Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 2: Chương 21-30

Chương 21: Tiểu gia tôi ghét  nhất chuột cười nham hiểm, hu hu…

Trước mặt là một chiếc giường lộng lẫy, tôi sợ hãi trốn ở phía sau.

“Huynh… huynh muốn làm gì hả? Đừng… đừng có qua đây!”

Mạch Thiếu Nam cười khả ố bước về phía chiếc giường.

Tôi lùi, hắn tiến…

Vào trước thời khắc mọi thứ chẳng thể vãn hồi, tôi hét lên sợ hãi: “Tôi nhận! Tôi nhận! Huynh hãy cầm con chuột chết tiệt này đi đi”.

Thượng đế ơi! Thượng đế à! Tiểu gia con sợ  nhất là chuột! Nhất là chuột còn cười nham hiểm!

Cái gì, cái gì, các vị huynh đài nói các vị chưa từng nhìn thấy?

Xí! Vậy các vị đến chỗ Mạch Thiếu Nam mà nhìn!

Mạch Thiếu Nam nghe thấy, liền bật người đứng dậy, làm động tác y chang con chuột bạch hắn đang cầm trong tay, miệng bắt đầu cười nham hiểm.

Nó nhất định là chuột tinh, chắc chắn là chuột tinh rồi. Xuống giường, tôi đi uống nước, run lẩy bẩy kể lại tất cả mọi chuyện.

“Đầu tiên, tôi là nữ nhi.”

Phụt!

Tôi thấy Mạch Thiếu Nam phụt miếng nước ra khỏi miệng.

Haizzz, huynh không nhận ra tiểu gia tôi là nam hay nữ, cho huyh sặc nước chết đi.

“Ha ha, tiếp tục đi”, Mạch Thiếu Nam cố nhịn cười nói tiếp.

“Thêm nữa, tôi là bị Mặc Nguyệt bắt đi.”

“Điều đó thì ta biết, chỉ có điều ta thấy cô đi cùng bốn huynh đệ Âu Dương, tại sao lại dễ dàng bị bắt như thế.”

“Lần đầu tiên và lần thứ hai đều là chẳng may đụng phải hắn đang bị người ta truy sát, cho nên bị ép buộc làm con tin.”

“…”

“Lần thứ ba là tôi tự tới.”

“…”

Mạch Thiếu Nam như đột nhiên bừng tỉnh, nói với tôi một câu: “Nhân tài…”.

Tôi liếc ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn.

Xí! Còn phải nói, huynh cho tiểu gia tôi là ai chứ? Để tiểu gia kể lịch sử những chuyện mình đã trải qua cho huynh nghe thì chắc huynh sẽ bị sét đánh ngang tai mà chết tươi đấy.

“Tên thật của cô là gì?”, Mạch Thiếu Nam hỏi tôi.

“Thượng Quan Tình.”

Mạch Thiếu Nam lần nữa phụt nước đầy hoa lệ.

Xí! Huynh không biết tên tuổi của tiểu gia tôi lợi hại đến thế phải không, cho huynh sặc nước chết đi.

Sau đó, Mạch Thiếu Nam lại lần nữa cảm than nói: “Quả nhiên là… nhân tài mà”.

Chết tiệt! Tiểu gia tôi vốn đã là nhân tài.

“Nói như thế, lần này cô đến đây với mục đích gì?”, Mạch Thiếu Nam hỏi.

Vừa nghe thấy vậy, tôi lập tức lấy lại tinh thần, một chân gác lên ghế tạo dáng anh hùng nói: “Lần này là muốn bàn bạc với huynh mọt chuyện, đám ăn mày thủ hạ của huynh vào một ngày đẹp trời đã ăn trộm cái túi và chiếc còi của tôi, vì thế tấm lệnh bài trong túi tôi cũng mất tiêu luôn. Chính vì túi, lệnh bài và còi đều bị mất, nên tôi không có cách nào để liên lạc với bốn huynh đệ Âu Dương. Cho nên lần này tôi đến đây với hy vọng huynh có thể tìm ra tên ăn mày thủ hạ của huynh, sau đó tìm lại túi và lệnh bài cho tôi, còn cả chiếc còi của tôi nữa, để tôi có thể cầm những thứ đó đi tìm bốn huynh đệ Âu Dương, sau này nhất định sẽ không quên đại ân đại đức và nơi đóng quân tươi đẹp này của huynh đâu”.

Sau khi  Mạch Thiếu Nam nghe thấy, vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt nhấp một ngùm trà, lại nói: “Đúng là nhân tài trong các nhân tài”.

A a a!!!

Việc tiểu gia tôi có phải nhân tài hay không, làm ơn đừng bàn luận thêm nữa, cầu xin huynh mau chóng tìm giúp món đồ mà tôi đang cần đi.

“Thế này đi, ta giúp cô tìn đồ, cô giúp ta dẫn Mặc Nguyệt đến đây, thế nào?”.

Tôi ngờ vực chăm chú nhìn hắn. Đúng là hắn vô cùng gian hoạt, nhưng nếu không hợp tác với hắn, e rằng sẽ chẳng thể tìm được bốn huynh đệ Âu Dương. Suy đi tính lại, tôi quyết định hợp tác cùng hắn ta: “Thống nhất thế đi”.

Nhưng…

Liệu có thể đuột con chuột cười nham hiểm chết tiệt này được không?

Chương 22: Thượng Quan nữ hiệp bị giam lỏng

Tôi quyết định, sau khi về thời hiện đại nhất định phải viết sách, cuốn sách đó sẽ có tên là Những chuyện bạn chưa biết về bang chủ cái bang.

Vì thế từ bây giờ tôi phải chăm chỉ ghi chép. Tôi sẽ trở thành tác gia đầu tiên thành danh nhờ chủ đề cái bang. Sau đó, tôi cũng là người đầu tiên đích thân trải nghiệm thực tế để viết nên những áng văn chương bất hủ như thế. Lại tiếp tục sau đó, tôi sẽ là người đầu tiên vạch trần sự hắc ám của toàn bộ đám người trong cái bang.

Người giàu nhất trên thế giới này là ai?

Bill Gates? Sai! Sai! Sai! Người giàu nhất trên thế giới này… chính là bang chủ cái bang.

Đầu tiên, không cần bàn đến nhà cửa của bang chủ cái bang hào hoa lộng lẫy như thế nào, mà điều quan trọng chính là sự xa xỉ của bang chủ Mạch Thiếu Nam, khiến người người phẫn uất.

Tiều bạc nhiều vô số, hoang phí vô độ, cứ để ném lên bàn cược thì chỉ một lát thôi, toàn bộ đều đi hết.

Tôi đã xem được mười ván, chỉ thấy hắn ném ra bao nhiêu tiền nhưng chẳng thấy thu về đồng nào.

Đi cùng với hắn lại luôn là một con chuột, còn suốt ngày lúc lắc đầu với hắn ta nữa.

Một người một chuột đưa mắt nhìn nhau, Mạch Thiếu Nam lại cười nói với con chuột rằng: “Chẳng còn cách nào nữa, vận khí hôm nay không tốt lắm”.

Mặt tôi ám đầy vằn đen…

Quỷ thần ơi! Nghe hắn nói như thế, cứ như trước đây hắn là Thần bài chưa từng thất bị ấy?

Tôi lại xem ván thứ mười một, lúc hắn ném bạc xuống, tôi phẫn nộ xông lên.

“Mạch Thiếu Nam, để tiểu gia tôi dạy huynh thế nào là đánh bạc nhé”, tôi gạt hắn sang một bên rồi đích thân ngồi xuống.

Có thể vận may chưa đến, nhưng, tài năng ảo thuật cùng hang trăm bộ phim truyền hình tôi từng xem bao năm nay chắc chắn không uổng phí.

Tôi lén xếp tập ngân phiếu thành hình tam giác rồi nắm chặt trong tay. Sau khi lắc xong lần một, tôi chọn Đại, chỉ nhìn thấy đôi mắt của tên nam nhân kia khẽ nheo lại, tôi liền lén lúc xếp chồng Tiểu lên trên.

Đến khi mở ra, quả đúng là Tiểu.

Mạch Thiếu Nam và con chuột bạch kia đều tức giận.

“Xí! Thượng Quan Tình, cô cũng không đến mức cao siêu như thế chứ.”

Tôi cười.

Cười ấm áp và dịu dàng với hắn.

Tiểu gia tôi đây, ngoài bản lĩnh ra thì còn thong minh vô đối nữa. Tôi từ từ mở tập ngân phiếu được xếp thành hình tam giác nhét trong đống tiền bị nén ở dưới ra.

“Thật ra, tất cả những thứ tôi giấu ở đây đều là Tiểu.”

Nhà cái vừa nhìn thấy, mặt liền tái xanh.

Hoàn toàn chính xác, như thế tôi vốn là một vốn bốn lời. Việc làm ăn ngày hôm nay của hắn cũng khỏi cần làm nữa.

Rõ ràng tâm trạng của Mạch Thiếu Nam cũng đang vô cùng hào hứng nên hắn liền đề nghị đi ăn.

Tôi hân hoan nhận lời, nhưng trong lòng vẫn luôn chớp thời cơ tìm kiếm thong tin về bốn huynh đệ Âu Dương. Thật chẳng thể ngờ, Mạch Thiếu Nam lại đưa tôi về nhà hắn, rồi bảo đầu bếp nhà hắn làm đồ ăn. Nói hay ho một chút thì: Đầu bếp nhà hắn nấu rất ngon.

Tóm lại là do tôi hồ đồ nên đã dần dần rơi vào bẫy của hắn.

Mấy ngày sau, lúc nào tôi cũng ở cùng Mạch Thiếu Nam và con chuột của hắn. Tuy ngày ngày đều được ra ngoài nhưng lúc nào Mạch Thiếu Nam cũng phải kè kè bên cạnh.

Mỗi khi Mạch Thiếu Nam bảo tôi phải dẫn dụ Mặc Nguyệt đến, tôi đều bảo đường đông lắm người, nếu gặp sẽ đưa về. Còn nếu tôi bảo hắn đi tìm đồ của tôi bị mất, hắn lại nói người trong cái bang đông lắm khó mà tìm được.

Sau mấy ngày như thế, tôi bỗng nhiên ngộ ra một điều.

Rất có thể tôi đang bị giam lỏng.

Vì thế hôm đó, tôi thử đi tìm bản đồ trong nhà của Mạch Thiếu Nam thì quả nhiên liền bị bắt lại.

Sau đó…

Tôi đau thương biết rằng.

Tôi - Thượng Quan Tình.

Quả đúng là bị Mạch Thiếu Nam hãm hại lừa gạt, hắn còn đe dọa, dụ dỗ, bắt tôi ký một hiệp ước bất bình đẳng, kèm theo lời lẽ ngon ngọt như những viên đạn bọc đường nhằm gian lỏng tôi.

Lúc tôi từ ngoài trở về phòng, liền thấy Mạch Vân đã lâu không gặp đang ngồi tại đình uống trà, liền nảy ra một mưu kế.

“Mạch Vân, Mạch Vân! Cô còn nhận ra tôi không?”, tôi hào hứng lao đến, vừa chạy vừa hét.

Mạch Vân ưu nhã đặt chén trà xuống, mỉm cười rồi rút cây đao bên cạnh ra: “À, ha ha, tên yêu nhân này, dù ngươi có biến thành tro ta cũng nhận ra”.

Lưỡi đao sáng loáng đang giương trước mặt.

Toàn thân tôi toát mồ hôi lạnh, hét kên kinh hoàng: “Từ từ! Tôi tìm cô có chuyện muốn nói”.

Đao của Mạch Vân dừng ngay trước mắt, Mạch Vân nghi hoặc nhìn, tôi cũng mở to đôi mắt thuần khiết, cố gắng để bản thân mình trông thật chân thành.

Thu đao về, ánh mắt lạnh nhạt của Mạch Vân lại quét tới: “Nếu ngươi không có chuyện gì, ta nhất định sẽ giết ngươi”.

“Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi.”

Tôi quyết định nói chuyện nghiêm túc với Mạch Vân.

Được thôi, tôi thừa nhận, là tôi muốn lợi dụng cô ta về lấy đồ, còn tôi sẽ bỏ trốn.

Hu hu, Mặc Nguyệt đại nhân, lượng thứ cho tiểu nhân, tiểu nhân cũng chẳng còn cách nào khác nên mới phải khai nhận thế này.

Vả lại điều mà tôi chưa hề biết là, bốn huynh đệ Âu Dương đã đến cái bang nói chuyện với Mạch Thiếu Nam về việc của tôi từ lâu rồi.

Chỉ có điều Mạch Thiếu Nam lươn lẹo gây khó dễ, cho nên tôi và bốn huynh đệ Âu Dương mới càng lúc càng xa nhau như thế.

Chương 23: Bỏ chạy chẳng được, thôi đành ở lại thương lượng vậy…

“Ngươi nói, thực ra Mặc Nguyệt không thích ngươi?”

“Đúng vậy.”

Chân thành hối lỗi, Mặc Nguyệt đại nhân, tôi cũng vì bất đắc dĩ nên mới phải nói như thế.

“Ngươi nói, Mặc Nguyệt vì giận ta nên mới làm thế. Huynh ấy giận vì có quá nhiều người theo đuổi ta?”

“Chính… xác.”

“Ngươi nói, thực ra ngươi đã có nơi có chốn, nhưng vì Mặc Nguyệt cầu cứu ngươi, cho nên mới đồng ý giúp huynh ấy?”

“Đúng vậy.”

“Còn nữa, ngươi nói, ngươi là nữ nhi?”

“Đúng vậy.”

Về điểm này thì hoàn toàn chính xác, cô nên tin vào mắt mình, không cần nghi ngờ như thế đâu!

Mạch Vân nghi hoặc nhìn đi nhìn lại tôi mấy lần, đúng lúc tôi cho rằng cô ta đã biết tỏng cái trò gian trá này, thì đột nhiên cô nàng lại ôm bụng cười phá lên.

“Ha ha! Ta đã nói mà, mỹ nữ muốn tài có tài, mong sắc được sắc, cá lặn chẳng bằng, chim sa chẳng vượt, trăng còn phải nhường, hoa còn phải thẹn như ta thì sao Mặc Nguyệt có thể coi thường như thế chứ”, Mạch Vân nư x hiệp cười hào sảng.

Tôi đau khổ ôm đầu, Đức chúa vạn năng à, nếu con thổ huyết ngay tại đây, liệu có phải đã “đại công cáo thành” trở về rồi không?

Sau đó, Mạch Vân kéo tôi ôm chặt trong lòng, khẳng khái nói: “Được, ta sẽ giúp cô, ta cũng không đối xử tệ với cô nữa. Nói đi, cần ta giúp chuyện gì?”.

Tôi cực kỳ kích động!

Tốn bao nhiêu nước bọt, cuối cùng cũng giành được kết quả huy hoàng.

“Giúp tôi tìm lại mấy thứ đã mất, hoặc là lien lạc với bốn huynh đệ Âu Dương”, tôi như chết đuối vớ được cọc, nói với cô ta.

Đại tỷ à, hạnh phúc cả đời của tiểu gia tôi đều nằm trong tay cô đấy.

Tự do của tôi… chắc không còn ngăn trở nào nữa chứ.

Mạch Vân vẻ mặt đầy khí phách nói: “Yên tâm, cứ giao cho ta”, thế rồi hảo sảng quay người bước đi.

Vầng thái dương vẫn thế, mọc rồi lại lặn.

Tôi chẳng còn thấy bóng dáng Mạch Vân đâu nữa.

Đã thế đến tối, người đẩy cửa vào phòng tôi, lại là tên Mạch Thiếu Nam chết tiệt.

Tôi ngoảnh mặt quay đi, chẳng thèm đếm xỉa đến hắn. Nhưng tên tiểu tử đáng ghét đó lại ném qua một tờ giấy khiến tôi không thể không để tâm.

Trên tờ giấy chết giẫm đó viết:

“Vừa phát hiện tung tích Mặc Nguyệt, ta phải đuổi theo  huynh ấy. Cho nên Tiểu Tình cứ ở lại đây mấy ngày, lúc nào ta về sẽ giúp cô tìm lại đồ đã mất. Chắc hẳn Tiểu Tình cũng hy vọng ta và Nguyệt Lang cuối cùng có thể kết thành phu phụ phải không?

Mạch Vân.”

Hu hu, tôi hy vọng, tôi hy vọng hai người có thể cùng nhau chết vì tình luôn đi.

“Mạch Thiếu Nam, rốt cuộc huynh muốn thế nào?”, tôi bốc hỏa, những lúc nguy cấp thỏ cũng quay ra cắn người, huống hồ là nấm hương.

Tôi nhả độc! Nhả độc chết huynh!

Mạch Thiếu Nam mỉm cười dịu dàng nói: “Thượng Quan Tình, cô đã nói rõ rồi, vậy ta cũng chẳng cần khách khí nữa. Ta muốn cô giúp ta làm một chuyện”.

Tôi nghi hoặc, tiểu gia tôi có thể giúp hắn việc gì chứ?

“Làm gì?”

“Ha ha, kiếm tiền giúp ta.”

Vừa nghe câu đó, tôi suýt ngất, gã bang chủ này muốn tôi giúp hắn kiếm tiền. Xem ra, sau khi trở về hiện đại, tôi phải tìm Bill Gates để ứng tuyển thôi.

Thực ra, nếu không có quá nhiều vấn đề xảy ra đến như thế, tiểu gia tôi cũng rất muốn hợp tác với hắn.

Nghề ăn mày dù sao cũng là công việc thuộc hang cực phẩm, nếu không phải hắn quá bức người thì tôi cũng muốn suy nghĩ lại.

Tuy tôi đã đâm lao thì phải theo lao, nhưng loại việc làm không công tôi nhất quyết không nhận.

“Tỉ lệ ba bảy, tôi bảy huynh ba.”

“Bốn sáu, ta sáu cô bốn.”

“Tỉ lệ năm năm, mỗi người một nửa, dù sao tôi cũng không cần phải dốc toàn sức lực”, hừ hừ, xem hắn còn uy hiếp tôi được nữa không?

“Nhất trí. Có điều, nếu cô không thể kiếm được đủ số tiền ta cần thì ta sẽ yêu cầu cô phải dốc toàn bộ sức lực đấy.”

Tôi thoáng run rẩy, người trong nghề quả nhiên thành thạo.

Xem ra, bổn nấm hương phải xuất tuyệt chiêu mới được.

Không ngờ, vào thời cổ đại chúng tôi lại có thể thương lượng kiểu này, tôi thấy hưng phấn quá đi!

Chương 24: Loại nam nhân này, ở đâu mà chẳng có!

Trong lòng tôi thầm nghĩ, người đáng ghét nhất trên thế gian này chính là gã bang chủ cái bang Mạch Thiếu Nam.

Cái gọi là kiếm tiền thực ra là bóc lột.

Ngày hôm nay vẫn còn một việc tôi chưa làm, chính là giúp hắn thống kê, ghi chép sổ sách.

Chẳng phải mở ra cái bang là để ăn cơm của bách tính sao!

Nào là mở cửa tiệm, nào là khai trương hiệu bánh, khánh thành tửu lâu, rồi mở cả tiền trang nữa.

Cuối cùng tôi cũng biết tại sao Mạch Thiếu Nam có nhiều tiền như thế, hóa ra hắn quả đúng như tôi nghĩ, là một kẻ có năng khiếu kinh doanh.

Vậy là tôi truyền thụ cho hắn phương pháp kinh doanh mới, và cũng nhắn nhủ hắn về tầm quan trọng của bao bì sản phẩm, ưu điểm của quảng cáo, truyền thông, rồi lại tự tay làm một mẫu bao bì sau khi đã làm xong mấy loại bánh điểm tâm cho mấy cửa hang của hắn.

Giờ thì tôi bị hắn giữ lại chỗ này, bắt xử lý đám sổ sách này.

Làm ơn đi! Tỷ tỷ đây là học sinh Văn khoa, dù là toán của Tiểu học, tôi cũng cảm thấy vô cùng phức tạp rồi.

Hắn đang cố tình làm khó tôi đây mà.

Nhưng, ẩn sau nụ cười ngây ngô, sự thong minh của bổn nấm hương này hắn ta hoàn toàn không thể ngờ tới.

Tôi đang bí mật thiết kế một ám hiệu trên bao bì sản phẩm.

Bốn huynh đệ Âu Dương sẽ nhanh chóng tìm đến chỗ này thôi.

A ha ha! Mạch Thiếu Nam, nếu huynh còn cố đánh lạc hướng tiểu gia tôi bằng những lời nói vòng vo quanh co đó, tiểu gia tôi nhất định sẽ bảo bốn huynh đệ Âu Dương “phang” cho huynh một trận.

“Thật không ngờ cô còn có cả bản lĩnh này”, Mạch Thiếu Nam nói.

Tôi tròn mắt nhìn: “Không nên coi thường tiểu gia tôi như thế”.

Xí! Huynh cho rằng chuyện tôi xuyên không là giả hả? Nếu ở chỗ huynh có trình độ khoa học kỹ thuật phát triển, thì còn cần đến người của thế kỷ Hai mươi mốt là tôi  xuyên không đến đây làm gì?

“Vậy, cô lợi hại như thế, chi bằng ta lấy cô. Ta vừa có tài năng vừa đẹp trai lại có tiền bạc, cô lãi lớn rồi đấy!”, Mạch Thiếu Nam liếc ánh mắt đào hoa lung liếng, rất không nể mặt nói với tôi.

Khóe miệng tôi không nhếch nổi lên nữa.

Tôi không thèm! Huynh thực sự cho rằng mình là Thánh đấu sĩ (là những người có nhiệm vụ bảo vệ  nữ thần hòa bình Athena và chiến đấu chống lại quyền lực của quỷ dữ) sao?

Ai muốn lấy huynh chứ, vì tiền hả? Cho tiền đè chết huynh đi.

“Cảm ơn ý tốt của huynh, nhưng tiểu gia tôi đây không hứng thú.”

Mạch Thiếu Nam mỉm cười, đột nhiên giơ tay ra nắm chặt tay tôi rồi nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi nghi hoặc ngước mắt nhìn lại.

Chỉ thấy khóe miệng hắn khẽ nhếch lên một nụ cười thâm tình, ánh mắt đào hoa đó bắn ra hang vạn tia lửa điện.

“Tiểu Tình, ta đối với nàng là thật lòng mà.”

Xung quanh tựa như có hang ngàn trái tim màu hồng phấn đang bay lượn đầy trời, con tim tôi lại thổn thức không thôi.

Vù… Phập! Tôi bị trúng rồi… mũi tên tình ái của thần thình yêu Cupid.

Khoảnh khắc đó Mạch Thiếu Nam quyến rũ mê hồn. Tôi đã cho rằng thực sự giây phút ấy mình đã yêu hắn nếu như hắn sau đó không nói một câu: “Chiêu này không cô gái nào có thể chống lại được, lợi hại không?”.

Phụt!

A ha, a ha, a ha ha! Đã nói rồi mà, ai có thể thích được tên nam nhân kiêu căng ngạo mạn này chứ.

Hu hu, tôi hận tên nam nhân nào có ánh mắt đào hoa như thế.

Giây phút đó nhất định là ảo giác, bởi vì Mạch Thiếu Nam lúc này vẫn với khuôn mặt chẳng khác nào hồ ly, sai khiến tôi phải làm cái này, làm cái khác, tóm lại là không bắt tôi mệt chết thì vẫn chưa coi là xong việc.

Làm ơn đi, bốn huynh đệ Âu Dương, các huynh mau đến nhanh nhanh chút, cứ tình hình này tôi sẽ chết sớm mất!

Nhưng điều tôi không ngờ tới chính là, ngày hôm sau, người mà tôi cho rằng hoàn toàn không có  khả năng xuất hiện, đột nhiên lại xuất hiện ngay trước mắt tôi.

Vả lại… không phải một, mà là hai.

Chiều muộn hôm đó, tên đầy tớ đột nhiên bị tiêu chảy nên tôi thay hắn làm người bán hang, đứng bán bánh trên quầy.

Sau đó, một giọng nói vô cùng thân quen cất lên bên tai: “Cho ta bốn chiếc bánh”.

Tôi lơ ngơ gói bốn chiếc bánh vào túi, vừa cố nhớ ra chủ nhân của giọng nói đó vừa đưa túi bánh ra trước mặt.

Sau đó, lại một giọng nói nữa vang lên: “Cho ta bốn chiếc bánh”.

Tôi ngẩng đầu lên, trên phố  người qua lại tấp nập rộn ràng, hai người kia cùng đứng yên, chăm chú nhìn nhau rồi lại quay ra nhìn tôi.

“Thượng Quan Tình!”

“Tiểu Tình, vương phi yêu quý của ta!”

Phụt, tôi thổ huyết!

Người cần đến thì không đến, tại sao hai tên tiểu tử chết tiệt này lại xuất hiện ở đây cơ chứ!

Giang Tả, Mặc Nguyệt! Thế giới rộng lớn thế này, làm thế nào hai người lại cùng tìm đến chỗ tôi thế hả?

Chết rồi! Nhất định tôi sẽ chết vô cùng thê thảm đây!

Thượng đế ơi, sao ngài không để con làm một cây nấm hương bình thường cơ chứ?

Chương 25: Ba tên nam nhân – Một đám cẩu huyết

“Người này là ai?”, hai người cùng lên tiếng.

“Nàng và hắn có quan hệ thế nào?”, hai người lại đồng thanh.

Tôi chán nản ôm đầu, Thượng đế ơi, ngài hãy ban cho con một ruộng nấm hương, một ngôi  nhà tranh, để con trồng nấm hương rồi muốn làm gì thì làm có được không vậy? Tại sao ngài cứ bắt con phải chịu đựng nhiều phiền phức thế chứ.

“Chuyện là thế này…”

“Nè! Ngươi là ai? Có quan hệ như thế nào với nàng ấy?”, Giang Tả hỏi Mặc Nguyệt.

“Ha ha! Ta là Mặc Nguyệt. Còn có quan hệ thế nào với nàng ấy, không cần nói cho ngươi biết”, Mặc Nguyệt liền phản pháo.

“Hừ! Nàng ấy là vương phi của ta, đương nhiên có quan hệ với ta!”

“Vương phi?”

Rõ ràng hai người này phớt lờ lời nói của tôi…

Trên đường người đi kẻ lại vẫn đông như mắc cửi, thật lòng tôi không muốn huyết án xảy ra, cũng thật lòng không muốn cuộc sống tươi đẹp của mình phải chấm dứt tại nơi  này.

Cho nên, tôi đã làm một chuyện cực kỳ ngốc nghếch. Tôi bực mình hét lên: “Mạch Thiếu Nam, ra đây! Tôi muốn mượn chỗ nào đó để nói chuyện!”.

Sau đó… ba tên nam nhân cùng lên bục diễn trò.

Lúc này, tôi đang ngồi trong phòng, đối diện với bọn họ, bộ dạng chẳng khác một vị đại thẩm là bao, tôi hoàn toàn không hiểu đang xảy ra chuyện gì.

Một sơn tặc vương tử, đối với tôi mà nói vẫn còn có quan hệ tình cảm. Nhưng Mặc Nguyệt đại nhân, chúng ta hình như chỉ có cừu thù, chẳng có quan hệ gì cả. Còn Mạch Thiếu Nam, có vẻ giữa chúng ta cũng chỉ có oán hận, sau này cũng chẳng còn có thêm chút hợp tác làm ăn.

Nhưng nói cho cùng, hai người vẫn chẳng có quan hệ gì với tôi.

Các vị huynh đài thắc mắc tại sao tôi không hỏi mấy người họ phải không? Tôi hỏi rồi mà.

Tôi hỏi Mặc Nguyệt: “Vấn đề này có vẻ không cần phải báo cáo với huynh nhỉ?”.

Mặc Nguyệt mỉm cười, bóng đen trên mặt càng lúc càng lan rộng: “Cẩn thận ta giết nàng đấy”.

“…”

Tôi hỏi Mạch Thiếu Nam: “Chuyện đâu lien quan gì đến huynh, sao huynh phải tham gia náo nhiệt thế chứ!”.

Mạch Thiếu Nam đáp: “Nàng có đầu óc tính toán như vậy, ta đã quyết định phải lấy nàng, đương nhiên cần hiểu rõ tình sử của nàng. Nhưng, sau này ngoài ta ra, nàng không được trao trái tim cho tên nam nhân nào khác”.

Nói xong còn không quên nháy đôi mắt đào hoa phóng điện về phía tôi.

Dạ dày của tôi quặn lên một cái.

Thượng đế à, ngài mau đem tai họa này đi đi mà.

Cho nên, diễn biến tình hình cuối cùng chính là… tôi bị lôi ra thẩm tra.

“Tiểu Tình, tại sao nàng không ở cùng bốn huynh đệ Âu Dương.”

Tôi quét ánh mắt về phía Mặc Nguyệt và Mạch Thiếu Nam, vẻ mặt hai người đều lộ ý: Nàng mà nói ra sự thật thì nàng sẽ chẳng có kết cục gì tốt đẹp đâu.

Tôi sợ hãi, toàn thân toát mồ hôi lạnh: “Tôi… đi… đi lạc”.

“Chúng ta chưa cần để ý những chuyện khác, trước tiên hãy nói xem, ‘vương phi’ rốt cuộc là thế nào?”, Mặc Nguyệt tiếp lời.

Vừa nghe câu đó, Giang Tả lập tức lấy lại tinh thần nói: “Nàng ấy chính là vương phi do bản vương lựa chọn. Vì bản vương tôn trọng ý kiến của nàng nên quyết định để nàng trở lại giang hồ. Nhưng, bản vương cũng gửi gắm nàng cho bốn huynh đệ Âu Dương. Còn chuyện của các ngươi là thế nào?”.

“Xí! Nói đi nói lại vẫn là chưa thành thân”, Mặc Nguyệt khinh khỉnh nói.

“Hừ! Tiểu Tình có thể xác nhận ta chính là vương tử của nàng?”, Giang tả kiêu ngạo đáp lại.

“Ha ha, để an ủi ngươi hả. Tiểu Tình giờ chẳng chạy nổi đâu, vì nàng đã ký kết với ta rồi”, Mạch Thiếu Nam cũng chen vào nói một câu.

“Ngươi nói cái gì?”

“Không có gì, cần bao nhiêu tiền, ngươi nói đi.”

“Bao nhiêu tiền cũng không đổi.”

“Bản vương ra lệnh cho các ngươi…”

Ba tên nam nhân… thực ra chỉ là trò biểu diễn vô cùng cẩu huyết trên sân khấu.

Nói cho cùng, chẳng có người nào để tâm đến tôi, các người quá tập trung vào vai diễn của mình đấy!

Chương 26: Nam nhân, phải chăng đều thích tụ tập?

Tôi đau đầu, thực sự rất đau đầu, mấy tên nam nhân này, tôi phải xử lý sao đây. Không thể cứ cả ngày vỗ về an ủi bọn họ. Tiểu gia tôi đâu có rảnh rỗi đến thế.

Lẽ nào tôi phải dẫn cả đoàn các người cùng đi hay sao?

“Nói tóm lại, tại sao các huynh lại đến Lạc Dương?”

“Nàng còn không biết sao…”, Mặc Nguyệt liếc ánh mắt khinh thị nhìn tôi.

“Là thế này, gần đây ở Lạc Dương xảy ra nhiều chuyện lớn. Phải cử hành một buổi tuyển chọn minh chủ võ lâm mới. Còn phải tổ chức một cuộc thi hoa khôi nữa”, Giang Tả giải thích.

“Cho nên chúng ta đều được mời”, Mạch Thiếu Nam tổng kết câu cuối cùng.

Tôi bỗng nhiên bừng tỉnh. Chẳng trách họ lại đến thành Lạc Dương. Bốn huynh đệ Âu Dương kia lẽ nào vẫn còn đi thăm hỏi người quen sao.

Mấy tên nam nhân lại ung dung ngồi trên ghế, liếc ánh mắt khinh bỉ về phía tôi tựa như nói bốn chữ “Ngu dốt nông cạn”.

“Thiếu, thiếu gia! Bên ngoài có bốn người xông vào, nói rằng phải giết ngài”,  một tên đầy tớ hoản hốt chạy vào, kinh hoàng thất sắc nói.

Tôi kích động, bốn… bốn người.

Lẽ nào là bốn huynh đệ Âu Dương?

Mạch Thiếu Nam mỉm cười: “Cho họ vào đi”.

Vừa dứt lời, liền thấy bốn nam nhân hào khí ngút trời xông thẳng vào, tôi lập tức kích động đứng bật dậy.

“Thiếu Nhân, Âu Dương Y, Âu Dương Huyền, Thiếu Nhiên, cuối cùng cũng gặp lại các huynh rồi”, tôi thực muốn chạy đến ôm mỗi người một cái.

Nhưng sau lưng đang có ba đạo quân, ánh mắt mang sức sát thương cực lớn chỉ muốn lao đến bóp tôi chết nghẹt.

Làm cái gì thế hả?

Âu Dương Thiếu Nhân chẳng thèm để tâm, một tay kéo tôi, ôm chặt trong lòng.

“Tiểu Tình, nàng dọa chết chúng ta mất”, giọng Âu Dương Thiếu Nhân rất mệt mỏi.

Xin lỗi, Thiếu Nhân, dọa các huynh phải lo lắng cho tôi.

“Ngươi, ra đây đấu tay đôi với ta”, Âu Dương Huyền lạnh lùng nhìn Mạch Thiếu Nam.

Mồ hôi lạnh túa ra trên đầu tôi.

Âu Dương Huyền à, đừng manh động, người của cái banh nhiều lắm.

“Có gì từ từ nói, có gì từ từ nói.”

“Tiểu Tình, chính tên khốn này đã ngăn cản chúng ta tìm nàng. Rõ ràng nàng đang ở đây mà hắn lại dám bảo là không có”, Âu Dương Thiếu Nhiên chỉ thẳng mặt Mạch Thiếu Nam mà phân trần.

Tôi giương ánh mắt độc á clang sói trừng trừng nhìn hắn. Tên không đó cười phô răng sao giống con chuột bạch của hắn quá.

“Bốn huynh đệ Âu Dương, đã lâu không gặp”, Giang Tả chào hỏi.

“Ý, Giang tả, ngài cũng đến hả”, Âu Dương Thiếu Nhân cũng chào lại.

“Đúng vậy, Lạc Dương gần đây rất náo nhiệt.”

Đầu tôi đau như búa bổ, choáng váng vô cùng.

Cuối cùng chỉ muốn nói một câu: Cái vị đại ca ơi… làm ơn chúng sống hòa bình.

Chương 27: Cuộc thi hoa khôi, bổn nấm hương đến đây!

Tôi ung dung ngồi trên ghế tựa, ngán ngẩm nhìn tấm thiệp trước mặt cùng với tay thân tín của minh chủ võ lâm.

Lần thứ hai…

Đại hội võ lâm lần thứ hai.

“Tiểu Tình, nàng phải mạnh mẽ lên. Nhớ, nhớ, nàng là nữ hiệp, nàng là nữ hiệp”, Âu Dương Y thấy sắc mặt khó coi của tôi, lại quyết tâm thôi miên lần nữa.

Sắc mặt tôi lại phải gọi là xanh như rau.

Nữ hiệp tôi…

Lại tái xuất lần này.

Cảnh tượng Đại hội võ lâm lần trước vẫn như hiển hiện trước mắt. Bi kịch! Đây chính là bi kịch! Tôi không muốn chết, thật đấy! Lần trước tôi giết người nhưng lần này có khả năng tôi sẽ là người bị giết.

“Tôi không đi.”

“Không được!!!”, đồng thanh vang lên.

“A Y, giải thích cho nàng ấy hiểu”, Âu Dương Thiếu Nhân hạ lệnh.

Tôi hoảng hồn, mặt mày lập tức biến sắc.

Hu hu, bổn nấm hương xinh đẹp đến thế, không thể bị vùi dập ở nơi này.

Tôi đứng bật dậy, xua tay không ngừng, rất khẳng khái nói: “Không cần, tôi đi! Nhi nữ chốn giang hồ không câu nệ tiểu tiết!”.

Xoay người, tôi quyết định tiến về phía bóng lưng lặng lẽ đìu hiu lâu ngày không gặp kia, sau đó…

“Bịch!”, lâu ngày quá khiến tôi bước hụt.

“Nàng không sao chứ.”

“Không phải ngã đến mức ngây ngô rồi chứ.”

Khốn kiếp! Đau chết mất! Tại sao tôi lại đen đủi thế này?

Màn đêm buông xuống, tôi lén chạy tới bên ao sen tận hưởng chút gió mát lành.

Tôi cũng đi rất lâu rồi, không biết thế giới bên kia giờ này ra sao.

Lòng thầm than vãn: “Thượng Quan Phong, mày đừng quên tưới nước cho nấm hương của chị đấy nhé”.

“Khuya thế này còn chưa đi ngủ, ngồi đây đợi ma đến hả?”, giọng nói rất không hài lòng vang lên từ phía sau tôi.

Tôi xoay người nhìn thẳng vào đôi mắt lang sói đào hoa của hắn, tim đập thình thịch: “Bổn cô nương đang đợi huynh”.

Khốn kiếp, huynh là ma hả, đi đến tận đây mà không phát ra âm thanh nào.

“Hả? Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, chi bằng chúng ta đổi nơi khác đi?”, Mạch Thiếu Nam lại thuận tay muốn nhổ cây nấm hương là tôi đây mà.

Tôi phiền não nói: “Không biết xấu hổ”.

Thấy tôi nổi giận, Mạch Thiếu Nam liền giả bộ cười, vẻ mặt như mấy bay gió thoảng.

Gió đêm thổi lên y sam của hắn, tôi phải thừa nhận rằng, tên Mạch Thiếu Nam đào hoa chết tiệt này vô cùng đẹp trai.

“Có tâm sự hả?”

“Không có”, tôi cúi đầu khẽ nói.

Mạch Thiếu Nam từ trên lan can nhảy xuống, đi bên cạnh tôi, bất ngờ gõ vào đầu tôi  một cái.

Tôi đau quá, nghiến răng nghiến lợi nhe hàm răng trắng muốt, chỉ muốn cắn xé cái gì đó.

Chết tiệt! Tiểu gia tôi phải cắn huynh.

Có vẻ Mạch Thiếu Nam không thấy đau như tôi tưởng, khẽ cười nói: “Cọp giấy, dù cái miệng này lợi hại đến đâu cũng chẳng ăn thua”.

Mặt tôi thoáng đỏ, nhưng miệng vẫn kiên quyết không nhả ra.

Đúng vậy, tôi chính là cọp giấy, thì sao nào?

Tôi sợ tham gia Đại hội võ lâm lắm, sợ phải giết người, càng sợ bị người ta giết! Sao chứ! Ưu điểm của tiểu gia tôi chính là thành thực đấy!

Trong không khí tỏa ra mùi hương dễ chịu, tôi dường như nghe thấy lời than thở của Mạch Thiếu Nam: “Sao có thể… nàng”.

“Huynh nói cái gì thế?”, tôi sững người.

Mạch Thiếu Nam mỉm cười: “Ta bảo, tại sao Đại hội võ lâm lại mời nàng?”.

Tôi tròn mắt nhìn. Làm sao tôi biết được.

“Thế này đi, cho nàng thêm một lời mời nữa, đi tham gia cuộc thi hoa khôi. Như thế chỉ có thể cần lộ mặt, không cần tỉ võ.”

Hai mắt tôi chợt lóe sáng: “Thật sao?”.

Sen đang e ấp nở, chẳng hiểu sao nụ cười của hắn đột nhiên trở nên đáng tin cậy đến thế.

“Ừm, không lừa nàng đâu.”

“Mạch Thiếu Nam, ta mới phát hiện ra huynh là một người rất tốt. Cảm ơn huynh.”

Vừa nghe thấy không cần phải đánh nhau, tôi liền hưng phấn hào hứng hẳn lên.

Cuộc thi hoa khôi, bổn nấm hương đến đây!

Thực ra, tôi đã quên một chuyện lớn, đó chính là tôi lấy tư cách gì để tham gia cuộc thi hoa khôi đó.

Tôi ngốc nghếch như thế đấy, lại tự biến mình thành Như Hoa thứ hai.

(Như Hoa: tên một nhân vật trong bộ phim hài của Châu Tinh Trì, vô cùng xấu xí, chuyên lấy tay ngoáy mũi liên hồi)

Vậy mà tôi còn cười ha hả, nói lời “cảm ơn” với tên tiểu tử vô lương tâm này nữa chứ.

Mạch Thiếu Nam, huynh là vô tình hay cố ý vậy?

Chương 28: Như Hoa phiên bản hai chính là tôi!

“Nàng chắc chắn?”

“Nàng thật sự chắc chắn?”

“Nàng thật sự, thật sự, thật sự chắc chắn?”

“Nàng thật sự, thật sự, thật sự, thật sự chắc chắn?”

Các huynh cứ nói đi nói lại câu này khiến tiểu gia tôi muốn ăn thịt người quá. Tôi chẳng qua là tham gia cuộc thi hoa khôi thôi, các huynh có cần phải kinh ngạc thế không?

Ngay khi tôi cam đoan rằng sẽ tham gia cuộc thi hoa khôi, mấy tên tiểu tử này lập tức ném cho tôi một lô một lốc những chuỗi câu hỏi như thế. Tôi cũng biết khả năng của mình đến đâu mà, văn không biết, nhảy chẳng rành, nhiều nhất cũng chỉ có thể nhảy phi tiên, hay là bản “Thần bà tử” mà thôi. Sauk hi lên diễn, nhất định trở thành Như Hoa phiên bản hai. Nếu may mẵn thì cũng sẽ nghe được một lời khuyên tử tế: “Mỹ nhân, tóc của cô cần phải kiểu cách độc đáo hơn một chút”, còn nếu không may mắn, cùng lắm là bị người ta ném cà chua mà thôi. Tóm lại, chỉ cần vượt qua trận cãi vã này, cái gì tôi cũng nhận hết.

Nhưng, tại sao tôi phải nghe các người lên lớp chứ.

Tôi là một cây nấm hương trường thành tuyệt đẹp, khuyết điểm của tôi là để bản thân tự nói là được, liên quan gì đến các người chứ! Đồ tiểu nhân ném đá giấu tay, ai ai cũng cười cợt không ngừng là sao.

“Thứ nhất: Dung nhan của nàng hoàn toàn không thể gọi là mỹ nhân tuyệt thế, nếu ra ứng thì thật xấu mặt”, Mặc Nguyệt nói.

“Thứ hai: Những thứ trong đầu nàng thực sự chỉ khiến người khác chê cười, lại còn muốn xuất hiện để người ta được một phen cười cợt hay sao?”, Âu Dương Thiếu Nhân nói.

“Thứ ba: Lời ca linh tinh, điệu nhảy vớ vẩn của nàng chỉ có thể gọi là vô cùng quái đản, vậy mà còn muốn tham dự, định dọa khan giả chết ngất nữa hả?”, Âu Dương Huyền nói.

“Tiểu Tình, con người cần phải đối diện với bản chất của mình, sau này đừng nó mơ tưởng hão huyền nữa”, Âu Dương Y nói.

“Haizzz, Tiểu Tình à, nàng bị bệnh hả?”, Âu Dương Thiếu Nhân nói.

“Nàng hãy nhớ lại biểu hiện của mình trong buổi tuyển lựa phi tần đi”, Giang Tả nói.

Cục diện này… một liên minh kiên cố thống nhất thế này là sao?

Các người trở thành bạn tốt từ khi nào vậy?

Đang làm cái gì thế hả? Tôi mới là nhân vật chính cơ mà.

Vừa giận vừa cáu, tôi ra quyết định chắc chắn nhất từ trước đến nay:

Trở thành Như Hoa phiên bản hai!

Lẽ nào tiểu gia tôi lại phải sợ?

Tôi hào sảng vung tay áo, một chân giẫm lên băng ghế, khoát tay hào hùng: “Nói cho các huynh biết, tôi chính là muốn để cho các huynh nhìn thấy Thượng Quan nữ hiệp tôi lợi hại đến mức nào. Tôi muốn cải cách, phải cải cách cuộc thi hoa khôi, phải mở mang xu thế thần tượng nữ nhi trong thời đại mới cho các người! A ha ha!!!”.

Cảm xúc trào dâng, tương lại tươi đẹp lộng lẫy mà tôi hằng ao ước đang hiện ra trước mắt.

Tôi đứng giữa đám người, bên cạnh toàn là Như Hoa.

Oạch! Chợt cảm thấy lành lạnh sống lưng.

“…”

“Nàng ấy… đang nói cái gì thế?”

“có thể là bị kích động quá.”

Không thèm để ý đến mấy người đang “có ý tốt” này nữa, tôi ưỡn thẳng lưng, quay người bước về phòng.

Tiểu gia tôi cần phải chuẩn bị chu đáo mọi thứ.

“Thiếu Nhân, chớ có quên thông báo với ban tổ chức Đại hội võ lâm, nói với ông ta một tiếng.”

“Ừm”, Âu Dương Thiếu Nhân đáp lời.

Đêm khuya, tôi lén chuồn khỏi phòng, đầu tóc bù xù đứng giữa sân, chằm chằm nhìn cây cổ thụ đứng trước mặt.

Hừ! Cổ nhân nói rất đúng: Tiểu nhân và đàn bà là khó dạy bảo nhất, và cũng không thể đắc tội nhất.

Đám nam nhân thối tha các người, giúp đỡ gì mà ban ngày ban mặt lại nói tiểu gia tôi như thế. Tiểu gia tôi nhất định phải để các người thấy sự lợi hại của tôi.

Đêm nay, các người sẽ biết sức cuốn hút và gây chấn động của Như Hoa phiên bản thứ hai là thế nào.

Chú ý cho kỹ, tay tôi bôi bôi trát trát đầy phấn son lên mặt, còn quệt cả son đỏ lên y phục trắng toát nữa.

Xong xuôi tôi treo một sợi dây thừng lên cây, trèo lên đó rồi buộc đầu dây còn lại  vào bụng, cũng chuẩn bị sẵn một chiếc đàn tỳ bà. Sau đó tôi thả mình xuống, để thân hình treo lủng lẳng trên cây.

Khi đã kìm nén mọi tâm tư, tôi hào sảng gảy đàn, bắt đầu phát ra những âm thanh cao vút động lòng người giống như Vitas.

Ca từ, xin mời tham khảo ca khúc “Tiểu Bạch Thái”.

Tôi thấy ánh đèn các phòng bắt đầu bật sáng, trong lòng xuất hiện một cảm giác vô cùng kích động.

Dám động chạm đến tiểu gia hả, kết thúc màn biểu diễn kiểu gì cũng có kẻ… tử nạn!

Chương 29: Ma dọa ma, liệu có dọa chết được ma?

Ha ha, tôi lắc lư phiêu động giữa không trung, dọa cho vô số a hoàn và đầy tớ bỏ chạy, nghe thấy tiếng hét kinh hoàng bạo phát từ khắp khu nhà.

Trong lòng xuất hiện một cảm giác vô cùng vui sướng. Dọa chết các người! Dọa chết các người!

Tại sao  mấy nhân vật chính vẫn chưa xuất hiện?

Trong lòng kích động, tôi gầm gào mấy tiếng ma mị.

Thấp thoáng có người bước đến.

Nhìn thấy những hình bóng đó, tôi có thể khẳng định họ là bốn huynh đệ Âu Dương.

Tôi “khù khụ” mấy tiếng rồi nấp sau thân cây, đợi bốn người kia đi đến.

“Ấy, vừa nghe thấy tiếng mà”, Âu Dương Y càng lúc càng đến gần.

“Đúng vậy”, Âu Dương Thiếu Nhiên ngẩng đầu nhìn quanh.

Tôi thấy cơ hội đã chin muồi, tóc tai bù xù từ sau gốc cây lao ra trước mặt đối phương, cất tiếng hát toáng lên.

“Rau cải trắng a… Mọc trong đất a… Hai ba tuổi a… Nàng đã chết a…”

Hiện lên trước mặt bốn huynh đệ Âu Dương là một con ma toàn thân đẫm máu, tóc tai bù xù, cái miệng đỏ lòm há to như muốn nuốt chửng mọi thứ.

Cảm giác vui mừng trào dâng trong lòng. Dọa chết các người! Dọa chết các người!

“…”

Hình như bốn huynh đệ Âu Dương vừa nhếch mép cười, sau đó Âu Dương Y cùng bọn họ tiện thế lùi ra sau mấy bước.

Vừa lùi lại, Âu Dương Y vừa mỉm cười cung kính nói: “Đêm khuya đến quấy nhiễu, tại hạ thực vô cùng xin lỗi. Đã phiền đến nhã hứng của các vị, xin các vị cứ tiếp tục, cứ tiếp tục”.

Tôi vừa nghe đến đó thì liền thấy màn sương dày đặc đang phủ quanh đầu.

“Các vị? Tiểu quỷ, ở đây chỉ có một mình ta”, tôi cố ý gằn giọng trách hỏi.

Âu Dương Y sững người, tiếp đó lại mỉm cười, nét mặt ngập tràn gió xuân khiến tôi nhìn thấy mà hoảng hồn, hồi sau mới nói: “À, vậy sao? Vậy vị đại nhân phía sau ngài là ai thế?”.

Tôi nghe vậy, lông tay long chân lập tức dựng đứng lên.

Tôi… tôi… tôi chắc chắn vừa… vừa… vừa rồi đúng là chỉ có một mình tôi ở… ở… ở đây thôi mà.

Nhất định họ đang lừa tôi, Âu Dương Y nhất định là đang lừa tôi.

Máy móc quay đầu lại, bắt gặp cảnh tượng trước mắt, trái tim tôi ngay lập tức đình công.

Phía sau tôi, một người toàn thân đẫm máu, tóc tai bù xù đang đưa thứ gì đó đến trước mặt tôi.

Trong bóng tối, tôi thoáng cảm thấy đó là trái tim.

Sau đó, bỗng thấy ngực mình băng lạnh, trước ngực tôi xuất hiện một khoảng đen rất lớn.

Kia là… trái tim của tôi!

“A!!!”, tiếng gào thét thấu tận mây xanh, tôi bất tỉnh nhân sự trong hoa lệ.

Không, tôi không còn tim nữa, có lẽ không phải tôi đã ngất đi, mà là tôi đã chết.

Khi tỉnh lại, mắt mở tròn vo, tôi mơ màng nhìn thấy giường, thấy xà nhà.

“Đây là đại phủ phải không? Số phận của tôi được an bài xuống địa ngục nấm hương phải không?”

“Trên đời làm gì có thứ gọi là địa ngục nấm hương.”

“Có chứ, địa ngục nấm hương,  có loại độc không mùi vị, giống như nấm hương bình thường, nhưng sau khi ăn xong trái tim liền biến mất”, tôi lẩm bẩm nói.

Người ngồi bên giường cuối cùng cũng không chịu đựng thêm được nữa, liền đứng dậy nhéo vào mặt tôi, chả hiểu sao người đó càng nhìn càng giống Mặc Nguyệt.

“Nàng chưa chết.”

Tôi tròn mắt như hai con ốc nhồi. Xí! Tôi không chết mới lạ. Trái tim tôi đã bị móc ra như thế còn có thể sống được sao, đầu óc huynh có bị làm sao không hả?

“Chỉ là trước ngực của nàng dán một tấm vải đen nên nàng mới bị dọa chết ngất như thế. Có bản lĩnh thì đi dọa người tiếp đi”, Mặc Nguyệt khinh bỉ nhìn tôi.

Một lát sau tôi mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mấy tên xấu xa trời đánh này lại phối hợp nhau để lừa tôi. Tiểu gia tôi nhất định phải báo thù!

“Nàng đừng mơ có thể giả bộ mất trí, chúng ta sẽ dung gậy nện vào đầu nàng đấy.”

Oạch! Thôi xong đời, tôi sợ đau lắm.

“Cũng đừng mơ giả bộ điên, chúng ta sẽ giột nước tương ớt vào người nàng.”

Oạch! Không cần đâu, cổ họng tôi cũng đang khàn đây nè.

“Chớ có giả bộ ngủ, chúng ta sẽ ngày ngày mang kim đến chọc cho nàng dậy.”

Hu hu, thật đáng sợ.

Tôi nghiêng đầu, nước mắt giàn giục nhìn Mặc Nguyệt.

Mặc Nguyệt mỉm cười nhìn tôi.

Tôi cố nuốt nước mắt, mỉm cười dịu dàng nói với Mặc Nguyệt: “Huynh… có thể ra ngoài không. Tôi phải thay y phục”.

Mặc Nguyệt mỉm cười, cuối cùng đứng lên đi ra.

Tôi đau lòng quét mắt khắp căn phòng, thầm hạ quyết tâm.

Tiểu gia nhất định phải trả mối nhục này!

Hu hu, tiểu gia báo thù trăm năm cũng chưa muộn, tôi sẽ đợi!

Chương 30: Các người làm gì mà náo nhiệt thế hả?

Ngày diễn ra Đại hội võ lâm, tôi trở thành thượng khách, được mời ngồi ghế trên, bên cạnh là cả một đoàn người.

Không cần nhìn cũng biết đó là một liên mình mới xuất hiện gần đây.

Họ là ngũ đại họa hại trên giang hồ, có tên là: Tổ hợp công kích Tiểu Tình. Mở ngoặc: Liên minh hữu nghị tấn công tiểu thư Thượng Quan Tình.

Ngay sau vụ ma quỷ lộng hành, bộ dạng đáng thương của tôi được đánh thức vào một buổi sáng đầy hoa lệ.

Cơn ác mộng khi đó mới thực sự bắt đầu.

Tôi đã trở thành đối tượng bị người người chê cười.

Tôi đã làm gì sai sao? Tôi đâu có giả ma nữa nhưng vẫn bị người ta hiềm khích như thế.

Ma dọa ma, ma chẳng chết, nhưng người dọa người, sẽ có người chết đấy!

Đám tiểu tử hèn hạ vô lương tâm, một ngày đủ ba bữa không thiếu bữa nào là không cười nhạo tôi. So với ăn cơm còn đúng giờ hơn đấy.

Bọn họ tấn công liên hoàn cuối cùng cũng khiến tôi vốn dương dương đắc ý, bụng đầy tự tin, ngôi sao sáng hoạt bát đáng yêu trong thời đại mới đang ngụp lặn trong thành công bỗng dung lại trở thành một tiểu mỹ nữ sầu muộn.

Nhưng, tôi từ đầu đến cuối vẫn kiên định với kế hoạch vĩ đại “Như Hoa phiên bản hai”.

Tôi sẽ không vì sự chê cười của bọn họ mà buộng xuôi quyết tâm của mình.

Tôi tin, sẽ có mọt ngày họ bị chìm ngỉm trong ánh hào quang rực rỡ của tôi mà biến hết thành nấm hương.

Thời khắc này, khi tôi đang đau thương nhìn xuống phía dưới, đăm đăm phân tích mấy nam nhân… của mình, lão minh chủ võ lâm đột nhiên đứng lên.

Lão nói một thôi  một hồi những thứ liên quan, một loạt các lý lẽ nào là các vị nể mặt ta, ta cũng nể mặt các vị, đấu võ bắt đầu.

Tuy tôi không thích đánh nhau nhưng lại vô cùng thích xem người khác ẩu đả.

Ngồi ngay ngắn, mắt dán chặt lên võ đài.

Vừa xem, vừa cổ vũ.

“Tên đầu trọc kia, cố lên, túm tóc hắn!”

Âu Dương Huyền liếc mắt nhìn tôi vẻ coi thường.

“Ấu trĩ!”

“Xí! Có bản lĩnh thì huynh lên đi”, tôi nói vẻ không vui.

Tôi biết Âu Dương Huyền rất giỏi võ công, nhưng huynh ấy cũng không nên làm phiền người khác đang hứng trí như thế chứ.

Âu Dương Huyền chăm chú nhìn tôi, đột nhiên bật cười, nụ cười trên mặt giống như băng tuyết dung hòa, vô cùng hiền dịu.

“Được, ta lên, nếu ta thắng, một nụ hôn.”

Âu Dương Huyền liền nhảy xuống, tôi còn chưa kịp giữ lại thì bóng người tựa gió ấy đã bay lên lôi đài.

Tôi kinh ngạc nhìn theo huynh ấy.

Làm… làm… làm gì thế?

Âu Dương Huyền, tiểu gia, tiểu gia không đồng ý.

Chỉ thấy Âu Dương Huyền giải quyết từng người từng người, rồi bay lên cầm cờ gấm được gắn trên lôi đài, lớn tiếng nói: “Hôm nay để nhận được nụ cười của mỹ nhân, Âu Dương Huyền ta nghênh chiến hiệp khách bốn phương. Không biết có vị nào muốn lên đây ứng chiến?”.

Tên tiểu tử này! Cho rằng đây là hậu viên nhà mình chắc, muốn làm gì thì làm hả?

Tôi định ngăn tên tiểu tử này nói những lời hoang đường, nhưng lại thấy tiếng xì xầm bốn phía vang lên.

“Thắng thì được cái gì?”

“Thắng, Âu Dương gia sẽ tặng bốn ngàn lượng vàng”, Âu Dương Thiếu Nhân đột nhiên đứng dậy, cười ha hả nói.

Âu Dương Thiếu Nhân vừa đứng lên, cả đám người bên dưới đều nản trông thấy.

Diễn… đến đâu rồi vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro