại muốn cô ấy chụp ảnh úp lên như thế.

Chẳng lẽ là vì, không khí ở đây không lưu thông, cho nên ảnh hưởng đến chỉ số thông minh của anh?

Tác giả có lời muốn nói: Bùi Yến: Vừa thấy liền không phải cái gì con gái đứng đắn rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro