
8
Trong khi Triệu Sư Dung vẫn còn ngồi bên giường phu quân, lòng ngổn ngang trăm mối, thì ở phía sau viện, một cánh cửa gỗ khẽ khép lại.
Liễu Tùy Phong đã rời khỏi bằng lối cửa sau.
Hắn đi nhanh, gần như lao về phía hành lang tối om. Từng bước chân vội vã, y phục xám khẽ bay theo gió, nhưng vẫn để lại dấu vết máu nhạt loang lổ trên tay áo.
Đến khi về tới phòng mình, hắn mới dừng lại, bàn tay run rẩy đóng chặt cửa. Lưng tựa vào vách, Liễu Tùy Phong chậm rãi trượt xuống, hô hấp dồn dập như vừa trải qua một trận chiến sinh tử.
Đau đớn nơi cổ tay chưa kịp cầm máu, bờ môi còn sưng rát vì bị cắn nát, nhưng trong lòng hắn… lại chỉ toàn vị chua xót.
Hắn ngẩng đầu, nhìn bóng mình phản chiếu mờ nhạt nơi ánh đèn trong phòng. Gương mặt tái nhợt, môi đỏ đến bất thường, tựa như một minh chứng rõ ràng không thể che giấu.
— …
Liễu Tùy Phong nhắm mắt, siết chặt nắm tay, ép mình phải nén xuống tất cả. Hắn không được để ai biết, càng không được để bang chủ phát hiện.
Cánh cửa vừa khép lại chưa bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng gõ nhẹ.
— Công tử… là ta, Minh Châu
Liễu Tùy Phong giật thót. Hắn chưa kịp chỉnh lại y phục, vết máu vẫn thấm ướt tay áo, khóe môi sưng đỏ, mồ hôi lạnh rịn đầy trán. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, hắn bỗng thấy mình hoàn toàn không còn dáng vẻ cao ngạo thường ngày nữa, chỉ là một kẻ chật vật đến đáng thương.
Cửa gỗ mở ra khe nhỏ, Tống Minh Châu khẽ bước vào, tay bưng theo chén thuốc còn bốc hơi nóng. Nàng định nói gì, nhưng vừa nhìn thấy công tử ngồi tựa vách, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nàng lập tức tràn đầy lo lắng:
— Công tử! Người… người lại thổ huyết ư?
Nàng vội quỳ xuống bên cạnh, đưa tay muốn đỡ hắn, nhưng Liễu Tùy Phong nghiêng người tránh đi, giọng khàn khàn:
— Lui ra.
— Nhưng…
— Lui ra!
Âm sắc tuy không lớn nhưng đầy sự lạnh lùng, khiến Tống Minh Châu nghẹn lời, chỉ biết cắn môi đứng đó. Trong đôi mắt nàng, sự lo lắng càng đậm, nhưng Liễu Tùy Phong vẫn cố giữ vẻ mặt vô cảm, không cho nàng nhìn ra chút nào của sự thật đã xảy ra.
Chén thuốc trên tay nàng run lên, sóng sánh, tỏa ra mùi đắng nồng nặc, càng khiến không khí trong phòng thêm phần ngột ngạt.
Tống Minh Châu khựng lại, bàn tay nhỏ bé vẫn nâng chén thuốc. Nàng nhìn công tử, rõ ràng thấy gương mặt hắn tái nhợt bất thường, môi lại đỏ sưng, nơi cổ áo còn vương một vệt máu nhạt… tất cả đều khiến nàng cảm thấy bất an.
— Công tử… người thực sự không sao chứ? — nàng khẽ hỏi, giọng run run.
Liễu Tùy Phong nhắm mắt, lồng ngực phập phồng như đang nén lại cơn đau dữ dội. Hắn không đáp ngay, chỉ đưa tay kéo vạt áo che đi cổ tay, nơi máu vẫn rịn qua lớp vải.
Thấy nàng vẫn chưa chịu lui, hắn bật mở mắt, đôi mắt đỏ ngầu thoáng ánh lên sự dữ dội:
— Ta bảo lui!
Giọng nói khàn khàn nhưng sắc bén, như một lưỡi dao lạnh.
Tống Minh Châu cắn chặt môi, vành mắt hoe đỏ. Nàng không dám trái lời, chén thuốc trên tay khẽ run, nhưng trước khi rời đi, ánh mắt lại vô thức dừng nơi đầu ngón tay hắn, vừa kịp nhìn thấy vệt máu rỉ ra từ ống tay áo.
Trái tim nàng run lên. Nhưng Tống Minh Châu không dám hỏi, chỉ lặng lẽ đặt chén thuốc lên bàn, cúi đầu thật thấp rồi lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Liễu Tùy Phong.
Hắn ngồi bất động hồi lâu, cuối cùng mới buông một tiếng thở dài khàn đặc. Bàn tay run rẩy đưa lên lau khóe môi, dính toàn máu đỏ. Trong gương đồng treo bên tường, phản chiếu bóng dáng một kẻ đơn độc, lạnh lẽo đến cùng cực.
Tống Minh Châu lui ra ngoài, cánh cửa phòng khép lại khẽ khàng. Nàng bước đi vài bước, nhưng trái tim lại đập loạn, trong đầu chỉ quẩn quanh hình ảnh đôi môi đỏ bầm, vệt máu thấm trên ống tay áo và ánh mắt đỏ ngầu đầy nguy hiểm kia.
“Rốt cuộc công tử đã xảy ra chuyện gì…?”
Nàng dừng chân trong hành lang vắng, khẽ cắn môi. Nhiều năm hầu hạ, nàng biết Liễu công tử là người lạnh nhạt nhưng cũng chưa từng dữ dằn với mình như vậy. Nếu không phải thực sự đang chịu đựng, há lại phải dùng giọng điệu ấy để xua đuổi nàng?
Ý nghĩ ấy khiến vành mắt Tống Minh Châu đỏ hoe, nước mắt rưng rưng. Nàng lau vội, tự an ủi:
— Có lẽ… công tử chỉ không muốn ta lo lắng thôi…
Nói vậy, nhưng bước chân nàng chậm hẳn lại, từng nhịp tim vẫn căng thẳng.
Trong gian phòng vắng lặng, Liễu Tùy Phong khẽ thở dài, hơi thở còn chưa ổn định sau khi rời khỏi nơi kia.
Ánh nến lay động, hắt bóng dáng gầy cao của hắn trên vách tường. Y phục bị kéo xuống, để lộ cánh tay trắng muốt với vết rạch sâu còn rỉ máu. Mỗi lần nhấc tay lên, cơ bắp khẽ co lại, gương mặt hắn lại cau chặt, mồ hôi lấm tấm bên thái dương.
Hắn lấy hộp gỗ nhỏ giấu trong ngăn tủ, bên trong là thuốc bột trị thương hiếm có. Tay trái hơi run nhưng vẫn chậm rãi rắc thuốc lên vết rạch. Thuốc vừa chạm vào da thịt, cảm giác bỏng rát ập đến khiến hắn nghiến răng, khóe môi bật ra một tiếng rên khẽ.
Băng vải quấn từng vòng quanh cổ tay, máu thấm đỏ lớp đầu tiên nhưng rồi dần dần dừng lại.
Liễu Tùy Phong ngồi yên bên bàn, đôi mắt đỏ vẫn chưa tan đi, phảng phất hơi thở của máu và mùi hương xa lạ. Hắn khẽ cụp mắt xuống, ngón tay siết chặt dải băng, trong lòng vừa mệt mỏi vừa hỗn loạn.
Bởi hắn biết - thứ tình cảm này sẽ mãi mãi không có hồi âm
Liễu Tùy Phong khẽ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn vào ngọn nến trước mặt. Ngọn lửa lay động, phản chiếu trong đôi mắt đỏ ửng, như soi rõ nỗi niềm chất chứa tận đáy lòng.
Băng vải đã quấn chặt, máu không còn chảy nữa, nhưng cơn đau nơi cổ tay nào sánh được với vết thương trong lòng. Hắn cười nhạt, nụ cười đầy cay đắng, đôi môi vẫn còn hằn dấu cắn bật máu khi nãy.
Hắn hiểu rõ, từ giây phút bước vào phòng kia, chính mình đã dấn thân vào một ván cờ không có lối thoát. Người kia… cả đời này đã có người kề cận, đã có ánh mắt để thương để nhớ. Còn hắn, chỉ có thể đứng ở phía sau, lặng lẽ dùng hết thảy sinh mệnh và máu thịt của mình mà bảo vệ, mà dâng hiến.
“Bang chủ…” – Hắn khẽ thì thầm, giọng lạc đi, mang theo chút run rẩy.
Ngọn nến lại chập chờn, bóng hắn trên tường dài ra, như một kẻ cô độc đến tận cùng, cả thân lẫn tâm đều bị giam cầm trong sự lặng thinh của đêm tối.
🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼
Trời vừa hửng sáng, ánh nắng nhạt xuyên qua song cửa, rọi lên căn phòng vương mùi thuốc đắng.
Lý Trầm Chu khẽ mở mắt, mí nặng trĩu như vừa trải qua một cơn mộng dài mệt mỏi. Thân thể vẫn yếu, nhưng khác hẳn với những đêm trước – trong huyết mạch không còn cảm giác rét lạnh như băng cắn xé, hơi thở cũng bớt dồn dập.
Hắn chống tay định ngồi dậy, thì nhận ra y phục trên người có vết máu đã khô dính, ngay cả nơi khoé môi vẫn còn vương một màu đỏ mờ nhạt. Trong đầu hắn thoáng hiện lên cảnh mơ hồ đêm qua – một thân ảnh đến gần, một hương vị nồng ấm xen lẫn tanh ngọt nơi môi lưỡi… nhưng hình ảnh lại mờ ảo, không phân biệt rõ ràng được.
Khóe mắt liếc sang, thấy Triệu Sư Dung tựa lưng vào thành ghế mà ngủ gục, hàng mi còn đọng vệt nước mắt, bàn tay vẫn nắm chặt góc áo hắn, như sợ chỉ cần buông ra thì sẽ mất đi vĩnh viễn.
Lý Trầm Chu khẽ siết nhẹ bàn tay nàng, ánh mắt pha lẫn thương xót và bất lực. Nhưng trong sâu thẳm, một thoáng nghi hoặc vẫn len vào tâm trí
— máu kia… từ đâu đến?
Triệu Sư Dung nghe thấy tiếng động, liền giật mình tỉnh lại. Đôi mắt còn vương sương mờ của giấc ngủ chớp mấy cái, rồi lập tức trở nên trong sáng, lo lắng nhìn về phía phu quân.
Nàng buông vội góc áo vẫn còn nắm chặt trong tay, khom người ghé sát bên giường:
— Trầm Chu! Chàng… chàng đã tỉnh rồi? Thân thể còn thấy khó chịu chỗ nào không? Có đau ở đâu không?
Giọng nói run rẩy, trong đôi mắt long lanh ánh nước, lo âu đến mức sắp khóc.
Lý Trầm Chu im lặng một thoáng, nhìn dáng vẻ cuống quýt của thê tử, lòng dấy lên một tia ấm áp. Hắn khẽ lắc đầu, cất giọng khàn khàn:
— Ta… không sao. Hôm nay thấy… nhẹ hơn nhiều.
Nói thì vậy, nhưng khóe mắt hắn thoáng đảo xuống vạt áo dính vệt máu khô, trong đáy lòng vẫn còn một bóng hình mơ hồ khiến hắn không cách nào dứt bỏ được.
Lý Trầm Chu khẽ dụi mắt, cổ họng khàn đục, quay sang nhìn thê tử vẫn đang ngồi bên giường:
— Đêm qua… nàng lại quay lại sao?
Triệu Sư Dung thoáng giật mình, nhưng rất nhanh đã gật đầu, giọng dịu dàng:
— Thiếp lo cho chàng nên sau khi ra ngoài lại quay vào. Thấy chàng mệt mỏi như thế, thiếp không dám rời đi nữa… cứ ngồi đây đến tận sáng.
Nói rồi nàng khẽ siết lấy bàn tay phu quân, ánh mắt dâng đầy lo lắng và thương xót.
— Vất vả cho nàng rồi.
Trong lúc Triệu Sư Dung đang cẩn thận đỡ hắn ngồi dậy, Lý Trầm Chu khẽ khép mắt, ý thức dần sáng tỏ hơn. Những ký ức rời rạc từ đêm qua hiện về: thân thể nóng bỏng như thiêu đốt, có ai đó ở cạnh hắn, mùi hương quen thuộc, một nụ hôn đầy khát khao…
Hắn khẽ mím môi, trong đáy mắt ánh lên tia dịu dàng xen lẫn áy náy. Nếu đêm qua thực sự hắn đã thất thố, thì người đó hẳn là Sư Dung. Ngoài nàng, sao còn có ai khác có thể ở cạnh hắn lúc ấy?
Nhìn thê tử vẫn còn quầng thâm dưới mắt vì thức trắng đêm, hắn khẽ đưa tay vuốt gương mặt nàng, giọng trầm thấp mà dịu dàng:
— Sư Dung… đêm qua, ta đã khiến nàng lo lắng nhiều rồi.
Triệu Sư Dung chỉ mỉm cười, siết chặt tay hắn, không hề nghi ngờ gì.
Trong lòng Lý Trầm Chu lại trĩu nặng, nhưng hắn không hề nhận ra, người mà hắn ôm hôn đêm qua, kỳ thực… không phải là nàng.
Trong lúc Triệu Sư Dung đang cẩn thận đỡ hắn ngồi dậy, Lý Trầm Chu khẽ khép mắt, ý thức dần sáng tỏ hơn. Những ký ức rời rạc từ đêm qua hiện về: thân thể nóng bỏng như thiêu đốt, có ai đó ở cạnh hắn, mùi hương quen thuộc, một nụ hôn đầy khát khao…
Hắn khẽ mím môi, trong đáy mắt ánh lên tia dịu dàng xen lẫn áy náy. Nếu đêm qua thực sự hắn đã thất thố, thì người đó hẳn là Sư Dung. Ngoài nàng, sao còn có ai khác có thể ở cạnh hắn lúc ấy?
Nhìn thê tử vẫn còn quầng thâm dưới mắt vì thức trắng đêm, hắn khẽ đưa tay vuốt gương mặt nàng, giọng trầm thấp mà dịu dàng:
— Sư Dung… đêm qua, ta đã khiến nàng lo lắng nhiều rồi.
Lý Trầm Chu khẽ cúi mắt nhìn xuống, bàn tay gầy guộc của hắn lúc này đang được Triệu Sư Dung nắm chặt trong lòng bàn tay ấm áp của nàng. Vô thức, hắn để ngón cái mình khẽ lướt qua từng khớp tay mảnh mai ấy, động tác dịu dàng mà thân mật, như muốn an ủi nàng cũng như trấn an chính mình.
Triệu Sư Dung thoáng ngẩn người, đôi mi run lên, khóe môi khẽ cong thành nụ cười nhẹ. Nàng cảm nhận được sự quan tâm của phu quân, sự dịu dàng ấy khiến trái tim đang lo lắng của nàng như lắng xuống.
Triệu Sư Dung chỉ mỉm cười, siết chặt tay hắn.
Trong lòng Lý Trầm Chu lại trĩu nặng, nhưng hắn không hề nhận ra, người mà hắn ôm hôn đêm qua, kỳ thực… không phải là nàng.
////////////:))))))-+-+-+-
Bà nào hôm trước nói nhầm người đâu :))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro