Chương 11: Theo đuổi nghệ thuật
Đôi khi, đứng giữa một vòng luẩn quẩn quan hệ, bởi vì hôn nhân hoặc là kết bạn, dù nhiều hay ít đều có thể từ xa lạ trở thành thân thuộc.
Tính tình Bùi Yến tương đối quái dị, không thích cùng bạn bè cùng lứa chơi bời. Trên thương trường anh không tính là quá đứng đắn, nhưng liên quan đến ăn chơi trác táng thì anh cũng không có đam mê, cho nên trong vòng luẩn quẩn quan hệ của mình, anh cũng không có bao nhiêu người gọi là bạn bè thân thiết.
Dương Thiệu là bạn thân duy nhất của anh, ông anh và bà cậu ta là anh em, cho nên cái tên Dương Thiệu này mặt dày nhờ anh chở thêu sư gì đó về quê, anh cũng không cách nào từ chối được.
Người có đam mê theo đuổi nghệ thuật, cũng đáng được tôn trọng.
Chạy xe đến điểm hẹn, Bùi Yến đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, sau đó gọi điện thoại cho Dương thiệu: "Cậu nói vị thêu sư kia có đặc điểm gì? Chỗ này đông người như vậy, làm sao mà tôi tìm được?"
"Thêm đối phương Wechat?" Bùi Yến nhíu nhíu mày, nghe Dương Thiệu nàn nỉ một hồi, anh mới nhíu mày thở dài nói: "Rồi, rồi, coi như tôi nể mặt bà cậu, giúp cậu lần này đi."
Anh tra mã QR do Dương thiệu gửi đến, Bùi Yến nhìn avata hình cái đầu lâu trong nhân vật trò chơi, khẽ cười một tiếng, xem ra vị lão gia nhân này còn rất thời thượng.
Nhanh chống đối phương đã đồng ý kết bạn, Bùi Yến gửi định vị chỗ mình cho đối phương. Có thể sử dụng nhân vật trò chơi làm ảnh avata, chắc sẽ biết xem định vị chứ nhỉ?
Đối phương liền gửi lại một tin nhắn.
Phồn hoa: Cảm ơn, tôi đang mặc một chiếc váy dài, áo khoác màu vàng nhạt thêu hoa, năm phút nữa tôi sẽ đến.
Váy màu đỏ dài?
Bùi Yến cảm thấy có gì đó không hợp lý cho lắm.
Vài phút sau, anh nhìn đường đối diện đã xuất hiện nhân vật mặc váy đỏ dài, trong tay kéo vali, người kia chỗ nào là lão nhân?
Đây là thêu sư mà Dương Thiệu nói?
Từ khi nào, mà người chưa tới ba mươi đã được gọi là thêu sư?
Lúc Bùi Yến nhìn Hoa Cẩm, thì cô cũng phát hiện anh ta. Nhân sinh muôn hình muôn vẻ, nhưng với một tướng mạo xuất chúng kia của anh ta, quả thật là trời sinh ra để tỏa sáng, dễ dàng thu hút ánh mắt đầu tiên của người khác.
Đi qua lối đi bộ, Hoa Cẩm thấy Bùi Yến còn đang nhìn mình, giơ tay lên vẫy vẫy anh ta cười: "Woa, thật là trùng hợp."
Bùi Yến không biểu tình tiếp tục nhìn cô.
Trước nhiều người như vậy, Hoa Cẩm đương nhiên cũng có mặt mũi của mình. Thấy Bùi Yến không chút biểu tình nhìn mình, cô cũng liền không để ý đến anh ta nữa, xoay người tiếp tục tìm anh họ của Đông Đông. Đông Đông nói anh trai mình lớn lên rất tuấn tú, trong đám người chỉ cần nhìn cái liền nhận ra. Nhưng Bùi Yến đang ở chỗ này, cô nhìn mấy người đàn ông khác, thực sự đều biến thành mấy cây củ cải biết đi.
"Cô còn đi đâu thế?" Thấy Hoa Cẩm còn loay hoay tìm cái gì không biết, Bùi Yến đi đến cửa xe mình nói: "Lên xe."
Hoa Cẩm che ngực lại, không dám tin mà nhìn Bùi Yến: "Ở chốn đông người, anh định làm gì tôi?"
"Cô nghĩ tôi có thể làm gì cô?" Bùi Yến kéo nới tay áo sơ mi đi đến trước mặt cô, kéo hành lý trong tay của cô, bỏ vào cớp xe, sau đỏ phủi bụi ở tay: "Tôi chính là người đến đón cô."
Hoa Cẩm chớp chớp mắt, hóa ra Đông Đông không lừa cô, anh họ anh ta đúng là có thể nhìn cái là nhận ra.
Thấy Hoa Cẩm còn đứng bất động tại chỗ, Bùi Yến mở cửa ngồi vào buồng lái, lười biếng nói: "Lên xe đi, nếu có xảy ra chuyện gì đi nữa, cũng đều là cô chiếm tiện nghi của tôi, tôi mới chính là người cần lo lắng đấy."
Hoa Cẩm: "..."
Người trẻ tuổi, tuy rằng anh lớn lên rất đẹp, nhưng cũng đừng nói ra những lớn đó, rất dễ ăn đòn nha.
"Vậy tôi ngồi ghế phụ, hay là phía sau?"
Trên mạng nói, ghế phụ thường là chỗ dành cho người có quan hệ thân mặt ngồi, nhưng nếu không hỏi trực tiếp ngồi phía sau, thành ra lại không tôn trọng đối phương cho lắm.
"Tùy cô." Bùi kéo dây an toàn khóa lại: "Từ thành phố này đến đích đến mất ba tiếng, nếu cô mệt, có thể ngủ một chút."
Hoa Cẩm nghĩ nghĩ, kéo cửa xe ra ngồi xuống ghế phụ.
Người lớn đên xinh đẹp như vậy, mặt nghiêng cũng thật hoàn mỹ. Hoa Cẩm thấy Bùi Yến mở nabi hướng dẫn đường, nhỏ giọng hỏi: "Anh cũng không biết đường?"
Bùi Yến lạnh nhạt nhìn cô: "Tôi thích người yên lặng một chút."
"Thật ngại quá, từ nhỏ tôi đã là người anh không thích kia. Nói nhiều là bản năng, không có phương pháp chửa được, anh chịu khó chút nha." Hoa Cẩm lấy trong túi xách ra hai viên kẹo que, nhưng rồi lại cất lại một que: "Lái xe ăn cái này không an toàn, tôi không chia cho anh."
"Ai mà cần." Bùi Yến khởi động ô tô, khẽ hừ một tiếng.
Qua khỏi cao tốc thành phố Phù Dung, Bùi Yến phát hiện cái người tự xưng nói nhiều là bản năng kia, từ lúc xuất phát tới giờ chưa mở miệng nói một câu nào. Lúc anh liếc sang nhìn, thì thấy đối phương đang phát ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Đói bụng không? Tủ lạnh mini trong xe có chút đồ ăn, chúng ta đến trạm nghỉ chân nghỉ một chút." Bùi Yến chạy đến trạm dừng chân trên đường cao tốc, từ tủ lạnh mini lấy ra một ít đồ uống và đồ ăn vặt đưa cho Hoa Cẩm.
"Cảm ơn." Hoa Cẩm mở nắp lon nước, dựa vào thành xe. Hôm nay thời tiết thật tốt, mây trắng bay lượn trên bầu trời trong xanh, tự nhiên làm tâm trạng cô trở nên trống rỗng.
Cô híp nửa mắt, lấy di động hướng không trung chụp. Quay đầu thấy Bùi Yến đang cúi đầu uống nước, thuận tay chụp một tấm.
Vừa chụp xong, Bùi Yến ngẩng đầu nhìn về phía cô, lộ ra đôi mắt trong trẻo.
"Cô chụp lén tôi?" Bùi Yến nhìn Hoa Cẩm.
"Là quang minh chính đại chụp, làm gì có trộm đâu?" Hoa Cẩm đưa điện thoại đến trước mặt Bùi Yến: "Nè, anh có thể xóa đi."
"Tôi biết cô thích mặt tôi." Bùi Yến cười nhạo một tiếng: "Lưu lại làm kỷ niệm đi, dù sao đời này không có khả năng cô tìm được một người bạn trai so được với tôi."
"Ai nói, tình đầu của tôi là một nam thần, đẹp hơn anh gấp một trăm lần." Hoa Cẩm đem điện thoại cất lại: "Con trai không cần tự luyến như vậy, sẽ không được con gái thích đâu."
"Cô nói tình đầu của mình là nam thần?" Bùi Yến nhướng mày: "Có tin được không?"
"Tình đầu của tôi không ai không biết, là một đại anh hùng tuyệt thế vô song, không có ai hơn được anh ta đâu." Hoa Cẩm mở điện thoại di động, đem hình đưa cho Bùi Yến xem: "Không tin anh có thể xem."
Thấy rõ ảnh trên màn hình di động, Bùi Yến trầm mặc, bởi vì người trong đó chính là Tôn Ngộ Không.
"Tôi không lừa anh đâu." Hoa Cẩm thu lại di động, gói gém lại đồ ăn vặt cùng đồ uống ném vào thùng rác, quay lại thấy Bùi Yến cũng đang đi về hướng cô vứt rác. Đi đến nửa đoạn, thì thấy có vài hộp sữa bò bị vứt trên mặt đất, thuận tay nhặt lên ném vào thùng rác.
"Thì ra sở thích của cô không phải người mà là khỉ." Bùi Yến làm ra biểu tình vi diệu: "Khẩu vị thật là hơn người." Nói xong không đợi Hoa Cẩm phản ứng, đi lại bồn rửa tay.
Hoa Cẩm nhìn chằm chằm dáng lưng Bùi Yến một lúc, sau đó khom lưng ngồi vào ghế phụ.
Quê của Bùi Yến ở thành phố Giang Tửu, đặc sản nơi đây là rượu, hầu như cả nước ai ai cũng biết. Hoa Cẩm cùng Bùi yến vừa ra khỏi trạm thu phí cao tốc, thì trời bắt đầu mưa. Bùi Yến đành phải chở Hoa Cẩm vào khách sạn trú đỡ, chờ mai hết mưa rồi mới ghé sang quê mình.
Chạng vạng Bùi Yến rời giường đi sang phòng Hoa Cẩm gõ cửa, thì phát hiện cô nàng không có trong phòng.
Anh nhíu mày, đang định lấy điện thoại gọi cô, thì liền thấy Hoa Cẩm từ thang máy đi ra.
"Cô đi ra ngoài?" Anh để ý thấy trên váy trắng cô có dính chút bùn.
"Uhm." Hoa Cẩm gật đầu: "Tôi đi sang thành phố bên cạnh hỏi thăm một chút, về phong cách thêu vài thập niên trước."
Bùi Yến thu hồi ánh mắt: "Đi thay quần áo đi, rồi xuống lầu ăn cơm tối."
"Chờ tôi một chút, nhanh thôi." Hoa Cẩm về phòng thay đồ khác, mở cửa ra vẫn thấy Bùi Yến đang đứng ở hành lang chờ mình, nên nhìn anh ta cười cảm ơn.
"Tôi là lại sợ cô chạy lung tung, không cần cảm ơn." Bùi Yến bỏ hai tay vào túi quần: "Tôi chỉ là không nghĩ đến, cô thật sự là một Thục thêu sư."
"Có phải là anh đang rất ngạc nhiên? Tôi không ra dáng một thêu sư à?" Hoa Cẩm đi vào thang máy: "Bất quá lần này đi đến đây, nguyên nhân chủ yếu là do tôi thôi, cho nên tôi cần cảm ơn anh mới đúng."
"Vì cô?" Bùi Yến thay đổi sắc mặt, nội tâm có chút kinh ngạc. Dương Thiệu không phải nói với anh, là vị thêu sư này là vì muốn thêu ra một cái khăn tay hình gấu trúc hợp với bà của cậu ta, nên mới đến Thục tỉnh tra thêm tư liệu?
"Đúng vậy." Hoa Cẩm cười cười: "Thục thêu không chỉ là một nghề để kiếm sống, mà đó còn là một môn nghệ thuật. Nếu tôi muốn nâng cao tay nghề của mình, cần phải trải qua rất nhiều cửa ải khó khăn, phải làm sao dung hòa giữa mình và tác phẩm, màu sắc sinh động, mới có thể thêu ra một tác phẩm có hồn được."
Bùi Yến không nói gì. Đối với anh mà nói, Hoa Cẩm còn trẻ mà có ý nghĩ này, cũng thật là đáng nể, nhưng về nội dung... thì anh không hiểu lắm.
Hai người ở khách sạn một đêm, nhưng sáng hôm sau mưa gió không chỉ không bớt đi, mà ngược lại càng lớn hơn. Sau khi ăn cơm trưa xong, Hoa Cẩm thấy Bùi Yến có chút bực bội: "Nghe nói dù giấy chỗ này bán rất đẹp, vừa hay giờ đang mưa, chúng ta đi mua hai cây đi."
"Không đi." Bùi Yến không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: "Đây cũng không phải Hồ Tây, tôi cũng không phải là Hứa Tiên, mua dù giấy làm gì? Chẳng lẽ dùng để đóng phim thanh xà bạch xà?"
"Chỉ là tôi nghĩ, nếu trời mà mà cầm dù giấy đi, có thể cảm nhận được một chút nghệ thuật, biết đâu sẽ lóe ra tinh quang, đầu óc thông suốt." Vẻ mặt Hoa Cẩm nghiêm túc nói: "Giống như người theo đuổi nghệ thuật."
"Cô đã nói chuyện văn vẻ đến như vậy, có lẽ tôi sẽ miễn cưỡng xem xét đề nghị này."
"Tôi ở trong mưa bung dù giấy, sau đó chụp một bức ảnh gửi đến bạn. Chắc chắn là rất đẹp." Hoa Cẩm nói một hơi.
Bùi Yến yên lặng nhìn Hoa Cẩm chằm chằm ba giây: "Có thật không?"
"Đương nhiên."
Bùi Yến buông đũa, đứng dậy: "Vậy đi thôi."
"Đi đâu?"
"Tôi đưa cô đi theo đuổi nghệ thuật, tìm kiếm linh cảm từ cảnh vật." Bùi Yến khoanh tay trước ngực, mắt nhìn sang cô, ngữ khí trào phúng nói: "Để xem đầu cô có thể lóe ra được tinh quang không."
"Không hổ danh là vừa đẹp trai lại vừa tốt bụng Bùi tiên sinh." Hoa Cẩm cầm túi xách đi phía sau Bùi Yến: "Giờ trong anh thật cao lớn, thật vĩ đại á nha. Nếu trong lúc anh chục ảnh cho tôi, nhớ canh thật kỹ, làm sao mà chân tôi dài ra thật dài nha."
Bùi Yến dừng bước chân, quay đầu lại liếc Hoa Cẩm.
Chụp ảnh?
Anh ư?
Dựa vào cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro