Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11+12

Chương 11: Tên hái hoa tặc tội nghiệp

Có một thứ cảm giác gọi là hoang đường, có một thứ tâm trạng gọi là uất ức. Hai thứ tâm tình này cùng đồng thời xuất hiện trong chớp mắt khiến mạch suy tư của tôi cứ giật đùng đùng, nhảy tung tăng.

Thượng đế ơi, hãy ban cho con một con dao thái rau, để con kết thúc cái đêm đen đủi này đi.

Nhìn người bịt mặt đối diện đang cầm dao, tôi chỉ muốn tự sát ngay lập tức.

Tại sao không có ai nói với tôi.. ở đây có đạo tặc hái hoa!

Bắt đầu kể lại câu chuyện:

Vốn cả ngày mệt mỏi rã rời nên vừa đặt lưng xuống giường tôi liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Đúng lúc đang mê mẩn được hẹn hò cùng anh chàng đẹp trai trong mộng, đột nhiên cảm thấy có luồng gió lạnh thổi vào, tôi chợt tỉnh giấc thì liền phát hiện một người bịt mặt đang chăm chú nhìn mình.

Người bịt mặt kia thấy tôi đột nhiên mở mắt trừng trừng thì vô cùng hoảng hốt vội né sang một bên.

Hắn nói một câu khiến người ta phải cười nghiêng ngả.

“Nằm mơ xong chưa?”

Nói xong câu đó, tên hái hoa tặc như đã thoát khỏi cơn đả kích và định thần trở lại. Hắn cố gằn giọng uy hiếp: “Không được mở miệng! Nếu không ta giết!”.

… Mấy câu này đúng là quen quá, trên ti vi đều diễn như thế mà.

Trước mắt tôi chợt lóe một vệt sáng, khi lưỡi dao sắc lẹm quét qua và ghè lên cổ, tôi mới nhận ra, mình… gặp vận đen rồi.

Đó là dao thật, xoẹt một nhát là tôi sẽ lên chầu gặp Thượng đế.

Tục ngữ có câu: Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Tôi run lẩy bẩy khẩn cầu: “Đại… đại ca! Có chuyện gì, cúng ta cũng nên cùng thương lượng”.

Chẳng có gì lạ nếu khi đó tôi bị nói lắp. Mặc dù tôi biết cầu xin cũng không có hy vọng, nhưng, hu hu, tôi sợ chết lắm.

Tên hái hoa tặc kia liếc một cái khiến tôi sợ rúm cả người, hắn tóm lấy tôi, khẽ giọng nói: “Chỉ cần nàng nghe lời, ta sẽ không giết nàng. Nhưng nếu nàng giám hét lên, ta lập tức tiễn nàng lên Tây Thiên đấy”.

Cầu nguyện, lúc này tôi chỉ có thể cầu nguyện bốn huynh đệ Âu Dương đột nhiên buồn đi tiểu hoặc bị tào tháo đuổi, sau đó đi qua phòng tôi, lòng hiếu sắc nổi lên rồi đạp cửa xông vào.

Hu hu, Âu Dương Thiếu Nhân! Làm ơn tới đây đi àm, lần này tôi sẽ không trách huynh nữa đâu.

Mắt tôi dán vào cửa sổ, càng lúc càng thấy nó gần hơn, mồ hôi túa đầy người. Tôi tưởng tượng đến cảnh mình bị cưỡng trước giết sau, sau đó thể xác bị ném ra chỗ đồng không mông quạnh, tiếp đó chó hoang sẽ chén sạch thi thể. Thế là hậu nhân trăm năm sau sẽ phát hiện ra hài cốt của Thượng Quan nữ hiệp tôi, cái chết bí ẩn của nàng không người nào có thể giải đáp được.

Mồ hôi vẫn túa ra… tại sao tôi có thể tưởng tượng ra những chuyện đáng sợ như thế chứ.

Đúng lúc đang suy nghĩ lung tung, chuyện càng khiến tôi buồn hơn lại xảy ra.

Chuyện này, tôi vẫn hay gặp phải khi còn ở Âu Dương gia.

Nhưng tại sao? Tại sao vào lúc quan trọng thế này, cơ thể tôi vẫn có thể hài hước như thế, không thể để tôi được chết anh dũng hơn một chút sao?

Đó là chuyện gì?

Chuyện đó rất đơn giản, là thế này, lúc đó tôi lại vấp vào chân bàn, hiên ngang bổ nhào xuống đất. Cho nên toàn bộ sức mạnh mà cơn giận tích tụ đều được dồn đến hai tay. Thế là một chuỗi những bi kịch bắt đầu xảy ra, đầu tiên là tôi ngã xuống gần chiếc ghế bên cạnh bàn, mà chiếc ghế đó lại ở ngay phía trước tên hái hoa tặc. Thấy thế hắn vội lùi lại, trong khoảnh khắc đang ngã xuống đó tôi dùng cả hai tay vớ lấy chiếc ghế rồi xoay người ném thẳng về phía hắn, tên đạo tặc đó bị bất ngờ không kịp phản ứng lại tiếp tục lùi lại.

Sau đó…

Hắn vọt theo lối cửa sổ mà lao ra ngoài.

“Bịch!”

“Bịch!”

Tiếng “bịch” đầu tiên là âm thanh tên hái hoa tặc đạp tường nhảy ra ngoài.

Tiếng “bịch” thứ hia là âm thanh phát ra khi hắn ta tiếp đất.

Tiếng động đó đã đánh động bốn huynh đệ Âu Dương. Lúc họ chạy tới, chỉ thấy tôi đang trong tư thế mặt tiếp đất, mà không hề biết đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi hôn đất xong, tôi bò dậy, ngó quanh tìm tên hái hoa tặc vừa rồi. Chỉ thấy ánh mắt hiếu kì của bốn huynh đệ Âu Dương đang chăm chú nhìn mình.

Chúa ơi, xảy ra chuyện gì thế này?

Nhớ lại…, cố gắng nhớ lại xem đã xảy ra chuyện gì?

Lúc đó, bên ngoài cửa sổ đột nhiên có người hét lớn: “Có người chết! Có người chết!”.

Đêm khuya thoáng chốc trở nên sáng như ban ngày, con người đúng là loài động vật thích sự náo nhiệt mà.

Tôi và bốn huynh đệ Âu Dương ngóng đầu ra ngoài cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy bộ dạng tên hái hoa tặc đang nằm trên đất.

Tôi yếu ớt, lúng túng và bất lực nói: “Chuyện đó, chuyện đó… hình như tôi không cẩn thận nên đã đẩy hắn ta xuống dưới”.

Xin lỗi! Thật sự không cố ý mà.

“Ha ha! Buồn cời chết mất! Đúng là làm ta cười chết mất! Thật không hổ danh là Thượng Quan nữ hiệp, nàng thật vô cùng lợi hại!”, lúc đó, tiếng cười chế giễu đột nhiên vang lên từ ngoài cửa, một nam nhân đang ôm bụng cười lăn cười lộn.

Năm người bọn tôi quay lại nhìn, chỉ thấy hắn ta tay cầm quạt phe phẩy, tạo dáng như một công tử. Hắn ôm bụng cười, đầu cúi xuống nên tôi không nhìn rõ mặt. Đến khi phát hiện mình đang bị để ý, nam nhân đó mới cố nhịn cười, ngẩng đầu lên một cách cao quý.

Bốn huynh đệ Âu Dương gia nhìn thấy khuôn mặt đó, tất cả đều độc miệng hét lên một cái tên.

“Mộ Dung Tuyết!”

Tôi có thể cảm thấy nỗi tuyệt vọng trong giọng nói của họ.

Chuyện gì thế này?

Sự xuất hiện của hắn, khiến bọn tôi hoàn toàn không để ý gì đến tên hái hoa tặc kia nữa.

Tiểu tặc đáng thương, trên đường xuống hoàng tuyền thuận buồn xuôi gió nhé.

Chương 12: Độc quân Mộ Dung Tuyết

“Ha ha ha!!! Ây da da!!! Hóa ra mọi người đều nhớ đến ta”. Mộ Dung Tuyết cười như hoa nở, nhẹ nhàng nói.

Tôi cảm thấy tất cả lông chân lông tay trên người mình đều bật dậy cung kính hành lễ trước cái tên Mộ Dung Tuyết này.

Khẽ liếc nhìn, trong phút chốc mắt tôi đã mở to hơn cả bóng đèn. Cơ thể phát ra phản xạ theo bản năng, cố kiềm chế để mình không bị dọa đến nỗi bắn xa ra một trượng, linh hồn suýt chút nữa bay ra theo đường cổ họng rồi. Ai dó hãy nói cho tôi, luồng khí lạnh lẽo được dồn nén này rốt cuộc là gì không. Tròi ơi, chuyện gì đang xảy ra thế này? Bốn huynh đệ trước mặt tôi đều bắt đầu cố trấn áp cảm giác lạnh lẽo. Mộ Dung Tuyết này đúng là cao thủ của cao thủ.

“Haizzz, tại sao chẳng ai cười thế? Không vui khi thấy ta sao? Ta lại rất nhớ mọi người đấy”, Mộ Dung Tuyết vừa nói vừa tiến lại gần hơn, nhưng mục tiêu trước mặt hắn lại chính là tôi.

“Soạch soạch…”, bốn người chẳng ai bảo ai cùng đứng xếp thành hàng ngang trước mặt tôi, đồng thanh nói với hắn: “Cút!”.

Hiểu nhau đến thế là cùng, đúng là huynh đệ có khác.

Tôi cảm thấy thương thay cho tên Mộ Dung Tuyết kia. Suy cho cùng thì bốn người họ cũng đang ức hiếp một người! Thế là tôi đành rụt rè lên tiếng. Thật không còn cách nào khác, bọn họ ai cũng đều sợ phải nói chuyện, nên tôi cũng không dám nói lớn.

“Chuyện này… có gì từ từ nói đi.”

Soạch… bốn người kia tức thì quay đầu lại, tất cả đồng thanh: “Không có gì để nói cả!”.

Nụ cười vô hại trên mặt Mộ Dung Tuyết lại hướng về phía tôi. Nhắm mắt, tôi thầm động viên mình cố gắng lên, đừng lo lắng bốn huynh đệ Âu Dương sẽ không đánh người vô cớ đâu.

“Ít ra… Ít ra, cũng phải cho tôi biết nguyên nhân chứ”, tôi nói vẻ vô tội.

Rõ ràng tôi thấy cơn giận trong mắt họ, vậy mà không ai chịu cho tôi một lời giải thích. Các vị huynh đài bảo tôi phải làm sao đây?

Tôi cố mở to mắt, che giấu nỗi sợ hãi của mình, hoang mang lén nhìn về phía Âu Dương Thiếu Nhân. Không biết từ khi nào huynh ấy đã trở lại bộ dạng như lúc đầu , ba người kia cũng dần khôi phục lại dáng vẻ. Chỉ là nụ cười trên môi họ vẫn mang vẻ gì đó rất kỳ lạ. Bầu không kí xung quanh vô cùng kỳ dị, ngay đến Âu Dương Huyền cũng gắn lên nụ cười như không đó thì có thể không kỳ lạ được sao?

Âu Dương Thiếu Nhân ghé sát tôi, thì thầm bên tai…

Tôi sững người.

Con tim tôi như tan nát, không muốn để Mộ Dung Tuyết biết được nội dung câu chuyện. Âu Dương Thiếu Nhân mỉm cười nói: “Tiểu Tình, bây giờ nàng thấy nên làm thế nào?”.

Mộ Dung Tuyết liếc mắt, nghi ngờ nhìn bọn tôi. Tôi cảm thấy nhất định hắn đang nghĩ: “Á à! Đám người này định làm cái gì đây, sao có vẻ thần thần bí bí thế chứ?”

Tôi thầm nén giọt nước mắt thương cảm cho hắn, Mộ Dung Tuyết đáng thương còn chưa biết số phận mình sắp bi thảm thế nào đâu.

Nhưng, bổn nữ hiệp cũng chỉ còn cách nhẫn tâm với ngươi mà thôi.

Tôi nhanh chóng lao tới, hai tay tóm lấy cánh cửa, liếc nhìn Mộ Dung Tuyết như thầm nhắn nhủ: “Huynh đệ hãy bảo trọng!”.

Khi hắn còn chưa kịp phản ứng, thì tôi đã chạy tót ra ngoài và đóng chặt cửa rồi.

Hít thở thật sâu, tôi kiên định nhủ lòng: “Cần phải đóng cửa diệt khầu!”.

Cuối cùng chỉ thấy hai câu nói văng vẳng lại bên tai.

“Các huynh đệ! Đè bẹp hắn đi!”

“Á… đừng đánh vào mặt!”

“Đôm đốp, đôm đốp! Binh binh binh!!!”

Sau vụ hỗn loạn, giọng nói đáng yêu của Thiếu Nhiên từ trong vọng ra: “Tiểu Tình à, có thể mở cửa được rồi đấy”.

Tôi mở cửa ra, bốn huynh đệ nhà kia, từng người từng người chạy ra, mặt ai nấy đều hớn hở như gió xuân tràn về. Tôi đang định bước về phía họ thì đột nhiên cảm thấy bị ai đó tóm chặt chân.

Ui da… mình lại quên mất người này rồi.

Cúi đầu nhìn lại, hít một hơi thật sâu! Hắn ta là người hay là quỷ vậy?

Âu Dương Thiếu Nhân nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của tôi, liền tốt bụng nói: “Yên tâm, hắn là người, không phải quỷ đâu”.

Cũng may, cũng may, tôi thở phảo nhẹ nhõm.

Tôi mỉm cười cảm kích với Âu Dương Thiếu Nhân. Âu Dương Thiếu Nhân mặt mày tươi cười nói: “Còn nữa, vừa rồi là ta lừa nàng đấy. Tiểu Tình, nàng đã giúp ta một việc lớn rồi!”.

Cái… cái gì? Thượng đế! Để Âu Dương Thiếu Nhân nói lại với tôi một lần nữa! Muốn chết, muốn chết quá đi! Huynh ấy lại dám lừa tôi! Nên biết, cũng chính vì huynh ấy nói Mộ Dung Tuyết đã biết nội tình sự việc, nên tôi mới miễn cưỡng diệt khẩu hăn sta thế chứ!

Hu hu…

Sau lưng đột nhiên có tiếng gọi như từ địa ngục vọng về, “Nè…”.

Không thể kiềm chế được, theo phản xa tự nhiên, tôi quay người lại. Đôi tay hắn vẫn đang nắm chặt chân tôi, trên mặt đất còn vương vết máu, trông vừa quái dị vừa kinh hãi! Tôi thấy ánh mắt hắn tựa như ác quỷ, lại nghe hắn nói: “Ta có làm ma cũng không buông tha cho người đâu!”.

Cuối cùng, tôi nghẹn ngào sợ hãi: “Tôi, xin, lỗi, hu hu…”.

Ai đến cứu tôi với…

Âu Dương Thiếu Nhân! Tôi nguyền rủa huynh! Nguyền rủa cả con cháu chắt chút chít của huynh! Hu hu…

Tôi đúng là kẻ ngu ngốc nhất trên thế gian này… lại đi tin lời một tên lừa đảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro