
27
---
Gió đêm lùa qua, hương hồn nhang tàn tỏa mờ trong không gian lạnh lẽo.
Cả đại điện chỉ còn lại mình Lý Trầm Chu đứng đó — dáng người cao thẳng, bóng hắn đổ dài trên nền gạch.
Trước mặt là quan tài gỗ trầm hương, ánh nến lay động phản chiếu gương mặt hắn tái nhợt, đôi mắt trũng sâu vô cùng tĩnh, nhưng trong tĩnh lại chứa cả vực sâu đau đớn.
Hắn chậm rãi nâng tay, khẽ vuốt ve nắp quan tài một lượt như muốn khắc ghi hình bóng ấy vào lòng.
> “Triệu Sư Dung…”
“Nàng nói ta lãnh khốc, nói ta vô tâm… nhưng nàng đâu biết — trái tim ta từ lâu đã chẳng còn gì để giữ.”
Giọng hắn khàn đến run, mỗi chữ bật ra đều như lưỡi dao cứa.
Rồi đột nhiên, hắn khẽ cười, một nụ cười đầy chua chát, khóe môi vừa nhếch lên liền phun mạnh một ngụm máu đỏ thẫm.
Vệt máu rơi xuống áo trắng của nàng, đỏ đến chói mắt.
Hắn lảo đảo một bước, định vịn lấy mép quan tài nhưng ngón tay trượt qua gỗ lạnh, thân hình cao lớn đổ sụp xuống nền đất trong tiếng “thịch” khô khốc.
Khóe môi vẫn còn vương vệt máu, đôi mắt chưa kịp nhắm hẳn, vẫn hướng về phía quan tài như muốn nhìn thêm lần cuối.
Rồi mọi thứ chìm vào tĩnh lặng.
Ngọn nến trước điện khẽ run lên, bấc nến gãy gục, ánh sáng vụt tắt.
Cả gian phòng chìm vào bóng đêm lạnh lẽo — chỉ còn tiếng gió ngoài kia thổi qua dải lụa trắng, vang lên như tiếng than khóc của linh hồn.
-
Trong phòng nghỉ, ánh sáng nhạt xuyên qua song cửa sổ, rọi lên gương mặt tái nhợt của Lý Trầm Chu.
Trên giường, hắn nằm im lặng, sắc mặt trắng bệch đến dọa người. Mái tóc đen xõa rũ trên gối, hơi thở yếu ớt mà đều đặn, tựa như chỉ còn duy trì bằng ý chí.
Bên cạnh, Dược Vương đang ngồi, tay khẽ đặt lên cổ tay hắn, ánh mắt chuyên chú, lông mày thỉnh thoảng khẽ nhíu lại.
Không khí trong phòng yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng gió lay nhẹ rèm cửa.
Liễu Tùy Phong đứng bên cạnh, sắc mặt trầm nặng.
Từ khi đem Lý Trầm Chu về, cậu chưa nói một lời — chỉ đứng đó, nhìn người từng khiến mình hận thấu xương, giờ đây nằm yên bất động như kẻ sắp lìa đời.
Một hồi lâu, Dược Vương buông tay ra, khẽ thở dài:
> “Phó bang chủ, may là người phát hiện kịp, nếu chậm nửa khắc thôi… có lẽ bang chủ đã không còn cứu được.”
Liễu Tùy Phong khẽ cụp mắt, giọng cậu trầm thấp như gió lướt qua tán lá:
> “Tình hình của hắn bây giờ thế nào?”
> “Khí huyết nghịch loạn, nội lực hao tổn nặng. Tâm mạch cũng có dấu hiệu tổn thương do bi phẫn quá độ.” — Dược Vương đáp, ánh mắt thoáng nghi ngờ — “Không ngờ một kẻ như bang chủ lại để cảm xúc khiến bản thân tổn hại đến mức này…”
Nghe đến đó, Liễu Tùy Phong chỉ im lặng.
Trong mắt cậu, không biết là giễu cợt, thương hại hay oán hận — chỉ có một tầng cảm xúc rối mờ khó đoán, như sương giăng buổi sớm.
Cậu bước lại gần, nhìn gương mặt đang thiếp đi kia — gương mặt từng khiến cậu thề sẽ hận cả đời, nay lại khiến lòng cậu chấn động lạ lùng.
> “Bang chủ…”
Dược Vương nhìn sang, định nói gì đó, nhưng rồi chỉ khẽ lắc đầu, thu dọn hòm thuốc, lặng lẽ lui ra ngoài.
Dược Vương vừa đi đến cửa, tay còn đang cầm theo túi dược, thì giọng nói trầm thấp của Liễu Tùy Phong vang lên phía sau — bình tĩnh đến mức khiến người ta sợ hãi.
> “Dược Vương.”
Lão dừng lại, khẽ quay người lại. Gương mặt Liễu Tùy Phong bị ánh sáng mờ trong phòng chiếu lên, tái nhợt nhưng đôi mắt lại sáng rõ, sâu thẳm như mặt hồ đêm.
> “Có cách nào cứu được ngài ấy không?”
Câu hỏi vang ra nhẹ tênh, nhưng ẩn trong đó là một tia run rẩy.
Dược Vương trầm mặc hồi lâu. Ông cúi đầu, đôi tay khẽ siết lấy túi thuốc, những nếp nhăn sâu hằn lên mặt, ánh mắt hiện rõ vẻ nặng nề.
> “Có…” — cuối cùng ông lên tiếng, giọng khàn khàn, dường như mỗi chữ đều bị ép ra từ đáy lòng — “... nhưng cái giá phải trả rất lớn.”
Liễu Tùy Phong không nói gì, chỉ đứng yên chờ.
Dược Vương ngẩng đầu, nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt chứa đựng sự xót xa của người từng chứng kiến quá nhiều sinh tử:
> “Nếu muốn cứu hắn, phải dùng tâm mạch bản thân làm dẫn. Khi truyền khí cứu người, toàn bộ tu vi trong cơ thể ngươi sẽ bị hút cạn. Cả đời này… không thể tu luyện lại nữa.”
Không khí trong phòng bỗng chốc lặng đi như bị rút hết âm thanh. Chỉ còn tiếng gió thổi qua rèm và hơi thở yếu ớt của Lý Trầm Chu.
Liễu Tùy Phong siết chặt nắm tay. Đôi môi mím lại đến bật máu.
> “Nếu ta làm vậy… hắn có thể sống không?”
Dược Vương nhìn cậu, ánh mắt thoáng chút chấn động trước sự kiên định ấy:
> “Có thể. Nhưng ngươi… sẽ mất tất cả. Tu vi, nội lực — thậm chí nếu may mắn sống sót, thân thể còn yếu hơn người phàm.”
Một khoảng lặng rất dài trôi qua.
Liễu Tùy Phong khẽ cúi đầu, giọng cậu nhỏ như gió thoảng:
> “Thế cũng đủ rồi.”
Dược Vương thoáng kinh hãi, bước lên một bước:
> “Ngươi điên rồi sao! Ngươi là phó bang chủ, ngươi còn tương lai—”
> “Nếu không có hắn,” — Liễu Tùy Phong ngắt lời, ánh mắt vẫn dịu nhưng đầy quyết tuyệt — “thì tu vi này, thân xác này… còn để làm gì?”
Dược Vương khựng lại. Hơi thở ông run lên, không nói nổi lời nào nữa.
Một lát sau, ông chỉ có thể khẽ gật đầu, như thở ra một tiếng than trĩu nặng:
> “Ngươi… thật giống hắn năm xưa.”
Câu nói ấy rơi vào khoảng không, rồi Dược Vương quay lại bàn, chậm rãi lấy ra một chiếc hòm gỗ chứa những dụng cụ cổ xưa hiếm thấy.
Ánh nến chập chờn phản chiếu trên gương mặt bình thản của Liễu Tùy Phong — không oán, không sợ, chỉ có một niềm tin duy nhất:
Chỉ cần Lý Trầm Chu sống lại, thì mất hết cũng đáng.
----
Phòng nghỉ nhỏ được dọn gọn. Trước ánh nến chập chờn, Lý Trầm Chu và Liễu Tùy Phong ngồi đối diện nhau trên chiếu, hai bên là Dược Vương quỳ yên, tay đặt lên một khay gốm đựng bát thuốc giải sẵn. Không gian im lặng đến mức tiếng nến reo cũng như tiếng thở đều vang rõ.
Dược Vương hắng giọng rồi chỉ tay điều một nhịp:
“Ngồi thẳng lưng. Tạm hòa tâm, không phân tán ý niệm. Ta sẽ dẫn đạo, các ngươi tự vận nội kình.”
Ông đặt một đạo ấn bằng gỗ lên giữa hai người, đôi mắt lão khép chặt, miệng lẩm nhẩm một câu chú phong trần cũ. Hơi ấm từ bát thuốc cùng với một luồng hơi mờ thoáng phả ra — không phải phép kỳ quái, chỉ là một hỗ trợ dẫn mạch thuần y thuật.
Lý Trầm Chu hít một hơi sâu, sắc mặt trắng bệch nhưng tay vẫn nắm chặt mép chiếu. Liễu Tùy Phong đáp lại bằng một cái gật nhẹ, đôi mắt sáng nhưng gương mặt đã tiều tụy. Họ chậm rãi điều tức — hơi thở vào ra đều đặn, nhịp điệu giống nhau như hai nhánh sông chảy hòa về một mạch.
Dược Vương bắt nhịp, giọng trầm:
“Bắt đầu.”
Liễu Tùy Phong khép mi, toàn thân như cô đặc lại. Cậu tập trung vào luồng khí trong mình, cố thúc nội lực đùn lên như dòng nước bị nén. Ban đầu chỉ là hơi nóng thoảng quanh ngực, rồi dần dần một cảm giác sắc bén chạy dọc tay — từ trong ngực, qua vai, xuống hai bả tay, rồi qua lòng bàn tay đặt úp trước ngực Lý Trầm Chu. Ánh mắt cậu vẫn bình thản, nhưng hàm răng nghiến chặt; từng giọt mồ hôi lấm tấm nơi thái dương.
Lý Trầm Chu đưa hai bàn tay úp ngửa, mở lòng thành để tiếp nhận. Ban đầu hắn chỉ cảm thấy một ấm áp nhẹ, như ánh nắng mỏng, nhưng ngay sau đó — một luồng sức mạnh lạnh nóng đan xen ào tới, như sóng đẩy vào bờ. Màu sắc trong mắt hắn thay đổi: từ tái nhợt chuyển dần sang hồng hào; từng cơ bắp như được tiếp xăng, hơi thở mạnh mẽ hơn; nhưng trên môi hắn hiện rõ nỗi đau và kinh ngạc.
Dược Vương ở bên khống chế nhịp, đôi bàn tay ông thoáng vung, miệng lẩm nhẩm dẫn đạo: bát thuốc bên ông như một bình dẫn, ông thu nhận, điều hòa nhịp điệu cho dòng tu vi từ Liễu Tùy Phong xuôi về nơi bát. Không phải hút không kiểm soát — là một chuyển giao có trình tự, nhưng vẫn nhanh và khắc nghiệt.
Cảm giác với Liễu Tùy Phong là gì? Ban đầu là ấm, rồi như lửa bóp, từ ngực lan xuống từng đầu ngón; tứ chi nặng trĩu; chân tay mất dần sức lực. Mỗi lần một phần tu vi rời khỏi, mắt cậu như mờ đi một chút, tiếng thở gấp hơn. Cậu cố mím môi để không rên, vì hiểu rằng chỉ có tiếp tục mới cứu được người kia.
Lấy đi tu vi không giống lấy nước từ bát — đó là cắt đứt những sợi dây vô hình đã dệt nên thân thể tu luyện. Dòng khí rút mạnh, Liễu Tùy Phong cảm thấy từng kẽ xương như rỗng ra; tay cậu run không thể cầm vững, đầu hoa mắt, chân như bấc mỏng. Nhưng trong mắt vẫn có một tia sáng an tĩnh — quyết tâm đã hóa cứng.
Liễu Tùy Phong nhắm mắt, toàn thân căng tròn nội lực. Cậu biết đây là cách duy nhất để cứu Lý Trầm Chu, dù bản thân sẽ phải chịu hậu quả nặng nề. Hơi thở cậu dồn dập, từng mạch máu run rẩy. Cậu vận chuyển nội lực, đồng thời hút toàn bộ độc từ cơ thể Lý Trầm Chu sang cho mình
Dòng năng lượng như lửa thiêu lan khắp người Liễu Tùy Phong. Tay chân run rẩy dữ dội, mồ hôi rịn ướt đẫm quần áo, sắc mặt vừa tái nhợt vừa đỏ bừng vì nóng rát. Lý Trầm Chu nằm bất động, mắt nhắm nghiền, cơ thể hắn cạn dần sức lực, tay run rẩy theo từng nhịp thở. Hắn vẫn chưa tỉnh, hoàn toàn dựa vào Liễu Tùy Phong để giữ mạng sống.
Dược Vương trợ giúp, dẫn mạch và ổn định nhịp nội lực, ánh mắt trầm trọng. Lão thở dài: “Ngươi cứu được hắn, nhưng toàn bộ tu vi của ngươi… và sức lực thân thể, sẽ chịu hậu quả nặng nề.”
Cuối cùng, khi toàn bộ độc được hút ra khỏi Lý Trầm Chu, cậu gục xuống. Cơ thể mềm nhũn, mồ hôi ướt đẫm tóc và quần áo, sắc mặt tái nhợt, hơi thở vẫn còn nhưng yếu ớt.
Lý Trầm Chu uống vào sự sống từng phần. Mũi hắn nhuộm lại sắc người; tay run bây giờ khỏe hơn, cơ ngực phập phồng; đôi mắt mở to, không còn mơ hồ nữa. Khi phần lớn tu vi chuyển qua, hắn cúi mặt, tay run rút chén thuốc trong khay, uống hết bát thuốc do Dược Vương chuẩn sẵn, như người uống nước giữa cơn khát chết.
Khoảnh khắc hoàn tất, Dược Vương khẽ thở ra một tiếng dài: “Dừng lại.” Ông thu câu chú, bỏ tay khỏi đạo ấn. Không gian chợt nặng như đá.
Liễu Tùy Phong gục người xuống. Cơ thể cậu mềm nhũn, da dẻ tái xanh, chân tay mất cảm giác — tu vi gần như cạn kiệt, thần chí mờ mịt. Cậu không thể đứng vững, mắt mở hé như kẻ mơ màng, đôi môi khô nứt. Dược Vương vội nâng cậu đặt lên gối, kiểm tra mạch, mặt lão hiện vẻ lo âu sâu sắc — người trẻ giờ đây như đã mất sạch nền tảng nội lực, có thể sống nhưng sẽ không còn đường tu luyện.
---
Dược Vương chậm rãi tiến đến, đặt tay lên cổ tay Lý Trầm Chu, nhắm mắt kiểm tra từng mạch huyết. Sau một lúc, lão thở dài nhẹ nhõm: “Bang chủ… tính mạng đã ổn. Toàn bộ độc đã được loại bỏ, không còn nguy kịch.”
Nghe được lời này, Liễu Tùy Phong nhắm mắt, cả cơ thể rã rời mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu đã hi sinh toàn bộ tu vi, chịu nóng bừng bừng trong người để cứu Lý Trầm Chu. Sự căng thẳng trong lòng tan đi, nhưng sức lực cũng đã cạn kiệt; cậu không còn đứng vững, và rồi ngất đi ngay tại chỗ.
Còn Lý Trầm Chu vẫn nằm bất tỉnh, không hay biết gì về những gì vừa xảy ra, vẫn an toàn trong vòng tay của Liễu Tùy Phong và sự trợ giúp của Dược Vương. Căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở yếu ớt và ánh nến nhấp nháy, ghi dấu một đêm hi sinh âm thầm mà Liễu Tùy Phong đã trải qua.
Sáng hôm sau, Lý Trầm Chu mở mắt tỉnh dậy trong căn phòng quen thuộc. Cơ thể hắn lập tức cảm nhận được sự khác thường: từng mạch huyết trôi chảy êm ả, cơn độc từng tràn ngập nay đã hoàn toàn biến mất. Hắn thử vận công một chút, cảm giác tu vi trong người không chỉ bình thường mà còn mạnh mẽ, dồi dào hơn trước, như vừa được củng cố và tái sinh.
Hắn nhắm mắt hít sâu một hơi, toàn thân nhẹ nhõm, không còn cảm giác nguy hiểm hay đau đớn nào. Bên cạnh, căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn ánh sáng ban mai nhè nhẹ chiếu vào, mang theo cảm giác an yên sau một đêm hiểm nguy. Hắn biết, mọi chuyện đã qua, và cơ thể này giờ đây hoàn toàn thuộc về hắn, khỏe mạnh hơn bao giờ hết.
Liễu Tùy Phong ở đâu nhỉ…? Hắn chợt nghĩ tới cậu, một nỗi lo lắng khẽ lóe lên trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro