Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2


Ban đêm, tôi trông chừng bên giường Phó Lặc Ngôn.

Thuốc tê hết tác dụng, cơn đau từ vết thương khiến trán hắn lấm tấm mồ hôi.

Tôi đi múc một chậu nước, dùng khăn ướt nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán hắn, vuốt phẳng đôi mày dù đang ngủ vẫn còn nhíu lại của hắn.

Tôi đứng dậy muốn đi đổ nước, nhưng bàn tay buông thõng bên người đột nhiên bị nắm lấy.

“Khanh Khanh…” Phó Lặc Ngôn nắm chặt tay tôi, giọng đau đớn.

Tôi ngồi xuống trở lại, nắm lấy tay hắn.

Lòng bàn tay hắn vừa dày rộng vừa thô ráp, một tay là có thể bao trọn lấy tay tôi, lúc này hắn nắm chặt tay tôi, dùng sức đến mức đầu ngón tay trắng bệch.

Thích tôi, mệt mỏi lắm đúng không.

Tôi cười tự giễu.

Cực kỳ ngu ngốc, còn không biết nhìn người, ngày nào cũng làm trời làm đất, cũng không biết hắn thích tôi vì điều gì.

Tôi có thích hắn không?

Có lẽ là thích, rốt cuộc trên đời này sẽ không còn người nào có thể hy sinh cả mạng sống của mình vì tôi như vậy.

Nhưng, yêu sao?

Chưa nói đến yêu, nhưng tôi sẽ đối xử tốt với hắn, có thể cũng sẽ sẵn sàng hy sinh cả mạng sống của mình vì hắn, nhưng tôi biết đây không phải là tình yêu, mà chỉ là sự bù đắp cho hắn mà thôi.

Tôi đưa tay hắn lên chạm vào mặt mình, nhìn mặt mày hắn giữa ánh sáng loang lổ, nhẹ giọng nói: “A Ngôn, em sẽ cố gắng học cách yêu anh.”

Trong bóng đêm, lông mi hắn khẽ khàng rung động.

Không thể không nói, khả năng hồi phục của Phó Lặc Ngôn không phải chỉ mạnh bình thường.

Mũi d.a.o thiếu chút nữa đ.â.m xuyên qua ngực hắn, mà mới nửa tháng vết thương đã lành đến bảy tám phần.

Nửa tháng này trôi qua thật bình yên.

Tôi mang theo vài bộ quần áo trong nhà, ở lại bệnh viện để chăm sóc Phó Lặc Ngôn, nói là chăm sóc, nhưng thực ra cũng chẳng giúp được gì nhiều.

Bệnh viện tư, bác sĩ y tá có thể làm được  gì đều làm, nên tôi chỉ có thể rót nước, đưa cơm và trò chuyện với hắn.

Trong khoảng thời gian này mẹ Phó có tới vài lần, nhưng lần nào cũng bị đứa con trai mặt lạnh quý hóa đuổi về.

Tôi đoán chừng còn tiếp tục như vậy, tôi còn có thể tranh thủ thời gian lúc rảnh đi ra ngoài hóng gió giải sầu.

Về đến nhà, tôi ngồi trên ghế sofa thở phào nhẹ nhõm.

Giường trong bệnh viện cũng mềm đó, nhưng ở nhà vẫn thoải mái hơn.

Tè tè.

Điện thoại trên bàn rung lên hai lần, tôi và Phó Lặc Ngôn đồng thời nhìn vào.

Cảm nhận được thân thể Phó Lặc Ngôn trong nháy mắt căng thẳng, tôi sáp lại gần hôn lên cằm hắn rồi mở khóa điện thoại ngay trước mặt hắn.

Trên điện thoại di động chói lọi một câu, suýt chút nữa làm cho cơ tim tôi tắc nghẽn:

Lâm Lâm: Khinh Khinh, lâu rồi không gặp em, anh nhớ em, chúng ta gặp nhau đi.

Hơi thở của người bên cạnh đình trệ, ngay sau đó lồng ngực kịch liệt phập phồng hai cái.

Xong đời, sao lại quên kéo anh ta vào sổ đen vậy trời!

Tôi vội vàng dứt khoát kéo số anh ta vào sổ đen, úp ngược màn hình điện thoại xuống, quay sang muốn hôn hắn.

Phó Lặc Ngôn hơi nghiêng đầu, nụ hôn lẽ ra phải đặt trên môi lại ấn lên má hắn.

"Sao không đồng ý đi?"

Hắn lạnh nhạt nói, nắm đấm đặt bên người lại siết chặt muốn c.h.ế.t.

Rõ ràng là không muốn tôi đi, lại còn ra vẻ như không thèm để ý chút nào.

Nếu tôi đi thật, một tháng sau sợ là ngay cả cửa phòng ngủ cũng không ra được.

Đúng là ngoài không quan tâm, trong gấp muốn c.h.ế.t.

Tôi thở dài, tách bàn tay đang nắm chặt của hắn ra.

Trên bàn tay kia, mấy vết bấm mới ra lò đặc biệt rõ ràng.

Nhìn vết bấm sâu, tôi không khỏi có chút tức giận.

"Sao lại tự véo mình vậy hả?" Tôi chọc chọc bàn tay hắn.

Hắn hợp hai tay lại, hoàn toàn bao bọc lấy tay tôi, cụp mắt xuống che đi cảm xúc trong mắt, trầm giọng nói: “Lần sau sẽ không như vậy nữa.”

Người tính không bằng trời tính, tính tới tính lui tính xuôi tính ngược cũng không tính được Lâm Lâm sẽ dám trực tiếp chạy tới nhà tôi.

Ăn sáng với Phó Lặc Ngôn xong, tôi ra sân tưới hoa.

Mới vừa cất bình nước chuẩn bị về phòng, chợt nghe thấy giọng nói khiến người ta chán ghét.

"Khinh Khinh, sao em lại block anh? Là đang giận anh nhiều ngày vậy rồi mà không tới tìm em đúng không?"

Tôi không thèm quay đầu lại, đi về phía trước, chỉ coi lời anh ta nói như tiếng muỗi vo ve bên tai.

"Khinh Khinh! Em bị Phó Lặc Ngôn uy h.i.ế.p đúng không? Em đi ra đây, anh dẫn em đi, dẫn em đi khỏi hắn!"

Đứng trước cửa nhà Phó Lặc Ngôn la to muốn dẫn tôi đi, là chê mạng mình quá dài sao?

Có muốn c.h.ế.t cũng đừng kéo tôi theo chứ.

Tôi xoay người, nhìn anh ta với vẻ mặt vô cảm: "Anh trai này, không có việc gì có thể đứng xê ra khỏi cửa nhà tôi được không? Tình cảm giữa vợ chồng tôi rất tốt, không phiền anh quan tâm."

"Khinh Khinh!"

Lười nghe anh ta nói chuyện, tôi bước nhanh vào phòng.

Vừa mở cửa, tôi sững người ngay tại chỗ.

Trong phòng, mảnh gốm sứ rơi vãi đầy đất, Phó Lặc Ngôn đứng giữa những mảnh vỡ, tay nhuốm m.á.u, mắt đỏ ngầu.

Quản gia Lý vừa thấy tôi tiến vào, lập tức đi tới bên cạnh tôi: "Phu nhân..."

"Đi gọi bác sĩ."

Bỏ lại những lời này, tôi giẫm lên mảnh sứ đi về phía Phó Lặc Ngôn.

Người đàn ông vừa nãy còn đang nổi điên, lập tức lao tới ôm lấy tôi trước khi bàn chân tôi sắp tiếp xúc với những mảnh sứ, một tay bế tôi lên, vết m.á.u uốn lượn phía sau hắn.

Nửa giờ sau, Phó Lặc Ngôn dựa vào sô pha, hơi cụp mắt nhìn bác sĩ xử lý vết thương dưới lòng bàn chân.

Từng mảnh sứ nhỏ vụn được bác sĩ lấy nhíp cẩn thận rút ra khỏi da thịt, mang theo những giọt m.á.u nhỏ rơi xuống mặt đất.

Mà người trên sô pha mặt không chút đổi sắc, ngay cả lông mày cũng chưa từng nhíu lại, dường như đôi chân đẫm m.á.u kia không phải của hắn.

Xử lý xong vết thương ở chân, chuyển sang khử trùng vết thương nhẹ hơn ở tay.

Thật lâu sau, bác sĩ đứng dậy dặn dò: "Tay và chân hai ngày nay chú ý một chút, không nên dùng sức."

Chú Lý dẫn bác sĩ ra ngoài, phòng khách to như vậy chỉ còn lại tôi và Phó Lặc Ngôn.

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn tôi, khóe mắt mang theo một vệt đỏ, giọng nói khàn khàn: "Khanh Khanh, cách xa anh ta một chút."

Tôi thở dài, ngồi vào bên cạnh hắn, chọc chọc cánh tay còn nguyên vẹn của hắn, có chút rầu rĩ nói:

"Phó Lặc Ngôn, anh có thể tin em được không."

Phó Lặc Ngôn lại giống như hoàn toàn không nghe thấy tôi đang nói gì, chỉ chăm chú nhìn tôi, như thể tôi sẽ lập tức biến mất trong không khí, cố chấp nói lời của mình:

"Khanh Khanh, cách xa anh ta ra, anh ta sẽ hại em."

Tôi áp trán mình lên trán hắn, nhẹ nhàng cọ cọ rồi hứa: "Em sẽ không gặp anh ta nữa, được không?"

Tôi sẽ không gặp anh ta nữa, nhưng thù nên báo, tôi vẫn phải báo.

Món nợ anh ta nợ tôi trong kiếp trước và kiếp này, tôi đều phải đòi lại cả vốn lẫn lãi.

Lạ đời cái là, ngày đó Phó Lặc Ngôn rõ ràng tức giận như vậy, lại không cấm túc này nọ lọ chai tôi.

Vết thương cũ của hắn chưa lành, lại thêm vết thương mới, khí sắc cả người đều kém đi rất nhiều.

Dì giúp việc trong nhà thấy thương quá, ngày nào cũng nấu canh thập toàn đại bổ, kết quả chả thấy hắn bổ đâu, ngược lại tôi bị đút béo lên cả kg.

Buổi tối ăn canh no quá không ăn cơm, kết quả nửa đêm đói đến ngủ không được.

Lăn vài vòng trên giường, cuối cùng lăn lông lốc đứng lên định đi vào phòng bếp kiếm ăn.

Mở cửa phòng, mơ hồ nghe được có tiếng nói chuyện.

Tôi rón rén đi tới trước cửa phòng Phó Lặc Ngôn, phát hiện cửa phòng khép hờ, tiếng người xuyên qua khe hở truyền ra ngoài.

Hay lắm Phó Lặc Ngôn, tôi liếc nhìn điện thoại di động, một giờ sáng, một bệnh nhân như hắn lại dám thức khuya.

Tôi đứng canh trước cửa, yên lặng chờ hắn gọi điện thoại xong thì đi vào hưng sư vấn tội.

Nửa giờ sau, tôi ngồi xổm trước cửa mơ màng sắp ngủ, trong phòng rốt cục yên tĩnh.

Tôi vỗ vỗ mặt mình, đứng dậy, phá cửa xông vào.

Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng xuyên qua cửa sổ không kéo rèm chiếu vào, le lói một tia sáng.

Người trong phòng đứng trước cửa sổ, ánh trăng dịu dàng chiếu lên người, khiến thân ảnh của hắn trở nên mông lung.

Thật là một cảnh đẹp!

Nhưng, nhưng! Một người hai chân đầy vết thương như hắn lại đứng trên mặt đất?

M.á.u nóng dâng trào.

Lạch cạch, tôi đè công tắc bật đèn lên, trong nháy mắt cả phòng sáng như ban ngày.

Sau đó, tôi lại càng tức giận.

Băng vải nhuốm m.á.u tùy ý ném lên bàn, người đàn ông khoác áo khoác đi chân trần giẫm lên mặt đất lạnh như băng.

Nhìn thấy tôi tiến vào, trên mặt hắn xuất hiện vẻ ngạc nhiên hiếm thấy.

"Phó Lặc Ngôn! Anh không cần chân nữa à?" Tôi gầm nhẹ với hắn, lộp bộp chạy tới túm tay hắn kéo lên giường.

Tôi phồng má, nổi giận đùng đùng đứng bên giường trừng hắn.

Người trên giường vươn ngón tay thon dài, cẩn thận móc lấy bàn tay tôi đang buông xuống bên người.

"Khanh Khanh, đừng giận mà."

Cảm giác khác thường dưới đáy lòng càng dày hơn.

Phó Lặc Ngôn là ai? Độc đoán, ngang ngược, điên khùng, khống chế d.ụ.c, chiếm hữu d.ụ.c không kiểm soát được, động một chút là ép b.u.ộ.c g.i.a.m cầm trong phòng tối.

Mà bây giờ Phó Lặc Ngôn vẫn điên khùng như cũ, nhưng là điên với chính mình, tổn thương bản thân mình không nương tay chút nào.

Đối với tôi, lại hèn mọn đến...lạ thường?

(*) Nữ chính tên Khinh (轻), nhưng nam chính gọi nữ chính là Khanh Khanh (卿卿 - nôm na là vợ), chứ không phải tui lộn đâu nhe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro