Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: khăn tay gấu trúc


Dương Thiệu cầm dù đuổi theo: "Đại ca, em thật sự không biết hai người kia sẽ đến đây tối nay, lần sau có đi mình đi hai người thôi, đảm bảo không làm anh mất hứng."

"Cũng không liên quan đến cậu." Bùi Yến dừng bước chân, vỗ vỗ vai Dương Thiệu: "Cứ định vậy đi."

"Dạ." Dương Thiệu căng dù ra, đưa tới trước mặt Bùi Yến: "Đi đường cẩn thận."

"Cậu sợ anh đây học Trần Giang đua xe trái phép?" Bùi Yến nhận dù: "Cậu ở lại chơi đi, tôi đi trước."

Dương Thiệu nhìn Bùi Yến, muốn hỏi sơ sơ về vị Thục thêu kia, nhưng nghĩ đến mai anh qua lấy khăn tay rồi, không cần thiết hỏi nữa. Với tính cách của Bùi Yến, chắc cũng không để ý mấy tới những chuyện vặt này, tháng trước giúp anh đưa thêu sư về quê, cũng là nể mặt anh lắm rồi.

Tiễn Bùi Yến xong, Dương Thiệu trở về phòng, nghe được việc Trần Giang đang mắng chửi vụ việc hơn hai tháng trước, người hại cậu xảy ra tai nạn xe, nên một chân đá văng cả cánh cửa: "Cậu có thôi đi không? Cậu chạy tốc độ cao, người đi đường không liên can cũng bị cậu hại chưa xuất việc, cậu còn không biết xấu hổ?"

Nghe Dương Thiệu nói vậy, Trần Giang không nhịn nổi, phản bác nói: "Dương Thiệu, cậu đừng tưởng mình có Bùi Yến chống lưng, thì có thể lên mạng với tôi."

Không khí xung quanh tức khắc ngưng động, mọi người trong phòng ai cũng là người có địa vị trên xã hội, ngày thường dù có không bằng lòng, nhưng cũng không gây hắng ra bên ngoài, hiện Trần Giang ngu ngốc nói ra như vậy, cũng đụng chạm không biết bao nhiêu người trong đây.

"Ừ..." Dương Thiệu cười lạnh: "Cậu nói rất đúng, tôi đây chính là dựa hơi đại ca đó thì sao nào? Nếu cậu không phục, thì làm gì tôi?"

"Dương Thiệu, cậu đừng cùng thằng nhóc này tranh cãi làm gì. Nó uống được vài ly, liền không biết bản thân mình là ai đâu." Trần Sâm bưng ly rượu trên bàn lên, hướng Dương Thiệu xin lỗi: "Tôi kính cậu, coi như tôi thay em mình xin lỗi." Nói xong, cũng không đợi Dương Thiệu mở miệng, lập tức uống cạn một hơi, cũng coi như là nể mặt Dương Thiệu.

Trần Giang thấy anh trai mình khom lưng xin lỗi, nên sắc mặt liền thay đổi, thấp giọng hướng Dương Thiệu xin lỗi, sau đó thì tìm một góc ngồi chơi điện thoại.

Dương Thiệu cười lạnh, anh ôm đùi đại ca thì đã sao? Thực tế mà nói, ở đây có ai không dựa hơi đại ca anh mà sống?

Bận rộn thêu hơn nửa tháng, Hoa Cẩm rất ít ra tiệm. Nay tác phẩm đã hoàn thành, cô sửa soạn mang ra tiệm, cũng như giải quyết nốt những công việc tồn động ở tiệm. Lúc cô vừa tới nơi, thì thấy Đàm Viên đang ngồi ở quầy thu ngân phát ngốc ra, đến mức cô đến lúc nào không hay.

"Bánh trôi, cậu nghĩ gì vậy?" Hoa Cẩm không hiểu lắm về phương diện đồ sơn thủy, cho nên phần lớn có đơn đặt hàng, đều là Đàm Viên phụ trách. Điều cô có thể làm, là giúp đỡ làm một ít đồ đơn giản thôi: "Gần đây nhiều đơn đặt hàng quá nên mệt hả?"

"Có đơn đặt hàng nào đâu." Đàm Viên phục hồi lại tình thần, buông bút lông trong tay ra, thở dài nói: "Tháng này đồ sơn thủy ra không đến hai tác phẩm, tớ cứ thế đi xuống, chỉ có thể dựa vào đồ thêu của cậu mà sống thôi."

"Không sao." Hoa Cẩm đem đồ trang trí trong tiệm tháo xuống: "Chỉ cần cậu nguyện ý bỏ Tào Diệc, ngày mai tớ liền cưới cậu ngay."

"Hôn nhân là nấm mồ tình yêu, tớ không gả cho cậu, cậu không đồng ý nuôi tớ hả?" Đàm Viên chấp tay trước ngực: "Tớ cũng không ăn nhiều lắm, mỗi ngày chỉ cần một cân bào ngư, hai cân tổ yến, năm cân tôm hùm Úc Châu..."

Dương Thiệu đứng ngoài tiệm, nghe hai người bên trong nói chuyện với nhau, chân anh tự nhiên thu về. Anh ngẩng đầu nhìn biển hiệu, nơi này đúng địa chỉ thêu sư cho anh, nhưng mà hai cô gái này...

Có lẽ anh không thể đi vào quấy rầy không gian riêng tư của người khác?

Đang nói đùa, Hoa Cẩm để ý tới một người trẻ tuổi nhưng tóc màu bạch kim đứng trước cửa, nên thôi nói đùa với Đàm Viên nữa: "Xin chào, chào mừng quý khách." Thấy rõ diện mạo của đối phương, Hoa Cẩm bừng tỉnh. Ơ, cái người này không phải một tháng trước cô gặp ở bệnh viên, dứa tinh?

"Xin chào, tôi tới tìm thêu sư của tiệm, tôi muốn nhận đồ đã đặt thêu." Dương Thiệu cũng cảm thấy Hoa Cẩm có chút quen mắt, nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu. Đứng trước người đẹp, cái gì cũng có thể thay đổi, ngay đến cách nói chuyện cũng khách khí vài phần.

"Anh tới lấy khăn tay gấu trúc?" Hoa Cẩm rất nhanh phản ứng lại: "Mời ngồi ạ."

Có lẽ không chỉ tóc anh ta màu bạch kim, mà ngay đến túi tiền cũng toàn kim sắc, nên lúc phát bao lì xì đến, mới không cần nghĩ ngợi gì.

Dương Thiệu ngồi trên ghế sô pha, thuận tay cầm lấy một quyển catalo, trong đấy toàn là những tác phẩm của tiệm này. Anh chưa lặt được vài tờ, thì người đẹp vừa rồi đã trở lại.

Đối phương cầm một hộp gỗ trong tay đưa đến trước mặt anh: "Mời anh xem, coi có hợp ý hay không?"

Buông quyển catalo xuống, Dương Thiệu nhẹ nhàng mở hộp gỗ. Đặt ở trên cùng hộp gỗ là một cái khăn tay, thêu hai con gấu trúc một lớn một nhỏ, ánh mắt gấu trúc linh động, thậm chí khi nhìn còn cảm giác như lông gấu trúc xù xù ra. Anh không nhịn được cảm thán một tiếng: "Kỹ thuật thêu tuyệt quá."

"Khăn đó tuy rằng được thêu rất tinh tế sinh động, nhưng theo tôi nghĩ, có lẽ bà của anh thích cái này hơn." Hoa Cẩm rút ra cái khăn ở phía cuối cùng trong hộp, cùng với chiếc khăn đầu tiên so sánh. Khăn tay này thêu ba con gấu thoạt nhìn đơn giản hơn nhiều, nhìn tới nhìn lui cũng không có gì đặc biệt, nhưng nếu để ý kỹ, liền phát hiện chiếc khăn này mang vài phần quen thuộc, thiên hướng trẻ con đáng yêu.

Rõ ràng là ba con gấu trúc chỉ khác nhau về kích thước mắt, nhưng Dương Thiệu có thể nhìn ra, đây là ám chỉ một nhà ba người ấm áp cùng bình an. Loại cảm giác này rất khó hình dung, nó giống như là bữa cơm gia đình bình dị, tuy không có sơn hào hải vị, nhưng vẫn cảm thấy ấm áp và hạnh phúc vô cùng.

Dương Thiệu xem đến những chiếc khăn khác, mỗi cái đều mang đến cho anh cảm giác khác nhau, thật sự làm anh ngạc nhiên vô cùng. Anh từ sô pha đứng dậy, trịnh trọng nói lời cảm ơn: "Tôi rất thích khăn này, không biết có thể gặp qua thêu sư một lần, tôi thật sự muốn gặp trực tiếp cảm ơn."

"À, thì chuyện này... Tôi chính là người thêu ra mấy cái khăn này." Hoa Cẩm cười tủm tỉm nhìn anh chàng dứa tinh, không phải là một lão gia nhân trong tưởng tượng, thật là ngại quá.

"Cô chính là vị thêu sư tài hoa?" Dương Thiệu ngạc nhiên nhìn Hoa Cẩm, nhanh chống hoàn hồn: "Cô thoạt nhìn không tới hai mươi, nhưng kỹ thuật thêu cao siêu, thật sự quá đỉnh."

Ở trước mặt người đẹp, nếu có thể nói ra được mười câu dễ nghe, thì tuyệt đối không nói nửa câu không tốt.

Hoa Cẩm: "..."

Không đến hai mươi?

Loại người này có phải là đang nói quá hay không? Nhưng bất quá, cô thích!

"Khăn tay chọn dùng gấm Tứ Xuyên, chỉ thêu là từ con tằm chế thành..."

"Thêu sư." Dương Thiệu kích động nói: "Đồ thêu này, đảm bảo bà tôi sẽ rất thích, lần này phiền cô rồi." Nói xong, anh bê hộp gỗ lên, gấp đến mức không chờ được mà chạy đi.

Hoa Cẩm nhìn bóng dáng vội vàng của đối phương "Có cần gấp vậy không cà"?

Dương Thiệu quay đầu nhìn Hoa Cẩm muốn ra tiễn mình, liền nói: "Thêu sư, cô không cần tiễn tôi, tôi không quấy rầy hai người nói chuyện tình cảm nữa."

Trơ mắt nhìn dứa tinh chạy đi, Hoa Cẩm trợn mắt há hốc miệng. Cô còn chưa có đưa biên lai tính tiền, chạy cái gì mà chạy?

"Hoa Hoa, người này tới... ăn cướp?" Đàm Viên từ đầu đến đuôi còn chưa hiểu gì: "Từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu, nhưng sao lại làm ra chuyện này?"

Hoa cẩm quay đầu nhìn Đàm Viên, cô và con nhỏ đã quen biết bảy năm, còn cần thiết nói chuyện tình cảm?

Dương Thiệu nhận lấy đồ thêu, không biết sao kích động vô cùng. Trong lòng anh có linh cảm, rằng mấy cái khăn thêu nay, nhất định bà anh sẽ rất thích.

Chạy xe về nhà, Dương Thiệu mở toanh cửa xe, ngay đến chìa khóa cũng còn không có rút ra, vội vội vàng vàng đi vào nhà. Bà anh hai năm nay sức khỏe không tốt lắm, nên ngày càng thích cùng con cháu nhắc tới chuyện xưa. Dương Thiệu lo lắng tâm tình bà không tốt ảnh hưởng đến sức khỏe, nên luôn nghĩ mọi cách để làm bà vui.

"Bà ơi." Dương Thiệu chạy vào nhà, thấy bà anh đang ngồi trên ghế sô pha xem kịch kháng chiến, đem hộp gỗ đặt trên đùi bà: "Bà nhìn xem, cháu mang gì đến cho bà nè."

"Đừng chạy nhanh quá, coi chừng ngã bây giờ." Lão thái thái không vội mở hộp gỗ ra, dang tay sờ sờ trán cháu trai của mình, móc ra một cái khăn tay lau mặt cho anh: "Mồ hôi ra nhiều quá, mau vào phong thay đồ khác đi, coi chừng bị cảm."

"Bà, cháu không sao đâu, bà xem quà cháu mua đến trước đã." Dương Thiệu lung tung lau mặt của mình, lấy kính lão từ tay người làm đưa cho bà anh: "Món quà lần này, nhất định sẽ không làm bà thất vọng."

"Thất vọng cái gì?" Cha Dương Thiệu từ ngoài đi vào, phía sau còn có Bùi Yến.

"Đại ca, anh cũng đến đây ngồi đi." Dương Thiệu tiếp đón Bùi Yến ngồi xuống.

"Cháu chào bà." Bùi Yến đi đến ngồi cạnh lão thái thái, nói vài câu liền làm bà vui vẻ ra mặt, nên quên mất đi hộp quà trên đùi mình. Cuối cùng vẫn phải để Dương Thiệu nhắc nhở, bà mới chú ý tới vật này.

"Bà đây không thiếu thứ gì, có tiền thì cháu cứ dùng cho mình thôi, lãng phí cho bà làm gì." Lão thái thái cười mở hộp gỗ, thấy trên cùng là một chiếc khăn thêu thủ công, tươi cười sáng lạng thêm vài phần: "Khăn thêu này đúng là không tồi, tay nghề rất tốt." Vừa nói bà vừa lấy từ chiếc lên xem, xem đến chiếc cuối cùng, tay bà bỗng nhiên khựng lại, phảng phất không thể tin được vào hai mắt của mình.

"Đây là..." Bà run rẫy cầm chiếc khăn trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve mặt trên gấu trúc: "Giống, thật giống."

"Bà..." Dương Thiệu thấy bà anh quá xúc động, lo lắng bà không chịu nổi, vội vàng vỗ nhẹ vai: "Nếu bà không thích, cháu đem nó đi."

Lão thái thái vuốt ve chiếc khăn từ chút từng chút một, giọng nói đầy hoài niệm: "Năm đó mẹ bà thêu cho bà khăn tay, cũng giống cái này. Cũng không nghĩ tới, chỉ chớp mắt một cái đã bảy tám chục năm qua rồi."

Bùi Yến nhìn lão thái thái vuốt ve khăn tay, sau đó nghiêng đầu nhìn xem Dương Thiệu.

Đây là khăn tay mà Dương Thiệu nhận từ Hoa Cẩm?

Khom lưng nhặt một cái khăn bị lão thái thái quên ở một bên, Bùi Yến giật mình cảm thán, hoa văn là một con gấu trúc béo, đôi mắt sinh động giống như đang nhìn mình thật vậy.

Gấu trúc béo có đôi mắt cực đen, tựa hồ như tròng mắt của cô gái hoa khổng tước Hoa Cẩm.

Lời tác giả muốn nói:

Dương Thiệu: Ở trước người đẹp, ta phải có phong thái của một người đàn ông. Nhưng mà, người đẹp lại thích người đẹp?

Đàm Viên: Tôi không phải, tôi không có, anh đừng ở đó nói bừa.

Hoa Cẩm: Xin hỏi, phong thái đàn ông thế nào mà lại cướp đồ của người nghèo vậy đại ca. Người ta làm ăn chân chính, cứ đợi đó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro