Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7+8

Chương 7: Truy sát hả

“Tôi giết người rồi”

“Nàng vừa giết phân đà chủ của Nhật Nguyệt giáo. Xui xẻo rồi!”, lúc này mà Âu Dương Huyền vẫn nói ra những lời cay nghiệt như thế.

“Tôi sẽ bị xử thế nào?”

Thôi toi rồi! Tôi không muốn ngồi tù đâu.

“Nàng sẽ bị người của Nhật Nguyệt giáo truy sát”, Âu Dương Y nói.

“Có phải tôi sẽ bị quan phủ phát lệnh truy nã không?”, tôi rất lo lắng vấn đề này.

“Thượng Quan Tình, nàng là đồ ngốc! Quan phủ không quản chuyện giang hồ. Vả lại, nàng giết tên đại ma đầu, họ còn cảm tạ nàng ấy chứ”, Âu Dương Thiếu Nhân nói.

“Cái gì? Tức là tôi không phải ngồi tù hả?”, đầu tôi cuối cùng cũng kịp thời phản ứng.

“Nàng không phải ngồi tù đâu Tiểu Tình”, Âu Dương Y ngồi bên cạnh tôi, quàng tay ôm tôi vào long, nhẹ nhàng vỗ về. Không biết tại sao, lúc này tôi đột nhiên cảm thấy huynh ấy ấm áp ngọt ngào thế, chẳng muốn đẩy ra chút nào.

Thôi chết! Tôi bị trúng mỹ nam kế rôi…

“Tốt quá!”, chỉ cần không phải ngồi tù là tôi vui rồi.

Lăn qua lăn lại, cuối cùng cũng hết một ngày, mệt chết mất. Nằm trong long Âu Dương Y, tôi cảm thấy rất thư thái. Chẳng hiểu sao cơn buồn ngủ cứ ùn ùn kéo đến. Lạ thật! Tại sao hôm nay Âu Dương Y không nói liên mồm như mọi ngày nhỉ?

“Tiểu Tình à, sao nàng lại giết tên đại ma đầu đó?”, dường như tôi nghe thấy Âu Dương Thiếu Nhiên hỏi.

Trong lúc mơ màng, tôi lung búng trả lời: “Tiện tay quẳng kiếm đi, chẳng may trúng người hắn thôi”.

Thật là mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu. Tôi buồn ngủ quá.

“Thượng Quan Tình, dậy ngay cho ta!”, tôi chợt nghe thấy giọng nói tức tối.

“Được, được!” Chẳng biết ai vừa hét vào mặt, khiến tôi từ trong long Âu Dương Y lập tức bật dậy, ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là Âu Dương Thiếu Nhân.

“Hét, hét, hét cái gì mà hét!”, tôi vô cùng tức tối. Nếu không phải huynh ấy đẩy tôi lên võ đài thì tôi đâu đến mức thê thảm thế này.

Âu Dương Thiếu Nhân đánh cặp mắt đẹp mê hồn về phía tôi, chỉ nói một câu: “Về phòng ngủ!”.

Vừa đứng lên, huynh ấy đã vòng tay ôm tôi vào long.

Tay lạnh ngắt như thế… mà lại dám ôm tôi!

Tôi ngoái đầu, thấy Âu Dương Huyền đứng ở cửa, nét mặt tỏ vẻ khó chịu. Tôi chăm chú nhìn đám người kỳ lạ trong phòng, con tim như ngừng đập, phôi như ngừng hô hấp, khuân mặt bắt đầu đỏ lên.

Toát mồ hôi! Hết cách rồi. Bị một đám người vây quanh nhìn chằm chằm chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, huống hồ còn bị mấy anh chàng đẹp trai này vây quanh mới càng lo chứ.

Sauk hi đưa tôi về phòng, Âu Dương Thiếu Nhân không rời đi ngay.

Tôi kiếc xéo huynh ấy. Anh chàng Âu Dương Thiếu Nhân này không phải là muốn độc chiếm tôi đấy chứ.

“Nè, sao huynh còn chưa đi!”, tôi vội hạ lệnh đuổi khách. Thực ra tôi rất bảo thủ!

Âu Dương Thiếu Nhân mặt tươi như hoa, vẻ cổ quái nhìn tôi.

“Ra ngoài ư? Nàng thấy nếu ta ra ngoài thì nàng có thể an toàn qua được đêm nay sao?”

Nực cười, huynh ở đây mới là điều nguy hiểm nhất đấy.

“Đương nhiên là có thể!”, tôi kéo chăn, lùi lùi về phía sau, rõ rang có ý nói với huynh ấy rằng: tôi không muốn nghĩ huynh là loại người đó đâu đấy.

Âu Dương Thiếu Nhân vẫn cười vẻ cổ quái, nói: “Được thôi! Tiểu Tình, nàng ngủ đi”.

Nói xong huynh ấy mở cửa, làm bộ bước ra ngoài.

Tôi cố gắng kiềm chế mọi hoài nghi. Kỳ lạ thật, huynh ấy sao lại dễ thuyết phục vậy chứ? Lẽ nào những tên háo sắc đều chỉ nói chuyện thôi hả, những thứ diễn trên ti vi là giả sao? Trong lúc tôi đang bối rối…

“Phập!”, một mũi tên xuyên qua cửa sổ bay vào, lao thẳng đến… bên cạnh tôi.

Tôi hoảng hốt, toàn than sững sờ.

Sau đó, mũi tên lại bay vào. Tôi chợt bừng tỉnh. Tôi… Chết tiệt!

“Á! Âu Dương Thiếu Nhân! Cứu tôi với!”

Âu Dương Thiếu Nhân cũng lao vào, rút kiếm đang treo bên cạnh giường. Trong nháy mắt, chiếc thuẫn từ trên trời đáp xuống đầu tôi.

Những tiếng hô “giết” cùng tiếng vó ngựa, tiếng rối loạn truyền từ ngoài vào.

Tôi ngoái đầu lại, thấy Âu Dương Thiếu Nhân đang ôm mình trong long. Tôi lo lắng hỏi: “Nói cho tôi biết, xảy… xảy ra chuyện gì vậy?”.

Âu Dương Thiếu Nhân như mở cờ trong bụng, cười nói: “Nàng đang bị Nhật Nguyệt giáo truy sát đấy”.

Trong giấy phút lắng nghe thong tin chấn động này, tôi cứ thế chìm vào giấc mộng tươi đẹp…

Chương 8: Thượng Quan nữ hiệp sạo chạy đứt dép

Ánh mặt trời chói lọi, cánh bướm dập dìu, nhảy nhót bay về nơi quầng sáng. Tôi cố sức đuổi theo những cánh bướm đang tung tăng múa lượn.

Thật sảng khoái và thư thái biết bao…

A ha! A ha! A ha ha!

“Thượng Quan Tình, ngàng còn muốn ngủ đến lúc nào nữa hả!”, tiếng gào thét vang lên, kéo tôi đang từ giấc mộng hồ điệp trở về…

Tôi mở mắt trừng trừng, nhìn đống đao kiếm ngổn ngang trước mặt, bất ngờ hiểu ra, mình đang bị truy sát.

“A ha!!! Âu Dương Thiếu Nhân, huynh mau mau nghĩ cách đi! Để họ giết người thế này sao! Hu hu, tôi còn chưa muốn chết!”, tôi hét lên thảm thương.

Âu Dương Thiếu Nhân có vẻ không chịu nổi thứ âm thanh thét ra từ cổ họng tôi, liền ném một món đồ tới, khiến tôi suýt chút nữa thì bẹp dí.

“Haizzz, định đè chết tôi hả! Cái gì thế này?”, tôi nói với vẻ ai oán, “Sao mà nặng thế?”.

Âu Dương Thiếu Nhân sắc mặt nhợt nhạt, quẳng cho tôi hai chữ: “Cái thuẫn”.

Oạch!

Tôi mượng tượng thấy dáng vẻ của mình khi bị cái thuẫn đè lên người.

Nghĩ kiểu gì đi nữa, tôi cũng đều kiên tưởng đến một con  rùa.

Âu Dương Thiếu Nhân, tôi hạn huynh!

“Tiều Tình à, đừng đực mặt ra thế chứ, mau cùng ta giúp họ giải quyết mấy tên này”, cũng chẳng đợi tôi nói them gì nữa, Âu Dương Thiếu Nhân đã bay vút ra bên ngoài.

Tôi vội năm chặt cái thuẫn và tay kia cầm lấy cây kiếm.

Trời ơi, cứu tôi với!

Đây đúng là “Võ lân hung sát” (tên một trò chơi điện tử) phiên bản người thật mà!

Tôi uể oải bò ra cửa, quan sát tình hình bên ngoài.

Không nhìn thì không chịu được, mà nhìn rồi thì lại bị cảnh đs dạo cho chết khiếp.

Bên ngoài động nghịt, chỗ nào cũng thấy người, lại còn mặc toàn y phục màu đen nữa.

Mấy bộ phim trên ti vi thường bảo chúng tôi rằng: Người mặc đồ đen, không phải là hiệp sĩ mà chính là sát thủ.

Những tên này chắc chắn là sát thủ rồi.

Tôi bị dọa đến mức run cầm cập. Thực ra võ công tôi mới học gần đây cũng không ít, chỉ là gan tôi nhỏ quá nên không dám dung, vả lại cũng chưa chắc có phải dùng hay không.

Trong khonahr khắc này, tôi rất muốn uống… nước cam! Không phải vì tôi không đủ bình tĩnh. Hoàn toàn không phải. Mà mấu chốt chính là, vào những lúc tinh thần căng thẳng lo lắng thế này, tôi cần uống nước cam để tỉnh táo, không mất kiềm chế.

“Nước cam! Nước cam! Nước cam!!!”, tôi luôn miệng hét lên, “Tôi cần nước cam!”.

“Bụp!”

Lúc này không thể tìm được nước cam, nếu có mấy quả cam để thay thế cũng được. Đúng lúc định leo lên cây tìm đồ ăn thì một người mặc áo đen bỗng lăn ra trước mặt tôi, máu chảy không ngừng, giống như… tương ớt vậy.

Sợi dây gắn kết duy nhất trong tâm trí tôi hình như cũng đứt nốt.

Hu hu, tiểu gia tôi… ghét nhất tương ớt đấy!

“A a… bảo các người đừng có kiếm chuyện với tiểu gia, các người lại không nghe. Tiêu gia đây sẽ lần lượt đưa các người tới Tây Thiên!”

Tôi ném tung cái thuẫn, vớ lấy cây kiếm rồi xông thẳng vào đám người mặc y phục đen trước mặt.

Chuyện sau đó thế nào tôi cũng không rõ. Vô tình trong lúc không kiềm chế được, nếu bản than có ngẫu nhiên làm ra chuyện gì thì giờ cũng không thể nhớ ra. Bởi vì cuối cùng tôi lại bất ngờ ngất đi lần nữa.

Sau này tôi nghe chính miệng bốn huynh đệ Âu Dương gia thuật lại. Cảnh tượng lúc đó đẫm tanh mùi máu, vô cùng bạo lực, trẻ con không nên xem, vì thế cũng không cần miêu tả nhiều.

Dù sao sau lần đó, đám người kia cũng không dám đến quấy nhiễ Âu Dương gia nữa.

Nhưng có một diều tôi không hề biết, chính là…

Uy danh của Thượng Quan nữ hiệp đã truyền khắp giang hồ.

***

Sáng sớm thức dậy, tinh thần thật sảng khoái, sảng khoái quá đi mất!

Chuyện trong Đại hội võ lân đã trôi qua hai ngày. Cuối cùng tôi cũng được giải thoát khỏi sự quấy nhiễu của đám sát nhân. Việc này chủ yếu cũng là nhờ công lao của đông đảo quần hung trong võ lâm. Lão minh chủ võ lâm còn đặc biệt nói lời cảm ơn tôi. Lại ban tặng cho tôi danh hiệu “Nữ anh hung”. Hôm nay lão nhân ấy còn ưu ái đến thăm tôi nữa chứ.

Miêu tả cảm giác trong chốc lát trở thành Nữ anh hung thì chỉ có thể dùng một từ thôi: Sướng!

“Rầm!”, cánh cửa đột nhiên mở tung ra!

Làm tôi sợ hết hồn, may lúc đó tôi đã vận y phục chỉnh tề. Mấy huynh đệ Âu Dương này rốt cuộc có biết cái gì gọi là ý tứ không vậy?

“Khốn kiếp! Âu Dương Huyền! Sao không lần nào huynh them gõ cửa thế hả!”, tôi tức tối.

Không lịch dự gì cả!

Âu Dương Huyền dường như chẳng thèm để tâm đến sự tức giận của tôi, hắn liếc xéo nói: “Đại ca gọi nàng đến, còn kính mong nàng đừng có sáng sớm đã làm ầm ĩ lên thế”.

Bình tĩnh lại chút xíu, đúng là vừa nãy mình có ư ử hát mấy câu.

“Huynh thì biết gì chứ, đó gọi là R&B. Có nói với huynh cũng bằng thừa thôi”, tôi khinh khỉnh nói, đúng là đàn gảy tai trâu.

Âu Dương Huyền mới là người không thèm chấp kẻ nhiều chuyện. Hắn liền kéo tôi ra ngoài, vừa kéo vừa buông lại một câu: “Sống ở thời cổ thì phải theo thời cổ!”.

Ở bên cạnh gian đại sảnh của Âu Dương gia, tôi thấy bốn huynh đệ hôm nay ăn vận rất sang trọng. Toi bắt đầu chăm chú quan sát Âu Dương Huyền. Đương nhiên trang phục của huynh ấy cũng theo kiểu chính thống, nhưng trong tay lại đang cầm một bộ y phục, có lẽ là chuẩn bị cho tôi. Huynh ấy lại còn đang mỉm cười nữa chứ.

Bốn người này đúng là đẹp trai quá đi mất, đúng là đẹp điên đảo!

Trong ảo tưởng…

“Tiểu Tình, nàng mau đi thay bộ y phục này đi, đợi lát nữa minh chủ sẽ đến”, Âu Dương Y thật dịu dàng.

“Tiểu Tình… Tiểu Tình… hôm nay trông nàng rất xinh đẹp, rất kiều diễm…”, Âu Dương Thiếu Nhiên cũng vô cùng đáng yêu.

“Không còn nhiều thời gian nữa đâu!”, Âu Dương Thiếu Nhân thì đầy ma lực, hấp dẫn.

“Nhanh lên!”, Âu Dương Huyền lại lạnh nhạt.

Trong hiện thực…

“Không còn thời gian nữa đâu! Nàng biết gặp minh chủ là việc hệ trọng thế nào không?”, Âu Dương Thiếu Nhân gắt gỏng.

“Đừng có kéo tôi mà! A… Âu Dương Thiếu Nhân, không được kéo y phục của tôi!”

“Tiểu Tình, nàng phải nghe lời chứ!”, Âu Dương Thiếu Nhiên nghiêm giọng nói.

“Âu Dương Thiếu Nhiên, huynh dám đánh tôi, tôi sẽ giết huynh!”

“Cô nàng xấu xí kia, nhanh lên!”, Âu Dương Huyền nét mặt cứng ngắc.

“Đóng bang mất thôi, tránh xa tôi ra!”

“Tiểu Tình, nàng nhất định phải thoát thai hoán cốt, thay hình đổi dạng, khiến cho người khác thấy diện mạo mới của nàng mà phải trầm trồ, không còn nhận ra được nữa…”, Âu Dương Y lảm nhảm.

“Âu Dương Y, huynh ngậm miệng lại ngay!”

Tôi đang muốn nổ tung lên đây! Các người định giúp tôi chết nhanh hơn hả. A a a… trinh tiết của tôi! Xem ra không dùng đến tuyệt chiêu thì không được!

“Để,lại, cho, tôi! Ra ngoài ngay!”, tiếng hét của tôi vang lên như tiếng sư tử gầm. Cuối cùng mọi oán khí trong người cũng được bộc phát.

Rầm! Cánh cửa lại mở tung, bốn huynh đệ Âu Dương kia cúi đầu bịt tai nhanh chân chạy ra ngoài. Toàn bộ chim se trên cây đều tử nạn, chẳng còn cách nào khác, ai bảo chúng không có tay để bịt tai chứ.

Thế giới yên tĩnh trở lại, tôi bất đắc dĩ mà phải thay bộ y phục mà họ đã chuẩn bị.

Thôi bỏ đi, tôi không muốn tranh cãi với họ làm gì. Sống chung dưới một mái nhà, không thể không cúi đầu chịu nhịn. Vì cuộc sống tươi đẹp mỹ mãn sau này, việc bảo vệ thanh danh Âu Dương gia vô cùng quan trọng.

Được thôi, cũng chỉ lần này thôi.

Tôi ngồi trước bàn trang điểm, bắt đầu bôi bôi trát trát. Khi tất cả đã xong xuôi, tôi lao thẳng đến gian đại sảnh, nghĩ bụng lúc này minh chủ chắc cũng đến rồi. Trên đường đi, đúng lúc lại gặp một a hoàn đang đi tìm tôi.

“Tiểu thư, minh chủ đang đợi tiểu thư ở đại sảnh.”

Tôi mở to mắt, cố sức vỗ đôm đốp vào mặt để nở ra nụ cười thục nữ hoàn mỹ nhất, chân tiến thẳng đến đại sảnh.

Giục, giục cái gì mà giục, các người cho rằng bàn chân “tam thốn kim liên” (ý nói tới bàn chân nhỏ nhắn của người đẹp thời cổ) của tôi chỉ cần nói đến là đến được ngay đấy hả?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro